Sau Khi Biến O Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 5: Đối Phương Từ Chối Bất Kì Lời Mời Kết Bạn Nào!!!


Đọc truyện Sau Khi Biến O Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu – Chương 5: Đối Phương Từ Chối Bất Kì Lời Mời Kết Bạn Nào!!!


Editor: Hạ Uyển
Beta: Thúy An
__________________________________
Tư Kinh Mặc vừa dứt lời, trong phòng học càng thêm yên tĩnh, bọn họ vừa nghe thấy cái gì? Vậy mà trước đây Giang Diệc và Tư Kinh Mặc là bạn á?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như hai người là bạn bè, Tư Kinh Mặc giúp Giang Diệc đi lấy sách thì cũng có thể giải thích được.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, sự chú ý của mọi người đều đặt hết ở câu cuối — Yêu thích Alpha? Ở xã hội hiện đại, khả năng chấp nhận tình yêu của AA và OO càng ngày càng cao.

Điều khiến bọn họ khó có thể giải thích chính là, họ đang tò mò mối quan hệ giữa Tư Kinh Mặc và Giang Diệc.

Ai cũng muốn biết tính hướng của Giang Diệc.

Trương Dương đưa mắt lên nhìn vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Tư Kinh Mặc, hình như cậu ta đã hiểu được gì đó.

Chẳng lẽ Tư ca lo lắng Phương Phàm sẽ coi trọng Giang Diệc?
Nghĩ tới đây, Trương Dương nghi ngờ liếc nhìn Phương Phàm.

Hình như là có khả năng này?
Thật muốn dập tắt hi vọng của Phương Phàm sớm một chút, để cậu ta có thể tìm được người khác tốt hơn.

Trong lúc nhất thời không có ai lên tiếng, hồi lâu mới có người hỏi một câu: “Ờ….Tư ca cậu không biết chuyện cậu ta làm trước kia sao?”
Tư Kinh Mặc nhàn nhạt liếc mắt, nhìn người kia một chút rồi cau mày hỏi: “Chuyện gì?”
Trương Dương đỡ trán, cậu ta biết Tư Kinh Mặc không biết gì hết.

Mà Tư Kinh Mặc không biết cũng là chuyện bình thường, nếu như hắn biết mới là bất thường đó.

Dù sao Tư Kinh Mặc cũng sẽ không bao giờ quan tâm đến mấy chuyện linh tinh trên diễn đàn.

Không đợi Trương Dương cầm điện thoại, đã có người mồm năm miệng mười bắt đầu kể một cách sống động như thật cho Tư Kinh Mặc nghe về bài đăng trên diễn đàn tối hôm qua.

Trương Dương lúc này cũng lấy ra điện thoại, mở bài viết ra, đưa di động sang cho Tư Kinh Mặc.

Tư Kinh Mặc nhận điện thoại, lướt qua ba lần thì đọc xong nội dung bài viết.

Sau khi xem xong hắn trả điện thoại lại cho Trương Dương, giọng nói không có bất kì thay đổi nào: “Đó là giả, tôi biết cậu ấy không phải là người như thế.”
“Nếu đó là giả, thì tại sao cậu ta phải chuyển trường?” Rất nhanh lại có người hỏi.

Tư Kinh Mặc dừng một chút, đồng tử ngay lập tức trở nên sâu hơn.

Vấn đề này, Tư Kinh Mặc cũng không biết để trả lời.

Nếu không phải hôm nay thấy Giang Diệc xuất hiện ở đây, hắn cũng không biết Giang Diệc sẽ chuyển trường và đến lớp mình.

Vì sao Giang Diệc phải chuyển trường? Vì sao lại đánh nhau rồi lên báo Tư Kinh Mặc cũng không biết.

Điều Tư Kinh Mặc biết rõ nhất, là Giang Diệc sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau.

Trước kia là như vậy, bây giờ cũng sẽ như vậy.

Tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của Tư Kinh Mặc, nhưng câu trả lời rõ ràng đã khiến mọi người thất vọng.

