Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 159: Đồng Tâm Kết Hoàn Chính Văn


Đọc truyện Sau Khi Cá Mặn Thế Gả – Chương 159: Đồng Tâm Kết Hoàn Chính Văn


Sau một hồi binh biến, kinh thành ngập tràn trong cảnh tan hoang, Cơ Tùng làm người thắng kỳ thật có rất nhiều việc cần hoàn thành.

Y cần khao thưởng tướng sĩ Sí Linh quân, cần trấn an văn võ bá quan, cần vực dậy triều đình Sở Liêu……!Nhưng lúc này cái gì y cũng không muốn làm, chỉ muốn lẳng lặng canh giữ ở bên người Vương phi của mình.
Cơ Du đập một mâm tới, đầu Nhan Tích Ninh sưng lên một cục bự.

Lúc ấy hắn không ngất, nhưng sau khi rời khỏi Thái Hòa Điện liền hôn mê.

Diệp Lâm Phong bình tĩnh sờ soạng trên đầu Nhan Tích Ninh thật lâu, từng cây ngân châm đâm xuống, Nhan Tích Ninh lại không hề phản ứng.
Cơ Tùng nôn nóng đi tới đi lui: “Thần y, rốt cuộc A Ninh thế nào?”
Diệp Lâm Phong trầm ngâm thật lâu rồi lắc đầu: “Không tốt lắm.

Đầu óc là một trong những bộ phận quan trọng nhất, ngươi nhìn trên đầu hắn sưng lớn như vậy, nói không ảnh hưởng là giả.

Ta cũng không biết khi nào hắn có thể tỉnh lại, lại càng không rõ sau khi hắn tỉnh có thể có chứng bệnh khác hay không.”
Thần y thở dài một hơi nặng nề: “Vả lại trước đây Tích Ninh còn có một ít chứng bệnh, chỉ có thể từ từ xem sao.”
Cơ Tùng giống như bị người đánh vào đầu một cái trong óc trống rỗng, sau một lúc lâu, thanh âm y run rẩy: “Thần y ý của ngài là, ngài cũng không biết khi nào A Ninh có thể tỉnh lại?” Tay Cơ Tùng run nhẹ lên, loại cảm giác này tựa như khi y biết được hai chân mình cuối cùng cũng không thể đứng lên nữa vậy.
Diệp Lâm Phong không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn y một cái.
Khóe môi Cơ Tùng co rúm một chút lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “Sao có thể? Thân thể A Ninh khỏe mạnh, nói không chừng ngủ một hai canh giờ là tốt rồi.” Hơn nữa, còn có thần y ở đây.

Chân y còn có thể chữa khỏi, A Ninh chỉ bị đánh sưng lên, sao có thể không tỉnh dậy chứ?
Đêm qua binh biến, A Ninh một ngày một đêm không ngủ, hiện tại mệt mỏi nên ngủ cũng là bình thường.

Cơ Tùng nâng tay nhẹ nhàng vuốt lên gò má Nhan Tích Ninh ôn nhu nói: “Yên tâm đi, ta liền canh ở chỗ này, làm sao cũng không đi.

A Ninh, ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Diệp Lâm Phong lo lắng liếc Cơ Tùng một cái, cuối cùng ông thu thập hòm thuốc cũng chưa nói thêm gì.
Cơ Tùng lẳng lặng canh bên giường A Ninh một ngày, thẳng đến khi màn đêm buông xuống, A Ninh cũng không tỉnh lại.

Mắt thấy sắc trời dần dần ảm đạm xuống, tâm Cơ Tùng cũng giống như bị bịt kín bởi một tầng bóng đêm: “A Ninh, trời đã tối rồi, ngươi không đói bụng ư? Hôm nay Lão Trương làm thịt nồi cùng xương hầm dưa chua, đều là món ngươi thích ăn, nếu ngươi không rời giường, bọn Nghiêm Kha sẽ ăn sạch xương sườn ngươi thích.”
Nhan Tích Ninh tĩnh lặng nhắm hai mắt, sắc mặt hắn hơi hơi trắng bệch, cả người giống như đang ngủ bình thường.
Lúc này Nghiêm Kha nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ: “Chủ tử, người trong cung tới.

