Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 126: Tìm Người Tính Sổ


Bạn đang đọc Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh – Chương 126: Tìm Người Tính Sổ


…!Mục Hành vừa nói gì?
Thời An ngớ người đứng đơ ra tại chỗ, cậu mờ mịt nhìn chằm chằm nhân loại gần ngay trước mặt.
Tốn ước chừng mười giây cậu mới kịp phản ứng lại.
Sắc đỏ từ đôi mắt dần lan ra trên gương mặt trắng nõn, nhiệt độ nóng hổi thiêu cháy cả da mặt như muốn tràn ra từ sâu trong mạch máu, vừa nóng bóng vừa tươi đẹp, điên cuồng lan tràn ra ngoài.
Trong chốc lát, hình ảnh Thời An vừa mới cố gắng quên đi lại như mất khống chế tràn vào trong đầu cậu.
Đầu Thời An nổ ầm ầm, dường như mỗi một móc xích đều đã mất đi tác dụng.
Ý cười trên khóe môi của Mục Hành càng sâu hơn.
Môi anh rất mỏng, đường môi sắc nét, màu sắc rất nhạt, trông giống như màu tuyết lạnh lẽo.
Người đàn ông cúi người, bờ môi dán bên tai Thời An phun ra lời nói tội ác:
“Anh đoán em sẽ rất thích đó.”
“…?!”
Lúc này Thời An mới như chợt tỉnh giấc.

Mặt cậu đỏ như lửa đốt, hai mắt trợn tròn kinh hoàng, giống như gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng, lảo đảo lùi về sau mấy bước:
“Anh…!Anh…!Tôi…”
Đúng lúc này, máy truyền tin của Mục Hành bỗng reo lên.
Tiếng chuông chói tai bén nhọn kia như lưỡi dao rạch vào bầu không khí sền sệt mập mờ trước mặt, phá tan bầu không khí hiện tại.
Mục Hành hiểu được đạo lí thấy tốt thì ngưng.
Anh có chút tiếc nuối dừng bước, thu hồi tầm mắt không ép sát thiếu niên nữa.
Cái tên hiện lên trên máy truyền tin khiến Mục Hành hơi nhíu mày.
Anh tiếp cuộc gọi.
Loa của máy truyền tin được chế tạo rất tốt, nếu là nhân loại bình thường thì chắc chắn sẽ không thể nghe được chữ nào từ máy truyền tin bên kia.
Nhưng Thời An lại không phải là một nhân loại bình thường.
Tuy cậu đã từng có thể được xem là một nhân loại bình thường, nhưng sau khi hấp thu ma lực trong xác rồng và mắt vực sâu thì dù là thị lực, thính giác hay trình độ mẫn cảm nhận biết ma lực đều đã được cải thiện rất nhiều, dần dần càng giống với thân thể ban đầu của cậu hơn.
Tuy hiện tại đầu óc đã nhũn thành một cục bột nhão nhưng Thời An vẫn có thể bắt được vài từ khóa quen thuộc từ trong âm thanh rất nhỏ kia.
“…Thời Thụy…”
“…Theo dõi…!phát hiện…”
Thời An chớp mắt vài cái, theo bản năng kéo lại sự tỉnh táo từ trong suy nghĩ hỗn độn của chính mình, nhiệt độ trên mặt cũng thoáng giảm xuống một chút.
Cậu nhìn về phía âm thanh vang lên.
Chỉ thấy Mục Hành nhẹ giọng “Ừ” một tiếng, sau đó ngắt máy truyền tin.
Anh nhìn Thời An rồi nói lời tạm biệt:
“Có việc ở cục quản lí, e rằng anh phải qua đó một chuyến rồi.”
Trong lúc Thời An thất thần, Mục Hành tiến lên một bước, bụng ngón tay nâng cái cằm trắng nõn của thiếu niên lên, môi mỏng hôn nhẹ lên khóe môi của thiếu niên: “Em có số của anh rồi đấy.”
Thời An: “?!”
Cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì Mục Hành đã thả cậu ra, anh ưu nhã lại nhanh chóng lùi về phía sau.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Mục Hành biến mất trong phạm vi tầm mắt, lúc này Thời An mới chậm chạp phục hồi tinh thần.
Cậu chớp mắt chầm chậm, đoạn đối thoại vừa rồi lại hiện lên rõ ràng trong đầu.
Gương mặt vừa giảm nhiệt độ lại lần nữa trở nên nóng rực.
“…”
Vô, vô sỉ!
Nhân loại sao…!sao có thể không biết xấu hổ đến vậy hả!
Thời An tức đến mức nói không ra hơi.
Cậu tức giận chà khóe môi.
Nhưng dù có dùng sức đến mức nào thì xúc cảm nóng bỏng lại dịu dàng kia như đã in một dấu ấn lên da, dù có chà thế nào cũng không thể xua tan.
“…”
Thời An bắt đầu phụng phịu.
Đúng lúc này, cửa sổ bị đẩy ra một khe hở nho nhỏ từ bên ngoài, khói đen quấn hai con ma vật còn lại bay vào phòng.
Chỉ cần có Mục Hành ở đây thì chúng nó sẽ không dám đến gần.

