Sau Khi Cá Mặn Thế Gả

Chương 146: Mừng Vụ Thu


Bạn đang đọc Sau Khi Cá Mặn Thế Gả – Chương 146: Mừng Vụ Thu


Phòng Cơ Tùng nằm trên chỗ cao nhất của hang động, trong phòng phân ra nội thất cùng ngoại thất, trong nội thất chỉ có một cái giường đá đơn giản, ngoài ngoại thất tràn đầy binh thư.

Đóng cửa lại, rốt cuộc cũng không nghe thấy tiếng ngáy ngoài phòng nữa.
Chờ khi Nhan Tích Ninh đến nội thất, hắn phát hiện trong nội thất có một cái bồn gỗ rất to.

Trong hai thùng gỗ bên cạnh bồn là nước ấm nóng hầm hập, Cơ Tùng đổ hai thùng nước vào trong bồn, thử nhiệt độ nước xong y nhẹ giọng nói với Nhan Tích Ninh: “A Ninh ngươi tắm rửa trước, ta đi xem quân báo.”
Nhan Tích Ninh chần chờ nhìn chằm chằm cái bồn gỗ lớn kia, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.

Ngay tại lúc Cơ Tùng sắp xoay người, hắn chuẩn xác bắt được ống tay áo Cơ Tùng: “Dung Xuyên, ngươi nói thật với ta, có phải bồn gỗ này được các tướng sĩ trong quân dùng để giết heo hay không?”
Nhớ lúc trước đi săn ở bãi săn hoàng gia, hắn muốn tắm rửa, Nghiêm Kha tới chỗ đầu bếp Lão Trương tìm một cái bồn giết heo thật lớn bưng tới trong lều trại.

Nhan Tích Ninh đã trải qua giáo huấn lại nhìn đến loại bồn giống vậy, trong lòng liền cực kỳ cảnh giác.
Cơ Tùng nhướng mày, y đi đến cửa của nội thất đóng cửa gỗ lại, sau đó y cởi xuống từng kiện từng kiện quần áo: “Đây là cái ta dùng để tắm rửa, nếu A Ninh lo lắng, ta tắm rửa cùng ngươi là được.” (cái này gọi là nắm bắt thời cơ)
Sự thật chứng minh cái bồn gỗ này quả thật là bồn tắm Cơ Tùng quen dùng, trong bồn không có một tia mùi lạ.

Ngoài ra hiệu quả cách âm của phòng chủ soái thật tốt, vô luận hắn khóc xin tha như thế nào mọi người bên ngoài cũng không nghe được.
Bởi vì hành vi cầm thú của Cơ Tùng, ngày hôm sau Nhan Tích Ninh nằm úp sấp làm tổ bỏ qua buổi sáng, chờ khi hắn tỉnh dậy đã là giữa trưa.

Cơ Tùng tự biết đã làm sai chuyện chủ động đem cơm trưa hôm nay tới bên giường, nhìn thấy ánh mắt u oán của Nhan Tích Ninh, y hắn giọng che giấu sự chột dạ của bản thân: “Thân thể A Ninh thế nào? Còn khó chịu không? Ta sẽ giúp ngươi bôi chút thuốc?”
Không nói tới bôi thuốc còn đỡ, vừa nói muốn bôi thuốc, Nhan Tích Ninh liền trở mình để lại một bóng lưng tức giận cho Cơ Tùng.

Cơ Tùng cười đặt thực hạp xuống bên cạnh giường đá, y xoay người ôm lấy Nhan Tích Ninh hôn lên trán hắn, giọng điệu xin tha thứ: “Là ta sai rồi, lần sau ta sẽ chú ý.”
Nhan Tích Ninh tức giận đến nhấc chân đạp y: “Mỗi lần ngươi đều nói như vậy!” Kết quả biên độ động tác quá lớn, còn chưa đạp đến Cơ Tùng, hắn đã đau đến nhe răng trợn mắt trước.
Cơ Tùng chủ động nắm chân Nhan Tích Ninh đưa đến ngực mình: “Đến đây đi, chỉ cần A Ninh nhà ta có thể nguôi giận, muốn đạp mấy cái liền đạp mấy cái.” (ỏoooo nó soft thôi rồi)
Nhan Tích Ninh làm sao còn có thể đạp xuống, hắn phát hiện Cơ Tùng rất biết lấy lui làm tiến, chỉ cần Cơ Tùng nhận sai, hắn liền không thể kiên cường nổi.

