Bạn đang đọc Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh – Chương 1: Móng Vuốt Xấu Xí
Editor: Lam Phi Ngư
Tiếng xì xào bàn tán khe khẽ vút qua trên quảng trường rộng lớn.
“Thời An cũng tới đấy.”
“Không phải cậu ta mất tích rồi à?”
“Đúng đó, vậy mà ma vật không xé nát cậu ta hả?”
“Tìm được cậu ta rồi, hình như là té hôn mê trong hang động.”
“Xùy, đúng là phế vật.”
…!
Người trong dư luận là một thiếu niên.
Cậu một thân một mình đứng trong đám người, lẻ loi trơ trọi đứng đó, xung quanh bị người vô tình cố ý vẽ ra một khoảng trống không người đứng.
Thiếu niên dường như không hề nghe thấy những lời đám tiếu ấy, lông mi dày rậm rủ xuống, khuôn mặt trắng ngần trong suốt không có biểu cảm dư thừa nào, thoạt nhìn như đang xuất thần, dáng vẻ yếu ớt và xa cách đám đông ồn ào.
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên từ một nơi không xa:
“Số 2087, Thời An, mời tiến lên.”
Nơi này có tổng cộng 2087 học sinh đang đứng chờ, số thứ tự được xếp theo thứ tự giá trị ma lực, đứng ở hàng chót chỉ có thể chứng minh rằng…!giá trị ma lực của cậu ít ỏi dường như có thể xem như không có.
Học sinh như thế vốn không có tư cách tiến vào học viện, nhưng nghe nói Thời gia tặng cho trường một tòa nhà nên mới có thể cứng rắn nhét Thời An vào danh sách thí sinh.
Năm nay đã là năm thứ ba cậu đến để kiểm tra rồi.
Nếu như lần kiểm tra này vẫn không đo lường được giá trị ma lực thì dù Thời gia có quyên thêm tiền đi nữa, Thời An cũng sẽ bị cưỡng chế rút khỏi danh sách, không còn tư cách nhập học
Sau khi nghe được tên mình, lông mi thiếu niên run run giương mắt nhìn lên.
Dường như thiếu niên hơi chần chờ một chút, nhưng cậu vẫn cất bước tiến về phía quầy tiếp tân.
Trên quảng trường yên tĩnh.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng dồn dập rơi trên người thiếu niên.
Những ánh mắt ấy không có bao nhiêu thiện ý, mà càng nhiều hơn là chê cười và giễu cợt, họ đều đứng chờ để xem trò cười.
Thời An đi vào bên trong phòng.
Người chịu trách nhiệm giám sát kiểm tra đo lường ma lực là một giáo viên với vẻ mặt mệt mỏi, ông ta không có tinh thần mở mắt, ánh mắt đảo qua trên người Thời An, dường như đã sớm cho rằng cậu đã quen thuộc với quá trình:” Bắt đầu đi.”
Nhưng Thời An không nhúc nhích.
Cậu nghi hoặc nhìn thoáng qua dụng cụ hình thù kì lạ trước mặt, sau đó quay đầu nhìn về phía giáo viên, thành khẩn nói: “Làm gì?”
Giáo viên: “…” Cũng không phải lần đầu tiên, cậu còn giả bộ cái gì?
Thế nhưng, ông ta nghĩ dù sao đây cũng là lần cuối cùng, thế là ông ta nén xuống tính tình chỉ quả cầu bạc xám xịt nói: “Đặt tay lên trên.”
Thời An gật đầu, yên lặng “Ò” một tiếng.
Cậu tiến về phía trước, đặt tay lên quả cầu, sau đó hít sâu một hơi, ánh mắt né tránh dường như không đành lòng nhìn thẳng.
Nhìn thấy vậy, dù giáo viên đã sớm biết kết quả nhưng cũng không khỏi động lòng trắc ẩn.
– -Với tư cách là con trai độc nhất của gia tộc vừa nổi lên gần đây nhưng lại không có giá trị ma lực, áp lực cậu nhóc phải gánh chịu nhất định lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của người ngoài, thế nên mới phải coi trọng lần kiểm tra đo lường liên quan đến tư cách nhập học này của bản thân đến thế.
