Bạn đang đọc Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính Tôi Chạy Trốn Thất Bại – Chương 24: Nam Chính Truyện Viễn Tưởng Phương Tây Đến 5
Editor: Lithromantic
Là một con quỷ hệ người cao cấp, độc tố của mị ma cực kỳ mạnh.
Một khi bị trúng độc thì độc tố sẽ nhanh chóng theo đường máu lan ra khắp cơ thể, sau đó ăn mòn lý trí của người bị trúng độc và khuếch đại ham muốn của họ.
Chỉ sau chốc lát, thân hình của thiếu niên tóc vàng đã bắt đầu không ổn định, có vẻ như lung lay sắp đổ.
Ngón tay trắng bệch của hắn túm chặt lấy ống tay áo của pháp sư vong linh, giọng nói không còn trong trẻo như trước nữa mà trở nên trầm khàn.
“Thầy ơi…”
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào dung nhan xinh đẹp nhưng tái nhợt của pháp sư vong linh, hầu kết lăn nhẹ, hắn nhắm mắt lại nhẹ nhàng cúi người về phía trước, kề sát vào đôi môi nhạt màu kia rồi sau đó ——
“Rào!”
Một dòng nước lạnh lẽo xen lẫn những mẩu băng vụn bỗng nhiên phun ra từ không trung, đổ “ào” một cái xuống đỉnh đầu và cơ thể của Lai, ngay lập tức làm cả người hắn ướt sũng, cảm giác lạnh buốt đến tận tim.
Mà pháp sư vong linh bên cạnh hắn đã sớm có chuẩn bị, trước đó cậu đã thi triển một chú ngữ tránh nước trên người mình.
Cho nên trên người cậu hoàn toàn không bị ướt một chút nào, y bào sạch sẽ hoàn toàn khác với dáng vẻ chật vật của Lai.
“Toong…toong…”
Những giọt nước nhỏ rơi xuống mép cổ của Lai, dòng nước lạnh lẽo làm mặt hắn nhanh chóng tái nhợt không còn màu máu, mái tóc vàng cũng ướt sũng dán sát vào hai má, thoạt nhìn giống như một con cún to xác tội nghiệp, vẻ mặt sững sờ như vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.
“Tỉnh chưa?”
Pháp sư vong linh bình tĩnh nhìn hắn, hỏi như vậy.
“………” Lai hé môi nhưng không nói lời nào, cuối cùng lau giọt nước đang chảy trên mặt mình, trong mắt hiện ra cảm xúc bi thương, cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Ừm….”
“Đi theo ta.”
Thầy của hắn xoay người bước lên lầu: “Nước lạnh không thể loại bỏ hoàn toàn độc tố, chỉ có thể trì hoãn một chút.
Ngươi cần phải uống thuốc giải độc tố mới được.”
Thiếu niên cúi đầu đi theo phía sau, vẻ mặt thất vọng rõ ràng nhưng Kỷ Ninh lại thầm cảm thấy may mà cậu đã kịp thời phản ứng để áp chế độc tố xuống, trước khi mấy cái lựa chọn chết tiệt kia xuất hiện.
Nếu không cậu cũng không dám tưởng tượng sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cậu đưa thiếu niên đến phòng chứa thuốc.
Ở đây cất giữ rất nhiều loại thuốc, nên chắc hắn sẽ có thuốc giải độc của mị ma.
Nhưng kỳ quái chính là, Kỷ Ninh tìm hai lần cũng không tìm được thuốc giải độc liên quan đến mị ma.
Rõ ràng các loại thuốc giải độc khác đều đặt ngay ngắn ở trên giá thuốc, nhưng lại chỉ thiếu mỗi một loại mà cậu cần bây giờ.
Đây chắc chắn không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà là nó cố tình được sắp đặt như vậy.
Kỷ Ninh lập tức câm nín.
Đúng lúc này, cậu bỗng cảm thấy một cơ thể vừa lạnh lẽo lại nóng bỏng dán sát vào lưng mình, làm cho cậu run cả người.
“Thầy à….”