Chúng chỉ có thể trốn xa xa ngoài biệt thự, chờ mãi đến khi xe của Mục Hành đi xa thì chúng mới vội vàng chạy về.
Hiện tại con mắt đã biết được nguy cơ mà Thời An có thể sẽ gặp phải từ trong miệng khói đen.
Nó lao nhanh đến, trợn đôi mắt to màu đỏ đen của nó, nôn nóng hỏi: “Đại, đại nhân, kì phát tình của ngài có phát tác không?”
Thời An nhảy lên như mèo bị giẫm phải đuôi:
“Không có!!!”
Ba con ma vật bị phản ứng kịch liệt của cậu làm hoảng sợ.
Khói đen thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá tốt quá —”
Chỉ cần không phát tác thì tốt rồi.
Thời An suy nghĩ một lát rồi nhỏ giọng do dự hỏi: “Loại dược tề lần trước mi có thể phối thêm một lần nữa không?”
Khói đen: “Phối thêm thì vẫn được…”
Hai mắt Thời An sáng lên.
“Nhưng…!sợ rằng sẽ vô dụng thôi.”
Thời An: “…”
Cậu im lặng hai giây rồi chậm chạp hỏi: “Sao vậy?”

“Loại dược tề này chỉ có tác dụng vào lần đầu tiên thôi, sau đó cơ thể của ngài sẽ thích ứng với dược tính.” Giọng khói đen càng ngày càng nhỏ: “Vì vậy dù có phối ra dược tề thêm lần nữa thì có lẽ cũng sẽ vô dụng thôi.”
Thời An: “…”
Ánh mắt cậu bắt đầu trở nên u ám.
Vào lúc này, con mắt như phát giác được manh mối gì đó, nó càng trừng lớn con mắt của nó hơn: “Đại nhân, ngài hỏi vấn đề này, lẽ nào…”
Thời An chém đinh chặt sắt đáp: “Không có!”
Tuy con mắt không nói gì thêm, nhưng vẻ mặt lại hoảng hốt hỏi: “Vậy lúc nãy ngài và nhân loại kia ở trong phòng…”
Giọng Thời An càng lớn hơn: “Không có!!!”
Cậu hung dữ nhìn chằm chằm con ma vật trước mặt: “Mi còn đoán nữa thì ta ăn mi luôn đấy!”
Con mắt: “Hu hu hu hu hu hu hu.”
Nó thầm khóc thành một dòng sông trong lòng.
Không phải vì bị Thời An uy hiếp.
Mà là…!Xem ra tên nhân loại ti tiện vô sỉ kia đã thực hiện được rồi!!!
Thời An hít sâu một hơi, cưỡng chế ép xuống cơn giận của mình.
Lúc này cậu mới bình tĩnh lại, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
…Thời Thụy?
Tại sao Thời Thụy lại bị gọi đến cục quản lí? Lại có quan hệ gì đến Mục Hành đây?
Đúng lúc này, cậu đột nhiên hơi ngẩn người.
Ngay vào lúc này, Thời An đột nhiên nhớ tới lần cậu hôn mê ở nhà chính Thời gia.

