Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng - P1 Full

Chương 161 - 215


Bạn đang đọc Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng – P1 Full – Chương 161 – 215

?Editor: Autumnnolove?

CHƯƠNG 213

Lá bùa bán cho Cơ Gia Dịch đã được Lạc Ninh dồn không ít linh lực vào. Nói chung là cũng rất tốn tâm huyết, nếu không cũng sẽ không có khả năng đỡ đạn. Nghe anh ta hỏi thế cô cũng thành thật trả lời: “Lá bùa bán cho anh trước đó á, vẽ một lá quá hao tổn tâm trí, không có nữa đâu!”

Tuy rằng cô không phải dân làm ăn, nhưng vẫn hiểu chiến lược marketing đói khát. Chưa kể Cơ gia xuất thân từ quân ngũ, nếu là bùa đỡ đạn này cử cô mà bán hàng loạt nhất định sẽ có người báo với tuyến trên. Hiện tại cô chưa muốn bản thân nổi bật như vậy.

Cơ Gia Dịch hơi thất vọng, nói: “Không có à!”

“Vậy sau này có bán nữa không?”. Anh ta nhịn không được mà hỏi thêm một câu. 

Lạc Ninh trầm mặc nửa ngày, sau đó mới lên tiếng: “Bùa này thì không có nữa, nhưng sau này sẽ có một loại bùa bằng ngọc. Tuy nhiên hiệu quả sẽ không được như lá bùa này, chẳng hạn như không thể đỡ đạn được.”

Sau đó, nội dung cuộc trò chuyện chuyển thành: “Nhưng nếu là tai nạn xe cộ, trên trời có vật gì đó bất thình lình rơi xuống đầu, hoặc vài sự cố ngoài ý muốn…những chuyện này vẫn có thể tránh được.”

“Ngoài ra còn có thể xua đuổi tà ma và giữ gìn sức khỏe, đeo ở bên người sẽ không bị nhiễm những thứ ô uế, còn rất tốt cho cơ thể.”

“Nhưng mà giá cả sẽ hơi đắt một chút, dù sao cũng được làm từ ngọc mà, lại còn phải đưa đến những nơi cát khí để uẩn dưỡng một thời gian dài mới được.”

–Editor: Autumnnolove–

Lời vừa nói xong, Y Tuấn ngồi bên cạnh Cơ Gia Dịch đã duỗi tay bịt micro lại, nhỏ giọng nói: “Cái này tôi biết, chú nhỏ của tôi có một khối ngọc như vậy.”

“Lúc trước sức khỏe của chú ấy không tốt, sau đó được một sư phụ ở núi Thanh Sơn tặng cho một khối ngọc bội, thân thể thật sự tốt lên rất nhiều.”

“Hơn nữa có một lần bị tai nạn xe cộ, tài xế và vệ sĩ đều bị thương nặng, vậy mà chú nhỏ của tôi chỉ bị chút vết thương ngoài da, có điều khối ngọc kia cũng nát rồi.”

“Ông nội tôi lại đi tìm vị sự phụ kia, muốn xin thêm một khối nữa. Nhưng ngài ấy nói những thứ thế này phải tùy duyên chứ không phải muốn là được, không có nữa.”

Chuyện chú nhỏ của cậu ta có thân thể yếu ớt từ nhỏ, những người ngồi đây đều biết. Thảo nào mấy năm nay thân thể đột nhiên chuyển biến theo chiếu hướng tốt lên, vốn dĩ một năm trôi qua thì đã có ít nhất nửa năm đều phải trải qua ở bệnh viện rồi. Sau đó bẵng đi một thời gian dài không thấy đến bệnh viện. Mọi người còn tưởng rằng đã trị khỏi bệnh hoàn toàn, lúc này mới biết thì ra là nhờ vào hiệu quả của khối bùa bằng ngọc gì kia. 

Nghĩ như vậy, trong lòng những người này đều nóng như lửa đốt. Không ngừng dùng ánh mắt ám chỉ với Cơ Gia Dịch, để anh ta tiếp tục hỏi. Bọn họ có thể xưng anh gọi em với Cơ Gia Dịch thì điều kiện kinh tế gia đình đều rất khá giả, không thiếu tiền. Cơ Gia Dịch vừa trải qua chuyện kinh sợ, cũng rất muốn có một tấm bùa hộ mệnh.

“Vậy thứ kia khi nào mới có?”. Anh ta hỏi. 

Lạc Ninh đáp: “Nhanh nhất cũng phải hơn một tháng nữa.”

“Nhưng mà lần này một khối ngọc làm bùa hộ mệnh phải đến 20 triệu. Dù sao uẩn dưỡng một khối cũng tiêu phí rất nhiều tinh lực, hao tổn tinh thần lắm.”

