Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính Tôi Chạy Trốn Thất Bại

Chương 26: Nam Chính Truyện Tinh Tế Đến 2


Bạn đang đọc Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính Tôi Chạy Trốn Thất Bại – Chương 26: Nam Chính Truyện Tinh Tế Đến 2


Editor: Lithromantic
Auzers không thể giải thích vì sao trái tim mình lại rung động.

Cái kia có lẽ chỉ được gọi là có chút cảm tình, được sinh ra từ khát vọng cùng ham muốn chiếm hữu.

Mặt khác, hắn khó mà tưởng tượng được mình sẽ có cảm xúc như vậy, hơn nữa đối tượng lại là một người đang sống sờ sờ.

Hắn trời sinh đã lạnh lùng bạc tình, gần như sẽ không có bất kỳ cảm xúc tích cực nào với người khác.

Đối với cha nuôi cũng chỉ vẻn vẹn là tôn trọng, quan hệ của bọn họ rất mong manh và rạch ròi, không giống thứ tình cảm phức tạp như với Kỷ Ninh.

Cũng là điều “Cấm kỵ”.

Auzers phát hiện bản thân mình vậy mà lại chạm vào biên giới cấm kỵ này.

Hơn nữa lại khiến hắn nảy sinh tình cảm với người đã từng là kẻ thù của mình.

Bây giờ là hoàng đệ, cho dù quan hệ huyết thống là giả nhưng vẫn không thể xóa đi sự thật rằng bản thân bọn họ đều là đàn ông.

Chỉ cần tiến về phía trước một bước, đó chính là tội chết.

Cho nên tuyệt đối không thể mặc kệ cho nó phát triển được.

Auzers tự nhủ với chính mình như vậy, đồng thời cũng cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Hắn cũng không biết được hóa ra mình lại có một mặt khát vọng được yêu thương đến thế.

Chẳng qua chỉ là xuất hiện một người có thể tiếp thu toàn bộ con người hắn thôi.

Vậy mà hắn lại không thể tự kiềm chế được, sinh ra sự ỷ lại cùng tình cảm với người nọ, điều này thật sự…..vớ vẩn đến cực điểm.

Nên dừng lại.

Trước khi mọi chuyện trở nên không thể xoay chuyển được nữa.

Nhưng mà không bao lâu sau, Auzers nhanh chóng phát hiện đây không phải là một chuyện đơn giản.

Mặc dù gần đây hắn không lén gọi Kỷ Ninh đến nữa, cho dù Kỷ Ninh có liên lạc với hắn nói muốn gặp hắn một lần nhưng hắn đều từ chối thẳng thừng.

Nhưng không biết từ lúc nào, ánh mắt của hắn vẫn luôn dõi theo hình bóng của Kỷ Ninh, không tự chủ được mà quan tâm tất cả tin tức có liên quan đến cậu.

Ví dụ như bây giờ, Auzers biết rõ tiết sau Kỷ Ninh sẽ có chương trình học bên hệ chỉ huy, nên bây giờ đang cùng các bạn khác đi đến lớp học.

Hắn không tự chủ được mà chọn còn đường Kỷ Ninh sẽ đi qua, sau đó quả nhiên là gặp được Kỷ Ninh trong sân.

Một đám người vây quanh cùng nhau đi tới.

Ở trong học viện, Auzers cùng Kỷ Nĩnh sẽ không chủ động chào hỏi đối phương, bởi vì ai cũng biết quan hệ bọn họ rất kém.

Hơn nữa sau khi Auzers khôi phục lại thân phận hoàng tử, Kỷ Ninh cũng không hề chủ động khiêu khích nữa, hai người cứ vậy mà trở thành người xa lạ.

Bởi vì sợ bại lộ khi kiểm tra huyết thống nên sủng phi không công khai thân phận hoàng tử của Kỷ Ninh trong học viện.

Một người thuộc tầng lớp quý tộc mà lại đắc tội với hoàng tử, nhưng hoàng tử lại cực kỳ nhân từ mà tha thứ cho cậu, nên tất cả mọi người đều tán thường Auzers là một người thật độ lượng.

Đối với điều này, Auzers nghe xong cũng chỉ cười cho qua, đơn giản là vì bọn họ không biết chân tướng như thế nào.

