Bạn đang đọc Sau Khi Cá Mặn Thế Gả – Chương 58: Mơ Giòn
Editor: Yang1002
Cả Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng đều chưa từng chăm con nít bao giờ, bọn họ dùng hình thức nuôi thả với Cơ Đàn.
Lần đầu tiên Cơ Đàn không có người quản thúc, cậu vui đến điên rồi.
Hết thảy trong Văn Chương Uyển đều rất có sức hấp dẫn đối với Cơ Đàn, cậu thích chuồn chuồn kim bay lượn trên rau cải, thích hồ nước chứa đầy cẩm lí, thích gà vịt ngỗng chạy đầy đất.
Nhìn thấy chó vàng nhỏ lông xù, cậu phải nhích lại ôm một cái; nhìn đến trái cây xanh mướt, cậu phải hái mấy quả xuống cắn một ngụm; đến cả loại rau chưa từng thấy qua, cậu cũng muốn ngắt một lá thưởng thức.
Cậu chơi không biết mệt, tươi cười trên mặt chưa từng ngừng lại.
Cơ Đàn hoạt bát nhưng không khiến người ta chán ghét, mỗi khi cậu nhìn thấy Nhan Tích Ninh làm việc, cậu sẽ ngoan ngoãn trông coi bên người hắn, có đôi khi còn có thể hỗ trợ làm vài việc.
Chuyện mà Nhan Tích Ninh công đạo, cậu đều hoàn thành rất tốt.
Cơ Đàn triển lãm đầy đủ cho Nhan Tích Ninh thấy cái gì là đứa trẻ trong thành phố xuống nông thôn, cậu nhìn thấy gì cũng cảm thấy mới mẻ.
Ở Văn Chương Uyển chạy nhảy hơn nửa ngày, cậu rốt cuộc cũng mệt muốn chết rồi, cuối cùng ngã xuống giường ngủ vù vù.
Các ma ma trong cung thừa dịp Cơ Đàn ngủ say mới dám hiện thân bế cậu đi, lúc rời khỏi Văn Chương Uyển, các ma ma tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Chưa từng thấy Thất Điện hạ nghe lời như vậy, Vương phi nương nương, ngài thật sự là thần tiên.”
Phải biết rằng Cơ Đàn nổi tiếng là nghịch ngợm gây sự, cố tình sau lưng cậu còn có một Thánh Thượng sủng ái cậu.
Lần trước cậu ở phủ của Cơ Lương ngã một cái, Cơ Lương đã bị Thánh Thượng kêu vào cung giáo huấn nửa canh giờ.
Từ sau đó, Cơ Đàn tung hoành trong cung, không nghĩ tới Dung Vương phủ, cậu còn có một mặt nhu thuận như vậy.
Nhan Tích Ninh cười mà không nói, hắn tuy rằng chưa từng nuôi trẻ con, nhưng hắn từng nuôi qua tiểu động vật.
Trẻ con và tiểu động vật giống nhau có tính hiếu kỳ rất mãnh liệt, chuyện gì càng cấm làm, chúng càng muốn khiêu chiến bản thân một chút.
Sau khi Cơ Đàn đi rồi, Văn Chương Uyển lại khôi phục yên tĩnh, nhưng mà Nhan Tích Ninh vẫn bận rộn như cũ.
Mơ mà bọn Bạch Đào nhặt về đã dùng nước muối ngâm nửa ngày, hẳn là nên đem nó vớt lên làm bước tiếp theo.
Cây mai trong Phẩm Mai Viên rất không tồi, trái mơ kết ra đều không nhỏ.
Đêm qua tuy rằng mưa gió lớn làm rơi xuống không ít trái, nhưng quả mơ rơi trên phần đất mềm mại nên không bị hư dập quá nhiều.
Nhan Tích Ninh loại bỏ mấy trái tổn hại nghiêm trọng, còn lại thì ngâm trong nước muối.
Sau khi được chà rửa cẩn thận, mỗi một quả mơ đều tản ra mùi hương tươi mát.
Nhan Tích Ninh một bên rửa mơ, một bên dùng que trúc bỏ cuống mơ.
