Đọc truyện Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng – Chương 149
–Dịch : Autumnnolove–
????????????
CHƯƠNG 191
Lạc Ninh cũng không dài dòng lan man.
“Trong tay cháu có mấy bài thuốc cổ truyền có thể điều chế thành một số loại thuốc viên dưỡng sinh, dưỡng khí.
Nhưng lại yêu cầu dược liệu có niên đại cao mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.”
“Vì vậy cháu muốn mua một vài loại thảo dược, hoặc là dùng thứ gì đó để đổi với Viện y học cổ truyền.”
Viện trưởng Từ lập tức cảm thấy rất hứng thú: “Là dạng thuốc viên dưỡng sinh, dưỡng khí như thế nào?”
Lạc Ninh lấy viên dưỡng sinh hoàn mang theo bên người ra, đưa cho ông ta: “Ở đây có hai viên dưỡng sinh hoàn, ông có thể xem thử.”
“Hiệu quả cũng giống như tên gọi, chủ yếu là dưỡng sinh, có thể điều tiết cơ thể và giúp kéo dài tuổi thọ.”
Viện trưởng Từ sửng sốt, lại còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Ông ta cẩn thận nhận lấy bình sự từ trong tay Lạc Ninh, đổ một viên thuốc từ bên trong ra rồi đặt lên một cái đĩa bạc ở trên bàn.
Sau đó ông đưa mũi sát lại ngửi ngửi và quan sát tỉ mỉ.
“Thuốc viên này tôi có thể mang đi nghiên cứu không? Nếu thực sự có hiệu quả như cháu nói thì Viện y học cổ truyền bên này có thể dùng dược liệu đổi với cháu.”
Mặc dù ông ta không thực sự tin rằng viên thuốc này có thể kéo dài tuổi thọ gì, nhưng chỉ cần nó thực sự có hiệu quả điều tiết cơ thể và dưỡng sinh thì ông cũng có thể đổi một vài viên.
Dù sao cao tầng vẫn có không ít lão thành bởi vì từng đi lính hoặc bị phong trào văn hóa năm đó đàn áp mà để lại trên người không ít di chứng cần được điều dưỡng.
Viện y học cổ truyền bọn họ ngoài việc muốn truyền tải văn hóa y học cổ truyền rộng rãi thì vẫn còn có nhiệm vụ khác.
Chẳng hạn như phải phụ trách chăm sóc sức khỏe cho những lão thành đó, sẽ có những người cao tuổi đến nơi này ở một thời gian để phục hồi sức khỏe.
Hoặc là bọn họ sẽ thường xuyên đến Đế Đô để bắt mạch và điều dưỡng thân thể cho bọn họ.
Đáng tiếc, hiệu quả cũng chỉ có hạn.
Ông cũng vì nghe Lạc Ninh nói dưỡng sinh hoàn này là phương thuốc cổ truyền, hơn nữa cảm thấy cũng không tệ nên mới đưa ra đề nghị này.
Lạc Ninh gật đầu, cười và nói: “Không thành vấn đề, hai viên thuốc này viện trưởng Từ cứ cầm đi nghiên cứu đi.”
Thuốc viên này nếu không dùng thử thì sẽ không thể nào nhìn ra được hiệu quả của nó.
Sau khi thương lượng xong hết, Lạc Ninh và Lục Tuân cũng lập tức rời khỏi.
–Dịch: Autumnnolove–
Sau khi mọi người tham quan và phát sóng trực tiếp ở Viện y học cổ truyền Trung Hoa, tổ tiết mục lại đưa các khách mời đến Viện trà đạo.
Bài khảo hạch qua cửa ở đây chính là phân biệt các loại trà cũng như thủ pháp và kỹ thuật pha trà.
Lạc Ninh và Lục Tuân đều dùng tài nghệ pha trà mà giành được phiếu tán thành của phó viện trưởng Viện trà đạo, đủ tư cách vào cửa.
Tham quan và phát sóng trực tiếp tại Viện trà đạo xong, cũng không còn thời gian để tiếp tục đi các viện khác nên mọi người trở về nhà trọ ở trấn nhỏ Tinh Hoa.
