Sau Khi Biến O Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu

Chương 44


Đọc truyện Sau Khi Biến O Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu – Chương 44


Editor: NuanYang
Beta: Diệp Song Nhi
***************
“Bị đạp xuống đất một lần vẫn chưa đã phải không? Lần trước rửa mặt chưa kĩ à?” Giang Diệc lạnh lùng giương mắt liếc Phương Hà.

Phương Hà cắn chặt hàm răng, bàn tay rũ ở một bên siết chặt, dùng hết sức toàn thân mới áp chế được lửa giận trong lòng.

Cậu ta hít sâu một hơi để khôi phục trạng thái bình thường, khóe miệng cong lên, mắt trợn trừng khiêu khích: “Chẳng có vấn đề gì cả, tao da dày thịt béo, có ngã xuống đất cũng không việc gì.

Cơ mà, da mày non mịn như vậy, không biết lúc ngã trên đường chạy sẽ có cảm nhận gì đây?”
Giang Diệc nhướng mày nhìn cậu ta một lượt từ trên xuống dưới: “Mày…”
“Giang Diệc.” Giọng nói của Tư Kinh Mặc từ phía sau truyền đến, Giang Diệc dừng một chút, xoay người nhìn lại.

Vòng thi thứ nhất đã kết thúc, Tống Noãn chạy cuối cùng cũng đã tới vạch đích.

Tư Kinh Mặc nhân lúc nghỉ giữa giờ đi tới đây.

Ánh mắt lạnh băng dừng trên người Phương Hà, nụ cười ở khóe môi Tư Kinh Mặc càng thêm lạnh lùng.

“Mày tới đây làm gì?” Tư Kinh Mặc bước nhanh đến gần, trực tiếp chắn ở trước người Giang Diệc, giống như một vách tường kiên cố chặt chẽ bảo hộ lấy cậu.

Giang Diệc sửng sốt một chút, thấp giọng nói: “Tư ca……”
Nhìn thấy Tư Kinh Mặc, biểu tình trên mặt Phương Hà thay đổi trong nháy mắt.

Cậu ta thật ra không sợ một học sinh mới chuyển đến chưa có bối cảnh gì như Giang Diệc, nhưng nếu là Tư Kinh Mặc, thì cần phải suy xét kỹ một chút.

Suy nghĩ trong chốc lát, Phương Hà đột nhiên tươi cười, có vài phần cà lơ phất phơ: “Tôi từ xa trông thấy cậu ấy hơi quen quen, nên lại đây xem thử.”
Tư Kinh Mặc mím môi không nói gì.

Giang Diệc cau mày.

Phương Hà lại cười khan hai tiếng: “Lại gần thấy, quả thật là người quen, tôi chào một câu rồi đi ngay.”
Cậu ta nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.

“Hy vọng là như thế.” Tư Kinh Mặc rốt cuộc cũng mở miệng.

Bước chân Phương Hà hơi sững lại, tỏ ra vô tội nhìn về phía Giang Diệc: “Cậu không tin có thể hỏi thử Giang Diệc, tôi đã làm gì đâu?”
Giang Diệc vỗ bả vai Tư Kinh Mặc, giọng nói lạnh lẽo: “Được rồi, mày không cần giả mù sa mưa làm gì.


Chúng ta chỉ là từng đánh nhau mà thôi, còn chưa thân đến mức cần phải chào hỏi.

À, hay là mày lại muốn ăn đập?”
Phương Hà nghiến răng, cười gượng một tiếng.

Giáo viên đã bắt đầu tiến hành vòng thi thứ hai, Giang Diệc không muốn ở đây nói chuyện xàm xí với Phương Hà, cậu nhìn Tư Kinh Mặc: “Tư ca, chúng ta đi thôi.”
Các bạn không tham gia thi đấu của ban một đi đón Tống Noãn, mang nước cho cậu ấy.

Không có ai trách cậu ấy là người về đích cuối cùng, thậm chí còn an ủi cậu, ngược lại Tống Noãn lại cảm thấy áy náy đỏ bừng đôi mắt.

Tống Noãn đi đầu tiên nhìn thấy Giang Diệc Tư Kinh Mặc ở bên này, chạy vọt lên giữ chặt tay Giang Diệc: “Giang Diệc cố lên! Nhờ cả vào cậu đấy!”
Giang Diệc hơi hơi sửng sốt sau đó cười nói: “Yên tâm, cứ giao cho tớ đi.”
Ánh mắt Tư Kinh Mặc dừng trên bàn tay Tống Noãn.

