Bạn đang đọc Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh – Chương 78: Trong Lòng Như Bị Một Vật Mềm Mại Nào Đó Cào Một Cái Loại Cảm Giác Này Rất Mới Lạ Nhưng Lại Kì Quái
Editor: Lam Phi Ngư
Bùi hiệu trưởng dùng ngón tay hẹp dài nhăn nheo chỉ lên bìa của quyển sách, đôi mắt màu xám nhìn xuyên qua gọng kính trên sống mũi, ông nói: “Đây vốn là sách cổ tổ truyền của gia tộc Mục trưởng quan, trên đời chỉ sợ khó có thể tìm được quyển sách nào cổ xưa như vậy, sách quý báu thế này theo lí thì ông nên tự mình phiên dịch, thế nhưng hiện tại tuổi tác của ông đã cao, chỉ sợ lực bất tòng tâm…” (*lực bất tòng tâm: có lòng nhưng không đủ sức làm)
Ông ho khan vài tiếng, đợi hết cơn ho rồi mới nhìn Thời An nói:
“Cháu thấy thế nào?”
Thời An: “…”
Cậu nhìn Mục Hành vẻ mặt khó đoán đứng bên cạnh, lại quay đầu nhìn vẻ mặt hiền hòa của lão hiệu trưởng, cuối cùng lại nhìn về phía quyển sách cậu tìm kiếm đã lâu.
Còn có thể làm gì đây?
Thời An bất chấp khó khăn gật đầu, khô khan nói: “Không, không thành vấn đề ạ.”
Bùi lão hiệu trưởng hòa ái nở nụ cười.
Ông cẩn thận nhìn kĩ thiếu niên đang đứng trước mặt, nói: “Vậy rất tốt, ông sẽ bảo trợ lí xem thời khóa buổi của cháu để sắp xếp thời gian.”
Mục Hành nhìn Bùi lão hiệu trưởng, nói: “Làm phiền ngài rồi.”
Bùi lão hiệu trưởng cười lắc đầu: “Trưởng quan không cần phải khách khí như thế, việc ngoài ý muốn lần trước nếu như không có ngài giúp đỡ, chỉ sợ rằng không thể giải quyết dễ dàng, tôi còn chưa chính thức cảm ơn ngài đây này.”
Mục Hành gật gật đầu với Bùi lão hiệu trưởng, quay người cáo từ.
Thời An vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh rơi lên quyển sách cổ gần đó, dường như đang thất thần.
Mục Hành rủ mắt, trong chớp mắt ánh mắt anh rơi lên người Thời An.
Anh giơ tay lên một cách tự nhiên, lòng bàn tay rơi lên đỉnh đầu mềm mại của thiếu niên, dùng sức đè xuống một chút: “Đi thôi.”
“Hả…!À!”
Lúc này Thời An mới lấy lại tinh thần.
Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng qua quyển sách cổ bị để lại ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó mới thở dài lưu luyến bịn rịn đuổi kịp bước chân Mục Hành.
Hiệu trưởng sống ở tháp nhọn vừa cao lại hẹp, cầu thang uốn lượn dốc đứng, lên tháp đã khó, xuống tháp càng khó hơn.
Thời An có chút không yên lòng cúi thấp đầu, cậu nhất thời không chú ý, chân đạp hụt vào khoảng không.
Thời An trừng lớn hai mắt, trong nháy mắt thân thể mất cân bằng, ngã người về phía trước.
Mắt thấy sắp ngã lên tấm lưng rộng lớn thẳng tắp của Mục Hành, thế nhưng Mục Hành như có mắt mọc ở đằng sau, anh chợt dừng bước.
Anh hơi nghiêng người, nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy Thời An.
Mục Hành thả lỏng bàn tay quanh vòng eo nhỏ gọn, anh rủ mắt, hàng mi che khuất tròng mắt xanh biếc:
“Chú ý dưới chân, tập trung vào.”
Thời An bị dọa đến tim ngừng đập, trong lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu đáp: “Ừm, ừm.”
Mục Hành hơi nheo mắt lại, anh như có điều suy nghĩ nhìn về phía Thời An.
Mục Hành nhìn mình làm gì ấy nhỉ?
