Bạn đang đọc Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh – Chương 131: Anh Đã Đồng Ý Thì Sẽ Làm Được
Thời An: “…”
Đây là yêu cầu gì thế hả!
Cậu đứng tại chỗ do dự vài giây, sau đó mới dè dặt nghiêng người về phía trước, dán môi mình tới.
Môi và môi tiếp xúc ngắn ngủi trong một giây, sau đó cậu liền vội vàng lùi về sau.
Mục Hành hơi nheo mắt lại, sâu trong đôi mắt như đang che giấu một đại dương băng tuyết, thần sắc dưới đáy mắt có chút không rõ ràng.
Thời An lặng lẽ dịch về sau một bước nhỏ, cảnh giác nói:
“Anh nói rồi đó nha!”
Mục Hành im lặng hai giây, đành thỏa hiệp đáp: “Được rồi.”
Thời An không chút dấu về thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu suy nghĩ một lát rồi hỏi:
“Vậy nên khi nào thì các anh xuất phát đi đặc khu Roth?”
Mục Hành: “Tối hôm nay.”
Tình thế hiện tại ngày càng phức tạp, thực lực của Cự Long cũng đang nhanh chóng khôi phục.
Thời gian là một tài nguyên cực kì quý giá, bọn họ phải giành giật từng giây.
Thời An gật đầu: “Được, tôi về sửa soạn một ít đồ! Tối gặp lại.”
Mục Hành: “Để anh đưa em về.”
Thời An vừa nghĩ tới sắp phải ở chung với Mục Hành trong không gian bịt kín một thời gian dài như vậy thì trong lòng cảm thấy có chút e ngại.
Cậu vội vàng lắc đầu: “Không, không cần đâu! Tôi tự về là được!”
Vừa dứt lời, Thời An liền vội vàng cuống cuồng xoay người muốn đi, nhưng chưa đi được vài bước thì khuỷu tay đã bị Mục Hành nhẹ nhàng bắt được: “Em đợi chút đã.”
Lòng bàn tay của người đàn ông dán chặt lên cánh tay thiếu niên, nhiệt độ nóng hổi dễ dàng truyền qua lớp vải mỏng manh.
Thời An lập tức cứng đờ, cậu vô thức quay đầu nhìn.
Chỉ thấy người đàn ông không nhanh không chậm tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người lập tức được rút ngắn.
Mục Hành thoáng cúi người xuống, hơi thở hai người đan vào nhau.
Đôi mắt anh rất tối, đáy mắt bình tĩnh không thể tả rõ được cảm xúc, như trời xanh mịt mù phía xa xa.
Ánh mắt Mục Hành chậm rãi hướng xuống dưới, nhẹ nhàng rơi lên trên môi Thời An.
Môi thiếu niên hơi nhếch lên, sắc môi đỏ nhạt, môi dưới căng đầy và mềm mại, mơ hồ còn lưu lại dấu răng, như cánh hoa bị vò nát, tựa như chỉ cần dùng chút lực sẽ có thể chảy ra mật hoa ngọt ngào.
Anh nâng một tay lên, đầu ngón tay ấm áp lướt qua cằm thiếu niên.
Bụng ngón tay chạm vào làn da, mang theo chút run rẩy kì lạ, như một dòng điện xẹt qua vùng da đó.
Thời An nghe được nhịp tim bắt đầu bình bịch nhảy loạn của mình.
Không biết là do ánh mắt của Mục Hành có độ tồn tại quá mạnh hay là vì nguyên nhân nào khác, thần kinh của cậu không tự chủ bắt đầu căng thẳng, thân thể cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.
Ngón tay Mục Hành lướt về phía sau, ngón tay thon dài hữu lực dịu dàng vén sợi tóc ẩm ướt của thiếu niên, dao động ma lực cực nhỏ bắt đầu khởi động dán lên gương mặt Thời An.
Một giây sau, hơi nước bị khống chế bốc hơi, biến mất không thấy đâu.
Đây không phải là lần đầu tiên anh làm việc này.
Thế nhưng cách anh tiến hành lần này lại khác một trời một vực so với lần đầu tiên.
Sâu trong đáy mắt người đàn ông như đang giam giữ một làn sương mờ mịt.
Anh thu tay về, thoáng lùi về sau một bước:
“Được rồi.”
***
Khi Thời An trở về biệt thự, cậu vẫn có chút mất tập trung.
Vừa về tới phòng, cậu đã bị ba con ma vật bao quanh: “Đại nhân, đại nhân.
Sao giờ ngài mới về vậy, tụi tui lo lắng gần chết luôn á!”
Vì lần này Thời An đến cục quản lí, để tránh bị phát hiện nên ba con ma vật không đi theo.