Lúc cuống rời khỏi quả mơ phát ra tiếng “Ba ba” thanh thúy, nghe cực kỳ thư giãn.
Mơ sau khi bỏ cuống được đặt vào bồn gỗ bên cạnh, yên tĩnh chờ bước tiếp theo.
Đang lúc Nhan Tích Ninh đắm chìm trong việc bỏ cuống mơ, thanh âm Cơ Tùng từ phía sau truyền đến: “Cơ Đàn trở về rồi sao?”
Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Cơ Tùng đang cầm một cái thực hạp lớn.
Hắn cười nói: “Ân, chơi hơn nửa ngày mệt đến mức ngủ gật, được ma ma bế hồi cung.
Ngươi bận xong rồi? Ăn cơm trưa không?”
Cơ Tùng đưa thực hạp trong tay cho Nhan Tích Ninh: “Bận xong rồi, mang cho ngươi một ít điểm tâm.”
Đối phó với đám quan viên cậy già lên mặt của Công bộ xong, Cơ Tùng ra ngoài một chuyến.
Y bái phỏng một Công bộ Thị lang khác, lúc trở về nhìn thấy ven đường có cửa hàng bán điểm tâm, nghĩ đến Nghiêm Kha từng nói Nhan Tích Ninh thích ăn điểm tâm, y liền dừng xe mua một ít.
Cơ Tùng sắc mặt bình tĩnh nhưng đáy mắt lại ẩn ẩn chờ mong: “Không biết ngươi thích ăn loại nào, vì thế mỗi một loại đều mua một ít.”
Nhan Tích Ninh rửa tay vui vẻ tiếp nhận thực hạp: “Cám ơn ~” vừa mở thực hạp, chỉ thấy bên trong đựng đầy điểm tâm tạo hình tinh mỹ, vừa nhìn liền biết giá cả xa xỉ.
Nhan Tích Ninh sợ hãi than: “Thật đẹp mắt a, ăn thì thật tiếc.
Cám ơn Tùng Tùng ~”
Vành tai Cơ Tùng hơi hơi phiếm hồng: “Thích là tốt rồi.
Đúng rồi, ngươi đang làm cái gì?” Lúc tiến vào sân liền nhìn thấy Nhan Tích Ninh đưa lưng về phía y ngồi xổm trên hành lang chà xát gì đó, xem ra hắn lại đang làm đồ ăn ngon.
Cơ Tùng thăm dò nhìn thử, trong bồn đang ngâm một tần mơ.
Y nhớ rõ Nhan Tích Ninh từng nói với y, qua một đoạn thời gian sẽ làm rượu mơ, chẳng lẽ hôm nay đã bắt đầu làm?
Nhan Tích Ninh đem thực hạp cất vào trong bếp, nghe được thắc mắc của Cơ Tùng, hắn rất nhanh liền đi ra: “Chuẩn bị làm chút mơ giòn nếm thử.”
Cơ Tùng nhướng mày: “Mơ giòn? Không phải làm rượu mơ sao?”
Nhan Tích Ninh cười nói: “Đống mơ này là bị gió thổi rơi xuống, khó tránh khỏi có chút va chạm.
Chúng nó không quá thích hợp để ngâm rượu, bỏ thì có chút lãng phí, bất quá làm thành mơ giòn sẽ không vấn đề.
Chờ mơ trên cây chín hơn một chút, dùng để làm rượu hương vị sẽ rất ngon.”
Cơ Tùng gật gật đầu, dừng một lúc sau y hỏi: “Cần ta hỗ trợ không?”
Nhan Tích Ninh vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn thân ảnh cô đơn của Cơ Tùng, hắn không khỏi nghĩ tới Cơ Đàn.
Trẻ con ở Hoàng gia đều rất tịch mịch, trước đây không có bạn cùng chơi, trưởng thành rồi kết bạn cũng đều mang theo đủ loại mục đích.
Thời thơ ấu của Cơ Tùng nghiêm cẩn nhiều thiếu thả lỏng, loại chuyện tự tay làm mơ giòn này trước kia y nhất định chưa làm qua.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Nhan Tích Ninh đầy ý cười, hắn trịnh trọng mời: “Vậy không thể tốt hơn, đúng lúc ta đang cần người hỗ trợ đây.”