Môi Tư Kinh Mặc mím lại gần như thành một đường thẳng.

Không chờ hắn trả lời đã có bạn học hừ một tiếng.

Trương Dương ho nhẹ, giải vây nói: “Giống như các cậu nói vậy, tất cả chúng ta đều là lần đầu gặp nhau, các cậu đâu có hiểu rõ về Giang Diệc, chúng ta cứ ở chung một thời gian rồi đưa ra kết luận sau!”

“Tối hôm qua trong nhóm không phải cậu là người ồn ào nhất hay sao Trương Dương?”
Trương Dương mặt không đỏ tim không đập: “Tớ đây không phải là tin tưởng Tư ca sao, tớ rất xin lỗi vì chuyện hôm qua!”
Cửa trước bị người bên ngoài đẩy ra, mang theo hơi lạnh của gió tháng mười.

Cả lớp lập tức im lặng, tầm mắt mọi người đều nhìn sang.

Giang Diệc liếc nhìn học sinh trong lớp, có chút buồn bực, tuy nhiên cậu cũng không để ý.

Trước ánh nhìn của cả lớp, Giang Diệc nhìn không chớp mắt đi đến trước bàn học của Tư Kinh Mặc, đem trà sữa trong tay mình để xuống mặt bàn.

Giọng nói rất nhỏ chỉ có hai người là nghe thấy: “Cảm ơn.”
Nói xong Giang Diệc không đợi Tư Kinh Mặc phản ứng, đã đi đến chỗ ngồi của mình.

Sau lưng truyền đến giọng nói của Trương Dương: “Ui, trà sữa này, Tư ca cậu không uống thì cho tớ đi……
Suýt chút nữa thì Giang Diệc đã quay đầu lấy trà sữa về.

Một giây sau, giọng nói của Tư Kinh Mặc truyền đến: “Đừng động vào.”
Trong lòng Giang Diệc khẽ hừ một tiếng, thế này còn tạm được.

Giang Diệc trở lại chỗ của mình ngồi xuống, uống thuốc xong thì chân không đau đớn như trước nữa, có một cảm giác mát lạnh ở chân, làm Giang Diệc thấy rất dễ chịu.

Tự nói cậu không muốn có bất kì liên quan gì đến Tư Kinh Mặc nữa, nhưng nghĩ đến Tư Kinh Mặc đã giúp mình mua thuốc và lấy sách, mình cũng không thể không nói cảm ơn.

Tư Kinh Mặc đã bỏ qua hiềm khích trước kia mà giúp mình, cậu cũng không thể không độ lượng như thế được.

Do dự mãi, Giang Diệc mới xị mặc đi xuống mua cho người ta cốc trà sữa.

Trước khi mua, Giang Diệc cũng không nghĩ đến vấn đề Tư Kinh Mặc có thích hay không, nhưng nếu vừa nãy Tư Kinh Mặc đưa trà sữa cho Trương Dương, Giang Diệc nhất định sẽ xông lên lấy trà sữa về.

Tư Kinh Mặc không đem cho, Giang Diệc mới hài lòng một chút.

Đau đớn trên chân giảm đi một chút, Giang Diệc mới cúi đầu lấy điện thoại di động ra.

Đã thấy Hứa Hướng Dương gửi đến một đống tin nhắn, đều là quan tâm cậu ngày đầu tiên đến trường có ổn không.

Đây coi như là người bạn tốt nhất của Giang Diệc từ nhỏ đến lớn, tin tức Giang Diệc trở về cũng chỉ nói cho Hứa Hướng Dương.

Lúc trước Giang Diệc nghĩ nếu Hứa Hướng Dương không ngại, sau khi mình lớn lên nhất định sẽ cưới cậu.

Đáng tiếc, Hứa Hướng Dường dù là Omega thích Alpha đẹp trai, nhưng lại là một Omega rất có nguyên tắc.

Bạn bè là bạn bè, chỉ có thể là bạn bè cả đời.

