Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 5: Vết Nứt Vực Sâu


Bạn đang đọc Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh – Chương 5: Vết Nứt Vực Sâu


Editor: Lam Phi Ngư
– –Ma trùng bị nóng đến tỉnh.

Dưới chân truyền đến nhiệt độ nóng hổi, lớp vỏ bị nướng trong nhiệt độ cao phát ra tiếng xì xì.

Aaaaaaaaaaaaa sắp chết mất aaaaaaa!
Nó hoảng sợ xì xì oe oe kêu loạn cả lên, sáu cẳng chân nhỏ bé đá đạp loạn xạ trên không trung.

“…Mi ồn thật.”
Giọng nói có chút không kiên nhẫn của thiếu niên loài người vang lên sát ngay bên cạnh.

Ngay sau đó, một loại uy áp đáng sợ giáng xuống, trong nháy mắt bóp chặt cổ họng ma trùng.

Nó cứng đờ, đờ đẫn nhìn nhân loại trước mặt.

Ngọn lửa đáng sợ kia gần ngay trước mắt, im lặng không một tiếng động nhảy nhót, tỏa độ nóng đáng sợ ra xung quanh.

Vẫn…vẫn chưa bị đốt ư?
Thấy ma trùng rốt cuộc cũng không la hét nữa, lúc này Thời An mới dập tắt long diễm trên đầu ngón tay.

Dáng vẻ cậu đã khôi phục như lúc thường.

Trong bóng đêm, chỉ có nơi sâu trong con ngươi mơ hồ lóe ra chút ánh sáng màu đỏ sậm, giống như than rực cháy, lộ ra một sự đặc biệt không thuộc về nhân loại.

– –kí ức như thủy triều vừa rồi lại mạnh mẽ ập đến.

Đôi mắt, lớp vảy, ngọn lửa.

…Rồng.

“—Nhưng…nhưng mà toàn bộ rồng đều đã chết hết rồi mà!” Ma trùng điên loạn thét chói tai, giọng nói run rẩy đến biến điệu: “Trên cái đại lục này đã không còn loài huyễn tưởng nào rồi!”
Thời An khó hiểu nghiêng đầu: “Nhưng ta chưa có chết.”
“…”
Đột nhiên ma trùng không biết nên nói tiếp thế nào nữa.

Hai mươi phút sau, cuối cùng Thời An cũng hiểu được hiện trạng của thời đại này.

Trầm mặc một lúc lâu, cậu khó có thể tin chậm rãi mở miệng: “Vậy là, hiện giờ không còn tinh linh hả?”
“Đã không còn.”
“Nhân ngư thì sao? Vu yêu—”
“Đúng rồi, đều không còn.”
Con ngươi Thời An chấn động.

Cậu thật sự không nghĩ tới sau nhiều năm trôi qua, chỉ có chủng loài yếu ớt nhất là còn tồn tại đến hiện tại.

“Sao có thể vậy được?!”
“Tui…tui không biết.” Ma trùng dè dặt trả lời.

– –Nó đã bắt đầu tin rằng có lẽ người đứng trước mặt mình lúc này thật sự là một con rồng còn sống sót từ thời viễn cổ.

“Bọn ta đều không thể sống lâu đến mức ấy.”

Nó sợ hãi nói: “Thế nên…ngài…ngài thật sự là rồng?”
Thời An cáu kỉnh liếc mắt nhìn nó.

“!” Toàn thân ma trùng run lên, nó vội vàng đổi giọng chọn lựa từ khác: “Không không, tui không dám có ý chất vấn thân phận của ngài, chỉ là…”
“Vì sao ngài lại…lại biến thành bộ dáng hiện tại?”
Từ trong ra ngoài, từ máu, xương cốt đến lớp da, tất cả đều mang theo mùi vị của nhân loại không thể làm giả được— Dù có là loài huyễn tưởng cường đại thì loại ngụy trang này cũng quá chân thật rồi.

Lời này đã nhắc nhở Thời An, cuối cùng cậu cũng chợt nhớ nguyên nhân mình bắt con trùng này về để làm gì.

