Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ Khí Vận Ta Siêu Tốt

Chương 17


Bạn đang đọc Sau Khi Cường Đoạt Nam Phụ Khí Vận Ta Siêu Tốt FULL – Chương 17


Sau khi Khương Tuế Ngọc chia tay Vương Túc Mẫn ở trà lâu, nàng cứ luôn cảm giác có ai đó đang âm thầm quan sát chính mình, nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám đông đang rộn ràng náo nhiệt mà thôi.
Nàng cố kìm nén sự kỳ lạ trong lòng, nhanh chóng chạy về khách điếm.
Bước vào trong phòng, lập tức thấy Thôi Mạch Chu đang chơi cờ một mình.

Ánh mặt trời dịu dàng xuyên từ ngoài cửa sổ vào, chiếu lên người hắn, làm khuôn mặt hắn dịu đi.

Bên cạnh hắn có một tách trà đang tỏa ra làn sương trắng, quân cờ màu đen tạo thành một hình ảnh tương phản rõ rệt với những ngón tay trắng nõn của hắn.

Thoạt nhìn, hình ảnh này giống như một bức hoạ vậy.
Sức quyến rũ của một người không thể chỉ đo bằng vẻ bề ngoài.
Hô hấp của Khương Tuế Ngọc cứng lại, định xoay người rời đi, không muốn làm phiền hắn.
“Có việc gì không?” Thôi Mạch Chu đã sớm để ý đến nàng, thấy nàng chần chừ do dự, hắn liền mở miệng hỏi.
“Quả thật là có việc.” Khương Tuế Ngọc đến gần, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt: “Hôm nay, nô tỳ vô tình tìm được vị ca ca thất lạc đã lâu, hắn muốn đưa ta trở về quê nhà.”
Vừa nói vừa lấy ra một túi tiền nặng trĩu đặt lên bàn: “Mấy ngày nay được ngài chăm sóc, lại còn tiêu xài tiền của ngài, một chút tâm ý nho nhỏ này mong ngài vui lòng nhận cho.”
Thôi Mạch Chu lẳng lặng nhìn nàng diễn kịch, đột nhiên nở một nụ cười: “Chỉ là vài đồng tiền lẻ mà thôi, ta không để trong lòng đâu.”
Khương Tuế Ngọc nói tiếp: “Tiền này nhất định phải trả lại, ngài đừng từ chối nữa.

Thật ra ta cũng muốn ở lại bên cạnh ngài, nhưng ta không chỉ vụng về mà lại còn ăn nhiều, nên ta thật sự không có mặt mũi nào để ở lại làm phiền ngài.”
Nói xong, không biết nàng lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay tẩm nước gừng để lau nước mắt, đôi mắt cay xè, nước mắt theo đó ồ ạt rơi xuống.

Tiếng khóc kia vừa nghe thôi đã thấy đau lòng, ai không biết còn nghĩ rằng hắn sắp chết nên nàng mới khóc tang.
[Ký chủ, kỹ thuật diễn xuất của cô hơi cường điệu quá đó.]
“Ta cũng không ghét bỏ gì ngươi, ngươi ở lại cũng được.” Thôi Mạch Chu thản nhiên nói.

“Hả?” Khương Tuế Ngọc kinh ngạc nhìn hắn, từ chối theo bản năng: “Nô tỳ thật sự không muốn xa cách ca ca một lần nữa, nếu có duyên gặp lại, ta nhất định sẽ báo đáp ân tình của ngài.”

Còn chưa dứt câu, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, lọt vào tai là tiếng bước chân lộn xộn đi lên cầu thang, một đám quan binh xông vào.
Quan binh hung hăng xông tới, chỉ thấy một người có bộ dáng giống như kiệu phu bước ra, chỉ vào Khương Tuế Ngọc, nói: “Cái người lén la lén lút bị Tần Viên Ngoại nhìn thấy hôm đó chính là nàng!”
Tần Viên Ngoại chính là chú của vợ lẽ thống đốc.
Biến cố xảy ra liên tục khiến Khương Tuế Ngọc không trở tay kịp, giải thích: “Ta mới đến thành Kỳ Châu được có mấy ngày, nào biết ai tên Tần Viên Ngoại, chứ đừng nói đến việc ăn trộm ăn cắp.

Ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
Sau đó, nàng nhìn về phía Thôi Mạch Chu đang rất bình tĩnh thoải mái, nói: “Ngài ấy có thể làm chứng cho ta.”
Nhưng đâu ngờ rằng Thôi Mạch Chu lại đứng dậy, núp vào sau lưng đám quan binh, khuôn mặt lộ ra vẻ hoảng sợ cùng sợ hãi, nói: “Các vị, ta thật sự không quen nàng, nàng còn đe dọa ta, bắt ta vận chuyển đống châu báu ăn trộm được chôn ở trong thành ra khỏi thành giúp nàng, nếu không nàng sẽ giết ta.”
Khương Tuế Ngọc ngẩn người trong chốc lát, không thể tin được mà nhìn hắn, sau đó lộ ra vẻ mặt giận dữ mắng: “Họ Tống kia, ngươi đừng có ăn nói bậy bạ!”
Nàng xắn tay áo lên chuẩn bị lý luận cho ra nhẽ, thấy thế, quan binh lập tức trói tay nàng lại, quát: “Đừng hòng hại người giữa ban mày ban mặt, lôi đi!”
Mọi chuyện xảy ra ở khách điếm không thể qua nổi đôi mắt của Hàn Vọng Phong.

Sau khi suy tư một lúc, nói với La Ninh Đức: “Cái tên Tống Ngạn này thật sự có thể tin cậy sao?”
La Ninh Đức không dám đưa ra kết luận một cách vội vàng, cân nhắc một phen mới nói: “Hẳn là có thể tin, Khương Tuế Ngọc kia cũng là hắn tự tay tố giác ra.”
Bây giờ bọn họ thật sự rất cần tiền, nên chỉ đành tạm thời tin tưởng Tống Ngạn.
Hàn Vọng Phong trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Phái người mời hắn ta đến Hàn Ẩn Lâu một chuyến, ta sẽ tự mình tiếp đón hắn.”
“Vâng.”

Hậu viện của Hàn Ẩn Lâu luôn luôn xa hoa quý giá, nhưng thiếu đi oanh ca yến vũ, không khí trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.
Hàn Vọng Phong ngồi trên ghế chính, nâng chén rượu trong tay lên, vuốt râu cười: “La trường sử thường nhắc mãi ở bên tai ta, nói rằng Tống lang quân là một nhân vật xuất sắc hơn người, siêu nhiên thoát tục, ta cứ nghĩ rằng hắn lừa ta, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống bình thường.”
Thôi Mạch Chu trả lời: “Tại hạ không dám nhận, là La trường sử quá khen mà thôi.”
La Ninh Đức vỗ vỗ vai hắn: “Huynh đệ khiêm tốn quá rồi.”
Bọn họ khách sáo thêm vài câu nữa, rót rượu rồi lại nâng ly.
“Có khách đến đây, nên ta phải lấy ra vò rượu ủ chín năm mà ta trân trọng đã lâu để trợ hứng cho các vị!”
Tuổi tác của người vừa đến chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, bộ dáng tạm được, nhưng mà tiếc là lại thiếu một nửa lỗ tai.
“Ha ha ha, Thường Khác, ngươi tới rất đúng lúc.” Hàn Vọng Phong cất tiếng cười to: “Bảo sao ta cứ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, thì ra là thiếu rượu ngon của ngươi.”

“Nếu thứ sử thích mấy vò rượu đó của tiểu nhân thì cứ việc mang đi, tiểu nhân cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Thường Khác cười nói.
Hàn Vọng Phong ngửa đầu uống cạn, trêu chọc: “Ai mà chẳng biết lâu chủ Thường Khác của Hàn Ẩn Lâu yêu rượu như mạng, sao ta có thể đoạt thứ yêu thích của người khác được.”
Kể từ lúc Thường Khác xuất hiện, bàn tay trong tay áo của Thôi Mạch Chu không ngừng nắm chặt, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, sự thù hận nồng đậm dưới đáy mắt tưởng chừng như sắp phun trào ra.
Thường Khác vốn là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của bạn thân phụ thân Thôi Mạch Chu – Thôi Văn, Thôi Văn thì lại không đành lòng nhìn con trai của bạn thân sống phiêu bạt khắp nơi, xuất phát từ lòng nhân đạo thu nhận hắn ta, coi hắn như con ruột.

Đâu ngờ rằng tên Thường Khác lòng muông dạ thú này lại lấy oán trả ơn, thông đồng với Phương gia hãm hại Thôi Văn, vu oan Thôi Văn có mưu đồ phản nghịch, khiến cho cả nhà họ Thôi bị lưu đày.
Còn tên Thường Khác này lại trốn đến Kỳ Châu sống một cách thoải mái, nào có thể như thế được?
Tựa hồ cảm nhận được một ánh mắt bất thiện đang dừng ở trên người mình, Thường Khác theo ánh mắt đó nhìn lại, Thôi Mạch Chu đã thu hồi ánh mắt tự bao giờ, gật đầu với hắn ta một cái.
“Chắc hẳn vị này là Tống lang quân rồi, nghe danh đã lâu.” Thường Khác chắp tay nói.
Thôi Mạch Chu trả lời: “Tống mỗ sớm đã nghe nói lâu chủ của Hàn Ẩn Lâu là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, lại không thể đoán được lâu chủ vẫn còn trẻ như vậy.”

