Đọc truyện Sau Khi Biến O Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu – Chương 79: Bỗng Nhiên Muốn Ăn Sủi Cảo
Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
**************
Giang Diệc không biết phải làm sao, chỉ có thể bước tới ôm chặt lấy Giang Húc.
Quay trở lại xe, Giang Húc vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Giờ Giang Diệc còn chưa thi bằng lái, ở đây không thể nào gọi tài xế đến đón được nên cậu đành phải thuê tài xế.
Trên đường trở về, có lẽ Giang Húc đã khóc đến mệt mỏi rồi, chỉ tựa vào ghế không nói gì
Giang Diệc thấy tim mình rất đau, đồng thời hạ quyết tâm trong lòng, chờ đến khi tốt nghiệp cấp 3 cậu sẽ thi bằng lái ngay.
Về đến nhà, cơm trưa bảo mẫu đã làm xong, Giang Húc không muốn ăn nên về phòng trước.
Mãi đến khuya vẫn không thấy cửa thư phòng mở ra, Giang Diệc không chịu nổi nữa mới gõ cửa thư phòng.
Giang Diệc chưa bao giờ thấy Giang Húc tiều tụy như thế này, hai mắt ông vô thần ngồi trước bàn làm việc, màn hình máy tính lóe lên ánh sáng lờ mờ trong phòng, nhưng mắt Giang Húc không nhìn vào màn hình máy tính.
Giang Diệc đưa tay mở đèn rồi nhìn Giang Húc, khẽ nói: “Ăn cơm thôi, ba.”
Giang Húc từ từ nhìn sang, khi thấy rõ đó là Giang Diệc, thì mắt của ông chợt lóe lên, ông hơi cúi đầu xoa xoa tóc mình rồi thở dài: “Ba chưa đói, con ăn trước đi.”
Giang Diệc không có ý đi ra ngoài, đi tới ghế sofa rồi ngồi xuống.
Ở Giang gia, ngoại trừ phòng của Giang Húc và Tống Nhân, đối với Giang Diệc mà nói thì không có khu vực cấm nào cả, nên thư phòng của Giang Húc, cậu muốn tới thì sẽ tới.
Đến nay Giang Diệc vẫn nhớ, khi còn bé cậu nghịch ngợm, có lần Giang Húc để tài liệu quan trọng trong thư phòng, cậu nhìn thấy, cảm thấy trang giấy rất cứng, thích hợp để gấp máy bay.
Thế là những tài liệu kia đều bị Giang Diệc lấy gấp máy bay hết.
Giang Húc tức đến mức dựng râu trừng mắt, nhưng cũng không nỡ đánh Giang Diệc.
Ông chỉ vào mũi Giang Diệc, nhẫn nhịn hơn nửa ngày mới nói ra được một câu: “Thằng nhóc hư hỏng này!”
Bỗng chốc bị mắng, lúc ấy Giang Diệc rất ủy khuất nên khóc ngay tại chỗ
Ở trường học đi đánh nhau, bị đánh Giang Diệc không khóc, còn giờ thì nước mắt rơi không ngừng được, Giang Húc đứng nhìn mà choáng váng.
Sau đó vất vả lắm mới dỗ được Giang Diệc nín, Giang Húc dở khóc dở cười nói: “Là lỗi của ba, con không sai! Con là tiểu tổ tông của ba!”
Giang Húc ôm lấy Giang Diệc, hôn lên má cậu hai cái, cầm mớ tài liệu tơi tả kia ngồi dán lại cả buổi tối.
Ngày hôm sau đến cục cảnh sát còn bị cấp trên mắng cho một trận.
Sau đó Tống Nhân phải giảng giải cho Giang Diệc rất lâu, Giang Diệc mới hiểu tài liệu đó rất quan trọng với Giang Húc.
Sau đó nữa, cho dù Giang Diệc có thể tùy ý vào thư phòng của Giang Húc, nhưng cậu không động lung tung vào tài liệu của Giang Húc nữa.
Cho dù là khi còn bé hay khi đã lớn, Giang Húc đều rất yêu thương Giang Diệc.
Thoát ra khỏi hồi ức, Giang Diệc thở dài: “Một mình thì con ăn kiểu gì?”
