Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 46: Bọn Họ Đến Iv


Bạn đang đọc Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính Tôi Chạy Trốn Thất Bại – Chương 46: Bọn Họ Đến Iv


Bị Cố Sâm đè hôn trong bồn tắm duy trì một tư thế mập mờ, tuy chỉ là đang quay phim, mà còn là tiếp xúc 3D ảo, nhưng bởi vì quần áo cậu đang mặc trên người khiến cậu cũng có chút choáng váng mụ đầu, hiếm thấy mà cảm thấy xấu hổ.
Làn nước ấm áp làm ướt áo sơ mi của cậu dần lạnh đi, có xíu lạnh lẽo len lỏi, trái ngược hoàn toàn với sức nóng tỏa ra từ cơ thể Cố Sâm, càng khiến người ta không nhịn được muốn lại gần hơn.
Kịch bản quả thực yêu cầu như vậy, cho nên dù tâm trạng Kỷ Ninh lên xuống như thế nào thì cậu cũng hết sức chuyên nghiệp, không quên bản thân vẫn đang quay phim nên cố gắng không để lộ ý lạnh không kiên nhẫn ra, rúc vào trong vòng tay người đàn ông chôn mặt vào trước ngực hắn, tránh ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
Cố tiên sinh do Cố Sâm thủ vai muốn Tiểu Ninh cho mình thấy tất cả, vì thả dây dài để câu được cá lớn, đối với thỉnh cầu của Cố tiên sinh, Tiểu Ninh thể hiện dáng vẻ muốn mà còn kháng cự, hết sức xấu hổ.

Cuối cùng vẫn tựa vào ngực Cố tiên sinh khẽ gật đầu, lí nhí nói.
“Xin lỗi, em vẫn cảm thấy không ổn, có thể lần sau được không anh….”
“Không sao.” Là người lớn tuổi hơn, Cố tiên sinh hết sức kiên nhẫn với thiếu niên, vỗ nhẹ vào lưng cậu, dịu dàng trấn an: “Anh tôn trọng nguyện vọng của em, sẽ không cưỡng ép em làm chuyện em không thích.”
Thiếu niên nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn với Cố tiên sinh, Cố tiên sinh không khỏi buồn cười, như bị dáng vẻ đáng yêu của cậu chọc cười, hắn nâng mặt thiếu niên lên cúi đầu hôn hôn lên trán thiếu niên, ánh mắt thâm trầm nóng bỏng.
“Một ngày nào đó, anh sẽ làm em cam tâm tình nguyện yêu cầu anh chiếm hữu em.”
Giọng nói trầm thấp gợi cảm và sự xâm lược thuộc về người đàn ông trưởng thành không giấu được trong lời nói khiến mặt thiếu niên đỏ bừng ngay lập tức, có chút bối rối muốn thoát khỏi vòng tay của hắn thì lại bị Cố tiên sinh cười kéo trở lại.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm gì em.”
Cố tiên sinh cười một tiếng, khôi phục lại vẻ dịu dàng thường ngày của mình, từ trong bồn tắm đứng dậy, trực tiếp vòng tay ôm lấy chân và lưng của thiếu niên, ôm ngang cậu lên đi ra khỏi phòng tắm, thả thiếu niên lên giường, cầm lấy khăn tắm đã chuẩn bị trước và chu đáo lau tóc ướt cho thiếu niên.
Hắn đứng sau lưng thiếu niên, tràn đầy thích thú thưởng thức chiếc cổ trắng ngần cùng với bờ vai mảnh khảnh, mà trong góc nhìn của hắn thì trên khuôn mặt thiếu niên vẫn còn nét ửng hồng không hề tiêu tan, nhưng dung mạo thanh thuần của cậu lại biểu lộ vẻ mặt hoàn toàn bất đồng với lúc nãy.
Là thần sắc thờ ơ, cám dỗ, cùng với khát vọng.
Cậu quá yêu mùi hương trên người Cố tiên sinh rồi.
Thậm chí mới nãy còn suýt nữa không nhịn được mà cắn một cái, dùng răng cấu xé lớp da thịt mỏng manh kia, để cho dòng máu ấm áp bên trong phun trào ra, giội ướt cả cơ thể của cậu.
Chỉ mới tưởng tượng cảnh tượng như vậy một chút thôi mà đã có thể khiến cậu run hết cả người vì hưng phấn, thậm chí vào lúc này còn muốn quay lại túm lấy cổ họng người đàn ông, cho hắn chết dí trên chiếc giường này.
Nhưng bây giờ không phải lúc.
Nếu giết chết Cố tiên sinh ở trong khách sạn, chắc chắn sẽ lưu lại chứng cứ.
Vì để thưởng thức được mùi vị mỹ vị nhất trên cuộc đời này, cậu nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi.
Ánh mắt thiếu niên cám dỗ cực kỳ, cũng âm u cùng cực, nhưng sau khi Cố tiên sinh lau khô tóc cho cậu, lúc cậu ngẩng mặt lên nhìn Cố tiên sinh thì ánh mắt phá lệ trong veo sạch sẽ, nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn với hắn.
Cố tiên sinh vô cùng yêu chiều sờ tóc thiếu niên, đợi thiếu niên lau khô mình xong thì hắn lấy quần áo thiếu niên đã thay ra trước đó, nói: “Thay đi, cẩn thận kẻo lạnh đó em.”
Thiếu niên gật đầu, rũ mắt, biểu hiện hết sức ngoan ngoãn nghe lời, nhận lấy quần áo của mình mà mặc vào.

Hai người tựa hồ quên việc bảo Cố tiên sinh tránh đi, Cố tiên sinh liền ngồi ở một bên nhìn cậu thay, mà thiếu niên cũng im lặng mặc cho hắn thưởng thức mình.
Thậm chí động tác mặc đồ của cậu còn thả chậm đi mấy phần, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua da thịt, cả người toát ra hơi thở trần đầy mê hoặc, thần thái vẫn thuần khiết như cũ, như là không có chút tự giác nào.
“Tiểu Ninh….”
Đúng như dự đoán, Cố tiên sinh không ngồi yên nổi, hắn đứng dậy đi đến, thân thể nóng như lửa áp sát thiếu niên, cùng thiếu niên ngã ra giường.

