Bạn đang đọc Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh – Chương 68
Editor: Lam Phi Ngư
Thời An tức muốn chết.
Lúc đầu cậu tưởng mình chỉ bị mất thân thể, mấy tài bảo thì vẫn an toàn nằm trong hang động trước kia của cậu, cậu chỉ cần tìm thân thể về, khôi phục sức mạnh rồi trở lại vực sâu là có thể lần nữa nhìn thấy bảo bối của mình.
Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt đã đánh nát giấc mộng của cậu.
Ngủ một giấc, nhà bị trộm rồi!
Mấy kẻ kia dám trộm tài bảo của cậu! Đám người đó sẽ phải trả giá thật lớn vì sự tham lam và ngu ngốc của chính mình!
Răng rắc, răng rắc.
Tiếng đá vỡ vụn vang lên, phóng đại trong hang động trống trải, quẩn quanh giữa vách đá.
Thời An miễn cưỡng hồi phục lại tinh thần từ trong cơn giân.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Trên vách đá lạnh như băng có vết rạn rậm rạp đang lan tràn ra như mạng nhện, một dấu tay hằn sâu trên tảng đá, xung quanh tảng đá bắt đầu tan ra vì nhiệt độ cao, dường như biến thành dung nham bán lỏng, mơ hồ lóe ra mầu đỏ sậm.
Thời An hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay của mình.
Dưới ánh sáng yếu ớt do tuyết phản xạ, mu bàn tay của cậu lóng lánh một lớp kim loại phát ra ánh sáng lạnh, màu bạc trắng, phía trên còn có thể mơ hồ thấy đường đường vân của vảy rồng.
Lớp vảy ban đầu chỉ bao trùm đến lòng bàn tay và đầu ngón tay không biết từ lúc nào đã gia tăng diện tích lên gấp đôi, thậm chí còn mờ mờ ảo ảo có xu hướng lan ra sâu vào trong theo hướng cổ tay.
Đây là dấu hiệu thể hiện sức mạnh của cậu đang khôi phục.
Thế nhưng…
Có ích lợi gì đâu?
Thời An thả tay xuống, vẻ mặt âu sầu nhìn chằm chằm hang đá trống rỗng trước mặt, cậu chỉ cảm thấy ngực mình như bị đào khoét, bên trong trống rỗng, gió lạnh ào ào trút vào trong lòng.
Không còn, không còn gì cả.
Đúng lúc này, Thời An cảm nhận được một cơn chấn động mãnh liệt dưới chân mình.
Cả ngọn núi đều đang rung động ầm ầm, cách một khoảng xa cũng có thể nghe thấy tiếng đá vụn văng tung tóe, dường như bức tường cách sau lưng không xa đang bị phá hủy một cách bạo lực, hiện tại nó đang sụp đổ.
Động tĩnh lớn đó cuối cùng cũng khiến Thời An tỉnh táo lại từ trong trạng thái mất hồn mất vía.
Cậu quay đầu ra sau nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Cách một lớp tường đá dày, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cửa núi mở rộng và tiếng rít gào của gió rét.
Thời An buồn bã ỉu xìu thở dài.
Nếu như là ngày thường, có nhân loại dám phá hủy hang động của cậu thế này, cậu tuyệt đối sẽ tức giân.
Thế nhưng hiện tại không còn tài bảo, cái hang động này cũng chỉ là một cái vỏ bọc trống rỗng.
Xông vào thì cứ xông vào đi, muốn phá hư thì cứ phá, còn có thể bị tổn thất gì nữa chứ?
Dù sao thứ quan trọng nhất cũng chẳng thấy đâu nữa rồi!!!
Ma trùng thò đầu ra từ trong tay áo Thời An, nó vội vàng thúc giục: “Đại nhân! Ngài còn đang chờ cái gì nữa! Hiện tại chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này thôi, bằng không đợi Mục Hành tới thì chúng ta không thể nào giải thích được vì sao chúng ta lại xuất hiện ở nơi này đâu!”
Nó dùng sáu chân nhỏ bé kéo tay áo Thời An: “Núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt!”