“Trước đó bán cho anh lá bùa kia với giá 500 vạn cũng đã nể mặt anh là nhà đầu tư lớn của bộ phim rồi, nếu không dù có bỏ bao nhiêu tiền tôi cũng không bán đâu”. Cô lại bổ sung một câu. 

Con mồi béo bở đưa tới cửa, không làm thịt thì lại phí. Lá bùa 500 vạn trước đó thật ra chỉ là mồi nhử, bùa hộ mệnh lần này thật sự không thể đỡ đạn nữa, bằng không nó sẽ rất khác người. 

Lạc Ninh chuẩn bị tìm một nơi có cát khí dồi dào để bố trí một trận pháp uẩn dưỡng, sau đó mới mang chúng đi bán. Tất nhiên, chúng cũng có thể đỡ đạn, nhưng còn phải xem xem là ai mua. Không phải người có thể đặc biệt tin tưởng thì cô sẽ không bán. 

Quả nhiên, trước tiên nghe Lạc Ninh nói không có bùa, lại nghe cô tiếp tục quanh co lòng vòng về ngọc bội hộ mệnh. Hơn nữa có Y Tuấn dẫn chứng, mọi người đều cảm thấy tuy rằng 20 triệu rất đắt, nhưng chỉ cần hiệu quả đạt được như thế thì cũng đáng. Chứ không thì làm sao muốn mua mà cũng chẳng mua được. 

Cơ Gia Dịch nói: “Vậy tôi đặt trước với cô mấy cái ngọc bội hộ mệnh được không?”

Hiện tại có tiền cũng tạm thời không thể mua được bùa hộ mệnh khiến cho bọn họ càng cảm thấy nó là thứ tốt. 

Lạc Ninh trả lời: “Anh xem bùa hộ mệnh là rau cải ngoài chợ hay gì, còn đặt trước mấy cái. Tháng sau có thể có một hai khối là may rồi.”

“Những thứ như vậy anh chỉ có thể chờ đợi chứ không thể cưỡng cầu, số lượng nhiều càng không có khả năng.”

Đồ tốt làm sao có thể bán sỉ được, càng như vậy mới càng bộc lộ ra được giá trị của ngọc bội hộ mệnh này. Hơn nữa, Lạc Ninh cũng có năng lực làm ra một số lượng lớn ngọc bội hộ mệnh, nếu không cũng sẽ giống như đại sư ở núi Thanh Dương nói, có duyên gặp được đã rất tốt rồi, muốn nhiều hơn chắc chắn không có. Nếu đổi thành người khác, vật thế này trong tay cũng rất hữu hạn, không phải lợi dụng nó để thu được địa vị thì cũng vì tiền, muốn có cũng không được. 

Cơ Gia Dịch vội vàng nói: “Tôi vẫn muốn đặt trước, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Chỉ cần có hiệu quả, 20 triệu không thành vấn đề.”

Dù không thể chống đạn, nhưng hộ mệnh 20 triệu cũng rất đáng giá, dù sao mạng sống và thân thể cũng quan trọng hơn. 

Hơn nữa, bây giờ nghe Lạc Ninh trình bày như vậy, ngược lại mới cảm thấy hợp lý hơn. Nếu cái nào cũng chống đạn được, vậy cũng quá động trời rồi. Tưởng tượng đến cảnh quân đội ở biên giới mỗi người đeo một tấm bùa, lúc đánh nhau còn ai sợ sệt nữa, cứ lao đầu lên là được rồi. Tất nhiên, với cái giá thế này thì cũng không thể cho mỗi người đeo một khối được, anh cũng cần phải suy nghĩ lại. 

Lạc Ninh hơi khó xử: “Chuyện này tôi cũng không dám đồng ý với anh.”

Cơ Gia Dịch nóng nảy: “Đừng như vậy mà! Dù sao tôi cũng đặt với cô trước, cô nhất định phải bán cho tôi trước.”

Lạc Ninh suy nghĩ một hồi, nói: “Nói sau đi!”


Cơ Gia Dịch: “…”

Anh ta bắt đầu chơi xấu: “Tiểu Ninh Ninh, quan hệ của chúng ta như vậy…kiểu gì thì cô cũng phải sắp xếp cho tôi, tiền bạc không thành vấn đề.”

Hai ngày gần đây anh ta rảnh rỗi không có việc gì làm, nên mở chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp ra xem. Tuy rằng mới xem được loáng thoáng, nhưng cũng biết những người trong chương trình đều gọi Lạc Ninh như vậy. 

Lạc Ninh trợn trắng mắt: “Tôi nhớ rõ hôm qua là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đúng không?”

Sao cô lại không biết da mặt Cơ Gia Dịch lại dày như vậy, chẳng phải nói rằng anh ta cả thèm chóng chán và tàn nhẫn sao? 

“…”. Cơ Gia Dịch nghẹn trân trối, sau đó ủ rũ nói: “Tuy mới quen biết được một ngày nhưng rất hợp mắt, không sai đâu!”

