Đọc truyện Sau Khi Biến O Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu – Chương 51
Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
*****************
Tiết học này không có mấy người tập trung nghe giảng.
Lực chú ý của mọi người, đều theo câu Phương Phàm đã ra nước ngoài du học mà bay xa.
Giang Diệc nhìn điện thoại, đột nhiên cậu không biết nên dùng giọng điệu và biểu cảm như thế nào để đối diện với tình huống này.
Im lặng thật lâu, Giang Diệc vẫn không biết phải trả lời Phương Phàm như thế nào, nhưng Phương Phàm đã chủ động nhắn tin đến.
[Phương Phàm]: Cậu đừng tức giận nha, tớ cảm thấy tớ và Trương Dương đã thành ra thế này, cậu ấy không muốn nhìn thấy tớ còn tớ thì chịu không nổi, đúng lúc mượn cơ hội ra nước ngoài này, tớ sẽ thử quên cậu ấy rồi bắt đầu một cuộc sống mới cho riêng mình.
[Phương Phàm]: Còn nữa, tớ ra ngước ngoài phát triển cũng rất tốt mà.
Ở chỗ này không cần thi tốt nghiệp trung học mà cũng có thể học đại học! Tớ hạnh phúc hơn các cậu nhiều!
Đôi mắt Giang Diệc đột nhiên nóng lên.
Nhẹ nhàng như vậy, cũng không biết Phương Phàm đã dùng sức lực lớn đến đâu để nói ra.
Quyết định rời khỏi đất nước mà mình quen thuộc, người thân là bạn bè quen thuộc, lớp học quen thuộc để thích ứng với một đất nước và hoàn cảnh xa lại.
Để làm điều này cần có bao nhiêu dũng khí chứ?
Giang Diệc là người từ Trường trung học Thực Nghiệm chuyển tới đây, cậu có thể hiểu tâm trạng đó của Phương Phàm.
Giống như trước khi cậu đến Nhất Trung, trong lòng cũng tràn ngập bất an mãnh liệt.
Nếu như không phải trước đó……!
Giang Diệc giương mắt nhìn Tư Kinh Mặc ngồi bên cạnh, biểu cảm của nam sinh vẫn lạnh lẽo cứng rắn trước sau như một, cho dù nghe được tin tức Phương Phàm rời đi, dường như cũng không tạo được ảnh hưởng gì cho hắn.
Trong nháy mắt đói, bỗng nhiên Giang Diệc cảm thấy mình không hiểu được Tư Kinh Mặc.
Hắn luôn luôn thích kiềm chế cảm xúc của mình, nhiều khi cho dù là nổi giận, hắn cũng nhẫn nhịn không phát ra ngoài.
Loại thành thục này là thứ mà Giang Diệc không có, nhưng đây là điểm hấp dẫn nhất đối với Giang Diệc.
Lúc trước khi Giang Diệc chuyển đến đây, cậu đã tưởng tượng rất nhiều loại khả năng, nhưng cậu không ngờ rằng mình sẽ dễ dàng hòa nhập vào tập thể như vậy.
Mà trong đó, đương nhiên không thể thiếu sự trợ giúp của Tư Kinh Mặc, Phương Phàm còn có Trương Dương, không có bọn họ, Giang Diệc không thể nào trở thành một thể với bạn học ban một nhanh như thế được.
Sau sự việc kinh hoàng lần đó, Giang Diệc đau lòng cho Phương Phàm, nên mới tỏ ra thân cận với cậu ta hơn một chút.
Bây giờ Phương Phàm một thân một mình ở nơi đất khách quê người, Giang Diệc không thể nào không lo lắng được.
Do dự rất lâu, Giang Diệc mới trả lời tin nhắn.
[Ông nội mày]: Cậu nói đi là đi, còn không cho bọn tôi thời gian chuẩn bị, thậm chí còn không để bọn tôi đi tiễn cậu!
[Ông nội mày]: Quá đáng!
Khi Phương Phàm quyết định rời khỏi đây cậu ta không khóc, lúc thương lượng với người nhà không khóc, thậm chí khi cậu ta một thân một mình đăng kí thủ tục nhận phòng, đến nơi đất khách quê người, cậu ta cũng không khóc.