Lúc đó Thời Thụy đã lén lút bỏ một khoáng thạch đen vào trong phòng cậu.
Lúc ấy Thời An không có nghĩ nhiều, dù sao tuy loại khoáng thạch này khá hiếm trên đại lục nhưng lại không quá quý báu.
Nhưng lần này, liên hệ với vết nứt vực sâu bị người cố tình mở ra bên trong Học viện năng lực giả cùng với đám nhân loại kì quái nói những lời điên cuồng như Muốn cậu khôi phục thực lực để hủy diệt đại lục, hiện tại Thời An không thể không bắt đầu nghi ngờ…
Chẳng lẽ, Thời Thụy có liên quan đến đám người trộm tài bảo của cậu?
Nhớ đến đống tài bảo của mình đã bị trộm lại còn bị tùy ý lạm dụng lãng phí, Thời An cảm thấy một cơn phẫn nộ bắt đầu bốc lên dưới đáy lòng, cơn phẫn nộ này vượt lên hơn mọi cảm xúc khác.
Cậu hít sâu một hơi, cắn răng nói:
“Đi nào, chúng ta ra ngoài một chuyến.”
“Hở? Hiện tại luôn ạ?”
Ma trùng sững sờ, nghi hoặc hỏi: “Đi nơi nào ạ?”
Thời An chầm chậm lộ ra một nụ cười vô hại:
“Tìm người tính sổ.”
***
Lần thứ hai bị gọi vào cục quản lí, Thời Thụy đã chuẩn bị kĩ càng.
Nhìn Ôn Dao làn da màu nâu, đôi mắt sắc bén trước mặt, Thời Thụy hít sâu một hơi, trước khi đối phương mở miệng đã giành trước một bước, móc máy truyền tin đen kịt trong túi mình ra, đặt lên trên bàn.
Lần này đến phiên Ôn Dao sững sờ.
Ngay sau đó, Thời Thụy dùng vẻ mặt thê lương kể về những gì đã trải qua của bản thân cho Ôn Dao nghe.
Theo lời kể của Thời Thụy, cậu ta bị dụ dỗ lừa gạt thành một vật hi sinh đáng thương.

Người kia dùng vinh quang và lợi ích vô hạn để dụ dỗ cậu ta, từng chút khiến cậu ta lạc lối.

Người kia gạt cậu ta rằng mình là chúa cứu thế, lòng mang thiện ý.

Dưới tình huống bị che mờ đôi mắt, cậu ta đã giao giấy thông hành vào học viện của mình cho người nọ, hơn nữa còn nói cho người nọ biết lỗ thủng canh phòng trong nội bộ Học viện năng lực giả.
Thế nhưng, khi thấy vết nứt vực sâu xuất hiện, lại nghe được tin hiệu trưởng đã chết sau đó, lúc này Thời Thụy mới tỉnh táo lại.
Cậu ta vô cùng hối hận, nhưng lại cũng rất sợ hãi.

Cậu ta không chỉ sợ hãi vì hành vi của mình mà còn lo lắng cho an toàn của người nhà.
Nhưng sau một khoảng thời gian dài đấu tranh trong lòng, cuối cùng sự lương thiện đã chiến thắng bản năng nhu nhược của cậu ta.
Vào giây phút cuối cùng, Thời Thụy đã quyết tâm đứng ra làm rõ mọi việc.
Ngay sau đó, cậu ta đi thẳng đến cục quản lí nói ra chuyện này.
Kể đến cuối, Thời Thụy vừa khóc vừa nói: “Tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào cho hành vi của mình, nhưng…!nhưng, xin ngài, xin ngài giúp tôi.

Đừng để đám người kia xúc phạm đến người nhà của tôi.

Từ nhỏ tôi chưa từng cảm nhận được tình thân, hiện tại chính người nhà đã trao cho tôi mọi thứ…”
Ôn Dao rủ mắt, thật lâu vẫn không nói gì.
Cô hít sâu một hơi, cầm máy truyền tin trên bàn lên rồi nói: “Cậu ngồi chờ ở chỗ này.”
Thời Thụy rưng rưng nước mắt, khẽ gật đầu.
Ôn Dao quay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
Ngoài cửa, người đàn ông tóc bạc mắt xanh đứng trước tấm kính một chiều, đôi mắt lạnh như băng híp lại, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Thời Thụy trong phòng thẩm vấn.
Ôn Dao: “Trưởng quan, ngài cảm thấy thế nào ạ?”
Mục Hành thu hồi tầm mắt, thản nhiên đáp: “Cậu ta không nói thật.”
Ít nhất, không phải câu nào cũng là thật.
“Vậy…”

