Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 54: Mì Dầu Nấm


Bạn đang đọc Sau Khi Cá Mặn Thế Gả – Chương 54: Mì Dầu Nấm


Editor: Yang1002
Từ sau lần được nếm qua gia yến ở bãi săn Hoàng gia, Nhan Tích Ninh đã không còn mong đợi gì đối với yến tiệc Hoàng gia.

Nhưng món ăn ở yến tiệc lần này lại ngoài dự kiến của hắn, chờ yến tiệc chính thức bắt đầu, từng món ăn nóng hổi tạo hình tinh mỹ được bưng lên bàn.
Nhan Tích Ninh lần đầu tiên thấy được vịt nướng bày thành hình phượng hoàng và củ cải được điêu khắc hình rồng, hắn kích động đến hai mắt đều tỏa sáng, đây mới là ngự thiện trong lòng hắn a!
Nhưng mà hoàng thất mở tiệc chiêu đãi, không phải để ăn đồ ăn, mà là luyện mắt, muốn chìm đắm trong thức ăn cơ hồ là chuyện không có khả năng.

Lúc Hoàng Thượng Hoàng Hậu nói chuyện, đũa trong tay tất cả mọi người phải buông xuống, nếu lúc này có người không biết sống chết gắp đồ ăn trước mặt, liền bị gắn tội danh thất nghi trước ngự tiền.
Cố tình Bình Viễn Đế và nhóm phi tần hậu cung từng người từng người nói rất nhiều lời vô nghĩa, bên này mới vừa nói xong, bên kia lại mở miệng.

Nhan Tích Ninh không thể giơ đũa lên được mấy lần, hắn chỉ có thể không động đậy nhìn từng món ăn ở trước mặt hắn lượn qua.
Chết người ở chỗ ngồi bên cạnh hắn là Cơ Đàn, Cơ Đàn ỷ vào tuổi nhỏ lại được Thánh Thượng sủng ái sâu sắc, cậu chen chỗ Cơ Du chiếm lấy chỗ ngồi bên cạnh Nhan Tích Ninh.

Mỗi khi một món được dâng lên, Cơ Đàn liền tri kỷ gắp một đũa cho Nhan Tích Ninh: “Tam tẩu ngươi ăn cái này.”
Nhan Tích Ninh khóc không ra nước mắt, Cơ Đàn vì sao khôi phục nhanh như vậy? Dựa theo cách nói của ngự y, Cơ Đàn không phải cần nằm trên giường ít nhất ba ngày sao? Thời điểm cậu được cứu lên đều mất hết ý thức a, vì sao bây giờ còn có thể giúp mình gắp đồ?
Hắn muốn khẩn cầu Cơ Đàn giơ cao đánh khẽ, để cho hắn im lặng ăn chút cơm a.

Nhưng Bình Viễn Đế lại thoải mái cười to: “Tiểu Thất của chúng ta rốt cuộc học được khiêm nhượng.”
Nhan Tích Ninh thiếu chút nữa khóc thành tiếng, Cơ Đàn học được khiêm nhượng ở chỗ nào, cậu rõ ràng là lấy oán trả ơn a.

Mỗi khi cậu gắp một món gì đó cho mình, đều sẽ có tần phi phát giác.

Sau đó thanh âm khích lệ Cơ Đàn và Nhan Tích Ninh sẽ vang lên, Nhan Tích Ninh cảm giác bản thân giống như bị lột sạch trước mặt mọi người mà lăng trì từng lần từng lần một.
Cơ Đàn lại không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, cậu thoải mái nêu yêu cầu với Bình Viễn Đế: “Phụ hoàng, về sau ta có thể tìm Tam ca Tam tẩu chơi đùa không?”
Tiếng nói vừa dứt, Cơ Lương nhỏ giọng thì thầm với Cơ Tùng: “Vi huynh hữu tình nhắc nhở, mau chóng cự tuyệt, bằng không phiền chết ngươi.”
Cơ Tùng mặt không đổi sắc: “Việc này không phải do chúng ta làm chủ.”
Bình Viễn Đế đến tuổi bán trăm mới có được Cơ Đàn, Cơ Đàn sinh ra mang đến cho ông cảm giác thỏa mãn và vui sướng cực lớn, ông tựa như phụ thân nhà bình thường sủng ái con út của mình.