Giang Húc kinh ngạc xoa xoa mũi: “Sao vậy, giờ không có ba thì con không muốn ăn cơm à?”
Giang Diệc nhìn Giang Húc, đột nhiên nổi giận, cậu không thích Giang Húc thế này cho lắm.
Trong ấn tượng của cậu, Giang Húc là người rất kiên cường, một người luôn che chở cho cậu và Tống Nhân, không để mưa gió nào ảnh hưởng đến hai người.
Bộ dáng tiều tụy này của ông, căn bản không nên xuất hiện trên người Giang Húc.
Giang Diệc không chút suy nghĩ mà nói: “Vậy ngôi nhà này có còn là nhà của con không?”
Giang Húc ngẩn người, ngẩng đầu nhìn sang: “Sao lại không phải?” Dừng một chút, Giang Húc mới nói.
“Sao vậy, con là……”
“Nếu là nhà, vậy sao không thể ăn cơm cùng nhau?” Giang Diệc nhìn Giang Húc, nhìn chưa được một giây thì mũi đã chua xót, mím chặt môi.
“Sắp qua tết rồi, một năm con về được bao nhiêu lần chứ, ba bận rộn nữa đúng không? Ngay cả thời gian ăn cơm với con cũng không có sao?”
Giang Húc yên lặng, nhất thời không nói được lời nào.
Chuyện Tống Nhân rời đi đã tác động rất lớn đến ông, đoạn thời gian trước ông vẫn luôn chịu đựng, chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc
Nhưng đến khi Tống Nhân thực sự rời đi, Giang Húc mới biết, loại chuyện giống như kiềm chế này, trong một thời gian dài sẽ trở nên phản tác dụng.
Ông chỉ lo quan tâm đến cảm xúc của mình chứ không nghĩ đến giang Diệc.
Vành mắt Giang Diệc đỏ lên theo, Giang Húc nhanh chóng khép máy tính rồi đứng dậy: “Xin lỗi con, ba –”
“Dừng lại!” Giang Diệc cắt ngang lời Giang Húc.
“Không cần nói nữa, đi ăn cơm.
Còn nữa, tết năm nay con không về nhà cũ đâu.”
Giang Húc biết Giang Diệc có ý gì, gật đầu: “Ba cũng không về, ở lại nhà với con.”
Lúc này Giang Diệc mới thỏa mãn gật đầu: “Vâng.”
Đến khi ngồi xuống bàn ăn, Giang Húc nhìn mấy món ăn trước mặt, thân thể cứng đờ, khó tin được mà nhìn Giang Diệc.
Giang Diệc cầm đữa gắp thức ăn cho Giang Húc, vẻ mặt như thường: “Mẹ làm hôm qua rồi bảo quản trong tủ lạnh cho ba.
Đồ hèn nhát, hôm qua còn chạy đến công ty.”
Đôi mắt Giang Diệc ửng đỏ, yết hầu lên xuống hai lần.
Giang Diệc ăn một miếng cơm, nhìn Giang Húc: “Ba không ăn à?”
Giang Húc hoàn hồn, cúi đầu nhìn mấy món ăn ở trước mặt mình, khóe miệng bỗng nhiên cong lên: “Ăn, sao không ăn chứ?”
Giang Diệc vâng một tiếng rồi bắt đầu ăn cơm.
…………!
Năm nay trôi qua quá nhanh, Giang Diệc còn chưa kịp phản ứng thì đã đến 29 tết rồi.
Hiếm khi Giang Húc xử lý xong chuyện trong công ty, hôm 29 tết ở nhà cùng với Giang Diệc.
“Ngày mai con muốn ăn gì? Ba làm cho con ăn!”
“Không thì làm sủi cảo đi?” Đương nhiên đồ ăn mà Giang Húc nấu không thể so với Tống Nhân được, nhưng hương vị thì không đến nỗi tệ.
Nhưng từ khi Giang Húc bắt đầu tiếp quản công ty thì thời gian xuống bếp ít đi rất nhiều.
Quanh năm suốt tháng, chỉ có sinh nhật của Tống Nhân, Giang Húc mới tự nấu đồ ăn một lần.
