Sau khi điềm văn kết thúc

Chương 9


Đọc truyện Sau khi điềm văn kết thúc – Chương 9:


    Hứa Duy cảm thấy Vu Thế Châu càng ngày càng được voi đòi tiên , cũng không nên đồng ý cho anh ngủ cùng, kết quả người bị hại chính là mình , thức dậy đau hông run chân , anh còn vô sỉ nói đây là kết quả cô vận động quá ít.
    Tuy nhiên sau khi hai người hoàn toàn thân mật, Vu Thế Châu thay đổi cũng thật lớn , bây giờ mỗi ngày chủ động tới đón cô tan việc , gió mặc gió, mưa mặc mưa . Người của công ty đều biết Hứa Duy có một người chồng vừa đpej trai vừa yêu vợ, quản vợ rất chặt, em gái nhỏ mới tới rất hâm mộ mà không được .
    Hứa Duy âm thầm lắc đầu , cứ bị vẻ bề ngoài của anh mê hoặc, mới vừa đem công việc trên tay hoàn thành , em gái  biên tập như một làn khói chạy tới , “Biên tập Duy, đại thần lại tới đón chị.” 
    Anh hôm nay lái một chiếc xe thể thao màu xanh , không chỉ Hứa Duy người của công ty cũng đang nhìn , rất nhiều người dừng lại. Công ty Mặc Hương nằm ở vị trí dễ thấy, trên tầng 16.
    Ngẩng đầu là nhìn thấy có người ở bên trong bức tường thủy tinh trong suốt ngắm bên ngoài, cô cũng biết anh đến rồi, nhưng anh vẫn gọi điện thoại , cho đến khi bên kia cúp, Vu Thế Châu còn nhìn chằm chằm di động .

    Cuộc sống bây giờ là anh trước kia không dám nghĩ , Hứa Duy lại không bài xích anh đến gần , lúc trước lúc đi học bên người cô gần như không có nam sinh . Tất cả mọi người nói cô thích Vạn Lệ Tước , mặc dù trường học của bọn họ cũng không kém , cô quả thật vì Vạn Lệ Tước buông tha cả đại học tốt nhất cả nước .


    Cái loại thích này chưa bao giờ nói ra khỏi miệng , mà anh khi đó hay lại là một tên nghèo kiết xác, ngoại thành tích xuất sắc thì không có gì cả .Hứa gia Vạn gia đều là người có tiền  , đứng ở trước mặt bọn họ  gọn gàng xinh đẹp , ngay cả mở miệng nói chuyện đều cần dũng khí , làm sao dám đuổi theo van xin cô để ý.
    Anh cho rằng với Hứa Duy vĩnh viễn không có cơ hội , phần kia thích chỉ dám ở trong bóng tối yên lặng đi theo cùng nhìn chăm chú , bây giờ thật tốt , nghĩ đến cô trong lòng cũng chỉ còn dư lại vui sướng .
    Vu Thế Châu nhìn chăm chú màn hình di động tối dần , khóe miệng khẽ nhếch , sau đó đã nhìn thấy một cú điện thoại gọi tới . Là Tô Tĩnh , ấn nút nghe , một giọng nói liền truyền tới, “Thế Châu , anh đang ở đâu?”
    Nhìn cửa công ty, Hứa Duy còn chưa đi xuống , anh nhàn nhạt nói, “Làm sao?”
    Giọng nói Tô Tĩnh có chút nhỏ, “Anh có thể đến đón em được không …Em với Vạn Lệ Tước cãi nhau, anh ấy ném em trên đường .”
    Thật ra thì chẳng qua bởi vì nhà mẹ Tô Tĩnh muốn Vạn gia giúp đỡ , mượn một chút thế lực của Vạn gia  giúp em trai Tô Tĩnh vào một bộ trong chính phủ , Vạn gia đi chào hỏi nhất định có thể thành . Nhưng Tô Hằng trình độ học vấn có chút không tốt, đầu tiên người ta muốn cậu ta làm ở tầng căn bản trước, cậu ta liền cảm thấy đối phương xem thường .
    Sau khi nói chuyện với trưởng bối Tô gia , cha mẹ Tô Tĩnh đã cảm thấy con rể không hết lòng . Chỉ cần giải thích rõ , cũng không cần phải làm ồn ào , Tô Tĩnh đến Vạn gia quả thật với cao , trong lòng chính Tô Tĩnh  cảm thấy tự ti rất nhiều, mẹ Vạn cũng không thích Tô Tĩnh.
    Thường xuyên nhằm lúc Vạn Lệ Tước không ở nhà , liền đem Hứa Duy treo ở miệng với đủ loại khen , nổi giận Tô Tĩnh . Lại bởi vì chuyện của em trai , Tô Tĩnh cho là mẹ Vạn cố ý , ngay tại bên cạnh Vạn Lệ Tước oán trách mấy câu .