Bên trong địa lao của Hàn Ẩn Lâu.
Khương Tuế Ngọc vừa đến nơi này đã biết không dễ trốn ra ngoài.

Nơi này không phải đại lao bình thường, bờ tường không chỉ kiên cố, cai ngục còn rất nghiêm ngặt.

Tống Ngạn ơi Tống Ngạn, ngươi hại ta thật thảm thiết.
“Các vị cai ngục, ta thật sự khát quá, có thể rót cho ta một chén nước uống giải khát hay không?”
Hai tên cai ngục đứng thẳng tắp nhìn nhau, một tên trong đó sợ nàng sẽ chết nên đi rót cho nàng một chén nước.
Cầm lấy bát nước, Khương Tuế Ngọc nói một câu cảm ơn, giấu đi tính toán trong mắt.
Diễm nương đến địa lao là để dạy dỗ mấy thiếu nữ kiêu ngạo và không phục tùng.

Các thiếu nữ bị bắt đến Hàn Ẩn Lâu phải được dạy dỗ cẩn thận mới có thể hầu hạ đại quan và quý nhân.


Nhưng mà luôn luôn có vài người cứng đầu, mặc kệ ngươi đánh chửi thế nào, nàng vẫn không nghe theo.
Nếu không phải mỹ nhân tuyệt sắc khó tìm, Diễm nương ta tuyệt không sẽ tiêu hao quá nhiều công sức để thuần phục các nàng.
Vết bỏng trên cổ của nàng ta gần như đã lành nhưng vẫn để lại một vết sẹo trông rất dữ tợn.
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ truyền ra sâu trong ngục tối, Diễm nương dừng lại, cơn tức giận dâng trào: “Ai đang bị giam giữ bên trong?”
Cai ngục không muốn nói, Diễm nương rút một chiếc ngân châm bạc từ tay áo ra, ép hỏi: “Nếu các ngươi không chịu nói, đừng trách ngân châm trong tay ta vô tình.”
Ngân châm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hầu kết tên cai ngục lăn lộn, run run nói: “Là, là Trường Nhạc Huyện chúa.”
Diễm nương cười lạnh, nếu nàng ta tự đưa mình tới cửa thì đừng trách nàng tàn nhẫn độc ác.
Sau đó, nàng lại uy hiếp cai ngục mở cửa, thấy cai ngục do dự chần chừ, nàng ta hừ một tiếng, quát: “Sợ cái gì, bên trên muốn Khương Tuế Ngọc chết, sớm một chút hay trễ một chút thì có gì khác nhau.

Huống hồ, nếu xảy ra chuyện gì thì có ta chịu trách nhiệm, ngươi cứ mở cửa đi.”
Cai ngục đành nghiến răng mở cửa cho nàng ta.
Khương Tuế Ngọc đang ngồi trên mặt đất, suy nghĩ về biện pháp trốn khỏi địa lao, cửa lao vừa mở ra, vậy mà lại là “người quen cũ” Diễm nương.
“Đã lâu không gặp, Huyện chúa còn nhớ ta không?” Diễm nương cười âm u.
Khương Tuế Ngọc thầm nghĩ không ổn, cười khô cằn: “Thật là trùng hợp.”
Ánh mắt lạnh như băng, Diễm nương không tự hiểu mà vẫn vuốt ve vết sẹo trên cổ, gằn giọng nói: “Nhờ ngươi ban tặng mà phu quân của ta đã chết, dung mạo của ta cũng bị huỷ hoại.

Hết thảy đều vì ngươi!”
Câu nói cuối cùng gần như gào lên.
Nữ tử có thù tất báo giống như Diễm nương, tuyệt đối sẽ không để Khương Tuế Ngọc sống yên ổn, nếu không chết cũng phải lột da.
“Người đâu, trói nàng ta lại!”
Theo mệnh lệnh của Diễm nương, lập tức có người đến trói Khương Tuế Ngọc lên trên giá.