Trong đầu Thời An suy nghĩ tứ tung, sống lưng vô thức căng cứng.
Chỉ thấy Mục Hành nhíu mày, nói: “Gầy quá.”
Thời An: “…?”
Hả?
“Với lại thể lực quá kém.” Ánh mắt của Mục Hành không nể nang rơi lên người Thời An, mang theo một loại phê bình thực tế.
Anh nói: “Chờ lát nữa cậu đưa Ôn Dao một bảng thời khóa biểu của cậu.”
Trong lòng Thời An đột nhiên có chút dự cảm chẳng lành, cậu cảnh giác hỏi: “Để làm gì?”
Mục Hành thu hồi tầm mắt, anh quay người tiếp tục đi xuống cầu thang: “Huấn luyện.”
Thời An: “…”
Thời An vẻ mặt trống rỗng, đứng đờ người.
Không, không cần đâu mà!
Cậu chỉ muốn dùng tài bảo xếp thành cái giường rồi lăn lộn ngủ trên đó, tiện thể ăn vặt chơi game thôi!
Hai người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà hình tháp của hiệu trưởng, họ dừng lại dưới lầu.
“Cũng không phải là tôi không muốn đâu, nhưng mà gần đây tôi vừa mới khai giảng, siêu siêu bận luôn á…” Thời An muốn giãy giụa.
Mục Hành im lặng vài giây:
“Cậu nói cũng phải.”
Thế nhưng Thời An còn chưa kịp thở phào thì người đàn ông trước mặt lại thản nhiên đưa mắt nhìn cậu nói: “Sáng sớm vậy.”
Thời An: “…”
???
Sáu giờ sáng ngày hôm sau.
Thời An còn đang buồn ngủ bị Mục Hành xách lên, đúng giờ dẫn đến sân huấn luyện.
Học viện phân cho Mục Hành một sân huấn luyện cá nhân kèm theo đầy đủ thiết bị, vô cùng tri kỉ.
Thiếu niên gục quả đầu rối bù xuống, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ.
Mục Hành nhìn cậu một cái: “Cần làm mẫu không?”
Thời An gian nan mở mí mắt lên, khẽ gật đầu.
Thế nhưng, đợi sau khi Mục Hành làm mẫu xong, anh vừa nghiêng đầu lại phát hiện không thấy Thời An đâu.
Sau khi nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng anh tìm được bóng người quen thuộc trên ghế dài cách đó không xa.
Thiếu niên co người thành một cục, hàng mi đen nhánh lẳng lặng rủ xuống, hít thở đều đều, vẻ mặt an bình, đã ngủ say từ lâu.
Mục Hành duỗi tay ra rồi dừng một chút, cuối cùng anh vẫn chậm rãi thu tay về.
Đợi đến khi Thời An mở mắt ra đã là giờ cơm trưa.
Cậu dụi dụi mắt, ngồi dậy, áo khoác màu đen trượt xuống khỏi vai cậu.
Thời An chớp mắt vài cái, tốn mất hai giây mới phản ứng lại mình đang ở nơi nào.
– — Ầm ầm!
Một tiếng vang rất lớn vang lên cách đó không xa.
Thời An hết cả hồn, cậu nhìn về phía âm thanh vang lên.
Dáng người người đàn ông thon dài cao ngất, mái tóc bạc dài được cột cao, gương mặt trầm tĩnh lạnh lùng, năm ngón tay đeo găng tay đen nhánh đang nắm một thanh trường kiếm được ngưng tụ từ ma lực, một đám thần ma vật đang bao vây xung quanh anh.
Đó là ma vật cấp cao nhất mà hệ thống huấn luyện có thể mô phỏng được, thậm chí dù là hình thức tấn công hay sức mạnh thì chúng nó đều mạnh hơn so với ma vật thật sự.
Đám ma vật có dáng vẻ dữ tợn, cao như một ngọn núi nhỏ, chúng phát ra tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc, chợt đánh về phía nhân loại duy nhất ở trung tâm!
Đôi mắt của Mục Hành vừa sâu xa lại xanh thẫm, nét mặt anh bình thản lạnh lùng, gần như không thể cảm nhận được một chút sát khí nào.