Tuy rằng Thời An rất không muốn thừa nhận, thế nhưng ma trùng nói đúng.
Cậu ủ rũ gật gật đầu, cuối cùng lưu luyến nhìn thoáng qua hang đá trống rỗng trước mặt, sau đó xoay người đi về con đường mình vào khi nãy.
Đi được một nửa, Thời An đột nhiên dừng lại.
Không biết vì sao, cậu đột nhiên có một loại…!cảm giác rất kì quái.
Dường như có vật gì đó đang gấp rút thúc giục và kêu gọi cậu.
Một lực hút vô hình nào đó truyền đến từ trong bóng tối.
Thời An kinh ngạc đứng tại chỗ, mặc cho ma trùng thúc giục cỡ nào cũng không nhúc nhích.
Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía lực hút truyền đến, sau đó từng bước một đi về nơi đó.
Nơi này đã là chỗ rất sâu trong hang động rồi.
Chỗ sâu nhất nhất trong hang động đã bị tảng đá dày nặng che kín con đường, không chừa lại chút không gian nào để đi qua.
Thiếu niên nâng bàn tay yếu ớt mảnh khảnh lên, nhẹ nhàng đặt lên vách đá.
Ngọn lửa như có thể cắn nuốt tất cả mọi thứ bùng lên trong bóng tối.
Vách đá gặp phải nhiệt độ cao, chậm rãi biến thành dung nham đỏ sậm, tí tách rơi xuống mặt đất, mang theo ngọn lửa thuận thế chảy xuôi xuống đất.
Ma trùng cả kinh, theo bản năng bò sâu vào trong ống tay áo của Thời An.
Đây, đây là long diễm.
Hoàn toàn không thể thu lại sau khi đã phóng ra.
Cho dù không có vật gì để thiêu đốt nhưng hỏa diễm đáng sợ kia vẫn cháy hừng hực như cũ.
Nó không kiêng nể gì mà tản ra hơi thở kinh khủng.
Hơn mười giây sau, vách đá dày nặng trước mặt đã tan rã hầu như không còn lại gì.
Thời An cất bước đi vào bên trong.
Ma trùng vốn cũng muốn đi cùng, nhưng lại có một lá chắn vô hình nào đó chặn nó lại, cứng ra kéo nó ra khỏi tay áo của Thời An, ma trùng chật vật rớt xuống đất.
Sau lưng đã có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhân loại, hiện tại tiếng bước chân đó đang nhanh chóng tới gần nơi này.
Mà Thời An sau lưng nó đã chậm rãi biến mất trong bóng tối.
Ma trùng ngửa mặt ngã xuống đất, suy nghĩ quay cuồng, vẻ mặt tuyệt vọng.
A…!Tạo nghiệp mà.
Thời An đi vào trong hang động bị tảng đá lấp kín khi nãy.
Xung quanh tối om, chỉ có trên đỉnh hang là có thể hứng sáng, tuyết rơi lả tả xuống, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào trong hang.
Trong hang động rộng rãi, có một tảng đá đen nhánh cực lớn đứng sừng sững, trên mặt đá phủ đầy tuyết, hoàn toàn bị bao phủ thành một tảng đá trắng bệch.
Thời An giơ tay lên, đặt trên phần nhô ra của tảng đá.
Một giây sau, hỏa diễm được khống chế hoàn mĩ không chút sai lầm bùng lên, lớp tuyết đọng dày đặc kia bị hòa tan trong chớp mắt, biến thành dòng nước ấm áp chảy xuôi xuống đất, chảy lênh láng ra xung quanh.
Dưới sự cọ rửa của dòng nước trong vắt, tảng đá to lớn trước mặt đã lộ ra bộ dáng của nó.
Đó là một Cự Long đen nhánh cực lớn.
Thân thể nó uốn lượn, lẳng lặng ngủ say, chóp đuôi dài nhỏ gối dưới đầu, hai cánh khi mở ra có thể che phủ cả bầu trời khép lại ở sau lưng, che hơn nửa thân thể, vảy rồng cứng rắn tinh xảo, phảng phất như được thợ thủ công điêu khắc tỉ mỉ, dưới ánh sáng lóe ra ánh sáng như kim loại rắn chắc lạnh băng.
