Bạn đang đọc Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính Tôi Chạy Trốn Thất Bại – Chương 36: Nam Chính Truyện Tu Chân Đến I
Một vệt đỏ tanh nồng ánh vào trong mắt Tần Như Vọng chói mắt như thế, khiến hắn nhất thời quên đi thái độ lạnh nhạt hắn giả vờ, bước đến đẩy cung nhân ra, vươn tay ôm Kỷ Ninh vào lòng, một giọt máu tươi vừa vặn rơi lên mu bàn tay hắn, nhẹ đến nỗi dường như chẳng cảm giác được nhưng lại khiến trong lòng hắn bỗng chốc nhói đau.
Hắn đưa tay lau đi vệt máu bên môi Kỷ Ninh, vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ, âm trầm nhìn chằm chằm hai cung nhân, ép hỏi: “Thần tử đây là thế nào? Các ngươi hầu hạ y kiểu gì vậy hả?”
Hai chân cung nhân run rẩy, cúi đầu không dám trả lời, Kỷ Ninh dựa vào vai hắn khẽ thở dốc, sau khi uống thuốc xong, tình trạng hơi chuyển biến tốt, sắc mặt tái nhợt cười bảo: “Đừng trách bọn họ, họ đã hầu hạ ta rất tận tâm.”
“Tận tâm? Nếu tận tâm thì ngươi sẽ biến thành dáng vẻ như thế này?”
Tần Như Vọng tràn đầy lửa giận, gằn giọng nói, vốn định quát Kỷ Ninh nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cậu, những phẫn nộ đó nháy mắt hóa thành đau đớn nhỏ vụn, khiến hắn chẳng thể nói thêm một lời nào nữa, trực tiếp ôm ngang Kỷ Ninh đi vào phòng.
Kỷ Ninh ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng hắn, lúc này Tần Như Vọng mới phát hiện, người trong lòng thế nhưng lại nhẹ đến không ngờ, cổ tay hay vòng eo đều mảnh mai như vậy, yếu ớt như thể có thể dễ dàng bị bẻ gãy.
Cảm nhận được thân thể cậu yếu ớt, Tần Như Vọng tức giận nhưng lại nhịn không được mà đau lòng thương xót, động tác càng thêm cẩn thận, ôm Kỷ Ninh vào phòng mình, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, ngồi bên mép giường chăm chú nhìn gương mặt cậu.
Một lúc lâu sau, hắn bỗng khàn giọng mở miệng, nói với Kỷ Ninh.
“Rốt cuộc là ngươi bị gì?”
Kỷ Ninh lắc đầu khẽ mỉm cười, không trả lời gì, đưa tay qua, ngón tay lành lạnh nắm lấy tay của Tần Như Vọng, giọng nói nhẹ tênh.
“Ở bên cạnh ta đi?”
“……”
Tần Như Vọng nhìn cậu hồi lâu, đôi môi khẽ mở, trong mắt ánh lên cảm xúc phức tạp, rốt cuộc cởi giày, nhẹ nhàng leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh chủ động dựa vào ngực hắn, vươn tay nhẹ ôm lấy lưng hắn, an tâm nhắm mắt lại, mỉm cười nỉ non.
“Ngươi trưởng thành rồi.”
Năm tháng trôi qua, cách cái ngày hai người gặp gỡ ước chừng đã hơn tám năm, thiếu niên nhỏ gầy mảnh khảnh năm đó giờ đây đã trở thành chàng thiếu niên phóng khoáng, nhưng thời gian lại chẳng lưu lại dấu vết gì trên người Kỷ Ninh, cậu vẫn mang dáng vẻ như lần đầu tiên hai người gặp nhau năm ấy.
Nhưng bất lão như vậy đều là dùng phần mệnh còn thừa lại của cậu đổi lấy.
Tần Như Vọng ôm lấy Kỷ Ninh, đầu ngón tay nhè nhẹ run lên, nghe hô hấp đều đều của Kỷ Ninh sau khi rơi vào giấc ngủ, hắn mở to mắt, thức trắng một đêm.
