Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 30: Xuân Săn Hạ 3


Bạn đang đọc Sau Khi Cá Mặn Thế Gả – Chương 30: Xuân Săn Hạ 3


Editor: Yang1002
Lúc bọn Nhan Tích Ninh từ triền núi trở về, mỗi người trên lưng đều tràn đầy rau dại, sau xe lăn của Cơ Tùng cũng treo rất nhiều túi lớn túi nhỏ, trên người y chất đầy rau dại, thời điểm trở về chỉ lộ đầu không có mang đồ ăn ra bên ngoài.
Mùa xuân là mùa của rau dại, trong khu vực săn bắn đồi núi bảo dưỡng thích hợp quả thực là cái bảo khố.

Hương thung màu đỏ, măng được bọc bởi lớp vỏ ngoài màu xanh đen, tỏi tây màu xanh biếc nặng mùi, cẩu kỷ bóng lưỡng đến muốn chảy dầu……
Lúc các Hoàng tử khác còn đang nóng lòng muốn tỷ thý săn thỏ bắt hồ ly, trong lều của Cơ Tùng đã chất đầy màu đỏ xanh của các loại rau dại.

Tuy rằng thiếu niềm vui truy đuổi, nhưng cảm giác ngắt lấy rau dại cũng thỏa mãn không kém so với việc săn được con mồi bao nhiêu.
Rau dại tươi mới hái về phải xử lý nhanh một chút, bằng không sẽ không trữ được thời gian dài.

Đương nhiên chuyện này không làm khó được trù phòng của Dung Vương phủ, đầu bếp lão Trương từ sau khu học được cách làm thịt kho tàu, đã đem Nhan Tích Ninh trở thành tròng mắt mà đối đãi, không bao lâu hắn liền mang theo nhóm tôi tớ đem rau dại hái được trên núi nhỏ về phía sau phương xử lý.
Nhan Tích Ninh cảm thấy mỹ mãn xoa xoa tay: “Ngày mai ta phải mang nhiều túi to hơn đi hái rau dại! Tranh thủ hái nhiều một chút.”
Chóp mũi Cơ Tùng còn vương vấn mùi măng thơm ngát, y buồn cười nói: “Hôm nay hái được nhiều như vậy, cũng đủ ngươi ăn hơn một tháng đi? Ngươi hái nhiều đồ ăn như vậy làm gì?”
Nhan Tích Ninh lục lọi ba lô: “Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, không bằng nhân cơ hội hái nhiều một ít rau dại.

Tư vị rau dại trong mùa tốt lắm nga, bỏ qua là không còn rồi.”
Cơ Tùng bất đắc dĩ nói: “Kia cũng quá nhiều, ăn không hết chẳng phải rất lãng phí?”
Nhan Tích Ninh cười nói: “Không chỉ một người là ta ăn a, các thị vệ đại ca trong phủ cũng hỗ trợ đâu.”
Cơ Tùng khóe môi hơi hơi nhếch lên: “Dung Vương phủ sẽ không bỏ đói bọn họ, đương nhiên cũng sẽ không để ngươi đói.”
Nhan Tích Ninh cảm thán nói: “Nhưng nhiều rau dại như vậy không ai hái ở mãi trên núi không phải rất đáng tiếc sao? Xử lý một chút là có thể tồn thời gian dài, phong vị cũng độc đáo, đến lúc giáp vụ dùng nước ấm ngâm một lát là có thể có bữa ăn ngon.”
“Bãi săn Hoàng thất chiếm nhiều đỉnh núi như vậy, nơi này có nhiều thực vật động vật, nhưng hàng năm chỉ có tiết xuân thu mới có người tiến vào.

Rau dại quá mùa liền héo đi, hảo lãng phí a.


Ngươi coi như lòng ta tham, ta chính là nghĩ muốn hái nhiều chút.

Ăn không xong ta phơi khô từ từ ăn ~”
Cơ Tùng khóe môi hơi hơi cong lên: “Ân.”
Đang lúc Nhan Tích Ninh ở giữa lều trại đợi hương thung vị cá, bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào: “Hoàng Thượng giá lâm ——”
Nhan Tích Ninh quay đầu nhìn về phía Cơ Tùng: “Làm sao bây giờ?”
Cơ Tùng lăn xe lăn hướng bên ngoài lều trại: “Tiếp giá.”
Nghĩ đến sắp nhìn đến người lãnh đạo cao nhất Sở Liêu, Nhan Tích Ninh còn rất kích động.