Trong tất cả Hoàng tử công chúa, chỉ có Cơ Đàn mới dám nêu yêu cầu với Bình Viễn Đế.

Đương nhiên, chỉ cần yêu cầu mà Cơ Đàn đưa ra không quá phận, Bình Viễn Đế đều sẽ đáp ứng cậu.
Ánh mắt Cơ Lương hơi hơi ảm đạm: “Cũng phải, ngươi và ta sinh ra không đúng thời điểm.”
Quả nhiên Bình Viễn Đế nở nụ cười: “Tam ca của ngươi bận rộn công vụ sợ là không thể đếm xỉa tới ngươi, bất quá nếu bọn họ cho phép, ngươi muốn đi cứ đi đi.

Nhưng không được làm ầm ĩ.”
Cơ Đàn ngoan ngoãn cam đoan: “Ta nhất định không quấy rầy Tam ca, Phụ hoàng thật tốt, Tiểu Thất thích người nhất.”
Bình Viễn Đế cười đến càng vui vẻ: “Cũng không biết tính tình Tiểu Thất giống ai, trẫm có nhiều Hoàng tử như vậy chỉ có ngươi là miệng ngọt nhất.”
Nhan Tích Ninh thống khổ, về sau nếu lại có yến hội Hoàng gia, hắn sẽ đem theo ba lô, ở bên trong nhồi đầy đồ ăn vặt.

Hắn xem như hiểu được, muốn ăn no trong Hoàng cung là rất khó có khả năng.
Ngắm hoa yến vẫn kéo dài đến buổi trưa mới tàn, thật vất vả chịu đựng đến lúc có thể về, Nhan Tích Ninh đã đói đến không muốn nói chuyện.


Đồ ăn trong yến hội cơ hồ không thể động vào, Bình Viễn Đế đem đống đồ ăn này ban cho các phu nhân tới tham gia ngắm hoa yến.
Ngoài ra Nhan Tích Ninh được ban thưởng cực kỳ nhiều, Thánh Thượng Hoàng Hậu còn có Nhàn Quý phi vì cảm tạ hắn cứu Cơ Đàn, bút tích người này so với người kia còn lớn hơn.

Về phần bọn họ tặng gì, Nhan Tích Ninh căn bản không thèm để ý.

Giờ phút này hắn chỉ thầm nghĩ quay về Dung Vương phủ nấu cho bản thân một bát mì.
Trên đường đi đến Thần Vũ môn, cước bộ Nhan Tích Ninh phù phiếm.

Cơ Tùng có chút không đành lòng: “Để ta tự đẩy đi.”
Nhan Tích Ninh hoảng hốt cầm lấy phía sau xe lăn: “Không được……”
Nếu buông xe lăn của Cơ Tùng ra, hắn không còn thứ gì có thể chống đỡ thân thể.

Thắng lợi ngay trước mắt, chỉ cần trở lại xe ngựa, hắn sẽ được giải phóng.
Mặc dù người đã muốn hoảng hốt, dưới chân Nhan Tích Ninh vẫn sinh ra gió như cũ đẩy xe nhanh như muốn bay lên.

Cơ Tùng thân thiết nói: “Ngươi đi chậm một chút, đừng té ngã.”
Mắt thấy Dung Vương phủ gần trong tầm mắt, Nhan Tích Ninh đột nhiên nghe được phía sau truyền đến giọng của Cơ Đàn: “Tam —— tẩu ——”
Nhan Tích Ninh dừng lại một chút, hắn nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy Cơ Đàn cùng với một đàn ma ma tỳ nữ phía sau đang chạy tới.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chạy đến thở hồng hộc: “Tam tẩu, ngươi khi nào thì có thời gian rảnh a? Ngày mai hay là ngày mốt?”
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút, nhìn thấy sự chờ mong trong mắt Cơ Đàn, trong nhất thời hắn không thể nói ra lời cự tuyệt: “Ta……!mỗi ngày đều rảnh.”
Nói xong lời này, hắn theo bản năng nhìn về phía Cơ Tùng.