Thiếu niên giống như lần thứ hai bị độc tố của mị ma ảnh hưởng đến thần trí, làn da hắn lạnh lẽo nhưng lòng bàn tay lại vô cùng nóng bỏng.
Hắn dán sát mặt vào lưng của Kỷ Ninh, hai tay vòng qua eo rồi ôm lấy cậu từ phía sau, giọng nói dịu dàng, thì thầm: “Em muốn….”
“Rào…rào——”
Lại là một trận nước lạnh đổ xuống.
Pháp sư vong linh không tiếc làm cho phòng chứa thuốc trở nên lộn xộn, cũng phải làm cho đồ đệ của mình tỉnh táo trở lại.
“Đừng lo, ta sẽ đi chế thuốc giải độc cho ngươi.”
Kỷ Ninh khẽ vuốt ve mái tóc của đồ đệ, trấn an một câu để xoa dịu hắn, rồi bình tĩnh phớt lờ vẻ mặt đang vô cùng đau khổ kia của đồ đệ nhà mình.
——Cậu tuyệt đối và tuyệt đối sẽ không để cho trò chơi này phát triển theo một hướng không thể lường trước được.
……
Kết quả là Lai bị ốm.
Bởi vì bị độc tố mị ma làm xói mòn thân thể, sau đó còn bị tưới nước lạnh nhiều lần, cho nên hiện tại hắn bị ốm rất nặng, sốt cao không lùi.
Hắn nằm trên giường nhắm chặt hai mắt lại, trên trán đổ mồ hôi, còn hai má ửng đỏ bất thường, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt.
Kỷ Ninh chế thuốc cho hắn xong, sau đó để một thiếu nữ vong linh đến hầu hạ hắn uống thuốc nhưng lại bị hắn cự tuyệt.
Hắn trùm chăn qua đầu rồi cuộn tròn người thành quả bóng ở trên giường, rõ ràng thân thể suy yếu như thế nhưng vẫn cố chấp túm lấy chăn không buông, trốn bên trong ủ rũ nói:
“Thầy không quan tâm em chút nào cả.”
「Xin chú ý khi Lai bị bệnh, tính tình của hắn sẽ trở nên rất bướng bỉnh và ngây thơ.」
Trước mắt Kỷ Ninh hiện lên một dòng chữ, chẳng qua cho dù không có lời nhắc nhở của trò chơi thì cậu cũng biết lúc Lai bị bệnh khó hầu hạ đến mức nào, hơn nữa khi Lai bị bệnh cũng sẽ tháo hết ngụy trang xuống, hoàn toàn bại lộ bản tính của mình.
Ở thế giới trước cậu cũng từng gặp phải tình trạng Lai bị ốm như thế này.
Khi đó Lai còn đang cực kỳ ghét cậu, so với bây giờ còn khó khăn hơn nhiều.
Tuy nhiên, chính nhờ việc Lai bị ốm nên Kỷ Ninh mới nắm bắt được cơ hội đó để khiến cho Lai thay đổi thái độ với mình, nếu không thì cậu cũng khó mà công lược hắn được.
Đúng là một tên nhóc tính thối.
Trong lòng Kỷ Ninh cảm thấy vừa buồn cười lại hơi bất đắc dĩ.
Cậu ngồi xuống giường, vỗ vào cái chăn hắn đang trùm đầu, nói: “Ngươi càng ngày càng ngang bướng rồi đấy, ngươi còn muốn ta phải quan tâm ngươi như thế nào nữa hả?”
Nghe cậu hỏi vậy, thiếu niên đang trốn trong chăn cuối cùng cũng chịu kéo chăn xuống một chút, lộ ra đôi mắt xanh tuyệt đẹp.
Hắn nhìn Kỷ Ninh một lúc rồi mới nhỏ giọng nói.
“……Em muốn thầy đút thuốc cho em.”
「Lai bị ốm và muốn ngươi đút thuốc cho hắn, ngươi chọn:」
「Một: Cho thuốc vào miệng rồi đút thuốc cho hắn bằng cách hôn.」
「Hai: Đút thuốc cho hắn bằng cách ■ ■」
Lần này mấy lựa chọn nhảy ra cực kỳ nhanh, đến nỗi Kỷ Ninh còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì những dòng chữ này đã chất đống trước mặt cậu rồi.
