Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng - P1 Full

Chương 157 - 202


Bạn đang đọc Sau Khi Chia Tay Tôi Ở Giới Giải Trí Bạo Hồng – P1 Full – Chương 157 – 202

?Dịch : Autumnnolove?

CHƯƠNG 201

Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều ánh mắt dò xét từ bốn phía nhìn qua, vợ chồng Phùng Nham Bách đều cảm thấy mặt nóng bừng. Nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ nhất định sẽ càng mất mặt. Sự xuất hiện của Lạc Ninh khiến hai người này cảm thấy thật ngoài ý muốn. Nhất là Phùng Nham Bách, ông ta vẫn chưa quên chuyện Lạc Ninh gây sự ở phiên chợ đổ thạch lần trước.

Ông ta nhịn không được mà cất giọng hỏi: “Cô là gì của Khương Tâm Hân?”

Lạc Ninh ôm lấy cánh tay của Khương Tâm Hân, “Tôi là con gái của bà ấy.”

Thật ra Phùng Nham Bách cũng đã đoán được, nhưng ông ta rất bực mình. Khương Tâm Hân vậy mà đã lấy chồng rồi, còn sinh ra một đứa con gái lớn từng này. Lúc này ông ta mới phát hiện ra rằng chắc chắn Lạc Ninh đã nhận ra bọn họ khi ở phiên chợ đổ thạch, cho nên địch ý của cô mới lớn như vậy. Còn chuyện con gái ông ta gây sự với người ta trước ấy à, ông ta hoàn toàn cho qua.

Lạc Ninh rất khó chịu với cái cách mà Phùng Nham Bách nhìn mẹ cô, cô lạnh giọng nói: “Các vị có chịu đi chưa?”

“Không đi đúng không, vậy chúng ta đem chuyện hơn 20 năm trước nói ra cho mọi người cùng nghe, tôi tin rằng có rất nhiều người sẵn sàng lắng nghe mấy tin tức bát quái kiểu này.”

Phùng Nham Bách phát hiện đứa con gái này của Khương Tâm Hân thật sự rất láu cá. Ông ta nhìn Khương Tâm Hân một cái thật sâu, “Tâm Hân, nói gì đi chăng nữa thì hai nhà chúng ta cũng đã thân thiết với nhau từ mấy đời, sau này có chuyện gì đều có thể đến tìm anh.”

Nhìn thấy người phụ nữ luôn hiện diện trong lòng ông ta giờ càng thêm xinh đẹp quyến rũ, trong lòng cảm thấy nhộn nhạo không thôi.

Nghe được lời của ông ta, ánh mắt Cẩu Trinh Mị không khỏi tối đi. Trong lòng Phùng Nham Bách quả nhiên vẫn luôn nhớ thương con đàn bà hèn hạ này, sao bà có thể để cho hai người bọn họ nối lại tình xưa được. Bà còn muốn giết chết Khương Tâm Hân càng sớm càng tốt, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Tâm Hân, mấy năm nay ba đều luôn nhớ tới em, em nhất định phải trở về nhìn ông ấy.”

Khương Tâm Hân lạnh nhạt nói: “Chuyện của tôi không cần các vị phải lo lắng.”


Lúc này, Võ Kiếm Phong cũng nói thêm vào: “Tổng giám đốc Phùng, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, các người vẫn nên đi trước đi.”

Ông cũng đã nhìn ra mối quan hệ giữa mẹ con Lạc Ninh và Phùng gia như nước với lửa, bây giờ chính là lúc ông nên đứng về phía cô.

Chủ tịch Chu cũng cười nói: “Đúng vậy, hai vị vẫn nên đi trước đi.”

Ông nhìn thấy dáng vẻ của Phùng Nham Bách chẳng khác gì đang muốn làm lãng tử quay đầu, bản thân ông lại vừa trải qua một số chuyện nữa, cho nên rất phản cảm với loại người này. Cẩu Trinh Mị này cũng vậy, tuy rằng trên mặt bà ta đang cười tủm tỉm nhưng câu nào của bà ta cũng chứa đầy dao găm. Có thể bức con gái ruột của người ta bỏ đi, mẹ con bọn họ có thể là dạng người tốt gì chứ. Giới nhà giàu không thiếu những chuyện thế này, mọi người cũng chẳng phải kẻ ngốc.