Lại mấy ngày sau, hắn âm thầm gặp mặt Liễu thị, khéo léo chối từ quan hệ thông gia với con gái thứ ba của Liễu gia.
“Ta chỉ nguyện lấy thân này phụng dưỡng Thần tử.”
Hắn đã trả lời như thế.
Liễu thị bị Tần Như Vọng từ chối, nghe được lý do này thì dĩ nhiên là không tin nên sinh bực tức, cố ý nâng đỡ người khác.
Nhưng hiện giờ trong triều thì các hoàng tử khác không phải còn chưa trưởng thành thì là chết sớm, hoặc là hết sức bình thường, không có sức tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chỉ còn lại hai phe Thái tử và Tần Như Vọng.
Nhưng bọn họ cũng không muốn ủng hộ Thái tử, tạm thời lựa chọn chờ đợi quan sát, sau đó bọn họ lại ngạc nhiên phát hiện Tần Như Vọng nói muốn tự mình phụng dưỡng Thần tử, ấy vậy mà không phải là cái cớ từ chối mà thật sự dọn về cung Thần sứ, ở bên cạnh Thần tử.
Bấy giờ Liễu thị mới thôi hoài nghi, lại lần nữa hợp tác với Tần Như Vọng, nhưng họ cũng có hơi lo lắng về tình cảm một lòng quá mức của Tần Như Vọng và Thần tử, không biết tương lai sẽ đặc biệt xem trọng Thần quốc hay không, ảnh hưởng đến cân bằng song phương.
Gia tộc Liễu thị hướng về Tần Như Vọng, cũng kéo một một số thế gia lớn đầu quân, thế lực của Cửu hoàng tử càng thêm lớn mạnh, kích động đến phe Thái tử, mâu thuẫn hai bên tăng vọt, tranh đấu càng thêm quyết liệt, tình thế thay đổi khó lường.
Hai phe vì lật đổ thế lực của đối phương mà cạnh tranh với nhau, có thắng có bại, nhưng theo thời gian thì phe Tần Như Vọng dần chiếm thế thượng phong, gần đây phe Tần Như Vọng lại phá đại án tham ô làm rối loạn kỷ cương, đầu sỏ là phụ tá đắc lực của Thái tử, kẻ ủng hộ lớn nhất của hắn ta, tể tướng Lưu Hợp.
Hoàng đế nổi giận, tước chức quan của Tể tướng, bỏ ngục hỏi tội, mà Thái tử cũng bị liên lụy, bị cấm túc trong Đông cung một tháng, mà Cửu hoàng tử Tần Như vọng phá được án nên lập công lớn, được phong Hầu, cũng được Hoàng đế trọng dụng hơn.
Thế lực của Thái tử bị ngã ngựa hơn phân nửa, phe Cửu hoàng tử toàn thắng trong cuộc tranh đấu này.
Đám người Liễu thị vô cùng vui mừng, mà là người được lợi nhiều nhất, Tần Như Vọng đáng lẽ cũng phải cảm thấy vui sướng, nhưng thời khắc này hắn đi đến bên mép giường của Kỷ Ninh thì hoàn toàn chẳng thể nở nổi nụ cười.
Từ ngày Kỷ Ninh hộc máu, cơ thể cậu càng ngày càng suy nhược, Thần nữ cũng sa sút như thế, trên dưới cung Thần sứ ai ai cũng đau xót không dứt, trong lòng đều biết rõ, hai vị Thần sứ thế hệ này hồn sẽ về với Thần quốc.
Tần Như Vọng lại không thể chấp nhận, ngày ấy hắn nghe được cung nhân than thở có lẽ Thần tử sẽ sống không được bao lâu nữa, ấy vậy mà hắn lại mất đi vẻ dịu dàng văn nhã thường ngày, muốn kéo bọn họ xuống xử tử, vẫn là Thần tử phái người đến mới vất vả ngăn cản được hắn.
Khi đó hắn lạnh lùng thô bạo khiến tất cả mọi người sợ mất hồn vía, mới sâu sắc biết được vị Cửu Hoàng tử ôn tồn lễ độ này khi tức giận rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào.
Y không thể chết được.
Sao y lại có thể chết được chứ.