Ôn Dao thử thăm dò mở miệng hỏi.
Mục Hành: “Giờ khoan động đến cậu ta.”
Anh nhìn máy truyền tin màu đen trong tay Ôn Dao, nói: “Đưa nó đến chỗ Trác Phù đi, để cậu ta xem có thể nghĩ biện pháp lấy được manh mối hoặc định vị không.”
Ôn Dao: “Vâng!”
***
Thời Thụy được thả khỏi cục quản lí.
Tuy trên mặt cậu ta vẫn là vẻ thương cảm nặng nề, nhưng trong lòng lại chưa từng được thả lỏng như lúc này.
Từ nhỏ, cậu ta đã rất mẫn cảm với thái độ và cảm xúc của người khác.

Sau ngày bị Ôn Dao thẩm vấn, Thời Thụy lập tức biết e rằng mình đã bị nghi ngờ rồi.
Một khi bắt đầu bị nghi ngờ, việc cậu ta thả người vào trong Học viện năng lực giả sẽ không giấu giếm được lâu nữa.
Ngay từ đầu Thời Thụy vốn muốn gửi gắm hi vọng đám người kia có thể tạo ra cho cậu ta một cái cớ.

Nhưng hiển nhiên, đám người thế lực thần bí kia không hề nghĩ vậy.
Ngay sau đó, sau khi suy tính một thời gian, cuối cùng, Thời Thụy hạ quyết tâm.
Thay vì bị người ta xem như đồ bỏ, thì thà rằng cậu ta chủ động đến phối hợp, đi trước một bước tự giảm điểm đáng ngờ của bản thân xuống.
Tuy nước đi này rất nguy hiểm, nhưng nếu có thể làm tốt thì nói không chừng cậu ta có thể toàn thân trở ra.
Hiện tại xem ra, hành động này của cậu ta rất sáng suốt.
Nhìn hoàng hôn dần tối trước mặt, Thời Thụy chậm rãi thở ra một hơi, lần đầu tiên cảm thấy thoải mái đến thế này.
Vì Học viện năng lực giả xuất hiện sự cố nên đến hiện tại học viện vẫn chưa khai giảng lại.

Vì vậy, tạm thời các học viên đều sẽ về nhà của mình, Thời Thụy cũng trở về nhà chính Thời gia.
Đợi đến khi Thời Thụy về đến nhà, sắc trời đã tối hẳn.
Cậu ta đi vào nhà, nhưng quản gia và hầu gái không hề đón tiếp.
Thời Thụy nhíu mày, vẻ mặt hơi trầm xuống.
Vì từ nhỏ đã từng bị người khác xem nhẹ và khinh thường, cậu ta rất mẫn cảm về phương diện này.

Đám người hầu đối xử lạnh nhạt khiến cậu ta cảm thấy rất không vui.
Có điều, dù sao cậu ta cũng mời vừa trở về từ cục quản lí, hiện tại có lẽ cậu ta nên làm việc lặng lẽ, không thể để bất kì tin đồn kì quái nào đảo loạn kế hoạch của chính mình.
Thời Thụy nhắm mắt lại, ép xuống lửa giận đang bốc lên dưới đáy lòng.
Cậu ta lên lầu đi về phía phòng mình.
Hành lang rất dài, tấm thảm dưới chân vừa dày vừa mềm mại, nó có thể hấp thu tất cả tiếng bước chân.
Thời Thụy cảm thấy một loại mệt mỏi như thủy triều ập đến.
Cả ngày hôm nay tinh thần cậu ta đều trong trạng thái căng thẳng, cần phải ngủ gấp để nghỉ ngơi.
Thời Thụy đẩy cửa ra, vô thức muốn đưa tay bật đèn lên.
Nhưng không biết vì sao, một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc khó có thể hình dung kéo tới, khiến chân cậu ta dính chặt tại chỗ.
Phía trước là bóng đêm hỗn độn mà mơ hồ, loáng thoáng có ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ.
“Sao vậy? Đang chờ gì à?”
Một giọng nói quen thuộc, bình thản vang lên bên tai.
Thời Thụy bị dọa giật cả mình, gần như muốn kêu thành tiếng theo bản năng.
Một giây sau, một cánh tay duỗi tới từ sau lưng cậu ta, nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua người Thời Thụy đang cứng đờ.
“Cạch.”
Đèn trần sáng lên.
Ánh đèn dịu dàng ấm áp rọi xuống, chiếu sáng cả căn phòng.
Chỉ thấy một thiếu niên lướt qua bên người Thời Thụy, thiếu niên tự nhiên cất bước đi vào trong phòng.
Là Thời An.
Ánh đèn sáng ngời rơi lên đỉnh đầu cậu, mạ lên mái tóc thiếu niên một lớp nâu nhạt như mật ong, trông vừa mềm mại lại yên ả, không có gì khác biệt với ngày thường.
Thế nhưng…!không phải là Thời An chết rồi à?
Thấy người đã chết xuất hiện trước mặt mình, Thời Thụy lập tức cảm thấy rét lạnh từ đầu đến chân.
Cậu ta miễn cưỡng bình tĩnh lại, nở một nụ cười cứng ngắc, khô khan nói:
“Thời An, Thời An, là anh à.”
“Thật tốt quá, qua một thời gian dài không nghe thấy tin tức gì về anh, em và cha lo lắng lắm.