“Trước đó trong phòng tiệc, ta ngửi thấy một loại…mùi.” Thời An đè chặt ma trùng đang hoang mang rối loạn muốn chạy trốn, nắm chặt nó trong tay cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, sau đó nhíu mày, nghi ngờ nói: “…nhưng hiện tại không còn nữa.”
Mùi?
Ma trùng sững sờ, ngừng giãy giụa: “Là…là mùi này ạ?”
Hơi thở hắc ám quen thuộc không một tiếng động tràn ra.

“Đúng!” Hai mắt Thời An tỏa sáng: “Đây là gì?”
“…Khí, khí độc.”
Ma trùng đờ đẫn trả lời.

Dưới đáy vực sâu không khí kịch độc tản khắp nơi.

Khí độc có thể khiến các giống loài sinh tồn ở đó trở nên hung tàn hơn, tính công kích mạnh hơn.

Tất cả sinh vật bước ra từ trong vực sâu lúc công kích sẽ theo thói quen cải tạo không khí quanh người, khiến không khí trở nên thích hợp với chúng nó.

Nhưng đối với sinh vật trên đại lục thì đó lại là thứ trí mạng.

Theo lý mà nói thì rồng cũng không ngoại lệ.

Ma trùng thầm vui vẻ trong lòng.

Nói không chừng…!đây sẽ là cơ hội để nó giết ngược lại người này!
Nó phẩy phẩy cánh, càng thêm nỗ lực cải tạo không khí quanh người.

Ngón tay của thiếu niên trước mặt hơi buông lỏng, nhưng một giây sau lại bóp chặt.

Hai mắt Thời An sáng lóng lánh nhìn chằm chằm con trùng trước mắt, cậu không chút thương hại lắc lắc nó:
“Tiếp tục.”
Ma trùng:???
Nó bị lắc đến chóng mặt hoa mắt, đột nhiên, một loại dự cảm chẳng lành kéo tới.

“Ừm…ừm…” Nó cẩn thận mở miệng hỏi: “…Xin hỏi…ngài là rồng chủng loại nào ạ?”
Hoả Long? Nhanh nhẹn, nhỏ nhắn, ngọn lửa nóng bỏng.

Hay là Hắc Long? Uy nghiêm, khổng lồ, sức mạnh kinh người…!
Thời An nhe răng cười tươi: “Cự long vực sâu.”
– –hung bạo, tàn nhẫn, nắng mưa thất thường.

Dù ở thời thượng cổ thì cũng là loài đáng sợ nhất, cường hãn nhất trong toàn bộ loài rồng.

Quan trọng nhất là chúng sinh ra ở vực sâu, lớn lên ở vực sâu, dù ở chỗ nào trên đại lục cũng đều là nhân vật cấp bậc bá chủ.


Ma trùng: “…”
Mịa.

Xin lỗi, quấy rầy rồi.

Sau khi tư tưởng muốn giết ngược bị bóp nát từ trong trứng, ma trùng ngoan ngoãn nói hết những gì mình biết.

Sau khi ngủ say vạn năm, Thời An cảm nhận được sự biến đổi của thời đại.

Vực sâu và đại lục là hai vị diện.

Vào thời đại kia của cậu, chỉ cần đủ mạnh là có thể tùy ý qua lại giữa vị diện chính và phụ.

Mà sau khi loài huyễn tưởng biến mất, vực sâu đã bị phong bế chặt chẽ, chỉ thỉnh thoảng mới có thể nứt ra vài khe hở, độc khí không thể thoát ra, chỉ có loài vực sâu mới có thể.

Mà vị diện chính, sau khi loài huyễn tưởng biến mất, nhân loại sáng tạo ra nền văn minh kết hợp giữa ma lực và khoa học kĩ thuật, dần dần trở thành chúa tể đại lục.

Xung đột giữa loài người và ma vật càng ngày càng nghiêm trọng, đến giai đoạn hiện tại gần như không thể giảng hòa được nữa.

Thế nhưng Thời An không quá quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Những chuyện cậu thật sự quan tâm lại không có tiến triển nào.

Con trùng này không biết tin tức gì về thân thể của cậu, cũng không biết tiền bạc châu báu của cậu ở nơi nào, hơn nữa nó quả thực quá yếu, ngay cả việc chế tạo khí độc cũng chỉ được chút chút.

