Sau khi chồng tôi biến thành tỷ phú số một

Chương 9


Đọc truyện Sau khi chồng tôi biến thành tỷ phú số một – Chương 9:

Chương 9

Editor: Đừng để chị nhắc deadline nữa được không?
 
“Tinh tinh.” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng chuông vang lên, một dáng người thướt tha uyển chuyển bước ra từ cửa thủy tinh màu đồng.
 
Khương Nguyệt đeo kính râm, đi thẳng về phía trước. Khả Tụng sau lưng hơi lộ vẻ cuống quýt, vừa bước từng bước nhỏ theo sau, vừa cúi đầu không ngừng bấm điện thoại.
 
Còn chưa đi ra ngoài đường thì một chiếc Chevrolet màu đen quen thuộc từ bên kia đường rẽ vào và dừng lại trước mặt Khương Nguyệt.
 
Không chờ Yến Trì xuống xe, Khương Nguyệt đã mở cửa xe, nói với cô gái nhỏ sau lưng: “Lên xe.”
 
Khả Tụng vừa gửi tin nhắn xong, cô ấy lúng ta lúng túng ngẩng đầu giống như chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, sau đó lại sửng sốt.
 
Cô ấy không hiểu rõ về xe. Nhưng chiếc xe trước mặt này, tuyệt đối là một chiếc xe sang trọng.
 
Trong ấn tượng của cô, loại xe có ngoại hình rất “cổ điển” này thường chỉ xuất hiện trong các bộ phim cổ trang của Anh, và chủ nhân phải là một quý tộc địa phương quyền lực.
 
“Chị Nguyệt…” Nhưng Khả Tụng nghĩ rằng mình đã nhận nhầm xe, “Xe…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Nguyệt lạnh nhạt: “Do DiDi* gọi tới.”
 
(*DiDi: là một app đặt xe như Grab.)
 
Khả Tụng: “???”
 
DiDi có thể gọi xe sang như vậy?
 
Khương Nguyệt lướt mắt nhìn vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của cô, cũng không giải thích, chỉ nói: “Lên xe trước đi.”
 
Khả Tụng phẫn nộ gật đầu: “Được.”
 
Hai người một trước một sau ngồi vào trong xe, chiếc Chevrolet màu đen lập tức nổ máy chạy băng băng về phía bán đảo Bogan.
 
Khả Tụng thường nhích tới nhích lui trong xe, ngón tay vẫn còn chưa ngừng xoắn, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
 
Tay Khương Nguyệt đặt tại cửa kính xe, chống má hỏi: “Thế Gia trả cho em bao nhiêu một tháng?”
 
Ngữ khí của cô nhàn nhạt dường như chỉ là hỏi vu vơ.
 
Khả Tụng cũng không nghĩ nhiều, trả lời: “Em vừa mới vào ngành, vẫn còn là người mới cho nên vẫn ở mức lương cơ bản, một tháng 4500 ạ!”
 
Trợ lý minh tinh là công việc không dễ làm, làm việc liên tục hơn mười tiếng cũng không đủ. 
 
4500, quả thật là cơ bản trong cơ bản.
 
“Ở Kinh Cảng, 4500 có vẻ rất khó sống nhỉ?”
 
Khả Tụng miễn cưỡng nói: “Cũng tàm tạm.”
 

Khương Nguyệt cười: “Chị biết Kinh Cảng khó sống tới cỡ nào. Năm đó, khoảng thời gian chị nghèo túng nhất, trong thẻ chỉ có 20.000 tệ, chị sống qua một tháng cũng rất khó khăn.”
 
Nghe vậy, Khả Tụng liếc trộm cô.
 
Khương Nguyệt dời mắt, đối diện với ánh mắt của cô trợ lý nhỏ: “Không tin à?”
 
Khả Tụng lắc đầu, ngừng một chút, lại gật đầu.
 