Xe của Thời Ký cũng theo đến trấn nhỏ, phân phó trợ lý bao một nhà trọ nhỏ bên cạnh.
Buổi tối, sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc thì Thời Ký gửi cho Lạc Ninh một tin nhắn hẹn gặp mặt.
Vì vậy, Lạc Ninh một mình đi đến nhà trọ cách vách.
Lầu một của nhà trọ này là một quán cà phê, lúc Lạc Ninh tới đã nhìn thấy Thời Ký đang ngồi uống cà phê, tay đang lật xem một quyển sách.
Đột nhiên cô cảm thấy dường như được trở lại thời niên thiếu, Thời Ký sẽ thường xuyên ngồi ở quán cà phê gần võ quán chờ cô tan học, anh ta cũng sẽ vừa uống cà phê vừa đọc sách thế này.
Lạc Ninh ngay lập tức tỉnh táo lại, bước vào và ngồi xuống.
Thời Ký buông sách xuống khẽ cười, sau đó rót một tách cà phê cho Lạc Ninh: “Tới rồi à!”
Lạc Ninh bưng tách cà phê lên uống một ngụm, quả nhiên là hương vị lúc trước cô rất thích mà còn mới xay.
Cô hỏi: “Tìm mình có chuyện gì sao?”
Thời Ký bật cười: “Không có chuyện gì thì không thể tìm cậu à? Nói gì đi nữa thì chúng ta không chỉ là bạn học mà còn là bạn thân nữa, không thể tìm cậu ôn lại chuyện xưa sao?”
Lạc Ninh lại uống một ngụm cà phê, cười như không cười mà nhìn anh ta: “Được chứ, vậy để bạn học cũ kiêm bạn thân cũ này cùng cậu ôn lại quá khứ.”
Thời Ký chủ động nhắc đến một vài chuyện khi bọn họ còn học cấp ba, cũng vì muốn kéo gần quan hệ với Lạc Ninh.
Một lát sau, anh ta hỏi: “Quan hệ giữa cậu và cô Bạc Tương Tương kia rất tệ sao?”
Lạc Ninh không ngờ tới anh ta sẽ chủ động đề cập đến Bạc Tương Tương: “Đúng vậy, quan hệ rất kém!”
“Mình rất ghét cô ta.”
Cô nhìn anh ta, hỏi: “Cậu quen Bạc Tương Tương sao? Có phải cô ấy đã nói gì với cậu không?”
Lúc ở trên đảo cô đã nghe Hàn Trì nói qua chuyện Thạch Ký và Bạc Tương Tương dã chiến trong rừng cây.
Thời Ký không trả lời câu hỏi đầu tiên, “Cô ấy nói cậu vẫn luôn bắt nạt cô ấy, giành ống kính của cô ấy.
Sau đó kêu mình chủ động theo đuổi cậu, sau đó công khai đá cậu trước mặt mọi người.”
Lạc Ninh khá bất ngờ, cũng không phải vì những chú ý đáng ghê tởm của Bạc Tương Tương, mà bất ngờ vì anh ta sẽ chủ động nói với cô.
Cô cũng trực tiếp hỏi: “Vì sao cậu lại muốn nói cho mình biết?”
Thời Ký thật thản nhiên nói: “Bởi vì chúng ta là bạn bè, mình không muốn nhìn thấy người ta tính toán sau lưng cậu.”
“Cậu đồng ý với cô ta rồi sao?”.
Lúc này Lạc Ninh đã giải thích được chuyện vì sau kiếp trước đột nhiên Thời Ký xuất hiện rồi chủ động theo đuổi cô.
Thời Ký gật đầu: “Đồng ý rồi, nhưng mà chỉ để ứng phó với cô ấy mà thôi.”
“Cô ấy không phải là người đơn giản, sau nay cậu cẩn thận với cô ấy một chút”.
Anh ta lại nhắc nhở.
Ngữ khí của Lạc Ninh mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, hỏi: “Cậu và cô ta có quan hệ gì nhỉ?”
Thời Ký lắc đầu: “Mình và cô ấy chả có quan hệ gì cả.”
Lạc Ninh nhướng mày: “Vậy sao cô ta lại tới tìm cậu yêu cầu chuyện đó? Nếu như không có quan hệ gì, cô ta có thể mở miệng nói chuyện này được sao?”