Kỷ Ninh: “……..”
Cậu có hơi tò mò không biết cái lựa chọn kỳ quái bị mã hóa kia sẽ là cái gì, làm gì còn cách nào tệ hơn là hôn để đút thuốc cơ chứ?
Nhưng cho dù có tò mò thế nào đi nữa, Kỷ Ninh cũng sẽ không dại mà thử.
Cho nên cậu khẽ thở dài, đành nhận mệnh cầm lấy chai thuốc, uống một chút vào trong miệng sau đó kéo cổ Lai ra khỏi chăn rồi hôn lên môi hắn, truyền nước thuốc qua cho hắn.
Cho đến khi uống hết chai thuốc, khóe môi thiếu niên ướt át, ánh mắt nhìn Kỷ Ninh không chớp mắt, giống như hôn còn chưa đã.
Nhưng Kỷ Ninh tất nhiên sẽ không tiếp tục, cậu lập tức đứng lên rời đi, đề phòng lựa chọn mới xuất hiện: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
“Đừng đi mà, thầy….” Thiếu niên tóc vàng ngồi trên giường nắm lấy cổ tay cậu, nhìn cậu một cách khao khát: “Em ngủ với thầy được không?”
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kỷ Ninh, dán lên gò má nóng bỏng của mình, thỏa mãn nhắm mắt lại: “Nhiệt độ cơ thể của thầy rất thấp, như vậy sẽ rất thoải mái.”
「Lai mời ngươi ngủ cùng hắn, ngươi chọn:」
「Một: Đồng ý yêu cầu của Lai, nhẹ nhàng ôm lấy rồi ngủ cùng hắn.」
「Hai: Không giúp Lai hạ nhiệt mà ngược lại còn khiến thân nhiệt của Lai càng trở nên nóng hơn.」
Lựa chọn nhảy ra quá nhanh, Kỷ Ninh căn bản là không kịp phản ứng.
Cuối cùng cậu chỉ có thể lựa chọn cởi áo choàng của mình ra, mặc mỗi một chiếc áo sơ mi mỏng nằm xuống giường.
Sau đó còn bị đồ đệ của mình nhanh chóng quấn lấy, thậm chí còn ôm chặt lấy eo cậu.
“Người thầy mát ghê.” Lai dán mặt lên vai Kỷ Ninh, cuối cùng cũng được thỏa mãn nên không còn ồn ào nữa.
Ngược lại hắn còn cong khóe môi nói với Kỷ Ninh: “Thầy ngủ ngon nhé.”
“……Ngủ ngon.”
Kỷ Ninh trả lời, đồng thời cũng nhắm hai mắt lại.
Chưa được bao lâu đã rơi vào giấc ngủ say.
Cậu không biết rằng, ngay khi cậu vừa ngủ, thiếu niên được cậu ôm vào lòng bỗng ngồi dậy.
Hắn cúi xuống hôn lên môi cậu, sau đó đưa tay vuốt ve má cậu, ánh mắt sâu thẳm, nhỏ giọng nói:
“Vẫn là hơi vội vàng rồi ư?”
……
Ngày hôm sau Kỷ Ninh tỉnh dậy đã phát hiện mình thoát ra khỏi game từ lúc nào.
Hai ngày sau vẫn không có chuyện gì xảy ra cả.
Tối thứ sáu, Kỷ Ninh theo ước hẹn đi tới nhà hàng ăn tối cùng Cố Sâm.
Cố Sâm đã đặt chỗ tại một nhà hàng lơ lửng trên không trung.
Nhà hàng này không có tòa nhà thực tế mà được tạo thành từ rất nhiều phi hành khí loại nhỏ.
Mỗi một chiếc phi hành khí đều tương đương với một căn phòng riêng biệt, rất riêng tư.
Nó có thể chở các vị khách bay lên cao, biến những vách tường bên ngoài thành trạng thái trong suốt, để những vị khách kia có thể vừa ăn tối vừa thưởng thức cảnh đêm đầy sao tuyệt đẹp bên ngoài.
