Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 30: Tưởng Thiên Nghe Trộm


Đọc truyện Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh – Chương 30: Tưởng Thiên Nghe Trộm


“Haha, cười chết tôi! Tưởng mạnh mẽ còn chưa đủ, hiện tại còn thêm Tưởng mập mạp!”
“Thật ra tôi đã nhìn thấy trên cây kia có khe rồi nhưng…..!biểu cảm của Tưởng Thiên và các vị khách mời thật sự khiến tôi không nhịn cười được!”
“Chúng ta đều là dân chuyên nghiệp, không thể dễ dàng cười trong tiết mục được trừ phi thật sự không nhịn được!”
“Không phải là show làm ruộng sao, sao lại biết thành show hài hước vậy? Vốn tưởng đây là một cô gái thanh thuần, mềm mại không ngờ lại cô nàng lực điền, hahaha!”
Đoàn quan sát cười rộ lên.

Tưởng Thiên không hay biết gì nhìn cây trầm tư, sau đó gọi nhân viên quay chụp đến.

“Phiền anh đến đây một chút, anh cẩn thận quay bên trong thân cây, cây này rỗng ruột, thật sự không phải do tôi làm đổ!”
Nhân viên quay thân cây, những khách mời khác cũng đến, gương mặt vốn mệt mỏi cũng vì cười mà vui hơn.

“Thiên Thiên à, thật không thể ngờ……!hahaha!”
Uyển Duyệt cười đi đến nói với Tưởng Thiên, trong tay nàng ôm một bó cỏ lớn, trên mặt và đầu đều dính cỏ, rõ ràng nhiệm vụ cũng không thoải mái.

Tưởng Thiên muốn chăm sóc tiền bối, đưa tay: “Chị Uyển, để em giúp chị…….”
Toàn bộ cỏ trong tay Uyển Duyệt đều được Tưởng Thiên ôm vào lòng, Tưởng Thiên ban đầu cũng không ôm được.

Uyển Duyệt nhẹ nhàng cười tủm tỉm: “Cảm ơn em! Chị thật sự mệt muốn xỉu, sức em rất lớn hẳn sẽ không mệt?”
Tưởng Thiên sức rất lớn, xấu hổ cười: “Ừm, em không mệt……”
Khương Tử Hi kéo vài cây trúc lớn, vẻ mặt hâm mộ, thậm chí muốn lên tiếng hỏi xem Tưởng Thiên có thể giúp mình một chút không, dù sao Tưởng Thiên thoạt nhìn rất khỏe……!
Tưởng Thiên phát hiện ra ý đồ của hắn, trước khi hắn lên tiếng, nàng đã ôm cỏ nhanh chóng chạy đi.

Nhóm của Khương Tử Hi nhìn bóng nàng chạy đi, cùng nhìn nhau, sau một lúc lâu cảm thán:
“Sức của cô ấy thật lớn, ôm cả bó cỏ lớn vậy mà cũng có thể chạy nhanh như vậy!”
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong, tiềm năng của các cô gái trẻ thật đúng là vô hạn!”
“Thật sự rất lợi hại, hiện tại người trẻ tuổi đều khỏe vậy sao?”
Đoàn quan sát cũng cười nghiêng ngả:
“Mẹ ơi, hahaha, ngoài cười ra tôi thật sự không biết làm gì, tôi như biến thành máy cười.”
“Tôi tuyên bố Tưởng mạnh mẽ chính là nữ thần của tôi, bây giờ ngày nào tôi cũng theo chân cô ấy liệu có thể luyện ra cơ bụng hay bắp tay không!”
“Muốn nhìn cơ bụng số 11 của cô ấy, chắc chắn rất đẹp, hy vọng tổ tiết mục có thể trợ giúp!”
Tưởng Thiên ôm bó cỏ về, hội hợp với Thẩm Tích Nhược và Phương Ứng Hứa, nghỉ ngơi một chút chờ nhóm Khương Tử Hi về.


Mọi người cùng nhau chia đồ ăn, đút cho đám chuột tre kêu chít chít, nhiệm vụ mới xem như hoàn thành.