Trên người của nó có loại uy nghi chấn nhiếp lòng người, khiến người ta sinh ra sợ hãi từ trong tim theo bản năng, sợ quấy nhiễu Cự Long đang yên giấc.
Thời An đứng nguyên tại chỗ.
Cậu nhìn thân thể đã từng là bản thân mình, ngẩn ngơ một lúc lâu.
Thời điểm xông vào, Mục Hành thấy được cảnh tượng trước mắt, không khỏi hơi kinh hãi.
Cả hang động to lớn không có chút nước tuyết nào, nhiệt độ cao dọa người, bốn phía đều là hỏa diễm đang rực cháy một cách tùy ý.
Ngọn lửa kia vô cùng yên tĩnh chảy xuôi trên mặt đất, bồng bềnh trên không trung, phóng ra ngoài một loại uy áp đáng sợ nào đó.
“Rồng, là rồng!” Gã lính đánh thuê kia thét to.
Gã hoảng sợ nhìn chằm chằm ánh lửa bồng bềnh trước mặt, ánh mắt tan rã: “Nơi này, nơi này là hang động của rồng!”
Tất cả mọi người vô thức ngừng thở, theo bản năng lui về sau một bước.
Tuy rằng không biết vì sao, nhưng sự sợ hãi truyền đến từ sâu trong linh hồn không thể lừa người.
Cái loại run rẩy sâu tận xương tủy này là được truyền xuống từ trong máu của tổ tiên, từng đời từng đời truyền thừa xuống.
Bọn họ vô thức hiểu rõ, nếu như chạm phải hỏa diễm đáng sợ kia, cả da lẫn xương, từ thân thể đến linh hồn đều sẽ bị cắn nuốt không sót lại chút gì.
Ngoại trừ Mục Hành.
Anh nhìn chăm chú cảnh tượng trước mặt, sâu trong đôi mắt xanh thẳm phản chiếu ánh lửa rực cháy, giống như đốm lửa lặng yên bùng lên sâu trong phế tích vực sâu.
Một cơn run rẩy và hưng phấn chợt dâng lên từ sâu trong linh hồn.
Rồng ở nơi này.
Mục Hành thả lỏng bàn tay, rồi chậm rãi, lần nữa nắm chặt trường kiếm trong tay.
Anh quay đầu nói với Ôn Dao phía sau lưng, trong giọng nói trầm thấp có một loại ý vị làm người ta không rét mà run: “Các người chờ ở chỗ này là được.”
Ôn Dao chạm phải tầm mắt Mục Hành, cô không khỏi run lên.
Ánh mắt của Mục Hành vô cùng đáng sợ.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng, Mục Hành bảo họ ở lại chỗ này, không phải là vì biết rõ hiện tại họ không có năng lực đối mặt với sự tồn tại của Cự Long, hay là lo lắng cho sự an toàn của họ, mà càng giống như là…
Cảnh cáo.
Cảnh cáo kẻ khác không nên nhúng tay, không được nhúng chàm con mồi của anh.
Bằng không, trước khi Mục Hành gặp Cự Long, anh sẽ không chút do dự tự mình ra tay với bọn họ trước.
Loại cuồng nhiệt đến đáng sợ dấy lên trong đáy mắt như hồ băng của người đàn ông, quả thực khiến người ta sởn hết cả gai ốc.
Mục Hành tay cầm trường kiếm đi về phía lối đi duy nhất kia.
Trong bóng đêm, anh thoáng nhìn thấy thân hình đang nằm của Cự Long
Sinh vật xinh đẹp, khổng lồ đang cách anh không đến trăm mét.
Thế nhưng, đột nhiên một sự kinh dị lướt qua đáy mắt Mục Hành.
Anh nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng cạnh Cự Long.
Thân hình thiếu niên vô cùng nhỏ nhắn, dường như một giây sau sẽ bị quái vật khổng lồ trước mặt cắn nuốt, gò má của thiếu niên tái nhợt, dưới vầng sáng sạch sẽ như tuyết đầu mùa.
Thời An.