Hắn ai oán nằm trên giường: “Vốn dĩ hôm nay ta muốn nhìn mọi người luyện tập……”
Hơn mười vạn tướng sĩ Sí Linh quân đồng thời luyện tập, hùng tráng biết bao nhiêu a! Đều do Cơ Tùng, nếu không phải y càn rỡ, làm sao hắn lại không dậy nổi.
Cơ Tùng cong khóe môi: “Để cho A Ninh của chúng ta thất vọng rồi, vài ngày gần đây các tướng sĩ cũng không luyện tập.”
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút: “Vì sao?” Chẳng phải chiến sĩ đóng quân biên cương mỗi ngày đều cần phải rèn luyện thân thể sao? Sao có thể liên tục mấy ngày cũng không thao luyện?
Cơ Tùng giải thích: “Mấy ngày nay thời tiết tốt, các tướng sĩ phải thừa dịp trước khi tuyết rơi thu hoạch hết hoa màu trồng trong đất.”
Chỗ đóng quân của Sí Linh quân bởi vì nguyên nhân địa hình, hoa màu nơi này chín chậm hơn so với những nơi khác.

Hoa màu ở các quận khác của Lương Châu nửa tháng trước đã bắt đầu thu gặt, mà hoa màu trong bồn địa hiện tại mới đến thời kì thu gặt tốt nhất.
Phụ cận nơi đóng quân trồng ngũ cốc cùng các loại đậu có chút nhiều, mấy thứ này có thể ở trong đất thêm một ngày, có thể thu hoạch nhiều hơn một chút.

Nhóm lão binh có kinh nghiệm trong quân luôn có thể tính chuẩn thời gian thu gặt tốt nhất, bọn họ tới cũng đúng lúc, vừa lúc đụng phải hiện trường thu hoạch năm nay.
Nhan Tích Ninh vừa nghe lập tức liền hưng phấn lên, hắn xoay người đứng lên: “Ta muốn đi xem mọi người thu gặt đồ vật này nọ!”
Cơ Tùng một phen túm trụ hắn: “Ăn cơm trước, ăn cơm xong lại đi.”
Nói đến cũng thần kỳ, nhớ rõ lúc y cùng A Ninh mới vừa nhận thức, A Ninh luôn ở bên tai mình ngàn dặn vạn dặn, bảo chính mình ăn cơm đúng giờ.

Nhưng sau khi tới Lương Châu rồi, đến phiên y quan tâm A Ninh có ăn cơm đúng giờ hay không.

Bất tri bất giác, vị trí của hai bọn họ đảo ngược.
Cũng bất tri bất giác, trọng tâm của A Ninh đã từ việc ăn cơm chuyển dời đến chuyện càng thêm quan trọng hơn.

Hắn đã từ một kẻ ăn hàng đơn thuần thẳng thắn, biến thành Dung Vương phi lòng mang thiên hạ.
Rửa mặt chải đầu đơn giản xong, Nhan Tích Ninh mở nắp thực hạp: “Để ta nhìn xem trưa nay ăn gì.” Trong Sí Linh quân không có bếp nhỏ, cho dù là chủ soái cũng ăn cùng nồi cơm với binh lính bình thường.

Nếu nói có gì khác nhau, vậy đại khái là đồ ăn có chỗ bất đồng, đồ ăn của Cơ Tùng so với đồ ăn của các tướng sĩ lại tinh xảo hơn một ít.
Trong thực hạp là hai món một canh, món ăn là lá khoai lang xào cùng đậu hủ cay tê, canh là canh vịt hầm măng khô.


Tuy ít rau xanh, nhưng lại đầy đủ phân lượng.

Kèm theo một chậu cơm ngũ cốc lớn, hai người nhất định có thể ăn no.
Nhìn đến vịt, hai mắt Nhan Tích Ninh sáng lên mãnh liệt: “Đây là vịt diệt châu chấu sao?” Ngày hôm qua một đường đi tới, hắn cũng không nhìn thấy trong Lương Sơn có nuôi vịt.
Cơ Tùng cười gật đầu: “Ánh mắt rất tốt, quả thật là vịt diệt châu chấu.”
Công tác diệt châu chấu cùng với mùa thu hoạch của các quận huyện đã tiến vào lúc kết thúc, đám vịt ăn châu chấu mấy tháng đã trở nên mập mạp hơn.