Nồng độ này thực sự quá thấp, hầu như không thể giúp cậu tìm lại được cảm giác phảng phất từng gặp được ở bữa tiệc, thân thể cậu vẫn cứng đầu bảo trì hình thái nhân loại như cũ, một chút khuynh hướng phục hồi như xưa đều không thấy xuất hiện.

“…Thôi được rồi.” Thời An mất mát thở dài: “Xem ra mi không có tác dụng gì rồi.”
Ma trùng: “?”
Nó còn chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt, trước mặt nó bùng lên một ngọn lửa, nhiệt độ nóng hổi bỗng chốc đập vào mặt.

Ma trùng hét ầm lên: “Khoan khoan khoan đã!!”
Thời An ngừng động tác, vô cùng tốt tính hỏi: “Hả? Sao thế?”
– –Nếu như bỏ qua long diễm trên đầu ngón tay cậu.

Ma trùng: “Tui còn có ích mà! Vẫn còn có ích á!”
Sáu cẳng chân nhỏ của nó quơ loạn trên không trung, run rẩy nói: “Tui…tui biết chỗ có ma vật mạnh hơn, có thể chế tạo ra càng nhiều khí độc trong vực sâu hơn á!”
Thời An cảm thấy hứng thú: “Ở đâu?”
Ma trùng dè dặt ôm lấy ngón tay Thời An, nịnh nọt nói:
“Tui…tui bò ra từ vết nứt đó, tui…tui có thể dẫn ngài đi.”
Nó dừng một chút, lắp bắp nói: “Nhưng mà…có thể có chút trở ngại.”
“Trở ngại?” Thời An nhíu mày.

Ma trùng nói: “Chỗ đó vô cùng bí ẩn, được trông coi rất nghiêm ngặt, tui nhờ vào hình thái ấu thể yếu nhất, liên tục kí sinh vào ba người mới miễn cưỡng nhập cư trái phép ra ngoài này được đó.”
“Ngài biết Học viện năng lực giả không?”
Thời An gật đầu.

Ma trùng ngưng trọng nghiêm túc nói: “Vết nứt nằm trong khuôn viên học viện, do đó, nếu muốn tiếp cận thì chúng ta phải ngụy trang một cách hoàn mỹ, sau đó chờ thời cơ…”
Thời An suy nghĩ một lát, nói: “Hoặc chúng ta có thể trực tiếp đợi đến khi khai giảng.”

“…Hả?” Trong lúc nhất thời, ma trùng chưa kịp phản ứng.

Thời An chỉ bức thư mà mình tiện tay vứt trên tủ đầu giường, trên đó có dấu ấn của Học viện năng lực giả, viết năm chữ lớn – THƯ THÔNG BÁO TRÚNG TUYỂN: “Hình như còn một tuần nữa nhỉ?”
Ma trùng: “…”
Thế mà lại cho cự long vực sâu trúng tuyển vào trường học, nó cảm thấy hơn phân nửa là nhân loại sắp toang rồi.

“Cậu đoán không sai.” Trác Phù đẩy tới một phần tài liệu, trên mặt lộ vẻ nghiêm trọng:
“Gần đây vực sâu rất không yên ổn.”
Mục Hành lật hai trang, ánh mắt tùy ý lướt qua.

“Từ khoảng thời gian đó đến nay, báo cáo về vết nứt vực sâu xuất hiện ùn ùn.

Tuy lúc trước cũng có xảy ra, nhưng tần suất gần đây thật sự quá cao.” Trác Phù hít sâu một hơi, nói: “Nhất là hiện tại trong khu vực thượng thành lại xuất hiện loài vực sâu…!việc này chỉ có một khả năng—”
Mục Hành khép tài liệu lại:
“Có vết nứt mới gần đây.”
Trác Phù nheo đôi mắt: “Cậu đã sớm biết.”
“Không khó đoán.” Mục Hành đẩy tài liệu lại: “Nhưng rất khó tìm.”
Anh nâng mắt, đôi mắt màu xám xanh híp lại, không nhanh không chậm nói: “Người của tôi đã được phái ra ngoài rồi, đang tìm kiếm trải thảm* toàn thành phố.”
(*tìm kiếm trải thảm là theo kiểu quét hết một khu vực rồi mới tản ra vùng khác á mn.)
Mục Hành dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Nhớ phê duyệt tài liệu là được.”
Trác Phù: “…”
– –Con mẹ nó cậu đang nghiền ép sức lao động đấy!!!
Sau khi tiễn Trác Phù đi, trong văn phòng chỉ còn lại một mình Mục Hành.