Khóe môi Cơ Tùng gợi lên tươi cười, y rất nhanh tới bên người Nhan Tích Ninh: “Ân.”
Gió mát thổi qua, nước dính trên mơ đã được rửa sạch sẽ rất nhanh liền khô.
Nhan Tích Ninh lấy ra một nắm muối đặt trong lòng bàn tay, tiếp theo bốc lên hai quả mơ nhanh tay xoa nắn: “Dùng muối nhuyễn đem mỗi một quả mơ đều chà xát một lần, chà xát đến lúc bên ngoài biến thành màu xanh biếc là được rồi.”
Cơ Tùng chăm chú quan sát hai tay Nhan Tích Ninh, quả mơ màu xanh ở trong lòng bàn tay xoa một chút liền chảy ra chất lỏng, vỏ ngoài cũng mềm hơn một ít so với quả mơ khác.
Chờ Nhan Tích Ninh buông tay ra, hai quả mơ đã biến thành màu xanh biếc, một ít vết sẹo nhỏ ở ngoài vỏ đều nhìn không ra.
Lúc này Nhan Tích Ninh lại lấy ra dao và một cái thớt gỗ, hắn đem quả mơ đặt lên trên thớt, sau đó dùng lưỡi dao vỗ nhẹ.
Chỉ nghe “Ba” một tiếng giòn tan vang lên, quả mơ liền theo tiếng vỡ ra, nước mơ tươi mát văng khắp nơi.
Lúc này chỗ cuống mơ đã vỡ ra, nhưng phần thịt quả vẫn ở cùng một chỗ như cũ, xuyên thấu qua vết nứt ở cuống có thể nhìn rõ hạt màu vàng kề cận thịt quả.
Nhan Tích Ninh bày ra quả mơ giòn: “Xem, tựa như vậy đem bọn nó chụp vỡ là được rồi.”
Cơ Tùng gật gật đầu: “Ta đã biết.” Y học theo bộ dạng của Nhan Tích Ninh bỏ một nhúm muối vào lòng bàn tay, sau đó lấy hai quả mơ lên tinh tế xoa nắn.
Cảm giác được mơ ở trong lòng bàn tay mềm hơn, trong lòng Cơ Tùng có cảm giác thỏa mãn nồng đậm.
Hai người phân công hợp tác, Nhan Tích Ninh rửa xong hết tất cả mơ liền cùng Cơ Tùng muối mơ.
Hương mơ yếu ớt bay vào mũi, đám mơ bị chụp nứt ra ở trong bồn gỗ tùy ý chảy nước.
Trong chốc lát đáy bồn liền xuất hiện một tầng nước màu xanh, hết thảy những thứ này mãnh liệt gửi cho Cơ Tùng một cái tín hiệu —— mơ ăn rất ngon nha.
Vì thế Cơ Tùng bốc lên một quả mơ, y để tới chóp mũi ngửi thử.
Sau đó liền ma xui quỷ khiến cắn một ngụm, sau một tiếng “Ca” giòn vang, nước mơ chua đắng còn sáp văng tung tóe ra, biểu tình Cơ Tùng vặn vẹo: “Ngô.”
Nhan Tích Ninh ngẩng đầu thấy thiếu chút nữa cười đến sốc hông: “Tùng Tùng ngươi thật sự là dũng sĩ!”
Cơ Tùng trong lòng còn sợ hãi đem mơ đã có hai dấu răng ném tới một bên: “Ngửi rất thơm, không nghĩ tới ăn vào lại chua xót như thế.”
Nhan Tích Ninh vui: “Không trách ngươi, Tiểu Thất vừa nãy cũng làm chuyện giống ngươi vậy.” Cơ Đàn hái một quả mơ xinh đẹp từ trên cây xuống, sau khi cắn một ngụm cậu liền bị chua đến nhe răng trợn mắt.