Nhưng mà chờ ra lều trại hắn mới hiểu được, nguyên lai tiếp giá không phải tiếp đại giá của Hoàng Thượng, mà là đội danh dự của Hoàng Thượng, kiệu liễn của Hoàng Thượng còn ngoài một dặm có hơn.
Nhan Tích Ninh lại một lần nữa cùng nhóm Hoàng tử hội hợp một chỗ, lúc này hắn thấy được hai Hoàng tử so với Cơ Tùng nhỏ hơn: Ngũ Hoàng tử Cơ Du cùng Thất Hoàng tử Cơ Đàn.
Cơ Du vóc người không cao bộ dáng hàm hậu, nhìn thấy Nhan Tích Ninh cười kêu một tiếng Hoàng tẩu.

Cơ Đàn đang ở tuổi trêu mèo chọc chó, quấn quít lấy Cơ Lương hỏi đông hỏi tây, Cơ Lương không có biện pháp chỉ có thể đem ngọc bội tùy thân cho cậu, lúc này mới đổi lấy một chút bình yên.
Không quá lâu loan xe của Hoàng Thượng liền tới trước mặt mọi người, Hoàng tử vương tôn trong miệng hô to vạn tuế quỳ xuống đất.

Cơ Tùng chống tay vịn xe lăn cũng muốn quỳ xuống, lúc này chợt nghe Dương công công giương giọng nói: “Bệ hạ khẩu dụ, các khanh miễn lễ —— Bệ hạ ngựa xe mệt nhọc, thân thể mệt mỏi không tiện tiếp kiến chư vị, chư vị về trước đi.”
Được, được thấy cái tịch mịch, vẫn là trở về chờ hương thung vị cá đi.
Nhưng khi Nhan Tích Ninh mới vừa trở lại lều trại, Dương công công lại tới truyền khẩu dụ, tin tức hắn mang đến chính là gia yến.

Tiếng phổ thông ở Sở Liêu vô cùng luẩn quẩn, Nhan Tích Ninh nghe như lọt vào trong sương mù, bất quá sau hắn cũng nghe hiểu được.

Hoàng Thượng ý tứ là người trong Hoàng thất đã lâu không tụ họp về, xuân săn lần này mấy Hoàng tử đều ở, muốn làm cái gia yến đơn giản náo nhiệt.
Lúc Dương công công nói đến hai chữ gia yến, Nhan Tích Ninh chờ mong tới cực độ —— gia yến Hoàng gia! Này đại khái là quy cách gia yến cao nhất cả Sở Liêu đi? Nhất định có rất nhiều thứ tốt!
Cơ Tùng thản nhiên xem xét Nhan Tích Ninh một cái, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt.

Địa điểm gia yến ở trong lều trại lớn nhất, tiến vào lều liền có thể thấy hai hàng bàn ngắn chia ở hai bên lều trại.

Vị tría ở giữa phía Bắc kê cái bàn so với bàn khác đều phải to hơn, đó là vị trí của Bình Viễn Đế.
Nhan Tích Ninh mày hơi hơi nâng lên: “Vậy mà là ăn riếng.” Không nghĩ tới Hoàng thất Sở Liêu rất chú ý, hiện tại liền thực hành chia ra ăn a.

Thật không sai, ấn đầu người phân phối, mỗi người đều có phần!
Cơ Tùng tựa tiếu phi tiếu: “Rất chờ mong?”
Nhan Tích Ninh tươi cười sáng lạn: “Ân!” Rất chờ mong loại thức ăn chỉ thấy tên trên thực đơn nhưng lại chưa từng ăn qua xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cơ Tùng tựa hồ muốn nói gì, mà khi y mới vừa mở miệng, Dương công công thanh âm lần thứ hai truyền đến “Thánh Thượng giá lâm ——”
Các Hoàng tử lại rầm một tiếng quỳ xuống đất, trong đó Cơ Tùng bởi vì tình huống đặc thù miễn quỳ lạy.

