Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng - P1 Full

Chương 166 - 230


Bạn đang đọc Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng – P1 Full – Chương 166 – 230

?Dịch: Autumnnolove?

?CHÚC MỪNG NĂM MỚI?

CHƯƠNG 227

Phàn Dã và những người khác cũng có cùng suy nghĩ. Đồng đội cũ của bọn họ thật sự đã rất ổn, nhưng hiển nhiên Lạc Ninh vẫn lợi hại hơn.

Mọi người không chơi tiếp nữa mà đi tắm rửa và thay quần áo, sau đó cùng liên hoan. Cơ Gia Dịch bảo đám người Y Tuấn đưa bạn gái về trước, anh ta đi theo ăn ké.

Sau khi an tọa ở nhà hàng và gọi món xong, Bặc Hiên thân là đội trưởng nên chủ động đứng dậy đưa tay ra trước mặt Lạc Ninh.

“Lạc Ninh, chào mừng cô gia nhập tiểu đội của chúng tôi!”

“Sắp tới, chúng ta chính là đồng đội đứng cùng một mặt trận.”

Lạc Ninh đứng lên bắt tay anh ta, cười nói: “Cảm ơn, tôi sẽ không làm các anh thất vọng.”

Nếu đã quyết định gia nhập, cô nhất định sẽ cố hết sức mình.

Bặc Hiên hỏi: “Mấy ngày tới khi nào cô có thời gian? Chúng ta sẽ tiến hành thi đấu riêng, tập trung vào sự phối hợp ăn ý và hiểu ý nhau.”

Lạc Ninh trả lời: “Ba ngày nữa tôi có thể dành ra một ngày rảnh.”

“Sau đó nữa thì tôi không biết chắc, bởi vì có thể sẽ bay đi thành phố khác đóng phim.”

“Nhưng tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành các cảnh quay của mình và nhanh chóng quay lại luyện tập với mọi người.”

Cô vốn không quen những người này, nên cần thiết phải phối hợp trước để quen thuộc lẫn nhau.

Phía Bặc Hiên cũng biết công việc của Lạc Ninh, hơn nữa người ta đã tiến vào đoàn phim để quay phim rồi, bọn họ cũng không thể bắt người ta ngừng quay.

“Được rồi, từ giờ đến cuối tháng chúng tôi sẽ ở lại trong nước. Đến lúc sắp bắt đầu thi đấu chính thức, chúng ta sẽ cùng nhau bay qua đó.”

Có thể tìm được đồng đội nữ, đám người này đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Vì vậy bọn họ cũng không muốn đề ra những yêu cầu quá mức để dọa cô chạy mất. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện.

Cơ Gia Dịch hơi tò mò hỏi: “Trận đấu của các cậu cũng giống như những gì chúng ta chơi hôm nay sao?”

Nhạc Khiếu bật cười: “Sao có thể đơn giản như vậy.”

Anh ta giải thích: “Đến lúc đó ban tổ chức sẽ cho chúng tôi một bối cảnh thế giới ảo, sau đó chúng tôi sẽ phải thực hiện các nhiệm vụ, đến cuối nếu như hoàn thành xuất sắc sẽ giành được chiến thắng.”

Phàn Dã tiếp lời: “Nghe nói trận chung kết lần này sẽ mở cổng địa ngục, không chỉ cần cho cả thế giới chiêm ngưỡng công nghệ thực tế ảo 6D tiên tiến nhất, mà còn là bài khảo nghiệm rất lớn đối với những người thi đấu như chúng ta.”

Anh ta lại nói: “Nhưng xem qua phát sóng trực tiếp chắc chắn sẽ rất kích thích và thú vị, đến lúc đó các cậu có thể xem thử.”

Khi thi đấu chính thức, sẽ có một cầu truyền hình phát sóng trực tiếp trên toàn cầu, tin chắc sẽ khiến cho toàn thế giới phải sửng sốt. Bọn họ chỉ mới tiếp cận một phần của công nghệ thực tế ảo kia thôi mà đã cảm thấy thật khó tin, hoàn toàn bị khiếp sợ.

Nghe bọn họ nói vậy, Cơ Gia Dịch cũng cảm thấy rất hứng thú: “Vậy thì chắc chắn rồi!”

Tuy rằng anh ta không phải là người đam mê công nghệ cao và vũ khí, nhưng vẫn có hứng thú nhất định với lĩnh vực này. Hơn nữa Lạc Ninh sẽ tham gia, anh muốn theo đuổi cô thì tất nhiên sẽ xem.

-Editor: Autumnnolove-

Dùng bữa tối xong, Lạc Ninh và nhóm đồng đội mới thêm bạn wechat với nhau rồi lập tức rời khỏi. Cơ Gia Dịch nằng nặc đòi đưa Lạc Ninh về, cô cũng không từ chối.

Trên đường, Cơ Gia Dịch hỏi: “Chuyện trên mạng, cô có muốn tôi lên tiếng không?”

Lạc Ninh là người thông minh, tất nhiên biết anh ta đang nhắc đến chuyện gì. Cô lắc đầu: “Không cần, tôi có thể tự xử lý.”

“Hơn nữa chúng ta cũng chỉ là bạn bè bình thường, chút chuyện nhỏ này không cần làm phiền đến tổng giám đốc Cơ.”

Cơ Gia Dịch khẽ cười nói: “Tôi còn tưởng rằng chúng ta đã là bạn tốt của nhau.”

“Nói gì đi chăng nữa thì chỉ cần là bạn bè, nếu cô có cần tôi giúp đỡ gì thì cứ trực tiếp nói là được.”

“Đừng có nói cái gì mà làm phiền, quá khách sáo rồi.”

Bây giờ anh ta rất muốn hiểu thêm về tính tình của Lạc Ninh, cho nên không có nói trắng ra là muốn theo đuổi cô nữa. Nếu không rất có thể cô sẽ đẩy anh trở về vạch xuất phát ngay lập tức, sau đó không qua lại gì với anh nữa.