Nghe được Nhan Tích Ninh nhắc tới Cơ Đàn, Cơ Tùng không nghĩ muốn làm hắn mất hứng, nhưng sau khi tự hỏi một lát y vẫn nói: “Ngươi rất thích Tiểu Thất sao?”
Nhan Tích Ninh lên tiếng: “Tiểu Thất hoạt bát đáng yêu, hắn rất tốt.”
Cơ Tùng nghiêm túc nói: “Tiểu Thất là Hoàng tử mà phụ hoàng sủng ái nhất, hắn ở Dung Vương phủ vui vẻ thì thôi, nhưng nếu một ngày nào đó chúng ta làm chuyện gì không vừa ý hắn, rất có thể sẽ bị phụ hoàng răn dạy.
Cho nên ta hy vọng ngươi có thể cùng hắn có một ít khoảng cách.”
Nhan Tích Ninh mím môi, hắn tự hỏi trong chốc lát liền gật gật đầu: “Ta đã biết.”
Cơ Tùng thấy sắc mặt hắn có chút không tốt, y hòa hoãn lại thanh âm: “Ta không phải sợ hãi phụ hoàng răn dạy, mà là……” Mà là sợ hãi một phen tâm huyết mà Nhan Tích Ninh trả giá hết lòng không có kết quả tốt.
Nhan Tích Ninh nở nụ cười: “Ta chỉ là cảm thấy Tiểu Thất rất tịch mịch, ta nghĩ trong phạm vị đủ khả năng làm cho hắn vui vẻ một chút.
Nếu ngươi không thích, ta về sau sẽ chú ý đúng mực.”
Cơ Tùng than nhẹ một tiếng, y nghiêm chỉnh nhìn vào hai mắt Nhan Tích Ninh: “Đứa trẻ thuộc Hoàng thất đều lớn lên như vậy, Tiểu Thất có phụ hoàng sủng ái, điểm ấy liền so với bất cứ thứ gì đều mạnh hơn.
Theo ta nghĩ, hắn đã may mắn hơn so với các Hoàng tử khác.”
“Ta cũng không phải là ghen tị hắn có thể được phụ hoàng yêu thích, ta là lo lắng ngươi cùng hắn quá thân thiết, sẽ bị người có tâm lợi dụng.
Ta biết ngươi đối tốt với Tiểu Thất là xuất phát từ chân tâm, ngươi không nghĩ ở trên người hắn kiếm lời, nhưng khó tránh khỏi có người ác ý hãm hại.
Nếu ngày đó thật sự tới, ngươi nên giải quyết như thế nào?”
Nhan Tích Ninh tự hỏi một lát nở nụ cười: “Ta tin tưởng lấy thật lòng đổi thật lòng, ta cũng không sợ hãi trả giá.
Nếu ta đối tốt với một người lại bị hắn xuyên tạc, hắn bởi vậy mà xa lánh ta, ta cũng sẽ cảm thấy không có gì.
Bởi vì……”
Hắn cười một cách thoải mái: “Bởi vì hiểu lầm ta, hắn chịu thiệt lớn.
Ta chỉ là rời xa một người tin lời gièm pha lấy bụng tiểu nhân đo dạ quân tử, mà hắn tổn thất một người nguyện ý đối tốt với hắn a.”
Cơ Tùng kinh ngạc trợn to mắt, trong lòng bỗng nhiên có chút xúc động.
Y cụp mắt, qua một lúc bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta an tâm.
Nhũng lời vừa nãy ngươi coi như ta chưa nói, không cần bởi vì ta mà ảnh hưởng ngươi ở chung với Tiểu Thất.”
Nhan Tích Ninh cười nói: “Ta lớn như vậy, còn có thể không phân rõ tốt xấu? Nếu không phải tín nhiệm ta, Tùng Tùng ngươi sẽ không nói những lời này với ta.”
Tim Cơ Tùng đập mạnh như trống, y hạ mi mắt giấu đi tình tự bên trong: “Ân, ngươi biết thì tốt rồi.”
Nhan Tích Ninh đột nhiên nổi lòng hiếu kỳ: “Đúng rồi Tùng Tùng, ngươi trước kia là người như thế nào? Cũng hoạt bát giống Tiểu Thất sao?”