    Vốn là đi làm một ngày rất mệt mỏi , Vạn Lệ Tước hơi không kiên nhẫn , giọng cũng không tốt, Tô Hằng trình độ học vấn năng lực đều không có, hiện tại ở chức vị này cũng là bởi vì mặt mũi Vạn gia cho , còn kén cá chọn canh . 
    Hai người liền cãi nhau, cũng chính Tô Tĩnh mở cửa xe xuống xe , Vạn Lệ Tước tức giận đi ngay. Một lát sau lại chạy trở lại đón người , Tô Tĩnh lại đem người đuổi đi, bây giờ gọi điện thoại cho  Vu Thế Châu nói Vạn Lệ Tước ném xuống .
    Lúc Hứa Duy lên xe thấy anh đang gọi điện thoại , liền không lên tiếng , nằm ở trên chỗ tựa lưng dùng khẩu hình hỏi anh , Ai vậy? Vu Thế Châu không nhịn được cô đáng yêu như thế, đầy mắt ôn nhu xoa xoa mặt của cô, Hứa Duy tức giận đẩy tay của anh, chê anh làm nhòe lớp trang điểm.
    “Cứ như vậy đi , lại nói sau .”
    Anh nhanh chóng cúp điện thoại , sau đó cho gửi tin nhắn Tô Tĩnh , bây giờ có chuyện để cho Tô Hằng đi qua đón Tô Tĩnh. Tô Tĩnh nhìn tin nhắn Vu Thế Châu gửi đến có chút sững sờ , dù sao lúc trước Vu Thế Châu lúc nào gọi sẽ đến , chỉ cần là chuyện của Tô Tĩnh, xưa nay anh sẽ không từ chối .
    Tô Tĩnh cảm thấy người bạn nhỏ đã thay đổi , liên tiếp gửi rất nhiều tin nhắn, sau đó trong xe không ngừng truyền tới âm báo tin nhắn. Hứa Duy tò mò nhìn túi Vu Thế Châu mấy lần, cười nói: “Không phải là người theo đuổi cuồng nhiệt chứ, theo đuổi tận cùng không buông?”

    “Không phải.” Vu Thế Châu vốn dĩ nghĩ đem di động đưa cho Hứa Duy nhìn , lại nghĩ không muốn cô nhìn thấy chuyện Tô Tĩnh với Vạn Lệ Tước cãi nhau, suy nghĩ một chút vẫn là không đưa . Hứa Duy nhìn gò má anh mấy giây, đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị .

    “Muốn ăn cái gì?” Anh vừa lái xe vừa hỏi .
    Hứa Duy còn đang suy nghĩ các cô em trong phòng làm việc khen ngợi Vu Thế Châu như thế nào, bây giờ thú vui của các cô ấy chính là nhìn soái ca và xe thể thao , mặc dù chỉ ở dưới lầu dừng một lúc . Trong phòng làm việc ít nam sinh, mỗi lần Vu Thế Châu tới một cái, sau tấm kính liền nằm một đám người , than vãn một cách kì lạ.
    Cảnh tượng đó rất vui vẻ, nhớ tới không nhịn được cười , anh nghiêng đầu nhìn cô một cái , cũng mỉm cười nói: “Cười cái gì?”
    “Phòng làm việc các cô em khen anh đẹp trai khiến họ không thể khép chân , giựt giây bảo em gọi anh mời ăn cơm, muốn ở khoảng cách gần quan sát gương mặt đẹp trai của anh, còn muốn viết  tiểu thuyết vì anh .” Cô cười mi mắt cong cong, lộ ra hàm răng trắng như sứ.
    Đúng lức đợi đèn đỏ , anh xít lại gần một bên mặt của cô, thấp giọng nói: “Anh chỉ muốn cho một mình em không thể khép chân , cái loại trên giường .” Trong hô hấp ấm áp phun ở bên tai , trong giọng nói của anh lại mang một chút tà khí .
    Hai bên má Hứa Duy lập tức đỏ , trên da thịt trắng nõn nhiễm một mảnh khói ráng chiều, không dám nhìn anh , quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ . Hai người trong đầu tất cả hiện ra chuyện không thích hợp cho thiếu nhi, trong xe nhất thời yên lặng .
    “Viết tiểu thuyết có thể , nhưng anh có thể chỉ định nữ chính sao?” Hứa Duy thẹn thùng sắp co đến trong lưng ghế , anh ho nhẹ một tiếng , đánh vỡ lúng túng .
    Cô nghiêng đầu liếc nhịn anh một cái, ánh mắt yêu kiều , chân mày xinh đẹp, lông mi đen nhánh cong vút , “Anh muốn ai?”
    “Là em .”

    Nếu như thế giới của anh là một quyển tiểu thuyết , như vậy anh có thể xác định , anh mong muốn nữ chính chỉ có thể là Hứa Duy , không chiếm được cũng sẽ không phải của những người khác . Hứa Duy vừa mới đỡ đỏ mặt lại nhịn không được đỏ bừng lên, người đàn ông đẹp trai  lại còn nói những lời như vậy, ai cũng không cầm lòng được .
    Vì đổi chủ đề , cô nói: “Hôm nay trong lớp như thế nào ? Đi từ cổng trường đến phòng học mất bao lâu.”
    Bởi vì luôn có nữ sinh mượn cớ cùng anh nói chuyện , cho nên Vu Thế Châu chỉ cần có mặt ở sân trường , người khác mười phút đi hết đường, anh phải đi mất một giờ . Ở trên trang web chính của trường học , anh rất nổi tiếng.
    Vừa mới làm giáo sư một năm , có nữ học sinh đặc biệt vì anh thi tới nơi này , mỗi mùa tốt nghiệp nhận được rất nhiều lời tỏ tình. Trước kia Tô Tĩnh còn bị người ta hiểu nhầm là bạn gái anh, Vu Thế Châu trước tiên làm sáng tỏ, Tô Tĩnh mới không bị chặn đường vây xem.
    Hứa Duy rất ít khi hỏi anh chuyện trường học, đây là lần đầu tiên , là một phát triển tốt . Cô không biết sau khi kết hôn Vu Thế Châu liền đem chuyện kết hôn rêu rao, còn người tỏ tình thì câu nói đầu tiên của anh là , Ngại quá, Tôi kết hôn rồi.
    Hứa Duy cho tới bây giờ vẫn chưa đi qua trường học của anh , học sinh của Vu Thế Châu vẫn cho là anh mượn cớ , “Ngày mai trường học của anh có một hội thảo nghiên cứu vật lý. Anh sẽ lên phát biểu , em tới xem đi .”
    Thật ra anh rất hy vọng Hứa Duy có thể quan chú ý tới anh nhiều hơn, đi sâu vào cuộc sống của anh , trước đây là anh không có dũng khí và tự tin, nhưng bây giờ có chút không nhịn được .
    Hai người kết hôn gần một năm , cô cũng không có chú ý qua cuộc sống của anh, mặc dù giọng anh bình thản nghe không ra có bao nhiêu mong đợi , Hứa Duy suy nghĩ một chút , “Được rồi .”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.