Cách bài trí của nhà hàng rất thanh lịch và lãng mạn, Kỷ Ninh ngồi xuống bàn cùng Cố Sâm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Cậu nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Cố Sâm, không khỏi bắt đầu đoán xem độ hảo cảm của Cố Sâm đối với mình bây giờ đang ở mức bao nhiêu.
Hẳn là phải có chút thinh thích cậu rồi chứ nhỉ?
Kỷ Ninh bình tĩnh xem thực đơn hiện lên trong không trung, gọi một món.
Cố Sâm cũng gọi thêm vài món đặc sản của nhà hàng, rồi lịch sự nói với người phục vụ rằng cậu ta có thể đi chuẩn bị được rồi.
Sau đó quay sang cười nói với Kỷ Ninh.
“Không biết các món ăn ở đây có hợp với khẩu vị của anh không nữa, nhưng em mong rằng anh sẽ thích nó.”
Kỷ Ninh khẽ gật đầu, cậu thực ra rất hài lòng.
Hơn nữa là do Cố Sâm chọn, cho dù cậu không thích cũng không có khả năng nói ra.
Sau khi hai người trò chuyện riêng về mình một chút, Cố Sâm bỗng nhắc tới chuyện bộ phim mới.
“Đạo diễn Lưu đang chuẩn bị quay một bộ phim tình cảm kiểu kinh dị.
Để đáp lại lòng nhiệt tình của ngài ấy, em sẽ đóng một trong hai nhân vật chính, em nghe nói ngài ấy cũng đã mời anh vào vai nhân vật chính khác, không biết anh có đồng ý hay không?”
“Tôi vẫn đang suy nghĩ.” Kỷ Ninh nói, thật ra thì kiểu gì cậu cũng chắc chắn sẽ đồng ý thôi, chẳng qua vẫn phải diễn theo tính cách gốc trong nguyên tác nên cậu phải tỏ ra mình đang cân nhắc một chút.
“Em tôn trọng quyết định của anh, nhưng cá nhân em vẫn muốn anh có thể đồng ý với đạo diễn Lưu.”
Ánh mắt Cố Sâm nhìn về phía Kỷ Ninh trở nên vô cùng nghiêm túc: “Một mặt, em hy vọng có thể hợp tác với anh một lần nữa, mặt khác——”
Giọng nói của hắn bỗng trở nên trầm ấm, ánh mắt cũng dịu dàng mang theo ý cười mà có vẻ như trong đó còn ẩn chứa thêm ý tứ gì nữa.
“Nếu có thể đóng chung một bộ phim tình cảm với anh, em thật sự rất vui.”
Kỷ Ninh im lặng một lúc, đang muốn nói gì đó thì người phục vụ đã mang đồ ăn ban nãy họ gọi lên, cuối cùng cậu cũng không nói gì cả.
“Ầm….ầm……”
Đột nhiên phi hành khí gặp phải một luồng không khí mãnh liệt, xảy ra một trận xóc nảy, người phục vụ đi không vững, cả người nghiêng ngả rồi làm đổ đồ uống được chuẩn bị sẵn từ trên đĩa xuống đất, làm bắn tung tóe lên quần áo của Kỷ Ninh.
“Tôi xin lỗi, thưa ngài, tôi vô cùng xin lôi!”
Người phục vụ bối rối, liên tục xin lỗi Kỷ Ninh.
Sau đó cậu ta nói có thể dẫn Kỷ Ninh tới phòng nghỉ, đến đó cậu ta sẽ nhanh chóng xử lý sạch sẽ vết bẩn trên quần áo cho Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh gật đầu với Cố Sâm sau đó nhanh chóng đi theo người phục vụ.
Đến phòng nghỉ, cậu cởi quần áo bị bẩn của mình ra, trong lúc chờ đợi cậu bỗng nhận được liên lạc từ hệ thống “Tương Lai”.
「Đơn xin giải phóng sức mạnh cho cậu đã được chấp nhận.
Sau khi xác nhận, cậu có thể tự do sử dụng sức mạnh của mình trong thế giới có tồn tại sẵn những sức mạnh đặc biệt.」
Tương Lai nói:「Nhưng có một số hạn chế cậu cần phải lưu ý, bởi vì những điều đó có thể gây ra một số vấn đề nghiêm trọng.」
「Anh nói đi.」Kỷ Ninh nói.