Lạc Ninh phát hiện vị này rất biết mượn gió bẻ măng, da mặt không phải dày bình thường. Cô bắt đầu hoài nghi thứ gọi là tâm tình thất thường, tàn nhẫn độc ác trong truyền thuyết được dệt thành thế nào. Tất nhiên, cô cũng biết Cơ Gia Dịch không đơn giản như những gì anh ta thể hiện ra bên ngoài. Chỉ cần anh ta đừng giở trò xấu, cô cũng lười quan tâm anh ta. Cô cũng không có ý định lòng vòng với anh ta thêm nữa, dù sao thì một thời gian nữa cô và Nhạc Khiếu sẽ trở thành đồng đội của nhau, mà hai người này lại là anh em chí cốt của nhau.

Cô hỏi với dụng ý sâu xa: “Cậu cơ này, không biết cậu có biết Cơ Giai Dung không?”

Cơ Gia Dịch vừa nghe là biết ngay Lạc Ninh đã phát hiện ra. Anh ta trả lời: “Cô ấy là em gái tôi.”

Lạc Ninh nói thẳng: “Vậy anh có biết em gái anh và tôi có xích mích với nhau không? Chúng tôi đều cảm thấy đối phương rất chướng mắt.”

Cơ Gia Dịch không ngờ cô sẽ nói huỵch toẹt ra như vậy: “Nó đã từng nói qua với tôi.”

“Nó bảo cô và Lục Tuân rất thân thiết với nhau, vì vậy nó mới ghét cô.”

“Nhưng em gái tôi là em gái tôi, cô không cần đánh đồng chúng tôi với nhau”. Anh ta cũng thẳng thắng: “Thành thật mà nói, ban đầu tôi đầu tư vào bộ phim tiên hiệp này là vì muốn tiếp cận cô, vốn muốn giúp em gái tôi đối phó với cô.”

“Đương nhiên là tôi cũng không muốn làm gì cô, chỉ muốn làm cho cô và Lục Tuân thấy khó mà rút lui.”


“Nhưng mà hôm đó cô đã cứu tôi, hơn nữa gần đây chung đụng với nhau tôi cảm thấy cô cũng thật sự rất được nên mới thật lòng muốn làm bạn bè với cô.”

“Cô còn giúp chú út của Y Tuấn và thi đấu cùng đội với Nhạc Khiếu, bọn họ đều là anh em thân thiết của tôi. Dựa trên những chuyện này, tôi không thể thay em gái tôi đối phó với cô được nữa.”

“Em gái tôi đã bị Lục Tuân ném đến châu Phi rồi, trong khoảng thời gian ngắn nó không thể trở về đâu.”

“Nhà họ Cơ chúng tôi cũng không có khả năng sẽ ra tay, cô cứ yên tâm.”

Chuyện riêng thì bọn họ sẽ tự mình xử lý, cơ bản là sẽ không lợi dụng thế lực nhà họ Cơ. Hơn nữa, anh cả của anh ta đã tìm anh ta nói chuyện, anh ta cũng phát hiện ra em gái mình càng ngày càng cực đoan. Anh cả đã cảnh cáo anh em bọn họ, không được ỷ thế hiếp người. Chuyện không thể miễn cưỡng trên đời này chính là tình cảm, Lục Tuân đã không thích em gái mình thì bọn họ cũng không thể ép buộc người ta thích được. Tương tự như chuyện gia đình sẽ không ép buộc anh ta phải cưới một cô gái mà anh ta không thích vậy. Anh ta cảm thấy rất có đạo lý, vì vậy cứ để em gái ở châu Phi lâu một chút để có đủ thời gian mà thay đổi cái tính tình bá đạo và tinh ranh của nó.

Cơ Giai Dung – vị đang ở châu Phi và muốn trốn về, căn bản là không có cách nào thoát khỏi đám vệ sĩ. Lúc này, cô ta chỉ mong anh hai nhanh chóng đến đón cô ta. Nhưng cô ta lại không biết rằng anh hai của cô ta đã tạo phản, bằng không nhất định cô ta cũng sẽ bị chọc cho tức chết.

Lạc Ninh đã từng nghe Lục Tuân nói nề nếp của nhà họ Cơ rất đoan chính. Cô cũng nhìn ra được những gì Cơ Gia Dịch vừa nói là nghiêm túc. Nếu anh ta không đối phó cô vì Cơ Gia Dung thì cô cũng sẽ không tự rước việc vào thân, làm bạn bè cũng không thành vấn đề.

Tuy rằng cốt truyện đã có sự thay đổi rất lớn, Cơ Gia Dịch chắc cũng sẽ không lại bị bắt vào ao cá của Bạc Tương Tương. Nhưng Lạc Ninh vẫn muốn để mắt đến anh ta, không thể để cho anh ta góp thêm khí vận cho nữ chính hải vương dù chỉ là một chút.

Cô nói: “Tôi biết rồi, vậy sau này chúng ta cứ xem nhau như những người bạn.”

Cơ Gia Dịch cười nói: “Là bạn thân.”

Từ bạn bè đến bạn thân, rồi trở thành người yêu, lộ trình này rất hoàn mỹ!

Lạc Ninh không biết trong đầu anh ta đang suy nghĩ thứ gì, nhưng đã có thêm hiểu biết về độ dày của da mặt anh ta, cô cười cười chứ không nói đến chuyện thừa nhận hay không.

-Wattpad: Autumnnolove-

Lúc sắp đến chung cư, di động của Lạc Ninh đột nhiên vang lên. Cô thấy người gọi tới là Kỷ Tinh Hành, do dự một lúc vẫn nghe máy. Từ sau khi mối quan hệ giữa hai người dịu đi, anh ta cũng không làm phiền cô nên cô đã kéo tên anh ta khỏi danh sách đen.

Cô hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Giọng nói của Kỷ Tinh Hành mang theo một chút sốt sắng: “Ninh Ninh, dì Hân và Hi Hi bên này xảy ra chút chuyện rồi.”

???