Cảm ơn trời đất, anh không gặp phải chuyện không may…”
Thời An: “Gặp chuyện không may?”
Cậu suy nghĩ một hồi, dường như lúc này mới ý thức được Thời Thụy đang ám chỉ đến điều gì, cậu chợt giật mình nói: “À, cậu đang nói về việc trong học viện á hả.”
Thời Thụy cảm thấy cổ họng hơi khô rát.
Chỉ thấy Thời An nhìn lướt quanh căn phòng một lượt, sau đó không chút khách khí ngồi lên giường, hời hợt nói:
“Tôi không gặp phải chuyện không may nào cả.”

Tuy thoạt nhìn thiếu niên trước mặt vẫn giống như trước đây, nhưng có một loại dự cảm xấu ập tới, tràn vào trong lòng Thời Thụy, khiến cậu ta theo bản năng cảm thấy bực bội và muốn kháng cự.
Thời Thụy tự khiến bản thân cứng rắn hơn:
“Anh đã về nhà rồi thì có phải nên đi chào hỏi cha một tiếng không?”
“Tôi có chào hỏi rồi.”
Thời An giương mắt, bên môi lộ ra một nụ cười như có như không: “Ông ta đang ngủ.”
Thời Thụy cảm nhận được nỗi sợ hãi sởn hết cả gai ốc như bị loài rắn lạnh băng bò lên lưng.
Dù cậu ta hết lần này đến lần khác tự khuyên nhủ trong lòng rằng Thời An không hề biết kế hoạch của mình, dù có biết cũng không sao cả.

Thời An chỉ là một hệ sức mạnh không có thiên phú gì, dù có thật sự đánh nhau thì cậu ta cũng sẽ không rơi xuống thế yếu…
Nhưng những lí do này lại lộ ra vẻ yếu ớt, làm Thời Thụy cảm thấy khủng hoảng trước đây chưa từng có.
“Vậy, vậy hiện giờ anh…!muốn làm gì?” Thời Thụy nghe được giọng nói suy yếu đang cố sức chống đỡ của bản thân.
Thời An: “Cũng không có gì.”
“Tôi chỉ muốn hỏi cậu vài vấn đề thôi.

Hi vọng cậu có thể thành thật trả lời.” Cậu cười cười nói.
Chỉ thấy thiếu niên trước mặt móc ra từ trong túi áo một hòn đá đen kịt.

Thời Thụy phải mang bao tay mới dám đụng vào nó nhưng thiếu niên lại dễ dàng cầm hòn đá trong tay, hòn đá không chút ngăn cách dán chặt vào làn da trong lòng bàn tay thiếu niên.
Đồng tử Thời Thụy bỗng chốc co rụt lại.
Thời An tiện tay thả hòn đá lên bàn, phát ra một âm thanh khe khẽ.
Không phải mình đã bỏ hòn đá này vào trong phòng Thời An rồi à, sao, sao nó lại ở chỗ này…?
Thời Thụy cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra sau lưng, từng chút thấm ướt quần áo.
“Đây, đây là cái gì?” Thời Thụy cố gắng bình tĩnh hỏi.
Cậu ta hạ quyết tâm, dù tiếp theo Thời An có nói gì cậu ta cũng sẽ ngậm chặt họng không chịu nhận.