Lạc Ninh lười quan tâm đến anh ta, “Tôi phải ăn sáng đây, cứ như vậy nha, hẹn gặp lại!”

Nói xong cũng trực tiếp cúp máy, một lần nữa nghe được tiếng tút tút từ di động truyền tới, Cơ Gia Dịch cảm thấy thất bại vô cùng, người phụ nữ này sao lại ngắt ngang điện thoại của anh nữa rồi. 

–Wattpad: Autumnnolove–

Y Tuấn than thở: “Quả nhiên là người có bản lĩnh, tính tình thật đúng là chất.”

Nhạc Khiếu tò mò hỏi Cơ Gia Dịch: “Cơ nhị, Lạc Ninh này có lai lịch thế nào?”

Cơ Gia Dịch trả lời: “Cô ấy là một nghệ sĩ, nhưng vẫn hành nghề phong thủy.”

“Trước đó có tham gia một chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp, nếu các cậu cảm thấy hứng thú thì có thể tìm xem thử.”

Sau đó anh ta còn gửi đường link mình đang xem vào trong group, vài người đều click mở và đánh dấu trang lại rồi tua nhanh để xem. 

Hai mắt Y Tuấn sáng rực: “Ôi, Lạc Ninh này đúng là người đẹp nha, thảo nào được cậu coi trọng.”

Nhạc Khiếu kéo đến phần bình luận xem, phát hiện bên dưới có một đám người gọi Lạc Ninh là ba ba hay đại ca Ninh gì đó, còn nói cô biết rất nhiều thứ. 

Anh ta nhướng mày: “Lạc Ninh này thật sự lợi hại đến vậy sao? Biết nhiều thứ như vậy.”

Cơ Gia Dịch trả lời: “Quả thật rất lợi hại!”

Không lợi hại thì làm sao có thể khiến cho một Lục Tuân nổi danh là thanh tâm quả dục trong vòng động lòng phàm?

Nhạc Khiếu vẫn đang tiếp tục lướt bình luận: “Ngoài giỏi về phong thủy, đọc bình luận thấy có nói hình như thân thủ của cô ấy cũng rất tốt. Còn là một người học rất giỏi, vậy có nghĩa là chỉ số thông minh nhất định không thấp.”

Anh ta lại hỏi Cơ Gia Dịch: “Cô ấy có biết gì về vũ khí không?”

Cơ Gia Dịch trừng anh ta một cái: “Sao tôi biết được chứ, cậu không nghe cô ấy nói tôi và cô ấy chỉ mới biết nhau sao.”

Nhạc Khiếu nói với vẻ nôn nóng: “Cơ nhị, cậu giới thiệu Lạc Ninh cho tôi đi, tôi có chuyện muốn liên hệ với cô ấy.”

Cơ Gia Dịch nhướng mày: “Đây chính là người phụ nữ mà tôi đang để ý, cậu muốn giành ghệ với anh em à?”

Lúc này anh ta đã quên mất một điều, mục đích tiếp cận và theo đuổi Lạc Ninh ban đầu của anh ta chính là vì em gái. 

Nhạc Khiếu: “….”. Thằng bé này trong đầy chứa toàn mấy thứ gì thế! 

“Ai tranh giành gì với cậu, tôi có chuyện quan trọng thật!”

Lúc này Cơ Gia Dịch mới đồng ý: “Được rồi, để tôi tìm cơ hội giới thiệu hai người với nhau.”

???

CHƯƠNG 214

Bên kia, Bạc Tương Tương đang lái xe rong ruổi trên đường. Cô cũng chẳng biết vì sao, tối qua đột nhiên lại có linh cảm sẽ bắt gặp điều bất ngờ gì đó nếu như lái xe ra ngoài. Nào ngờ chạy tới chạy lui mấy giờ, chạy qua rất nhiều nơi cũng chẳng gặp được chuyện gì ngạc nhiên thú vị. Thật sự làm cô phải nghi ngờ giác quan thứ sáu của mình.

Rạng sáng, cô không thể không đi thẳng đến đoàn phim để điểm danh, trừ khi cô muốn bị đạo diễn Chu mắng.

Sáng sớm Lạc Ninh đã tới đoàn phim, vừa mới quay xong một cảnh đã thấy Cơ Gia Dịch lại đến nữa. Lúc Lạc Ninh nghỉ ngơi, anh ta còn chủ động tiến lại gần.

Anh đưa ly cà phê qua cho Lạc Ninh: “Nghe nói cô thích loại này.”


Tất nhiên, anh ta cũng kêu trợ lý mua cà phê cho tất cả những người khác chứ không riêng gì Lạc Ninh.

Lạc Ninh không khách khí với anh ta, nhận ly cà phê và uống một ngụm, quả nhiên là vị cà phê mà cô ưa thích.