Auzers ngồi trên xe lăn nhìn về phía thiếu niên đang đi giữa đám người phía trước.

Trên khuôn mặt của hắn vẫn là nụ cười tao nhã như cũ nhưng bây giờ lại có chút chân thật hơn, trong đôi mắt màu xanh cũng toát lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Nhưng một giây sau, nụ cười của hắn nhanh chóng cứng lại, nhìn Kỷ Ninh đi lướt qua người hắn mà không buồn liếc nhìn một cái.

Tâm trạng vui vẻ của Auzers lập tức biến mất, không phải là do Kỷ Ninh lờ hắn bởi vì trong học viện bọn họ vốn dĩ vẫn duy trì mối quan hệ giả tạo như vậy.

Mà nguyên nhân là vì cô gái xa lạ đang đi bên cạnh Kỷ Ninh kia.

Dung mạo của cô gái rất xinh đẹp, quần áo đoan trang, dáng vẻ yếu đuối cộng thêm vóc người nhỏ nhắn.

Cô vừa mỉm cười vừa nhìn sang khuôn mặt của Kỷ Ninh, ánh mắt xấu hổ lại dịu dàng như nước, tình cảm ẩn chứa bên trong không cần nói cũng biết.

Mà Kỷ Ninh cũng đang mỉm cười, cậu vừa đi vừa cười nói với cô gái, hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.

Auzers bỗng nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, ánh mắt cũng bắt đầu đọng lại một lớp sương lạnh.

“Điện hạ, ngài đang nhìn gì vậy?”
Đám con cháu tầng lớp quý tộc làm bạn với Auzers thấy hắn nhìn theo đám người Kỷ Ninh rời đi, lại cảm thấy hơi khó hiểu nên mới nhỏ giọng hỏi.

“……Ta đang lo lắng cho bạn học Kỷ Ninh.


Một lát sau, Auzers chậm rãi thả tay ra, trên tay vịn bằng da xuất hiện một vết lõm rất sâu.


Hắn thản nhiên như không trả lời, dáng vẻ hắn vẫn tươi cười như cũ, dịu dàng nói: “Cậu ta hình như đã quên, trong học viện có quy định cấm người lạ tự tiện ra vào thì phải.”
Cô gái lạ xinh đẹp ban nãy chưa ai gặp qua, trên người cũng không mặc đồng phục.

Rõ ràng không phải người trong học viện, nếu như tự Kỷ Ninh dẫn vào thì đúng là đã vi phạm quy định.

Những người khác khẽ động, bọn họ không thể ngờ được đây là do Auzers muốn che giấu cử chỉ khác thường của mình nên mới lấy cớ.

Ngược lại còn nghĩ đây là hoàng tử nói bóng gió với bọn họ để tìm cách trị Kỷ Ninh, trong đầu nhanh chóng vạch ra âm mưu thì chợt nghe một cô gái đi cùng lên tiếng.

“Em biết vị tiểu thư kia, cô ấy là thiên kim của đại công tước Fiori, không bao lâu nữa cũng sẽ vào đây học đấy.”
Cô gái nói: “Đại công tước Fiori có quan hệ rất thân thiết với gia tộc của Kỷ Ninh, lần này có lẽ là Kỷ Ninh dẫn nàng tới làm thủ tục nhập học, nên cũng không tính là trái với quy định.”
“Hoá ra cô ấy chính là con gái độc nhất của đại công tước Fiori?”
Những người khác nhìn về phía Kỷ Ninh cùng cô gái biến mất mà có cùng suy nghĩ: “Không phải có tin đồn rằng tương lai cô ấy có thể trở thành hoàng tử phi của ngũ hoàng tử à? Có thể lấy được một người đẹp như vậy, ngũ hoàng tử cũng…..”
“Uỳnh —— rầm! ”
Đột nhiên xuất hiện một tiếng vang lớn trong sân mà không hề có dấu hiệu trước nào cả, cột đèn đường bên cạnh bọn họ bỗng gãy làm đôi, đổ rầm rầm xuống đất.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt, ai cũng vừa sợ vừa bực, nhao nhao lên ra vẻ muốn trách móc quản lý khu vực này, sao lại sơ suất để cho nguy hiểm xảy ra cơ chứ.