Cơ Tùng một bên chụp mơ một bên nói: “Ta không được may mắn như Tiểu Thất, mẫu phi của ta lúc ta còn trong tã lót liền ly thế.
Sau này phụ hoàng đem nuôi dưới danh nghĩa của Hoàng quý phi lúc đó……!Tới tuổi vỡ lòng, ta liền giống các Hoàng tử khác hiểu biết chữ nghĩa.
Năm mười ba tuổi ta liền đi rèn luyện trong quân.”
Cơ Tùng hiển nhiên không hề muốn cho Nhan Tích Ninh biết rõ những chuyện đã qua, Nhan Tích Ninh cũng không tra cứu.
Hắn thổn thức nói: “Tùng Tùng, ngươi thật đáng thương a, ngươi không có tuổi thơ.”
Thời thơ ấu hạnh phúc có thể chữa trị cả một đời, Nhan Tích Ninh cảm thán nói: “Thời thơ ấu của ngươi rất nghiêm túc, ở tuổi nên vui chơi, ngươi lại phải đeo trên lưng trọng trách trầm trọng như vậy.
Ngươi vất vả rồi a.”
Mỗi người đều có thời thơ ấu không giống nhau, trong mắt Nhan Tích Ninh, thơ ấu hẳn là muôn màu muôn vẻ.
Thơ ấu hẳn là có mèo có chó có đồng bọn, có khóc có cười có phiền não nho nhỏ, thời gian của tuổi thơ ấu rất ngắn, nói bâng quơ vài câu là có thể gói gọn, nhưng khi nhớ lại, trên không trung sẽ có chim bay, trong túi sẽ luôn có kẹo.
Cơ Tùng mỉm cười: “Có lẽ đi.”
Trẻ con Hoàng thất, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ.
Nhan Tích Ninh nâng tay vỗ vỗ bả vai Cơ Tùng: “Không có việc gì, tuy rằng không có thơ ấu sáng chói, nhưng cái ngươi có thể có chính là tương lai tốt đẹp.”
Giữa lúc nói chuyện phiếm, mơ trong bồn đã được xử lý tốt.
Nhan Tích Ninh đem tất cả mơ bị vỡ ra đặt ở trong chậu gỗ, hắn cũng đem nước mơ ở trong bồn đổ vào, sau đó bỏ thêm nước không vượt qua mơ trong chậu.
Ở trên lớp mơ đặt thêm một cái đĩa lớn để mơ không bị lay động, Nhan Tích Ninh khoái trá vỗ tay: “Nhiệm vụ hôm nay dừng tại đây.”
Cơ Tùng sửng sốt một chút: “Còn chưa chấm dứt sao?”
Nhan Tích Ninh cười nói: “Không đâu, còn phải ngâm nước đường mấy ngày liên tục.
Nước đường của mỗi ngày đều phải được nấu trước, nấu xong để nguội mới có thể ngâm mơ.”
Cơ Tùng nhìn mơ ngâm trong chậu gỗ có chút đăm chiêu: “Mỗi ngày đều cần nấu sao? Vậy mơ giòn cần bao lâu mới có thể ăn?”
Nhan Tích Ninh tính toán một chút: “Năm sáu ngày sau là xong.
Làm mơ giòn rất nhanh, không cần chờ quá lâu.”
Cơ Tùng gật gật đầu: “Cũng chính là lần hưu mộc sau……”
Nhan Tích Ninh gật gật đầu: “Đúng đúng, lần hưu mộc sau là có thể ăn mơ giòn rồi.”
Cơ Tùng thao tác xe lăn vòng lại: “Vậy lần hưu mộc sau đi.”
Nhan Tích Ninh buồn cười, hắn đã nhìn ra, Cơ Tùng kỳ thật vẫn là một đứa nhỏ, ngoài miệng nói xong không thèm để ý, trong lòng lại nhớ kỹ thời gian mơ giòn có thể ăn được.
Cũng được, dù sao trong Phẩm Mai Viên có rất nhiều cây mai, nếu y thích ăn mơ giòn, đến lúc đó lại làm một ít là được.