Nhưng dù vậy không hiểu sao lại mang đến cảm giác áp bách và khí thế cực mạnh, dù anh chỉ đứng bất động tại chỗ cũng toát ra loại từ trường thu hút ánh mắt của người khác.
Mũi kiếm mang theo tiếng gió sắc bén.
Phong cách của anh không giống như phe học viện được huấn luyện bài bản từ học viện, mà là tinh chuẩn tàn nhẫn phù hợp với thực chiến, hiệu suất cực cao, không để biểu diễn, không có kĩ năng lòe loẹt, chỉ để giết chóc.
Gió mạnh thổi bay mái tóc bạc của người đàn ông, như ánh đao lấp lánh.
Tiếng kêu rên và gào thét của ma thú vang vọng toàn bộ sân huấn luyện.
Thi thể tàn tạ chia năm xẻ bảy hóa thành đốm sáng ma lực xanh nhạt, bị thu hồi trở về.
Ánh nắng gay gắt xuyên qua cửa sổ trên đỉnh mái nhà rọi xuống, chiếu lên mái tóc bạc dài của Mục Hành, khiến cả người anh được bao phủ bởi một tầng ánh sáng chói mắt sáng ngời.
Thời An nhìn chằm chằm nhân loại sáng lấp lánh cách đó không xa, trong đôi mắt đen nhánh lướt qua ánh lửa đỏ vàng, cái đuôi to rủ xuống sau lưng nóng nảy lắc lư.
– — Của mình!
Trường kiếm trong lòng bàn tay Mục Hành hóa thành đốm sáng ma lực.
Anh tắt hình thức mô phỏng thực chiến, đi về phía Thời An.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung.
Lông mi thiếu niên đen nhánh, ánh sáng trong đáy mắt nóng bỏng lại chăm chú, cậu dùng vẻ mặt cực kì nhiệt liệt chăm chú nhìn anh.
Dưới ánh mắt nhiệt liệt đó, Mục Hành cảm thấy tần suất tim đập của mình chợt loạn.
Anh mấp máy môi, không được tự nhiên dời tầm mắt, ho nhẹ một tiếng, nói: “Tỉnh rồi à?”
Thời An gật gật đầu, cầm áo khoác trong ngực đưa cho anh.
Mục Hành rủ mắt nhận lấy.
Đột nhiên, một tiếng “Ọt ọt” rõ ràng vang lên.
Bàn tay vươn ra giữa không trung của Mục Hành khẽ dừng lại.
Thời An xoa cái bụng trống rỗng của bản thân, tràn đầy hi vọng hỏi: “Khi nào chúng ta đi ăn?”
Mục Hành nhíu mày: “Cậu đói rồi à?”
Thời An gật gật đầu, chờ mong nhìn chăm chú nhân loại trước mặt.
…Tuy rằng cả buổi sáng vừa rồi cậu không làm gì cả, thế nhưng lại rất nhanh đói.
Mục Hành nhìn cậu một cái, vắt áo khoác lên khuỷu tay của mình rồi bất đắc dĩ nói: “Đuổi kịp.”
Hai mươi phút sau.
So với dáng vẻ buồn bã ỉu xìu vào buổi sáng hôm nay thì hiện tại Thời An đã hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Cậu nhét đồ ăn vào trong miệng, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Không thể không nói, đồ ăn ở chỗ này ngon hơn đồ ăn ở căn tin học viện nhiều, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
“Ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn.” Mục Hành có chút nhìn không thuận mắt, anh mở miệng nhắc nhở.
Quai hàm thiếu niên căng phồng, giống như đã toàn tâm toàn ý sa vào bên trong sự nghiệp phấn đấu vì mĩ thực, căn bản không nghe lọt lời anh vừa nói.
Thời An nhanh chóng quét sạch thức ăn trên bàn.
Cậu thỏa mãn nheo mắt lại, giống như một con mèo con ăn no rồi phơi nắng.
Mục Hành nhìn thiếu niên trước mắt, ánh mắt hơi tối lại.
Dường như anh nghĩ tới điều gì đó, giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới: “Một phần kem ly.”
“!!!”
Toàn thân rồng của Thời An lại phấn chấn lần nữa, hai mắt sáng lóng lánh nhìn nhân loại trước mặt, toàn thân đều tản ra hai chữ mong chờ.