“Đây là đang cảm ơn tôi về chuyện tối qua sao?”

Cơ Gia Dịch cười: “Đúng vậy! Hôm qua may nhờ có cô, nếu không bây giờ tôi đã nằm viện rồi.”

Lạc Ninh tự nhủ: Không, hôm qua nếu không có bùa hộ mệnh thì anh đang nằm ở nhà Bạc Tương Tương thôi.

Trong sách viết rằng: Sau khi Bạc Tương Tương cứu được Cơ Gia Dịch, thấy anh ta bị thương do súng bắn nên không dám đưa anh ta đến bệnh viện, sợ người nổ súng sẽ tiếp tục tìm đến anh ta.

Nhưng Lạc Ninh cảm thấy, dựa vào tính cách của Bạc Tương Tương mà nói, không chừng là cô ta sợ người nổ súng trả thù cô ta.

Sau đó, cô ta mời một vị bác sĩ kiêm lốp xe dự phòng mà cô ta biêt đến nhà giúp Cơ Gia Dịch lấy đạn và đắp thuốc.

–Wattpad: Autumnnolove–

Lạc Ninh xua tay, thật sự không muốn móc nối quan hệ gì với vị này cả, “Không cần đâu! Bùa là anh ra tiền mua, chúng ta đã thanh toán sòng phẳng.

Xem ra Cơ Gia Dịch cũng đã nhìn ra, hôm qua là anh hiểu lầm. Cô thật sự không muốn hấp dẫn anh, thậm chí còn rất bài xích việc có liên hệ gì đó với anh. Càng như vậy, anh càng không để cho cô được như ý nguyện. Anh có chỗ nào không tốt mà cô phải tránh né như tránh tà vậy?

Anh ta nói: “Tối nay tôi muốn mời cô ăn cơm.”

Lạc Ninh lắc đầu: “Không cần thiết.”

Da mặt của Cơ Gia Dịch lại rất dày: “Đứng mà, chúng ta cũng có thể xem như là bạn bè của nhau rồi. Bạn bè mời nhau ăn một bữa cơm chẳng lẽ không được sao?”

“Tôi còn muốn đầu tư thêm mấy bộ phim nữa, định nhờ cô xem giúp đây.”

“Tất nhiên, nếu như may mắn mời được cô đảm nhiệm vai nữ chính thì không thể tốt hơn được nữa.”

Không thể không khen, Cơ Gia Dịch theo đuổi phụ nữ rất có bài bản. Anh ta biết Lạc Ninh là nghệ sĩ, nên lập tức xuống tay từ vấn đề kịch bản. Đáng tiếc, Lạc Ninh cũng không phải những người phụ nữ mà trước kia anh ta từng theo đuổi: “Tôi rất xin lỗi, lịch trình của tôi năm nay cơ bản đều đã được xếp kín nên không có vinh dự tham gia những bộ phim truyền hình khác mà tổng giám đốc Cơ đầu tư.”

“Hơn nữa, tôi không giỏi trong việc tham khảo hay lựa chọn kịch bản.”

“Kịch bản mà tôi nhận đều do người đại diện của tôi chọn giúp.”

Cơ Gia Dịch: “…”. Vạn sự khởi đầu nan!

“Vậy cô cũng thật sự bận rộn.”

Lạc Ninh nghịch ly cà phê trong tay và nói: “Đành chịu thôi, người nổi tiếng rồi thì tất nhiên sẽ không thiếu kịch bản.”

Cũng gián tiếp nói cho Cơ Gia Dịch biết, cô không lo lắng đến vấn đề kịch bản, anh ta không cần phí tâm tư.

Cơ Gia Dịch đột nhiên cảm thấy hơi thất sách, nói chuyện với người phụ nữ này không khác gì nước đổ đầu vịt vậy?

“Vậy xem như bạn bè mời nhau một bữa cơm đi”. Anh ta càng thấy khó khăn càng hăng hái.

Lạc Ninh cũng không biết nên nói gì với anh ta, thằng nhóc này thật sự là được đằng chân lại lân đằng đầu.

“Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn ăn cơm với người khác rồi.”

Lạc Ninh cũng quá xem thường da mặt của Cơ Gia Dịch. Anh ta nở nụ cười và đưa ra đề nghị: “Không sao cả, chúng ta có thể ăn cùng nhau. Cô gọi bạn của cô tới đi, tôi cũng kêu bạn tôi tới.”

Đột nhiên, trên đỉnh đầu của anh ta vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Không cần, tôi không thích đông vui.”

Cơ Gia Dịch sửng sốt, quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Tuân đã đứng sau lưng anh ta tự lúc nào. Anh ta nhướng mày: “Nghe lén người khác trò chuyện, hình như không phải là tác phong của cậu Lục.”