Đúng lúc này, một âm thanh kì quặc vang lên:
“Tích tích tích —”
Thanh âm kia quá chói tai, nó trực tiếp kéo sự chú ý của giáo viên, ông cả kinh nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Hiện tại, thiết bị hình bán cầu đang phát sáng đến chói mắt, ánh sáng đâm vào mắt đau nhức, cây kim trên bảng chập chờn điên cuồng, nó không dừng lại ở bất kì số nào, còi báo động chói tai truyền xuyên qua vách tường.
Các học sinh nhìn nhau, họ đều thấy được sự ngạc nhiên và nghi ngờ trong đáy mắt nhau.
– –Cuối cùng bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Không người nào biết.
Chuyện…chuyện gì đang xảy ra?
Giáo viên kinh ngạc trừng lớn hai mắt, ông nhảy dựng khỏi ghế.
Thời An cũng bị dọa sợ, cậu vô thức rụt tay lại.
Âm thanh lập tức ngừng vang.
Ánh sáng cũng tối lại.
Giáo viên bước vài bước xông về phía trước, thử dùng dụng cụ đo lường.
Không có vấn đề mà.
Lẽ nào…nó bị động tay động chân.
Ông chợt quay đầu nhìn về phía Thời An, đối phương dùng vẻ mặt vô tội nhìn ông, dường như cậu không biết gì về chuyện đó.
Khả năng này nhanh chóng bị ông dằn xuống.
Dù Thời gia có tiền đến mức nào thì cũng không có khả năng thao túng sát hạch nhập học của học viện năng lực giả, họ không có năng lực lớn đến vậy.
Mà bản thân Thời An càng không thể.
Mọi người đều biết Thời An là một phế vật có giá trị ma lực gần như bằng 0, cậu ta hoàn toàn không có khả năng động tay động chân dưới mí mắt của ông.
Giáo viên giấu đi sự nghi ngờ trong lòng mình.
Ông lấy một dụng cụ dự bị khác, quay đầu nói với Thời An:
“Cậu dùng cái này thử xem.”
Thời An lại “Ò” một tiếng.
Cậu đặt tay lên — “Tích tích tích tích tích tích”
Tiếng máy móc chói tai cực lớn, dường như có thể đâm rách màng nhĩ.
Mà khi Thời An thu tay lại, nó liền im bặt.
Sao có thể như vậy?
Giáo viên bối rối.
Loại tình huống này theo lí thuyết chỉ xuất hiện khi giá trị ma lực của người kiểm tra đo lường vượt xa giá trị giới hạn của dụng cụ, tuy giá trị giới hạn của bộ dụng cụ này không cao nhưng cũng dư sức dùng cho học sinh mới nhập học — càng đừng nói là Thời An nổi tiếng phế vật này!
Sau khi thử lại nhiều lần, giáo viên cảm thấy lỗ tai mình sắp mất cảm giác luôn rồi.
Thời An vô tội giơ tay lên, hỏi:
“Nó…”
“Chuyện gì?” Giáo viên cau mày, trên mặt ông không che giấu được sự nóng nảy.
Thời An chỉ dụng cụ trước mặt, vẻ mặt vô tội hỏi:
“Có phải chất lượng của nó không được tốt lắm không?”
Giáo viên: “…”
Mịa.
Tức thật chứ.
Sau khi hai người giằng co hồi lâu.
Thời An chậm chạp hiểu ra nháy mắt vài cái nói:
“Em nhớ là, hình như…!dụng cụ sáng lên là em được thông qua, vậy nên, em đậu rồi?”
Vẻ mặt giáo viên chật vật, trên trán đầy mồ hôi, sự thờ ơ vừa rồi không còn sót lại chút gì.
Ông ấp úng một hồi, cuối cùng trả lời nói: “Ờ…!cậu về nhà trước đi, đợi có kết quả sẽ có người thông báo cho cậu sau.”
Thời An gật đầu: “Ò.”
Cậu quay người đi ra ngoài, đột nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói như sấm rền: “Đợi đã! Cậu đứng lại đó!”
Thời An còn chưa phục hồi lại tinh thần, bàn tay xuôi ở bên người theo bản năng bị ông hung dữ nắm lấy.