Việc này…!Thời An không thể nào có chứng cứ được! Thời An vĩnh viễn sẽ không thể nào chứng minh cậu ta đã làm việc này.
Thời An: “Đám người đưa hòn đá này cho cậu đang ở đâu?”
Trên mặt Thời Thụy là một nụ cười mỉm yếu ớt, cậu ta cố nén xúc động muốn lùi về sau, nói:
“Thời An, anh đang nói gì vậy? Sao em nghe không hiểu gì hết?”
Thiếu niên trước mặt khẽ nhíu mày:
“Có đôi khi, nhân loại các người thật sự rất phiền phức, rõ ràng là một chuyện có thể giải quyết một cách hết sức đơn giản nhưng các người lại phải khiến nó trở nên phức tạp.”
Thời An thở dài:
“Thật sự quá lãng phí thời gian.”
Chỉ tiếc rằng tuy khói đen có thể chế tạo và tiến vào ảo giác nhưng lại không thể nào đọc được kí ức và suy nghĩ quá lâu trước đó.
Bằng không cậu cũng không cần phải phiền toái tự mình đến hỏi thăm thế này.
“…”
Sau mấy giây đờ người ra, Thời Thụy cảm thấy đầu óc mình như bị kẹt lại, cậu ta tốn vài giây mới bắt được từ mấu chốt trong câu nói của Thời An —
…!Nhân loại các người?
Là, là ý gì hả?
Thời Thụy đứng đơ ra tại chỗ, mờ mịt không biết phải làm sao nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt ồn ào của chính mình: “Anh…!anh…”
Chỉ thấy Thời An đứng dậy.
Tiếng bước chân của cậu rất khẽ, như một con mèo ưu nhã lại dịu dàng, hai mắt phảng phất như có ngọn lửa rực cháy.
Trong đáy mắt Thời An có thứ gì đó Thời Thụy nhìn không hiểu, nhưng lại theo bản năng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Yết hầu Thời Thụy trượt lên trượt xuống, cậu ta vô thức lùi về sau, nhưng lại đụng mạnh vào cánh cửa sau lưng, một âm thanh nặng nề lại trống rỗng vang lên.
Thiếu niên đứng cách cậu ta một bước nhỏ.
Gương mặt thiếu niên trắng nõn vô hại, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Đã như vậy, tôi sẽ nói thẳng nhé.”
“Tôi biết có người đưa hòn đá kia cho cậu.

Hiện tại tôi cần phải biết tất cả tin tức liên quan đến đám người đó, phương thức liên lạc của các người, hoặc là bất kì thông tin địa chỉ nào.
Không được nói dối, bằng không thì tôi sẽ biết đấy.”
Mồ hôi lạnh của Thời Thụy chảy ròng ròng, nhưng cậu ta vẫn nhắm mắt nói: “Em thật sự không biết —”
“Chậc.”
Thiếu niên khẽ tặc lưỡi.
Một luồng sức mạnh kì lạ cường đại giáng xuống, giữ chặt cổ họng của Thời Thụy, khiến cậu ta không thể phát ra dù chỉ là một âm tiết.
“Đừng có cắt ngang lúc tôi nói chuyện.”
“…!!!”
Thời Thụy hoảng sợ trừng lớn hai mắt, miệng hơi mở ra.

Cậu ta phát hiện bản thân không thể nói ra một chữ, lộ ra vẻ mặt kinh hoảng khó tin.
Thời An nói: “Cậu có thể lựa chọn con đường thoải mái, đó chính là nói đầu đuôi sự việc cho tôi.”
“Đương nhiên, cậu cũng có thể lựa chọn không nói cho tôi biết.”
Thiếu niên hơi nghiêng người.
Tròng mắt của cậu là một màu đen cực kì u tối, một đốm lửa tối om lẳng lặng bùng lên từ sâu trong con ngươi, trừ ngọn lửa đó ra thì không còn gì khác.
Không có thương cảm, không có hận thù, không có phẫn nộ.
Giống như đang nhìn chăm chú vào tro bụi hoặc là một vật chết, lạnh nhạt không mang theo bất kì cảm xúc nào.
Trong nháy mắt đối mặt với Thời An, lần đầu tiên trong đời, Thời Thụy cảm nhận được sự khủng hoảng đến tột cùng như thế này.
Sâu trong đôi mắt kia có một loại tà ác cực kì cổ xưa, gần như không giống nhân loại, mạnh mẽ khiến người sợ hãi.