Lục Tuân cười nhạo: “Tôi vừa lúc đi tới nên mới nghe được một câu thôi. Nhưng mà khăng khăng đòi người ta phải ăn cơm với cậu, hình như cũng không phải là tác phong của cậu Cơ nhị.”

Anh vừa mới nhắc nhở Lạc Ninh, vậy mà thằng nhóc này đã chủ động tiếp cận cô rồi, quả nhiên là không có ý tốt.


Bây giờ Cơ Gia Dịch rất chướng mắt Lục Tuân: “Cái gì gọi là khăng khăng đòi chứ, tôi và Lạc Ninh là bạn bè đó, hẹn nhau ăn một bữa cơm chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”

Lục Tuân cũng chướng mắt anh ta: “Vậy định nghĩa của cậu về hai chữ bạn bè này cũng thật sự quá nông cạn. Cái gì miễn cưỡng quá cũng không tốt, chắc cũng chỉ có cậu mới làm ra được.”

Sắc mặt Cơ Gia Dịch sa sầm, lần đầu tiên anh ta phát hiện ra cậu ấm quý tộc họ Lục nổi tiếng trong vòng là tuấn tú phong độ lại độc miệng như vậy. Thật sự nên để cho những cô gái đến xem rõ bộ mặt thật của Lục Tuân.

“Chuyện này cũng không cần phiền anh lo lắng.”

Anh ta nhìn Lạc Ninh và hỏi: “Cô hẹn với cậu Lục dùng cơm chiều sao?”

Thật ra Lạc Ninh chẳng hẹn ăn cơm với ai cả, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể gật đầu: “Ừ!”

Lúc này Cơ Gia Dịch mới giả vờ tươi cười ngoài mặt: “Vậy lần sau tôi lại hẹn cô cũng được.”

Lạc Ninh miễn cưỡng đáp lại: “Tính sau đi”. Người này không đạt được mục đích thì sẽ không chịu bỏ qua.

Cơ Gia Dịch biết không thể tiếp tục dây dưa, nên tiến lùi có chừng mực, nếu không sẽ khiến cho phái nữa cảm thấy phản cảm. Vì vậy anh ta đứng dậy, sực nhớ ra chuyện hôm qua Nhạc Khiếu hỏi.

“Phải rồi! Tôi có thể hỏi cô một chuyện không?”

Lạc Ninh: “Chuyện gì?”

Cơ Gia Dịch hỏi: “Cô có nghiên cứu gì về vũ khí không? Hoặc là sẽ chơi một loại vũ khí nào đó?”

Lạc Ninh không thể lý giải được anh ta: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Cơ Gia Dịch cũng trả lời thành thật: “Có một người bạn nhờ tôi hỏi như vậy, hình như chuyện này rất quan trọng với cậu ấy.”

Thật ra anh ta cũng chẳng biết vì sao tên Nhạc Khiếu kia lại hỏi Lạc Ninh vấn đề này.

Ban đầu Lạc Ninh định trả lời là không biết, nhưng vừa nghĩ lại nên đáp: “Có nghiên cứu chút chút, vũ khí cũng có chơi.”

Lúc cô còn ở thế giới tinh tế* đâu chỉ nghiên cứu vũ khí mà còn khá chuyên sâu. Đối với cô, vũ khí ở thế giới này có thể xem như phiên bản cấp thấp, cầm trên tay là có thể biết được tính năng và cách sử dụng.

(*) : lấy bối cảnh tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, con người có thể tự do di chuyển giữa các hành tinh khác nhau, khám phá những thiên hà khác trong vũ trụ, chế độ chính trị thì sẽ tương tự chế độ quân chủ, nghĩa là có vua và vương thất. Chủ yếu các truyện trong tinh tế sẽ để đến quân đội.

Câu trả lời này khiến cho Cơ Gia Dịch sửng sốt: “Cô thật sự tham gia vào rất nhiều lĩnh vực đó!”

Anh ta vốn cho rằng Lạc Ninh sẽ không biết, không ngờ cô lại biết. Không thể không nói, đây chính là người phụ nữ có vốn tri thức sâu và rộng nhất mà anh ta từng gặp.

“Cũng tàm tạm”. Lạc Ninh nhoẻn miệng cười.

Cơ Gia Dịch bị ánh mắt sắc bén của Lục Tuân nhìn thì cảm thấy không thoải mái, vì vậy nhanh chóng chào tạm biệt. Quên đi, bây giờ anh ta sẽ không đối địch với ôn thần mặt lạnh lòng dạ hiểm độc này. Lục Tuân hoàn toàn ngang hàng với anh cả của anh ta, nhưng người phụ nữ này anh ta nhất định phải đoạt được.

–Editor: Autumnnolove–

Chờ sau khi Cơ Gia Dịch đi khỏi, Lục Tuân mới vòng lên ngồi bên cạnh Lạc Ninh. Anh mỉm cười: “Tối nay có hẹn ăn cơm à?”