“……”
Những ngón tay trắng bệch của Auzers đan chặt vào nhau, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo, cố gắng đè nén tinh thần lực đang chuẩn bị mất kiểm soát xuống, hắn khàn giọng nói: “Rời khỏi chỗ này đi.”
Hắn biết rõ Kỷ Ninh đứng vị trí thứ năm trong các hoàng tử.

Điều này có nghĩa là cô gái kia rất có thể sẽ trở thành hoàng tử phi của người nọ.

……!
Đêm hôm đó, Kỷ Ninh bị Auzers gọi đến nơi gặp mặt bí mật của bọn họ.

Nhìn thấy Auzers, Kỷ Ninh lộ ra nét mặt cực kỳ vui mừng, tiếng gọi xen lẫn tiếng cười: “Hoàng huynh.”
“Gần đây hình như người sống rất tốt nhỉ?”
Trái với cậu, vẻ mặt của Auzers cực kỳ lạnh nhạt, trên mặt không có chút cảm xúc vui vẻ nào, thậm chí còn không nhìn Kỷ Ninh một cái.

Thấy thái độ của hắn còn lạnh nhạt hơn bình thường, Kỷ Ninh giật mình không biết chuyện gì xảy ra bèn đến gần hắn, do dự một lúc mới cẩn thận trả lời: “Khá tốt ạ.

Hoàng huynh thì sao, gần đây huynh thế nào?”
“Ta cũng không tệ….Rất không tệ.”
Auzers cong khóe môi lên, nhưng không giống như đang cười mà ngược lại giống như đang tức giận hơn.

Thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.

“Chẳng qua là không tốt như ngươi rồi.” Hắn tiếp tục nói: “Bên cạnh ta cũng không có thiên kim cao quý của đại công tước làm bạn, ta lúc nào cũng chỉ có một mình.”
“……”
Kỷ Ninh hé miệng, giống như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Nhìn thấy vẻ mặt cậu muốn nói lại thôi, Auzers cười nhạo, ánh mắt hàm chứa mỉa mai: “Ngươi muốn nói gì? Muốn chúc cho ta sau này cũng tìm được một cô vợ xinh đẹp như vậy à, hay là muốn nói người như ta vốn sẽ phải sống một mình đến hết đời, sẽ không có ai ở bên ta?”
“……!Không phải!”
Thiếu niên nắm chặt hai tay, lớn tiếng phản bác Auzers.

Sau đó bỗng cúi đầu xuống, khuôn mặt ửng hồng căng thẳng, nhỏ giọng nói.

“Đệ muốn nói….Nếu như hoàng huynh không để ý thì đệ có thể làm bạn với huynh mà.”
Ánh mắt của Auzers lập tức đông cứng lại.

“Ngươi làm bạn với ta?” Hắn nhẹ giọng nói: “Ngươi nói ngươi muốn làm bạn với ta ư?”
Giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm vậy.

Hắn cười không ngừng, lồng ngực chấn động liên tục, bả vai cũng run rẩy theo, đôi mắt xinh đẹp cũng nhẹ nhàng nổi lên một lớp hơi nước mỏng.

Đệ nói muốn làm bạn với ta ư? Làm bạn như thế nào? Làm sao có thể so được với lời thề kiên định như hôn ước thần thánh hả?
Huống chi cái hứa hẹn này được mấy phần đáng tin chứ? Rõ ràng người đệ yêu là ta, vậy mà vẫn có thể vui vẻ nói cười khi ở bên đứa con gái khác được.

Nói không chừng, một ngày nào đó đệ sẽ không còn yêu ta nữa, sẽ thu hồi tất cả tình yêu của đệ lại đúng không?
Nếu tương lai sẽ xảy ra chuyện như vậy thì hắn cũng không cảm lấy kỳ lạ chút nào.

Nhưng nếu đã vĩnh viễn không thể yêu một mình hắn, vậy cần gì phải bắt đầu đoạn tình cảm này chứ.

Đến cuối cùng thì đệ đem ta trở thành cái gì?
Cỗ tinh thần lực nguy hiểm không ngừng chảy ra từ trong cơ thể của Auzers, Kỷ Ninh bị thứ sức mạnh khổng lồ đen tối này vây lấy, khiến cho cậu không thể thở nổi.

Sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt, trên trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh, giọng nói đứt quãng: “Hoàng, hoàng huynh…..”
Auzers chợt tỉnh táo lại.