CHƯƠNG 228

Lạc Ninh nghe xong lập tức nhíu mày. Mặc dù cô không cảm thấy mẹ và em trai gặp nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Xảy ra chuyện gì?”

Kỷ Tinh Hành trả lời: “Có người muốn ám sát dì Hân, cũng may là em và dì Hân đã có chuẩn bị trước nên kẻ ám sát đã thất bại.”

“Nhưng bùa mà em cho Hi Hi đã tự cháy rồi. Ngoài ra, vì né tránh sát thủ mà thể lực của thằng bé tiêu hao nghiêm trọng, bây giờ nó rất yếu ớt.”

Hôm nay, mẹ anh ta gọi anh ta cùng đến chỗ dì Hân giúp đỡ. Không ngờ lại gặp được sát thủ, sau đó bọn họ cùng nhau chạy vào trong núi trốn, tiêu hao rất nhiều thể lực. Tuy rằng cuối cùng đều không xảy ra chuyện gì, nhưng ai cũng bị chấn động một lúc. Sau khi xuống núi, vốn là dì Hân sẽ gọi điện cho Lạc Ninh, nhưng anh ta lại chủ động tiếp nhận nhiệm vụ này.

Lạc Ninh vừa nghe là biết ngay ai làm. Cô hỏi: “Mẹ tôi và Hi Hi không bị thương gì chứ?”

Kỷ Tinh Hành trả lời: “Không có! May mà có lá bùa của em, nên tất cả đều bị chặn lại. Hơn nữa dì Hân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nên giải quyết hết tất cả đám người bên kia rồi.”

Hôm nay anh ta cũng thấy được một mặt khác của dì Hân, anh ta cũng hoàn toàn choáng váng.

Lạc Ninh nghe anh ta nói như thế cũng cảm thấy an tâm. Cô vẫn luôn biết mẹ con nhà họ Cẩu là hạng người gì, bọn họ đã xuất hiện dưới tầm mắt của hai mẹ con nhà này thì chắc chắn sẽ có màn thuê sát thủ giết người như kiếp trước. Vì vậy cô đã nói trước với mẹ mình, còn vẽ bùa hộ mệnh cho mẹ và em trai đeo. Thậm chí, cô còn tự mình khắc một mặt dây chuyền bằng ngọc chứa linh khí cho hai người. Dùng để đỡ đạn, chắn va chạm với xe tải, chắn dao nhỏ,…đều được, xem như có hai lớp bảo vệ kiên cố. Nhưng vẫn không ngờ đối phương sẽ hành động nhanh như vậy.

Lạc Ninh nói: “Mọi người đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ qua đó.”

Kỷ Tinh Hành trả lời: “Vẫn còn ở bên khu núi đây, em tới đây đi.”

Mấy ngày rồi không nhìn thấy Lạc Ninh, anh rất nhớ cô.

“Được, tôi sẽ tới ngay.”

Lạc Ninh cúp máy, nói ra một cái địa chỉ cho Cơ Gia Dịch: “Làm ơn đưa tôi đến chỗ này.”

Cơ Gia Dịch lập tức mở chỉ đường và quay đầu xe lại: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lúc nãy Lạc Ninh nghe điện thoại, anh ta cảm giác được một loại khí thế lạnh lẽo và thù địch khó tả từ trên người cô toát ra.

Lạc Ninh đáp: “Mẹ và em trai tôi xảy ra chút chuyện, nên tôi phải tới đó xem thử.”

Cơ Gia Dịch hỏi với vẻ quan tâm: “Đã xảy ra chuyện gì? Có cần tôi giúp gì không?”

Nếu người nhà của Lạc Ninh ở thủ đô gặp chuyện phiền phức, anh ta vẫn có thể giúp đỡ giải quyết.

Lạc Ninh cười cười: “Không phải chuyện gì lớn, tôi sẽ tự xử lý.”

Đối phó với ba người phụ nữ nhà họ Cẩu kia, cần gì đến Cơ Gia Dịch ra tay.

Thấy Lạc Ninh cũng không phải miễn cưỡng, lúc này Cơ Gia Dịch mới nói: “Được rồi, dù sao nếu có cần tôi giúp gì thì cô cũng tuyệt đối đừng khách khí.”

Lạc Ninh cũng nhận lấy thiện ý của anh ta: “Được.”

-Fanpage: Bản dịch 0 đồng-


Tới gần khu núi, xe dừng ở ven đường chứ không có cách nào tiếp tục chạy vào trong. Lạc Ninh cởi dây an toàn: “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây.”

Cơ Gia Dịch cũng cởi dây an toàn, “Đừng khách sáo như vậy.”

“Tôi cũng qua đó cùng cô, xem có gì cần giúp không.”

Anh ta thấy Lạc Ninh chuẩn bị từ chối, lập tức bảo đảm: “Yên tâm! Tôi sẽ không gây thêm chuyện cho cô.”

Lạc Ninh cũng không biết nói gì hơn, mà cũng lười quản anh ta: “Tùy anh vậy!”

Sau khi xuống xe và đi được một lúc đã nhìn thấy Kỷ Tinh Hành đang đứng chờ ở cửa của căn nhà gỗ ở chân núi. Căn nhà gỗ này được Khương Tâm Hân thuê người đến xây mới đây, chủ yếu là để tiện cho việc ở lại đây nghỉ ngơi. Trong nhà đã mua sắm không ít đồ dùng sinh hoạt thường ngày.

Nhìn thấy Lạc Ninh vừa xuất hiện, vẻ mặt lạnh lùng của Kỷ Tinh Hành lộ ra một nụ cười: “Ninh Ninh, em đã đến rồi!”

Sau đó, anh ta mới nhìn thấy phía sau Lạc Ninh còn có một người đàn ông khá đẹp mắt. Kỷ Tinh Hành chưa từng gặp qua Cơ Gia Dịch, nên lần đầu tiên nhìn thấy đối phương thì có chút sửng sốt, sau đó nhíu chặt mày.