Anh rủ đôi mắt, cầm lấy phần tài liệu mình đang xem xét trước khi Trác Phù tới.

Trên trang đầu tiên, một thiếu niên diện mạo tuấn tú thẹn thùng mím môi, im lặng mỉm cười nhìn anh.

Phía dưới là một hàng chữ nhỏ ngắn ngủn, mô tả vắn tắt có chắt lọc nửa đời trước không có gì sóng gió của thiếu niên.

Chỉ ngoại trừ—
Mất tích một cách khó hiểu và bất ngờ trúng tuyển.

Mục Hành không để lại dấu vết híp mắt, mọi cảm xúc đều ẩn giấu dưới lớp băng trôi xanh thẫm.

Lúc này, có người gõ cửa.

“Vào đi.”
Ôn Dao cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra: “Trưởng quan, bên phía Học viện năng lực giả lại đưa thư mời tới, vẫn gửi thư từ chối như cũ ạ?”
“Không cần.” Mục Hành nói.

Hiển nhiên Ôn Dao không nghĩ đến câu trả lời gây bất ngờ này, không khỏi hơi sững sờ.

Chỉ thấy Mục Hành đặt tài liệu xuống, không chút để ý đan chéo ngón tay thon dài tái nhợt, nói: “Buỗi lễ khai giảng lần này tôi sẽ đi.”
Cách khai giảng còn vài ngày, quản gia đã bắt đầu bắt tay giúp Thời An chuẩn bị đồ cần thiết để nhập học.

Ông xếp ngay ngắn từng món trên danh sách vào trong rương hành lí, lại tiện tay nhấc ba lô đầy ắp của Thời An lên— Sau đó thiếu chút nữa ông bị cái ba lô nặng trịch đó làm cho lảo đảo.

Quản gia: “…Cậu chủ mang theo gì vậy?”
Thời An ôm khư khư ba lô vào trong ngực, trịnh trọng nói: “— đồ cá nhân.”
Quản gia nghi ngờ nhìn Thời An, cuối cùng ông cũng không truy hỏi tiếp mà xoay người đi chuẩn bị những thứ khác.

Nếp gấp nơi ống tay áo Thời An giật giật, ma trùng lặng lẽ ló đầu ra.

Nó nhìn rương hành lí đã thu xếp xong trước mặt, nhất thời cảm thấy có chút hoang đường: “Ngài…!ngài thật sự chuẩn bị cứ trực tiếp tiến vào học viện như vậy hả.”
Thời An gật đầu một cách đương nhiên: “Đương nhiên.”
“Ta nhận được thư thông báo rồi mà.” Cậu nhấn mạnh.

Ma trùng: “Tui hổng có ý này…”

“Nghe nói các biện pháp an ninh của Học viện năng lực giả này rất nghiêm ngặt, ngài không lo rằng…”
Nó ý thức được mình nói sai, ngay sau đó lập tức vội vàng đánh rắm cầu vòng* nói: “Đương nhiên! Lấy năng lực của ngài khẳng định không cần phải sợ hãi lũ sâu kiến nhỏ yếu đó.

Thế nhưng bọn họ dù gì cũng là một trở ngại cho kế hoạch của chúng ta, hơn nữa quan trọng nhất là tuy hiện tại thân thể của ngài không cần phải lo, nhưng tui dẫu sao cũng là ma vật mà, chỉ sợ không thể lừa gạt được an ninh ở đó—”
(*rắm cầu vòng: là từ dùng để khen idol, đánh rắm cũng ra cầu vòng ????))
Ma trùng lén lút nâng mắt nhìn.

Chỉ thấy thiếu niên lười biếng híp mắt, cằm đặt trên ba lô, nhìn qua vô cùng an nhàn.

