Bạn đang đọc Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh – Chương 71: Không Biến Về Được!!!
Editor: Lam Phi Ngư
Qua một lúc lâu, Thời An mới ý thức được rốt cuộc ma trùng đang nói cái gì.
Cậu chậm chạp ngẩng đầu, nhìn xung quanh một lượt các đồ dùng trong nhà hoàn toàn giống hệt trong trí nhớ nhưng chúng nó lại to hơn gấp mấy lần, sau đó cậu cúi đầu xuống nhìn chính mình.
Thời An nâng một móng vuốt lên, chớp mắt vài cái, lại trừng mắt nhìn nó.
…Ơ?
Cuối cùng Thời An cũng phản ứng lại.
“Sao, sao có thể thành thế này được…!” Thời An bị dọa nhảy dựng về phía sau, lắp bắp nói.
Trong khoảng thời gian này cậu đã quen dùng cách đi lại của loài người, lần này đột nhiên biến về thân rồng, Thời An vậy mà lại có chút không quen.
Lúc Thời An lùi về sau không ngờ lại dẫm phải chóp đuôi của mình, cả thân rồng bị mất trọng tâm, lảo đảo ngã về phía sau.
Ma trùng ngồi xổm trên tấm mền, nó im lặng nhìn chằm chằm Cự Long vực sâu trong truyền thuyết bị vướng trong cái gối mềm mại, hai móng vuốt nhỏ bối rối quơ quàng trên không trung, Cự Long mở đôi cánh chỉ lớn bằng bàn tay đập cánh một cách khó khăn, tốn cả buổi mới thoát khỏi cái gối.
“…”
Ma trùng cảm giác bản thân nó cần phải bình tâm lại đã.
Thời An thở dốc một hơi, cuối cùng cậu cũng khôi phục được thăng bằng.
Cậu giương cánh, khó có thể tin xoay một vòng.
Thời An vẫn không thể nào tiếp thu được sự thật này – Tuy rằng cậu quả thực đã khôi phục thân rồng, nhưng mà…!sao nó lại nhỏ thế này chứ hả!!!
Có điều, ít nhất việc này đã chứng minh được suy đoán trước đó của cậu về kì lột xác thứ tư.
Lớp vảy vốn màu đen hiện tại lại biến thành màu trắng bạc rực rỡ, sáng lấp lánh dưới ánh trăng, giống như dòng nước bạc đang chuyển động.
Tuy Thời An vẫn vô cùng hoài niệm dáng vẻ uy nghiêm đáng sợ và vảy rồng đen nhánh của bản thân, thế nhưng màu bạc này cũng khá tốt á.
Dẫu sao nó rất rất phù hợp với thẩm mỹ của cậu luôn.
“…!Thế nên, đây là bản thể của ngài ạ?”
Chỉ thấy khói đen không biết đã chui ra khỏi cái hộp nhỏ nó ẩn thân từ lúc nào, khói đen nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, mắt nhìn xuống bé rồng lớn cỡ bàn tay, giọng nói của khói đen có chút vi diệu, phảng phất như đang cố nén ý cười:
“Tui còn tưởng bản thể của ngài phải hùng vĩ hơn một chút á.”
Thời An: “…”
Chỉ thấy bé rồng chậm rãi nheo lại đôi mắt dựng đứng màu đỏ vàng, sau đó hé miệng, không hề báo trước phun ra một luồng hỏa diễm.
Khói đen cả kinh, nó vội vàng bay cao hơn, thế nhưng không ngờ là ngọn lửa kia lại có thể thay đổi quỹ tích như vật sống, đuổi theo sít sao.
Mọe nó! Còn có thể như thế à!
Hơn nữa…!không biết có phải là ảo giác không, khói đen cảm thấy uy lực của ngọn long diễm kia dường như mạnh hơn so với trong trí nhớ của nó không ít!
Lúc này khói đen mới ý thức được có điều không ổn, nó vội vàng muốn chạy trốn, thế nhưng ngọn hỏa diễm kia lại đuổi theo nó gắt gao, nó bị phỏng đến rít gào, điên cuồng bay vòng vòng trên trần nhà.