Trên gương mặt mơ hồ của khói đen mang theo chút mong chờ ước ao:
“Đại nhân, ngài lấy được túi không gian ma lực chưa?”
Dường như lúc này Thời An mới hồi phục tinh thần: “Hả…À! Lấy được rồi.”
Cậu móc một cái túi màu xám tro ra từ trong túi áo của mình, sau đó rót ma lực của mình vào, rất nhanh sau đó, không gian bỗng chốc bắt đầu kéo dài ra, lớn đến mức đủ để đặt tất cả tài bảo hiện tại đã thu hồi được vào trong.
Nhưng muốn bỏ vào nhiều hơn thì có chút khó khăn.
Nhưng Thời An cũng không quá lo lắng, đợi đến khi cậu tìm được số tài bảo còn lại thì có lẽ lượng ma lực của cậu đã có thể đột phá trên diện rộng rồi.
Đợi đến lúc đó, túi không gian này có lẽ sẽ trở nên càng lớn hơn.
Nhìn cái túi trước mặt, khói đen gần như vui đến phát khóc.
Cuối cùng, cuối cùng! Cuối cùng nó cũng không phải lo lắng nuốt tài bảo đến mức nghẹn chết nữa rồi!
Nhưng, ngay khi khói đen chuẩn bị chuyển tất cả tài bảo vào trong túi thì lại bị Thời An lãnh khốc vô tình ngăn lại: “Nhớ rửa sạch rồi hẵng bỏ vào trong.”
Khói đen: “…”
Quả nhiên ngài vẫn ghét bỏ tui!
Khói đen cầm cái túi, tâm trạng cực kì sa sút bay vào trong phòng vệ sinh.
Rất nhanh sau đó, trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước ào ào.
Hiển nhiên, khói đen đã bắt đầu cam chịu số phận rửa sạch tài bảo.
Thời An nhào cả thân rồng lên giường, cậu vùi đầu vào trong gối, rầu rĩ than một tiếng:
“Mệt quá…”
Con mắt chân chó chạy tới, nó quơ hai cái tay nhỏ bé của nó, ân cần đấm lưng cho Thời An: “Đại nhân, như vậy có đỡ hơn chút nào không?”
Thời An giật giật đầu, quay đầu nhìn nó, mặt không cảm xúc nói:
“Không.”
Con mắt: “Vậy…”
Thời An lãnh khốc vô tình nói: “Mi đừng đụng vào ta.”
Mi khiến người ta có chút buồn nôn đó.
Con mắt: “…”
Hức.
Nó nức nở một tiếng, hối hận ôm lấy tâm hồn bị tổn thương của nó ngồi vào trong góc.
Sau khi liên tục tổn thương hai con ma vật, cuối cùng Thời An mới cảm thấy tâm trạng của mình có xu thế trở nên tốt hơn.
Cậu trở mình, ngồi dậy nói:
“Đúng rồi, chúng ta chuẩn bị đi đặc khu Roth nhé.”
“…Hở?” Ba giọng nói không thể tin được truyền đến từ ba hướng khác nhau.
Thời An nói đơn giản lại kế hoạch của mình cho tụi nó nghe.
“Tóm lại, hiện giờ chúng ta phải tốc chiến tốc thắng.” Cậu nghiêm túc tuyên bố.
Thời An luôn có cảm giác nếu tiếp tục kéo dài…!có vật gì đó sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của cậu.
Rốt cuộc là gì thì Thời An không nói rõ được, nhưng cậu chỉ biết loại cảm giác dự báo này khiến cậu cảm thấy có chút khủng hoảng.
Cậu là một con rồng không quá giỏi về việc thích nghi với hoàn cảnh thay đổi.
Bằng không, Thời An cũng sẽ không ở trong hang động ngủ một giấc kéo dài mấy vạn năm.
Sinh hoạt và ngủ ở một nơi thoải mái dễ chịu, tối tăm, một khi đã thành hình thì sẽ không thay đổi, đó mới là cuộc sống Thời An mong muốn.
Đúng vậy, giống như kế hoạch ngay từ đầu của cậu, đoạt lại tài bảo, cướp vật sưu tầm, sau đó nghĩ biện pháp trở về vực sâu, tìm một hang động tiếp tục giấc ngủ của bản thân.
Đây là điều mà cậu mong muốn.
Thời An hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên kiên định:
“Bọn mi nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi.”
Cậu ngửa mặt lên trời, lại lần nữa nằm phịch xuống giường, ngáp một cái rồi lười biếng bổ sung: “…Ta ngủ bù cái đã.”
“Xong rồi thì gọi ta dậy.”