Trong giây phút đó, con ngươi đen nhánh của cậu co lại thành một khe hẹp, chỗ sâu trong đôi mắt dựng đứng im lặng bùng lên ngọn lửa màu đỏ sậm, mang theo một loại quỷ quyệt và yêu dị không giống loài người.
Thời An khẽ chớp mắt, mọi thứ đều như cũ.
Cậu quay đầu nhìn về giáo viên đang nắm chặt tay mình: “Có chuyện gì à?”
Giáo viên lật qua lật lại, tỉ mỉ kiểm tra bàn tay của thiếu niên trước mặt, chóp mũi gần như sắp chạm vào lòng bàn tay cậu, ông kiểm tra kĩ lưỡng dường như muốn nhìn rõ từng vân tay của đối phương.
Thế nhưng ba phút trôi qua, ông vẫn không thu hoạch được gì cả.
Giáo viên hổn hển ngẩng đầu, hùng hổ dọa người chất vấn: “Có phải cậu giở trò gì trên tay cậu đúng không, cậu ăn gian đúng không?”
Vẻ mặt Thời An đột nhiên trở nên hơi khó xử.
Giáo viên cảm thấy mình đã nắm được nhược điểm của cậu, ép hỏi: “Vừa rồi vì sao tại thời điểm kiểm tra đo lường ánh mắt cậu lại dời khỏi tay mình, nói mau!”
Ánh mắt Thời An khẽ lay động.
Cậu im lặng vài giây, thấp giọng nói: “…Nó quá xấu.”
Giáo viên sững sờ: “Hả?”
Thời An: “Em cảm thấy tay mình quá xấu.”
Giáo viên vô thức cúi xuống nhìn.
Ngón tay thiếu niên khẽ co lại, năm ngón tay thon dài đều đặn, đầu ngón tay rất nhỏ, bụng ngón tay mềm mại, da thịt mỏng manh trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, móng tay cắt sửa gọn gàng hiện lên màu hồng phấn khỏe mạnh.
Trên mu bàn tay còn lưu lại vết đỏ do bị nắm chặt.
Dù xem từ góc độ nào thì đây đều là một đôi tay rất đẹp.
Giáo viên: “…”
Con mẹ nó đây là cái lí do kì lạ gì hả?
Cuối cùng vì không đủ chứng cứ nên Thời An vẫn được thả đi.
Cậu đứng ở cửa ra vào, cúi đầu nhìn tay của mình.
Cậu chậm chạp nắm lại ngón tay vô cùng xinh đẹp trong mắt loài người, lại duỗi ra.
Nắm lại, duỗi ra.
Đây chính xác là tay của mình không sai.
Như quả cà phơi sương, cả người Thời An ỉu xìu.
Quá xấu, nó thật sự quá xấu.
Móng vuốt đẹp đẽ chân chính hẳn là phải được bao trùm bởi vảy cứng rắn màu đen, đầu ngón tay bén nhọn có thể phá đá chẻ núi, chứ không phải giống hiện tại, mọi thứ đều vô cùng xấu xí, vừa mềm lại mỏng, dường như một cây gai cũng có thể đâm nát.
Nghĩ tới đây, Thời An lại lần nữa không đành lòng nhìn thẳng mà dời tầm mắt.
Hiện tại cậu vô cùng hoài niệm thân thể hùng tráng uy vũ của bản thân, cái đuôi to thon dài đen nhánh, và —
Tiền bạc châu báu đầy hang động.
Thời An thở dài.
Năm vạn năm trước vì quá buồn chán nên cậu đã nằm lên đống tài bảo của mình rơi vào giấc ngủ say.
Không nghĩ rằng lúc cậu vừa mở mắt, bản thân không chỉ bị nhốt trong hình thái nhân loại nhỏ yếu lạ lẫm mà tất cả tài bảo của cậu cũng không cánh mà bay rồi!
Cậu vất vả cực khổ mấy vạn năm, ngủ một giấc đã trở về trước giải phóng.
– — thân thể và tài bảo đều biến cmn mất rồi!
Mất rồi!!!
Vì để hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cậu đi theo nhân loại đến tìm mình về Thời gia.
Dường như sợ cậu lại chạy, người Thời gia trông chừng cậu rất gắt gao, Thời An bị ép nhốt trong xã hội loài người, cậu không thể không tiếp tục sắm vai thân thể nhân loại hiện tại này của mình.
