Bạn đang đọc Sau Khi Cá Mặn Thế Gả – Chương 42: Bánh Nếp Lá Ngải 2
Editor: Yang1002
Nhan Tích Ninh tùy tay ngắt cái lá cây trên cây ngải trước mặt hắn xuống dưới, đưa cho Bạch Đào: “Ngươi xem, đây mới là cây ngải.”
Bạch Đào tinh tế quan sát phiến lá Nhan Tích Ninh đưa qua, nhìn một hồi cậu bừng tỉnh đại ngộ: “Thiếu gia, không giống nhau!”
Lá mà Nhan Tích Ninh hái phân nhánh càng nhiều, mặt trái còn có lông tơ nhỏ màu ngân bạch.
Mà phiến lá Bạch Đào hái nhìn sơ qua thì không khác lắm, nhìn kỹ lại, phiến lá có chút đầy đủ hơn nhìn lớn hơn nữa, mặt trái cũng không có lông tơ.
Quan trọng nhất là cây ngải Nhan Tích Ninh hái ngửi lên nhàn nhạt mùi thơm ngát, mà cỏ ngải của Bạch Đào có thể rõ ràng ngửi được mùi chua sáp.
Bạch Đào học được kiến thức: “Thiếu gia, ngài không nói ta cũng không chú ý.
Hai loại này bộ dạng giống nhau.”
Chủ tớ hai người liên thủ rất nhanh hái được non nửa rổ ngải, nước ngải màu xanh đậm dính trên ngón tay, ngón tay đều bị nhuộm thành màu đen.
Bạch Đào ngửi ngửi đầu ngón tay: “Vị ngải thật nồng a, thiếu gia ngươi nói, ngải có thể đuổi ve chó không?”
Nhan Tích Ninh:???
Ve chó gì? Là ve chó mà hắn biết sao? Muốn mạng, Bạch Đào vì sao đột nhiên hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ trên người cậu có ve chó sao?
Nhan Tích Ninh cứng ngắc nhìn Bạch Đào: “Trên người ngươi có ve chó?”
Ve chó bình thường không ký sinh trên thân thể người đi, nếu Bạch Đào cảm giác được trên người có ve, có thể là con rận.
Bình dân ở Sở Liêu nhiều người không hợp vệ sinh, một năm bốn mùa trên người đều sẽ có rận.
Ngoạn ý này còn có thể lây qua người khác!
Nhan Tích Ninh nhất thời cảm thấy da đầu cũng run lên: “Mau cho ta xem xem!”
Bạch Đào liên tục xua tay: “Không phải ta, là Tiểu Tùng.
Mấy ngày nay ta thấy Tiểu Tùng một mực gãi ngứa, ngày hôm qua lúc ta chải lông cho nó nhìn thấy có ve chó ở trong lông.”
Nhan Tích Ninh hít một ngụm khí lạnh: “Bắt đầu từ hôm nay ngươi không thể ôm Tiểu Tùng ngủ.
Còn có, ngươi nhanh chạy về đem giường đệm của ngươi ra phơi nắng.
Đúng rồi, chạy đến hỏi Lãnh quản gia cần một ít ngải khô còn có bột cây thương truật đặt trong lò để xông phòng.
Việc này không nên chậm trễ, chạy nhanh đi!”
Bạch Đào sửng sốt một chút: “A, phiền toái như vậy?”
Nhan Tích Ninh trầm trọng vỗ vỗ bả vai Bạch Đào: “Chậm sẽ không kịp.
Đợi lúc ngươi phát hiện một con ve chó, trong phòng ngươi cũng đã có một ngàn con.”
Bạch Đào ánh mắt sợ hãi: “Không, không thể nào?”
Nhan Tích Ninh nghiêm trọng: “Tin tưởng ta, loại sự tình này ta sẽ không nói lung tung.
Đúng rồi, chốc lát có thể dùng nước ngải tắm rửa cho Tiểu Tùng, mùi ngải có thể đuổi ve chó.”