Bình thường không phải là ông không làm, một là ông khá là bận rộn, hai là Tống Nhân thường xuyên đuổi ông ra khỏi bếp rồi tự làm.
Lâu rồi Giang Diệc không được thử tay nghề của Giang Húc nên cũng khá thèm.
Giang Húc đồng ý ngay: “Được, ngày mai ba sẽ làm!”
Giang Diệc cười: “Con có thể giúp đỡ.”
“Con thì thôi đi.” Giang Húc thở dài.
“Con đứng một bên xem là được rồi.”
Giang Diệc nói: “Ba phải tin tưởng con chút chứ.”
Giang Húc: “Không phải là ba không tin con mà là không tin nổi.”
Giang Diệc thở dài, khá là bất đắc dĩ: “Vâng ạ.” Mặc dù trước đó có một lần Giang Diệc suýt làm nổ phòng bếp, nhưng đâu phải là lần nào cũng vậy, đúng không?
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Húc rời giường chuẩn bị làm sủi cảo.
Giang Diệc cũng không nằm ỳ trên giường mà dậy rất sớm để giúp đỡ.
Mặc dù ngoài miệng Giang Húc nói không cần Giang Diệc giúp, nhưng Giang Diệc đâu thể không đi giúp được.
Chỉ cần không động vào lửa là được, còn những thứ khác Giang Diệc có thể giúp đỡ ít nhiều.
Bữa sáng của hai người rất đơn giản, Giang Húc nấu cho Giang Diệc một bát chè trôi nước đường đỏ.
Người làm trong nhà đã nghỉ hết, Giang Húc cho họ về nhà ăn tết
Cái biệt thự to như thế này, chỉ có bóng dáng bận rộn của Giang Húc và Giang Diệc.
Nguyên liệu nấu ăn đã được người làm chuẩn bị xong từ sớm, Giang Húc chỉ cần gói sủi cảo theo khẩu vị của Giang Diệc, sau đó pha nước chấm rồi nấu là được.
Có lẽ là lâu lắm rồi không làm những thứ này, nên Giang Húc không được quen tay lắm, sau đó gói được kha khá thì làm nhanh hơn.
Chờ đến giữa trưa, Giang Húc chuẩn bị xong sủi cảo và nước sốt, dẫn Giang Diệc đến nơi đã được chọn từ trước rồi đốt một chuỗi pháo hoa dài.
Giang Diệc không nhịn được mà lấy điện thoại, quay hết màn này rồi gửi cho Tư Kinh Mặc.
Suy nghĩ một lát rồi Giang Diệc gửi cho Tống Nhân.
“Hôm nay là 30 tết, con và ba đang đốt pháo.”
Bên kia Tống Nhân chưa trả lời, còn Tư Kinh Mặc trả lời tin nhắn rất nhanh: “Ăn cơm chưa?”
Giang Diệc trả lời: “Sắp rồi! Ăn sủi cảo!”
Tư Kinh Mặc: “Tối nhà tớ mới ăn.”
Tiếng pháo vang lên lốp đốp, Giang Húc vội dàng dẫn Giang Diệc về nhà.
Sủi cảo trong nồi nổi lên, Giang Húc đợi vài giây rồi vớt hết ra.
“Trong đó có một đồng xu, chúng ta xem thử ai ăn được.” Giang Húc đặt sủi cảo trước mặt Giang Diệc, sau đó ngồi xuống bàn.
Khóe miệng Giang Diệc cong cong: “Ai cũng được, dù sao cũng là phúc của nhà chúng ta.”
Trước khi ăn, Giang Diệc chụp một tấm hình rồi gửi cho Tống Nhân và Giang Diệc, lúc này mới đặt điện thoại xuống rồi bắt đầu ăn.
Cuối cùng, sủi cảo có đồng xu bị Giang Húc ăn trúng.
Giang Húc phun đồng xu ra, ho nhẹ một tiếng: “Ba không ăn gian đâu nhé.”
Giang Diệc bật cười: “Trong mắt ba con là ngưòi sẽ tranh sủi cảo có đồng xu với ba ư?”
Giang Húc cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời chân thành: “Khi còn bé con sẽ tranh nhưng giờ thì không.”