Biểu hiện của mọi người ở nhiệm vụ lần này rất tốt, mỗi người đều nhận được rất nhiều điểm, trong đó Tưởng Thiên có điểm số cao nhất.

Tổ đạo diễn giải thích: “Tưởng Thiên hoàn thành nhiệm vụ rất khá, biểu hiện rất xông pha nên cô ấy đạt nhiều điểm nhất, mọi người hẳn không có ý kiến gì?”
Nhóm của Uyển Duyệt đồng thanh hô to: “Không có ý kiến!”
Nói xong rồi vỗ tay với Tưởng Thiên, nháy mắt, huýt sáo với nàng.

Tưởng Thiên chỉ có thể cười xấu hổ.

Thẩm Tích Nhược nhìn tất cả khách mời, có chút hoang mang nhìn Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên nhanh chóng cười như thiên sứ, không đáp.

Hiện tại điều may mắn duy nhất nàng cảm thấy lúc này chính là Thẩm Tích Nhược tạm thời không biết hình tượng Tưởng mạnh mẽ của mình và việc ngồi ngã cây.

Bằng không nàng không biết phải giấu mặt vào đâu.

Cuối cùng mọi người cũng có thể nghỉ ngơi một chút vào buổi tối, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau ăn cơm.

Uyển Duyệt, Thẩm Tích Nhược và Khương Tử Hi đều biết nấu ăn, ba người mỗi người làm hai món đủ sáu người ăn, vì điều kiện có hạn, các món đều mang hương vị dân dã nhưng lại rất ngon, mọi người ăn không ngừng.

Thẩm Tích Nhược gắp thịt heo xào tỏi vào chén của Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên nhìn cô.

Thẩm Tích Nhược khẽ mỉm cười, nói với nàng: “Hôm nay em vất vả rồi.”
Tưởng Thiên chột dạ, có phải chị đã biết gì đó không?
Thẩm Tích Nhược vừa dứt lời, Uyển Duyệt ngồi cạnh cũng gắp bò kho vào chén của Tưởng Thiên, mỉm cười nói: “Thật sự, hôm nay Thiên Thiên rất vất vả, em nên ăn nhiều một chút.”
Khương Tử Hi thấy thế, cũng gắp cho Tưởng Thiên: “Tưởng nữ hiệp, hôm nay cô rất lợi hại nên ăn thêm bồi bổ cơ thể!”
Thành Việt ngồi xa cũng phát huy ưu thế tay dài, đứng lên, lấy canh cho Tưởng Thiên: “Cô uống thêm chút canh đi.”

Phương Ứng Hứa nhìn trái nhìn phải khó hiểu, đầu đầy dấu chấm hỏi vì sao mọi người lại đột nhiên cưng Tưởng Thiên?
Tưởng Thiên nhìn đồ ăn xếp thành núi nhỏ trong chén: “……….”
Nàng còn có thể nói gì, chỉ có thể rưng rưng gật đầu: “Cảm ơn mọi người.”
Uyển Duyệt trìu mền vỗ vai nàng: “Ai da, sao lại khóc, cảm động vậy sao?”
Tưởng Thiên: “…………”
Không cảm động, không cảm động chút nào.

Ăn cơm xong, những người không làm cơm chủ động đi rửa chén, Tưởng Thiên vốn cũng phải đi lại bị mọi người ấn xuống ghế, không cho nàng làm, nói: “Hôm nay cô vất vả rồi, nên nghỉ ngơi nhiều vào, ngày mai còn phải trông cậy vào cô!”
Tưởng Thiên ngồi trên ghế, chỉ muốn nói mọi người đừng hy vọng vào tôi, tôi còn không biết trông cậy vào ai, tôi chỉ là một nữ diễn viên mới vừa yếu đuối lại bất lực, không có chút mạnh mẽ như mọi người vẫn tưởng đâu!
Nàng ngồi trên sô pha, Thẩm Tích Nhược ngồi bên cạnh.

Lúc này cameraman đã vào bếp quay, Tưởng Thiên nhìn thấy không có ai, quyết định trò chuyện riêng với Thẩm Tích Nhược: “Sao chị lại muốn đến tiết mục này? Không phải chị không bao giờ tham gia show sao?”
“Tiết mục do công ty chị đầu tư, sao chị lại không thể đến?”
Thẩm Tích Nhược cười nhạt, đôi mắt xinh đẹp như ánh sao.