Ngoại trừ số vịt trả lại cho các châu và chia cho quan viên dân chúng ra, số vịt còn lại đều được đưa tới Sí Linh quân.

Vịt già nấu canh, vịt non thì làm thành vịt muối cùng vịt nướng.

Từ hôm nay trở đi, các tướng sĩ đều sẽ được ăn những món vịt mỹ vị.
Đầu bếp trong quân có khẩu vị thiên mặn, lúc nấu nướng sẽ cho nhiều muối hơn một chút.

Hương vị của ba món ăn này đối với Nhan Tích Ninh mà nói có chút mặn, nhưng mà loại khẩu vị này đối với các tướng sĩ thường xuyên đổ mồ hôi mà nói lại vừa hợp.

Nhất là món đậu hủ cay tê kia, ăn một ngụm nửa khoang miệng của Nhan Tích Ninh cũng tê rần, hắn trực tiếp mất vị giác.
Thấy A Ninh ăn một miếng uống một ngụm nước, Cơ Tùng nhanh chóng đứng dậy đi đến ngoại thất bưng nước đã bỏ thêm mật ong tới.

Uống liên tiếp vài ngụm nước mật ong, đầu lưỡi Nhan Tích Ninh mới dịu lại từ trạng thái chết lặng: “Thật tê thật cay……”
Không phải nói người Sở Liêu không thể ăn ớt sao? Vì sao tướng sĩ trong quân lại ăn vị tê cay đến đáng sợ như vậy?
Cơ Tùng mỉm cười nhìn hắn một cái: “Này ít nhiều cũng là do A Ninh a.”
Nếu không phải Nhan Tích Ninh làm cho y cùng các huynh đệ nhiều món cay như vậy, bọn họ nào biết tới sự mỹ vị của ớt? Khi bọn Nghiêm Kha lần đầu tiên ăn được ớt ở Văn Chương Uyển, hạt giống ớt cùng các loại công thức nấu ăn có thêm ớt liền bay đến Sí Linh quân.

Trong đó thịt nấu hai lần cay tê, đậu hủ cay tê trở thành món ăn hằng ngày mà các tướng sĩ yêu thích nhất trăm lần không ngán.
Cơ Tùng không kiêng ăn, y dùng canh vịt trộn cơm không bao lâu liền ăn hết hai bát lớn.

Thấy A Ninh nhai một cái uống một miếng nước, y thả một cái đùi vịt vào trong chén của A Ninh: “Ăn vịt đi, cái này không cay.”
Hơn cả vịt, Nhan Tích Ninh càng thích ăn măng khô trong canh vịt.

Măng khô màu vàng được canh vịt hầm lâu vừa giòn vừa mềm, tuy rằng kém hơn hương vị măng tươi một chút, nhưng cũng có một phen phong vị khác.
Nhìn thấy hai món một canh trước mắt, Cơ Tùng cảm khái nói: “Trước kia tới mùa đông rồi, các tướng sĩ rất ít khi ăn được rau dưa.

Ít nhiều nhờ A Ninh, năm nay các tướng sĩ có thể ăn được không ít rau dưa.”
Trong Lương Sơn thịt còn không quý bằng rau xanh, tới lúc đại tuyết phong sơn(*), các tướng sĩ mười ngày nửa tháng không ăn được một ngụm rau dưa xanh biếc.

Bởi vậy mỗi khi đến mùa đông, các tướng sĩ đặc biệt dễ nóng trong người táo bón, ăn thịt nhiều còn dễ mọc nhọt.
(*) đại tuyết phong sơn: tuyết lớn bịt kín đường lên xuống núi khiến núi bị phong bế.
Cơ Tùng nhớ rõ có một năm, trong quân không có rau dưa, các tướng sĩ mỗi ngày đều ăn thịt.

Ăn đến cuối cùng lại lở loét đầy miệng, uống nước cũng đau.

Hiện giờ tốt rồi, vấn đề này đã được giải quyết thích đáng.
Lúc ở Văn Chương Uyển, rau dưa Nhan Tích Ninh ăn không hết sẽ thu thập lại đem ra phơi nắng cho khô.

Cơ Tùng nếm qua măng khô, hương thung khô, dương xỉ khô, rau diếp khô……!Vị rau khô càng thêm độ dai, mùi cũng càng nồng đậm hơn.

Quan trọng hơn là, hơn phân nửa rau dưa ở Sở Liêu đều có thể phơi thành đồ khô.
Năm rồi khi các tướng sĩ mua rau dưa không dám mua nhiều, sợ rau dưa hư thối.