Kem ly?
Kem ly!!!
Rất nhanh sau đó, một phần Haagen-Dazs* được đưa tới, Thời An nhìn thẳng vào nó, không thèm chớp mặt nhìn nhân viên phục vụ đi tới đặt khay kem ly lên trên bàn.
(*hãng kem này ăn ngon lắm á mn, trong siêu thị bên mình cũng có bán nhé)
“Cho tôi hở?” Hai mắt thiếu niên lóe sáng.
“Ừm.”
Trong nháy mắt Mục Hành trả lời, Thời An hoan hô một tiếng, trong giây lát đã chén sạch phần kem trong cái ly nhỏ.
Cậu ngậm muỗng bạc, tràn ngập hi vọng nhìn Mục Hành, nhỏ giọng hỏi:
“Có thể thêm một ly nữa không?”
Mục Hành không thay đổi sắc mặt nói: “Cậu quên vụ cậu từng nằm viện rồi à?”
Thời An mất mát cụp mắt, cả thân rồng trở nên u ám uể oải, thoạt nhìn rất tội nghiệp.
Cậu liếm liếm cái muỗng, lưu luyến không rời sờ sờ đế ly.
Mục Hành: “…”
Anh thở dài: “…!Một ly cuối cùng.”
Thời An híp mắt nở nụ cười: “He he.”
Trong nháy mắt đó, trong lòng anh như bị một vật mềm mại nào đó cào một cái, loại cảm giác này rất mới lạ lại kì quái.
Ánh mắt Mục Hành lóe lên, anh dời tầm mắt.
Thời An đi theo sau lưng Mục Hành ra khỏi quán.
Dường như cậu đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, khẽ rủ hai mắt, cảm nhận tiến độ hấp thu xác rồng.
– — Lần này tuyệt đối không phải là ảo giác.
Tiến độ đình trệ lúc đầu thật sự đang nhích lên, nếu có thể tiếp tục với tốc độ này thì hẳn cậu sẽ nhanh chóng có thể thu đuôi lại.
Lẽ nào…!thật sự có liên quan đến người kia ư?
Thời An giương mắt, tìm tòi nghiên cứu nhìn Mục Hành đang đi phía trước.
Đúng lúc này, anh đột nhiên dừng bước.
Thời An vội vàng dừng chân, may mà không tông vào người Mục Hành.
Mục Hành cất điện thoại vào trong túi áo, anh hơi quay đầu nói: “Bùi hiệu trưởng gọi, ông ấy bảo đã sắp xếp xong phòng làm việc rồi, công việc phiên dịch có thể bắt đầu ngay chiều hôm nay.”
Sau khi đi tới trước vài bước, anh mới chú ý thấy Thời An vẫn chưa đi theo.
Mục Hành hơi nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Lúc này anh mới thấy vành tai trắng nõn của thiếu niên không biết đã nhiễm lên một lớp đỏ ửng tự bao giờ, cậu mím môi, ánh mắt trốn tránh, dáng vẻ giống như có chút không cam lòng.
Mục Hành: “Cậu sao thế?”
Thời An: “Không, không có gì.”
Mục Hành bình tĩnh nhìn cậu một cái: “Đi thôi, Bùi hiệu trưởng đang chờ chúng ta.”
Động tác gật đầu của Thời An dừng lại, cậu chậm nửa nhịp mới lặp lại lời của anh: “Chúng ta?”
Cậu đột nhiên kịp phản ứng lại, trừng lớn hai mắt, ngập ngừng hỏi: “Vậy, vậy, anh…!anh cũng phải tới hả?”
Mục Hành gật đầu: “Đương nhiên.”
Anh không chú ý tới sự khác thường của thiếu niên, tiếp tục nói: “Tuy trên phương diện cổ ngữ tôi không tinh thông bằng Bùi hiệu trưởng nhưng cũng xem như biết được một hai.
Bùi hiệu trưởng chủ yếu phụ trách chỉ điểm, còn phiên dịch thì chủ yếu là tôi với cậu.”
Thời An: “………”
Thế này thì…
Cậu không thể trợn mắt nói nhảm rồi hở!!!.