Tần Như Vọng nửa quỳ bên mép giường Kỷ Ninh, nắm chặt lấy tay cậu, cúi thấp đầu giấu đi gương mặt mình, hai mắt đã đỏ bừng tự lúc nào, đau đớn lan tràn, gần như muốn rơi lệ.
“Đây là mệnh trời, ngươi không cần như vậy.”
Kỷ Ninh khẽ vuốt mái tóc đen nhánh của Tần Như Vọng, cười nói: “Ngươi đừng trông ta nữa, đi đi, ngươi còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm, đừng ở đây nữa.”
Giọng cậu dịu dàng, nhưng lời nói của cậu lại trái ngược hoàn toàn với giọng điệu, bình tĩnh đến thờ ơ, dường như chẳng hề quan tâm đến chuyện sống chết của mình, cũng từ chối sự quan tâm của Tần Như Vọng dành cho cậu.
“……Ta không có việc khác phải làm.” Tần Như Vọng không chịu rời đi, khàn giọng trả lời.
“Thế, ngươi cũng không cần phải khổ sở.” Kỷ Ninh nói, “Ngươi là hận ta, đừng nên thương tâm vì ta.”
Đúng vậy, rõ ràng hắn nên hận y, nhưng vì sao khi chuyện đến bây giờ, hắn lại khổ sở vì người này đến như vậy.
Nhưng người này hết lần này đến lần khác cứ bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh, tựa như ngày xưa vậy, ngoài trừ nâng đỡ hắn lên ngôi vị Hoàng đế thì chưa bao giờ để tâm đến bất cứ thứ gì, là vui hay là buồn, là sống hay là chết, trong mắt cậu đều giống hệt nhau.
Y quá tàn nhẫn.
Trái tim Tần Như Vọng như chìm xuống đáy hồ lạnh lẽo, đau thương giá buốt đến gần như chết lặng, mà ngay lúc này chợt có cung nhân đứng ngoài cửa truyền lời, nói Hoàng đế triệu kiến Tần Như Vọng, có việc thương lượng, muốn hắn nhanh chóng đến.
“Bệ hạ kêu ngươi kìa.” Kỷ Ninh vỗ nhẹ mu bàn tay của Tần Như Vọng, “Đi đi, đừng để bệ hạ đợi ngươi.”
Tần Như Vọng lau đi đôi mắt phiếm hồng, yên lặng đứng dậy rời đi, trước khi ra khỏi cung, hắn nghe Thần tử nằm trên giường thở dài một tiếng, lẩm bẩm nỉ non.
“Nếu trước khi chết ta có thể nhìn thấy Như Vọng đăng cơ xưng đế, có chết cũng không hối tiếc.”
Thân thể Tần Như Vọng lay động một chút, chẳng thể nào nghe được nữa, chật vật rời đi.
Hoàng đế triệu đứa con thứ chín của mình đến không phải vì việc gì khác mà vì việc nghênh đón Thần sử mới của Thần quốc.
“Như Vọng, ngươi có quan hệ gần gũi với cung Thần sứ, trẫm lại luôn coi trọng ngươi, việc này liền giao cho ngươi đảm đương, ngươi có bằng lòng không?”
Tần Như Vọng cúi thấp đầu, lĩnh chỉ của Hoàng đế, nhưng cổ họng như bị ứ nghẹn.
Không phải hắn gần gũi với Thần sử, hắn vẫn chưa bao giờ quên thù hận của mình, sau này nhất định phải san bằng Vu Thần quốc, hắn để tâm, vốn chỉ có một người kia…..
“Phụ hoàng.” Hắn hành lễ, thấp giọng mở miệng, “Thứ cho nhi thần mạo phạm, thuốc trường sinh bất lão đó……”
Có thể chia cho Thần tử một ít không?
Hắn còn chưa dứt lời, Hoàng đế liền cười, nói.
“Dạo gần đây Thần nữ cũng bị bệnh cũ chẳng dậy nổi, đan dược của trẫm quả thật KHÔNG còn nhiều.
Như Vọng có lòng hiếu thuận đáng khen, có điều không cần ưu phiền thay trẫm, Tân Thần sử đang trên đường đến, không lâu sau sẽ có người mới thay Quả nhân luyện chế đan dược.”