Thời Ký trầm mặc một lát: “Xin lỗi, có một số việc quá phức tạp, mình cũng không có cách nào giải thích rõ ràng với cậu.”
“Nhưng mà mình có thể khẳng định với cậu, mình không có quan hệ gì với cô ấy hết, cũng sẽ không giúp cô ấy đối phó cậu”.
Anh ta ngẩng đầu, nhìn cô một cái thật sâu.
Lạc Ninh khuấy cà phê, “Được, mình tin tưởng cậu!”
Nếu Thời Ký đã không muốn nói, cô cũng không miễn cưỡng anh ta.
Vì vậy cô đổi đề tài khác: “Chuyện về sức khỏe của cậu, cậu có ý kiến gì không?”
Còn Bạc Tương Tương muốn gài bẫy cô, cô cũng sẽ ghi nợ cô ta.
Lần nào cũng phải chủ động kiếm chuyện gài bẫy cô, thật sự cho rằng bản thân vẫn còn là nữ chủ trong sách sao, muốn làm gì thì làm à.
Thời Ký nhấp một ngụm cà phê: “Cậu nhìn ra được gì sao?”
Nếu không Lạc Ninh sẽ không hỏi anh ta câu hỏi như vậy.
Hơn nữa, lúc còn ở viện y học cổ truyền Tinh Hoa, thời điểm cô ấy nói đến các phương án trị liệu rõ ràng là vẫn còn ẩn ý gì đó trong lời nói.
Lạc Ninh hỏi: “Cậu có biết cậu bị người ta nguyền rủa không?”
Có những vu sư ở châu Âu rất giỏi về nguyền rủa.
Thời Ký gật đầu: “Biết!”
“Nhưng không nghĩ tới cậu có thể nhìn ra”.
Anh ta thực sự rất bất ngờ.
Lần này anh ta tới Viện y học cổ truyền Tinh Hoa chữa bệnh thật ra là muốn tạo ra một cơ hội tình cờ gặp mắt với Lạc Ninh, sau đó nối lại liên lạc với cô.
Nhưng không nghĩ tới cô biết y học cổ truyền, sau đó còn giúp anh ta chữa bệnh.
Ngay cả nguyền rủa trên người anh ta cũng bị cô nhìn thấu, đây là chuyện không thể tưởng tượng được nhất.
Lạc Ninh cười nói với anh ta: “Bây giờ mình không chỉ là nghệ sĩ đâu, mình còn là thuật sư phong thủy nữa.”
Tất nhiên Thời Ký biết cô am hiểu về phong thủy, “Bất ngờ vì cậu còn biết đến nguyền rủa nữa thôi.”
Tuy rằng vu sư cũng là thuật sư, nhưng vẫn có khác biệt rất lớn với những thuật sư phong thủy trong nước.
Lạc Ninh chống cằm, cười nói: “Mình chính là một thuật sư phong thủy rất giỏi đó, chút nguyền rủa này không thể giấu được mình đâu.”
Thời Ký nhìn bộ dáng của cô như vậy thì cảm giác như thể được trở về thời trung học, cô vẫn luôn rất tự tin và bộc trực như thế này.
Anh ta bật cười: “Tính tình vẫn như trước kia!”
Lạc Ninh nói với ngữ điệu đầy ẩn ý: “Nhưng cậu đã thay đổi rất nhiều rồi.”
Thời Ký cười khổ: “Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi, hay nói đúng hơn là không thể nào không thay đổi.”
Nhìn thấy vẻ cô đơn và cay đắng toát ra từ trên người anh ta, Lạc Ninh cảm thấy mấy năm nay nhất định anh ta đã trải qua chuyện gì đó rất kinh khủng.
—
Hì, thời gian này có rất nhiều lí do khiến mình ra chương rất chậm và ít hơn so với trước kia.
Vì người nhà mình bị Covid lần lượt, nên chăm hết người này là tới người kia.
Và vì một số nguyên nhân khác.
Nhưng mình vẫn sẽ cố gắng mỗi ngày đăng ít nhất một chương.
Mình hy vọng sẽ nhanh chóng đi qua giai đoạn tuột mood này.