Hắn thu hồi tinh thần lực của mình lại, bỗng nhiên cúi đầu, mái tóc màu vàng che khuất vẻ mặt của hắn.

Hắn im lặng không nói gì, trong căn phòng chỉ có thể nghe được tiếng Kỷ Ninh thở hổn hển.

Hắn nhất quyết không muốn thừa nhận, bản thân mình đã ôm lấy bất kỳ thứ tình cảm buồn cười nào đối với Kỷ Ninh cả.

Nhưng hắn biết rõ, chính mình vừa rồi đã ghen tỵ, hắn ghen ghét cô gái có thể đi gần với Kỷ Ninh như vậy, thậm chí về sau còn có thể kết hôn với cậu.

Suýt nữa hắn đã bị sự đố kị trong lòng làm cho đầu óc quay cuồng, nhưng khi Kỷ Ninh gọi một tiếng “Hoàng huynh” kia lại khiến cho hắn tỉnh táo trở lại.

Vô luận như thế nào, hắn cũng không nên quên bọn họ đều là người trong hoàng thất, là hoàng tử, là anh em trên danh nghĩa.


Chỉ cần có bất kỳ hành vi hay tình cảm khác thường nào bị phát hiện cũng sẽ lập tức bị xử tử.

Bọn hắn không có tương lai.

Mỗi người đều sẽ lấy vợ sinh con, rồi vì tranh đoạt vương vị mà tàn sát lẫn nhau.

Một bên giành thắng lợi, một bên rơi xuống vực sâu, đó mới là kết cục xứng đáng của bọn họ.

“Ngươi đi đi.”
Hoàng tử tóc vàng nâng tay, che lại đôi mắt đang dần nóng lên của mình, ép buộc bản thân không nhìn về phía người kia nữa.

“Ta sẽ vĩnh viễn giữ bí mật cho ngươi, cũng sẽ không tố giác ngươi.

Ngươi được tự do rồi đấy.”
“Chúng ta về sau không cần gặp lại nữa.”
……!
Suốt một năm trôi qua, Auzers không còn lén gặp mặt Kỷ Ninh nữa.

Bọn họ học khoa khác nhau, nằm ở hai đầu phía đông và phía tây.

Diện tích học viện cực kỳ rộng lớn, nếu không cố tìm kiếm thì một hai tháng không gặp nhau cũng là chuyện bình thường.

Huống chi Auzers còn xin vào ở trong ký túc xá, kể cả khi nghỉ ngơi hay làm việc hắn cũng đều tận lực tránh gặp cậu.

Một năm qua, hắn và Kỷ Ninh cũng chỉ tình cờ gặp nhau ba lần trong học viện.

Mỗi lần gặp tình cờ đó đều được Auzers khắc sâu vào trong tim.

Lần thứ nhất, hốc mắt Kỷ Ninh đỏ lên, thậm chí còn không để ý đến quan hệ mặt ngoài của mình với Auzers nữa, mà lao lên muốn chất vấn hắn.

Nhưng sau đó lại bị Auzers dùng tinh thần lực áp chế đứng yên tại chỗ, không thể nào nhúc nhích được, cứ vậy trơ mắt nhìn bóng lưng của Auzers rời đi.

Lần thứ hai, Kỷ Ninh không nhìn thấy Auzers nhưng vẫn đang đi cùng cô gái kia.

Lúc ấy Auzers chỉ yên lặng không nói gì, nhưng sau khi trở về tinh thần lực của hắn lập tức mất khống chế.

Sức mạnh mất kiểm soát tạo ra ảo ảnh của Kỷ Ninh.

Auzers muốn bóp chặt lấy yết hầu của ảo ảnh nhưng rồi lại không nỡ, cuối cùng hắn ngồi yên một chỗ ngắm cái bóng hư ảo kia cả đêm.

Cho đến khi tinh thần trở về bình thường, hắn mới lên giường mệt mỏi mà thiếp đi.

Lần thứ ba, Kỷ Ninh vẫn đi cùng cô gái kia.

Khi nhìn thấy Auzers, trong mắt cậu bỗng sáng lên nhưng không bao lâu lại tối xuống.

Cậu giả vờ không nhìn thấy Auzers, chật vật rời đi, thậm chí còn không để ý đến cô gái đi bên cạnh nữa.