“Nếu như em bằng lòng đi theo chị, chị sẽ không bạc đãi em.” Khương Nguyệt nói xong rồi thờ ơ thu hồi ánh mắt lại.
 
“Cám ơn chị Nguyệt.”
 
“Nhưng mà, điều kiện tiên quyết là…” Khương Nguyệt nhìn về phía trước, thò tay sang bên cạnh một cái, dễ dàng chụp lấy di động trên tay Khả Tụng.
 
Cô không quan tâm vẻ kinh ngạc trên mặt Khả Tụng, trượt trượt màn hình điện thoại.
 
Gặp mặt chưa tới nửa tiếng, Khả Tụng đã chuyển tất cả nội dung cuộc đối thoại giữa hai cô cho Trần Khang Tử.
 
Khương Nguyệt trượt tay xem nhật ký trò chuyện, không những không tức giận mà còn hơi nhếch môi.
 
Nhưng nụ cười cô càng thản nhiên càng khiến Khả Tụng hốt hoảng: “Em có thể giải thích việc này!”
 
“Không cần.”
 
Nói là trợ lý nhưng thật ra là gián điệp.
 
Cô hiểu rất rõ.
 
Khương Nguyệt khóa màn hình điện thoại “tạch” một tiếng, quay đầu nhìn Khả Tụng: “Chị chỉ hỏi em một câu, em có đồng ý trở thành người bên cạnh chị hay không?”
 
Khả Tụng nghẹn ngào: “Em, em, em…”
 
Trần Khang Tử sắp xếp cô ở bên cạnh Khương Nguyệt là vì muốn là người đầu tiên biết rõ mọi hành động của Khương Nguyệt. Nhưng hiện tại, muốn cô lên kế hoạch phản bội?
 
Khương Nguyệt mỉm cười: “Em yên tâm, em cứ báo lại những chuyện công việc như bình thường, chị chỉ cần em giúp chị giữ bí mật…”
 
Nói xong, ngón trỏ Khương Nguyệt tìm trong cổ áo và khều một cái—
 
Trên sợi dây chuyền bạc có một chiếc nhẫn.
 
“Chuyện này.”
 
Khả Tụng trừng to mắt, miệng há to tới mức có thể nhét một quả trứng gà vào: “Cho nên, cho nên… vị đại gia chống lưng mà ông chủ nói… chính là… là của chị Nguyệt…”
 
Cô ấy hít một hơi thật sâu, nuốt chữ “chồng” vào trong bụng.
 
Khương Nguyệt nhún vai: “Chị đã kết hôn hai năm trước rồi.”
 
Hai năm trước?
 
Đúng là khoảng thời gian Khương Nguyệt nghèo túng và phải rời khỏi giới giải trí!
 
Nhưng Khả Tụng lại hít một hơi thật sâu. Tình yêu, đây tuyệt đối là tình yêu đích thực!

 
Sau khi cảm giác hốt hoảng qua đi, Khả Tụng rũ mắt xuống, dường như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt đảo tới đảo lui rất nhanh.
 
Khương Nguyệt thay đổi tư thế, cả người hơi nhoài về phía trước: “Chúng ta biết nhau chưa tới một tiếng, tại sao chị lại dễ dàng tiết lộ tin tức mà giám đốc cấp cao của công ty em đang dùng trăm phương nghìn kế tìm hiểu? Chẳng lẽ chị không sợ em tiết lộ bí mật sao?”
 
Một câu nói đâm trúng tim đen, Khả Tụng lạnh cả sống lưng, không kiềm được mà cười gượng hai tiếng.
 
Khương Nguyệt cũng cười nhạt với cô: “Chỗ của chị không phải nói đến là đến, nói đi là đi.”
 
Vốn đoán cô ấy nhát gan, quả nhiên không sai.
 
Toàn thân Khả Tụng nổi da gà, sợ tới mức run rẩy vài lần ngay tại chỗ.
 