Ma trùng có chút hả hê nhìn bộ dạng thê thảm chật vật của khói đen, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Mọi loài rồng đều lòng dạ độc ác, có thù tất báo, quan trọng nhất là, chúng còn rất trọng sĩ diện.
Dám trào phúng ngay trước mặt Thời An, quả thực là không muốn sống nữa mà.
Ma trùng nhìn Thời An, nói: “Đại nhân, ngài đừng nghe lời nó nói, dù có như hiện tại thì cũng không che giấu được tư thế oai hùng của ngài! Hơn nữa còn siêu đáng yêu…”
Thời An: “…!Mi nói gì hả? Đáng yêu?”
Một luồng khí lạnh bò lên lưng.
Ma trùng cứng đờ, thừ người nhìn rồng mini trước mặt đang nheo đôi mắt lại.
Xong đời, toang rồi.
Một phút sau, khói đen và ma trùng cùng nhau điên cuồng chạy vòng vòng xung quanh căn phòng, sau lưng mỗi đứa đều có một ngọn hỏa diễm đuổi theo.
Ngọn lửa kia đuổi theo chúng nó sít sao, không nhanh không chậm dí đằng sau mông chúng.
Thời điểm phát hiện tốc độ của ma trùng và khói đen chậm lại thì ngọn lửa sẽ chợt tăng tốc, hai ma vật thở hồng hộc, khóc không ra nước mắt:
“Đại, đại nhân, tụi tui không dám nữa đâu! Không dám nữa đâu!”
Cuối cùng Thời An cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu theo thói quen ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt lại, định đảo ngược lại quá trình mình biến thành rồng khi nãy.
Bé rồng theo thói quen đặt hai móng vuốt dưới bụng, chóp đuôi dài nhỏ quấn quanh che lại móng vuốt phía trước, sau đó Thời An im lặng một lúc lâu.
Năm phút sau, Thời An mở hai mắt ra.
Trần nhà vẫn cao như cũ, giường và tủ đầu giường vẫn lớn như khi nãy, ma trùng và khói đen trên đỉnh đầu vẫn thê thảm như lúc trước.
Cậu chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt rơi lên móng vuốt của chính mình.
– Ừm, vẫn là size mini.
truyện tiên hiệp hay
Tròng mắt Thời An chấn động: “……”
Không biến về được!!!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân đang đến gần.
Ngay sau đó, cửa phòng bị gõ vang, một giọng nói quen thuộc truyền đến cách một cánh cửa: “Anh ơi, anh tỉnh chưa?”
Kể từ sau khi bị đón về nhà chính, Thời An vẫn ngủ mê không tỉnh.
Thời Thụy bị dặn dò phải chăm sóc Thời An trong khoảng thời gian này, cậu ta theo thường lệ đến phòng Thời An vào trước đêm vào học, thế nhưng lại nghe thấy căn phòng vốn luôn yên tĩnh lại phát ra tiếng động ầm ĩ – chẳng lẽ Thời An đã tỉnh?
Thời Thụy giơ tay lên, gõ cửa thăm dò hỏi thăm.
Thế nhưng, trong nháy mắt cậu ta lên tiếng, tất cả âm thanh bên trong căn phòng đều biến mất.
Yên lặng đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Thời Thụy đưa tay đẩy cửa phòng.
Cánh cửa lặng lẽ chuyển động, cửa phòng rộng mở, lộ ra căn phòng phía sau cánh cửa.
Gọn gàng, sạch sẽ, giống như đúc lần cậu ta vào trước đó.
Dường như không có gì dị thường.
Thời Thụy đi đến trước giường rồi dừng lại, cúi đầu nhìn.
Thiếu niên với khuôn mặt yếu ớt đang im lặng ngủ say, hàng mi dài buông xuống, vẻ mặt yên bình, dường như vẫn ngủ say như cũ, không hề có chút dấu vết đã tỉnh lại.
Đã xảy ra chuyện gì vậy nhỉ?
Lẽ nào vừa nãy mình nghe nhầm? Không đúng.
Thời Thụy hơi nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía một vòng, cũng không phát hiện được điều gì khác thường.