Anh ta lại có linh cảm chẳng lành: “Ninh Ninh, vị này là ai vậy?”

Lạc Ninh trả lời: “Một người bạn thôi, anh ta tên là Cơ Gia Dịch.”

“Anh ta cứ nằng nặc đòi đến đây cùng tôi, làm phiền anh tiếp đón anh ta vậy, tôi vào trong xem thử trước.”

Cô ném Cơ Gia Dịch lại cho Kỷ Tình Hành, sau đó đi thẳng vào nhà gỗ. Để lại Kỷ Tinh Hành và Cơ Gia Dịch đang trừng mắt nhìn nhau.

Kỷ Tinh Hành hỏi Cơ Gia Dịch với giọng điệu đầy soi mói: “Anh là bạn của Ninh Ninh à?”

Cơ Gia Dịch cảm nhận được đối phương không có ý tốt, anh ta cũng không thích Kỷ Tinh Hành. Nhưng lòng dạ của anh ta âm trầm hơn nhiều, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Đúng vậy, tôi là bạn thân của Tiểu Ninh Ninh, anh là ai nữa?”

Kỷ Tinh Hành trả lời: “Tôi là thanh mai trúc mã của Ninh Ninh.”

Cơ Gia Dịch nhướng mày, thảo nào trông thằng nhóc này đáng ghét như vậy, thì ra là thanh mai trúc mã. Anh ta đã xem chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp của Lạc Ninh, nhưng bởi vì xem phát lại nên anh ta toàn tua đến đoạn có Lạc Ninh để xem, bỏ qua không ít phần của chương trình nên anh ta cũng chẳng biết gì nhiều về Kỷ Tinh Hành.

Anh ta cười giả lả: “Rất vui được gặp anh!”.

Mới là lạ á!

Thanh mai trúc mã thì thế nào? Muốn quen nhau thì đã sớm quen rồi, còn có thể tạo sơ hở cho Lục Tuân nhân cơ hội mà chen chân vào sao?

Kỷ Tinh Hành cũng đánh giá Cơ Gia Dịch một phen: “Có phải anh cũng có ý đồ bất chính với Lạc Ninh không?”

Một người đàn ông da mặt dày nằng nặc đòi theo tới đây, không phải có ý đồ bất chính là gì là gì?

Trong lòng anh đang vô cùng ghen tức, Lục tâm cơ và Thời trà xanh kia anh còn chưa giải quyết xong thì bây giờ lại tới thêm một bạch liên hoa khẩu phật tâm xà?

Phải nói rằng dạo gần đây Kỷ Tinh Hành đã xem lại hết tất cả những bộ phim mà Lạc Ninh tham gia cũng như các bình luận liên quan đến cô nên cũng biết không ít thuật ngữ mạng. Chẳng hạn như kỹ nữ trà xanh và bạch liên hoa.

Trên mạng có rất nhiều người đều gọi Bạc Tương Tương là bạch liên hoa, nên anh cũng cố ý đi tìm hiểu xem bạch liên hoa là cái gì. Sau khi tìm hiểu xong, anh cảm thấy từ ngữ này tương đối tượng hình. Bây giờ vừa nhìn thấy Cơ Gia Dịch, cảm giác đầu tiên của anh chính là bạch liên hoa nam.

Thấy dáng vẻ không thân thiện và luôn để phòng mình của Kỷ Tinh Hành, Cơ Gia Dịch cũng hoàn toàn xác định được thằng nhóc này chắc chắn là người theo đuổi Lạc Ninh. Anh ta kéo cà vạt với thái độ buồn bực, một tên Lục Tuân còn chưa hết phiền, sao lại lòi ra thêm một tên thanh mai trúc mã? Nhưng như vậy cũng chứng minh được rằng người phụ nữ mà anh ta coi trọng quả nhiên không hề tầm thường, mà còn vô cùng ưu tú.

Anh ta nhìn ra được, Lạc Ninh không phải loại phụ nữ sớm nắng chiều mưa. Cô không hề mập mờ mỗi khi ở cạnh anh ta, thậm chí còn chủ động duy trì khoảng cách. Không giống như bất kỳ cô gái nào mà anh ta từng theo đuổi trước kia, ngoài mặt làm bộ làm tịch đòi làm bạn bè bình thường, nhưng thực ra lại có ý câu dẫn anh ta. Tất nhiên, tất cả những cô gái này cuối cùng đều bị anh ta nắm trong lòng bàn tay, thời gian theo đuổi còn chưa được bao lâu. Anh ta cũng không xem Kỷ Tinh Hành là đối thủ nặng ký tới đâu, thanh mai trúc mã mà bao nhiêu năm như vậy còn chưa theo đuổi được người ta, quá tệ!

Cơ Gia Dịch không biết rằng Lạc Ninh và Kỷ Tinh Hành từng qua lại với nhau, nếu không chắc chắn anh ta cũng rất chua chát. Anh ta nở một nụ cười thanh cao tao nhã: “Tôi là người đàng hoàng, anh nói ý đồ xấu xa là là ý gì?”

Kỷ Tinh Hành: “…”. Còn là người đàng hoàng cơ đấy, nói ra mà không biết ngượng mồm, quả nhiên là đóa bạch liên hoa nam.

Anh ta cười ha hả: “Mặc kệ là anh có ý gì với Ninh Ninh, nhưng tốt nhất là anh nên ngừng lại đi, cô ấy không thích kiểu người như anh đâu.”

Đối với những tình địch tiềm ẩn, trước giờ anh ta đều không hề nể mặt.

Cơ Gia Dịch cong khóe môi: “Tôi thấy anh cũng không phải là kiểu mà cô ấy thích, vậy có phải là anh cũng nên ngừng mơ tưởng tới cô ấy không?”

“Nếu chúng ta đã như nhau, anh vẫn nên rút lại những lời vừa nói đi thôi”. Anh ta cũng cười ha ha một tiếng.