Lạc Ninh bật cười: “Hồi nãy chỉ ứng phó anh ta thôi.”

“Sao anh lại đến đây?”. Cô phát hiện rất nhiều ánh mắt từ bốn phía bắn tới bên này.

Cũng không còn cách nào, sự hiện diện của Lục đại ảnh đế thật sự quá nổi bật, đi đến bất kỳ đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm khiến người khác không thể không chú ý.

Lục Tuân trả lời: “Tôi có việc đi ngang qua, nên đến đây thăm đoàn phim.”

Sau đó, trợ lý của anh cũng có mặt, trong tay cầm theo rất nhiều đồ uống. Lục Tuân lấy một ly nước chanh từ trợ lý đưa qua cho Lạc Ninh, tiện tay nhận lấy ly cà phê từ trong tay cô đặt lên chiếc bàn nhỏ. Động tác nhỏ này rơi vào tầm mắt của Cơ Gia Dịch đã đi được một khoảng xa, anh ta nhịn không được mà lẩm bẩm mắng vài câu. Thằng nhóc Lục Tuân này lòng dạ hẹp hòi, Lạc Ninh uống ly cà phê của anh ta mua thì sao? Có cần phải vội vàng đổi đi như vậy không?

Lạc Ninh cũng nhìn thấy động tác nhỏ này của Lục Tuân, cảm thấy rất buồn cười. Không ngờ Lục đại ảnh đế cũng có lúc thật ấu trĩ, nhưng cô cũng không vạch trần anh mà chỉ uống một ngụm nước chanh. Nước chanh ngọt chua vừa vặn, Lục đại ảnh đế căn chuẩn khẩu vị của cô đến tuyệt đối.

???

CHƯƠNG 215

Người trong đoàn phim đều khá bất ngờ khi nhìn thấy Lục Tuân xuất hiện ở đây, tuy nhiên khi nhìn thấy anh chủ động đi đến chỗ Lạc Ninh thì cũng hiểu ra, thì ra Lục đại ảnh đế đến đoàn phim để thăm Lạc Ninh. Cũng có không ít người đã xem qua chương trình tạp kỹ phát sóng trực tiếp trước kia cho nên biết quan hệ giữa Lục Tuân và Lạc Ninh rất tốt. Nhưng mà chương trình cũng đã kết thúc rồi, Lục ảnh đế còn tới thăm đoàn phim, chứng minh mối quan hệ của hai người cũng không phải chỉ diễn trò ngoài mặt cho người khác xem.

Nhóm nghệ sĩ nữ đều cảm thấy hâm mộ Lạc Ninh. Đây chính là Lục thần đó, lần đầu tiên nghe nói anh đến thăm đoàn phim của một nghệ sĩ nữ. Riêng Bạc Tương Tương thì đã ghen tị đến đỏ mắt. Trước đó nhìn thấy Cơ Gia Dịch – người mà cô muốn thu hút sự chú ý, lại chủ động đi tìm Lạc Ninh, cô đã cảm thấy rất ghen ghét và chua chát rồi. Bây giờ lại nhìn thấy thần tượng của mình là Lục thần đến thăm đoàn phim vì Lạc Ninh, cô thật sự ghen tị đến mặt mũi cũng méo xệch. Con đàn bà Lạc Ninh này quả nhiên là đồ lả lơi ong bướm, dụ dỗ hết người này đến người kia. Mà vấn đề là ở đây chính là bọn họ đều là những người mà cô nhắm vào. 

Nhóm đàn ông này rốt cuộc là bị gì vậy? Vì sao đều cảm thấy hứng thú với Lạc Ninh, người phụ nữ này có gì tốt đâu chứ!

Bạc Tương Tương ghen ghét đến mức xuất thần, chẳng những không qua được cảnh này mà còn bị đạo diễn Chu mắng một trận. Bình thường tính tình của đạo diễn Chu cũng rất tốt, nhưng thời điểm quay phim lại rất thích mắng người khác. Ngoài Lạc Ninh ra thì những người khác đều đã từng bị ông ấy mắng vài lần.

Lần này ông ấy cũng chưa cho quay lại mà chủ động bước tới với nụ cười trên môi: “Ảnh đế Lục đến thăm Lạc Ninh sao?”

Đối với vị đỉnh lưu hàng đầu như Lục Tuân, đạo diễn Chu rất lịch sự và nhiệt tình. 

Lục Tuân khẽ cười: “Đúng vậy, tình cờ đi ngang qua nên đến thăm cô ấy.”


Trợ lý của anh lập tức bắt tay vào phân phát đồ uống, mọi người đều hớn hở nói cảm ơn. Đạo diễn Chu cười càng tươi: “Ảnh đế Lục tốn kém rồi.”