Ngài mau đi ra nhìn xem đi.”
Cơ Tùng nhướng mày: “Hiện tại?” Không biết vì sao, trong đầu y toát ra câu nói ban ngày Bình Viễn Đế nói kia: chờ xử lý tốt sự tình, ta sẽ cho ngươi một cái công đạo.
Chờ khi Cơ Tùng đi vào chính điện, y phát hiện Tể tướng Văn Nhân Kính cùng đại thái giám Dương Thuận Phát đứng ở trong đại điện, bọn họ thay tang phục màu đen.

Vừa thấy Cơ Tùng đến, Dương Thuận Phát liền khóc nức nở: “Dung Vương điện hạ, bệ hạ cùng Thái hậu……nửa canh giờ trước đã băng hà……”
Toàn bộ lông tóc Cơ Tùng dựng thẳng lên, y há mồm muốn nói cái gì đó, nhưng một chữ cũng không nói được.
Bình Viễn Đế đã chết? Không phải ông nói, còn có chuyện phải xử lý sao?
Thấy Cơ Tùng sửng sờ tại chỗ, Tể tướng Văn Nhân Kính bi thương nói: “Dung Vương Cơ Tùng tiếp chỉ ——”
Cơ Tùng cảm giác đầu óc mờ mịt, y chậm rãi quỳ xuống: “Thần Cơ Tùng tiếp chỉ.”
Sau khi Bình Viễn Đế tách ra cùng bọn Cơ Tùng, chỉ làm hai chuyện.

Ông lẳng lặng nhốt chính mình trong Ngự thư phòng viết xong di chiếu, trên di chiếu chỉ có hai nội dung: Sau khi ông băng hà, truyền ngôi cho Cơ Tùng.

Còn có một chuyện, đó là tang sự giản lược lấy quốc sự làm trọng.
Viết xong di chiếu, ông truyền Tể tướng cùng đại thần tâm phúc trong triều tới Ngự thư phòng, nói cho bọn họ sau khi tân hoàng thượng vị nên làm việc như thế nào.

Tuy nói vua nào triều thần nấy, nhưng làm quân thần một hồi, chuyện Bình Viễn Đế nên công đạo vẫn cần phải công đạo.
Cơ Tùng chết lặng nghe giọng Văn Nhân Kính, khung cảnh ở chung với Bình Viễn Đế chậm rãi trôi qua trong đầu.


Trong lòng y chua xót, ngực như bị đè ép bởi một tảng đá rất lớn, vừa lạnh vừa nặng, cùng lúc đó trong lòng còn có một loại cảm giác giải thoát bí ẩn.

Đủ loại cảm xúc đan vào cùng một chỗ, khiến cảm giác của y trở nên cực kỳ phức tạp.
Chờ Văn Nhân Kính truyền chỉ xong, ông khép thánh chỉ lại trịnh trọng giao vào trong tay Cơ Tùng.

Thấy hốc mắt Cơ Tùng phiếm hồng, Văn Nhân Kính nức nở nói: “Bệ hạ nén bi thương.” Bắt đầu từ một khắc Cơ Tùng tiếp chỉ kia, Cơ Tùng chính là hoàng đế Sở Liêu.
Tiếng Cơ Tùng khàn khàn mở miệng: “……!Thống khổ không?” Lúc Bình Viễn Đế đi có thống khổ không? Ông dùng dược mà thần y đưa ư?
Dương Thuận Phát khóc như đứt từng khúc ruột, nghe được lời Cơ Tùng hỏi, ông nghẹn ngào nói: “Tiên hoàng tựa hồ sớm có dự triệu, ông tắm rửa dùng bữa tối.

Sau bữa tối ông nói ông mệt nhọc, muốn đi ngủ, không nghĩ vừa ngủ, vừa ngủ……!liền băng hà.”
Trong đầu Cơ Tùng xuất hiện dáng vẻ Bình Viễn Đế trước khi lâm chung, ông yên tĩnh nằm trên long sàng, lấy một viên dược từ trong bình ra.

Cầm dược trong tay một lúc, ông cười ha hả ném dược vào trong miệng nhắm hai mắt lại.
Văn Nhân Kính quay đầu xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt: “Lễ bộ y theo di nguyện của tiên hoàng, hết thảy tang sự đều giản lược.