Hai người đều rất chướng mắt nhau, Kỷ Tinh Hành hừ lạnh một tiếng và không nói gì nữa. Bạch liên hoa nam này chắc chắn sẽ không có cơ hội, Ninh Ninh nhà anh sẽ không thích loại công tử trăng hoa nghĩ một đằng nói một nẻo thế này. Nhưng vẫn cần phải đề phòng một chút mới được!

???

CHƯƠNG 229

Bên kia, Lạc Ninh vừa vào gian nhà gỗ liền nhìn thấy mẹ, em trai và dì Lan đang ngồi trên ghế sô pha. Khương Tâm Hân ngẩng đầu, nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt dịu dàng: “Ninh Ninh, con đã đến rồi.”

Trong ánh mắt của bà mang theo vài phần lo lắng và đau lòng, nói: “Hi Hi cảm thấy trong người không được thoải mái lắm, con vẽ cho nó một lá bùa áp chế thể chất nữa đi.”

Bà vốn không muốn gọi con gái đến đây làm gì, nhưng tình trạng của con trai không ổn lắm nên mới phải ở lại nhà gỗ trên núi.

Sau khi Lạc Ninh chào hỏi Kỳ Nguyệt Lan xong thì đi đến ngồi cạnh Hi Hi. Sắc mặt cậu ấy tái nhợt, cố nặn ra một nụ cười để trấn an Lạc Ninh.

“Chị, em không sao đâu. Chỉ vì lúc nãy gắng sức hơi nhiều mà còn không có lá bùa của chị nên bây giờ mới cảm thấy có chút không thoải mái.”


Lạc Ninh vô cùng đau lòng, lá bùa tự cháy có nghĩa là em trai đã bị người ta tấn công. Đáy lòng không khỏi sinh ra cảm xúc tức giận và rét lạnh, đám đàn bà Cẩu gia cứ chờ mà xem. Lạc Ninh đưa tay lên sờ trán cậu, quả nhiên rất lạnh, cả người như muốn nổ tung.

“Không sao rồi, chị lại vẽ cho em một lá bùa nữa, em đeo lên người một lát sẽ tốt thôi.”

Cũng may thời gian không lâu, hơn nữa miếng ngọc hộ mệnh cũng có một chút hiệu quả áp chế nên thể chất mới không phát tác vào lúc này. Nhưng nếu phải trì hoãn thêm mấy tiếng nữa nhất định sẽ rất phiền. Cô nhanh chóng vẽ một lá bùa chuyên dùng để áp chế thể chất của em trai, còn có hiệu quả bồi bổ cơ thể.

Lạc Ninh gấp lá bùa lại rồi đưa cho Lạc Hi: “Đến đây lấy nó đi.”

Lạc Hi nhận lấy lá bùa rồi đeo lên người, sau đó từ từ cảm thấy trong người uể oải, nhắm mắt một chút thì ngủ thiếp đi. Ngay sau đó, hàn khí từ cơ thể cậu ấy toát ra một chút mới khiến cho Lạc Ninh thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cô quay đầu hỏi: “Mẹ, người đang lén lút bên ngoài là ai?”

Quanh rừng cây có mấy người, thân thủ tuyệt đối không tầm thường. Cơ Gia Dịch không hề phát hiện ra bọn họ, nhưng lại không thể qua mắt được Lạc Ninh. Cô không cảm nhận được ác ý từ trên người của những người này, đồng nghĩa với việc họ là người một nhà. Mà theo như những gì cô biết thì hôm nay dì Lan và Kỷ Tinh Hành chỉ nhất thời quyết định đến đây giúp đỡ, cho nên bọn họ không thể mang theo người đến. Kỷ gia cũng không có những vệ sĩ này, vậy chỉ có thể là mẹ mình.

Khương Tâm Hân chưa bao giờ giấu giếm con gái chuyện gì: “Ừm, đây là lính đánh thuê quốc tế mẹ thuê.”

“Lần trước con có nói mẹ con Cẩu gia có thể sẽ tìm sát thủ tới đối phó với chúng ta, mẹ lập tức hỏi thử một người bạn xem thế nào, ông ấy liền đưa vài người lính đánh thuê dưới trướng của ông ấy qua đây.”

“Thật ra bọn họ cũng vừa bay đến vào sáng nay thôi, vẫn luôn âm thầm bảo vệ mẹ và Hi Hi ở bên này, nào ngờ vừa tới đã gặp ngay sát thủ của Quốc tế Hắc Minh.”

Bà còn đang định tối nay về nhà sẽ nói chuyện này với con gái, sau đó chia bớt hai người âm thầm đi theo bảo vệ con gái. Ai nghĩ ra được hai mẹ con nhà kia lại sốt ruột chờ không kịp. Muốn đối phó một mình bà, bà cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Nhưng những người này lại hạ độc thủ với cả con trai bà, xem như đã hoàn toàn vượt quá sức chịu đựng của bà.

Lạc Ninh gật đầu: “Thì ra là lính đánh thuê quốc tế, thảo nào thủ đoạn ẩn mình rất cao minh.”

Tuy rằng vẫn còn hơi tò mò sao mẹ mình lại biết được người của tổ chức lính đánh thuê quốc tế, nhưng Lạc Ninh sẽ không hỏi ra miệng.

Hôm nay Kỳ Nguyệt Lan cũng bị dọa cho một trận, vẫn là lần đầu tiên bà gặp chuyện như vậy. Nhưng cũng chỉ bị bất ngờ chứ không hoảng sợ bao nhiêu, ngược lại còn rất tức giận.

“Hai mẹ con nhà họ Cẩu thật sự khinh người quá đáng, cho rằng chúng ta dễ bị bắt nạt chăng”. Bà nói với vẻ tức giận trên khuôn mặt.

Bà đang định trở về bảo ông Kỷ tìm cơ hội đâm Cẩu thị và Phùng thị một dao. Mấy thứ phế vật đã chiếm dụng đồ của người khác mà còn muốn giết người diệt khẩu, thật sự quá ác độc.

