Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 124: Dâng Tặng Cho Công Chúa Của Ta


Bạn đang đọc Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh – Chương 124: Dâng Tặng Cho Công Chúa Của Ta


Thời An: “…?!”
Đầu ngón tay của Mục Hành nóng rực, mang theo sự tìm tòi nghiên cứu lặng yên không một tiếng động rơi lên người cậu.
Thế nhưng Mục Hành nói đúng, thân là Đồ Long Giả mà anh lại chủ động chạm vào cậu, quả thật sẽ càng có lợi cho việc hấp thu ma lực.
Nhưng cùng lúc với tốc độ hấp thu ma lực tăng nhanh, cảm giác quái dị lạ lẫm kia lại bốc lên ở nơi sâu trong cơ thể.
Thời An vô thức cuộn người lại, muốn co cơ thể thành một hình tròn.
Đúng lúc này, bên tai Thời An đột nhiên truyền đến tiếng kêu lo lắng của ma trùng:
“Đại nhân! Đại nhân!”
Thời An chớp mắt vài cái, cậu tốn mất hai giây mới phản ứng lại có lẽ ma trùng đang dùng linh hồn để nói chuyện với cậu.
“Tốc độ của cục quản lí nhanh hơn so với trong tưởng tượng của chúng ta!” Giọng ma trùng vừa gấp rút vừa vội vã: “Hiện tại họ đã tìm được đường lên núi rồi, có lẽ tối đa 20 phút nữa sẽ tới chỗ của ngài đó!”
Thời An tỉnh táo lại từ trong trạng thái hỗn loạn.
Cậu tránh thoát khỏi giam cầm của Mục Hành, cố gắng dùng giọng bình tĩnh và uy nghiêm nhất nói:
“Nhân, nhân loại, công việc của ngươi đã hoàn thành, giao dịch của chúng ta đã kết thúc, ngươi có thể đi rồi.”
“Đúng.”
Thế nhưng bất ngờ là Mục Hành không những không thả lỏng tay mà lại nắm chặt tay hơn.
Anh rủ mắt, dùng ánh mắt sâu xa lại u ám nhìn chằm chằm Cự Long trước mặt, giọng bình thản: “Nếu đã vậy.

lần sau gặp lại chúng ta sẽ có thể không cố kị gì lấy mạng của nhau rồi.”
“Đến lúc đó, lưỡi kiếm của ta sẽ không gãy bởi lớp vảy của ngươi nữa đâu.”
Giọng Mục Hành rất khẽ, như đang bình tĩnh nói ra một sự thật hiển nhiên: “Ta tin rằng móng vuốt của ngươi cũng sẽ không ngừng lại trước khi xé nát ta.”
Thời An khẽ giật mình, cậu có chút không rõ Mục Hành đang muốn nói chuyện gì.
“Vậy nên có một việc ta cần phải nói rõ ràng.”
Mục Hành nheo mắt lại, đột nhiên khẽ nói ra hai âm tiết quen thuộc:
” — Liên quan đến một người bạn của ta, Thời An.”
Đột nhiên bị gọi tên, Thời An căng thẳng trong vô thức, cậu giương mắt nhìn Mục Hành.
“Xét thấy ngươi đã nhiều lần bắt em ấy đi, ta tin rằng ngươi hẳn đã rất quen thuộc với cái tên này.”
Người đàn ông rủ hàng mi trắng bạc xuống, đôi mắt xanh thẳm sâu không lường được:
“Em ấy bị cuốn vào trong trận tử chiến này rồi đúng không?”
Mục Hành khẽ cong khóe môi, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng mang theo lệ khí: “Loài sinh vật như rồng sẽ vĩnh viễn không thể nào từ bỏ được bản năng của mình.”
Giọng anh dần trầm xuống: “Thật khéo, ta cũng vậy.”
“Vì vậy, lần tiếp theo ngươi bắt em ấy đi, ta sẽ xé nát lồng ngực của ngươi, đào tim ngươi ra để dâng tặng cho công chúa của ta.”
“Giao dịch hoàn thành.”
Dứt lời, Mục Hành chậm rãi thả lỏng tay:

” — Ta rất mong chờ lần đối đầu tiếp theo của chúng ta.”
Đầu óc Thời An có chút hỗn loạn, nhất thời cậu không thể xử lí lượng tin tức rối ren thế này.
Đúng lúc này, bên tai cậu truyền đến giọng của ma trùng: “Đại nhân, đại nhân, ngài đã ra khỏi hang động chưa?”
Lúc này Thời An mới chậm chạp lấy lại tinh thần.
Phải, phải đi rồi.
Cự Long mở rộng hai cánh sau lưng, bay ra ngoài hang động.
Trong nháy mắt khi thân hình nó biến mất khỏi hang động trên đỉnh đầu, pháp thuật thi triển bên ngoài cũng tan biến.
“Nhanh lên! Có lẽ là ở phía trước đó!”
Giọng nói ồn ào và tiếng bước chân lộn xộn hỗn tạp dần tiến gần về phía hang động trên đỉnh núi.
Ôn Dao dùng tốc độ nhanh nhất dẫn cấp dưới chạy đến.
Trước khi tiến tới gần hang động, từ xa cô đã thấy được một bóng người quen thuộc đang chậm rãi đi ra từ trong hang động.
Ôn Dao vừa mừng vừa sợ: “Trưởng quan!”
Áo khoác của Mục Hành đã bị xé nát, quần áo trên người vẫn còn dính vết máu khô, tóc bạc tản ra trên vai, Ôn Dao chưa từng thấy Mục Hành chật vật thế này bao giờ.

Tuy sắc mặt Mục trưởng quan tái nhợt nhưng vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh như cũ, dường như tất cả mọi nguy hiểm đều không đủ để gây sợ hãi.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Mục Hành, cuối cùng loại cảm giác an tâm mạnh mẽ và quen thuộc đã trở lại.
Ôn Dao thầm thở phào nhẹ nhõm, hốc mắt gần như có chút ẩm ướt:
“Thật tốt quá, ngài không có việc gì.”
Cô nhìn xung quanh một vòng, hơi nghi ngờ nhíu mày nói: “Con rồng kia…”
Mục Hành hời hợt cắt đứt lời cô nàng:
“Đã rời đi rồi.”
Anh bước vững vàng lướt qua người Ôn Dao, đi xuống núi: “Liên hệ Trác Phù giúp tôi.”
Người đàn ông nheo đôi mắt xanh thẫm:
“Trác Phù đang giữ một thứ phải đưa cho tôi.”
Tuy mấy ngày này trôi qua ngắn ngủi, nhưng có một chuyện Mục Hành đã vô cùng rõ ràng —
Không có kiếm, anh sẽ không thể giết được rồng.
Toàn thân rồng đều được bao trùm bởi lớp vảy cứng rắn không gì phá nổi, không hề có nhược điểm nào.

Mà lí do nó có thể yên tâm nằm trong ngực anh chỉ sợ cũng là vì nó biết rõ, lấy khả năng hiện tại của Mục Hành, anh không thể tổn thương đến nó.
Cũng bởi vì thế, Mục Hành mới quyết định hợp tác với rồng.
Trải qua mấy ngày sống chung với rồng, dục vọng giết rồng của Mục Hành càng thêm cấp bách.
Loại dục vọng này âm thầm lại thuần túy, không trộn lẫn bất kì yêu hận hay vui ghét.
Anh chỉ muốn đạt được mục đích.