Bảy ngày sau, di thể tiên hoàng cùng di thể tiền Thái tử và Thái hậu sẽ được đưa vào hoàng lăng hạ táng.

Bệ hạ, mời theo cựu thần di giá, Sở Liêu không thể một ngày không chủ.”
Căn cứ theo quy định Sở Liêu, sau khi hoàng đế băng hà, quan tài phải ngừng ở trong cung đến bảy tháng mới có thể nhập hoàng lăng.

Nhưng mà Bình Viễn Đế không muốn phiền toái như vậy, ông cố ý công đạo đừng có ngừng linh, đừng cho con nối dòng giữ đạo hiếu.

Kinh thành trăm phế đãi hưng, hoàng thất hẳn nên tạo phúc vì dân chúng, mà không nên hao phí tinh lực trên người người chết.

Dân chúng bình thường chỉ đặt linh cữu bảy ngày là có thể hạ táng, ông có gì không thể?
Cơ Tùng nắm chặt thánh chỉ, y gật nhẹ: “Được.” Khi hai chân y sắp bước ra khỏi cửa lớn chính điện, y lại dừng cước bộ: “Nghiêm Kha, nói cho thần y cùng Bạch Đào, chăm sóc A Ninh cho tốt.”
Trong Thái Hòa Điện lại một lần nữa treo cờ trắng lụa trắng, trong chính điện đặt một cỗ quan tài rất nặng, Bình Viễn Đế liền nằm ở trong quan tài.

Quan tài như vậy, trong cung có vài cái.
Người túc trực bên linh cữu Bình Viễn Đế chỉ có y là con nối dòng còn sống, trong đó Cơ Lương bị trọng thương, đến bây giờ còn chưa thể đứng lên.

Trong Thái Hòa Điện to như vậy, chỉ có hai người y cùng Cơ Đàn.
Tuy Cơ Đàn nhỏ tuổi, nhưng cũng biết từ hôm nay trở đi, cậu không còn phụ hoàng nữa không còn có thể tùy hứng nữa.

Cậu nhớ kỹ lời mẫu phi Nhàn Quý phi nói, cái gì cũng nghe theo Cơ Tùng.

Nhìn Cơ Tùng quỳ, cậu cũng quỳ theo, nhìn Cơ Tùng hoá vàng mã, cậu cũng dịch đến bên cạnh Cơ Tùng đang hoá vàng mã.
Dù sao Cơ Đàn cũng còn nhỏ tuổi, không lâu sau cậu liền buồn ngủ không chịu nổi.

Đầu cậu gục lên gục xuống, thân thể cũng nghiêng về phía Cơ Tùng.

Chờ khi cậu phản ứng lại, cậu phát hiện cậu đã gối lên trên đùi Cơ Tùng.
Bàn tay to ấm áp của Cơ Tùng ôn nhu vuốt ve trên đầu Cơ Đàn, điều này làm cho Cơ Đàn càng buồn ngủ.

Giữa lúc mê mang, Cơ Đàn nghe được Cơ Tùng hỏi: “Tiểu Thất năm nay bao nhiêu tuổi?”
Cơ Đàn mơ mơ màng màng trả lời: “Tám tuổi.”
Thanh âm Cơ Tùng mờ mịt vang lên: “Hoàng huynh chờ ngươi mười năm.”
Cơ Đàn không hiểu rõ ý Cơ Tùng: “Hoàng huynh, ngươi đang nói cái gì? Tiểu Thất nghe không hiểu.” Mười năm? Chờ mười năm làm cái gì?
Cơ Tùng nhẹ giọng nói: “Mười năm sau ngươi sẽ hiểu.” (Và Sở Liêu đã có người kế vị sau này)
Cơ Đàn thủ trước quan tài Bình Viễn Đế ba ngày, ngày thứ tư khi kinh thành đột nhiên trở trời, một trận rét tháng ba đến.


Cơ Đàn bị cảm lạnh, cả người mệt mỏi.

Cơ Tùng không đành lòng để cậu tiếp tục quỳ, liền sai cung nhân dẫn cậu đi.
Cơ Đàn đi rồi, Cơ Lương liền đến.