Auzers nhìn về phía cậu rời đi thật lâu cũng không nhúc nhích gì cả.

Tối hôm đó, tinh thần lực của hắn lại tiếp tục rơi vào trạng thái mất kiểm soát, nhưng lần này lại tương đối bình tình.

Chẳng qua tinh thần lực của hắn tạo ra hình ảnh thiếu niên đang đau buồn, ánh mắt ngập nước, đứng yên lẳng lặng nhìn hắn.

Nhìn cái bóng hư ảo này, Auzers không tự chủ được mà đưa tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt của thiếu niên.

Tinh thần lực của hắn chưa đủ thành thục, nên không có cách nào mô phỏng được da thịt cùng xúc cảm chân thật cả.

Khi chạm vào nước mắt ướt át nhưng lạnh buốt kia, hắn mới hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn biết đây đều là giả.

Nhưng Auzers vẫn không thể kiềm chế nổi mà cầm lấy tay thiếu niên.

Sau đó hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên đôi môi lạnh như băng kia.

Đến cuối cùng thì trái tim của hắn vẫn vì cậu mà trầm luân.

Mà chính hắn cũng đã tự buông thả bản thân mình.

……!
Thời gian gần đây, Kỷ Ninh cùng con gái đại công tước Fiori luôn xuất hiện với nhau.

Trong học viện đã bắt đầu có một vài tin đồn, rất nhiều người đều cho rằng Kỷ Ninh chính là vị hoàng tử thứ năm bí ẩn kia.

Nếu không làm sao đại công tước có thể để con gái mình gần gũi với Kỷ Ninh như thế được.

Cho đến một ngày, lời đồn này đã hoàn toàn được xác nhận —— tin tức của hoàng thất được phát trên truyền thông của cả nước, vị hoàng tử thứ năm chưa bao giờ lộ mặt kia, cuối cùng cũng xuất hiện cùng con gái độc nhất của đại công tước, cùng nhau tuyên bố tin tức bọn họ sắp đính hôn.


Khi tin tức này được chiếu trên màn hình lớn của học viện.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên và hưng phấn, quả nhiên Kỷ Ninh chính là ngũ hoàng tử.

Trong lúc đó cả học viện đều vô cùng náo nhiệt, chỉ có mình Auzers là khác biệt.

Trong lòng hắn đã sớm lạnh như băng.

Cho dù có sớm đoán được, nhưng khi hắn nhìn thấy tin tức gai mắt trên màn hình kia, hắn vẫn không thể nào tiếp thu được.

Tinh thần lực bắt đầu chảy ra, làm cho màn hình lớn kia nhanh chóng bị rạn nứt, chỉ còn có thể nhìn được một vài hình ảnh mờ nhạt.

Đến cuối cùng hắn cũng hoàn toàn bị vứt bỏ.

Đến cuối cùng, tình yêu đẹp đẽ kia hắn chỉ mới gần như chạm tới, đã giống như sao băng bay đi mất.

Ánh sáng vừa tắt, bóng tối đã lập tức phủ xuống.

Bóng đêm ùn ùn kéo về phía hắn, gần như muốn nhấn chìm hắn để cho hắn đau đớn đến chết trong cái lạnh giá kia.

Thời điểm hắn tỉnh táo lại đã phát hiện mình về tới hoàng cung từ bao giờ, hơn nữa còn ngồi trong cung của Kỷ Ninh.

Một lát sau, thiếu niên xuất hiện, dáng vẻ ngạc nhiên tươi cười hỏi thăm hoàng huynh của mình đến có chuyện gì.

“……Huynh đến chúc mừng đệ ư?”
Cậu nhỏ giọng hỏi Auzers, ánh mắt dừng trên người Auzers quyến luyến không rời.

Nhưng sau đó, cậu cũng hiểu ánh mắt của mình vô cùng không ổn nên nhanh chóng cúi đầu xuống, cố gắng không nhìn thẳng vào hắn, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn huynh.”
Giây phút này, tất cả kiên trì của Auzers suốt một năm qua đều bị ánh mắt kia đánh cho vỡ vụn.

Một cỗ tinh thần lực mạnh mẽ đánh úp về phía Kỷ Ninh, đè cậu lên tường.