Hắn có phải là gây thêm phiền toái cho Cơ Tùng rồi, nếu Cơ Đàn tới Dung Vương phủ, có mang khiến cho Cơ Tùng bất tiện không?
Cơ Tùng thấy được ánh mắt không yên của Nhan Tích Ninh, y nhẹ giọng nói với Cơ Đàn: “Nếu đệ muốn đến Dung Vương phủ, phải đáp ứng hoàng huynh vài điều.”
Cơ Đàn đứng thẳng sống lưng chờ mong: “Thỉnh Hoàng huynh nói.”
Cơ Tùng nói: “Thứ nhất, hoàng tẩu của đệ tuy rằng không giống hoàng huynh vội vàng công vụ, nhưng việc vặt vãnh trong phủ cũng nhiều.

Nếu đệ tới Vương phủ, phải lấy chuyện của hoàng tẩu làm trọng, không thể tùy tiện quấy nhiễu.

Điều này đệ có đáp ứng được?”
Cơ Đàn liên tục gật đầu: “Bằng lòng.”
Cơ Tùng nói: “Sau khi đến Vương phủ phải tuân theo quy củ Vương phủ, không thể nhảy lên nhảy xuống, không thể cao giọng ồn ào, càng không thể làm cho mình lâm vào nguy hiểm.

Đáp ứng được không?”
Cơ Đàn đáp ứng đầy miệng: “Được.”
Cơ Tùng hơi hơi vuốt cằm, sau đó mới nói điều kiện thứ ba: “Hoàng tử năm tuổi vỡ lòng, đệ hiện giờ đã đến tuổi vỡ lòng, nếu muốn tới Vương phủ, đệ phải hoàn thành bài tập mà Thái phó giao cho.”
Sắc mặt Cơ Đàn liền khổ sở, tròng mắt lập tức chuyển động: “Vậy hoàng huynh, nếu đệ gặp được vấn đề không hiểu có thể thỉnh giáo huynh và tam tẩu hay không?”
Cơ Tùng vừa định cự tuyệt, chợt nghe Cơ Đàn nghiêm túc nói: “Thường nghe Thái phó nói, hoàng huynh văn võ song toàn, Tiểu Thất vẫn luôn ngưỡng mộ Tam Hoàng huynh, nghĩ nếu một ngày có thể thỉnh giáo hoàng huynh thì thật tốt.”
Nhan Tích Ninh rốt cục hiểu được vì sao Bình Viễn Đế không có sức chống cự với Cơ Đàn, gặp được bảo bối đáng yêu còn biết nói chuyện như vậy, ai có thể cự tuyệt được?
Cơ Tùng suy nghĩ một lát liền nới lỏng yêu cầu: “Có thể đem bài tập tới Dung Vương phủ.”
Cơ Đàn nở một nụ cười thật to: ” Ba điều mà hoàng huynh nói, Tiểu Thất đều nhớ kỹ.


Cám ơn hoàng huynh, cám ơn Tam tẩu!”
Nhìn thấy bóng dáng mỹ mãn rời đi của Cơ Đàn, Nhan Tích Ninh thổn thức nói: “Đứa nhỏ trong Hoàng gia nhất định rất tịch mịch.”
Nhất là Cơ Đàn, mặc dù có Hoàng Thượng sủng ái, nhưng trong cung không ai có tuổi xấp xỉ, chung quy thời thơ ấu vẫn thiếu bạn chơi cùng.
Cơ Tùng hạ mi mắt: “Ân.”
Dừng một chút y ôn thanh nói: “Đi thôi, ta mang ngươi đi ăn ngon.”
Nhan Tích Ninh lại sống lại: “Dung Xuyên ngươi thật tốt quá, ta đi nhanh đi.”
Xe ngựa lại lộc cộc hành tẩu, Nhan Tích Ninh cảm giác chỗ bọn họ đi tới tựa hồ không phải Dung Vương phủ.