Gã vỗ vỗ bả vai Tần Như Vọng, nghênh ngang rời đi, Tần Như Vọng vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng hành lễ, con ngươi hơi co lại, cả người như bị đóng băng, chẳng thể cử động nửa tấc.
Trong lời nói của Hoàng đế không có chút quan tâm nào đến sự sống chết của hai Thần sử đương nhiệm, thứ ông ta để ý cùng lắm chỉ là đan dược giúp ông ta kéo dài tuổi thọ.
Tần Như Vọng đứng yên tại chỗ, bên tai như có ma âm quanh quẩn, không ngừng lặp đi lặp lại tiếng thở dài của Kỷ Ninh.
“Nếu trước khi chết ta có thể nhìn thấy Như Vọng đăng cơ xưng đế….”
Hắn bỗng nhiên siết chặt tay mình.
,,ԾㅂԾ,,
Kỷ Ninh vuốt ve mặt nạ, nhớ lại chuyện cũ năm xưa, không khỏi thổn thức, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, còn có giọng nói vui vẻ của thiếu nữ, cậu nhanh chóng đi rửa mặt rồi đeo mặt nạ lên, mở cửa cho thiếu nữ, mà thân là hung thi, Tần Như Vọng lẳng lặng đi theo sau cậu.
“Đi, ta dẫn ngươi đi xem náo nhiệt.”
Vẻ mặt thiếu nữ hớn hở, nắm tay Kỷ Ninh kéo ra ngoài: “Hôm nay thành chủ Thiên Đô thành đến thăm, trên dưới Thương Sơn đều đang chuẩn bị, nhưng lúc đầu ta không cần lộ diện, có Thiên Thu nghênh đón hắn, chúng ta đến dạ tiệc tối là được rồi, nhưng có thể lén đi xe trước.”
Nàng thân là Thánh nữ, địa vị chỉ xếp sau Ứng Thiên Thu, nếu thật sự muốn đến xem thì có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Ứng Thiên Thu để nghênh đón thành chủ thành Thiên Đô, có điều nàng lại thích cảm giác lén lút hơn.
Sau khi thay một trang phục bình thường, thiếu nữ lôi kéo Kỷ Ninh và Tần Như Vọng, lặng lẽ đứng trong góc nhìn thành chủ Thiên Đô thành khí thế hùng vĩ đến thăm hỏi Thương Sơn, mà thân là Tôn chủ Thương Sơn, Ứng Thiên Thu tự mình đến nghênh đón.
Ngày này Thương Sơn vô cùng náo nhiệt, thiếu nữ che giấu hành tung chơi đùa khắp nơi, thật sự rất vui vẻ, mãi cho đến khi đến dạ tiệc, nàng mới thay trang phục Thánh Nữ, dẫn Kỷ Ninh đến dạ tiệc trước, mà Tần Như Vọng là hung thi, thân phận nhạy cảm nên đã bị để lại trong phòng của Kỷ Ninh.
Thành chủ thành Thiên Đô đến thăm, gần như là chiêu cáo với toàn thiên hạ biết hắn hợp tác với Ứng Thiên Thu, diệt trừ ba tộc cuối cùng của mười hai thế tộc.
Trong dạ tiệc, bữa tiệc linh đình, khúc nhạc du dương, thành chủ Thiên Đô thành và Ứng Thiên Thu ngồi trên chỗ cao nhất, hai bên chia ra là tâm phúc của mình, thiếu nữ và Kỷ Ninh ngồi ở hai cái bàn cách Ứng Thiên Thu gần nhất.
Rượu hơn quá nửa, thành chủ Thiên Đô thành vỗ nhẹ tay gọi vũ nữ đến hiến vũ, sau khi múa xong, tay vũ nữ nâng một cái hộp dài, dâng đến trước mặt Ứng Thiên Thu và thành chủ Thiên Đô thành, dịu dàng nói: “Mời Tôn chủ xem qua.”
Thành chủ mỉm cười nói: “Lần này ta đến, cố ý tìm được thứ này để mang đến tặng Tôn chủ.