Hắn ở phía trên ngưng mắt nhìn cậu, khá động tình nỉ non gọi tên thiếu niên.
Nụ hôn nồng cháy rơi xuống, biểu hiện của thiếu niên dễ bảo lại thuận theo, mặc dù cậu xấu hổ nhưng chẳng có ý chối từ, lặng lẽ duỗi tay ôm lấy cổ người đàn ông.
“Đúng rồi, biểu hiện của hai người rất tốt.”
Sau khi duy trì tư thế như vậy một hồi, âm thanh đạo diễn vang lên trong phòng, một lúc sau bóng dáng của ông đột nhiên xuất hiện bên trong phòng, cười toe toét nhìn Kỷ Ninh với Cố Sâm.
Trong thực tế ảo này, có phát sinh cảnh tượng gì cũng chẳng có gì ngạc nhiên, đạo diễn xuất hiện ở đây cũng có nghĩa là ông đưa ý thức của mình vào trong mạng lưới ba chiều, hai người trong phòng cũng không kinh sợ bởi vì sự xuất hiện đột ngột của ông.
“Xin lỗi tiền bối, mới vừa rồi thất lễ rồi, mong anh bỏ qua cho.”
Cố Sâm từ trên giường đứng dậy, nhẹ nhàng gật đầu với Kỷ Ninh.

Tuy bộ phim cần hai người bọn họ phải hết sức thân mật, nhưng sau khi quay Cố Sâm vẫn thể hiện một mặt thân sĩ của mình, vì hành động mới rồi của mình mà nói xin lỗi.
Kỷ Ninh lắc đầu, tỏ ý mình không để tâm, Cố Sâm cười nhẹ rồi dừng lại, không nói thêm nữa, nếu nói quá nhiều sẽ khiến hai người lúng túng, huống chi sau này họ còn cảnh thân mật hơn cả như này.
Hắn tiện tay sửa sang lại quần áo có chút xốc xếch của mình, ôn hòa chào hỏi đạo diễn: “Lưu đạo.”
“Lưu đạo.”
Động tác của Kỷ Ninh giống hệt Cố Sâm, cũng là đứng dậy, cùng hỏi thăm sức khỏe đạo diễn, cũng cúi đầu xử lý quần áo của mình.

Dù sao quần áo của cậu còn lộn xộn hơn Cố Sâm nhiều.
Dù trong mạng lưới thực tế ảo này quần áo có chỉnh tề hay không bản chất chẳng khác gì nhau, qua một đoạn thời gian là sẽ đổi mới.

Nhưng bởi vị độ chân thực cực cao ở đây khiến người ta rất dễ cảm thấy đây là ở trong thực tế, dẫn đến Kỷ Ninh vẫn không nhịn được mà ra tay.

Bất luận là bản thân cậu hay là thiết lập của cậu thì đều không chịu đựng được bản thân lấy dáng vẻ chật vật gặp người khác.
“Hai người cảm thấy thế nào về diễn xuất của mình?” Đạo diễn mỉm cười hỏi.
“Tôi cảm thấy bản thân tôi phát huy cũng khá ổn.”
Cố Sâm mỉm cười tủm tỉm, không có thái độ tự mãn hay khiêm nhường mà vô cùng thành khẩn, đồng thời cũng không quên khen ngợi Kỷ Ninh: “Kỷ tiền bối cũng biểu hiện cực kỳ xuất sắc, hoàn toàn diễn ra được khí chất của Tiểu Ninh, cũng kéo tôi nhập diễn theo.”
“Khiêm tốn quá rồi, hai người các cậu đều diễn rất tốt, thậm chí còn vượt quá mong đợi của tôi nữa, tìm hai người đến diễn quả nhiên là đúng đắn.”
Đạo diễn vỗ vai họ, cười thích ý vô cùng, vừa nhìn đã biết hài lòng không thôi.
Đầu tiên ông nói với Kỷ Ninh: “Tiểu Kỷ, tôi quả thật không nhìn lầm cậu, cậu thật sự hợp với nhân vật Tiểu Ninh này.

Trước khi hầu hết các nhân vật cậu đóng phần lớn là nam thần, mãi mãi là hình tượng chính diện.

Nhưng mà sau khi hợp tác với cậu lần trước thì không ngờ tôi cảm thấy cậu rất thích hợp với nhân vật tính tình âm u, chỉ cần thử một lần nhất định sẽ có thu hoạch bất ngờ.”
“Sự thật chứng minh linh cảm của tôi là đúng, Tiểu Ninh của cậu so với tưởng tượng của tôi còn muốn….! À, cái này tôi nói thẳng cậu đừng để ý, đây là đang khen kỹ thuật diễn của cậu ấy, là gợi tình hơn những gì tôi tưởng tượng.”
“….”
Kỷ Ninh giữ im lặng, hoàn toàn không biết mình có nên tiếp nhận lời khen này của đạo diễn không.
“Đây là cái nhìn trên máy quay của tôi thôi.

Cố Sâm, cậu hẳn là có cảm nhận chân thực nhất của mình nhỉ?” Đạo diễn cười hỏi.
“Diễn xuất của tiền bối Kỷ Ninh cực kỳ có sức hút.” Cố Sâm nói rất mơ hồ, nhưng cũng thầm chấp nhận giải thích của đạo diễn: “Nhìn tiền bối, tôi hoàn toàn có thể hiểu được hành động cùng suy nghĩ của Cố tiên sinh.”

“Chính là như vậy!”
Sau khi đạo diễn nghe xong thì cười lớn, vỗ vai Cố Sâm dữ dội: “Ánh mắt mới vừa rồi của cậu rất tốt, diễn ra được một Cố tiên sinh tràn đầy mâu thuẫn, ẩn nhẫn cùng với khát vọng, rõ ràng chỉ thiếu một chút xíu nữa là không kiềm được lập tức chiếm lấy Tiểu Ninh làm của riêng.

Nhưng lại bởi vì những mục đích khác, cũng giống như Tiểu Ninh mà đã phải kiềm chế….”
“….”
Kỷ Ninh đứng một bên nghe, trên mặt thoáng qua một chút mất tự nhiên.
Trải qua nhiều thế giới như vậy, kinh nghiệm diễn trò của cậu cũng rất phong phú, nhưng chung quy vẫn khác biệt với diễn viên chuyên nghiệp.

Khi nghe lời giải thích của đạo diễn, Cố Sâm vẫn duy trì nụ cười, tỏ vẻ mình bình tĩnh tập trung lắng nghe, còn cậu vẫn không thể nào quen được, vẫn có chút xấu hổ ngượng ngùng.
Chút biến hóa nhỏ bé trên mặt cậu không gạt được mắt Cố Sâm, nhận ra được cậu đang xấu hổ.