「Điều kiện thứ nhất là sức mạnh của cậu không thể sử dụng được trong thế giới này, bởi vì thế giới này không thiết lập tồn tại những sức mạnh đặc biệt, nên điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng của thế giới này.」
「Tôi biết bởi trước đó các đơn yêu cầu anh gửi lên đều bị bọn họ từ chối vì lý do này.」Kỷ Ninh nói thêm:「Tôi có thể chấp nhận nó, còn gì nữa?」
「Điều kiện thứ hai, hay còn gọi là khuyết điểm, là điểm mấu chốt cậu cần phải chú ý.」Tương Lai nói:「Mở phong ấn sẽ làm cho thời gian và không gian trên người cậu bị rối loạn.」
「Điều đó nghĩa là sao?」
「Rối loạn thời gian có thể dẫn đến những thay đổi về mặt trạng thái của cậu.
Chẳng hạn như thân phận của cậu trong thế giới của Hoắc Vô Linh là hồn ma, vậy một khi rối loạn thời gian xảy ra, cậu có thể xuất hiện ở chỗ khác với thể trạng hồn ma.」
「Rối loạn không gian sẽ khiến cậu ngẫu nhiên xuất hiện ở những nơi khác nhau, có thể là một hành tinh nào đó hoặc thậm chí khiến cậu xuất hiện ngoài vũ trụ.」
「Rối loạn không thời gian có khả năng xảy ra ở bất kỳ thế giới nào.
Ở thế giới này cậu không được sử dụng sức mạnh, cho nên một khi nó xảy ra thì sẽ rất nguy hiểm.」Tương Lai nói:「Cho dù vậy, cậu vẫn sẽ xác nhận giải phong ấn sức mạnh của mình chứ?」
Kỷ Ninh nghe xong liền đau dạ dày, cậu biết ngay là bên điều hành vẫn hố nhau như vậy mà.
Nhưng cậu suy nghĩ một lát bèn hỏi:「Có thể hoàn tác lại việc giải phong ấn sức mạnh bất cứ lúc nào và chấm dứt trạng thái rối loạn của tôi được không?」
「Có thể.
」Tương Lai trả lời.
「Nếu tôi chết vì rối loạn không thời gian thì tôi có thể được sống lại không?」
「Có thể sống lại, không giới hạn.」
「Vậy thì tôi đồng ý xác nhận giải phong ấn sức mạnh của mình.」
Kỷ Ninh trả lời, dù sao thì vẫn có thể sống lại.
Hơn nữa chỉ là xác suất tương đối sẽ xảy ra thôi, cho nên cậu cũng không cần quá lo lắng, đợi đến khi giải quyết xong mọi chuyện bên Ứng Thiên Thu, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
「Đã giải trừ phong ấn sức mạnh cho cậu.」
Sau khi giải trừ phong ấn, Kỷ Ninh cũng không thấy có cảm giác gì đặc biệt hết, chẳng qua Tương Lai đã nói như vậy thì chắc chắn là đã được giải trừ rồi.
Lúc này người phục vụ thông qua đường chuyển đồ đưa quần áo sạch sẽ đến phòng nghỉ.
Kỷ Ninh mặc quần áo xong lập tức mở cửa đi ra ngoài, tính toán ăn xong bữa tối này thì quay về thế giới Huyền Huyễn.
Tuy nhiên, ngay khi cánh cửa được mở ra.
Chào đón Kỷ Ninh không phải là nhà hàng kia mà là một nơi cực kỳ thiếu ánh sáng.
Kỷ Ninh: “…”
Đây là rối loạn không gian hay là Hoắc Vô Linh lại đến tìm cậu vậy???
Nếu là cái trước thì không phải đến nhanh quá à, chẳng qua cậu tình nguyện đây là rối loạn không gian chứ cũng không muốn nhìn thấy Hoắc Vô Linh.
Cậu quay đầu lại muốn trở về phòng nghỉ nhưng phát hiện cánh cửa đã biến mất, chỉ còn một mình cậu ở trong bóng tối.