Hắn xốc mành lên xem, chỉ thấy xe ngựa đi tới một cái ngã ba, phụ cận đường này có tửu lâu Nghênh Tân tốt nhất kinh thành.
Nhan Tích Ninh kinh ngạc: “Ai nha, Nghênh Tân lâu nha.”
Nghênh Tân lâu tọa lạc ở ngã tư phồn hoa nhất trong kinh thành, đối diện là hồ Tinh Nguyệt, đứng ở trên lầu nhìn xuống, cảnh đẹp của hồ Tinh Nguyệt đều bị thu vào trong mắt.

Bởi vậy lúc văn nhân nhã sĩ trong thành mở tiệc chiêu đãi tân khách đều phá lệ thiên vị Nghênh Tân lâu.
Nguyên chủ cũng đã từng tới nơi này, đương nhiên hắn không phải diễn viên chính, chỉ là vai quần chúng dùng để phụ trợ.
Nhìn thấy Nghênh Tân lâu, Nhan Tích Ninh theo bản năng nhìn về phía Cơ Tùng: “Chúng ta phải ở Nghênh Tân lâu ăn cơm sao?”
Cơ Tùng mỉm cười: “Ngươi muốn đi không?”
Nhan Tích Ninh lắc đầu như trống bỏi: “Không nổi không nổi.”
Đồ ăn trong Nghênh Tân lâu nổi tiếng là mắc, tuy nói Cơ Tùng mời khách, nhưng không cần thiết coi tiền như rác.

Hơn nữa bên trong Nghênh Tân lâu quan to quý nhân nhiều, tùy tiện ném một khối gạch cũng sẽ trúng hoàng thân quốc thích, Nhan Tích Ninh thầm nghĩ thanh thanh tĩnh tĩnh ăn chút cơm, thật sự không muốn nảy sinh chuyện ngoài ý muốn gì.
Đáy mắt Cơ Tùng mang theo ý cười ôn nhu: “Lập tức liền tới.”
Xe ngựa lộc cộc lướt qua Nghênh Tân lâu, không bao lâu liền quẹo về phía ngõ cụt nhỏ không bắt mắt ven đường, xe ngừng hẳn Nghiêm Kha giương giọng nói: “Chủ tử, tới rồi.

Lão Cát, chuẩn bị.”
Nhan Tích Ninh từ trên xe ngựa bước xuống, hắn phát hiện đây là một cái ngõ cụt, cuối ngõ là một bức tường cao.

Mấy hộ trong ngõ tám chín phần mười đều đóng cửa lại nhìn quạnh quẽ dị thường, nhưng trong con ngõ cụt hiu vắng như vậy, có một quán mì sợi.
Bày hàng là một hán tử dáng người thấp bé, màu da ngăm đen, tướng mạo có chút hung hãn.

Trên sạp mì chỉ có một nồi nước sôi sùng sục, bên cạnh nồi bày một ít thức ăn kèm và gia vị.

Bên cạnh sạp đặt hai chiếc bàn vuông nhỏ, hơi nước luộc mì nóng hổi tràn ngập trong không khí, ngửi thật ra khá thơm.
Nhìn thấy bọn Nhan Tích Ninh, hán tử tập tễnh từ sau sạp đi ra.

Nhan Tích Ninh tập trung nhìn kỹ xong mắt lộ vẻ kinh ngạc, chủ nhân quán mì này không có hai chân, khó trách hắn nhìn thấp hơn so với người bình thường.
Nhìn đến Cơ Tùng, mắt chủ quán mì rưng rưng, thanh âm nghẹn ngào hành lễ: “Vương gia!”
Cơ Tùng mỉm cười nói: “Hôm nay chỉ có thực khách, cho hai chén mì.”
Chủ quán liên tục gật đầu, hắn lui về phía sau sạp: ” Mời Vương gia cùng Vương phi ngồi, mì lập tức đến đây.”
Trong lòng Nhan Tích Ninh có rất nhiều nghi vấn, nhưng hắn không người có tính cách thích đào bới sâu, nếu Cơ Tùng dẫn hắn đến ăn mì, hắn ngoan ngoãn ăn mì là được.