Nhan Tích Ninh gian nan đứng lên từ sau bàn, thừa dịp đứng dậy, hắn nhìn lướt qua chỗ phía Bắc.
Sở Liêu không có thiết bị chiếu sáng hiện đại, ánh sáng của nến chỉ có thể chiếu sáng khu vực hữu hạn.

Nhan Tích Ninh lia nhanh qua hướng Bắc thấy một lão gia thân thường phục dáng người mượt mà cao lớn, nhìn thấy còn rất bình dị gần gũi.
Bình Viễn Đế nhập toạ cằn nhằn vài câu, gia yến liền bắt đầu.

Nhan Tích Ninh chờ mong tới cực hạn, đến đây đi, hắn đã chuẩn bị tốt.
Đầu tiên đi lên chính là một cái chén nhỏ tinh xảo, vạch nắp che chén, Nhan Tích Ninh từ chờ mong biến thành nghi hoặc.

Này……!Như thế nào là một chén thịt tươi? Trên thịt băm để một cái lòng đỏ trứng, vị thịt tươi cùng mùi máu đập vào mặt.
A, này……
Nhan Tích Ninh theo bản năng nhìn về phía Cơ Tùng bên cạnh, hắn muốn nhìn một chút người địa phương ở Sở Liêu ăn món này thế nào.


Nhận được ánh mắt xin giúp đỡ của Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng hào khí đem thịt băm trước mặt bưng lên một ngụm ăn hết.
Nhan Tích Ninh trợn to hai mắt:……
Tráng sĩ! Rất dứt khoát!
Cảm thán xong, hắn quay lại…!Vẻ mặt đau khổ nhìn chén nhỏ trước mặt.

Không phải hắn già mồm cãi láo, mà hắn thật sự ăn không vô a.
Lúc này chỉ thấy một bàn tay to đột nhiên bưng đi chén thịt băm này của hắn, Cơ Tùng mặt không đổi sắc một hơi cạn sạch, tiếp theo còn đem chén trống đặt ở trước Nhan Tích.

Nhan Tích Ninh cảm kích cực kỳ: “Cảm tạ Tùng Tùng.”
Cơ Tùng nói nhỏ: “Đây là truyền thống Hoàng thất.”
Cùng được bưng lên với thịt băm còn có hai đạo đồ ăn tối như mực, trải qua sự phân biệt của Nhan Tích Ninh, kia tựa hồ là rau quỳ và rau dương xỉ được tẩm ướp.
Khi hắn chờ mong gắp một miếng rau dương xỉ vào trong miệng, hắn thiếu chút nữa khóc ra: Sinh thời không gặp qua rau dương xỉ khó ăn đến như vậy, muối ở Sở Liêu không đáng giá sao? Bỏ nhiều như vậy làm gì? Hương vị rau quỳ cũng vô cùng thê thảm, lạnh như băng trắng ngấy, ăn xong rồi không chỉ dạ dày lạnh, tâm Nhan Tích Ninh cũng lạnh.
Hắn sai rồi, hắn không nên chờ mong gì với gia yến Hoàng thất.

Sau khi giảm bớt chờ mong, đồ ăn kế tiếp bưng lên thật ra ăn ngon hơn so với dự kiến.

Không được hoàn mỹ là tất cả đồ ăn đều đựng trong chén nhỏ, chỉ có phân lượng một ngụm.
Cả tràng yến hội liên tục một canh giờ, Nhan Tích Ninh ngay cả nước canh cũng uống hơn mười ngụm.