Trong lòng Kỷ Ninh cảm thấy vô cùng bất lực, đành phải bật đèn pin trên thiết bị đầu cuối lên để chiếu sáng.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng, cậu phát hiện đây là bên trong một cung điện nào đó cực kỳ hoa mỹ, những tấm rèm cửa dày nặng nề che khuất ánh sáng bên ngoài, hoàn toàn không để lọt bất cứ tia ánh sáng nào vào bên trong cả, giống như đây là một nơi cấm địa cách biệt với thế giới bên ngoài vậy.
Kỷ Ninh cảm thấy không ổn cho lắm, bởi tòa cung điện này mang đến cho cậu một loại cảm giác quen thuộc vô cùng.
Trước kia khẳng định cậu đã từng đến đây rồi, hơn nữa phong cách trang trí như thế này, làm cậu chỉ có thể nghĩ tới——
“Kẹt…”
Cửa cung điện chậm rãi mở ra, phía trong có ánh sáng nhưng không phải là ánh sáng mặt trời mà là ánh sáng trắng tang thương, nối liền với cung điện lộng lẫy, bên trong có rất nhiều bóng người mờ ảo đang đứng.
Kỷ Ninh vội vàng liếc mắt một cái, lập tức cảm thấy tê cả da đầu.
Những bóng người mờ nhạt kia đều quay lại nhìn cậu, đôi mắt trống rỗng, dáng vẻ của bọn họ đều giống nhau, tất cả đều có khuôn mặt giống hệt với Kỷ Ninh.
Bên trong phòng ngủ treo rất nhiều bức tranh chân dung lớn nhỏ, gần như lấp đầy hết các bức tường, mỗi người trong tranh vẽ đều là Kỷ Ninh thời niên thiếu.
Trong bức tranh chân dung, vẻ mặt của cậu có vui, buồn, tức giận, hoặc sợ hãi, cộng thêm những gam màu nóng khiến cho chúng trông vô cùng lộng lẫy và sinh động.
“Không phải, tất cả các ngươi đều không phải đệ ấy.”
Tiếng thở dài trầm thấp vang vọng trong tẩm cung, vừa mờ mịt lại như không có thật làm Kỷ Ninh lập tức sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cậu lặng lẽ lùi về chỗ sâu nhất trong bóng tối, muốn giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức nhỏ nhất, nhưng bỗng có một cỗ tinh thần lực vô hình cực kỳ mạnh mẽ túm lấy cổ áo cậu, kéo cậu vào trong tẩm cung rồi ném xuống đất.
Tim Kỷ Ninh đập rất nhanh, cậu nửa quỳ trên mặt đất không dám ngẩng mặt lên.
Cậu liếc mắt nhìn xung quanh thấy có rất nhiều bóng người mờ nhạt gần như trong suốt.
Cậu biết những bóng người đó được tạo ra bởi người có tinh thần lực cực kỳ cao, là sức mạnh thuộc về thế giới Tinh Tế trong《Mạc Linh đế quốc》, mà người có thể có tinh thần lực cao đến mức biến thái như vậy cũng chỉ có mình Auzers mà thôi.
Xe lăn di chuyển tạo ra tiếng động khe khẽ, bất cứ khi nào xe lăn đến gần một bóng người thì bóng người đó sẽ lặng lẽ biến mất, người đàn ông ngồi trên xe lăn cũng nhỏ giọng lẩm bẩm theo: “Ngươi cũng không phải đệ ấy.”
“Tất cả các ngươi một chút cũng không giống đệ ấy.”
Chiếc xe lăn cuối cùng cũng dừng lại trước mặt Kỷ Ninh, trước mắt cậu là một đôi chân thon dài.
“Ngươi là ai?”
Người đàn ông nhỏ giọng lẩm bẩm, đồng thời lúc đó cằm của Kỷ Ninh bị tinh thần lực vô hình kia nâng lên.
Sau đó trước mắt cậu hiện ra một khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông tóc vàng.
Khuôn mặt của Kỷ Ninh cũng được phản chiếu trong đôi mắt xanh như hồ nước của người đàn ông kia..