Nhưng mà năm nay rau xanh mua được có thể phơi thành rau khô ngay tại chỗ, bất tri bất giác trong thương khố đã trữ đủ lượng rau có thể ăn hơn nửa mùa đông.
Trừ bỏ rau khô ra, các tướng sĩ còn có thể nhấm nháp được rau muối chua ngọt giòn giòn cùng với đồ chua.


Năm rồi chỉ có thể thu rau xanh cho dê bò ăn, thông qua bào chế cũng có thể biến thành thức ăn thơm ngon vừa miệng.
Tỷ như cả một đầu cải lớn, thứ cải này một gốc cải có thể mọc cao đến nửa người, trồng một ruộng có thể cho ra sản lượng kinh người.

Nhưng mà vị của rau cải này vừa đắng vừa sáp, năm rồi thật sự không còn rau ăn, các tướng sĩ chỉ có thể ăn nó.

Nhưng mà dưới sự chỉ điểm của Nhan Tích Ninh, rau cải có thể làm thành dưa chua ngon miệng.

Dưa chua loại bỏ đi vị chua xót vừa giòn vừa non lại chua chua thích hợp để khai vị, dùng để hầm với thịt heo thịt bò, các tướng sĩ có thể ăn được ba chén cơm lớn.
Hiện tại trong doanh địa của Sí Linh quân có một cái sơn động để đầy bình đồ chua, các loại rau xanh đều có thể ngâm vào bên trong.

Loại đồ vật như đồ chua này lại không sợ hư hỏng, chỉ cần bảo tồn thích đáng có thể ăn được vài năm.
Rau khô, đồ chua còn có các loại công thức nấu ăn, đủ loại thức ăn phong phú đồng thời xuất hiện trên bàn ăn của các tướng sĩ, cũng giảm bớt được nan đề thức ăn trong mùa đông.

Có mấy thứ rau xanh này, năm nay các tướng sĩ không cần phải lo lắng lở loét nóng trong cùng các loại bệnh vặt nữa.
Nghe Cơ Tùng nói như vậy, Nhan Tích Ninh vui vẻ: “Này có gì ghê gớm.

Chờ thời cơ thích hợp, ta muốn cho các tướng sĩ mùa đông cũng có thể ăn rau xanh tươi mới!”
Chờ kỹ thuật tinh luyện kim loại thủy tinh của Sở Liêu tăng lên rồi, hắn muốn làm một cái lều ấm trồng rau dưa, mùa đông lớn cũng không sợ không có rau ăn.
Cơ Tùng mặt đầy ý cười: “Được, ta thay tướng sĩ trong quân đa tạ Vương phi trước.”
Ăn xong cơm trưa, hai người đi theo thông đạo tới ngoài sơn động, theo sơn đạo hướng về phía trước, liền có thể thu hơn nửa bồn địa vào trong mắt.

Các tướng sĩ trong bồn địa đang khí thế ngút trời thu gặt các loại hoa màu, trong đó khó thu gặt thỏa đáng nhất chính là các loại lúa ngũ cốc.
Bồn địa trong Lương Sơn trồng cao lương, gạo kê còn có một ít lúa mạch.

Bông lúa nặng trịch trĩu cành, lúc thu gặt phải đặc biệt cẩn thận.

Các tướng sĩ cẩn thận kéo thân cao lương lên, không đợi cao lương ngã xuống, sẽ có người tiến lên thu bông xuống.
Bông được gặt xuống dài hai thước, đặt trên đất phẳng đập thật mạnh một cái, hạt cao lương no đủ liền từ trên bông tróc ra.

Các tướng sĩ có khí lực lớn, đập hai ba cái là có thể nện toàn bộ cao lương xuống.

Hạt cao lương được tách xong cần phải phơi nắng, các tướng sĩ trực tiếp trải chiếu ở trong ruộng đổ hạt cao lương lên trên chiếu.
Rơm rạ được gặt xuống cũng không bị lãng phí, đây là lương thực chủ yếu của trâu ngựa trong mùa đông.

Bó từng bó rơm rạ lại đặt ở hai đầu bờ ruộng, chờ phơi nắng khô rồi có thể cắt ra kéo về nơi đóng quân cất giữ.
Không chỉ cao lương được thu gặt như vậy, gạo kê lúa mạch cũng đồng dạng như thế.