Khương Tâm Hân dùng ánh mắt trấn an bà ấy: “Chắc là mẹ con bọn họ cho rằng hiện tại chúng ta không có chỗ dựa, cho nên sẽ dễ bị thua thiệt.”

Ánh mắt bà dần trở nên sắc bén: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho bọn họ sáng mắt ra. Loại người nào có thể khi dễ, loại người nào không thể đụng tới.”

Nếu không nhờ có lá bùa của con gái thì con trai đã bị trúng đạn, lúc ấy bà hoảng sợ đến mức tim muốn ngừng đập.

Lạc Ninh cũng cười lạnh, nói: “Tất nhiên, xem chúng ta là thức ăn trên bàn của bọn họ chắc.”

“Con nhất định phải thu một phần lễ lớn từ chỗ bọn họ trước mới được.”

Cô dùng dao găm ngàn năm để uẩn dưỡng bộ tiền dao, lúc này đã có thể dùng được. Trước đó do quá bận nên còn chưa kịp đến chỗ phần mộ tổ tiên của nhà họ Cẩu để động tay động chân, bây giờ cô sẽ không trì hoãn thêm một khắc nào nữa.

Thấy thái độ của mẹ con Khương Tâm Hân, Kỳ Nguyệt Lan cũng biết lần này mẹ con hai người sẽ không để yên nữa. Bà gật đầu, nói: “Đúng đó, lần này kiểu gì cũng phải cho bọn họ một bài học nhớ đời.”

Thật sự cho rằng sau lưng Tâm Hân nhà bà không có ai chống lưng sao?

Ngoài ông Kỷ nhà bà, bản thân bà vẫn có những mối quan hệ khác trong vòng, sau khi trở về nhất định phải liên hệ một chút.

Bà hỏi với vẻ quan tâm: “Ninh Ninh, giờ Hi Hi đã ổn rồi đúng không?”

Khi nãy sắc mặt của Lạc Hi tái nhợt rất đáng sợ, bà thấy mà không khỏi đau lòng. Trước kia, hơn nửa thời gian là Lạc Ninh và Lạc Hi đều ăn cơm ở nhà bà, bà chẳng những thương Lạc Ninh mà cũng xem Lạc Hi như con trai.

Lạc Ninh trả lời: “Đã không sao rồi, nhưng nếu đã ngủ rồi thì chắc là ngày mai mới có thể tỉnh.”

Kỳ Nguyệt Lan suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy dì về trước, dì bảo Kỷ Tinh Hành cõng Hi Hi ra xe.”

Căn nhà gỗ này quá đơn sơ, trời thì đã tối nên cũng không thích hợp để ngủ lại. Lạc Ninh cũng nghĩ như vậy, “Dạ!”

Kỳ Nguyệt Lan vội gọi một tiếng: “Tinh Hành, vào đây giúp một tay.”

Kỷ Tinh Hành – người vẫn luôn canh giữ ngoài cửa không cho Cơ Gia Dịch vào trong, vừa nghe được kêu liền chạy vào. Sau đó, anh ta theo sự sắp xếp của mẹ mình mà cõng Lạc Hi ra ngoài. Lạc Ninh và hai người mẹ cũng cùng nhau đi theo. Lúc này Lạc Ninh mới nhìn thấy Cơ Gia Dịch nho nhã lễ độ tiến lên chào hỏi mẹ và dì Lan. Suýt nữa thì cô đã quên mất thằng nhóc này còn ở bên ngoài.

Cô giới thiệu với mẹ: “Đây là bạn của con, Cơ Gia Dịch.”

Hai người Khương Tâm Hân gật đầu lịch sự với Cơ Gia Dịch, sau đó cất tiếng chào. Nghe Lạc Ninh nói phải về, Cơ Gia Dịch lại chủ động đề nghị muốn đưa mọi người về. Lạc Ninh từ chối khéo, nhưng da mặt của thằng nhóc này thật dày, cứ nằng nặc đòi cho bằng được. Vì vậy, Lạc Ninh đành lên xe anh ta về chung cư.

Kỷ Tinh Hành thấy Lạc Ninh ngồi xe của Cơ Gia Dịch, trong lòng không khỏi cảm thấy ghen tức. Tên này quả nhiên là đóa sen giống đực không biết xấu hổ!

Vì vậy sau khi lên xe, anh ta không ngừng phóng đại và nói bóng gió với hai bà mẹ. Khương Tâm Hân và Kỳ Nguyệt Lan đều là những người thông minh, làm sao không nghe ra ý tứ của anh ta, nhưng chỉ có thể cười một cách bất lực.

Kỳ Nguyệt Lan cũng hết biết nói gì với con trai rồi, so với thằng nhóc khẩu phật tâm xà này thì con trai của bà vẫn có chút ngô nghê. Nhưng cũng chỉ có trì độn trong phương diện tình cảm, còn về phương diện sự nghiệp thì tính tình và phản ứng lại vô cùng khôn khéo. Đức tính ngu ngốc này hoàn toàn được di truyền từ ba của anh ta. Ba Kỷ đang xử lý văn kiện ở công ty, thật sự là oan ức khi bị cái nồi từ trên trời ụp xuống đầu.

Tới bãi đỗ xe của chung cư

Lạc Ninh thấy hôm nay đã làm mất không ít thời gian của Cơ Gia Dịch nên lịch sự hỏi anh ta: “Anh có muốn lên uống ly trà không?”

Cơ Gia Dịch – người thích mượn gió bẻ măng sao có thể cự tuyệt: “Được, đúng lúc tôi cũng đang khát nước.”

Lạc Ninh: “…”, gió này đổi hướng cũng quá nhanh.

“Vậy xin mời!”, cô gật đầu.

Kỷ Tinh Hành bên kia nghe nói Lạc Ninh mời Cơ Gia Dịch lên nhà uống trà, anh ta đưa Lạc Hi lên lầu xong cũng không rời khỏi. Anh cần phải nhìn chằm chằm, không cho nam bạch liên hoa này có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Kỳ Nguyệt Lan thật sự không biết nên nói gì, bà quá lười quản thằng con ngốc nghếch này nên tự mình lái xe về nhà trước. Bà đã sớm chướng mắt mấy người đàn bà ở Cẩu gia kia, bà luôn xem Lạc Ninh như con gái ruột vậy nên cơn giận hôm nay bà không thể nuốt trôi.