Đương nhiên, nếu như Thời An mãi mãi không tỉnh lại là tốt nhất, tiếc là…
Thời Thụy thăm dò được từ chỗ của Thời Tắc Thuần, nếu trước khi vào học mà Thời An vẫn không tỉnh lại thì người của cục quản lí sẽ đến mang Thời An đi, tiến hành chẩn đoán bệnh sâu hơn cho Thời An.
Nhìn thiếu niên đang ngủ say trước mặt, đáy mắt Thời Thụy hiện lên một tia tối tăm phiền muộn.
Nếu đã vậy, vẫn nên xử lí sạch sẽ thì hơn.
Thời Thụy cúi người mở tủ đầu giường ra, đeo bao tay lục lọi trong ngăn ngầm lấy ra một hòn đá đen nhánh.
Hòn đá chỉ lớn chừng ngón cái, bề ngoài đen như trời đêm, dường như không có một tia sáng nào có thể khúc xạ qua nó.
Ngay sau đó, Thời Thụy cẩn thận cất hòn đá kia vào trong một cái hộp đặc chế bịt kín rồi xoay người rời khỏi phòng.
Thời An vẫn trong hình rồng ngổi xổm trên giường, cậu hiếu kì nhìn chằm chằm vẻ mặt biến hóa điên cuồng của Thời Thụy đứng cách đó không xa.
Thời Thụy đứng ngớ người năm phút rồi mới chậm rãi xoay người, bước chân cứng đờ đi ra khỏi phòng.
Hóa ra nhìn từ bên ngoài thì nhân loại sau khi rơi vào ảo cảnh sẽ là như thế này.
Cửa phòng sau lưng Thời Thụy đóng lại, phát ra một tiếng cạch.
Thời Thụy cả kinh, sau đó dùng sức lắc lắc đầu, không biết vì sao vừa nãy cậu ta lại đột nhiên hoảng hốt.
Tiếng bước chân dần đi xa.
Trong phòng.
Khói đen bay tới trước mặt Thời An, nói: “Đại nhân, người anh em trên danh nghĩa này của ngài e rằng có ý đồ xấu đối với ngài đấy.”
Ma trùng hừ lạnh một tiếng: “Đã sớm biết rồi, nói tiếp đi.”
Thời An lung lay chóp đuôi, nói: “Thế nên vừa rồi mi đã thấy cái gì hả?”
Khói đen kể lại đầu đuôi mọi chuyện Thời Thụy đã làm trong huyễn cảnh nó chế tạo cho Thời An nghe.
“Tủ đầu giường? Ngăn ngầm?”
“Không nhầm đâu ạ!” Khói đen đưa ra một đáp án khẳng định.
Thời An từ mép giường duỗi móng vuốt bên trái ra thăm dò, cậu định nhảy lên trên tủ đầu giường, thế nhưng lại đánh giá sai khoảng cách, cả thân rồng ngã cái bịch, cả buổi mới đứng dậy được.
Thời An: “…”
Tức quá mà!
Ma trùng nhìn trời, khói đen nhìn đất, hai đứa đều giả vờ như bản thân không thấy một màn mất mặt vừa rồi của Cự Long.
Thời An giận đến mức tự cuộn người lại.
Cậu ra lệnh: “Bọn mi đi lấy đi.”
“Dạ dạ!” Ma trùng và khói đen lập tức nhanh chóng di chuyển, dường như sợ chỉ chậm một giây thôi cũng sẽ bị ghi sổ.
Chúng nhanh chóng tìm được ngăn ngầm, hì hà hì hục đem hòn đá kia đến trước mặt Thời An.
Thời An khẽ giật mình, dùng cánh nhọn chọt chọt hòn đá đen nhánh trước mặt, vảy rồng cứng rắn va chạm với bề mặt hòn đá, phát ra tiếng đing đing nhỏ bé: “Cái này…”
“Ngài biết à?” Khói đen bu lại, hiếu kì nói.
Thời An gật gật đầu.
Đâu chỉ biết, quả thực không thể nào quen hơn.
Đây là một loại quặng trong vực sâu, tuy rằng không được tính là bảo thạch nhưng do trong đó ẩn chứa lực lượng hắc ám vô cùng thuần túy, thế nên Thời An đã chuyển không ít thứ này vào làm vật bài trí trong hang động của cậu.