Theo từng tấm chiếu được trải ra, cả bồn địa trở thành một sân phơi nắng to lớn.

Đứng ở đỉnh núi nhìn xuống phía dưới, đủ loại lương thực như một bức hoạ được phơi nắng trên mặt đất, nhìn vô cùng đồ sộ.
Nhan Tích Ninh cảm thán không thôi: “Đây là chiếu cố ý đặt làm vì thu gặt sao? Các tiền bối cũng thật thông minh.”
Cơ Tùng nở nụ cười: “Không, đây là chiếu của các tướng sĩ được phát lúc nhập quân doanh, mỗi người đều có một tấm.”
Trên mỗi một tấm chiếu đều có tên của các tướng sĩ.

Trừ phi tổn hại cần phải đổi mới, bằng không chiếu sẽ đồng hành cùng kiếp sống nhập ngũ của các tướng sĩ.

Bình thường chiếu có thể trải trên giường đá, tới ngày mùa chúng nó sẽ trở thành chiếu phơi ngũ cốc lâm thời, thời gian chiến trận chúng nó sẽ trở thành nơi quy túc cuối cùng của các tướng sĩ đã hy sinh.
Tuy nói chết trận sa trường nên dùng da ngựa bọc thây, chỉ là làm sao có nhiều da ngựa bao lấy thi thể các tướng sĩ như vậy? Nếu bất hạnh bỏ mình trên chiến trường, thứ để bọc xác bọn họ chỉ có tấm chiếu luôn đi theo bọn họ.

Đây vẫn là đãi ngộ dưới tình huống bọn họ chiến thắng mới có, nếu bất hạnh chiến bại, thân thể bọn họ sẽ bị phơi thi nơi hoang dã, đầu sẽ bị địch nhân treo lên thành chiêm ngưỡng.

So sánh ra, các tướng sĩ đều nguyện ý để tấm chiếu dưới trở thành tấm phơi nắng, như vậy chứng minh bọn họ bình an còn có cơm ăn.
Cơ Tùng híp mắt cười nói: “Ta cũng có một tấm chiếu như vậy, năm trước đã bọc ta về kinh thành, cũng không biết bọn Nghiêm Kha có giữ lại hay không.”
Mũi Nhan Tích Ninh chua xót hốc mắt liền đỏ lên, hắn quay đầu phi phi hai tiếng: “Dung Xuyên nhà ta sẽ trường mệnh trăm tuổi, các tướng sĩ Sở Liêu ta đều sẽ khỏe mạnh trường thọ.”
*
Trong bồn địa ngoại trừ ngũ cốc còn trồng không ít khoai tây khoai lang cùng đậu phọng, chất đất tơi xốp đặc biệt thích hợp cho các loại cây này sinh trưởng.

Lúc trước Cơ Tùng vẫn cảm thấy khoai tây trồng trong Sí Linh quân lớn hơn so với nơi khác, nhưng mà so với khoai tây Nhan Tích Ninh trồng trong Văn Chương Uyển lại không đủ nhìn.

Sau đó Cơ Tùng đã hỏi Nhan Tích Ninh trồng khoai tây như thế nào, căn cứ theo cách Nhan Tích Ninh cung cấp, các tướng sĩ thay đổi phương pháp gieo trồng.
Khoai tây trước mắt là nhóm đầu tiên căn cứ theo phương pháp của Nhan Tích Ninh trồng ra, còn chưa thu hoạch, cảm xúc của các tướng sĩ cũng đã phấn khởi tới cực điểm rồi.
Khoai tây vùi sâu dưới đất, mọc vừa nhiều vừa lớn, bùn đất trên rễ khoai gồ lên càng cao.

Nửa tháng trước, các tướng sĩ liền phát hiện đất trên rễ khoai năm nay cao hơn vài tấc so với năm rồi.

Thật vất vả đợi đến mùa thu hoạch, mọi người đầy lòng chờ mong vọt tới ruộng đất.

Nhổ dây khoai tây đã biến vàng ra, từng củ khoai tây lớn màu vàng liền theo lực mà xuất hiện.
Trong ruộng thường thường truyền đến tiếng kinh hô: “Thật lớn!” “Mau nhìn, củ này của ta mới lớn!”
Khoai tây năm nay thu hoạch rất tốt, khoai tây đều lớn bằng nắm tay, củ lớn nhất còn lớn bằng đầu trẻ con.