Đợi lúc hắn đẩy Cơ Tùng đến cạnh bàn rồi ngồi vào chỗ của mình, Cơ Tùng lại mở miệng: “Ngươi không muốn hỏi cái gì sao?”
Hai mắt Nhan Tích Ninh lướt qua quán mì: “Hắn ở trong này bày quán sinh ý có tốt không?”
Tiếng nói vừa dứt, không chỉ Cơ Tùng nở nụ cười, ngay cả Nghiêm Kha cùng chủ quán cũng cười.

Chủ quán cười nói: “Vương phi có điều không biết, bình thường thuộc hạ sẽ bày quán ở cửa Nghênh Tân lâu, nhưng hiện giờ đã qua giờ cơm, hơn nữa biết được Vương gia muốn tới ăn, thuộc hạ cố ý chọn ngõ nhỏ này.”
Nhan Tích Ninh mẫn cảm bắt được hai chữ “Thuộc hạ”, hắn kinh ngạc nhíu mày: “Chẳng lẽ ngươi cũng là……”
Hán tử quán mì buông xuống đũa dài và vợt trong tay, hắn hành đại lễ với Nhan Tích Ninh: “Tham tướng Cát Kính Trung tiên phong doanh Sí Linh quân bái kiến Vương phi.”
Thanh âm Cơ Tùng chầm chậm nói: “Lão Cát trên chiến trường mất đi chân, quê nhà hắn đã không còn ai.

Ta liền an bài hắn ở phụ cận Dung Vương phủ, tay nghề nấu mì của hắn rất tốt, dựa vào tay nghề này cũng có thể gánh vác cuộc sống.”
Cát Kính Trung nở nụ cười sang sảng: “Tay nghề chỉ là bình thường, ít nhiều cũng nhờ các huynh đệ thường xuyên chiếu cố, thuộc hạ mới có thể sống sót ở kinh thành.

Nếu nói tay nghề, tay nghề của Vương phi mới tốt, ngài ở trong sân nấu cơm luộc mì, cái mùi kia thật quá tuyệt vời!”
Vẻ mặt Nhan Tích Ninh mộng bức: “Ta nấu cơm ở trong sân ngươi có thể ngửi được?”
Nghiêm Kha chỉ chỉ bức tường cao cuối ngõ nhỏ: “Vương phi không nhận ra đi? Phía sau bức tường này chính là Văn Chương Uyển của ngài.”
Nhan Tích Ninh:!!!
Nhan Tích Ninh chưa từng nghĩ tới Dung Vương phủ và Nghênh Tân lâu cách nhau gần như vậy, càng không nghĩ tới ngoài tường cao của Văn Chương Uyển vậy mà còn có một phen cảnh tượng như vậy.

Trong nhất thời hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm Cơ Tùng không biết nói gì.
Hắn vẫn nghĩ rằng hắn bị nhốt trong Văn Chương Uyển không người hỏi thăm, nguyên lai trong ngoài Văn Chương Uyển lại có nhiều người chú ý hắn như vậy? Tưởng tượng đến điểm này, Nhan Tích Ninh có loại cảm giác nói không nên lời.
Cũng may lúc này mì đã được nấu xong, Cát Kính Trung kéo dài thanh âm: “Mì dầu nấm tới rồi ——” Nghiêm Kha giúp đỡ Cát Kính Trung bưng mì tới trước mặt Nhan Tích Ninh và Cơ Tùng, trong nháy mắt nhìn thấy bát mì, tất cả cảm xúc của Nhan Tích Ninh chỉ còn lại có thèm và đói.
Trong bát to chứa đầy mì sợi, sợi mì chỉ thô hơn sợi tóc một chút, chúng nó mềm mại ngâm mình trong nước súp màu hồng nhuận.

Trên nước mì là một tầng váng dầu nhợt nhạt, trên váng dầu là một muỗng nấm không biết tên.