Thường Khác là người rất hoạt ngôn, luôn có thể tìm ra chủ đề để nói chuyện với Thôi Mạch Chu trong yến tiệc.
“Ta với Tống lang quân đã từng gặp nhau bao giờ chưa? Sao ta cứ luôn cảm thấy ngươi rất quen thuộc?” Thường Khác nhìn hắn thật sâu, nói.
Vẻ mặt của Thôi Mạch Chu vẫn không thay đổi, đáp: “Chưa từng, trước đây ta chưa bao giờ đến Kỳ Châu, sao có thể gặp được Thường lâu chủ đây?”
“Thiên hạ này có quá nhiều người giống nhau, chắc là ta nhớ nhầm.” Thường Khác hơi hơi mỉm cười, im lặng không nói gì nữa.
“Tống lang quân, ta cho ngươi xem một cái bảo bối.” Sau khi uống rượu, sắc mặt Hàn Vọng Phong đỏ bừng lên, vỗ tay hai cái bốp bốp, lập tức có người bưng một con dao găm nạm đầy đá quý tiến lên.
Trong giọng nói của hắn không thể che giấu nổi vẻ kiêu ngạo và tự hào: “Đây là phần thưởng mà tiên đế ban cho ta, được rèn bởi các thợ thủ công tốt nhất nước Tuyên, có thể chém sắt như chém bùn, thiên hạ chỉ có mười chiếc.

Nhanh nhanh! Mau đưa cho Tống lang quân xem thật kĩ.”

Dứt lời, người hầu đưa con dao găm đến trước mặt Thôi Mạch Chu.

Thôi Mạch Chu cầm lấy con dao găm, rút ra quan sát, thật tình khen ngợi: “Không hổ là đồ mà tiên đế ban tặng, quả nhiên vô cùng sắc bén.”
Đang định đặt lại chỗ cũ, ai ngờ con dao găm tuột khỏi tay hắn, làm rớt một viên đá quý bên trên.
Hàn Vọng Phong sợ hãi đến biến sắc, vỗ bàn đứng lên, hét lớn: “Lớn mật! Dám làm hỏng đồ mà tiên đế ban, bất kính với tiên đế!”
Thôi Mạch Chu giả bộ thành bộ dáng vô cùng sợ hãi, run run nói: “Tại hạ không cố ý làm hỏng, mong thứ sử tha cho ta một lần!”
La Ninh Đức cùng Thường Khác thấy nhiều trường hợp như vậy rồi nên cũng không kinh ngạc, còn ngồi đó đạo đức giả cầu xin cho hắn.
Thấy Thôi Mạch Chu đã nhập vai, Hàn Vọng Phong đắc thắng vuốt râu, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng: “Tống lang quân, ta biết ngươi không cố ý.

Nhưng dù sao thì ngươi cũng đã làm hỏng đồ mà tiên đế ban thưởng, nhất định phải trừng phạt, đúng không?”
Ánh mắt Thôi Mạch Chu lạnh lùng, trên mặt vẫn lộ ra bộ dáng kính sợ: “Tống mỗ nguyện dùng một nửa gia sản để đổi lấy cái mạng nhỏ này.”
Cuối cùng bọn họ cũng vừa lòng nhìn nhau.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên thanh âm chém giết.
“Không ổn rồi, có một đám người xông vào đây chém giết!” Một tên hạ nhân hoảng loạn xông vào hét lớn.
Nghe vậy, sắc mặt của đám người Hàn Vọng Phong tái nhợt, cuống quýt tìm cách chạy trốn bằng mật đạo.

Thường Khác bị ai đó đè bả vai lại, không thể nhúc nhích, ngoái đầu nhìn lại lại chính là Thôi Mạch Chu.
“Tống lang quân, chúng ta không oán không thù, ngươi mau thả ta ra.”
“Hay cho một câu không oán không thù.” Thôi Mạch Chu đá vào đầu gối hắn ta một phát, Thường Khác nhất thời quỳ mạnh xuống.

Thường Khác thấy giãy giụa vô dụng nên muốn dùng ám khí để chống trả, song lại bị Thôi Mạch Chu nhẹ nhàng ngăn lại.
“Tất cả mọi thứ mà ngươi nợ ta, hôm nay phải trả từng khoản một.”
Một người đeo mặt nạ từ bên ngoài bước vào, là thủ hạ của Tằng Huyền, nhìn thấy Thôi Mạch Chu, hắn ta cung kính gọi một tiếng lang quân.
“Đợi thêm chút nữa, quân đội mà Vương Túc Mẫn chỉ huy sắp đến rồi.”
“À đúng rồi, lang quân.” Người nọ như nhớ đến điều gì, nói: “Tình trạng của Trường Nhạc Huyện chúa bây giờ hình như không ổn lắm.”
Thôi Mạch Chu hoảng hốt, giao Thường Khác cho hắn, dặn dò một câu: “Trông chừng hắn ta đi.”
Sau đó vội vàng chạy về phía địa lao..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.