Cơ Lương đã lăn qua một vòng quỷ môn quan trên mặt không có chút máu, tiến vào đại điện, hắn liền trầm mặc quỳ gối trước chậu than.

Hắn chỉ còn một cánh tay còn sót lại cũng không bởi vậy mà sửa lại tính tình.

Đốt vài tờ giấy xong, hắn đột nhiên nở nụ cười: “Nếu Cơ Nam biết người cuối cùng thượng vị chính là ngươi, chắc ở dưới sẽ tức giận đến giơ chân.”
Cơ Tùng:……
Cơ Lương nghĩ tới chuyện buồn cười, hắn cười khúc khích khúc khích vài tiếng liền động đến miệng vết thương, đau đến hắn phải hút khí, thân thể cũng ngã trái ngã phải.

Hắn cũng không khách sáo: “Hoàng đế đến đây, mượn thân hình vĩ đại của người đến cho ca ca ta dựa vào một chút, ngươi phải tốt với ta một chút có biết không? Dù sao về sau ngươi chỉ còn một huynh trưởng là ta.”
Cơ Tùng liếc Cơ Lương một cái, y yên lặng xê dịch thân thể, để Cơ Lương nhích lại gần.

Thân thể Cơ Lương thiếu hụt đến lợi hại, Cơ Tùng có thể cảm giác được hắn đang run rẩy: “Không cần chống đỡ, nếu thân thể không ổn, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Cơ Lương lầm bầm hai tiếng: “Xem thường ai đây? Bổn vương không đến ở cùng ngươi, ngươi sẽ không tịch mịch đến chết? Đúng rồi, thay ta cám ơn đệ muội.

A, không, cám ơn Hoàng hậu.”
Nghe được tên Nhan Tích Ninh, ánh mắt Cơ Tùng ảm đạm xuống.

Đến bây giờ A Ninh của y vẫn chưa tỉnh, cũng không biết hiện tại hắn thế nào.
Cơ Lương an ủi nói: “Ta nghe nói rồi, thằng nhãi Cơ Du này thực sự không phải thứ tốt, ngươi yên tâm đi, Hoàng hậu cát nhân đều có thiên tướng không có vấn đề gì.”
Cơ Tùng ứng tiếng, huynh đệ hai người trầm mặc nhìn ngọn lửa trong chậu than.

Qua một hồi, Cơ Lương nhẹ giọng nói: “Cơ Du giao cho ta thẩm vấn đi.”
Cơ Tùng hơi hơi gật nhẹ: “Được.”
Trong đại điện lại một lần nữa im lặng, Cơ Tùng đã quen loại im lặng này, Cơ Lương lại chịu không nổi.

Vì thế Cơ Lương khẽ cười một tiếng: “Ngươi nói, hiện tại phụ hoàng đang làm cái gì nha? Ta cảm thấy hiện tại ông nhất định bề bộn nhiều việc.

Phía dưới nhiều người quen như vậy, gặp mặt một chút uống rượu ăn một bữa cơm vân vân……”
Lúc này bên tai Cơ Lương nghe được tiếng cười “Ha hả”, thanh âm đó cực kỳ giống giọng của Bình Viễn Đế.

Cơ Lương thoáng chốc liền câm miệng, hắn nhìn trái nhìn phải chọc chọc Cơ Tùng: “Ngươi nghe được không?”
Cơ Tùng không rõ làm sao: “Cái gì?”
Cơ Lương mím môi có chút hoảng: “Ta tựa hồ nghe thấy phụ hoàng đang cười.”
Cơ Tùng suy nghĩ một lát nghiêm túc nói: “Ta không nghe thấy, có thể là ngươi quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác.”
Cơ Lương hít một hơi: “Cũng phải, nếu ông còn sống, sao có thể để ta lúc này hồ ngôn loạn ngữ.” Sau một lúc lâu, Cơ Lương nhìn chằm chằm chậu than hốc mắt phiếm hồng: “Dung Xuyên, linh đường thật im lặng a.

Nếu không xảy ra phá sự này, mấy huynh đệ chúng ta có thể gom đủ mấy bàn mạt chược, nhưng hiện tại chỉ có ba chúng ta.