Bây giờ Giang Diệc cũng phân hoá thành Omega, bọn họ cả đời này cũng chỉ có thể là bạn bè.

Đương nhiên, Giang Diệc cũng chưa từng có suy nghĩ gì vượt mức bạn bè với Hứa Hướng Dương.

Dựa theo lời của Hứa Hướng Dương thì, cũng may bây giờ Giang Diệc đã phân hóa thành Omega, bằng không cậu là một Alpha thẳng tắp, sợ là cả một đời này cũng không có đối tượng.

Giang Diệc đọc sơ qua tin nhắn, chỉ trả lời một câu: [ Nói ra thì rất dài.]
[ Sao thế?] Hứa Hướng Dương trả lời lại rất nhanh.

Tiếng chuông vào học vang lên, Giang Diệc tranh thủ chút thời gian cuối cùng để đánh chữ: [ Gặp phải tử địch! Bởi vì hắn mà baba xui xẻo cả buổi sáng!]
Trước khi giáo viên lên lớp, Giang Diệc liếc nhìn câu trả lời của Hứa Hướng Dương: [ Cậu gặp Tư Kinh Mặc?]
Đâu chỉ có từng gặp!
Còn học cùng lớp nữa này.


Giang Diệc để điện thoại di động xuống, không tiếp tục trả lời Hứa Hướng Dương nữa.

Hứa Hướng Dương ở Trường Trung học số 2 Tấn Thành cũng để điện thoại xuống, đột nhiên có chút chột dạ.

Bên dưới khung chat với Giang Diệc, có một cái tên quen thuộc ngay bên cạnh, chính là Tư Kinh Mặc.

Nhấn vào xem, lịch sử trò chuyện từ hai ngày trước hiển thị trên đó.

Tư Kinh Mặc: [ Cậu……!Thật sự không có tin tức gì về Giang Diệc sao?]
Hứa Hướng Dương: [ Đại ca à, đã hai năm trôi qua rồi, cậu có thể tha cho tôi không? Không biết, không biết, thật sự không biết! Tôi đã không còn liên lạc với Giang Diệc lâu rồi!]
Hứa Hướng Dương che kín mặt bất lực, hiện tại cũng chỉ có thể cầu nguyện bạn tốt đã phân hóa thành Omega của cậu, có thể chống lại sự dụ dỗ của Tư Kinh Mặc!
Không có cái gì lúng túng hơn so với việc nói dối bị phát hiện, khó xử nhất chính là, người vạch trần chuyện này là bạn tốt của mình.

Sau khi được chứng kiến Tư Kinh Mặc là người như thế nào, Hứa Hướng Dương càng nghĩ càng chột dạ, quyết định chờ đến cuối cùng gặp bạn tốt thì nói chuyện nghiêm túc một chút!
Ai cũng có thể phát triển thành đối tượng, Alpha chất lượng tốt rất nhiều! Nhất định không thể coi trọng Tư Kinh Mặc!
Ở điểm này, Hứa Hướng Dương và Giang Diệc lần đầu tiên đạt sự ăn ý cao như vậy.

Ngày tiếp theo, diễn đàn Nhất Trung lại xảy ra một sự kiện lớn.

Người dùng Một A đẹp trai ở Nhất Trung bị cấm đăng bài, cấm tận một tháng, không chỉ có như thế, bài đăng tối hôm qua của hắn cũng bị quản trị viên xóa.

Lý do là “Lan truyền thông tin không chính xác.”
Diễn đàn bùng nổ ngay lập tức.

“Chuyện này là sao đây?”
“Thông tin không chính xác?”
” Một A đẹp trai ở Nhất Trung cũng tung tin đồn nhảm sao?”
“Nhưng hôm nay ban một không phải cũng có học sinh mới chuyển đến sao?”
“Cho nên chỉ có thể nói là một phần thật một phần giả thôi.”
“Đã rất lâu rồi tôi không thấy quản trị viên của diễn đàn, quản trị viên trên diễn đàn của chúng ta từ đâu mà ra vậy?”
“Là giáo viên đó……”
“Thật hả……”
“Đây chẳng phải là……”
“Tôi đi trước đây!”
Quản trị viên là giáo viên đã thành công dọa một đống người bỏ chạy, tuy nhiên vẫn có người to gan, cho dù biết quản trị viên là giáo viên thì vẫn thản nhiên thảo luận.