Cái gì mà “Khương bánh bao”, những lời bàn tán của anti-fan trên mạng toàn là lừa người ta!
 
Khương Nguyệt tiếp tục tạo áp lực: “Sao nào, nghĩ xong chưa?”
 
Chóp mũi Khả Tụng phiếm hồng, mang theo chút khóc nức nở: “Chị Nguyệt…”
 
Khương Nguyệt đã chuẩn bị hợp đồng trước, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, ký hợp đồng này trước đi.”
 
Khả Tụng rầu rĩ nhận hợp đồng, vừa nhìn đã thấy: Hiệp nghị giữ bí mật Ms, đã muốn hôn mê. Tiếp đó lại lật mặt sau: Làm trái hợp đồng phải bồi thường trên trăm vạn, khiến cô ấy suýt chút nữa hít thở không thông.
 
Khương Nguyệt đưa bút cho cô ấy: “Ký hợp đồng đi, chị tăng lương cho em, một tháng 50.000.”
 
Má ơi! 50.000!!!
 
Khả Tụng kích động như là đã được sống lại, vừa cầm bút đã muốn ký tên.
 
Nhưng vừa mới ký xong chữ “Khả”, cô ấy lại sửng sốt, cuối cùng khóc ra thành tiếng: “Nhưng mà em thích tám chuyện nhất, nếu không có ai nói chuyện với em… em, em sẽ nghẹn chết đó… hu hu hu.”
 
Nhưng mà điều cô ấy vừa biết là một bí mật kinh thiên động địa!
 
Tiếp theo, chắc chắn cô ấy sẽ biết được càng nhiều hơn, nếu thật sự không ai có để tám chuyện này, sợ là cô ấy sẽ bị nghẹn đến trầm cảm mất.
 
“Vậy à!” Khương Nguyệt nghiêng đầu nghĩ một lúc, sau đó liếc người đang lái xe ở phía trước, lên tiếng gọi: “Yến Trì.”
 
Yến Trì vẫn luôn im lặng lái xe lên tiếng đáp lời: “Có tôi.”
 
“Hai người các ngươi thêm bạn WeChat nhé?”
 
“… Được.”
 
Tối đó, sau khi ghi hình cho buổi phát sóng trực tiếp về việc tái xuất xong, lúc cô trở lại trang viên Bogan đã hơn mười một giờ đêm.
 
Lúc cô vào cửa, quản gia cho biết Thịnh Minh Lâu vẫn còn đang bận việc ở phòng đọc sách. Đợi tới khi Khương Nguyệt tắm rửa ngâm mình xong rồi trở lại phòng ngủ thì Thịnh Minh Lâu đã ngồi trên ghế sofa hình chữ U trước giường và nhìn chằm chằm vào màn hình, không biết là đang nhìn gì.
 
Khương Nguyệt đến gần nhìn thử.
 
Ặc, thì ra là xem chương trình phát sóng trực tiếp về việc cô tái xuất vào tối nay, hơn nữa còn không tắt hiển thị bình luận trên màn hình.

 
Bây giờ trên toàn màn hình lớn IMAX thường xuyên chạy qua một đống dòng chửi rủa được phóng to gấp hai lần:
 
“Sợ là Khương tiểu thư đã âm mưu từ lâu rồi nhỉ? Không dễ gì mới tạo nên một chút sóng gió nên sốt ruột tới không nhịn được mà tuyên bố tái xuất lại à.”
 
“Mắc ói ghê, chiếm lấy hotsearch cả ngày, mua thủy quân đúng không?”
 
“Mua thủy quân đi đè hotsearch mới của Hãn Hãn nhà chúng ta xuống, chúc cô sớm rơi xuống tuyến 18.”
 
“Chúc album mới của Giang Dữ Hãn đột phá doanh thu, chúc Khương tiểu thư vừa tái xuất đã té sấp mặt!!!”
 