Điều ấy làm cho Cố Sâm không kìm được mà nhếch khóe môi toát ý cười, ánh mắt chăm chú nhìn Kỷ Ninh dịu dàng gần như hóa thành ao xuân thủy.
Hắn biết Kỷ Ninh bởi vì hắn nên mới ngại ngùng, hơn nữa nhìn phản ứng của cậu liền đoán có lẽ trước đấy cậu chưa bao giơ tiếp xúc thân mật với người khác như vậy, và hắn là người đầu tiên có thể thân mật với cậu đến mức ấy.
Thật ra trước khi quay, hắn có nói dối một chút xíu với Kỷ Ninh.

Khi nhận kịch bản hắn cũng vô cùng bất ngờ, không nghĩ tới quy mô quay lại chơi lớn đến vậy, cũng vì thế càng muốn biết Kỷ Ninh rốt cuộc có tham gia đóng bộ phim này không.
Lúc ấy hắn nói với Kỷ Ninh rằng mình không muốn từ chối lời mời của Lưu đạo, hắn vẫn phải diễn bất kể Kỷ Ninh có tham gia hay không.

Nhưng đó không phải lời thật lòng của hắn, quy mô lớn như vậy, nếu đối diễn của hắn không phải Kỷ Ninh thì hắn cũng sẽ không tính diễn.
Dù rằng Lưu đạo có ân với hắn, trong tương lai hắn cũng có thể dùng phương thức khác để báo đáp ông.

Nhưng bộ phim này, dù có là quay bằng không gian ảo, mà chỉ cần nhân vật chính còn lại không phải là Kỷ Ninh, thì đây chính là đề tài vượt quá giới hạn hắn chấp nhận được.
Tuy nhiên nếu đó là Kỷ Ninh thì tình huống sẽ trở nên hoàn toàn khác biệt, điều này khiến anh khá mong đợi.
Nên lúc ấy hắn mới nói mình chắc là có thể tham gia, có lẽ do nghe hắn nói như vậy nên Kỷ Ninh cũng mới đồng ý diễn, bởi vì hắn biết Kỷ Ninh quan hệ không tệ với đạo diễn, lần trước hợp tác cũng coi như là thoải mái vui vẻ.

Dưới sự ám chỉ của hắn, Kỷ Ninh tuy có chút do dự nhưng cậu vẫn sẽ nghiêng về hướng tình cảm nhiều hơn.
Sau đó Kỷ Ninh không trả lời hắn nữa, nhưng cũng không bao lâu sau hắn liền nhận được câu trả lời đồng ý diễn của từ phía đạo diễn.

Hắn không biết lựa chọn của Kỷ Ninh có liên quan đến hắn không, nhưng nó cũng đủ làm hắn cảm thấy vui sướng.
Bởi vì vai chính còn lại là Kỷ Ninh, ở một góc độ nào đó hắn có thể coi là diễn bằng bản sắc.

Khao khát mãnh liệt của Cố tiên sinh dành cho Tiểu Ninh, tình yêu cùng sự chiếm hữu điên cuồng mà vặn vẹo, tất cả đều là phản chiếu từ trong lòng hắn.
Dĩ nhiên, so với Cố tiên sinh và Tiểu Ninh, cả hắn và Kỷ Ninh đều là người bình thường, hắn không có biến thái như Cố tiên sinh, không thể nào làm chuyện quá giới hạn với Kỷ Ninh được.

Nhưng tình cảm hay cảm xúc nên có hắn không thiếu một cái nào, nếu như có thể, hắn cũng muốn có được Kỷ Ninh….
Cố Sâm nở nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn Kỷ Ninh chăm chú thì lại bộc lộ sự u tối.
Hoàn toàn khác với sự kiềm chế mà hắn thể hiện, tận sâu trong trái tim, hắn vô cùng tham lam nhiệt độ và hơi thở mà hắn cảm nhận được.
Nếu như có thể, hắn còn muốn được nhiều hơn nữa, hơn nữa nơi đây là không gian thực tế ảo, nếu sau này hắn cũng có thể tiếp xúc với Kỷ Ninh như vậy ở thực tế….
“….”
Người đàn ông tuấn mỹ rũ mi, nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, đôi mắt thâm thúy tối sầm lại.
( ̄_, ̄ )
Sau khi nghỉ ngơi, Kỷ Ninh và Cố Sâm phải tiếp tục đóng cảnh tiếp theo.

Thực tế ảo đổi mới quần áo của Kỷ Ninh thay thành một bộ đồ khác, mà khung cảnh xung quanh cũng theo đó biến đổi, trở thành nhà trọ Tiểu Ninh sống một mình.
Phần này là một tình tiết ăn thịt người tương đối đáng sợ, nhưng so với cảnh cảm xúc mãnh liệt lúc nãy thì Kỷ Ninh lại cảm thấy tình tiết này thoải mái hơn nhiều.

Ở thế giới của Hoắc Vô Linh cái gì cậu cũng trải qua rồi, cái này đối với cậu mà nói chẳng có gì to tát cả.
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi mới bắt đầu quay phim, khung hình đầu tiên được ghi lại chính là bóng lưng đứng trước tủ lạnh của thiếu niên.
Thiếu niên đang ngâm nga một bài hát nhanh, mặc một chiếc tạp dề bếp đáng yêu xinh xắn, rửa sạch hai tay chuẩn bị làm cơm tối nay.
Cậu mở tủ lạnh, lấy một cái túi nilon to màu đen từ bên trong ra, hình dạng của chiếc túi nilon hình trụ, cậu kéo chiếc túi ni lông nặng trĩu và đặt nó lên bàn nấu ăn, sau đó mở chiếc túi ra để lộ ra thứ bên trong.
Những miếng thịt đỏ thẫm đông lạnh từ bên trong xuất hiện, cùng với một chiếc xương đùi nhỏ.
Đây là một bắp đùi của con người.
“Lạnh đến mức đóng băng luôn rồi, khó cắt à nha….”
Thiếu niên chọt chọt miếng thịt cứng ngắc, có chút buồn bực xách một cái ghế với điện thoại tới, ngồi ở trong bếp vừa chơi điện thoại vừa ngồi chờ bữa tối của cậu rã đông.
Qua hơn nửa tiếng, điện thoại của cậu bỗng nhiên vang lên, có người gọi cho cậu, khoảnh khắc nhìn thấy tên người gọi đến thì đôi mắt của thiếu niên sáng bừng lên, không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, nhanh chóng bắt máy.
“Cố tiên sinh!”
“Chào buổi tối, Tiểu Ninh.”
Giọng của Cố tiên sinh qua điện thoại rất dịu dàng, dụ dỗ người bạn nhỏ của mình: “Ngày hôm nay của em thế nào, em đang làm gì vậy?”
“Em đang chuẩn bị bữa tối, nhưng mà thịt bị đông lạnh cứng quá chời, em đang chờ nó rã đông.”
Thiếu niên chọt cái chân người, máu chảy ra nhuộm đỏ chiếc thớt.