“Vậy, vậy chị thấy vất vả không? Hôm nay quét dọn ở chỗ đó, chị có mệt không?”
“Không mệt, chị thấy rất thú vị, cảm giác em làm minh tinh cũng không dễ.”
“Cũng được, khổ chút, mệt chút thì tiết mục mới có thể quay tốt.”
“Nhưng chị không muốn để em mệt.”
Thẩm Tích Nhược nhìn vào mắt Tưởng Thiên nói, giọng dịu dàng như có thể hòa vào gió bay đi.

Tưởng Thiên lại nghe thấy rõ ràng, cũng thấy sự dịu dàng như nước trong mắt Thẩm Tích Nhược.

Lòng nàng lộp bộp, nhanh chóng dời mắt, vờ rất quan tâm phòng bếp, lẩm bẩm: “Sao bọn họ còn chưa rửa xong, em qua đó xem thử!”
Nàng chạy như trốn.

Thẩm Tích Nhược nhìn bóng lưng của nàng, khẽ cong môi.

Buổi tối.

Cả ngày mệt mỏi nhưng buổi tối Tưởng Thiên lại không ngủ được, nửa đêm lăn lộn, chợt nghe thấy tiếng động rất nhỏ bên ngoài.


Nàng nhìn đồng hồ đã một giờ sáng, người của tổ tiết mục đã sớm rời đi, lẽ nào là trộm?
Tưởng Thiên mang dép vào, khẽ bước xuống giường, đi đến cửa, tai dán vào khe cửa, nghe tiếng động bên ngoài.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân sau đó là tiếng mở cửa.

Có lẽ là ai đó đi vệ sinh…….!Tưởng Thiên đang muốn về giường, bỗng nghe tiếng nói chuyện: “Vì sao cậu đến đây?”
Giọng nói này là của Thẩm Tích Nhược.

Cô đang hỏi ai? Trên lầu có bốn phòng ngủ, ngoài mình và Uyển Duyệt thì còn lại Phương Ứng Hứa…….!
Quả nhiên giọng Phương Ứng Hứa mang theo ý cười vang lên: “Vậy sao cậu đến đây?”
Tưởng Thiên: “!!!!”
Giọng nói lúc này của Phương Ứng Hứa không còn vẻ ngu ngơ khi quay, nếu không phải chất giọng đặc biệt của hắn, nàng gần như không thể nghĩ rằng là cùng một người.

Xem ra Phương Ứng Hứa đang giả vờ trong tiết mục! Nhưng vì sao hắn lại giả ngu?
Giọng Thẩm Tích Nhược lại vang lên: “Người đứng sau cậu là ai?”
Trong lòng Tưởng Thiên đổ mồ hôi lạnh.

Người đứng sau? Quả nhiên bối cảnh của Phương Ứng Hứa không đơn giản! Quan hệ của hắn và Thẩm Tích Nhược không chỉ dừng lại ở mức bạn thơ ấu? Còn đại diện cho lợi ích của tập đoàn, vậy Thẩm Tích Nhược đang hào môn tranh đấu sao?
Đáng tiếc nhân vật Phương Ứng Hứa này không được tác giả đề cập trong truyện! Tác giả rất ít nói về chuyện của Thẩm Tích Nhược, tuy Tưởng Thiên xuyên thư nhưng lại không có đầu mối nào.

Phương Ứng Hứa cười lạnh, tiếng cười âm trầm, lạnh rét làm người khiếp vía, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được một kẻ luôn giả trên tiết mục lại có điệu cười của vai ác như vậy.

Tiếng cười của hắn khiến da đầu của Tưởng Thiên tê dại.

Cười xong hắn trầm giọng nói: “Cậu biết mục đích người đó phái tôi đến.”
Giọng của Thẩm Tích Nhược trầm tĩnh: “Người đó muốn biết nhược điểm của tôi.”
Phương Ứng Hứa cười lạnh: “Haha…..!có lẽ vậy.”
Thẩm Tích Nhược đáp lại: “Cậu về nói với người nọ, đừng gây bất lợi cho cô ấy.