Trên nấm còn được đặt một khối thịt kho tàu lớn sáng bống, bên trên miếng thịt là hành trang trí được thái nhỏ màu xanh biếc.
Một mùi hương độc đáo ập vào mặt, Nhan Tích Ninh nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng: “Thơm quá nga.”
Cơ Tùng đưa một đôi đũa qua: “Ăn đi.”
Cát Kính Trung ở sau bếp tiếp tục luộc mì, hắn cười nói: “Đây là nấm hương mọc ở rừng tùng bên ngoài kinh, chỉ có xuân thu mới có, hương vị độc đáo.

Sáng nay vận khí tốt, gặp được người bán nấm hương, thuộc hạ liền bao trọn cả gánh nấm nấu thành dầu nấm.

Không nghĩ tới dầu nấm mới vừa nấu xong, liền nhận được lời nhắn của Nghiêm huynh đệ, nói Vương gia và Vương phi muốn tới mì sợi.

Thế nào? Hương vị có ngon không?”
Nhan Tích Ninh vội vàng gắp mì lên bỏ vào trong miệng, mì sợi mảnh khảnh nhưng dẻo dai ngoài dự kiến.

Nước canh đo đỏ do nước tương cùng nước sôi tạo thành, vị thoáng có điểm mặn, nhưng mì sợi giảm bớt vị mặn, ăn vào thật ra lại vừa miệng.
Trong sợi mì có mùi nấm thoang thoảng, đây chính là hương vị nấm hương.

Nhan Tích Ninh gắp một khối nấm hương nhét vào miệng, mùi nấm hương càng thêm nồng đậm.

Vị của nấm hương không giòn mềm giống như nấm bình thường, tương phản nó còn khá dai, nhai kỹ một chút sẽ nếm ra được mùi hương tùng.
Nói vậy mùi vị này có quan hệ với hoàn cảnh sinh trưởng của nấm, Cát Kính Trung không phải nói nấm hương sinh trưởng bên trong rừng tùng sao? Nhan Tích Ninh chỉ biết là bên trong rừng tùng rất dễ sinh ra nấm tùng nhung.
Nhưng nấm này cũng không phải nấm tùng nhung mà Nhan Tích Ninh nhận thức, hắn gắp một miếng nấm còn đầy đủ lên chăm chú xem xét.

Nấm trên đầu đũa như cây dù nhỏ được bung ra, nấm trải qua xào nấu đã mất đi màu sắc nguyên bản biến thành tông nâu tuyệt đẹp, quả thật không phải tùng nhưng mà hắn biết.
Cơ Tùng vừa nhấc đầu: “Ân? Làm sao vậy?”

Nhan Tích Ninh nghi hoặc nhìn về phía Cơ Tùng: “Làm sao gì?”
Cơ Tùng nói: “Ngươi gọi tên của ta (*).”
(*) Tùng nhung và Tùng Dung trong tên tự Dung Xuyên của Cơ Tùng đều đọc là [sōngróng] nên Cơ Tùng mới nghĩ Nhan Tích Ninh đang gọi tên lẫn tự của mình.
Nhan Tích Ninh lúc này mới phản ứng lại, thời điểm hắn nhìn nấm có nói một câu: “Không phải tùng nhung.” Cho nên Cơ Tùng nghĩ rằng mình đang gọi tên y?
Nhan Tích Ninh thiếu chút nữa cười ra tiếng, hắn thử kêu: “Tùng Nhung?”
Cơ Tùng ngẩng đầu không rõ: “Ân?”
Nhan Tích Ninh không dừng lại, hắn cười ha ha ha: “Cơ Tùng Nhung?”
Cơ Tùng một bên nhai nấm một bên bất đắc dĩ nhìn về phía Nhan Tích Ninh: “Ân.

Ngươi đang cười cái gì?”
Nhan Tích Ninh cười đến chảy nước mắt: “Không, không có gì.” Nếu để cho Cơ Tùng biết y cùng tên với nấm, không biết sẽ thành cái dạng gì.
Lúc này đám người Nghiêm Kha cũng đang bưng bát mì, bọn họ ngồi xổm ven đường gắp mì sợi nhét vào trong miệng: “Lão Cát, dầu nấm không tồi, lát nữa gói cho chúng ta một ít đi.”
Cát Kính Trung giơ thìa lên: “Được a.”
Nhan Tích Ninh lập tức ăn hơn phân nửa bát mì sợi, lúc này hắn cảm giác dạ dày của mình dễ chịu hơn rất nhiều.