Nhưng vào giờ phút này, nhìn thấy trên điện thoại là hai chữ quá đáng mà Giang Diệc gửi tới, nước mắt của Phương Phàm dường như không ngăn nổi nữa, từng giọt từng giọt lăn xuống.
Phương Phàm, mày khóc cái gì chứ? Phương Phàm dùng tay lau đi nước mắt.
Đây là quyết định của mày, có gì đâu mà mày thấy uất ức chứ? Mày tới đây học tập, phải học cho giỏi, mạ vàng cho chính mình.
Mày khóc cái rắm á…
Câu nói sau cùng, gần như là nghẹn ngào nói ra.
Bên trong căn phòng trống rỗng, chỉ có tiếng khóc của Phương Phàm quanh quẩn.
Mà lúc này, Phương Phàm mới thấu hiểu hết cảm giác cô độc.
Đây chính là con đường khó khăn để trưởng thành, cần mình kiên cường nhịn khổ mà đi qua.
Ở bên kia bờ đại dương, Giang Diệc không rõ tình hình hiện tại của Phương Phàm, nhưng tốc độ đánh chữ của cậu không hề chậm lại.
[Ông nội mày]: Một Omega ở một mình bên ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhất định không thể quên mang theo thuốc ức chế bên người, còn có bình phun che đậy tin tức tố nữa, mỗi ngày đều phải phun một ít lên người.
Khi đến lớp học mới, không nên tùy tiện bộc lộ tâm tình của mình với người mình không biết, càng không thể nói rõ chỗ ở của cậu.
[Ông nội mày]: Cậu cần phải phòng bị nhiều hơn một chút, tâm phòng bị của cậu quá yếu.
Có chuyện gì thì nhớ liên lạc với tôi.
Yên tâm, mặc dù tôi với cậu cách nhau xa thật, nhưng nếu cậu có chuyện gì, nhất định tôi sẽ bay qua với cậu ngay lập tức!
[Phương Phàm]: Oa! Cảm động quá! Hu hu hu!
Giang Diệc hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Trương Dương đang thất thần phía sau, hạ giọng: “Cậu có điều gì muốn nói với Phương Phàm không?”
Trương Dương bỗng nhiên hoàn hồn, cả người nhẹ nhàng run lên một cái, sau đó quay sang nhìn Giang Diệc, đáy mắt hoàn toàn là mê mang.
Giang Diệc thở dài một hơi.
Trương Dương rũ mắt, nửa ngày mới khàn giọng nói: “Tớ……!Không có gì đáng nói.”
Nếu bây giờ không phải đang ở trong lớp, Giang Diệc rất muốn xông đến đánh cho Trương Dương một trận.
“Con mẹ nó cậu có còn là người không, Phàm Phàm người ta là vì cậu mà rời đi, cậu còn nói thế?” Lúc Giang Diệc nói lời này, trong giọng nói đều là sự tức giận bị kìm nén.
Trương Dương không nói chuyện, cũng không biện giải cho mình.
Giang Diệc tức giận, trừng mắt với Trương Dương rồi không để ý đến cậu ta nữa, tầm mắt chuyển về chỗ Tư Kinh Mặc, Giang Diệc cẩn thận nghiêng người.
Nhích lại gần, có thể ngửi rõ ràng mùi hương dễ chịu trên người Tư Kinh Mặc.
Thanh nhã, nếu cẩn thận ngửi sẽ thấy càng thơm hơn nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Diệc ngửi được mùi này trên người Tư Kinh Mặc, nhưng lần này lại khiến cậu đỏ mặt tim đập nhanh.
Cố nén trái tim đang rung động kịp liệt, Giang Diệc nhỏ giọng nói: “Tư ca, Phương Phàm đã ở nước ngoài, tôi đang nói chuyện phiếm với cậu ấy, cậu có điều gì muốn nói với cậu ấy không?”
Tư Kinh Mặc đang ghi chép thì dừng tay một lát, thật lâu sau mới nhìn Giang Diệc, nói khẽ: “Giúp tôi nói với cậu ấy một tiếng, bảo cậu ấy chăm sóc bản thận cho tốt.”