Sau khi than thở đôi câu với Cố tiên sinh thì mặt mày lại nhiễm ý cười, hỏi ngược lại: “Còn anh đang bận gì thế?”
“Bận nói chuyện điện thoại với em đó.”
Người đàn ông cười khẽ, rồi lại nói rất nhanh trong tiếng kháng nghị của thiếu niên: “Mà thật ra là đang sắp xếp lại hình, chuẩn bị gửi đi tham gia một cuộc thi ảnh.”
“Cuộc thi ảnh?” Âm lượng của thiếu niên cao lên một chút, tựa như vô cùng tò mò: “Cố tiên sinh có gửi ảnh của em đi dự thi không?”
“Anh không có ý định này.”
Cố tiên sinh cười đáp: “Hình của em là bộ sưu tập quý giá của riêng anh, anh không muốn chia sẻ với người khác.


Nếu để cho người ta chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của Tiểu Ninh, dù có đạt huy chương vàng thì anh cũng không vui.”
“Thế ạ….”
Trong giọng điệu thiếu niên mang theo mấy phần tiếc nuối, cùng với sự xấu hổ sau khi được Cố tiên sinh khen ngợi, nhưng thực tế thì biểu tình của cậu không có chút thay đổi gì.
Thiếu niên tương đối hài lòng với việc Cố tiên sinh không công bố hình của cậu ra ngoài, nếu không sau khi Cố tiên sinh biến mất, một khi hình của cậu bị cảnh sát phát hiện thì sẽ nhanh chóng bị liệt vào danh sách tình nghi.
Sau này phải nhớ lấy lại hình đó nha….
Thiếu niên dùng đầu ngón tay dính máu viết xuống mấy chữ “thu hồi lại ảnh” trên bàn bếp, sau lại dùng lòng bàn tay xóa đi, cười bảo: “Cố tiên sinh lợi hại như vậy, dù lấy hình gì đi nữa chắc chắn cũng có thể đạt được huy chương vàng nha.”
“Mượn câu chúc tốt lành của em, anh cũng hy vọng là thế.” Cố tiên sinh cười: “Tiểu Ninh cũng rất lợi hại đó, còn biết tự mình nấu cơm, còn anh thì hoàn toàn mù tịt.”
“Sống một mình không có ai dĩ nhiên phải học nấu cơm rồi, Cố tiên sinh không biết sao?” Trong giọng nói thiếu niên có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy, em cũng biết đó, anh suốt ngày chạy khắp nơi, không có thời gian để tự xuống bếp, hơn nữa ăn một mình thì tùy tiện ăn một chút là được, cũng không có hứng thú xuống bếp.” Cố tiên sinh cười nói: “Không thì sau này anh qua nhà Tiểu Ninh ăn chực được không?”
“Được chứ, em rất vui.”
Vẻ mặt thiếu niên bỗng nhiên trở nên tươi tắn hưng phấn, cậu lấy từ trong ngăn kéo ra một con dao sắc bén nhọn, cắt một lát thịt sống trên miếng đùi đã tan đá đi đôi chút, đổ một chút gia vị vào đĩa rồi chấm chấm miếng thịt vào gia vị, đưa lên miệng cắn nhẹ một cái.
“Anh muốn ăn cái gì thì nói trước với em, em chuẩn bị cho anh, không cần khách sáo, em cái gì cũng biết làm á.”
“Vậy tốt quá.”
Người đàn ông bên kia đầu dây chân thành khen ngợi: “Sau này người qua lại với Tiểu Ninh nhất định sẽ cực kỳ hạnh phúc, anh thật sự hâm mộ đó.”
Nghe được lời ấy của hắn, dung nhan xinh đẹp của thiếu niên chợt đỏ ửng, liếm liếm đầu ngón tay dính máu của mình, âm thanh vừa mềm lại vừa ngọt mang ý ám chỉ nói.
“E rằng Cố tiên sinh không cần hâm mộ những người khác đâu…..”
Cố tiên sinh cười khẽ, tựa hồ đã biết ý của thiếu niên, nhưng hắn vẫn duy trì mập mờ không lập tức đáp lại, chỉ nói: “Được rồi, nếu em đang nấu cơm thì anh không quấy rầy em nữa, gặp em sau.”
“Vâng, gặp sau ạ.”
Thiếu niên quyến luyến không thôi cúp điện thoại, nghĩ đến hơi thở mê người kia của Cố tiên sinh, sau đó nhìn nguyên liệu nấu ăn thì vẻ mặt cậu đột nhiên xụ xuống, mất hết hứng thú dùng dao nhọn đâm vào trong thịt, thuần thục rạch ra, lóc xương đùi trắng toát ra ngoài ném vào trong chậu lớn, cực kỳ tủi thân mà nói.
“Rốt cuộc đến khi nào anh mới chịu đến nhà em đây, Cố tiên sinh?”
Thật muốn nhanh nhanh được gặp anh.
Cũng cực kỳ cực kỳ muốn ăn thịt anh ngay lập tức đó——
Phân đoạn này kết thúc, Kỷ Ninh lập tức bỏ con dao trong tay xuống, mà ảo ảnh máu tanh cũng theo đó mà biến mất không dấu vết, trên người cậu hoàn toàn sạch sẽ không có một vết máu nào, tránh để không gây kích thích tinh thần quá lớn cho cậu.
Thật ra thì Kỷ Ninh cũng không kháng cự gì lắm, lúc tâm trạng cậu dao động duy nhất chính là đoạn ăn thịt, còn những thời điểm khác đều rất ổn định.

Cậu chỉ lo là sau khi đạo diễn xem số liệu thiết bị theo dõi tinh thần của cậu, phát hiện số liệu của cậu không chút biến động thì thật không khéo.
Cũng may đạo diễn chìm đắm trong biểu diễn của Kỷ Ninh, tạm thời không nhớ đến chuyện số liệu theo dõi, nhưng lần này hai diễn viên chính chỉ đối diễn qua lời thoại, không có va chạm trực tiếp, cậu cũng chỉ là nói đơn giản mấy câu, không có gì để bình luận nhiều.
“Thời gian không còn sớm, mấy cậu đi nghỉ ngơi đi, thân là diễn viên, phải cân bằng giữa nghỉ ngơi và làm việc cho thật tốt.”
Đạo diễn nhìn thời gian trong không gian ảo, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.