Vật này là kiếm, chính là cái tuyệt thế thần phong, mong Tôn chủ có thể nhận lấy.”
“Đa tạ Thành chủ.”
Ứng Thiên Thu nói lời cảm tạ, ra lệnh cho tùy tùng đem kiếm xuống, thành chủ Thiên Đô thành nhìn trăng tròn trên bầu trời, chợt ngăn tùy tùng lại, để bọn họ đặt thanh kiếm lên bàn của Ứng Thiên Thu, cười nói.
“Kiếm này rất thú vị, tên là Khuyết Nguyệt, nghe đồn đến khi trăng tròn thì cả thanh kiếm sinh ra vầng sáng, vô cùng mỹ lệ xinh đẹp.
Hôm nay vừa lúc trăng tròn, nếu Tôn chủ không ngại thì hãy rút kiếm ra đi, cũng để cho chúng ta mở mang tầm mắt.”
Thanh kiếm này tên là Khuyết Nguyệt, lại còn phát sáng vào trăng tròn? Chẳng lẽ nó là……
Nghe được tên kiếm, Kỷ Ninh ngẩng đầu lên, không chớp mắt gắt gao nhìn chằm chằm hộp dài.
Ma quân tóc trắng khẽ gật đầu, đưa tay hướng đến hộp dài, khoảnh khắc hắn mở hộp dài ra, Kỷ Ninh bỗng nhiên cảm thấy dường như có cái gì đó không đúng, trong lòng hoảng hốt, lập tức thấy một luồng ánh sáng đen như tia chớp lao ra khỏi hộp, bay thẳng đến mi tâm của Ứng Thiên Thu.
“Oành——”
Một luồng huyền khí bàng bạc sâu thẳm va chạm với ánh sáng đen, Ứng Thiên Thu đã sớm có phòng bị dùng huyền khí chắn trước người, chưa từng để ánh sáng đen kia đến gần mình.
Nhưng giây tiếp theo đột nhiên phát sinh dị biến, ánh sáng đen tiếp xúc với huyền khí,vậy mà không bị tiêu tán, trái lại còn dung nhập vào huyền khí của Ứng Thiên Thu, khiến huyền khí của hắn lập tức bị nhiễm đem, cũng nhanh chóng chui vào trong cơ thể Ứng Thiên Thu.
Thành chủ Thiên Đô thành cười ha hả, trong mắt Ứng Thiên Thu lộ ra sát ý, trở tay phóng ra một tia huyền khí sắc bén đâm vào người Thành chủ.
Thành chủ không né cũng không tránh, tùy tý để huyền khí đánh trúng, huyền khí xuyên qua cơ thể hắn nhưng không phun ra máu tươi mà chỉ là một khối trống rỗng, bên trong không có máu thịt, chỉ có một bộ xương khô khoác lớp da người.
“Đây là con rối huyết nhục của Đông U Ma quân mà?! Sao hắn lại?”
Thiếu nữ biến sắc đứng dậy, cùng những người khác chạy đến bảo vệ trước người Ứng Thiên Thu, thành chủ Thiên Đô thành thôi cười, cơ thể ngã rầm xuống, cũng kinh động đến đám người Thiên Đô thành, hiển nhiên bọn họ chẳng biết gì, cũng không biết sẽ phát sinh ra biến cố như vậy.
Thanh kiếm nọ bị đánh văng xuống đất, “Leng keng” rơi xuống, sau khi ánh sáng đen biến mất, trên thân kiếm phát ra vầng sáng hoa mỹ, quả thật là mỹ lệ phi phàm, chỉ là lúc này chẳng ai chú ý đến nó.
Kỷ Ninh ngồi tại chỗ, hai mắt mở to lộ ra vẻ kinh hãi nhìn Ứng Thiên Thu bị ánh sáng đen xâm nhập, lại nhìn về phía trường kiếm tên “Khuyết Nguyệt” kia.
Sau khi khôi phục sức mạnh, Kỷ Ninh có linh khí của thế giới Tu chân, cậu có thể nhìn ra ánh sáng đen kia không phải là sức mạnh thuộc về thế giới huyền huyễn này, mà đến từ thế giới tu chân, là linh khí bị ô nhiễm, đồng thời cũng là một cấm trận có thể trói buộc sức mạnh của người trong trận.