May mắn là ve chó, nếu là rận sẽ càng phiền toái.
Nghĩ đến đây Nhan Tích Ninh cảm giác lông toàn thân đều dựng lên, hắn biết đây là tác dụng tâm lý của mình.
Sở Liêu không có đủ loại dược vật diệt côn trùng, theo nhiệt độ không khí lên cao, rắn rết sâu bọ, côn trùng, chuột, kiến,….!sẽ xuất hiện trong nhà.
Tưởng tượng đến ở một góc lơ đãng nhìn thấy khách ngoài dự kiến, Nhan Tích Ninh nhịn không được sợ run cả người: “Y ~”
Ngải mới hái rửa xong cho vào nào chần qua liền biến thành màu xanh sẫm đẹp mắt, nước sôi trong suốt cũng biến thành màu xanh biếc.
Trong phòng bếp tràn ngập mùi thơm ngát của ngải, hương vị này làm cho Nhan Tích Ninh cảm giác an toàn hơn vài phần.
Ở trong ấn tượng của hắn, một ít côn trùng khiến người ta chán ghét đều rất ngại mùi ngải.
Nguyên bản hôm nay chỉ tính toán hái ngải làm bánh nếp, hiện tại hắn quyết định vắt nhiều nước ngải, buổi tối hắn phải bắt Bạch Đào tắm bằng nước ngải.
Nhan Tích Ninh đem ngải đã được trụng qua bỏ vào nước lạnh làm lạnh, ngải làm lạnh xong dùng chày nhẹ nhàng giã một chút liền biến thành nước ngải nồng đậm màu xanh sẫm.
Nhan Tích Ninh lấy một chén lớn nước ngải chuẩn bị dùng làm bánh nếp, chỗ nước còn lại hắn cẩn thận rót vào bồn gỗ: “Làm cổ nhân thật khó a.”
Khi hắn chuẩn bị xong nước ngải, Bạch Đào đang kích động cầm một bồn lớn ngải khô trở lại: “Thiếu gia, Lãnh quản gia cho ta thiệt nhiều cây ngải.”
Nhan Tích Ninh đưa tới bếp lò nhỏ bị hỏng trong nhà: “Đi, huân phòng đi.”
Hôm nay Đế sư Phó Diễn Chi tới chơi, Cơ Tùng chỉ có thể đi chính điện nghênh đón hắn.
Trong khoảng thời gian này triều đình rung chuyển bất an, mặc dù không có lan đến trên người Phó Diễn Chi, nhưng mỗi ngày nghe triều thần cãi nhau cũng phiền chán.
Thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, Phó Diễn Chi liền đến Dung Vương phủ đi dạo, một là vì thăm phu phu Dung Vương gặp thích khách, nghe một chút phán đoán của Cơ Tùng với chuyện ám sát, nhìn thương thế Dung Vương phi khôi phục đến thế nào ; hai tự nhiên là vì cẩm lí âu yếm của ông, mấy ngày không gặp, Phó Diễn Chi ngủ mơ đều là cá chép lớn bơi lội qua lại.
Từ sau khi Cơ Tùng bọn họ gặp chuyện, các Hoàng tử khác đều bị Thánh Thượng đánh bản tử.
Nhưng chồng chồng Dung Vương lại được Thánh Thượng ngợi khen, trong lúc nhất thời địa vị hai người nước lên thì thuyền lên.
Thừa cơ hội này, Phó Diễn Chi muốn gặp mặy vị Dung Vương phi tự tay xiên Vũ Bạch yêu dấu của ông.
Cơ Tùng mang theo Phó Diễn Chi mới đi đến trước hành lang, chỉ thấy một con chó nhỏ màu xanh ướt sũng hướng về phía y chạy tới.
Y kinh ngạc nhìn chằm chằm chó nhỏ, y chỉ rời Văn Chương Uyển trong chốc lát, chó làm sao lại xanh rồi?