Thời An đứng ở nơi đó, quay đầu nhìn lại.
Đôi mắt đen nhánh trầm lặng, sâu trong đáy mắt lắng đọng tia sáng nhàn nhạt, phảng phất như có một dãy ngân hà đang chảy trong đáy mắt.
Chỉ một chốc ngẩn ngơ ngắn ngủi, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng tảng đá sụp đổ, vách đá bị thiêu đốt thành than sụp xuống, trong nháy mắt bịt kín lối đi chật hẹp kia.
Độ rắn chắc của đá trong hang động hoàn toàn không cùng một cấp bậc với bên ngoài.
Khí độc trong vực sâu thấm vào hơn vạn năm khiến nó có độ cứng không bình thường, bị long diễm Cự Long toàn lực phóng ra cũng có thể chống đỡ được hơn mười giây.
Dù Mục Hành đã phục hồi lại tinh thần cũng vẫn không thể tránh được mà bị ngăn lại ở bên ngoài.
Lúc này, tầm mắt anh khẽ động, bị thứ gì đó trên mặt đất hấp dẫn – Đó là một khối bảo thạch màu đỏ nhạt, trong bóng đêm tản ra ánh sáng dịu nhẹ trơn bóng ra bên ngoài.
Đây là bảo thạch lúc trước anh đưa cho Thời An.
Mục Hành rủ mắt, vô thức buộc chặt ngón tay, nắm chặt chuôi kiếm.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cuối cùng nhìn thấy Thời An.
Một loại rối loạn mất kiên nhẫn bỗng chốc tự nhiên xuất hiện.
Như là…!vận mệnh.
Thời An bị núi đá sụp đổ làm cho hoảng sợ, lúc này mới phục hồi lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc khi nãy.
Cậu thật sự không ngờ rằng, bản thân lại nhìn thấy thân thể lúc trước của chính mình trong tình huống này.
Cũng không ngờ rằng, Mục Hành lại xuất hiện tại nơi này ngay lúc mấu chốt.
Thời An quay đầu nhìn Cự Long vực sâu đang ngủ say trước mặt, hơi nhíu mày.
Đây…!đây là chuyện gì?
Thời An có thể tin chắc rằng bản thân mình không phải linh hồn thoát khỏi thể xác.
Mặc dù hiện tại cậu bị giam trong hình thái nhân loại, thế nhưng bản chất thân thể vẫn là rồng – Cùng làm là bị hình thái hạn chế, càng có xu hướng biến thành nhân loại thôi.
Vậy…!vì sao cậu lại thấy được thân thể mình?
Thời An giơ tay lên, không nhịn được mà đưa tay dò xét đầu Cự Long trước mặt.
Vảy rồng mang lại cảm giác cứng rắn lạnh như băng, không thể giả được.
Đây tuyệt đối là bản thân cậu, không có nhầm lẫn.
Thời An vô thức đẩy.
Cự Long trước mắt bị cẩu đẩy dịch về phía sau một chút.
Ơ kìa???
Thời An giật cả mình.
Không đúng lắm, vừa nãy cậu đâu có dùng nhiều sức đâu, sao có thể di chuyển thân thể ban đầu của cậu được?
Thân thể đó ít nhất cũng mấy nghìn tấn đấy!
Thời An nắm lấy móng vuốt của Cự Long, chỉ mới vừa dùng lực nhẹ đã nhấc nó giơ cao lên – Nó nhẹ quá đấy chứ!
Dường như cậu đột nhiên ý thức được một việc.
Thời An do dự, chậm rãi cong ngón tay, dùng đốt ngón tay gõ gõ lên thân Cự Long.
Âm thanh trống rỗng vang lên.
Ký ức rất lâu trước đây, ký ức ngủ say vạn năm thức tỉnh, Thời An nhớ tới ba kì lột xác bản thân từng trải qua.
Lúc này cậu mới hiểu rõ, hình dáng Cự Long mà cậu đang nhìn chăm chú rốt cuộc là cái gì.
Đây là cậu lột xác.
Nhưng mà…!Không phải rồng chỉ có ba kì lột xác thôi hả?.