Chỉ chốc lát sau, một hot topic khác được đăng lên trên trang đầu diễn đàn.

Chủ đề: 《 Học sinh mới chuyển đến ban một kia hình như không đơn giản! 》
Người đăng bài: Nặc danh
Lầu chính: Không phải người ban một! Nói dối tôi đi ra ngoài tám trăm dặm.

Nghe bạn tôi nói, Alpha kia đã quen biết với Tư Kinh Mặc từ trước, sau khi hết tiết Tư Kinh Mặc còn đến Phòng giáo vụ lấy sách giúp cậu ta.

Trong tiết của lão Giả, đề thi đua môn toán cuối cùng của năm ngoái, cả ban một chỉ có mỗi Tư Kinh Mặc làm được.

Lão Giả để cậu ta lên làm bài, vậy mà trình tự giải lẫn đáp án đều đúng.

Lầu 1: Lầu trên……!Hoàn toàn đúng?? Không phải học ngu sao?
Lầu 5: Tôi cũng hiểu tại sao Một A đẹp trai ở Nhất Trung bị cấm đăng bài rồi, đây rõ ràng là một học bá.

Lầu 12: Học bá đánh nhau rồi lên báo à!

Lầu 18: Phá án, tôi nói tại sao ban một lại đột nhiên nhận một người như thế, xem ra trường học không cần quy tắc, quy tắc chính là thành tích.

Lầu 21: Cũng không chắc đâu, nhỡ đâu Trung học Thực nghiệm đã làm qua đề này rồi thì sao? Làm được mỗi cái đề đã là học bá sao? Tôi không nghĩ thế đâu, đợi đến kì thi tháng thì biết thôi.

Lầu 25: Mặc kệ thành tích như thế nào, mấy người chưa gặp cậu ấy đó.

Hôm qua tôi ở phòng vệ sinh ngẫu nhiên gặp cậu ấy, không thể không nói cậu ấy thật sự rất đẹp trai!
Lầu 30: Đẹp trai như vậy? Dù người ta đánh cậu thì cũng đẹp trai à.

Lầu 35: Lầu 30 từ đâu đến vậy, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì rồi, nếu không phải tin đó sai, thì cũng chẳng tước nổi danh hiệu của Một A đẹp trai ở Nhất Trung đâu.

Lầu 42: Nói sau đi.
…………!
Lầu 66: Còn một điều mà lầu chính không nói, Tư Kinh Mặc nói cậu ta yêu thích Alpha.

Khụ khụ, cho nên Omega mấy người nên hết hi vọng đi!
Lầu 71: Có hình không? Tui có người bạn muốn nhìn một chút……!
Lầu 77: Ảnh chụp lén, có hơi mờ, nhìn tạm chút đi.

Lầu 78:!! Rất đẹp trai đó! Còn đẹp hơn cả Tư Kinh Mặc!
Lầu 80: Tui là người đầu tiên không phục! Địa vị Alpha đẹp nhất toàn trường của Tư ca không ai có thể lay chuyển được!
Lầu 83: Đó là hai kiểu người khác nhau á, tui nghĩ khác nè, tui thích cả hai luôn!
Lầu 85: Mấy lầu trên tỉnh táo lại chút đi, đã nói là người ta thích Alpha mà! Còn chưa rõ hả? Dù cho không có ai thích, nói không chừng cậu ta vì Tư Kinh Mặc mà đến đây đó…….!
Lầu 90: Lầu 85 ngậm mồm vào! Tình yêu AA không có tương lai đâu!
…………!
Mới ngày đầu tiên chuyển trường đã nổi trên diễn đàn, Giang Diệc không hề biết gì hết.