Cơ mà ông cũng biết không thể nào trong ngày hôm nay quay xong hết được, nên liền cười bảo Kỷ Kinh và Cố Sâm: “Sáng ngày mai tôi còn có một số việc phải xử lý, không thể quay được, buổi tối mấy cậu có rảnh không?”
“Tôi không có ý kiến.” Cố Sâm mỉm cười: “Tôi đã bỏ trống lịch trình mấy ngày nay rồi.”
Kỷ Ninh cũng nói mình rảnh, đạo diễn tỏ vẻ ông rất hài lòng, xong nói lời tạm biệt với hai người, nhưng trước khi rời đi đột nhiên nhớ tới một chuyện, vỗ đầu một cái nói.
“Tôi thiếu chút nữa quên mất đưa nửa phần sau của kịch bản cho mấy cậu rồi, tí nữa tôi thoát không gian ảo sẽ gửi cho mấy cậu, nhớ xem qua trước một chút đi nhé.”
Kỷ Ninh và Cố Sâm đồng thời gật đầu, sau khi nói lời tạm biệt, ba người rời khỏi không gian ảo.

Kỷ Ninh ở trong khoang dinh dưỡng mở mắt ra, sờ soạng bấm nút để cửa khoang mở ra, tháo dây cáp theo dõi trên người xuống rồi đi rửa mặt.
Sau khi rửa mặt, cậu thấy kịch bản đã gửi tới thiết bị kết nối của mình, cậu do dự một chút, không chọn xem trước.

Dù sao bây giờ đã đến giờ ngủ, cậu lo phần sau của vở kịch lại có phân cảnh kịch liệt nào đó, lỡ mà bị kích thích đến mất ngủ thì không ổn.
Sang sáng ngày hôm sau, Kỷ Ninh lật xem kịch bản, sau khi đọc xong toàn bộ thì vẻ mặt cậu trở nên hết sức vi diệu.

Trong đầu thầm nghĩ quyết định tối qua của mình quả nhiên đúng đắn, cũng may là không đọc, nếu không có thể không ngủ được thật mất.
Nhưng nghĩ đến phần tối nay muốn quay thì sắc mặt của cậu cũng không tốt hơn chút nào, phân cảnh tối nay là Cố tiên sinh chụp cho Tiểu Ninh theo nghệ thuật khỏa thân, còn có cảnh nồng nàn sau khi hai người rốt cuộc cũng xác lập quan hệ.

Tuy rằng có thủ đoạn đặc biệt quay bằng không gian ảo đi nữa, thì sự tiếp xúc thân mật giữa hai người chắc chắn là không thể tránh khỏi….
Coi như là vì tăng độ cảm tình của Cố Sâm đối với cậu đi.

Kỷ Ninh bất lực nghĩ.
Sau khi ôn lại kịch bản, Kỷ Ninh ra khỏi phòng ngủ đi vào phòng khách, phát hiện tóc đỏ dưới sự hướng dẫn của người máy gia đình bắt đầu dùng thiết bị trong phòng chơi trò chơi chiến tranh mô phỏng ba chiều, Arques ngồi yên lặng ở một bên, không có ý định muốn tham gia, còn Herinos thì không biết tung tích, không thấy hắn.
“Rốt cuộc cậu cũng ra rồi.”
Để ý thấy Kỷ Ninh xuống lầu, người đàn ông tóc đỏ lấy thứ giống mắt kính trên đầu xuống, nhìn về phía Kỷ Ninh cười bảo: “Ngài ma cà rồng kia nói có chuyện phải rời đi một lúc, bảo cậu không cần lo lắng.

Cậu đói chưa, có muốn ăn chút gì không?”
Kỷ Ninh gật đầu, dặn dò người máy gia đình mình muốn ăn gì, người máy biểu thị đã nhận được chỉ thị, đi vào trong bếp bắt đầu tiến hành làm.

Nhưng thời điểm nó mở cửa ra, Kỷ Ninh chợt ngửi thấy có mùi kỳ lạ, có chút giống mùi bị cháy.

“Mùi gì vậy?”
Trong một thoáng Kỷ Ninh cho là sắp cháy, nhưng nghĩ lại thì điều đó khó xảy ra, hệ thống phòng cháy chữa cháy của căn biệt thự này rất hoàn thiện, nếu có chiều hướng xuất hiện hỏa hoạn là sẽ lập dứt dập tắt lửa.

Nhưng nếu không phải là cháy thì cái mùi khét này từ đâu tới?
“Khụ khụ, cậu phát hiện ra hả.” Người đàn ông tóc đỏ ho nhẹ, liếc Arques một cái.

Thiên sứ tóc trắng rũ mắt, giống như đứa bé phạm lỗi, trên mặt thoáng qua chút thấp thỏm, nói với Kỷ Ninh: “Thật xin lỗi, là tôi làm hư nhà bếp của em.”
“Nhưng mà đã sửa xong rồi.” Tóc đỏ ngay lập tức bổ sung một câu, nhếch mép run rẩy nói: “Arques muốn làm thịt kho tàu cho cậu nhưng mà đã thất bại, không thể không nói, cậu ta thật sự, ách, nấu nướng không giỏi lắm.”
Nói đến đây thì anh có hơi chột dạ, kia đâu chỉ là không giỏi, Arques mới nãy thiếu chút nữa đốt bếp rồi, không hổ là chiến thần sinh học, dù có đi đến đâu thì sức mạnh cũng thuộc cấp bậc hủy diệt.

Xem ra sau này Arques không thể dùng phương pháp này để bắt lấy trái tim người cá nhỏ rồi….
Kỷ Ninh nghe mà buồn cười, cậu dĩ nhiên biết Arques không giỏi nấu nướng.

Là một “Archangel”, Arques vốn được tạo ra để phục vụ cho chiến tranh, làm sao có thể giỏi chuyện này được, huống chi nhìn thiên sứ thuần khiết thần thánh lại đẹp trai như thế, ai mà nỡ bắt hắn đi làm việc nhà.
Cơ mà Arques vì cậu mới cố gắng làm thử, điều ấy vẫn làm Kỷ Ninh vô cùng cảm động.