Ông ta biết, mọi người ở đây đều ké phần của Lạc Ninh. Trước đó ông đã nghe người ta đồn rằng Lục Tuân cư xử với Lạc Ninh không bình thường, bây giờ tận mắt nhìn thấy thì đúng là như vậy thật. Ông cũng rất thực thời, nói thêm vài câu nữa với Lục Tuân rồi rời khỏi. Đáng tiếc, Lục Tuân sẽ không nhận kịch bản phim truyền hình, nếu ông có thể mời vị này đến thủ vai nam chính thì hay rồi, ratings nhất định sẽ rất ổn. Tất nhiên, có cơ hội vẫn nên thử một lần mới được, vì vậy mà địa vị của Lạc Ninh trong lòng ông lại tăng lên không ít.

Lục Tuân vẫn chưa đi mà chờ Lạc Ninh xong việc mới rời đi cùng cô, chuyện này càng khiến cho người ở đoàn làm phim kinh ngạc hơn. Đạo diễn Chu thấy vậy cũng cố tình cảnh cáo cả đoàn, để mọi người không loan truyền tin đồn bậy bạ ra bên ngoài.

Lạc Ninh thấy Lục Tuân còn đang chờ cô, xem như đã chấp nhận cuộc hẹn dùng cơm chiều nay. Nào ngờ người ta thật sự đã đặt phòng ở nhà hàng cháo kia từ sớm rồi, lúc này đưa cô đến đó dùng bữa. Tuy rằng cháo chính là món nổi tiếng nhất ở nhà hàng này, nhưng những món ăn khác cũng rất đặc sắc, mùi vị thuộc vào bậc nhất.

Lạc Ninh rất thích nhà hàng này, đáng tiếc cô không thể tự mình đặt bàn được, bên này người ta chỉ phục vụ khách quen. Mà khách quen của nhà hàng cháo đều có thân phận không bình thường, nhóm các cụ ông quyền quý cũng không ít. Dù sao thì cháo dưỡng sinh và những món ăn mang tính trị liệu của nhà hàng đây đều rất nổi tiếng trong giới thượng lưu ở thủ đô, các cụ ông sẽ thường xuyên đến đây tẩm bổ. Lần này tuy rằng không gặp lại nhóm bạn của ông cụ Hoắc, nhưng lại gặp hai vị khác. Chào hỏi một vòng, Lục Tuân mới có thể mang Lạc Ninh đến phòng đặt trước. 

Hai người vừa mới vào phòng, một ông cụ trong đó đã lập tức gọi điện thoại cho ông cụ Lục. Trong lời nói toàn là khen con dâu của ông dáng dấp xinh đẹp, rất có khí chất. Ông cụ Lục cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa, liền gọi tài xế đưa ông đến. Sau khi ông tới nhà hàng, cũng không cơm cháo gì mà chỉ ngồi ở một góc trong đại sảnh. Bằng không với thân phận của ông, cho dù ông không đặt phòng trước thì nhà hàng bên này chắc chắn vẫn sẽ sắp xếp một phòng dự trù cho ông.

–Editor: Autumnnolove–

Lạc Ninh và Lục Tuân vừa ăn uống xong trở ra cũng ‘tình cờ’ gặp được ông cụ nhà họ Lục. Ông cụ Lục ngồi chờ một lúc mới nhìn thấy con trai già nhà mình dẫn theo một cô gái xinh đẹp trẻ trung đi ra, ông lập tức đứng dậy giả vờ như vừa mới đến nhà hàng.

Lục Tuân nhìn thấy ông cụ nhà mình thì sửng sốt, sau đó cũng có chút dở khóc dở cười: “Ba! Sao ba lại tới đây?”

Ông cụ này chắc chắn là nghe người ta nói anh mang Lạc Ninh đến đây dùng bữa cho nên mới chạy tới rồi. 

Ông cụ Lục nghiêm nghị nói: “Ba có hẹn với mấy ông bà già đến đây ăn cháo, không ngờ lại gặp được con ở đây.”

Sau đó ông nở một nụ cười hòa ái dành cho Lạc Ninh: “Vị này là ai vậy?”

Quả nhiên là cô gái mà con trai cưng của công để ý, mặt mũi và khí chất phải phóng tầm mắt mấy ngàn dặm mới tìm được một người. Con trai già này rất giống ông, đều là người tinh mắt. Nếu có thể nhanh chóng cưới người ta vào nhà thì sẽ càng hoàn mỹ hơn.

Lục Tuân không biết trí tưởng tượng của ba già nhà mình đã bay cao bay xa rồi, cười nói: “Đây là bạn của con, Lạc Ninh.” 

Lại tiếp tục giới thiệu cho Lạc Ninh: “Ngài đây chính là ba của tôi, em gọi là chú Lục được rồi.”