Mơ ngâm trong nước muối một đêm liền biến thành màu vàng đẹp mắt.
Nhan Tích Ninh đem nước bên trong chậu đổ ra, lại đem mơ ngâm trong nước sạch nửa ngày để loại bỏ vị chua.
Nửa ngày sau hắn vớt mơ ra để ráo nước, sau đó lại ngâm trong nước đường đã được nấu từ trước.
Bắt đầu từ ngày thứ tư, Cơ Tùng cùng đám thị vệ liền được uống nước mơ ngâm ngọt ngào đến ê ẩm, tới ngày thứ năm, mơ giòn rốt cuộc cũng thành.
Mơ giòn làm xong có màu vàng óng ánh, cắn một ngụm trong vị giòn ngọt còn mang theo mùi mơ thơm ngát nồng đậm.
Nếu không phải Cơ Tùng đang tự mình nhấm nháp vị mơ ngọt ngào, y nhất định không thể tin được mơ chua ban đầu có thể trở nên ngọt ngào ngon miệng như vậy.
Mơ giòn làm xong liền bị bọn thị vệ chia ra rất nhanh, nếu không phải Nhan Tích Ninh nhanh tay lẹ mắt, mơ giòn đã hứa với Cơ Đàn cũng sẽ không còn.
Mơ giòn mong đợi nhiều ngày cũng đã làm xong, Cơ Tùng cũng bắt đầu trở lại cuộc sống xã súc của mình.
Tuy nói từ Công bộ đến Dung Vương phủ đi bộ mười phút là có thể đến, nhưng hiện tại Cơ Tùng là người có chức vị cao nhất trong Công bộ, y cần phải lâm triều.
Giờ lâm triều ở Sở Liêu bắt đầu từ đầu giờ mẹo, các đại thần muốn thượng triều phải xếp hàng chuẩn bị ở ngoài Thần Võ môn từ giờ Dần.
Đã nhiều ngày còn chưa đến giờ Dần, Cơ Tùng liền tất tất tốt tốt rời khỏi giường, mà khi đó gà cũng chưa tỉnh, Nhan Tích Ninh còn đang trong mộng đẹp đánh cờ với Chu Công.
Theo lý thuyết nhìn thấy Cơ Tùng làm xã súc, Nhan Tích Ninh phải cảm thấy thư sướng cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng từ sau ngày Cơ Tùng xuất hiện trên giường hắn, y không nghĩ sẽ quay về tháp gấm của mình.
Vị đại gia này đúng lý hợp tình chiếm lấy giường lớn không chịu rời ổ, đây cũng liền thôi, ghê gớm hơn chính là mỗi buổi sáng Nhan Tích Ninh cũng bị y đẩy cho thức giấc.
Nhóm xã súc nhìn thấy người có thể ngủ nướng, tròng mắt đều sẽ ghen tị đến đỏ.
Nhan Tích Ninh cảm nhận sâu sắc Cơ Tùng đây là đang trả thù hắn, người dưới mái hiên hắn giận cũng không dám nói.
Hắn không chỉ không thể sinh khí, còn phải biểu hiện dáng vẻ cam tâm tình nguyện.
Đầu năm nay làm cá mặn ăn nhờ ở đậu cũng không dễ dàng a!
Sau khi Cơ Tùng rời giường còn muốn ở Văn Chương Uyển sửa sang lại sổ con một chút, dây dây dưa dưa cũng đến giờ Dần.
Có Cơ Tùng ở trong phòng, hắn không dám trở lại trên giường đi ngủ, vì thế hắn liền chui vào phòng bếp làm bữa sáng, hy vọng Cơ Tùng xem trên phần bữa sáng nóng hầm hập này mà sớm quay về Thính Tùng Lâu.
Cũng may sau khi Cơ Tùng đi rồi hắn còn có thể ngủ lại một giấc, nghĩ vậy, cơn tức của Nhan Tích Ninh nhỏ đi rất nhiều, động tác chiên bánh quẩy cũng ôn nhu hơn.
Ánh sao trên đỉnh đầu, xe ngựa không nhanh không chậm xuất phát.