Niềm vui của mùa thu hoạch lây nhiễm đến mỗi người, các tướng sĩ bỏ luôn xẻng không cần, bọn họ lựa chọn dùng hai tay đào từng củ khoai lớn vùi sâu trong mặt đất.

Khoai tây năm nay mang theo hơi ẩm nằm trên bùn đất, từ xa nhìn lại một mảnh ánh vàng rực rỡ.
Khoai lang cũng là tình huống như vậy, trong khoảng thời gian này trời hạ sương, phiến lá khoai lang cũng bị sương đánh biến thành màu đen.

Phiến lá như vậy tuy rằng không đẹp mắt, nhưng hương vị phi thường tốt.

Nhóm người nhà đi theo quân cần lao đã sớm canh giữ ở bên cạnh ruộng khoai lang, chờ các tướng sĩ dọn sạch dây khoai lang rồi, bọn họ liền tiến lên hái phiến lá xuống.
Khoai lang năm nay cũng mọc rất tốt, từng củ khoai với lớp vỏ đỏ thẫm nặng trịch.

Trong chúng nó có một bộ phận sẽ nhanh chóng biến thành khoai lang khô, còn có một phần sẽ biến thành miến khoai lang.
Nhìn thấy mọi người khí thế ngất trời thu gặt hoa màu, trong lòng Nhan Tích Ninh ngứa ngáy: “Dung Xuyên, chúng ta cũng đi xuống hỗ trợ đi?”
Cơ Tùng nhìn A Ninh từ trên xuống dưới một cái, ý vị thâm trường nói: “Được.”
Sự thật chứng minh Nhan Tích Ninh là một vật biểu tượng biết đi, vô luận hắn đi đến đâu, các tướng sĩ cũng sẽ không để hắn tự mình động thủ.

Tương phản hắn lại được các tướng sĩ tặng cho đủ loại, đậu phộng mới bứng lên từ bùn đất, còn mang theo hơi ẩm, khoai lang ngọt ngào, đậu dai có vị ngọt……!Những thứ không tưởng này một cái lại một cái rơi vào trong lồng ngực Nhan Tích Ninh.
Mới vừa đi đến hai đầu bờ ruộng, trên y bào của Nhan Tích Ninh chứa đầy đồ ngon.

Tới lúc này, hắn rốt cuộc cũng hiểu được ánh mắt Cơ Tùng nhìn hắn hồi nãy là có ý gì.

Hắn vẫn nên thành thành thật thật trở về đi, lại đi tiếp hắn liền ôm không nổi nữa.
Cơ Tùng buồn cười: “Còn muốn tự mình động thủ không?”
Nhan Tích Ninh vội vàng lắc đầu: “Không được không được.” Chỉ như vậy hắn đã chịu không nổi, nếu lại tự động thủ, không chừng các tướng sĩ sẽ dùng lương thực năm nay chôn sống hắn.
Đi bộ một vòng đồng ruộng trở về, Nhan Tích Ninh thu hoạch tương đối phong phú, hắn tìm cái giỏ trúc bỏ hết củ quả trên y bào vào.

Không trong chốc lát giỏ trúc đã chất đầy đậu phộng khoai lang khoai tây, củ quả mang hương bùn đất ẩm ướt, cực kỳ thích hợp làm một nồi được mùa.
Cơ Tùng nhẹ nhàng nâng mi: “Nồi được mùa?”
Nhan Tích Ninh giải thích nói: “Chính là hấp ngũ cốc hoa màu trong một nồi.” Ở hiện đại đây là một món ăn rất phổ biến, các khách sạn lớn thường dùng nó làm món chính.

Hiện giờ Sí Linh quân vừa lúc nghênh đón mùa thu hoạch, làm món này cũng rất hợp với tình hình.
Cơ Tùng nở nụ cười: “Tên này tốt, năm rồi trong quân tới vụ thu hoạch cũng sẽ hấp chúng, bí đỏ khoai tây khoai lang đậu phộng hấp đầy một nồi.