Phó Diễn Chi nhìn thấy con chó nhỏ đuôi lắc ra gió, ông châm chước nói: “Cẩu này nhan sắc rất khác biệt.” Chờ ông đi vào Văn Chương Uyển, ông phát hiện ra không chỉ là cẩu nhan sắc khác biệt, cả khí chất của Văn Chương Uyển và nơi khác hoàn toàn bất đồng.
Trong viện có đất trồng rau, dưới hành lang có liệp ưng, trước người là chó xanh nhỏ……!Trong lúc nhất thời Phó Diễn Chi sắc mặt phức tạp không biết nên lộ ra biểu tình gì.
Nhìn thấy đệm chăn treo trên dây thừng phơi ánh nắng, nhìn lại giữa cửa sổ đóng chặt tràn ra sương khói, Cơ Tùng hơi hơi nhướng mày: “A Ninh? Ngươi đang làm cái gì?”
Nhan Tích Ninh nghe tiếng từ trong bếp đi ra, nhìn thấy lão nhân phía sau Cơ Tùng, hắn ngượng ngùng nở nụ cười: “Độ ấm dần dần cao lên, trong nhà xuất hiện kiến, ta nói Bạch Đào đốt ngải đuổi trùng.
Trong nhà có khách tới sao?”
Cơ Tùng giới thiệu: “Vị này chính là Đế sư Phó Diễn Chi, Thái phó cũng là ân sư của ta.”
Phó Diễn Chi đối với Nhan Tích Ninh cung kính hành lễ: “Cựu thần Phó Diễn Chi bái kiến Dung Vương phi.”
Người Sở Liêu nhân đối với nhân sĩ uyên bác phi thường tôn kính, Phó Diễn Chi lại là đại nho đương thời.
Nhìn đến lão giả tóc trắng xoá hướng về phía mình hành lễ, Nhan Tích Ninh bước nhanh đến trước mặt ông nâng dậy: “Thái phó xin đứng lên!”
Tuy nói Phó Diễn Chi là đại nho đương thời, nhưng Nhan Tích Ninh cực kỳ sợ cùng người như thế nói chuyện.
Càng cùng bọn họ nói chuyện, lại càng lộ ra sự nông cạn của bản thân.
Vì thế Nhan Tích Ninh ôn thanh nói với Cơ Tùng: “Ta đanh làm bánh nếp lá ngải, sắp ra nồi.
Dung Xuyên ngươi trước tiên mang Thái phó đi thưởng cá đi?”
Nếu như hắn nhớ không sai, Phó Diễn Chi thích đám cẩm lí kia.
Lần trước hắn không cẩn thận xiên đi một cái cẩm lí màu đen, Cơ Tùng vì nó mà lần đầu tiên xuất hiện ở trong tiểu viện của mình.
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh đi về phòng bếp, Phó Diễn Chi cười dài: “Dung Vương phi thần thanh khí sảng, cùng Dung Xuyên cực kỳ xứng.”
Ý cười trên khoé môi Cơ Tùng càng thêm sâu sắc: “Ân sư, Văn Chương Uyển có một tòa cầu đá nhỏ, đứng ở trên cầu xem cá có một phen lạc thú khác.”
Nghe như thế Phó Diễn Chi hai mắt sáng ngời: “Thật sao?!”
Trong bếp nồi bánh nếp thứ nhất nấu xong, hơi nước màu trắng bốc lên, trong nồi viên tròn lớn nhỏ bằng nắm tay ngượng ngùng lộ ra diện mạo.
Nhan Tích Ninh chưa kịp nấu đậu đỏ, nhân bánh nếp hắn làm gồm có măng, thịt và đậu phụ khô đều được thái hạt lựu.
Dùng nước ngải bỏ vào bột gạo nếp nắn thành viên sau khi chưng lên ánh màu xanh biếc, mang theo mùi thơm ngát thản nhiên.
Nhan Tích Ninh hít sâu một hơi, đây là hương vị mùa xuân a..