Kỷ Ninh không thể khống chế được cơ thể của mình, chỉ có thể ngẩng đầu lên lộ ra đôi mắt đỏ bừng.

Cậu kinh ngạc nhìn Auzers phía trước đang từ từ đứng dậy khỏi xe lăn, dùng sức mạnh tinh thần lực cố gắng đi từng bước một đến trước mặt mình, hai tay ấn chặt xuống vai của cậu.

“Từ hôn đi.”
Auzers gằn từng chữ một: “Lập tức giải trừ hôn ước với đứa con gái kia.

Nếu không ta sẽ vạch trần thân phận của ngươi.”
“……” Thiếu niên há to miệng, vẻ mặt cực kỳ bối rối, lời nói ra cũng vô cùng lộn xộn: “Không được, hoàng huynh….Rõ ràng khi đó huynh đã đồng ý với đệ, huynh sẽ không……”
“Ta hối hận rồi.” Auzers bóp chặt vai cậu, cố đè nén phần tình cảm âm u kia trong trái tim, ẩn nhẫn hỏi: “Hay là ngươi thà chết cũng muốn kết hôn với đứa con gái kia?”
Hốc mắt thiếu niên đỏ bừng lắc đầu: “Cô ấy là do phụ vương chỉ định cho đệ, nếu như đệ đưa ra yêu cầu từ hôn nhất định sẽ khiến phụ vương tức giận.

Hoàng huynh, cầu xin huynh, đệ không thể……”
“Được, không sao cả.” Auzers nói: “Ta sẽ giết cô ta, đến lúc đó ngươi tất nhiên không cần phải từ hôn nữa.”
“Không được!” Thiếu niên mở to hai mắt, hoảng hốt nói: “Huynh không thể giết cô ấy được, đệ sẽ nói chuyện giải trừ hôn ước với phụ vương, đệ sẽ đi nói mà……”
Cậu cúi xuống, vẻ mặt yếu ớt, giọng nói còn có chút nghẹn ngào.

Nhìn thấy cậu đau khổ, trái tim của Auzers cũng cảm thấy đau đớn theo, hắn không nghĩ tới thiếu niên thà giải trừ hôn ước cũng không để đứa con gái kia phải chịu tổn thương.

Vì cái gì?
“Đến cuối cùng, người em yêu có phải là tôi hay không?”
Hắn không kìm lòng được mà chất vấn thiếu niên.

Sắc mặt thiếu niên lập tức trở nên trắng bệch.

Bí mật được chôn sâu trong chiếc hộp ma quái cuối cùng cũng bị mở ra, vừa là sự thật kinh khủng nhất nhưng cũng là điều ngọt ngào nhất.

Cậu yêu Auzers.

Một lời cậu cũng không nói ra nhưng Auzers vẫn hiểu.

Đôi môi của hắn tiến gần đến tai cậu, hơi thở nóng rực, âm thanh trầm thấp vang lên: “Nếu như đã yêu tôi rồi.

Vì sao em còn muốn bảo vệ cô ta, vì sao ngay từ đầu không tìm cách để từ chối mối hôn ước này, hửm?”
“Cô ấy là một người tốt và cũng rất thích đệ, mặc dù tình cảm đệ đối với cô ấy không phải tình yêu nam nữ, nhưng đệ rất thưởng thức và tôn trọng cô ấy, hơn nữa……”
Auzers không nhìn thấy vẻ mặt của thiếu niên nhưng vẫn nghe được sự run rẩy trong giọng nói của cậu.

“Yêu huynh….Thật sự quá đau khổ.”
“Vù——”
Một cỗ sức mạnh vô hình bỗng chốc tràn ngập khắp cung điện, các vách tường kim loại nhanh chóng bị nó cứa thành những vết cắt nông sâu, nội thất hoa lệ bị nghiền nát bắt đầu sụp đổ.

“Em nghĩ người đau khổ chỉ có mình em thôi ư?”
Auzers nở nụ cười, đôi mắt xanh nhạt âm u lạnh lẽo, giống như mạch nước ngầm lạnh giá.

Tinh thần lực không khống chế được lập tức tạo ra rất nhiều ảo ảnh.

Trong không khí bắt đầu xuất hiện rất nhiều hình bóng của cô gái kia, từng dáng vẻ đều cực kỳ thê thảm.