Mà trước khi đạt được mục đích này, ngoại trừ tử vong thì không có bất kì vật gì có thể ngăn cản bước chân của Mục Hành.
Anh cởi áo khoác của mình ra, nhận một bộ bao tay mới từ trong tay Ôn Dao, vừa đi xuống núi vừa ra lệnh một cách nhanh chóng và hiệu suất, hỏi thăm tiến độ hiện tại.
Lúc này, Mục Hành chú ý thấy Ôn Dao đột nhiên dừng bước, cô nàng lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Anh nhíu mày, hỏi:
“Có chuyện gì?”
Ôn Dao hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, nói một cách gian nan:
“Trưởng quan, là do tôi làm việc thất trách…”
Ôn Dao khẽ cắn môi, nói: “Vẫn chưa…!tìm thấy Thời An.”
Vẻ mặt Mục Hành bỗng trở nên rét lạnh.
Giọng anh cực kì bén nhọn, như mũi băng nhọn sắc bén: “Cô nói sao?”
Vì mấy ngày nay Cự Long vẫn luôn ở cùng một chỗ với anh, hơn nữa thực lực của Thời An không tầm thường nên Mục Hành vẫn luôn nghĩ rằng Thời An đã sớm an toàn.
Giọng Ôn Dao không được trôi chảy lắm: “Tôi, ngay hôm vết nứt vực sâu biến mất tôi đã phái người đi điều tra, tìm kiếm trải thảm cả học viện nhưng diện tích của học viện quá lớn, hơn nữa lại không đủ nhân lực —”
“Ngài cứ trị thương đi ạ, tôi sẽ dùng mọi lực lượng…”
Ôn Dao lo lắng nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình, cô dùng thái độ cực kì nghiêm túc để bảo đảm.
Thế nhưng, Mục Hành dường như không nghe thấy.
Sắc mặt anh trở nên âm trầm, mỗi chữ mỗi câu đều như cắn răng mà nói:
“Lập tức triệu tập tất cả mọi người.”
***
Ba tiếng sau.
Ôn Dao bước nhanh về phía Mục Hành, đáy mắt cô lóe lên tia sáng, hơi thở cũng vì hưng phấn mà trở nên dồn dập.
Cô nàng cầm điện thoại trong tay, dùng một tay che microphone, nói: “Thưa trưởng quan, đã tìm được Thời An!”
Mục Hành khẽ giật mình, anh đứng dậy bước nhanh tới.
Sau khi rửa mặt qua loa, anh đã đổi một bộ quần áo và găng tay mới, ngoại trừ sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt thì thoạt nhìn Mục Hành gần như không khác gì ngày thường.
Anh nhận lấy điện thoại từ tay Ôn Dao, để lên tai.
Giọng nói già nua của quản gia truyền đến từ đầu bên kia: “Thưa trưởng quan, ngài tìm Thời An ạ?”
Mục Hành thấp giọng “Ừ” một tiếng.
“Cậu ấy đã về nhà được hai ngày…!nhưng có thể là do quá mệt mỏi nên ngủ suốt.” Giọng già nua vang dội của lão quản gia xuyên qua microphone: “Ngài cần tôi gọi cậu ấy đến nghe máy không —”
Lúc này Mục Hành mới yên tâm.
Anh giơ tay lên nhéo nhéo mũi, nói: “Không cần.”
“Tôi sẽ đến ngay.”
Mục Hành cúp điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ôn Dao: “Vậy là từ lúc đó đến giờ các cô cậu không hề nghĩ đến việc gọi điện thoại đến nhà Thời An à?”

Ôn Dao: “…”
Cô nàng xấu hổ cúi đầu.
Trên thực tế, mấy ngày trước đến giờ, tất cả thành viên cục quản lí đều chủ yếu tập trung tìm kiếm Mục Hành, dù Ôn Dao có cảm tình với Thời An cỡ nào thì một học viên mất tích thật sự không hề đáng nhắc tới so với việc tìm kiếm Mục Hành — Dù là Ôn Dao cũng nghĩ như thế.
Rất hiển nhiên, Mục Hành cũng hiểu rõ điểm này.
Anh nheo mắt lại: “Không có lần sau.”
Điện thoại bị ném về trong tay Ôn Dao, giọng nói lạnh như băng của cấp trên truyền đến từ trên đỉnh đầu:
“Sau này an toàn của em ấy phải đặt lên hàng đầu, hiểu không?”
Ôn Dao khẽ giật mình, ngơ ngác gật đầu.
Dứt lời, Mục Hành lấy áo khoác trên ghế dựa khoác lên người, xoay người hấp tấp đi ra ngoài.
***
Điện thoại được đặt qua một bên, khói đen và ma trùng đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
May thật, vừa kịp.
“Mi chắc chắn mấy ngày nay quản gia không nhận điện thoại từ cục quản lí đấy chứ?” Ma trùng có chút lo lắng nói.
Khói đen: “Mi đang chất vấn trình độ điều tra trí nhớ người khác của ta à?”
Ma trùng: “…!Ta chỉ phòng ngừa sai sót thôi!”
Sau khi bay khỏi hang động, Thời An vất vả lắm mới tìm được quần áo cậu giấu bên ngoài lúc trước.

Sau đó Thời An xiêu xiêu vẹo vẹo bay về nhà, giao công việc chế tạo bằng chứng có mặt ở nhà cho khói đen.
Khói đen lục soát kí ức của quản gia, còn Thời An thì chạy thẳng lên lầu ngủ.
Con mắt lo lắng nhìn lên trên lầu, nói: “Mà nè, đại nhân sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Đúng đó, đại nhân bị sao thế? Ta có cảm giác ngài ấy không được ổn lắm.” Ma trùng lộ ra vẻ suy tư.
Khói đen chợt nhớ tới điều gì đó, nó la lên một tiếng “Ai da”.
“Lẽ nào…!lẽ nào dược tề…”
Ma trùng cả kinh: “Không thể nào? Nhanh vậy à?”
Khói đen: “Theo lí thuyết thì sẽ không nhanh đến thế.