Ma trùng bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Có phải ngài đã có biện pháp rồi không ạ?”
Thời An lặng im suy nghĩ hồi lâu.

Sau đó cậu thành thật lắc đầu: “Không có.”
Ma trùng: “…”
Con mẹ nó—
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa.

– –Từ ngày đầu tiên cậu đến nơi này, chưa có người nào ấn chuông cửa cả.

Thời An đứng dậy đi xuống lầu.

Chỉ thấy quản gia mặt lạnh đứng tại cửa ra vào, người thiếu niên đứng trước mặt ông hình dạng khuôn mặt có ba phần tương tự Thời Tắc Thuần, ông dùng giọng lễ phép nhưng cứng ngắc nói: “—Xin hỏi cậu đến có việc gì không?”
Thời Thụy đứng ở cửa ra vào, trên mặt mỉm cười không thể chê vào đâu được: “Nghe nói lần này cháu và anh hai cùng một nhóm nhập học? Vậy nên cháu muốn tới trước để chào hỏi.”
Thời An chớp mắt vài cái.

Hửm? Người nào đây ta.

Thời Thụy vừa cười vừa nói: “Anh hẳn chưa hiểu rõ chuyện sẽ diễn ra ở buổi lễ khai giảng của Học viện năng lực giả nhỉ?”
“Nói là buổi lễ khai giảng nhưng trên thực tế đó là một cuộc khảo hạch thực chiến có quy mô lớn.”
“Khảo hạch sẽ kéo dài vài ngày, đến lúc đó sẽ căn cứ vào kết quả khảo hạch để tiến hành chia lớp, do đó…!một ít thủ đoạn lừa bịp máy móc sẽ không thể dùng được nữa đâu nha.” Bên môi Thời Thụy ẩn giấu một ít ý cười, cố ý nói.

Mặt quản gia càng thêm âm trầm.

Thời Thụy: “Cho nên để ứng phó với khảo hạch, cha đã sắp xếp cho chúng ta nơi tiến hành mô phỏng diễn luyện, lần này em đến là để gọi anh hai đi chung với em đấy.”
Cậu ta nở nụ cười hoàn mỹ, không hề có chút ý tứ khoe khoang nào.

Mọi ác ý đều được ẩn giấu không để lại chút dấu vết, tỏ ra vô cùng thân thiện gần gũi: “Anh em phải chiếu cố lẫn nhau mà.”
Lông mày quản gia càng nhíu chặt hơn.

Ông hiểu rất rõ tư chất thiên phú của cậu chủ nhà mình, tuy có thể miễn cưỡng thông qua kiểm tra ma lực của học viện, nhưng cậu ấy lại chưa từng trải qua bất kì huấn luyện ma lực nào, chớ nói chi là diễn luyện…!Mặc dù ông rất hi vọng cậu chủ có thể bộc lộ tài năng, một lần nữa giành được sự chú ý của ông chủ và địa vị trong gia tộc, thế nhưng so với những thứ ấy, ông càng lo lắng Thời An bị thương hơn.

Trong lúc ông chuẩn bị từ chối khéo, lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên từ sau lưng:
“Úi chà! Mô phỏng hả?”
Quản gia khẽ giật mình, quay đầu nhìn.

Chỉ thấy thiếu niên tiến về phía trước, vẻ mặt chân thành: “Vậy nơi đó có thể mô phỏng khảo hạch nhập học cái gì mà…ờ các biện pháp an ninh không?”
– –Tốt nhất là có thể để cậu kiểm tra thử xem bản thân mình có thể dẫn theo một con trùng mặt người trà trộn vào trong học viện không.

Thời Thụy sững sờ, nhất thời không đoán được đối phương nói vậy để làm gì, vô thức trả lời:
“…Chắc là được?”
Hai mắt Thời An tỏa sáng: “Tốt quá, vậy đi thôi.”
Hết chương 5.

Tác giả có lời muốn nói:
Thời An (nghiêm túc): Có các biện pháp an ninh hay không không quan trọng, chủ yếu là tôi muốn thi được thành tích tốt thôi.

Thời Thụy: “…”
Có quỷ mới tin ấy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.