Nó như có thể khiến máu của cậu ta đông lại trong nháy mắt.
Phảng phất như xuyên qua thời gian và không gian, còn sớm hơn cả nhân loại và lịch sử của nhân loại, như năm tháng đen tối đã say giấc trên đại lục đang nhìn cậu ta.
“Tôi có thể tự mình móc thông tin từ trong miệng cậu.”
Thời An mỉm cười nói.
Thời Thụy cảm nhận được áp lực vô tận hung hăng đập vào đầu mình, mỗi một tấc cơ bắp và xương cốt trên người đều không chịu nổi áp lực mà phát ra tiếng kêu gào.

Mồ hôi lạnh như băng chảy xuống từ trên trán cậu ta, nhỏ giọt xuống mặt sàn.
Thời Thụy run rẩy, gần như muốn bất tỉnh ngay tại chỗ.
“Em biết hiện tại anh không quá tin em.”
Thời Thụy điên cuồng lắc đầu.
Thời An nở nụ cười: “Cậu xem, tôi nói đúng mà nhỉ.”
Một giây sau, đầu ngón tay cậu bùng lên một nhúm lửa đỏ vàng.
Tuy trong phòng đã vô cùng sáng sủa, nhưng trong nháy mắt ngọn lửa này xuất hiện, xung quanh lại như tối sầm lại chỉ trong nháy mắt.
“Để tôi nhớ lại xem nào, người bạn kia của cậu tên là gì ấy nhỉ…”
Thời An suy tư vài giây: “À đúng rồi, Đoạn Hoa đúng không?”
Thời Thụy chợt trừng lớn hai mắt, dường như không rõ vì sao Thời An lại nhắc đến cái tên đó vào lúc này.
“Gã chống đỡ bốn ngày mới bắt đầu cầu xin tôi tha thứ đó.” Thời An cười cười nói.
Đáy mắt cậu lập lòe ánh lửa:
“Cậu có thể chống đỡ bao lâu đây?”
Thời Thụy điên cuồng lắc đầu, miệng mở ra rồi khép lại nhưng không phát ra được chữ nào.

Con ngươi cậu ta vì sợ hãi mà co lại thành một cây kim, mồ hôi lạnh rơi như mưa.
Thời An: “Đương nhiên, dù sao tôi cũng đang gấp, thế nên vì để công bằng —”
Màu sắc của ngọn lửa trên đầu ngón tay thiếu niên dần trở nên đậm hơn, dưới ánh đèn lộ ra một loại màu tím violet kinh khủng quỷ dị.
Nụ cười trên mặt Thời An vẫn đơn thuần lương thiện:
“Vậy gấp bốn lần nhé, thế nào?”
Hỏa diễm bay về phía cơ thể Thời Thụy, trong nháy mắt đã chui tọt vào trong da thịt cậu ta.
Tròng mắt Thời Thụy bỗng dưng trừng lớn, tơ mắt dữ tợn lan ra trên tròng mắt màu trắng, cơ thể mất trọng tâm ngã xuống đất.

Thời Thụy nằm trên mặt đất run rẩy điên cuồng, nước bọt chảy xuống từ trong khóe miệng há to, nhưng lại không thể phát ra bất kì âm thanh nào.
Vẻ mặt Thời An bình thản bước qua cơ thể Thời Thụy, đi ra khỏi phòng.
Cậu chầm chậm đi dạo một vòng trong biệt thự to lớn.

Thiếu niên đi tới phòng bếp, vui vẻ thoải mái hưởng thụ một bữa tối thịnh soạn, sau đó mới một lần nữa đi lên phòng Thời Thụy.
Cậu ngồi xổm xuống trước mặt Thời Thụy, mỉm cười khẽ nói:
“Sao rồi? Suy nghĩ kĩ chưa?”
Đúng lúc này, Thời An như đột nhiên chú ý tới cái gì đó.
Cậu khẽ cau mày, giơ tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng móc một cái lên cơ thể Thời Thụy.
Một con sâu đen kịt bị lửa đốt đến cháy đen bị kéo ra ngoài, nó vặn vẹo thét chói tai giữa những ngón tay của Thời An.
Ma trùng kinh hãi thét một tiếng: “Đây…!đây là!”
Thời An nhìn nó.
“Đây là một con rối của ma vật, ờm, tương tự như của tui á.