Nhưng nếu ma lực không ổn định, tác dụng của dược tề cũng sẽ không ổn định…”
Ma trùng: “…Đệch mọe! Con mẹ nó sao mi không nói sớm!”
Con mắt mờ mịt hỏi: “Bọn mi đang nói gì vậy?”
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lão quản gia không phát hiện điều gì chạy ra mở cửa.
Ba con ma vật đột nhiên trở nên im lặng.
Ma trùng khô khan hỏi: “Ta nhớ…!hình như vừa nãy Mục Hành nói trong điện thoại là anh ta sẽ lập tức đến ngay?”
***
Người đàn ông tóc bạc đứng ngoài cửa, ánh mắt trầm tĩnh, sống lưng thẳng tắp.
“Trưởng quan, ngài tới rồi.” Lão quản gia khom người mời Mục Hành vào, nở nụ cười hiền hòa: “Ngài không cần phải tự mình chạy đến đây một chuyến…”
Mục Hành lắc đầu: “Tôi muốn tới thôi.”
Anh giương mắt, nhìn lướt qua cầu thang, nói: “Thời An đang ở trên lầu?”

Quản gia gật đầu: “Đúng vậy.”
Ông thở dài:
“Từ sau khi cậu ấy về nhà thì vẫn chưa xuống lầu, tôi rất lo cho cậu ấy…”
Mục Hành: “Tôi lên xem em ấy một chút.”
Anh đi vào trong biệt thự.
Vì đã biết đường đến phòng Thời An nên Mục Hành uyển chuyển từ chối lão quản gia dẫn đường.
Anh khoác áo khoác lên trên khuỷu tay, đi lên cầu thang.
Trên hành lang vô cùng yên tĩnh, tại cuối hành lang cách đó không xa, cửa phòng Thời An đang đóng chặt.
Mục Hành đi tới cửa, cong đầu ngón tay muốn gõ cửa, nhưng đúng vào lúc này, lông mày anh khẽ nhíu lại.
Cách một cánh cửa, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề và thống khổ.
Đồng tử Mục Hành co rụt lại.
Trước khi kịp suy nghĩ, tay đã làm ra động tác.
Cửa phòng bị đẩy mở.
Trong phòng Thời An tối mờ, rèm cửa bị tùy tiện kéo lại, bóng tối nặng nề bao phủ căn phòng không quá lớn.
Có thể thấp thoáng thấy được trên chiếc giường mờ tối là một thiếu niên đang đắp chăn.
“Thời An?” Mục Hành nhíu mày, giọng anh vô thức nhẹ lại: “Em có khỏe không?”
Anh thuận tay đóng lại cửa phòng sau lưng, cất bước đi đến bên giường.
Nửa gương mặt nhỏ nhắn của thiếu niên chìm trong bóng đêm, hiện ra sự nhẵn mịn và trắng nõn như gốm sứ, lông mi dài và dày rũ xuống, run rẩy lay động, đôi mắt híp thành một khe hẹp đầm đìa nước mắt.
Mục Hành nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, anh tháo bao tay ra, dùng đầu ngón tay chạm vào cái trán thấm đẫm mồ hôi của thiếu niên.
“Không thoải mái à?”
Trong nháy mắt ngón tay ấm áp khô ráo của người đàn ông chạm vào, cơ thể Thời An run lên, cậu mở mắt, hơi thở vừa khẽ lại vừa hỗn loạn:
“Ưm…”
Giọng cậu khàn khàn, mang theo chút khóc nức nở đầy mê hoặc:
“Khó chịu.”
Đầu ngón tay Mục Hành hơi khựng lại một chút.
Hầu kết của anh không tự chủ chuyển động lên xuống, trong giọng nói bắt đầu mang theo chút khàn khàn:
“Đi nào, anh đưa em đến bệnh viện.”
Thế nhưng, anh còn chưa kịp rụt tay về thì đã bị ngón tay nhỏ nhắn lạnh như băng của thiếu niên nắm lấy.
Thời An hỗn loạn dán mặt lên.
Khác với nhiệt độ trên đầu ngón tay, mặt của cậu vừa nóng hổi lại vừa nhẵn mịn: “…!Không đi bệnh viện.”
Thiếu niên lầu bầu nói:
“Anh chạm vào em đi.”
Hết chương 89.
Editor: Câu cuối lẽ ra phải xưng tôi, cơ mà tui thích dùng từ em hihi.

Horny quá đi~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.