…Hôm nay còn bị đưa tới bắt sờ viên cầu kì lạ gì đó nữa.
Phiền phức ghê.
Thời An đắm chìm bên trong suy nghĩ của mình, cậu cúi đầu, tự mình đi ra phía ngoài quảng trường.
Học sinh bên ngoài có vẻ mặt khác nhau, nhưng toàn bộ ánh mắt đều rơi trên người cậu — Tuy họ không biết vừa rồi mới xảy ra chuyện gì, thế nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng cảnh báo chói tai kia, cực ít người biết rõ ý nghĩa của tiếng cảnh báo đó.
Nhưng mà, giá trị ma lực của thí sinh bỏ xa giá trị hạn mức của dụng cụ?
Sao có thể chứ! Nhất định là bị trục trặc đâu đó rồi.
Thời An làm như không biết ánh mắt xung quanh.
Cậu dường như đã sớm quen đắm chìm trong tầm mắt của mọi người, cậu đi ra ngoài một cách tự nhiên, bỏ lại quảng trường chật ních người phía sau lưng.
Trên mặt cậu không có biểu cảm nào, nhưng nghĩ đến về nhà có thể ăn cơm, trong lòng Thời An vô cùng vui vẻ.
Tuy cậu không quá thích nhân loại nhưng đồ ăn nhân loại làm thì…!
Đúng là không thể nào cưỡng lại được.
Ngoài quảng trường, một chiếc xe đang canh giữ tại lối ra.
Thời An vừa mới ngồi vào xe, ánh mắt nóng bỏng của vị quản gia già nhìn cậu qua kính chiếu hậu: “Cậu chủ, thế nào rồi?”
Tầm mắt ông vừa sáng vừa nóng, mang theo sự mong đợi đầy bức thiết.
Thời An suy nghĩ một lát rồi nói: “Quả cầu sáng.”
Quản gia già sững sờ, sau đó ngớ người ra, ông giống như không tin vào tai mình, cả người cứng đờ.
Thời An: “…Ông có khỏe không?”
Trong mấy tháng trở về Thời gia, cậu đã hiểu rõ tám chín phần mười về tình trạng thân phận này của mình rồi.
Nhân loại tên “Thời An” này không quá thân cận với người nhà, dù thời gian được tìm về đã lâu nhưng từ đầu tới cuối cậu chưa từng gặp bất cứ người thân trên danh nghĩa cá nhân nào, vẫn luôn là quản gia già này chăm sóc cậu.
Cũng chính ông là người đã bưng đủ loại đồ ăn ngon đến cho cậu mỗi ngày.
Vì vậy, Thời An nguyện ý đối xử tốt với ông một chút.
Dường như bị lời nói của Thời An đánh thức, cuối cùng vị quản gia già cũng kịp phản ứng lại vừa rồi cậu chủ vừa mới nói gì.
Ông không kìm được rơi nước mắt, nói năng lộn xộn: “Thật…thật tốt quá, ông chủ nhất định sẽ rất vui đó, tôi…tôi sẽ nói cho ông chủ biết ngay đây!”
Quản gia già vô cùng vui vẻ, ông nói liên miên:
“Trước đây ông chủ từng nói, nếu như cậu chủ có thể thông qua kiểm tra thì ông ấy sẽ suy xét lại về việc đưa cậu chủ vào phạm vi người thừa kế, đồng thời ông chủ sẽ theo lệ cũ tổ chức buổi tiệc mừng cậu chủ nhập học…”
Buổi tiệc?
Được ăn đúng không?
“…Hơn nữa nó sẽ vô cùng long trọng…”
Rất rất nhiều đồ ăn kìa.
Hai mắt Thời An tỏa sáng, cậu ngoan ngoãn gật đầu: “Tốt quá.”
Quản gia nhìn lướt qua phía sau bằng kính chiếu hậu.
Thiếu niên ngồi nghiêm túc trên ghế sau, tuy mặt cậu không có biểu hiện gì nhưng trên mặt lại lộ ra một bầu không khí vui vẻ thấy rõ.
Ông không nhịn được lén lau nước mắt.
Aizz! Đứa bé này hiểu chuyện quá!
Hết chương 1.
Hello mn, tui đào hố mới nè.
Bé rồng cute lắm nhoa~~~.