Thậm chí cậu không biết Nhất Trung có diễn đàn này luôn, cậu nghĩ tất cả mọi người đều dùng Tieba, đến mức cậu tìm tin tức của Tư Kinh Mặc trên Tieba đến giữa trưa.

Kết quả tìm cho tới trưa, ngoại trừ mấy cái ảnh chụp lén ra, thì chẳng tìm được cái gì khác nữa.

Hiểu biết của cậu đối với Tư Kinh Mặc chỉ dừng lại ở hai năm trước, từ khi chuyển trường, trong sinh hoạt đã không còn liên hệ gì với người này nữa.

Bây giờ đột nhiên tiếp xúc, khiến Giang Diệc không thích ứng được.

Giang Diệc bực bội vò đầu bứt tóc, vừa nghĩ tới mình có thể sẽ phải học cùng lớp với người này một năm thì đã thấy ngột ngạt rồi.

Tuy nhiên nghĩ nhiều như thế cũng không nghĩ ra cách gì, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, Giang Diệc dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Tiến độ chương trình của Thực nghiệm Giang Thành và Nhất Trung cũng không chênh lệch nhiều, chỉ khác là Giang Diệc đã cúp học một tháng.

Khoảng thời gian này cậu nhất định phải bổ sung chương trình học bị thiếu cho thật tốt, đã học chung một lớp, nếu để thua Tư Kinh Mặc……!thì cậu trở về làm cái gì!
Ôm ý nghĩ như vậy, khi tiếng chuông tan học vang lên, Giang Diệc đã ôm một đống sách về nhà trước.

Lớp mười một ở Nhất Trung không cần tự học vào buổi tối, chỉ khi lớp mười hai mới cần tự học, cho nên học sinh học nội trú, chỉ có thể đến thư viện.

Giang Diệc học ngoại trú, tan học là có thể về nhà.

Lúc cậu đi về, cũng không để ý rất nhiều học sinh ban một vẫn ngồi yên ở vị trí của mình.

Năm phút sau, lão Từ xuất hiện ở trong lớp, đột nhiên phát hiện ghế sau không có người ngồi.

“Giang Diệc đâu?” Lão Từ buồn bực.

Phương Phàm đột nhiên kịp phản ứng: “Thầy có nói với cậu ấy hôm nay sẽ họp lớp không?”
Lão Từ: “……”
Ông thực sự quên mất.

Ho nhẹ một tiếng, lão Từ mặt không đổi sắc: “Cũng không phải chuyện lớn gì, Phương Phàm lát nữa thông báo chuyện này cho trò ấy là được.”
Chuyện lão Từ muốn nói quan trọng thì cũng không quan trọng, mà nói không quan trọng thì cũng không phải.

Một trong những truyền thống của Nhất Trung là liên kết thi giữa hai trường.

Đối tượng liên kết thi hằng năm của Nhất Trung là Nhị Trung.


Trong lần liên kết thi tháng trước, mặc dù thành tích của Tư Kinh Mặc vô cùng xuất sắc, nhưng thành tích của những người khác thì phải dùng bốn từ vô cùng thê thảm để hình dung.

Vì vậy mà làm cho thành tích của ban một có hơi tệ hại.

Hiếm có lần nào Nhất Trung để thua Nhị Trung, điều này là cho người của Nhị Trung vô cùng đắc ý.

Lúc ấy khi có thông báo về kết quả thi, khiến cho nét mặt vủa cái giáo viên ở Nhất Trung vô cùng khó coi.

Lần thi này giáo viên trong trường rất coi trọng, hơn một tuần trước khi thi họ đã đánh dấu trọng điểm cho học sinh.

Mong muốn lần này có một thành tích đẹp mắt hơn một chút.

Lúc đầu lão Từ không cảm thấy đây là chuyện lớn gì, với sự chênh lệch thi trước đó, tất cả học sinh ban một đã tổng kết lại một câu, là vì kì nghỉ này đã không học tốt.