Cậu cười khẽ, đi qua sờ tóc Arques, dịu dàng trấn an hắn.
“Cảm ơn anh, Arques, tấm lòng này của anh khiến tôi rất vui, vậy là đủ rồi, không cần miễn cưỡng bản thân.”
Arques mặc cho cậu vuốt ve mái tóc của mình, hắn rũ mắt, tuy sự an ủi của Kỷ Ninh làm hắn cảm thấy rất ấm lòng, nhưng hắn vẫn không vui nổi, chỉ nhỏ giọng nói.
“Tôi muốn làm điều gì đó cho em, cũng rất muốn….”
Hiểu em.
Sau khi tỉnh dậy vì chấn thương, hắn không còn bất kỳ trí nhớ nào, chỉ nhớ rằng bản thân tên “Arques”, ngoại trừ cái này ra thì hắn không biết gì về quá khứ của mình cả.

Foggy đã giúp hắn điều tra, nhưng không có thông tin hữu ích, thân phận của hắn vẫn là một bí ẩn.
Ở trên hành tinh của bọn họ, hắn không có bất cứ người quen cũ nào, người cá là người đầu tiên tuyên bố biết quá khứ của hắn, mà hắn cũng chẳng có bất cứ hoài nghi nào.

Bởi vì sau lần đầu tiên nhìn thấy người cá, hắn vô cùng thích cậu, vô thức muốn thân thiết với người cá.

Trong quá khứ của hắn, người cá nhất định chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng.
Nhưng chẳng biết tại sao người cá lại giữ im lặng về quá khứ với hắn, gần như không hé môi bất cứ một chuyện nào.
Chuyện này làm Arques không khỏi cảm thấy mất mác.

Hắn không chỉ muốn biết quá khứ của mình, mà còn là hắn không hiểu chút gì về người cá cả.

Cái người đàn ông kỳ quái tên “Hoắc Vô Linh” kia có thể dễ dàng nói ra món ăn người cá yêu thích, nhưng khi ấy ngay cả “thịt kho tàu” là gì hắn cũng không biết, sau khi đi tới nơi này thì cuối cùng mới hiểu ra.
Arques vô cùng khó chịu, cũng rất để ý.

Mặc kệ thế nào, hắn cũng muốn rút ngắn khoảng cách giữa mình với người cá, nhất là sau khi có những giấc mộng khác nhau, hắn biết, đó có thể là quá khứ của hắn và người cá.
Vào đêm đầu tiên sau khi đến đây, hắn đã mơ thấy một cảnh tượng kiều diễm, người cá nhẹ nhàng dạy hắn cách hôn môi, hắn bị người cá làm cho rung động, theo bản năng khao khát nhiều hơn, và lúc đó hắn đã cho là, mình sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh người cá.
Nhưng vào đêm qua, hắn lại mơ thấy cảnh tượng hoàn toàn khác.

Hắn mơ thấy mình ôm lấy cơ thể dần lạnh ngắt của người cá, đôi cánh nhuốm đầy máu tươi, người cá đang hấp hối nở một nụ cười yếu ớt với hắn, giơ tay lên khẽ vuốt ve gò má hắn.
“Nếu cái chết của em có thể làm ngài cảm thấy đau lòng thì thật tốt…”
“Em hy vọng ngài yêu em, hy vọng ngài đau lòng vì em.”
“Thế, xin ngài hãy nói cho em biết, bây giờ ngài đã cảm thấy đau lòng chưa?”
“Đau đớn vì em.”
Arques bừng tỉnh từ trong mộng, trên trán đều là mồ hôi lạnh, tuyệt vọng co người ở trên giường, hai cánh ôm lại chung một chỗ thật chặt chẽ.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn không cách nào giữ được bình tĩnh, toàn thân khẽ run rẩy không thôi.
Trái tim hắn như đang đau đớn như xé nát vậy.
Nỗi đau từ tận đáy lòng ở trong mộng truyền đến thực tại, nỗi đau đớn ấy quá mức mãnh liệt dẫn đến hắn ảo giác rằng cả người mình muốn vỡ nứt ra.
Không muốn đau nữa.
Hắn không thể chịu đựng được nữa.
Thiên sứ tóc trắng lảo đảo xuống giường, đi tới trước cửa phòng ngủ cách vách, hắn biết người cá đang ở bên trong, nếu hắn chuyên tâm huy động năm giác quan của mình thì chắc chắn có thể nghe hô hấp vững vàng của người cá, cậu vẫn an ổn sống khỏe mạnh.
Thân thể hắn dần trượt xuống theo cánh cửa, bó gối ngồi bên ngoài cửa phòng, ngồi suốt cả một đêm.

Cho đến khi nghe được âm thanh người cá rời giường, hắn bỗng không khống chế được cảm xúc của mình, im lặng không tiếng động rơi lệ.
Hắn nghĩ, có lẽ hắn đoán được lý do tại sao người cá không muốn nói ra quá khứ của bọn họ rồi.
Đó chắc hẳn chẳng phải là ký ức tươi đẹp gì, thậm chí có thể là đẫm máu, vừa tàn nhẫn lại vừa khủng khiếp đến mức xé nát hoàn toàn trái tim của hắn.
Thiên sứ biết bản thân có sức mạnh cường đại, đối mặt với bất kỳ đối thủ nào hắn đều chưa từng lui bước.

Mà sau khi trọng thương, tỉnh dậy từ trong tình trạng cận kề cái chết, hắn vẫn luôn thờ ơ bình tĩnh đối với tử địch đáng sợ không biết danh.
Nhưng khi đối mặt với phần ký ức này, hắn chợt cảm thấy sợ hãi, dưới vỏ bọc nhung mềm mại kiều diễm dường như có một bóng tối khổng lồ đang ẩn núp, nếu như hắn hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang ấy đi, nơi ấy ắt sẽ là chân tướng đáng sợ nhất.
Nhưng càng vì nguyên nhân đó, hắn càng muốn biết nhiều hơn về quá khứ của mình.
Nếu đó chính là quá khứ tàn khốc của hắn cùng người cá, hắn càng không thể để cho một mình người cá chịu đựng một mình được.
Hắn muốn ở bên cạnh em ấy.
Xoa dịu nỗi đau trong trái tim, vĩnh viễn bảo vệ người cá của hắn, vĩnh viễn ở bên người cá của hắn.
Cho nên tôi muốn hiểu “em”, hiểu “tôi”.
Hiểu “chúng ta”.
Nhìn Kỷ Ninh nở nụ cười với mình, Arques không kiềm được duỗi hai tay ra ôm chặt lấy cậu vào lòng, thủ thỉ gọi tên cậu.
“Kỷ Ninh.”
“?”
Kỷ Ninh sờ sờ đầu hắn, không hiểu sao hắn lại đột nhiên ôm mình.