Trong xe ngựa Cơ Tùng một thân triều phục, trên ghế dài bên cạnh xe lăn đặt một thực hạp đang được mở ra, bên trong là canh đậu hủ nóng hầm hập cùng bánh quẩy.
Nghĩ đến bộ dạng Nhan Tích Ninh mỗi buổi sáng đều ôm mình gắt gao không chịu buông tay, nhịp tim Cơ Tùng tăng nhanh hai gò má hơi đỏ ửng lên; còn nghĩ đến Nhan Tích Ninh buồn ngủ đến ứa nước mắt lại vẫn kiên định đứng lên làm đồ ăn sáng cho mình, khóe môi y lại không khống chế được mà cong lên.
Vương phi của y đối với y thâm tình đến tột cùng, bảo y làm sao có thể bỏ qua đây?
Mùi bánh quẩy bay ra cửa xe, ngoài xe ngựa truyền đến giọng của Nghiêm Kha: “Lão Trương thật không được a, cầm công thức của Vương phi, nhưng bánh quẩy làm ra lại kém xa Vương phi.
Còn có canh đậu hủ kia, canh đậu hủ Vương phi làm húp một phát liền trôi xuống họng, chậc chậc ~”
Lông mi Cơ Tùng hơi run lên, y vén rèm lên gõ vào xe ngựa.
Nghiêm Kha vội vàng quay đầu lại trong mắt đều là chờ mong: “Chủ tử?”
Cơ Tùng giơ thực hạp ra ngoài: “Ăn đi.”
Nghiêm Kha đạt được mục đích, hắn cười đến mắt đều híp thành hai đường chỉ: “Hảo a! Cám ơn chủ tử!”
Xe ngựa tìm chỗ yên tĩnh dừng lại, bọn thị vệ vây quanh xe ngựa mỗi người cầm một cái bánh quẩy từng ngụm từng ngụm mà ăn.
Cơ Tùng không nhanh không chậm húp canh đậu hủ, nước canh nóng hầm hập chảy vào, thân thể cũng ấm áp lên.
Dùng một chút đồ ăn sáng đơn giản lại mỹ vị, thể xác và tinh thần của mọi người đều ấm lên.
Cơ Tùng lau khóe môi: “Bên thôn trang đã chuẩn bị tốt sao?”
Nghiêm Kha giơ ngón tay cái lên: “Đã sớm chuẩn bị tố, bên Lãnh Tuấn cũng đã an bài tót.
Chỉ chờ Vương phi rời Văn Chương Uyển, nhóm công tượng có thể khởi công.”
Cơ Tùng gật gật đầu: “Không cần để lộ tiếng gió.”
Nghiêm Kha lộ ra hàm răng: “Vương gia ngài cứ yên tâm đi.”
Dùng đồ ăn sáng xong, xe ngựa lại tiếp tục hướng về Thần Võ môn.
Cơ Tùng đem tay xuống dưới xe lăn sờ soạng một trận, y lấy ra một lọ gốm đã được che kín, trong lọ gốm đựng đầy mơ giòn tẩm trong nước đường.
Đây là mơ giòn mà Nhan Tích Ninh nhờ y đem cho Cơ Đàn, lúc này chỉ cách cung một khoảng ngắn, y ăn trước mấy quả lại nói tiếp.
(Giờ hiểu sao Nghiêm Kha hay ăn vụng trước rồi đó:))
Bốc lên một quả mơ giòn nhét vào miệng nhẹ nhàng cắn một cái, quả mơ giòn giòn chảy ra nước mơ chua chua ngọt ngọt, hương mai mát lạnh tràn ngập cả xe ngựa.
Mơ giòn là một món đã ăn liền dừng không được, trong chốc lát bên cạnh xe lăn liền nhiều ra vài hột mơ màu vàng.
Mắt thấy Thần Võ môn gần ngay trước mắt, Cơ Tùng nhẹ nhàng đóng kín nắp lọ lại, trong lòng hơi hơi đau xót.
Làm sao bây giờ, y đột nhiên không muốn đem lọ gốm này đưa cho Tiểu Thất nữa..