Tất cả giống như bị thiêu cháy, khuôn mặt cùng da thịt trắng nõn đều bị tan chảy, máu thịt tan thành vũng nước tanh trên mặt đất, chỉ còn lại một đống xương trắng trống rỗng.

Một lúc sau, nó cũng bắt đầu lả tả sụp xuống, trộn lẫn cùng với đống máu thịt bên dưới.

“Em nghĩ cô ta sẽ đau khổ ư?”
Auzers nắm lấy cằm thiếu niên, ép cậu nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như thể địa ngục này.

“Mỗi một lần tôi không khống chế được, chỗ này cũng cảm thấy đau đớn như vậy đấy.”
“Tôi muốn em hiểu cho rõ, đau đớn mà em mang đến cho tôi còn đáng sợ hơn nó gấp trăm ngàn lần.

Bởi vì tôi biết rõ người em yêu chính là tôi, mà tôi——”
Cũng lỡ yêu em mất rồi.

Trong lòng tràn đầy tình yêu cùng phẫn nộ, hắn hôn lên môi thiếu niên, hàm răng tàn nhẫn cắn phá cánh môi mềm mại.

Trong không khí lập tức lan ra mùi máu tanh nhàn nhạt, cùng với ảo ảnh máu tươi chảy đầy đất, vừa chua xót vừa tuyệt vọng.


Cũng giống như kết cục của bọn họ.

Không có ánh sáng, không có tương lai, đến cùng chỉ có vực sâu không đáy.

……!
Vị quốc vương tóc vàng ôm lấy ảo ảnh trước mặt, khuôn mặt tái nhợt đã sớm nhuộm đầy nước mắt.

Kỷ Ninh bị hắn ôm đến mức cả người đều cứng ngắc.

Cậu không biết Auzers còn mất kiểm soát bao lâu nữa.

Càng không biết đến khi tình trạng này kết thúc, Auzers trở về trạng thái bình thường rồi đối mặt với cậu thì sẽ xuất hiện phản ứng như thế nào.

Đến cùng thì bao giờ không gian hỗn loạn mới chấm dứt chứ…………!
Cậu không ngừng cầu nguyện trong lòng.

Đến khi Tương Lai liên lạc với Kỷ Ninh, cậu nghĩ có lẽ đây là vận may hiếm hoi gặp được của mình.

Tương Lai nói:「 Không gian đã khôi phục bình thường, hiện giờ cậu chỉ cần tùy ý mở một cánh cửa là có thể trở lại thế giới của Cố Sâm.」
Giờ phút này đối với Kỷ Ninh mà nói, âm thanh của Tương Lai chẳng khác gì tiếng trời cả.

Nhưng giờ cậu lại gặp một vấn đề cực kỳ khó khăn, đó là làm sao thoát khỏi sự khống chế tinh thần lực của Auzers?
Thời gian lại trôi qua một lúc, Kỷ Ninh cảm thấy trên người mình bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, trạng thái khống chế buông lỏng dần.

Điều này có nghĩa là tình trạng mất kiểm soát của Auzers sắp kết thúc, hắn cũng sẽ sớm tỉnh táo trở lại.

Kỷ Ninh có thể cử động, nhưng cậu hiểu rõ cái này không đủ để cho cậu thoát khỏi khống chế của Auzers.

Bởi vì không gian mà tinh thần lực khống chế cực kỳ rộng, trừ phi cậu có thể dịch chuyển tức thời đến cánh cửa, nếu không cũng đừng mơ có thể chạy khỏi phạm vi khống chế của hắn.

Cánh cửa cách cậu khoảng vài mét……Kỷ Ninh cố quay đầu lại nhìn một chút, thử tính thời gian mình chạy từ đây đến cánh cửa mất bao lâu nhưng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.

Chẳng lẽ cậu thật sự phải tự sát mới trở về được à?
Đối mặt với cái chết, Kỷ Ninh vẫn cảm thấy hơi sợ.

Nếu không phải không còn cách nào khác, cậu thật sự không muốn dùng đến hạ sách này.

Thôi thì, cậu cứ thử đẩy Auzers ra xem sao đã……!
Kỷ Ninh nhẹ nhàng chậm rãi gỡ hai tay của Auzers ra.