Vừa nghe ngươi nói như vậy, quả thật đã lâu không ăn.”
Nói xong y cầm giỏ trúc lên áng chừng: “Ta bảo bọn họ đem đồ vật này nọ đi hấp, chốc lát mang ra ngoài.”
Nhan Tích Ninh có chút kinh ngạc: “Đi nơi nào?” Chẳng lẽ Cơ Tùng muốn dẫn hắn đi tuần tra các doanh trại sao? Nghe nói doanh trại Sí Linh quân có tới trăm cái, đi một vòng cũng muốn gãy chân.
Cơ Tùng mỉm cười: “Không phải ngươi nói muốn đi Tát Nhật thảo nguyên ư? Ta dẫn ngươi đi xem xem.”
Nhan Tích Ninh:!!!
Thảo nguyên! Hắn có thể nhìn thấy cảnh gió thổi cỏ lay ngắm dê bò ư?
Sau hai chén trà, mấy con tuấn mã dọc theo sơn đạo lao nhanh về hướng Tây Bắc mà đi.

Cơ Tùng một thân kỵ trang lưng đeo bao đựng tên cùng trường cung, bên hông treo một trường đao.


Hai tay y vòng qua hai bên thắt lưng Nhan Tích Ninh nắm chặt dây cương.
Hắc tuấn mã dưới chân sinh phong dẫn đầu đoàn người, rõ ràng đang ở trên sơn đạo gập ghềnh, nó lại chạy cực kỳ ổn định.

Nhan Tích Ninh đã không phải lần đầu tiên cưỡi ngựa lớn, lúc mới bắt đầu hắn còn có thể thất kinh, hiện giờ con ngựa lao nhanh giữa núi, hắn lại trấn định tự nhiên còn muốn bóc hai hạt đậu phộng nếm thử.
Sơn đạo phụ cận doanh địa Sí Linh quân thông suốt tứ phương, đi nhầm một chút là đã vòng một vòng lớn ở trong núi.

Đương nhiên đối với đám người đã quen thuộc đường núi như bọn họ mà nói cũng không phải chuyện lớn gì, bọn họ luôn có thể chuẩn xác tìm được đúng đường chính mình phải đi.

Chạy về hướng Tây Nam non nửa canh giờ, bọn họ xuyên qua núi non Lương Sơn.
Đứng trên đỉnh núi nhỏ dõi mắt về hướng Tây trông về phía xa, Tát Nhật thảo nguyên mênh mông bát ngát đều được thu hết vào đáy mắt.

Đương lúc tháng mười một, cây cỏ trên thảo nguyên chuyển màu xanh vàng, gió nhẹ phất quá mặt cỏ tạo nên tầng tầng cuộn sóng.

Dưới cây cỏ cao cao lộ ra tấm lưng của dê bò, người chăn dê chăn bò cưỡi trên con ngựa cao to giơ roi.
Trời xanh cao xa, ánh mắt không hề bị cản trở, cảnh tượng này làm cho con người ta vui vẻ thoải mái.

Nhất thời Nhan Tích Ninh quên cả nói chuyện, hai mắt sáng quắc nhìn về thảo nguyên phía trước.

Ngửi hương cỏ xanh, ngắm dê bò chạy đầy đất, thần hồn hắn như bay ra thân thể đặt mình giữa trời cao.
Qua một hồi lâu, Nhan Tích Ninh mới hồi phục tinh thần: “Đẹp quá……” Khó trách mọi người đều nói sinh thời nhất định phải đi ngắm thảo nguyên cùng biển rộng, bên cạnh thảo nguyên bờ biển, mới biết được cái gì là trời cao biển rộng.
Cơ Tùng cũng rất lâu không thấy được Tát Nhật thảo nguyên, ấn tượng của y với thảo nguyên cũng không tốt như A Ninh: “Nơi này là lãnh thổ của Sở Liêu ta, lại đi về phía trước năm dặm lấy Tát Nhật làm ranh giới đó là lãnh thổ Liêu Hạ.”
Các tướng sĩ bọn họ vì bảo hộ năm dặm đất này, bao nhiêu người vĩnh viễn ngủ say không tỉnh.

Non sông Sở Liêu, một phân một hào cũng không thể nhường, địch nhân dám chà đạp Sở Liêu, chắc chắn phải trả giá đại giới bằng máu.
Nói xong Cơ Tùng giơ roi ngựa lên: “Đi, ta dẫn ngươi đi xem cảnh sắc còn đẹp hơn.”
Nhan Tích Ninh đột nhiên quay đầu trong mắt ngập tràn chờ mong: “Có thể mang ta đi tới chỗ có rau hẹ không?”
Tay Cơ Tùng vừa trượt roi ngựa thiếu chút nữa liền rơi xuống đất: “Rau hẹ?” Là y nghe lầm ư?
Nhan Tích Ninh gãi gãi hai má: “Nga……!Mùa này, có thể tìm không ra rau hẹ.