Đang muốn hỏi Arques chuyện gì thì tóc đỏ chợt hắng giọng, nói: “Bé người cá, cậu có nhã hứng đi khu vui chơi Tinh tế không?”
“Khu vui chơi Tinh tế?” Kỷ Ninh chớp mắt, hỏi.
“Đúng, tôi lên mạng tra, đây là một khu vui chơi lớn mới mở, diện tích bao trùm hơn mười tinh cầu.”
Người đàn ông tóc đỏ giới thiệu sơ qua tình hình của công viên, cuối cùng nói: “Công viên có người đến từ các quốc gia, mật độ dân cư rất cao, tốt xấu lẫn lộn, còn là công viên chủ đề hóa trang, có thể tự do thay đổi dáng vẻ bên ngoài, đi vào rất khó bị phát hiện thân phận.

Chúng ta có thể chơi hơn nửa tháng, thuận tiện thả lỏng luôn.”
Còn có thể giúp Arques theo đuổi cậu.

Anh im lặng nuốt nửa câu sau xuống.
“Không thành vấn đề.” Kỷ Ninh cũng thấy rất hứng thú về chuyện này, hơn nữa nơi như vậy nhất định cũng có thiết bị như khoang dinh dưỡng, sẽ không chậm trễ việc quay phim.

“Vậy tôi đi đặt vé.” Tóc đỏ xoa tay chui vào thư phòng.
Ngày ấy rất nhanh trôi qua một cách yên bình, cơ mà không biết rốt cuộc Herinos đi đâu, thẳng đến buổi tối vẫn chưa trở lại.

Hắn cũng không nói muốn đi làm gì, việc này làm Kỷ Ninh có chút lo lắng, dù sao sức mạnh của Herinos vẫn chưa khôi phục.
Nghĩ như vậy, Kỷ Ninh ngồi chờ thời gian bắt đầu quay phim, nhưng sắp đến giờ bắt đầu thì đạo diễn đột nhiên nói ông chưa xử lý xong chuyện trong ngày, buổi quay tối nay không thể không tạm hoãn.

Điều này làm Kỷ Ninh cảm thấy thở phào nhẹ nhõm không thôi.
Tâm trạng này giống như lúc trước khi cậu còn đi học, trường chuẩn bị vào thi mà cậu còn chưa học tập ổn, đang hoang mang lo lắng thì thầy đột nhiên tuyên bố kỳ thi bị hủy bỏ….
Kỷ Ninh một bên nghĩ, một bên tắm xong, mặc áo choàng tắm kéo cửa nhà tắm ra, thì lại phát hiện cảnh tượng ngoài cửa đã thay đổi.

Tuy rằng giống như biệt thự của cậu, đều là căn nhà sang trọng, nhưng bố trí và phong cách hoàn toàn khác nhau.
Bên ngoài cửa nhà tắm còn có mấy thiếu nữ ăn mặc như hầu gái, cùng với một vị phu nhân mặc quần áo hoa lệ xinh đẹp, thấy cậu đi ra thì nghiêng đầu qua nhìn chằm chằm cậu.
….Lại là rối loạn không gian?
Kỷ Ninh lập tức cảm thấy không ổn muốn lui về nhà tắm, thế nhưng lại bị phu nhân đoan trang xinh đẹp kia lập tức nhận ra ý định, ánh mắt khẽ động một cái, Kỷ Ninh trong chớp mắt cảm giác được bản thân không thể động đậy, cuối cùng bị một loại sức mạnh cố định tại chỗ.
Đây là….!Tinh thần lực? Cậu lại đến địa phận Mạc Linh đế quốc?
Kỷ Ninh cả kinh, tức khắc muốn nhờ Hoắc Vô Linh ẩn núp trong bóng của mình giúp cậu thoát thân.

Nhưng âm thanh của cậu cũng bị tinh thần lực áp chế, không thể nói ra một chữ, chỉ có thể trơ mắt nhìn phu nhân đi đến trước mặt mình.
“Ngươi đây là muốn đổi ý à?”
Ngón tay mềm mại và móng tay đỏ chót của phu nhân nâng cằm cậu lên, nhíu mày, khóe môi cong lên mang theo chút ý lạnh, mở miệng nói.
“Đến tận lúc này, ngươi cho là ngươi muốn làm gì làm sao? Nhớ kỹ, hầu hạ bệ hạ Auzers thật tốt cho ta, nếu chọc bệ hạ mất hứng, người chết không chỉ một mình ngươi, mà tất cả chúng ta cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Đến lúc ấy người nhà ngươi cũng sẽ chôn cùng gia tộc của bọn ta, ngươi hiểu không? Nghe hiểu thì gật đầu.”
“….”
Kỷ Ninh rất muốn lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thâm độc của vị phu nhân này, sợ là cậu không gật đầu sẽ ăn tươi nuốt sống cậu mất.

Vì thế chỉ có thể vô cùng gian nan gật đầu một cái, hy vọng bà có thể nhìn thấy sự nghe lời của mình mà để cậu có thể mở miệng nói chuyện, để cậu kêu Hoắc Vô Linh.
Nhưng tiếc rằng vị phu nhân kia hình như không có ý định đó, chỉ thấy thần sắc bà dịu đi đôi chút, rồi lại khuyên Kỷ Ninh: “Ngươi phải hiểu, bên người bệ hạ Auzers không có bất kỳ người nào cả, nếu như ngươi có thể thuận lợi ở lại thì sẽ là một bước lên trời.

Đến khi ấy nói không chừng còn có thể trở thành Hoàng hậu của Đế quốc…”
Nói đến đây bà nhíu mày một cái, tựa như ghê tởm cách nói này, nhỏ giọng lầm bầm.
“Thật không hiểu nỗi, tại sao bệ hạ lại yêu say đắm một tên đàn ông đến vậy, mà còn là Vương đệ trên danh nghĩa của hắn….”
Bà như lâm vào cảm xúc khó tả nào đó, nữ hầu ở một bên nhỏ giọng gọi bà: “Phu nhân, đến giờ rồi, chúng ta nên chuẩn bị thôi, nếu không bệ hạ rất nhanh mà đi ngủ mất.”
“Ngươi nói đúng.”
Phu nhân điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lúc nhìn về Kỷ Ninh lần nữa thì trong mắt đã có nhiều hơn sự hy vọng, nói.
“Cơ hội này tuyệt đối không được bỏ lỡ, cả đời này có lẽ bệ hạ chỉ đến lãnh địa của chúng ta để dò xét lần này thôi, vừa vặn không biết con gái ta tìm được từ đâu ra người lại tương tự với vị kia trong bức họa.