Đến khi hắn ngẩng đầu lên thì cậu lại mỉm cười vô cùng dịu dàng với hắn, giả vờ như mình là một ảo ảnh sau đó nhẹ nhàng xoay người lại rời đi.

Cậu biết rõ ảo ảnh được tạo ra không phải lúc nào cũng bị Auzers khống chế hoàn toàn, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện những ảo ảnh cử động khác thường như vậy.

Auzers vịn trán của mình, sợ hãi nhìn bóng lưng của Kỷ Ninh.

Hơi thở khiến cho người khác bất an trong tẩm cung dần dần biết mất, thần trí của Auzers cũng gần như khôi phục lại bình thường.

Con ngươi của hắn bỗng co lại, bởi vì bóng người phía trước vẫn không theo khống chế của hắn mà biến mất, vẫn tồn tại như cũ.

Bóng người kia hình như……Thật sự là Kỷ Ninh.

Bỗng nhiên hắn lại nhớ tới dáng vẻ thiếu niên vừa rồi trưởng thành hơn nhiều so với Kỷ Ninh trong trí nhớ của hắn.

Thế nhưng hắn lại không thể tạo ra ảo ảnh nếu chưa bao giờ gặp qua, cho dù hắn rất nhiều lần tưởng tượng ra dáng vẻ của thiếu niên sau khi lớn lên, nhưng vẫn không thể mô phỏng ra được ảo ảnh như vậy.

“Ngươi……”
Trước khi nói hết câu, hắn đã vô thức điều khiển tinh thần lực lao về phía bóng lưng kia.

Hắn không tự chủ được mà muốn giữ lấy trước đã, rồi sau đó tìm hiểu xem người đó đến cùng là ai.

Nhưng mà khi tinh thần lực chuẩn bị chạm đến Kỷ Ninh, một bóng người màu đen chui ra từ cái bóng của cậu hất ngược tinh thần lực của Auzers trở về.

Kỷ Ninh sau khi chạy đi thì không dám quay đầu lại, cậu kéo lấy tay cầm của cánh cửa mở ra một cái khe rồi nhanh chóng chui ra ngoài.

Sau đó đóng cánh cửa lại vang lên “Uỳnh” một tiếng.

Xuất hiện ở ngoài cửa chính là nhà hàng lơ lửng trên không.

Cố Sâm vẫn ngồi ở chỗ cũ, hắn thấy Kỷ Ninh quay lại thì nở nụ cười, nói: “Mệt cho anh rồi, quần áo của anh sạch hết chưa?”
……!
Auzers điều khiển xe lăn đuổi tới cánh cửa, ngón tay run rẩy đẩy cửa ra nhưng trước mặt hắn chỉ là một mảnh tối đen.

Tinh thần lực của hắn nhanh chóng tỏa ra bên ngoài cung điện, muốn tìm cho được người vừa rồi nhưng tìm thế nào cũng không thấy.

Khắp nơi đều không có, người kia giống như đã hoàn toàn bốc hơi vậy.

Auzers dừng lại.

Hắn ngồi suy nghĩ thật lâu bên trong cung điện của mình, im lặng đến tĩnh mịch.

Nhưng một lát sau, hắn chợt nhớ lại, khi cánh cửa kia mở ra hắn nhìn thoáng qua thấy bên ngoài là một nhà hàng xa lạ, còn có một chàng trai trẻ tuổi ngồi phía trước, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại.

Người xa lạ kia tuyệt đối không thể do tinh thần lực của hắn tạo ra được, cho nên trong giây phút kia, bởi vì một nguyên nhân nào đó mà cánh cửa này đã nối với một không gian xa lạ, nhưng nhất định có tồn tại.

Với tư cách là quốc vương của một siêu cấp đế quốc trong vũ trụ.

Auzers không hề lạ gì với bước nhảy không gian cả, thậm chí bọn còn đã sớm nghiên cứu lĩnh vực này để rút ngắn đường hàng không.

Nghĩ đến khả năng này có thể xảy ra, Auzers lập tức dùng tinh thần lực vẽ lại khuôn mặt của Kỷ Ninh và chàng trai kia lên giấy.

Sau đó gọi thị nữ tới rồi yêu cầu phát tán bức tranh này ra ngoài.

“Lập tức phái toàn bộ quân đội, phải tìm cho bằng được mảnh không gian này cùng hai người kia.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.