Thật sự là……muốn ngôi vị hoàng đế làm gì, chơi mạt chược không vui sao?”
Trong linh đường im lặng chỉ có thể nghe được tiếng gió ngoài phòng cùng thanh âm đốt giấy trong chậu than.
Bảy ngày sau, quan tài Bình Viễn Đế cùng không ít quan tài của tông thân hoàng thất được đưa đến hoàng lăng.


Sau khi an táng người chết, người còn sống phải kiên cường đứng lên tiến về phía trước.

Căn cứ Lễ bộ cùng Ti thiên giám suy tính, ngày mười tháng ba là ngày đại cát đại lợi, Cơ Tùng liền định ngày này đăng cơ xưng đế.
Trong khoảng thời gian này triều thần luôn bề bộn nhiều việc, bọn họ muốn làm tốt mọi chuẩn bị trước khi tân hoàng đăng cơ.

Mà người làm tân hoàng là Cơ Tùng lại không vui sướng chờ mong như triều thần, bởi vì A Ninh của y còn chưa tỉnh.
Diệp Lâm Phong nói với y, nếu A Ninh vẫn không tỉnh lại, khả năng có thể thức tỉnh sẽ càng ngày càng nhỏ.

Nghe tin này, Cơ Tùng căn bản không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Rét mùa xuân giằng co bảy tám ngày, sau khi cơn rét qua đi, hơi thở mùa xuân càng nồng đậm.

Trên ngọn cây trong Phẩm Mai Viên mọc ra từng nụ hoa nặng trịch, chim nhỏ líu ríu hót vang.

Tiểu Tùng cùng Thương Phong ở trong viện đuổi nhau đùa giỡn, rau trong vườn nảy mầm xanh ươm tươi tốt……
Đây là phong cảnh A Ninh thích, nhưng phong cảnh tốt đẹp như vậy, hắn lại không mở mắt nhìn một cái.
Trước khi đăng cơ, Cơ Tùng không cần chuyển vào hoàng cung.

Đã nhiều ngày qua chỉ cần có thời gian trống, y liền canh giữ bên cạnh A Ninh.

Thời gian chờ đợi là dài lâu, dưới tình hình chung, y sẽ bưng tấu chương đến bên giường Nhan Tích Ninh xử lý, như vậy chỉ cần vừa nhấc đầu là có thể nhìn đến thụy nhan của A Ninh.
Một ngày này vừa lúc hưu mộc, khi y đi vào phòng ngủ, đột nhiên cảm thấy ánh sáng trong phòng ngủ có chút hôn ám.

Nhớ rõ Diệp Lâm Phong từng nói qua với y, mặc dù A Ninh đang mê man, cũng phải thường xuyên mở cửa phòng thông khí.
Cơ Tùng chậm rãi đi đến bên cửa sổ đẩy song cửa ra, không khí tươi mát xuyên qua song cửa bay vào trong phòng, Cơ Tùng đứng ở phía trước cửa sổ hít sâu một hơi, so với triều đình ồn ào, quả nhiên y càng thích tiểu viện tử tĩnh lặng.
Khi y xoay người, quần áo lại quét một thứ gì trên bàn trà ở đầu giường xuống dưới giường.

Cơ Tùng cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy một con rối gỗ nhỏ xấu xấu đang lẳng lặng nằm dưới giường.
Nhớ rồi, đây là rối gỗ Tiểu Tùng do Bạch Đào điêu khắc, khắc ra giống như đúc.

Cậu cố ý đặt ở đầu giường, hy vọng thiếu gia nhà cậu tỉnh lại ánh mắt đầu tiên có thể nhìn thấy nó.
Cơ Tùng giơ tay tìm dưới giường, muốn lấy rối gỗ từ dưới giường ra.

Không nghĩ tới bên cạnh rối gỗ còn có một cái rương, xem ra còn không nhỏ.

Điều này làm cho Cơ Tùng có chút tò mò, rốt cuộc là cái rương gì lại cần đặt ở dưới giường? Phải biết rằng từ trước đến nay A Ninh luôn để khế đất trong ngăn tủ.
Lòng hiếu kỳ nổi lên nên Cơ Tùng đặt con rối gỗ ở một bên, lần thứ hai xoay người kéo rương ra ngoài.

Rương vẫn chưa khóa lại, sau khi mở ra Cơ Tùng trợn tròn mắt.