Lúc này hắn mới gắp miếng thịt kho tàu bên trên mì.

Thay vì nói là thịt kho tàu, không bằng nói là thịt heo.

Khối thịt này dài hai tấc dài dày một lóng tay và rộng tầm bốn đốt tay, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy nạc mỡ tầng tầng đan vào nhau.
Nhưng sau khi cắn một ngụm thịt, Nhan Tích Ninh thiếu chút nữa nhổ ra.

Tuy rằng Lão Cát nêm gia vị không tồi, nhưng thịt này có một cỗ mùi tanh tưởi, làm sao cũng không át đi được.
Đáng tiếc, rõ ràng là một miếng thịt tốt như vậy, như thế nào lại có hương vị như này? Nhan Tích Ninh hỏi: “Lão Cát, ngươi hôm nay lúc mua thịt có phải người khác lừa hay không? Có phải không mua được thịt heo mẹ?”
Vị tanh không thể át đi này hiển nhiên đến từ heo không được thiến.
Cát Kính Trung có chút kinh ngạc: “Vương phi ngài còn có thể nếm ra được heo đực hay cái sao? Thật là lợi hại.

Bất quá đây là chỗ mà ta thường tới mua thịt, hôm nay thịt heo có vấn đề gì sao?”
Bọn Nghiêm Kha thật ra lại biết Nhan Tích Ninh đang nói cái gì: ” Thịt heo mà bình thường Vương phi ăn là thịt trên heo vị thành niên, lão Cát mua chính là thịt heo đã trưởng thành.

Vương phi có phải ăn không quen hương vị này không?”
Cơ Tùng đem miếng thịt trong bát Nhan Tích Ninh gắp vào trong bát mình: ” Để ta ăn đi.”
Nhan Tích Ninh lúc này mới phản ứng lại: ” Vị của heo vị thành niên và heo trưởng thành khác biệt lớn như vậy sao?” Không, không đúng, vị này rõ ràng chính là không có thiến qua.
Nhan Tích Ninh nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ người Sở Liêu nuôi heo không thiến sao?”
Đám Nghiêm Kha trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Nhan Tích Ninh, bọn họ không có nghe lầm đi? Vừa nãy Vương phi nói thiến, là thiến mà bọn hắn lý giải sao?
Cơ Tùng sâu kín nói: “Heo làm sai cái gì? Đã bị ăn thịt còn muốn bị thiến?”
Nhan Tích Ninh dở khóc dở cười: “Ta không có ý tứ khác, nhưng nếu như thiến trước khi heo trưởng thành, bộ dạng sẽ lớn hơn thịt cũng càng nhiều, hơn nữa vị tanh bên trong thịt cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều.”
Cơ Tùng nhìn miếng thịt trong bát suy tư một trận, sau đó y ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: ” Thiến như thế nào?”
Nhan Tích Ninh đau đầu bối rối: “Này……” Hắn trước đây từng thấy qua bác sỹ thú y vào trong thôn thiến heo, nhưng cụ thể phải thiến như thế nào, hắn cũng không biết.
Cơ Tùng nhận ra Nhan Tích Ninh rối rắm, y hòa hoãn nói: “Ăn mì trước đi, việc này về sau lại nói.”
Nhan Tích Ninh mĩ tư tư nâng bát len, hai ba miếng liền đem mì sợi trong bát ăn xong, sau đó giơ bát nói với Cát Kính Trung: “Lão Cát, ta có thể thêm chút mì không?”
Mì dầu nấm rất thơm, lát nữa hắn sẽ hỏi lão Cát làm sao để ngao dầu nấm, có cơ hội hắn cũng ngao một ít.

Mặc kệ luộc mì hay ăn với cơm, hương vị hẳn là cũng không tệ.
Cát Kính Trung cười đến mắt đều híp thành đường thẳng: “Được a!”
__________________________
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Nấm tùng nhung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.