Nghe ông nói vậy thì Giang Diệc bỗng nhớ lại.
Khi đó thật sự như vậy, hàng năm vào hôm 30 tết ăn sủi cảo, Giang Diệc nhất định sẽ giành đồng xu.
Nếu như cậu không giành được sủi cảo có đồng xu thì sẽ quậy một hồi lâu.
Năm sau, Tống Nhân đã nhớ kĩ, sau đó hàng năm khi gia đình làm sủi cảo, cũng sẽ đánh dấu cái sủi cảo kia, sau này sủi cảo có đồng xu đều bị Giang Diệc ăn được.
Có một ăn Giang Diệc thay răng, cậu còn ăn đến mức rụng một chiếc răng.
Từ đó về sau, Giang Diệc không tranh giành gì nữa.
Tiền xu đâu có quan trọng bằng răng cửa bị gãy?
Giang Diệc nghĩ đến đây thì đôi mắt cong cong.
Lúc này, điện thoại của cậu rung lên, Giang Diệc lấy ra nhìn, là tin nhắn của Tống Nhân.
Tống Nhân: “Giữa trưa mà ăn sủi cảo à? Ba con gói ư?”
Đột nhiên trong lòng Giang Diệc chua xót, cách gói sủi cảo của Giang Húc là học được từ người nhà, nhìn qua thì không có gì khác biệt, nhưng Tống Nhân liếc mắt là đã nhìn ra do Giang Húc gói.
Đôi mắt Giang Diệc nóng lên, cậu hít hít mũi, trả lời: “Vâng! Hôm nay mẹ ăn cái gì?”
Tống Nhân chưa trả lời lại nên Giang Diệc đặt điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn Giang Húc ngồi trước mặt: “Ba, con cảm thấy giờ ba ăn được cái sủi cảo này, thì năm nay chắc chắn sẽ gặp may mắn.”
Động tác của Giang Húc ngừng lại một chút, khẽ cười một tiếng, đang muốn nói mình có thể gặp được chuyện tốt gì chứ, đột nhiên nghĩ lại, nụ cười bên môi nhạt đi vài phần.
Trong mắt ông có sự ảm đạm, Giang Húc cúi thấp đầu, khẽ nói: “Mong là vậy.”
Giang Diệc gật đầu: “Chắc chắn rồi!”
Giang Húc: “Ừm.”
…………!
“Tống tiểu thư, sắp đến lượt của ngài rồi.” Bác sĩ đẩy cửa bước ra, ngồi xuống ghế sofa đối diện Tống Nhân rồi nói.
“Lát nữa ngài theo y tá đi tiêm thuốc tê đi, sau đó chúng ta có thể bắt đầu giải phẫu rồi.”
Tống Nhân sửng sờ một lúc.
Điện thoại trong tay rung lên, là tin nhắn mà Giang Diệc gửi tới.
“Sủi cảo có tiền xu năm nay bị ba ăn được.
Mẹ đang bận sao?”
Tống Nhân nhìn chằm chằm hàng chữ đó hồi lâu, màn hình điện thoại sáng lên lần nữa: “Mẹ nhớ ăn cơm đúng giờ đấy! Chỉ cần mẹ ngồi vào máy tính là quên thời gian ngay.”
Thời gian ở nước này chậm hơn chỗ Giang Diệc 1 giờ, ở chỗ Tống Nhân đã qua thời gian ăn trưa lâu rồi.
Nhưng đúng như lời Giang Diệc nói, bà vẫn chưa ăn cơm.
Đột nhiên, bỗng nhiên Tống Nhân muốn nghe theo lời của Giang Diệc đi ăn một bữa cơm thật ngon.
“Xin lỗi, bác sĩ, tạm thời tôi không muốn giải phẫu.” Tống Nhân đứng dậy rồi nói với bác sĩ.
Ánh mắt bác sĩ lóe lên một tia kinh ngạc: “Ngài……!
“Thật xin lỗi.” Tống Nhân rơi nước mắt, đột nhiên bà muốn ăn sủi cảo.
Hết chương 75.
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện của cha mẹ viết đến đây thôi, ở phiên ngoại có lẽ sẽ viết thêm một chút ~.