Quả nhiên, sau khi kiểm tra người trong hành cung, lông tóc Ứng Thiên Thu chẳng bị tổn hại gì, cả người không có tình huống khác thường nào, nhưng hắn lại chẳng thể nào điều động được huyền khí, mà tất cả người ở đây lại không tìm ra nguyên nhân.
Bởi vì bọn họ không thể nhìn thấy cấm trận kia, lúc nãy kiểm tra hộp dài cũng không phát hiện có cái gì bất thường, tất cả bởi vì linh khí và huyền khí hoàn toàn là hai sức mạnh khác nhau.
Kỷ Ninh suy đoán, người bày ra âm mưu này khẳng định cũng không biết cấm trận, chỉ là do cơ duyên xảo hợp mà tìm được thanh kiếm kia, sau khi phát hiện nó có thể giam cầm sức mạnh liền lợi dụng nó để ám hại Ứng Thiên Thu.
Dù vậy nhưng Kỷ Ninh vẫn không biết nguyên nhân của biến cố phát sinh này rốt cuộc là gì.
Trong nguyên tác, thành chủ Thiên Đô thành là muốn hợp tác với Ứng Thiên Thu thật, cũng thuận lợi mà sống đến cuối, mà thiếu nữ được gọi là “Đông U Ma quân”, cũng là người trong ma đạo, là một trong bốn vị Ma quân bao gồm cả Ứng Thiên Thu, thủ đoạn quỷ dị khó đoán, nhưng tên đó cũng không phải là kẻ địch, thậm chí sau này còn giúp Ứng Thiên Thu một lần.
Nhưng mà hiện giờ, hai người kia vậy mà một người đã chết, một người biến Thành chủ Thiên Đô thành đang sống sờ sờ thành con rối, cũng ám hại Ứng Thiên Thu bị thương, mà huyền khí của Ứng Thiên Thu bị phong bế là việc hoàn toàn không xuất hiện trong nguyên tác.
Còn có thanh kiếm này……
Kỷ Ninh từ trên bàn đứng dậy, chậm rãi đi đến trước Khuyết Nguyệt, khom lưng muốn nhặt nó lên.
“Đừng chạm vào, nguy hiểm.”
Ứng Thiên Thu lập tức ôm Kỷ Ninh lại bảo vệ sau lưng, không cho cậu chạm vào thanh kiếm này, tuy hắn đã mất đi sức mạnh nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh âm trầm như xưa, hoàn toàn không chút dao động.
“Nhưng mà ngươi……”
Kỷ Ninh nhìn Ứng Thiên Thu, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng, cậu có thể nhìn ra sức mạnh của Ứng Thiên Thu đang bị cấm trận phong bế, nhưng tu vi của người bày trận quá cao, cho dù Kỷ Ninh có linh khí trong người nhưng cũng chẳng có cách nào hóa giải cấm trận này.
Với lại trong thời khắc khi ánh sáng đen hiện ra, chỉ có một mình cậu mới có thể thấy được, trong không trung hiện ra một bóng người hư ảo.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, tóc đen bạch y, gương mặt tuấn mỹ, phiêu dật tựa thần tiên, khi Kỷ Ninh nhìn thấy hắn, hắn như có cảm giác mà nhìn lại Kỷ Ninh, trong mắt như có ý cười, sau đó lập tức biến mất chẳng thấy đâu.
Kỷ Ninh chẳng những biết Khuyết Nguyệt mà còn biết người này.
Hắn tên Vân Uyên.
Vân Uyên là nhân vật chính của thế giới Tu chân, nhưng hư ảnh này không phải là Vân Uyên chân chính mà chỉ là một tia thần thức hắn để lại trên thân kiếm mà thôi, chỉ có thể bày cấm trận nhưng không có cách nào giải trừ.
Nếu muốn hóa giải cấm trận thì phải tìm được bản tôn của Vân Uyên mới được.