Giang Diệc rất bất ngờ: “Hết rồi?”
Lông mày của Tư Kinh Mặc cau lại nhưng giãn ra rất nhanh, ý là nếu không?
Giang Diệc yên lặng, không biết nói gì cho phài, cứ dựa theo lời Tư Kinh Mặc nói mà gửi tin nhắn cho Phương Phàm.
Suy nghĩ một lát, Giang Diệc lại bổ sung thêm một câu.
[Ông nội mày]: Trương Dương……!Nhìn qua thì thấy trạng thái của cậu ta không tốt lắm, có lẽ do cậu rời đi đột ngột quá, nên cậu ta nhất thời khó mà chấp nhận được.
Lần này bên kia rất lâu mới trả lời tin nhắn của Giang Diệc.
[Phương Phàm]: Thật à?
Dường như không dám tin, nên cậu ta gửi đến một tin nữa.
[Phương Phàm]: Thật ra tớ rời đi, có lẽ Trương Dương là người vui vẻ nhất.
Hi vọng sau này cậu ấy sẽ không gặp phải một Omega khiến người ta thấy phiền phức như tớ, hi vọng cậu ấy có thể sống tốt, thi đậu vào ngôi trường mà cậu ấy mơ ước.
Những câu chữ bình thường này, rơi vào tim Giang Diệc, lại giống như bị kim đâm, khiến cho cậu thấy khó chịu.
[Ông nội mày]: Được mà, tất cả mọi người sẽ càng ngày càng tốt.
[Phương Phàm]: Chắn chắn rồi! Còn có cậu và Tư ca nữa, phải sống cho thật tốt! Người như Tư ca, thật ra có hơi nội liễm, thứ gì cũng để trong lòng, bình thường muốn cậu ấy nói mấy câu, phải mất nửa ngày cậu ấy mới phun ra được vài chữ.
[Phương Phàm]: Kết giao với cậu ấy cần phải kiên nhẫn nhiều hơn.
Cậu bao dung cậu ấy nhiều hơn một tý nhé!
Không hiểu tại sao mà trái tim Giang Diệc đập nhanh hơn, cậu vô thức nghiêng điện thoại qua một bên, không muốn để Tư Kinh Mặc nhìn thấy nội dung tin nhắn của Phương Phàm.
Mặc dù Tư Kinh Mặc không quay lại nhìn, nhưng Giang Diệc vẫn có cảm giác có tật giật mình.
Mấy giây sau, Giang Diệc nhìn vào điện thoại.
Tầm mắt rơi trên hai chữ kết giao, vành tai của cậu đỏ bừng lên.
Cậu kết giao với Tư Kinh Mặc hồi nào vậy chứ! Không có mà! Rõ ràng bây giờ hai người là bạn bè, cậu còn chưa tỏ tình nữa mà.
Ủa, mà không đúng, sao Phương Phàm biết được nhỉ?
Giang Diệc hít vào một ngụm khí lạnh, lúc này mới nhìn lại tin nhắn của Phương Phàm thêm lần nữa.
Sau khi xem xong, mặt Giang Diệc càng đỏ hơn.
Cái từ kết giao này, không chỉ riêng người yêu đương, cũng có thể chỉ kết giao giữa bạn bè bình thường.
Là cậu tự nghĩ bậy trước.
Mặt Giang Diệc càng lúc càng đỏ.
Phải mất cả buổi mới bình tĩnh được.
[Ông nội mày]: Cậu yên tâm đi, tôi hiểu rõ Tư ca mà.
[Phương Phàm]: Vậy là tốt rồi.
Lúc này các cậu đang đi học đúng không?
[Ông nội mày]: Ừ……..!Còn cậu?
[Phương Phàm]: Trời còn chưa sáng, tớ tỉnh dậy lúc nửa đêm thì thấy tin nhắn cậu gửi cho tớ.
[Ông nội mày]: Chẳng trách cậu trả lời lâu như vậy, mà thôi, giờ cậu ngủ thêm chút nữa đi.
[Phương Phàm]: Được.
Giang Diệc cất điện thoại đi, thở dài.
Tư Kinh Mặc nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi tối lại.
Giang Diệc đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, nên không phát hiện ra điều này.