???

CHƯƠNG 230

Mặc dù da mặt của Cơ Gia Dịch dày nhưng anh ta vẫn luôn biết chừng mực. Anh ta uống xong một ly trà ở nhà Lạc Ninh, ngồi chừng hai mươi phút thì đứng dậy xin phép ra về. Mục đích chính làn này của anh ta là tìm chút cảm giác tồn tại, để mẹ của Lạc Ninh có ấn tượng với anh ta. Dù sau mai này anh ta theo đuổi được Lạc Ninh, vị này cũng sẽ trở thành mẹ vợ của anh ta. Lạc Ninh tiễn Cơ Gia Dịch ra cửa, mảy may không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì, nếu không cô nhất định sẽ hất nước trà lên mặt anh ta.

Sau khi quay lại, Lạc Ninh liền nhìn thấy Kỷ Tinh Hành đang trưng ra bộ mặt ấm ức nhìn cô.

Lạc Ninh: “…”, ai không biết còn tưởng rằng cô vừa làm gì anh ta.


Cô hỏi: “Anh còn chưa về sao?”

Kỷ Tinh Hành tiếp tục ủy khuất: “Anh ngồi lâu một chút cũng không được sao?”

“Cái tên mượn gió bẻ măng kia thì có chỗ nào tốt, em còn mời anh ta lên uống trà.”

Lạc Ninh lườm anh ta một cái: “Anh ta cho tôi quá giang hai chuyến đã tốn không ít thời gian, mời người ta uống trà chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Phép lịch sự xã giao thôi.”

Kỷ Tinh Hành thử dò hỏi: “Em không có ý gì với anh ta chứ?”

Lạc Ninh liếc anh ta một cái: “Trong đầu anh suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy? Tôi và anh ta đâu có bao nhiêu thân thiết, có thể có ý gì với anh ta.”

Xét về diện mạo, khí chất hay tính tình thì Cơ Gia Dịch đều không phải hình mẫu lý tưởng của cô.

Kỷ Tinh Hành vừa nghe lời này, lập tức không cảm thấy ghen tị nữa. Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười tươi rói: “Vậy thì tốt rồi!”

Lạc Ninh suy nghĩ một lúc rồi đưa tay ngoắc anh ta, “Bây giờ anh không có gì làm đúng không? Muốn đi ra ngoài làm chuyện xấu với tôi không?”

Một mình cô lái xe hơn hai tiếng đồng hồ đến phần mộ tổ tiên Cẩu gia bên kia cũng rất nhàm chán và mệt mỏi. Thật ra có thể cho Kỷ Tinh Hành làm tài xế kiêm lao động không công. Bây giờ quan hệ giữa bọn bọ không còn căng thẳng như trước nữa, không thể làm người yêu thì cứ làm một cặp anh em tốt vậy. Cũng làm cho mẹ cô và dì Lan bớt lo lắng, chứ cô và Kỷ Tinh Hành mà lộn xộn như nước với lửa và hoàn toàn cắt đứt quan hệ thì e rằng hai bà mẹ cũng sẽ rất ngượng ngùng.

Hai mắt Kỷ Tinh Hành sáng lên: “Anh không có bận gì, đi thôi!”

Nhất định phải không có bận gì!

Lát nữa, anh ta sẽ nhắn tin cho đám bạn thân bảo rằng không thể đến được bữa tiệc tối nay.

Lạc Ninh trông dáng vẻ của anh ta mà bật cười: “Chờ tôi một lát!”

Trước tiên, cô quay lại thông báo với hai bà mẹ một tiếng. Khương Tâm Hân biết cô muốn đi đâu và làm gì nên không ngăn cản, chỉ dặn dò cô chú ý an toàn bản thân. Sau đó, Lạc Ninh trở về phòng lấy những thứ đã chuẩn bị sẵn và đeo ba lô lên rồi ra ngoài tụ họp với Kỷ Tinh Hành.

Lần này khi tới bãi đỗ xe ở tầng hầm, Kỷ Tinh Hành đã chủ động mở cửa ghế phụ mà không cần Lạc Ninh nói hay tỏ thái độ gì cả. Lạc Ninh cũng không kiểu cách mà ngồi xuống. Cô đọc ra một cái địa chỉ, Kỷ Tinh Hành liền mở chỉ đường rồi chạy theo.

Trên đường, Kỷ Tinh Hành cũng không hỏi Lạc Ninh muốn đến đó làm gì. Dù sao thì lên núi đao hay xuống biển lửa, anh ta đều sẽ đâm đầu theo cô.

Dọc đường hai người có trò chuyện với nhau dăm ba câu. Nói đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, chẳng mấy chốc đã hơn hai tiếng đồng hồ.

Phần mộ tổ tiên Cẩu gia nằm trên một ngọn núi, bây giờ trời đã sụp tối hẳn hoi. Bảo Kỷ Tinh Hành chạy xe đến chân núi, cô đưa cho anh ta một cái đèn pin: “Chúng ta lên núi.”

Kỷ Tinh Hành hỏi với vẻ tò mò: “Chúng ta chạy đến đây làm gì?”

Nếu không phải trước đó Lạc Ninh nói muốn đưa anh ta tới đây làm chuyện xấu thì anh ta còn cho rằng cô đang muốn dẫn anh ta lên núi ngắm sao.

Lạc Ninh vừa đi vừa nói: “Trên núi có phần mộ của tổ tiên Cẩu gia, anh cảm thấy tôi muốn tới nơi này làm gì?”

Kỷ Tinh Hành cảm thấy thật bất ngờ: “Em đang muốn động tay động chân với phần mộ tổ tiên Cẩu gia sao?”

Lạc Ninh gật đầu: “Đúng vậy, anh cảm thấy có gì không ổn sao?”