Kỷ Ninh không biết tại sao Đông U Ma quân lại có được Khuyết Nguyệt, nhưng cậu dám khẳng định Đông U Ma quân chưa từng gặp bản thân Vân Uyên, nếu không Vân Uyên sẽ chẳng để cho kẻ khác có được Khuyết Nguyệt, bởi vì Khuyết Nguyệt là do chính tay cậu đưa cho Vân Uyên.
Khuyết Nguyệt bị cất vào trong hộp dài khóa lại để trong cung, trước khi điều tra được nguyên nhân Ứng Thiên Thu bị mất sức mạnh, thanh kiếm này không thể tùy tiện huỷ bỏ được.
Cơ sở ngầm Thương Sơn sắp xếp bên ngoài nhanh chóng dò hỏi được nguyên nhân của dị biến này, bởi vì sau khi thuận lợi tập kích Ứng Thiên Thu, Đông U Ma quân đột nhiên có hành động rất lớn, đã không cố tình che giấu nữa, cũng chẳng còn cách nào để che giấu.
Hắn ấy vậy mà lại liên thủ cùng ba tộc còn sót lại của mười hai thế tộc, muốn tiêu diệt Ứng Thiên Thu, cũng âm thầm mưu đồ giết chết thành chủ Thiên Đô thành, biến hắn thành con rối huyết nhục đánh lén Ứng Thiên Thu.
Lúc này Đông U ,a quân và thế tộc ba nhà đang bắt đầu tập kết nhân mã hướng thẳng đến Thương Sơn, muốn nhân lúc Ứng Thiên Thu không có sức mạnh, lúc lòng người Thương Sơn bàng hoàng thì một đường tiêu diệt triệt để Ứng Thiên Thu.
Mà Kỷ Ninh cũng biết nguyên nhân xuất hiện thay đổi trong cốt truyện, chính là do cậu.
Ứng Thiên Thu vì muốn cậu sống lại nên lúc trước đã đắp nặn ra một cơ thể, cơ thể này sử dụng nguyên liệu cực kỳ quý báu, thậm chí còn có cả chí bảo của một vị Ma quân, Ứng Thiên Thu vì muốn đoạt được chí bảo nên đã giết chết Ma quân này.
Đông U Ma quân và vị Ma quân này là tri kỷ bí mật, bên ngoài không biết được giao tình của hai người bọn họ, vậy nên Đông U ,a quân vô cùng căm hận Ứng Thiên Thu, âm thầm cùng thế tộc ba nhà mưu toan, vừa hay có được thanh Khuyết Nguyệt nên lập tức dùng thứ này tập kích Ứng Thiên Thu, cuối cùng cũng đắc thủ.
Biết được mình chính là nguyên nhân, Kỷ Ninh càng không thể buông tay mặc kệ chuyện này, vậy nên vào đêm đó, sau khi tất cả mọi người đã say ngủ, Kỷ Ninh nằm trên giường tách ra một tia thần thức, phiêu diêu bay vào địa cung, đến gần Khuyết Nguyệt.
Cậu định tìm thần thức của Vân Uyên hỏi xem bản thể của Vân Uyên bây giờ đang ở nơi nào.
Kỷ Ninh điều khiển thần thức, vừa bay đến trước mặt Khuyết Nguyệt thì lập tức bị hút vào bên trong.
Trước mắt cậu tối sầm, khi mở mắt ra thì bản thân đã ở trong một khu rừng đào rực rỡ, hoa đào xung quanh nở rộ, hương hoa nhàn nhạt quanh quẩn, cánh hoa hồng nhạt tung bay đầy trời, đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt.
Nam nhân tóc đen tuấn mỹ mặc một thân bạch y ngồi trước cây hoa đào, trước mặt là một cái bàn vuông thấp, bên trên để một bầu rượu và mấy cái chén rượu.
Hắn ngồi trên mặt đất, ngón tay trắng nâng chén rượu long lanh, nhẹ nâng cằm lên uống một hơi cạn sạch chén rượu hoa đào, nhìn Kỷ Ninh cách đó không xa, khóe môi khẽ cong lên, mỉm cười nhìn cậu, nói.
“Rốt cuộc ta cũng đợi được ngươi.”.