Ma lực phát ra từ loại đá này rất chí mạng (chết người) với nhân loại, thế nhưng đối với cậu thì nó lại là một vật tẩm bổ thượng hạng.
Ma trùng: “…!Thế nên đây là ý đồ xấu nhưng ngược lại lại là chuyện tốt hở?”
Thời An dùng móng vuốt cầm chặt hòn đá, nhét nó vào dưới bụng chính mình, hi vọng có thể nương nhờ lực lượng trong hòn đá giúp bản thân cậu khôi phục hình thể như cũ.
– Thật xin lỗi, cậu sẽ không bao giờ ghét bỏ hình thái nhân loại yếu ớt nữa đâu, ít nhất nó vẫn mạnh hơn tình trạng hiện tại!
Đúng lúc này, khói đen dường như đột nhiên nhớ đến cái gì đó: “Đúng rồi, ban nãy tui còn thuận tiện nhìn trộm suy nghĩ trong đầu tên nhân loại kia á.”
Thời An ngước đầu nhìn nó: “Phát hiện được cái gì?”
“Hình, hình như là…” Khói đen do dự một hồi, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Nếu hôm nay ngài vẫn không tỉnh lại thì người bên phía cục quản lí sẽ phái người tới đón ngài…”
Thời An: “À…”
Dường như Thời An đột nhiên ý thức được điều gì đó, cậu cúi đầu nhìn thân thể hiện tại chỉ lớn bằng bàn tay của mình, trợn tròn mắt:
“Đợi đã? Gì cơ? Bây giờ á?”
Nhưng…!nhưng cậu vẫn chưa biến trở lại được mà!!!
Mục Hành mang theo một thân huyết khí đi vào phòng nghiên cứu.
Trác Phù như sớm đã quen với việc Mục Hành tới thăm mà không hề báo trước, biếng nhác chào hỏi:
“Yo, tới rồi hả?”
Trác Phù xoa xoa đôi mắt thâm quầng xuất hiện trong khoảng thời gian này, cầm một xấp báo cáo nghiên cứu dày ném lên trên bàn trước mặt Mục Hành, sau đó bắt đầu lải nhải nói:
“Thanh kiếm kia của cậu cuối cùng cũng có chút manh mối rồi.
Hình như nó quả thật có thể cảm ứng được dạng ma lực nào đó có liên quan đến rồng, giống như cộng hưởng.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này tôi có làm một số thí nghiệm nho nhỏ, độ rắn chắc và sắc bén của thanh kiếm này không hẳn là đứng đầu nhưng nó lại được gia tăng dưới trạng thái đặc thù nào đó.
Vì vậy tôi đã dùng mẫu thử từ long diễm thật thật giả giả tìm thấy trên người gã thủ lĩnh lính đánh thuê mà cậu đem về để làm thí nghiệm, quả nhiên -“
Mục Hành đưa tay cầm một tờ trong số các báo cáo lên, cúi đầu tùy ý nhìn qua hai lần, sau đó cắt lời Trác Phù:
“Được rồi, tôi có thể tự đọc báo cáo.”
Trác Phù có chút không cam lòng bĩu môi, nói: “…!Tôi rất vất vả mới đạt được chút thành công, không thể để người ta khoe khoang một chút hả?”
Mục Hành ném bản báo cáo ra phía xa, bình tĩnh nói: “Bên Thời An sao rồi?”
Dường như lúc này Trác Phù mới nhớ tới việc này, anh vội vàng cầm máy lên nhìn lướt qua, sau đó lắc đầu nói: “Bên phía Thời gia chưa truyền tin, hẳn là vẫn chưa tỉnh, sao đây? Tôi phái người đến đón cậu ấy hay sao?”
Mục Hành: “Không cần.”
Sắc mặt Mục Hành lạnh nhạt thờ ơ, anh quay người đi ra ngoài: “Nhiệm vụ của tôi vừa lúc kết thúc rồi, đúng lúc tiện đường.”
“Được!” Trác Phù gật đầu, lần nữa vùi đầu vào trong nghiên cứu trước mặt.
Chừng mười phút sau, Trác Phù đột nhiên ý thức điều gì, động tác dưới tay ngưng lại, anh chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ rối rắm.
…Không đúng nhỉ, thuận cái gì đường cơ?.