Lạc Ninh không nghĩ tới ba của Lục Tuân lại lớn tuổi như vậy, càng không ngờ đúng thật là vị này. Trước kia cô đã đọc qua tin tức về ông cụ Lục rồi, cho nên biết được thân phận của ông ấy. Người ta đều nói thân phận và gia thế của Lục Tuân không đơn giản, nhưng bây giờ xem ra không chỉ là không đơn giản, người ta còn là ‘thái tử’ hàng thật giá thật. Chẳng qua ngày thường anh cũng quá khiêm tốn, nếu không không biết có bao nhiêu người trong vòng này vội vàng muốn nịnh bợ anh đâu. 

Cô cũng không hoang mang, rất tự nhiên và thư thái chào hỏi một cách lễ phép: “Xin chào chú Lục!”  

Ông cụ Lục lập tức có cảm tình với những cô gái rộng rãi vui vẻ, càng nhìn càng thích Lạc Ninh: “Chào con, có thời gian thì đến nhà chú chơi nha!”

Nghe con út giới thiệu xong, nhìn cách cư xử là biết ngay còn chưa cưa cẩm được con gái nhà người ta. Nếu không, con dâu có thể tới nhà làm khách rồi. Về điểm này thì con trai vẫn còn kém ông rất nhiều, chờ sau khi về nhà phải nhắc nhở con trai nhanh chóng nắm bắt. 

Lạc Ninh cười gật đầu: “Dạ!”

Lục Tuân sợ ông cụ nhà mình sẽ đột ngột làm ra chuyện gì khác thường khiến cho Lạc Ninh hoảng sợ, vì vậy cười nói: “Ba! Bọn con đi trước đây, ba cũng đi tìm mấy người bạn già của ba đi.”

Ông cụ Lục vốn còn muốn trò chuyện với con dâu thêm chút nữa, nhưng vừa nghe con trai nói thì hiểu ngay ý của nó nên đành tạm thời từ bỏ, “Được rồi, con đi chơi với Tiểu Lạc đi, ba cũng vào trong đây.”

Thôi vậy, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, hôm nay có thể nhìn thấy mặt đã rất tốt rồi. Chỉ cần con trai có thể tìm được vợ, ông cũng cảm thấy yên lòng.

–Wattpad: Autumnnolove–

Ra khỏi nhà hàng, Lục Tuân vội giải thích với Lạc Ninh: “Tôi là đứa con được sinh ra lúc ba tôi đã có tuổi.”

Lạc Ninh gật đầu: “Nhìn ra rồi.”

Chênh lệch tuổi tác như vậy, chắc chắn là con cầu con khấn rồi. Nhìn thái độ của ông cụ Lục, hẳn rất yêu thương đứa con út Lục Tuân này. 

Cô lại nói: “Dạo này anh không bận gì sao?”

Lục Tuân trả lời: “Ngày mai tôi có một nhiệm vụ, chắc phải một tuần mới có thể trở về.”

Cho nên mới vội vàng đến thăm đoàn phim và hẹn Lạc Ninh đi ăn cơm, dù sao cũng sắp một tuần không thể gặp cô. 

Lạc Ninh hỏi: “Là nhiệm vụ của Cục đặc biệt à?”

Lạc Ninh biết trong thời gian này Lục Tuân không có sắp xếp lịch trình, bộ phim điện ảnh mà bọn họ cùng tham gia cách thời gian khởi động máy còn khá lâu. 

Lục Tuân gật đầu: “Ừm, dạo này xuất hiện vài vụ án phi logic ở phía tây, chúng tôi nghi ngờ có thuật sư tác oai tác quái, tôi qua đó xem thử.”

“Tôi đã giúp em khắc mấy món trang sức bằng ngọc rồi, để ở trên xe, lát nữa sẽ đưa cho em.”

Lạc Ninh cũng cười rồi lấy một chiếc hộp trong túi xách đưa qua cho anh, “Tôi đã hứa sẽ đưa cho anh một món trang sức cát tường bằng ngọc, cũng đầm xong rồi.”

Mấy ngày này cô đều chú tâm khắc ngọc, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định làm cho Lục Tuân một khối lệnh bài ngọc nhỏ. Lệnh bài ngọc này vẫn chưa kịp mang đến nơi nào đó uẩn dương, cho nên bên trong có chứa một lá bùa bình an và hộ mệnh do cô vẽ, hiệu quả sẽ tốt hơn uẩn dưỡng. 

Lục Tuân vừa mở hộp liền nhìn thấy khối lệnh bài, trên mặt anh là nụ cười tươi rói: “Tôi rất thích, cảm ơn!”

Nói xong anh lập tức đeo thẻ bài lên cổ. Sau đó đưa Lạc Ninh về nhà rồi mới rời đi. 

Bên kia, Cơ Gia Dịch và hội anh em lại bắt đầu tụ tập sinh hoạt về đêm. Anh ta cũng nói lại chuyện Lạc Ninh biết về vũ khí cho Nhạc Khiếu nghe. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.