Chỉ thấy bên trong chứa một loạt vật không thể miêu tả, được xếp từ nhỏ đến lớn, chỉ xem ngoại hình liền biết này không phải vật phàm.

Bên cạnh mấy thứ đó còn có hai cái bình ngọc, trên bình ngọc viết “Thoa ngoài da” cùng “Bôi bên trong”.

(Chiếc rương tình thú đó quý dzị)
Sắc mặt Cơ Tùng sắc mặt cổ quái, A Ninh vẫn luôn cực kỳ đứng đắn, thứ này từ đâu tới đây?
Trong rương ngoại trừ mấy thứ này ra, còn có một dúm tóc được cột bằng dây đỏ.

Nhìn đến dúm tóc này, Cơ Tùng càng buồn bực: Tóc ai vậy?
Từ trước đến nay y không thích miên man suy nghĩ, lúc này vẫn nên gọi người tới hỏi một tiếng thì tốt hơn.

Vừa lúc Bạch Đào ngay tại ngoài phòng, Cơ Tùng vừa lên tiếng, Bạch Đào liền vui vẻ chạy vào phòng: “Vương gia, ta đến rồi.”
Vừa dứt câu Bạch Đào ảo não vỗ vỗ miệng mình: “Thực xin lỗi, bệ hạ.”
Cơ Tùng không để ý khoát tay, y chỉ chỉ rương: “Rương này là chuyện gì? Sao lại ở dưới giường?”
Bạch Đào nhìn lướt qua liền hiểu được: “Đây không phải do Nội vụ phủ thưởng cho thiếu gia ư?”
Cơ Tùng nhớ ra, khi đó y cùng Nhan Tích Ninh quyết định diễn trò lừa gạt người của Thái hậu, sau đó người Thái y viện liền đưa cái rương này tới.

Lúc ấy là do chính y gật đầu, thời gian dài trôi qua chính y cũng quên.
Khi đó cảm giác một rương đầy đồ này thật cay mắt, hiện giờ xem ra có thể sẽ có công dụng.


Chờ A Ninh tỉnh lại, y cùng với A Ninh phải nghiêm túc nghiên cứu cách dùng mấy thứ này.
Sau đó Cơ Tùng nắm một dúm tóc kia lên: “Này thì sao? Là tóc của thiếu gia ngươi sao?”
Bạch Đào thành thật nói: “Đây là tóc ngài a.

Bệ hạ, ngài quên rồi ư? Thiếu gia ngủ thích ôm ngài ngủ, có một lần ngài vội vả vào triều, thiếu gia túm tóc ngài không chịu buông tay, vẫn là ngài tự tay cắt xuống.”
Ánh mắt Cơ Tùng sáng bừng, thanh âm có chút run rẩy: “Ta đã biết, ngươi đi xuống đi.” Y nhớ ra rồi, quả thật có việc này.
Bạch Đào đáp xong liền ra cửa, trong phòng Cơ Tùng ngồi lên ghế, hai tay cầm rương run nhè nhẹ.

Nguyên lai trong rương cất tóc của y, thứ y không để ở trong lòng, lại được A Ninh cẩn thận đặt trong góc bí mật nhất.
Cơ Tùng cong tay vói vào trong vạt áo, không trong chốc lát y liền lấy ra một ống đồng nhỏ từ trong vạt áo.

Ống nhỏ này cùng y từ Lương Châu đến kinh thành, dọc theo đường đi sưởi ấm tâm y, ổn định tinh thần y.
Đẩy mở nắp ống đồng ra, Cơ Tùng giũ ra một nhúm tóc cột bằng dây đỏ.

Ngày đó A Ninh phải đi trước một bước rời Lương Châu, trong lòng y vạn phần không muốn, vì thế A Ninh liền cắt một lọn tóc của mình xuống buộc lại bằng dây đỏ.
Giữa băng thiên tuyết địa, chỉ cần cầm ống đồng nhỏ này, y liền có thể nhớ đến khuôn mặt A Ninh.
Cơ Tùng đặt hai lọn tóc dài vào một chỗ, tóc y có màu đậm hơn một chút, cũng càng thô hơn một chút.

Màu tóc A Ninh thiên thiển, càng mềm mại sáng bóng hơn.