Nếu đưa hắn làm vật thay thế dâng tặng cho bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ rất hài lòng.

Đến khi ấy gia tộc chúng ta có hy vọng trở mình.”
Mấy nữ hầu điềm đạm nói phải, phu nhân khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi phòng.
Đám nữ hầu lập tức ra tay nhanh gọn thay cho Kỷ Ninh một bộ quần áo mong manh xuyên thấu, cổ áo xẻ sâu khoét rất rộng, để lộ mảng da thịt lớn, còn đặc biệt xịt chút nước hoa ở trên cổ và đùi, là một mùi hương tràn đầy ý tứ cám dỗ.
Nghe nửa ngày, Kỷ Ninh đương nhiên hiểu được mình hiện tại đang ở trong hoàn cảnh nào, sắc mặt cũng trở nên khó coi—— Cậu phải làm nam sủng thế thân hiến tặng cho Auzers rồi, rốt cuộc là tại sao chứ? Tại sao sau mỗi lần rối loạn không gian cậu đều gặp phải chuyện hỏng bét như vậy?
Tinh thần lực phu nhân dùng làm cấm chế vẫn chưa được giải trừ, Kỷ Ninh không khống chế được bản thân đi theo nữ hầu ra khỏi phòng, phu nhân đang chờ ở bên ngoài, đích thân dẫn cậu đi qua nhiều hàng lang ngoằn ngoèo, đi đến trước căn phòng ngủ sang trọng nhất, mềm mại lên tiếng hỏi thăm.
“Buổi tối tốt lành thưa bệ hạ Auzers tôn kính, thiếp Rojina cầu kiến, hy vọng không quấy rầy bệ hạ.”
“Buổi tối tốt lành, phu nhân Rojina.

Mời vào.”
Cửa tự động từ từ mở ra, giọng điệu ôn hòa của Auzers từ bên trong truyền đến.

Khi hắn không rơi vào trạng thái tinh thần lực bạo động thì hắn vĩnh viễn thể hiện vẻ mặt tao nhã lịch sự, hoàn toàn trái ngược với bản chất hung ác và âm u của hắn.
Nhưng thân là quý tộc, vị phu nhân này cũng từng qua tâm tình bất định của Quốc vương đế quốc, sau khi cửa mở ra, thân thể bà không tự chủ được mà khẽ run lên, môi đỏ mọng mím chặt, cũng đã hạ quyết tâm bản thân đứng ngoài cửa không đi vào, chỉ dùng tinh thần lực điều khiển Kỷ Ninh để cậu đi vào trong, sau đó rút tinh thần lực của mình lại.
Cửa nhẹ nhàng khép lại.
Bà đứng ngoài cửa, hai tay không nhịn được mà xoắn xuýt vào nhau, không biết lần sau khi cánh cửa này mở ra, điều chờ đợi bà là thiên đường hay địa ngục.
Cửa đóng lại, tinh thần lực của phu nhân đã rút đi, làm Kỷ Ninh không chút chuẩn bị dưới chân không vững, thân thể lung lay một chút.

Trong chớp nhoáng ấy cũng để cậu nhìn thấy được Auzers sau rèm giường, cậu sợ đến mức suýt chút nữa ngã nhào ra đất.
“….Phu nhân Rojina?”
Quốc vương ngồi ở trên giường dường như đã phát giác người tới không phải phu nhân, thanh âm lạnh đi mấy phần, một cổ tinh thần lực lạnh như băng lập tức tràn ra, bao trùm lấy Kỷ Ninh lôi cậu đến trước giường.
Kỷ Ninh phản xạ có điều kiện tính giơ tay che kín mặt mình, cúi thấp đầu xuống thì tầm mắt lại rơi vào đôi chân trần trắng lõa của mình.
Bộ đồ trên người cậu cực kỳ ngắn, vải vóc còn xuyên thấu mờ ảo, hoàn toàn chẳng có tác dụng che chắn gì cả.

Dùng bộ dáng này xuất hiện trước mặt Auzers khiến cậu đã có xung động muốn cắt lưỡi tự vẫn.
Cậu bỏ lỡ cơ hội trốn thoát vừa rồi, và sau khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, cậu không biết mình phải đợi đến khi nào rối loạn không gian mới kết thúc.
Bây giờ cậu đã không kịp kêu Hoắc Vô Linh nữa rồi, chỉ có thể đợi đến lúc hệ thống “Tương Lai” nhắc nhở rối loạn không gian kết thúc, và cố gắng thoát thân trong thời khắc mấu chốt nhất.

Nếu không dưới tình huống thương thế Hoắc Vô Linh chưa lành, bọn họ chạy lung tung ở nơi đầy người có tinh thần lực này, còn có Auzers, người có năng lực mạnh nhất đế quốc kia nữa, tuyệt đối không có kết quả tốt đẹp gì.
Nhưng mà….!Trong khoảng thời gian ấy, cậu phải đối mặt với Auzers sao đây….
Trong mấy giây ngắn ngủi, Kỷ Ninh bị tinh thần lực của Auzers ép thở không ra hơi.

Nhưng ngay sau đó, Auzers tựa hồ ý thức được cái gì, áp lực trên người Kỷ Ninh chợt nhẹ đi, sau đó bị kéo lên trên giường, lập tức ngã vào trong ngực Auzers.
Cánh tay mạnh mẽ có lực ôm lấy eo cậu, khóa chặt lấy thân thể cậu không cho cậu thoát ra.

Cậu liều mạng cúi đầu xuống thì lại bị Auzers dùng sức nâng cằm lên, cưỡng ép cậu phải lộ khuôn mặt mình ra.
Trong chớp mắt ấy, Kỷ Ninh cảm nhận được ngón tay Auzers đang run rẩy.
Cậu vốn không muốn đối mặt với Auzers, nhưng cậu theo bản năng mà nâng mắt lên, đập vào trong mắt là con ngươi màu xanh lục nhạt xinh đẹp kia của Auzers, phát hiện hốc mắt hắn đã đỏ hoe.
Sau đó, đôi môi của Kỷ Ninh liền bị Auzers hung hăng hôn lên..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.