Nếu không, tôi muốn mạng của cậu.”
Cô như cắn răng nói những chữ cuối.

Phương Ứng Hứa bình tĩnh nói: “Đây không phải là việc tôi có thể khống chế.

Tôi chỉ là người truyền tin thôi.”
Sau đó là tiếng bước chân của Phương Ứng Hứa và tiếng đóng cửa.


Lại lát sau, Thẩm Tích Nhược cũng đóng cửa.

Tưởng Thiên dán bên khe cửa, nghe toàn bộ mọi chuyện, chân run rẩy.

Sao nàng có thể……!quên mất đây là thế giới trong truyện hào môn cẩu huyết?
Thế giới này vốn không tồn tại logic, không thể vì Thẩm Tích Nhược nhìn bình thường mà cảm thấy đám người hào môn xung quanh cô cũng bình thường.

Ngược lại đám hào môn ấy mới là kẻ điên!
Cũng không biết phía sau Phương Ứng Hứa là Thẩm Tích Chu hay là thế lực khác, tóm lại nghe thôi đã thấy sợ, hơn nữa còn có khả năng uy hiếp đến Thẩm Tích Nhược.

Mà cô ấy trong lời của Thẩm Tích Nhược là ai?
Tưởng Thiên thấp thỏm bất an chìm vào giấc,
Ngày hôm sau, nàng tỉnh dậy khi Thẩm Tích Nhược vẫn chưa rời giường.

Nàng xuống lầu nhìn thấy không có ai, đi đến gõ cửa phòng Thẩm Tích Nhược, muốn nhân lúc còn sớm người của tổ tiết mục chưa đến, hỏi cô về chuyện tối qua.

Thẩm Tích Nhược mở cửa, quầng thâm mắt hơi dày nhưng tóc và quần áo rất chỉnh tề, thấy Tưởng Thiên, cô cười hỏi: “Sao vậy em? Muốn cùng chị chạy bộ sáng hửm?”
Tưởng Thiên lắc đầu, đang muốn hỏi chuyện hôm qua thì nghe thấy giọng nói nhiệt tình: “Ai nha, nữ vương đại nhân của tôi, tiểu công chúa của tôi, đêm qua ngủ có ngon không? Một ngày mới lại lên, nào chúng ta cùng nhau ôm mặt trời!”
Phương Ứng Hứa đi đến, nháy mắt với Tưởng Thiên, biểu hiện của hắn vẫn ngốc bạch ngọt như cũ.

Nhưng Tưởng Thiên nhìn hắn lại bỗng thấy sợ, trên người nổi cả da gà.

Đúng lúc này Thẩm Tích Nhược bình tĩnh nói: “Cậu tránh ra.”
Phương Ứng Hứa bày ra dáng vẻ thái giám nói: “Tuân lệnh! Nương nương, nô tài cáo lui!”
Tưởng Thiên: “…………..”
Sao Phương Ứng Hứa này có thể hai mặt đến vậy! Vừa rồi còn nữ vương phương Tây hiện tại biến thành nương nương trong cung đình, diễn đỉnh vậy sao không viết tiểu thuyết luôn đi!
Phương Ứng Hứa đi rồi, Thẩm Tích Nhược xoa tay nàng: “Mình xuống lầu thôi em.”
Tưởng Thiên muốn nói lại thôi, nghe thấy dưới lầu đang gọi mình, cũng hết cách, nghĩ quay xong tiết mục hỏi cũng không muộn, đi theo Thẩm Tích Nhược xuống lầu.

Khương Tử Hi thấy nàng, vẫy tay: “Chào buổi sáng, Tưởng mạnh mẽ!”
Tưởng Thiên: “……………….Trời đất ơi, từ khi nào tôi có biệt danh này! Đây là bôi nhọ! Sức tôi nào có lớn!”
Mọi người đều lộ biểu cảm “bọn này hiểu mà cô không cần phải nói”, sau đó nháy mắt với Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên: Sống không còn gì luyến tiếc.jpg.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.