Sau hơn một tháng học tập có thể thống, lão Từ vẫn tin tưởng vào học sinh của lớp mình.

Chỉ là bây giờ Giang Diệc chuyển tới đây.

Thành tích của Giang Diệc trước đó ông đã xem qua, nhưng dù sao Giang Diệc hơn một tháng đã không theo dõi tiến độ học tập của trường, khiến ông cảm thấy khá là lo lắng.

Suy nghĩ một chút, lão Từ mới với Phương Phàm: “Làm phiền lớp trưởng thông báo với Giang Diệc về chuyện này và nghi lễ chào cơ ngày mai, hình như trò ấy vẫn chưa có đồng phục, buổi sáng mai trò nhớ nhắc trò ấy đi nhận.

Và điều quan trọng nhất chính là, chuyện của Giang Diệc trước đó là thầy làm không tốt.”
Nghe được lão Từ câu nói này, mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu lên.

Lão Từ hắng giọng một cái: “Nếu đã học chung một lớp thì là bạn học của nhau.

Giang Diệc là một học sinh tốt, cái trò cũng đã lớn rồi, mỗi người nên có khả năng suy xét của riêng mình.”
“Chuyện còn lại thầy không muốn nói nhiều, sau này các trò ở chung cho tốt.”
Nói xong lời này, lão Từ phất phất tay, sau đó rời đi.

Thẳng đến khi bóng lưng của lão Từ biến mất, trong phòng học mới nổi lên một trận ồn ào nhỏ.

Lời này của lão Từ, rõ ràng là nói cho mọi người nghe, chuyện trên diễn đàn ông đã biết, nhưng chuyện này là thật hay là giả, thì phải cần mọi người tự suy xét.

Lúc trước học sinh ban một đã có người do dự, nghe nói như thế này lại càng do dự hơn nữa, có phải là bọn họ đã nghĩ sai rồi hay không? Giang Diệc không hề giống như chuyện trên diễn đàn đã nói?
Đáng tiếc ấn tượng ban đầu quá sâu, một câu như thế mà muốn thay đổi suy nghĩ của họ về Giang Diệc thì là không thể nào.

Phương Phàm lại rất đồng ý với lão Từ, nghĩ tới đây, cậu ta lấy điện thoại ra chuẩn bị nhắn tin cho Giang Diệc.

Thì đột nhiên có một thân ảnh đi tới trước mặt Phương Phàm.

Phương Phàm ngẩng đầu, Tư Kinh Mặc đang đứng bên cạnh cậu ta.

“Tôi sẽ nói cho cậu ấy.”
“Hả?”
Hơn nửa ngày, Phương Phàm mới tiêu hóa được những gì Tư Kinh Mặc nói, nghĩ đến mối quan hệ của Tư Kinh Mặc và Giang Diệc, Phương Phàm gật đầu thả điện thoại xuống.

“Vậy thì tốt quá, làm phiền cậu nói lại với Giang Diệc.”
Tư Kinh Mặc đồng ý, ánh mắt dừng lại trên điện thoại của Phương Phàm hai giây thì rời đi.

Lúc ngồi trên xe đi về nhà, mắt của Tư Kinh Mặc nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Lấy việc thông báo cho Giang Diệc về kì thi cuối tuần với ngày mai phải mặc đồng phục để thêm bạn bè.

Thì Giang Diệc có đồng ý không nhỉ?
Tư Kinh Mặc suy nghĩ suốt cả đường đi, cũng không nghĩ ra đáp án, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, thừa dịp xe đi chậm để vào nhà để xe, hắn mở nhóm lớp ra, tìm avatar của “ông nội mày”, rồi gửi lời mời kết bạn.

.

Đam Mỹ Hay
Giao diện bên trên rất nhanh nhảy ra một hàng chữ — Đối phương từ chối bất kì lời mời kết bạn nào.

Tư Kinh Mặc: “……”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.