Phùng Nham Bách không nghĩ tới hai người này sẽ ra mặt. Phùng gia bọn họ và Võ gia có thể nói là cùng một cấp bậc, nhưng cũng không cần phải đắc tội người ta.

“Vậy chúng tôi đi trước đây, hẹn gặp lại!”. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, ông cũng không có ý định dây dưa.

Ông sẽ bí mật tra tư liệu về Khương Tâm Hân và Lạc Ninh. Thật ra mấy năm nay ông cũng lén lút đi tìm Khương Tâm Hân, nhưng vẫn luôn không thu hoạch được bất kỳ tin tức gì, đã có lúc ông cho rằng bà ấy thực sự đã chết.

Cẩu Trinh Mị cũng có ý tưởng tương tự, nhưng tính toán của bà ta hoàn toàn không giống vậy. Nếu Khương Tâm Hân đã chủ động nạp mạng, vậy cũng đừng trách bà không khách khí. Vừa hay có thể giải quyết triệt để chuyện tài sản của ông cụ.

-Dịch : Autumnnolove-

Chờ sau khi hai người kia đi rồi, Lạc Ninh lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Khương Tâm Hân cười và vỗ vỗ mu bàn tay cô: “Không có việc gì! Nếu đã quay về đây thì đã sớm có chuẩn bị sẽ gặp lại bọn họ rồi.”


“Bọn họ không tới quấy rầy chúng ta thì tốt. Nếu dám tời làm phiền thì cũng đừng trách mẹ tính toán toàn bộ nợ nần trước kia với bọn họ”. Ánh mắt của bà khi nói có chút lạnh lẽo. Con sâu xéo lắm cũng quằn, cùng lắm thì cá chết lưới rách.

Lạc Ninh vẫn luôn biết trông mẹ mình dịu dàng như nước, nhưng thực tế tính tình rất cứng rắn và có chủ kiến, thậm chí có chút không đơn giản. Nhưng mà đám người Phùng gia và Cẩu gia cứ lượn lờ trước mắt thật ghê tởm, cô phải ra tay trước mới được.

“Dù sao thì con mãi mãi sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của mẹ”. Lạc Ninh kéo Khương Tâm Hân ngồi xuống.

Khương Tâm Hân sờ đầu cô, nói với vẻ cưng chiều: “Tất nhiên là vậy rồi!”

Tuy rằng khi còn trẻ bà phải chịu đựng không ít bất công và cực khổ, nhưng có thể gặp được người mình yêu, lại sinh hạ và nuôi nấng đứa con gái và con trai hiểu chuyện thế này bà cũng cảm thấy bản thân đã rất hạnh phúc rồi.

Bà cười nói: “Mọi người cứ tiếp tục trò chuyện đi.”

Mấy người Võ Kiếm Phong cùng ngồi xuống. Vừa nhìn thấy dáng vẻ của chủ tịch Chu liền biết chắc là Lạc Ninh có thể giải quyết vấn đề giúp ông ấy.

Chủ tịch Lý và chủ tịch Lư cũng rục rịch trong lòng: “Lạc đại sư, nếu như cháu có thời gian có thể xem phong thủy giúp nhà chúng tôi được không?”

Lạc Ninh nhìn bọn họ rồi nói: “Chuyện của các ngài không phức tạp như chuyện của chủ tịch Chu, hơn nữa cũng không gấp, chờ tuần sau cháu sẽ sắp xếp thời gian xem cho các ngài.”

Hai người cũng không phản đối, chỉ cần cô đồng ý hỗ trợ xem là được. “Được, đến lúc đó chúng tôi sẽ cho người đến đón cháu.”

Hai người chủ động trao đổi phương thức liên hệ với Lạc Ninh, còn thêm wechat của nhau. Tiệc rượu bắt đầu ngay sau đó, Lạc Ninh cũng mang mẹ mình rời đi trước.