Một tiết học cứ thế trôi qua, lúc tan học, lão Từ sắp xếp lại chỗ ngồi một lần nữa.
Phương Phàm đã chuyển trường rồi nên chỗ ngồi của cậu ta không cần phải giữ lại nữa.
Lão Từ bảo bạn học phía sau dịch chuyển lên đằng trước, chỗ ngồi của hàng cuối cùng sẽ để cho Trương Dương.
Lần này sĩ số ban một trở thành số chẵn, sẽ không dư ra một chỗ ngồi nữa.
Tất cả mọi người trong lớp đều im lặng, sau khi đổi chỗ ngồi xong, không biết có ai đột nhiên la lên: “Đệt! Vậy mà lớp trưởng không nói với chúng ta lời nào hết!”
Có người lập tức nói theo: “Giang Diệc, các cậu cũng không biết hả?”
Giang Diệc khe khẽ lắc đầu.
Những người khác vốn muốn nói gì đó, thấy Giang Diệc lắc đầu, lời nói còn lại đều bị chặn trong cổ họng.
Có nữ sinh đột nhiên nhỏ giọng nói: “Khó trách……!Hôm liên hoan lớp trưởng cứ lôi kéo chúng ta uống rượu, chắc lúc đó cậu ấy khó chịu lắm……”
Lời nói còn mang theo nghẹn ngào như sắp khóc, trong lòng những người khác cũng không dễ chịu gì, nên không có ai nói tiếp nữa.
Lúc này Giang Diệc mới quang minh chính đại nhìn Tư Kinh Mặc, Tư Kinh Mặc hơi cúi đầu, không nhìn thấy đôi mắt của hắn, không biết giờ tâm trạng hắn thế nào.
An ủi người khác là điều mà Giang Diệc không am hiểu nhất, suy nghĩ một lát, Giang Diệc nhỏ giọng nói: “Tư ca, cậu đừng buồn.
Thật ra không xa mấy đâu, bây giờ giao thông phát triển lắm, muốn gặp Phàm Phàm, lúc nào chúng ta cũng có thể đi……”
Tư Kinh Mặc nhăn mày, cắt ngang lời của Giang Diệc, giọng điệu cứng rắn lạnh lẽo: “So với tôi, hình như cậu phải là người khổ sở hơn chứ?”
Giang Diệc ngạc nhiên mất một lúc.
“Không phải, Tư ca……” Giang Diệc vô thức muốn giải thích.
“Đây không phải là phản ứng bình thường của tôi sao?”
Tư Kinh Mặc: “Có đúng không?”
Giang Diệc cũng nhíu mày theo, không biết vì sao mà trong lòng đột nhiên bùng lên lửa giận: “Chẳng lẽ không đúng hả? Hay là cậu nói tôi không nên quan tâm Phương Phàm?”
Tư Kinh Mặc quay đầu lại lẳng lặng nhìn Giang Diệc, đáy mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ: “Tôi không có ý này……”
Giang Diệc trừng mắt với Tư Kinh Mặc: “Vậy thì cậu có ý gì? Sao Alpha như cậu kì quái thế, rõ ràng là rất thích Phương Phàm, lúc cậu ấy còn ở đây thì không đi tỏ tình, nhất định phải chờ tới khi Phương Phàm đi……”
Con ngươi của Tư Kinh Mặc bỗng nhiên co rụt lại, thậm chí giọng nói hơi cao lên một chút: “Cậu nói cái gì?”
Giang Việc giật mình vì lỡ bậy nên vội vàng lấy tay che miệng lại: “Tôi có nói gì đâu.”
Ánh mắt Tư Kinh Mặc xoáy sâu, cứ lẳng lặng nhìn chăm chú Giang Diệc.
Giang Diệc bất giác lui về sau một bước, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: “Làm sao?”
Giọng của Tư Kinh Mặc trở nên khàn khàn: “Tôi nói tôi thích Phương Phàm lúc nào?”
Giang Diệc: “Hả?”
Tư Kinh Mặc vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi không thích cậu ấy.”
Hết chương 47.
Tác giả có lời muốn nói: Ngạc nhiên lắm chứ gì? Con trai ngốc!.