Y cầm lấy hai lọn tóc này rất lâu, đều nói kết tóc làm phu thê, tóc y cùng A Ninh còn chưa kết cùng một chỗ đâu.
Trong kinh thành có tú nương với tay nghề tinh xảo, có thể lấy dây đỏ bao lấy tóc, sau đó cột thành đồng tâm kết xinh đẹp.

Cơ Tùng nhanh chóng lấy được đồng tâm kết do tóc y cùng A Ninh tóc kết thành, đồng tâm kết đỏ rực chỉ lớn bằng bàn tay, phía dưới là một tua rua màu vàng đỏ rũ xuống.
Cơ Tùng luôn luôn không thích mấy vật nhỏ này, nhưng sau khi có được đồng tâm kết, y đặt ở trong tay thưởng thức hồi lâu, càng xem càng thích.

Đương nhiên, y cũng không quên cho Nhan Tích Ninh nhìn một cái, vì thế y nhẹ nhàng đặt đồng tâm kết vào trong lòng bàn tay Nhan Tích Ninh: “A Ninh, ngươi xem, đây là đồng tâm kết của chúng ta.

Có phải rất đẹp mắt hay không?”
Nhan Tích Ninh không hề hay biết nằm yên, Cơ Tùng ôm hắn vào trong ngực nhẹ nhàng chải vuốt đầu tóc hắn: “Chờ qua vài ngày nữa tiết trời ấm áp, ta liền cùng ngươi đi thôn trang ngoài thành.

Không phải ngươi thích suối nước nóng trong thôn trang sao? Chúng ta có thể cùng đi ngâm suối nước nóng.

Hoa đào sắp nở rồi, rau dại trong khu săn bắn hoàng gia cũng mọc lên, năm nay chúng ta có thể yên tâm lớn mật đi hái rau dại……”
Y có rất nhiều rất nhiều chuyện còn chưa cùng A Ninh làm, còn có rất nhiều nơi chưa đi cùng A Ninh……!Cơ Tùng đặt lên trán Nhan Tích Ninh một nụ hôn dài: “Cho nên A Ninh, ngươi phải sớm tỉnh lại a.”
Nhan Tích Ninh có một giấc mộng rất dài, giữa lúc nửa mộng nửa tỉnh, hắn cảm giác như có ai đang dùng bàn chải nhỏ cọ qua mặt hắn.

Điều này làm cho hai má hắn ngứa ngứa, thân thể không nhịn được muốn tránh.

Lúc này bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Cơ Tùng: “A Ninh, ngươi phải sớm tỉnh lại a.”
Nhấc mí mắt nặng nề lên, tầm mắt một mảnh mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đang chớp lên.

Theo sương mù dần dần tản ra, tầm mắt Nhan Tích Ninh dần dần rõ ràng.

Hắn thấy được cằm Cơ Tùng, cùng đám râu trên chiếc cằm tiều tụy ấy.
Cằm Cơ Tùng dán lên tóc mai Nhan Tích Ninh, y hừ nhẹ ca khúc hôm sinh nhật Nhan Tích Ninh hát cho y nghe.

Đột nhiên, y cảm giác góc mặt mình bị ai đó ôn nhu huých nhẹ, cảm giác này quen thuộc như thế, thân thể Cơ Tùng cứng lại.
Cơ Tùng khó có thể tin mà cúi đầu, sau đó liền bốn mắt nhìn nhau cùng một đôi mắt hoa đào quen thuộc.
Giọng Nhan Tích Ninh mang theo chút khàn khàn, cả người biếng nhác: “Dung Xuyên, ta mơ thấy một giấc mộng rất dài.”
Giờ khắc này, Cơ Tùng chỉ cảm thấy xuân về hoa nở, đúng là nhân gian được dịp.

Mà y lại muốn rơi lệ.
Trong Văn Chương Uyển Thường Phong không chịu nổi Tiểu Tùng quấy rầy giương cánh bay cao, Hải Đông Thanh hùng tráng bay quanh trên bầu trời, sân cùng hồ nước dưới chân dần dần thu nhỏ lại.

Nó càng bay càng cao thẳng hướng tận trời, như thu hết cả kinh thành nơi đáy mắt.
Xuân về hoa nở, đúng là mùa tốt của nhân gian..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.