Đương nhiên, cũng có không ít fans chân chính cố gắng kiểm soát tình hình:
 
“#Xinh đẹp tuyệt trần# hai năm chờ đợi chỉ vì ngày này!”
 
“#Khương Nhan đổi tên là Khương Nguyệt# Khương Nguyệt cố lên!”
 
Khương Nguyệt quét mắt nhìn một vòng, rồi đi đến bên giường và ngồi xuống, tiếp tục lau tóc như chưa từng xảy ra việc gì.
 
Ngược lại biểu cảm của Thịnh Minh Lâu càng ngày càng nghiêm túc, anh cau mày, tay phải cũng không sờ nhẫn nữa mà là nắm chặt điều khiển từ xa, không nói được một lời.
 
Nếu dùng lực thêm chút nữa, sợ là điều khiển từ xa cũng bị bóp nát rồi.
 
Sau đọc đa số các bình luận chạy qua trên màn hình, rốt cuộc Thịnh Minh Lâu cũng hỏi: “Ai là Giang Dư Hãn?”
 
“Anh ta à.” Khương Nguyệt tiếp tục lau tóc, giọng nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, “Là một tiểu thịt tươi có lưu lượng hàng đầu, là nghệ sĩ đứng đầu Tinh Đường, toàn bộ đường lớn ở Kinh Cảng đều treo quảng cáo của anh ta.”
 
Thịnh Minh Lâu lạnh lùng: “Không có ấn tượng.”
 
Chỉ riêng lúc này, Khương Nguyệt cực kỳ thích những lời nói ác độc của anh.
 
Khương Nguyệt dùng khăn lau đuôi tóc, thuận miệng nói: “Fans của anh ta rất hung dữ.”
 
Nói xong, ngay cả cô cũng nghe ra sự làm nũng trong giọng nói của mình.
 
Giống như là cô vợ nhỏ chịu uất ức ở bên ngoài, về nhà khóc thút thít, than thở với chồng, muốn giật dây chồng xả giận cho mình.
 
Ý thức được điểm này, không hiểu sao Khương Nguyệt có hơi chột dạ, trước khi Thịnh Minh Lâu mở miệng đã giành nói trước: “Hành vi của fans đều tính cho thần tượng, sớm hay muộn gì Giang Dư Hãn cũng sẽ xuống đài.”
 
Vừa nói xong, cô nghe thấy một tiếng: “Uhm.”
 
Nghe không ra cảm xúc, nhưng rõ ràng chồng cô hoàn toàn không có hảo cảm với Giang Dư Hãn.
 
Phát sóng trực tiếp đã đến đoạn thần tượng tương tác với fans, Thịnh Minh Lâu không có hứng thú, đứng dậy tắt màn hình: “Em ngủ trước đi, anh còn có việc bận.”
 
“Bái bai, không tiễn.”
 
Bóng dáng Thịnh Minh Lâu cứng đờ ngay trước cửa, thuận tay đóng cửa lại.
 
Khương Nguyệt sấy khô tóc rồi cũng tắt đèn nằm xuống.
 
Bóng cây trên đất lay động theo gió nhẹ, ánh trăng sáng ngời chiếu chiếu xuống mặt đất khiến không gian trở nên đẹp đẽ mông lung.
 
Nằm nhìn chằm chằm ánh trăng hơn nửa tiếng, Khương Nguyệt vẫn không buồn ngủ.
 
Trước đây ghét bỏ, không quen bên cạnh có thêm một người, bây giờ không có anh, sao lại không ngủ được rồi nhỉ?
 
Không đúng, Thịnh Minh Lâu hỏi cô chuyện Giang Dư Hãn, chắc chắn là có nguyên nhân.
 
Đúng là vậy!
 

Từ lúc kết hôn đến nay, Khương Nguyệt chưa bao giờ đề cập với Thịnh Minh Lâu chuyện mình và Giang Dư Hãn đã từng qua lại. Giống như cô chưa bao giờ hỏi trước đây Thịnh Minh Lâu có bao nhiêu bạn gái, Thịnh Minh Lâu cũng chưa từng hỏi những mối tình trước kia của cô.
 