Vậy có thể mang ta đi hái nấm không?”
Cái này không chỉ Cơ Tùng ngổn ngang, ngay cả bọn Nghiêm Kha đều trợn tròn mắt.

Bọn họ bình thường chỉ chú ý địch nhân, làm sao sẽ chú ý dưới chân có nấm hay không? Hơn nữa, trên thảo nguyên có nấm sao?
Trong lúc nhất thời bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, một lát sau Bàng Văn Uyên châm chước nói: “Vương phi nói chính là loại nấm màu trắng ư?”
Nhan Tích Ninh gật gật đầu: “Đúng, là màu trắng!”
Ở hiện đại, hắn vẫn luôn rất muốn đi thảo nguyên, hắn muốn nếm thử thịt dê bò thảo nguyên, muốn thử xem chúng nó ăn kèm với tương rau hẹ có phải đặc biệt ngon hay không.

Muốn thưởng thức nấm trắng thượng hạng trên thảo nguyên, nếm thử xem chúng nó có dai giòn giống như trong TV giới thiệu hay không.
Đi thảo nguyên vẫn luôn là giấc mộng của Nhan Tích Ninh, chuyện đời trước không thể thực hiện, đời này đều thực hiện được.
Nghe được Bàng Văn Uyên hỏi như vậy, Cơ Tùng theo bản năng hỏi ngược lại: “Thực sự có nấm?”
Bàng Văn Uyên gật gật đầu: “Có, bất quá xuân hạ cùng đầu thu có nhiều hơn, mùa này không rõ có còn hay không.”
Cơ Tùng cười nói: “Dẫn đường, nếu thực sự có nấm, tương lai các tướng sĩ cũng sẽ nhiều thêm một món ăn.”
Bàng Văn Uyên muốn nói lại thôi, sắc hắn mặt phức tạp đuổi ngựa về phía trước: “Chủ soái Vương phi theo thuộc hạ đến.” Nói xong Bàng Văn Uyên giương roi ngựa lên, con ngựa đỏ thẫm hóa thành sao băng lao nhanh về hướng Tây mà đi.
Không bao lâu mọi người liền tới trước vài cái lều, trên tường lều treo đầy một đám đen tuyền gì đó.

Trên thảm cỏ trước vách tường, từng đám bánh tròn được xếp thành một hàng chỉnh tề, nhóm bánh tròn được trải ra chừng vài trăm trượng, giống như những quân cờ nằm giữa thảm cỏ xanh vàng.
Bàng Văn Uyên giới thiệu: “Nấm mà Vương phi muốn hái bên này mọc nhiều hơn, thuộc hạ sẽ phái người đi tìm.”
Nhan Tích Ninh khoát tay: “Không vội.” Hắn nhìn chằm chằm đám bánh tròn to to nho nhỏ nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng không nhịn xuống hỏi: “Bàng tướng quân, thứ này là cái gì?” Đây là bánh trà ư? Nhưng vì sao bánh trà lại phải trải ra phơi nắng trên mặt đất?
Nghiêm Kha kinh ngạc: “Cừ thật, trên đời này vậy mà lại có thứ Vương phi không biết!” Ở trong lòng Nghiêm Kha, Nhan Tích Ninh không gì không biết không chỗ nào không hiểu.
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng nói: “Thế giới lớn như vậy, luôn luôn có thứ không biết.”
Cơ Tùng ôm sát thắt lưng Nhan Tích Ninh, y khẽ cười nói: “Là phân trâu ngựa, đây là một loại chất đốt không tồi.”
Tiếng nói vừa dứt, Nhan Tích Ninh liền hiểu được.

Hắn nghe nói qua bánh phân, nghe nói dân du mục trên thảo nguyên sẽ thu thập phân trâu phân ngựa làm đồ đốt, nghe nói đây vẫn là một loại chất đốt rất không tồi.

Hiện giờ lại nhìn tường phân cao cao, Nhan Tích Ninh cảm thấy chúng nó chỉ là một đống cỏ khô cao cao.
Nhan Tích Ninh vui vẻ: “Khó trách nơi này có thể mọc ra nấm.”
Đồng cỏ thường xuyên phơi bánh phân ngựa sẽ phì nhiêu hơn so với nơi khác, điều này làm cho Nhan Tích Ninh bắt đầu tin tưởng chắc chắn, nếu hắn không tìm được nấm ở nơi này, đi nơi khác càng tìm không thấy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.