Chờ dạ yến tan cuộc, hắn đói đến lợi hại hơn.
Trên đường quay về lều trại Nhan Tích Ninh u oán mở miệng: “Ta rốt cuộc hiểu được biểu tình ngươi sau khi nghe Dương công công nói dạ yến vì cái gì là loại biểu tình kia.” Lúc ấy hắn cảm thấy Cơ Tùng một chút cũng không kích động, hiện tại xem ra căn bản không cần kích động, y sinh vô khả luyến đã là hàm dưỡng tốt rồi.
Cơ Tùng bình tĩnh nói: “Vương thất gia yến có quy chế, không thể phô trương lãng phí, không thể xa hoa vô độ.” Đây là tổ tiên nhắc nhở hậu thế, mỗi một lần gia yến Hoàng Thượng đều nói vài thứ kia, chỉ có người chưa từng tham gia mới đối gia yến Hoàng thất có chờ mong.
Nhan Tích Ninh ủy khuất sờ sờ cái bụng: “Trở về thêm cơm.” Hắn chính là đi ra chơi xuân, chơi xuân đương nhiên phải ăn ngon uống ngọt chơi vui, làm sao có thể để đói chính mình đâu?
Trở lại lều trại không bao lâu, đầu bếp lão Trương đã đưa đến món hương thung vị cá mà Nhan Tích Ninh điểm danh.

Hương thung bọc một lớp bột nhão chiên đến vàng óng ánh cùng cá không dính dáng chút nào, bất quá kia mùi hương đặc biệt của hương thung lại trở nên nồng đậm hơn.
Nhan Tích Ninh nhiệt tình mời mọc Cơ Tùng: “Tùng Tùng, đến ăn hương thung vị cá nổi tiếng a!”
Cơ Tùng đang ở dưới ánh nến đọc sách, ánh mắt y thâm thúy ngữ điệu trầm thấp: “Ta không đói bụng.”
Nhan Tích Ninh nhíu nhíu mi, người khác có thể không biết lượng cơm của Cơ Tùng, hắn còn có thể không biết sao? Bất quá Cơ Tùng không muốn ăn, hắn cũng không miễn cưỡng.


Vừa lúc hắn có thể một mình độc hưởng phần mỹ vị này.
Hương thung vị cá ngoài giòn trong mềm, tay nghề lão Trương vẫn là rất không tệ, Nhan Tích Ninh mĩ tư tư ăn một mâm lớn.

Ăn no xong hắn đứng lên khoái trá đi bộ một vòng: “A, ăn no!”
Ăn no nên rửa mặt lên giường ngủ.

Giường đã trải sẵn còn rất lớn, hắn cùng Cơ Tùng hai người ngủ không hề áp lực.

Nhưng nên tắm rửa ở đâu? Nhan Tích Ninh ở trong lều trại quay một vòng, ngay cả Cơ Tùng đều nhìn không được: “Ngươi đang tìm cái gì?”
Nhan Tích Ninh nói: “Bồn tắm.”
Cơ Tùng thân thể cứng lạk một chút, sau đó y chỉ chỉ ngoài lều: “Tìm Nghiêm Kha.”
Nghiêm Kha bọn họ rất nhanh khiêng đến một cái bồn tắm lớn, bồn tắm có thể lớn bao nhiêu? Nhan Tích Ninh cảm thấy hắn có thể bơi lội ở bên trong.

Bọn họ đem bồn tắm đặt ở giữa lều, bồn tắm đen như mực tản ra hương vị không dễ ngửi lắm.
Nghiêm Kha thần tình xin lỗi: “Xin lỗi a Vương phi, trong Vương phủ đều là hán tử cẩu thả, lúc xuất môn cũng không nghĩ đến vấn đề tắm rửa, ngài trước tạm dùng đỡ.”
Nhan Tích Ninh cảm kích nói: “Phiền toái mọi người.

Bồn tắm này rất tốt, nhưng là……!Không biết mọi người từ nơi nào tìm được.” Hắn như thế nào cảm thấy hương vị bồn tắm này có chút quen thuộc đâu?
Nghiêm Kha kinh hỉ nói: “Mượn chỗ đầu bếp lão Trương, lão Trương nói đây là bồn gỗ tốt nhất phòng bếp, vừa lớn vừa rắn chắc, thời điểm dội nước heo một giọt nước sôi cũng không bắn ra ngoài.”
Cơ Tùng lấy sách che mặt, nhưng bả vai run run đã bán đứng y.
Nhan Tích Ninh:……
_______________
Tác giả có chuyện nói:
Bồn giết heo: Đều là dùng để tắm rửa, thùng tắm có thể so với ta cao quý hơn nơi nào? Ta tẩy ra càng sạch sẽ!
Rau dương xỉ
Rau quỳ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.