Không thể phủ nhận, Khương Nguyệt quyết định tái xuất là muốn báo thù cũng là muốn đoạt lại những thứ thuộc về mình.
 
Nhưng cũng không biết vì sao, Khương Nguyệt không dám thẳng thắn hoàn toàn với Thịnh Minh Lâu.
 
Không biết anh có hiểu lầm hay không…
 
Không biết anh có canh cánh trong lòng hay không…
 
Miên man suy nghĩ một hồi, Khương Nguyệt đã ngủ thiếp đi.
 
Cũng không biết qua bao lâu, hơi thở quen thuộc đã nằm bên cạnh, rồi ôm cô như thường ngày.
 
Động tác của Thịnh Minh Lâu rất nhẹ, cẩn thận từng chút một mà ôm Khương Nguyệt vào lòng, sợ quấy nhiễu mộng đẹp của cô.
 
Người đang ngủ cũng chui vào lòng anh theo quán tính, lại còn gác chân lên người anh.
 
Thịnh Minh Lâu rũ mắt xuống, dùng ánh mắt miêu tả lại hình dáng tinh tế của cô.
 
Chỉ có lúc cô đang ngủ, mới có thể ngoan ngoãn, mới có thể thân thiết với anh như vậy. Lúc tỉnh lại thì giương nanh múa vuốt như con mèo hoang nhỏ, nhưng khi ngủ thì ngoan hiền, khả ái như mèo con.
 
Khương Nguyệt lên tiếng nói mớ: “Thịnh Minh Lâu…”
 
“Anh đây.” Anh nhẹ giọng đáp lại.
 
Khương Nguyệt chu miệng lên, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đồ đáng ghét…” Ngoài miệng mắng nhưng rụt người vào lòng anh thêm một chút.
 
Thịnh Minh Lâu dở khóc dở cười, chỉ có thể ôm Khương Nguyệt chặt hơn. Hô hấp của người trong lòng gần như ổn định, xem ra là ngủ rất say.
 
Anh gọi: “Nguyệt Nha.”
 
Hai chữ này có sức quyến rũ kỳ lạ.
 
Thế mà Khương Nguyệt lại mơ hồ ngẩng đầu lên, nhấc mí mắt lên khoảng nửa centimet, nhìn anh chăm chú.
 
Thịnh Minh Lâu lặp lại một lần nữa: “Nguyệt Nha.”
 
Cô nở nụ cười.
 
Cười xong, Khương Nguyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Trước kia lúc ở cô nhi viện, em được gọi là Nguyệt Nha. Sau này… sau này, bố đổi tên lại cho em…”
 
Cũng không biết có phải nói mớ hay không nhưng nói rất rõ ràng, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
 
“Anh biết.” Thịnh Minh Lâu nói.
 
Khương Nguyệt hừ nhẹ.
 
Làm sao anh có thể biết, chắc chắn là gạt người ta… Trước đó cô vẫn chưa được nhà họ Khương nhận nuôi, cô đã sống ở cô nhi viện vài năm, mấy chuyện ở đó, ngay cả Khương Nhĩ cũng không biết, thì anh càng không thể biết….
 
Thịnh Minh Lâu để Khương Nguyệt tùy ý gối đầu lên bả vai mình, trở tay khẽ vuốt tóc mai của cô, dịu dàng dỗ dành nói: “Ngủ đi.”
 
“Đêm rồi…”
 
Cô bĩu môi lẩm bẩm, thừa dịp còn giữ được chút tỉnh táo: “Ngủ ngon nha chồng…”
 
Sau khi về nước, đây là lần đầu tiên Thịnh Minh Lâu nghe Khương Nguyệt gọi anh là chồng.
 
“Uhm, ngủ ngon.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.