Kỷ Tinh Hành lập tức nói: “Không có, anh cảm thấy rất được.”

“Hôm nay, nếu không có lá bùa của em và những người mà dì Hân âm thầm gọi tới bảo vệ thì dì ấy cùng Hi Hi sợ là đã xảy ra chuyện, chắc chắn không thể tránh được việc bị thương.”

“Đám gà mái Cẩu gia hống hách như thế, còn không phải là đang dựa hơi ông cụ Cẩu sao. Phải cho bọn họ một bài học nhớ đời.”

Rõ ràng anh ta biết phải nói những gì để có thể làm Lạc Ninh vui vẻ. Hơn nữa, trong lòng anh ta cũng đang thật sự nghĩ như vậy. Làm tổn thương những người thân mà anh ta quan tâm nhất, chuyện này cho dù Lạc Ninh không tính sổ thì anh ta cũng sẽ truy cứu.

Nếu Lạc Ninh đối đãi với Kỳ Nguyệt Lan như mẹ thì ngày còn nhỏ Kỷ Tinh Hành cũng rất thân thiết với vợ chồng Khương Tâm Hân. Vì vậy, anh ta xem vợ chồng Khương Tâm Hân và Lạc Hi như những người thân của mình.

Lạc Ninh rất tán thành những gì anh ta nói: “Đúng vậy! Người không phạm ta, ta không phạm người. Bọn họ đã tự mình đưa tới cửa, tất nhiên tôi sẽ không nể mặt nữa.”

Hai người mất nửa giờ để lên núi, sau đó thuận lợi tìm được phần mộ tổ tiên của Cẩu gia. Phong thủy quanh khu vực này bố trí rất được, vị trí cũng là đất tịnh hóa sen vàng tài vượng gia hòa. Lạc Ninh cũng không có ý định trực tiếp tác động vào phần mộ tổ tiên Cẩu gia nên chỉ lấy ra một bộ tiền dao.

Kỷ Tinh Hành thấy vậy liền hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”

Lạc Ninh còn phải làm chuyện khác, vì vậy cô đưa bộ tiền dao cho anh ta và nói: “Tách bộ tiền dao này ra rồi chôn ở chung quanh, trái phải đều cách nhau khoảng chừng 70cm.”

Sau đó cô lấy xẻng và thước cuộn trong ba lô ra và đưa cho anh ta. Kỷ Tinh Hành nhận lấy và bắt đầu làm việc.

Lạc Ninh lại lấy ra mấy tấm bùa và la bàn, chôn xuống theo những hướng xác định, một số thì đốt cháy. Kỷ Tinh Hành bên này cũng chôn tiền dao gần xong. Có điều khi chôn đến mảnh tiền dao cuối cùng, Kỷ Tinh Hành đột nhiên dẫm phải một viên đá dưới chân rồi trượt cả người và ngã thẳng xuống đất. Anh ta theo quán tính đưa hai tay ra chống đỡ để bản thân không bị ngã quá nặng. Tay kia cầm tiền dao thì bị nó cắt đứt, nháy mắt máu của anh ta đã thấm đỏ tiền dao, một sợi âm sát chui vào cơ thể anh ta theo miệng vết thương.

Lạc Ninh thấy thế vội vàng đi tới, lấy tiền dao lại và giúp anh ta xử lý miệng vết thương. Cô hỏi: “Anh không sao chứ?”

Kỷ Tinh Hành lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ không cẩn thận té ngã thôi.”

Sau đó, anh ta lấy tiền dao còn lại trong tay vùi vào hố. Lạc Ninh thấy phong thủy xung quanh đã bắt đầu biến chuyển, lúc này mới gọi Kỷ Tinh Hành xuống núi.

Kỷ Tinh Hành vừa lái xe vừa hỏi: “Chừng nào Cẩu gia mới gặp xui xẻo?”

Lúc Cẩu gia gặp xui xẻo, anh ta cũng có thể hạ độc thủ.

Lạc Ninh vẫn có sự tín nhiệm nhất định với Kỷ Tinh Hành, “Bắt đầu từ ngày mai nó sẽ chậm rãi phát huy tác dụng, khoảng chừng một tuần nữa sẽ bắt đầu nhận thấy rõ ràng.”

Kỷ Tinh Hành gật đầu: “Hiểu rồi!”

Lạc Ninh không biết anh ta muốn làm gì, nhưng cô cũng không ngăn cản. Dù sao thì không nể mặt cô, Kỷ Tinh Hành và dì Lan cũng sẽ vì mẹ cô mà không ngồi im mặc kệ. Nếu cô ngăn cản, ngược lại có phần xa cách. Cho dù đã chia tay nhưng cũng không thể phủ định mối quan hệ hiện tại của hai nhà vẫn rất tốt đẹp.

Trên đường về, Kỷ Tinh Hành thấy Lạc Ninh có chút mệt mỏi nên bảo cô ngã ra ngủ một lát. Lạc Ninh cũng không khách sáo mà điều chỉnh ghế dựa đến vị trí thoải mái, nhắm mắt lại dưỡng thần. Hôm nay vẽ một lá bùa kia cho em trai, cô đã tiêu hao phần lớn tinh lực trong người. Mà buổi tối còn bố trí trận pháp cũng rất phí tinh lực, cô thật sự cảm thấy mệt mỏi.

Lạc Ninh nhắm mắt nghỉ ngơi, tuy rằng không nói gì nhưng Kỷ Tinh Hành lại cảm giác được có chút ấm áp và yên bình quen thuộc.

Tới bên ngoài chung cư, Lạc Ninh mới mở mắt ra và nói cảm ơn với Kỷ Tinh Hành, sau đó lên nhà.

Buổi tối, sau khi Kỷ Tinh Hành về đến nhà thì gọi điện thoại phân phó cấp dưới một chút, tắm rửa xong liền đi ngủ. Ai ngờ đêm dài lắm mộng, chờ đến khi anh ta thức giấc thì lệ đã rơi đầy trên mặt.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.