Ma trùng ngồi xổm ở trên tủ đầu giường bên cạnh.
Từ lúc bắt đầu, nó vẫn luôn im lặng.
Hiện tại, rốt cuộc nó không nhịn được nghi ngờ của mình nữa, chậm rãi mở miệng nói: “À ừm…!Đại nhân…”
Thời An: “Hả?”
“Không biết có phải cảm giác của tui sai không?” Ma trùng cực kì nghi hoặc nói: “Hơi thở trên người ngài…!có chút kì quái.”
Nó là ma vật đi theo Thời An lâu nhất, nó cũng là đứa mẫn cảm với sự thay đổi hơi thở trên người Thời An nhất.
Nhưng từ lúc Thời An mới vừa về, dường như nó có thể ngửi được một hơi thở không quá quen thuộc trên người Thời An.
Không phải là mùi khói súng hay mùi máu tươi nhiễm phải khi giết chóc, mà ngược lại, đó là một hơi thở nhẹ nhàng trộn lẫn vào trong người Thời An, hòa thành một thể với mùi trên người cậu.
“Sau khi ra ngoài ngài có gặp người nào không?”
Lưng Thời An cứng đờ: “Không!”
“Nhất, nhất định là ảo giác của mi thôi!”
Cậu dùng sức ho khan một tiếng, sau đó chợt nhảy dựng khỏi giường, bước nhanh ra ngoài, vội vàng quăng lại một cậu:
“À đúng rồi, nhớ nói việc ta đi đặc khu Roth với quản gia!”
“Bọn mi dọn dẹp nhanh lên đi, trở về ta sẽ kiểm tra!”
***
Ban đêm.
Hoàng hôn dần nhiễm cả bầu trời, rất nhanh sau đó, bóng tối giáng xuống.
Thời An đi xuống dưới lầu, ngồi lên xe.
Trong xe này ngoài Mục Hành ra thì còn có hai gương mặt quen thuộc khác, một là Trác Phù, một là Ôn Dao.
Trác Phù vừa thấy Thời An liền hưng phấn vẫy tay với cậu: “Bất ngờ chưa bất ngờ chưa! Lần này anh cũng đi nè!”
Ôn Dao cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, tôi quả thực không ngờ đó.”
Nghe thấy lần trước rất náo nhiệt, thế nên Trác Phù vẫn luôn tỏ ra không cam lòng vì đã bỏ lỡ hành trình đi đến khu Ewen trước đó.
Vì vậy lần này, khi nghe bọn họ muốn đi đặc khu Roth, Trác Phù nằng nặc sống chết đòi theo, nói kiểu gì cũng phải đi cùng.
Có lẽ cũng vì cân nhắc có thể sẽ cần đến Trác Phù, cuối cùng Mục Hành vẫn cho phép Trác Phù đi theo.
Trên xe chỉ còn sót lại vị trí bên cạnh Mục Hành.
Thời An: “…”
Cậu hơi do dự, dè dặt từng li từng tí ngồi xuống.
Thời An móc từ trong túi ra một bao đồ ăn vặt lớn ôm vào trong ngực, cậu nhìn Trác Phù: “Mà nè, chúng ta phải ngồi xe bao lâu á?”
Trác Phù suy nghĩ một lát rồi nói: “Khoảng chừng hai giờ?”
Thời An ngẩn người, cậu thầm nghiêm túc tính nhẩm trong lòng: “Không thể nào? Nhanh vậy à?”
Trác Phù nháy mắt với Thời An: “Đến đó cậu sẽ biết.”
Ôn Dao xì mũi coi thường dáng vẻ cố tỏ ra huyền bí của Trác Phù, nhưng cuối cùng cô vẫn không chọc thủng lời nói đó.
Thời An “Ồ” một tiếng, cậu bắt đầu chiến đấu với túi đồ ăn vặt trong ngực mình.
Không biết vì ngón tay quá căng thẳng hay vì túi đồ ăn vặt này quá mức cứng đầu, Thời An giằng co hồi lâu vẫn không mở được.
Cậu tức đến mức đáy mắt bốc lên hung quang.
— Sao đến mi cũng bắt nạt ta hả!
Đầu ngón tay Thời An khẽ nhúc nhích, ánh sáng màu trắng bạc chiết xạ trên đầu ngón tay, lộ ra sự sắc bén đến mức khác thường.
Thế nhưng, một giây sau, một bàn tay đeo găng tay chiến thuật duỗi tới, nhẹ nhàng cầm túi đồ ăn vặt trong ngực cậu.
“Xoẹt —”
Túi đồ ăn vặt được mở ra, sau đó anh tự nhiên thả về trong ngực Thời An.