Nhưng cũng không phải giống hoàn toàn, con rối trùng của nó không thể tạo ra thương tổn, nhưng có thể khiến ác ý trong lòng người trở nên dữ dội hơn.”
“Đương nhiên, nó không thể tạo ra ác ý.

Nó chỉ có thể khiến ác ý trở nên rõ ràng và mạnh hơn thôi.”
Ma trùng vỗ cánh bay tới xem xét tỉ mỉ, rồi lại lộ ra vẻ mặt đăm chiêu: “Vậy mà đã lớn đến chừng này…!Có lẽ nó đã ở trong người nhân loại này hơn một năm rồi.”
Thời An hỏi: “Mi có thể dựa vào cái này để truy tìm vị trí của mẫu trùng không?”
Ma trùng nhắm mắt lại, cảm nhận một chút:
“Hẳn là có thể, liên kết giữa hai bên rất rõ ràng.”
Thời An: “Tốt lắm.”
Cậu ném con rối trùng kia cho ma trùng, sau đó cúi đầu xuống, vỗ nhè nhẹ lên gương mặt co quắp của Thời Thụy, mỉm cười nói:
“Cảm ơn cậu đã phối hợp nhá.”
Gương mặt Thời Thụy vặn vẹo, trên mặt như bị phủ lên một lớp sáp trắng xám sắp tan chảy.
Cậu ta hoảng sợ trừng mắt, nhìn chằm chằm thiếu niên ma quỷ trước mặt.
Đầu ngón tay Thời An lại lần nữa bùng lên một ngọn lửa.
Hỏa diễm của cậu có thể khống chế vị trí của nhân loại, nhưng cùng lúc đó cũng sẽ để lại ấn kí ma lực trên người đối phương.
Đó cũng là lí do dù Thời Thụy và Thời Tắc Thuần khiến người chán ghét đến thế nhưng cậu vẫn không ra tay với hai người họ.
Gã tên Đoạn Hoa gì gì đó thì vẫn không sao nhưng hai người này lại có mối liên hệ quá cận kề với cậu.

Nếu bị bất kì người nào hoặc dụng cụ nào phát hiện manh mối thì thân phận của cậu nhất định sẽ bị lộ.
Thế nhưng, hiện tại quanh đi quẩn lại, cuối cùng cậu vẫn phải đi đến bước này.
“Nếu đã vậy, chúng ta đã đạt được một nhận thức chung rồi.”
Thời An nheo mắt lại, vỗ ngọn lửa nhập vào trong cổ tay Thời Thụy, cậu khẽ cười một tiếng:
“Chuyện xảy ra hôm nay là bí mật nhỏ của chúng ta nhé.”
Trên cổ tay Thời Thụy xuất hiện một ấn kí hình ngọn lửa, dường như nó vẫn đang chậm rãi thiêu đốt, như một vật còn sống, tỏa ra một loại hơi thở chẳng lành.
“Cậu sẽ không nói ra đâu, đúng không?”
Thời An nhẹ giọng hỏi.
Thời Thụy hai mắt đẫm lệ mơ hồ, điên cuồng gật đầu.
“Tốt lắm.” Thời An đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.
Nhưng chưa đi được vài bước, một giọng nói chứa đầy sự sợ hãi, run rẩy lại yếu đuối vang lên sau lưng Thời An:
“…Anh, anh, anh muốn làm gì?”
Bước chân Thời An khẽ dừng lại, cậu xoay đầu nhìn Thời Thụy.
Giọng thiếu niên vừa trong trẻo lại dịu dàng, nhẹ nhàng đáp:
“Tôi chỉ đi lấy lại đồ vật thuộc về mình mà thôi.”
Hết chương 91.
Tác giả có lời muốn nói: Điều này nói cho chúng ta biết một đạo lí, không được nhặt tài bảo ven đường, nói không chừng sẽ bị chủ nhân đến đòi tận cửa đấy (Nghiêm túc).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.