-Wattpad: Autumnnolove-

Sau khi dùng cơm chiều xong, Lạc Ninh tự lái xe đến quán cà phê đã hẹn với Thời Ký. Lúc cô vẫn còn đang ở trên đường thì nhận được một tin nhắn từ Thời Ký, nội dung là anh ta đã tới nơi rồi và số phòng.

Lạc Ninh đỗ xe xong thì đội mũ lưỡi trai và mang khẩu trang vào, trực tiếp đi đến quán cà phê. Quán cà phê này nằm trong một con hẻm nhỏ, hoàn cảnh rất yên tĩnh và ưu nhã, còn có không gian riêng tư rất tốt, vì vậy cô mới thường xuyên đến đây.

Vừa vào phòng thì thấy Thời Ký đang ngồi trên sô pha xem văn kiện. Thời Ký phát hiện Lạc Ninh đã đến, anh cất văn kiện vào trong túi xách, cười nói: “Tới rồi!”

Sau đó lại ân cần: “Mình gọi cà phê cho cậu rồi, nếu cậu muốn đổi thì nói, mình báo với người phục vụ.”

Một thân vốn tản ra khí chất lạnh lùng lúc này đều lắng xuống, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác ôn hòa. Lạc Ninh ngồi ở chiếc ghế đối diện anh ta, dùng tay chạm vào tách cà phê vẫn còn ấm, biết ngay người này đã tính chuẩn thời gian để gọi món.

Cô bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm: “Không cần đâu, khẩu vị của mình vẫn không thay đổi.”

Thời Ký cũng uống một ngụm: “Hôm nay đột nhiên hẹn mình ra đây, có phải là có chuyện gì không?”

Anh biết cô vừa trở về từ Tinh Hoa Sơn Tự, tất nhiên không thể làm xong những trang sức bằng ngọc được.

Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay mình nhìn thấy cậu ở tiệc rượu,”

“Cậu hỏi mình còn độc thân không, sau đó nói muốn theo đuổi mình”. Cô nói với thái độ rất bình tĩnh.

Sắc mặt Thời Ký thay đổi, nhìn vẻ thản nhiên của Lạc Ninh, anh đột nhiên bật cười thành tiếng: “Cậu vẫn thông minh như vậy.”

Sau đó anh thở dài: “Cuối cùng cũng bị cậu phát hiện.”


Lạc Ninh đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Cậu và cậu ta là anh em sinh đôi à, hay là…”

Thời Ký trầm mặc một lúc, “Mình và cậu ta là anh em sinh đôi.”

Nếu Lạc Ninh đã biết chuyện này, mà tên kia lại nổi lên tâm tư không nên có thì anh cũng không có ý định che giấu nữa.

“Ba của bọn mình là quý tộc ở một quốc gia châu Âu, hay nói chính xác hơn là một gia tộc vu sư.”

“Theo thông lệ của gia tộc, song bào thai không phải là điềm lành cho gia tộc.”

“Dù sao gia tộc cũng chỉ cần một người thừa kế là đủ rồi, cho nên sẽ phải vứt bỏ một người.”

Giọng nói của Thời Ký mang theo vài phần lạnh lẽo, “Thạch Ký là anh trai mình, hơn nữa có trưởng lão trong gia tộc đã dùng vu thuật xem qua, nói thiên phú của anh ta tốt hơn mình, cho nên mình là người bị gia tộc vứt bỏ.”

“Lúc gia tộc chuẩn bị giết chết mình thì mẹ mình tình cờ biết được, cho nên đã lén lúc mang mình về nước.”

“Sau đó một mình bà ấy nuôi nấng mình trưởng thành, gia tộc hay ba mình đều không xuất hiện nữa, mẹ mình còn tưởng rằng đã thoát chết rồi.”

Anh lại cười một cách trào phúng: “Nhưng chuyện đời căn bản không thể nào dễ nói như vậy.”

???

CHƯƠNG 202

Lạc Ninh không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe anh dốc bầu tâm sự.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.