Thời An: “…”
Cậu khẽ chớp mắt, lén lút nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn?”
Mục Hành rủ hàng mi trắng bạc, gương mặt lạnh lùng vẫn không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng:
“Ừm.”
Thời An lắc lư cái túi trước mặt Trác Phù: “Anh ăn không?”
Trác Phù: “…”
Trác Phù mặt không cảm xúc ngồi tại chỗ, chậm rãi lắc đầu.
Cảm ơn, ăn thức ăn cho chó no rồi.
Rõ ràng xe vừa mới xuất phát được hơn mười phút thôi, vì cớ gì anh lại bắt đầu cảm thấy hối hận vì mình đã tới đây rồi.
***
Hai giờ đi xe thoáng cái liền trôi qua.
Rất nhanh sau đó, xe đã ngừng lại.
Thời An vừa xuống xe đã bị gió biển thổi thẳng vào mặt đến híp cả mắt.
Trong không khí tràn ngập mùi tanh mặn và ẩm ướt, cách đó không xa là biển rộng đắm chìm trong màn đêm.
Cậu hơi trừng lớn hai mắt, quay đầu nhìn Trác Phù: “…Hở?”
Trác Phù đầy phấn khởi mở miệng nói:
“Tiếp theo chúng ta sẽ ngồi thuyền!”
Thuyền chạy bằng động cơ và ma lực vừa thả neo ngay bến tàu, nó đang lẳng lặng đậu ở cách đó không xa chờ họ.
Đặc khu Roth ba mặt giáp biển, sau lưng là núi.
So với mấy tháng trước, hiện tại đã tiến vào mùa đông có khí hậu tệ nhất.
Muốn đi xuyên qua cánh đồng tuyết Ewen đã khó lại càng thêm khó, dù có dùng máy bay đã trải qua xử lí đặc thù cũng không thể bay qua cánh đồng tuyết.
Mà hải vực bên ngoài đặc khu Roth quanh năm bị sương mù bao phủ, ngoại trừ tiến vào từ khu Ewen thì cũng chỉ còn lại một phương án.
Đó chính là đường thủy.
Đây là lần đầu tiên Thời An ngồi thuyền.
Trước đây dù đã thấy biển lớn, nhưng thường thì cậu cũng chỉ dùng cánh của mình bay lướt qua.
Cậu chưa bao giờ ngồi trên phương tiện giao thông như thế này cả.
Thời An đi đến boong tàu, tràn đầy phấn khởi nhìn hai bên.
Trong lúc không hề hay biết, người bên cạnh càng ngày càng ít.
Đợi đến khi Thời An kịp phản ứng lại thì bên cạnh chỉ còn một mình Mục Hành, cách đó không xa là cửa khoang đóng chặt.
Thời An chớp mắt vài cái:
“Mà nè, lần này chúng ta phải ngồi thuyền bao lâu vậy?”
“Khoảng ba mươi sáu tiếng đồng hồ.” Mục Hành thản nhiên đáp.
Thời An hơi sửng sốt.
…Chờ đã, ba mươi sáu tiếng đồng hồ?
Vậy có nghĩa là phải qua đêm hả?
Dường như lúc này cậu mới ý thức được một vấn đề cực kì then chốt.
Thời An hơi trợn to hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt:
“Vậy…!tối hôm nay…”
Mục Hành nhìn cậu, sau lưng là biển cả thấp thoáng dưới ánh hoàng hôn mờ tối, đôi mắt anh như một bản phác họa.
Anh giơ tay lên, trên đầu ngón tay treo một chìa khóa nhỏ, trong bóng tối lấp lánh ánh sáng trắng bạc.
“Em ở với anh.”
Thời An: “…”
Cậu sợ hãi lui về sau một bước: “Thật ra, tôi ở một mình cũng rất tốt…?”
Mục Hành nhướn mày, anh chậm rãi tiến lên một bước:
“Một mình?”
Giọng người đàn ông hơi trầm, dâng trào rõ nét xuyên thấu xung quanh, truyền vào trong tai Thời An:
“Ban đêm ngủ cùng nhau, đó chẳng phải là yêu cầu trước đây của em sao?”
Anh rủ mi, nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt, đáy mắt lướt qua một tia tối đen, vẻ mặt anh bình thản, giọng lại khàn khàn, lộ ra chút ý cười mờ ảo:
“…Anh đã đồng ý thì sẽ làm được.”
Hết chương 96.
Tác giả có lời muốn nói: chương 52: Thu flag về thành công.
Vừa thu liễm được nửa chương, Mục trưởng quan lại bắt đầu không làm người nữa rồi.
Không hổ là cậu.jpg.