Phương Phàm lưu ý đến điểm này, ngay lập tức kéo Tống Noãn ra xa: “Ok ok ok, cậu đi nghỉ ngơi đi, sau đó cùng bọn tớ cổ vũ cho Giang Diệc! Hãy tin tưởng cậu ấy!”
Tống Noãn khịt khịt mũi, giọng nói nghẹn ngào: “Hic hic….!Tớ xin lỗi cậu Giang Diệc, cậu nhất định phải cố lên! Vị trí thứ nhất nhờ cả vào cậu đó…..”
Phương Phàm bất đắc dĩ đỡ trán, nhanh tay giữ chặt Tống Noãn: “Được rồi mà, lớp mình bây giờ đã dẫn trước 10 điểm, Giang Diệc không cần chịu áp lực lớn như vậy.”
Tống Noãn cũng ý thức được mình nói sai, nhanh chóng xin lỗi: “Xin lỗi Giang Diệc, tớ….!tớ không có cố ý!”
Giang Diệc lắc đầu: “Không có gì, tớ không để tâm đâu.

Tớ nhất định sẽ cố hết sức, cậu đi nghỉ ngơi trước đi.”
Các bạn lại cổ vũ Giang Diệc vài câu, sau đó lôi kéo Tống Noãn rời đi.

Giang Diệc phất phất tay về phía mọi người, sau mới đem tầm mắt hướng về Tư Kinh Mặc vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

Tư Kinh Mặc rũ mắt, hơi nhăn mày, thấy Giang Diệc nhìn lại đây mới ngước mắt lên.

“Cậu không đi cùng bọn họ sao?” Giang Diệc hỏi.

Khi bắt đầu thi đấu, tất cả mọi người không phận sự đều không được ở lại trong sân, nếu phát hiện có học sinh nào vi phạm, lớp đó sẽ bị trừ điểm.

Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc, mím môi, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Cố lên.”
Giang Diệc vẫn cười rất thoải mái: “Cứ yên tâm! Cậu mau đi đi, sắp bắt đầu thi rồi!”
Tư Kinh Mặc liếc mắt nhìn Phương Hà đứng bên kia, vẫn thấy không yên tâm dặn dò: “Tôi đợi cậu ở vạch đích.”
Giang Diệc nhướng mày: “Được, tôi chắc chắn là người đầu tiên chạm vào sợi dây đỏ đó!”
Nhìn Giang Diệc tươi cười tự tin, vẻ mặt Tư Kinh Mặc trong nháy mắt trở nên dịu dàng hơn hẳn, nhìn sâu vào đôi mắt biết cười ấy, mắt hắn ta cũng cong cong: “Tôi đợi cậu.”
Trọng tài bắt đầu thổi còi, những người không phận sự còn đứng trong sân phải rời đi ngay lập tức.


Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc một cái, rồi cùng những người khác đi ra ngoài.

Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc đi tới vạch đích ở bên kia, mới thu hồi tầm mắt.

Nhóm thi đấu thứ hai không nhiều người lắm, nhưng số người có năng lực cạnh tranh lại nhiều hơn hẳn nhóm đầu tiên.

Có vài tên Alpha ở trong đội thể thao, tuy không phải tất cả đều thuộc đội điền kinh, chung quy vẫn là được đào tạo chuyên nghiệp, so với những người chưa từng được huấn luyện thì khác biệt một trời một vực.

Một tiếng súng vang lên, vòng thi thứ hai chính thức bắt đầu.

Giang Diệc nhìn chằm chằm đường băng, không khỏi có chút khẩn trương.

Không phải cậu không tự tin, nhưng cậu không dám khinh thường đối thủ.

Có lẽ bởi vì mấy người đội thể dục cảm thấy cuộc thi này không quan trọng lắm, cũng có khả năng do họ cảm thấy không có đối thủ để cạnh tranh.

Thời gian đã qua nửa phút, tuyển thủ chạy nhanh nhất cũng chỉ mới chạy được nửa vòng.

Tốc độ nhanh nhất của Giang Diệc là chạy nửa vòng trong gần 30s, nếu tình huống không có gì bất thường, cậu vô cùng tự tin có thể đạt được hạng nhất.

Giang Diệc xem như nhẹ nhõm thở dài một hơi, hoạt động gân cốt một chút, tổ tiếp theo là đến phiên cậu.

Tổ thứ hai thi đấu kết thúc, đạt hạng nhất quả nhiên là một nam sinh trong đội thể thao.

Trọng tài thổi còi, bắt đầu tổ chức tổ thi đấu thứ ba, Giang Diệc được phân đến đường chạy thứ ba phía bên trong.

Yêu cầu của Giang Diệc đối với vị trí chạy không cao, trái hay phải đều chung một vạch xuất phát cả.

Dù sao chạy đến nửa cuối vòng đều có hiện tượng đổi đường.

Liếc mắt nhìn Phương Hà ở bên cạnh, Giang Diệc cảm thấy cậu ta hẳn vẫn không từ bỏ việc gây trở ngại cho cậu.

Đúng lúc Phương Hà cũng nhìn lại đây, đối diện với Giang Diệc cười khiêu khích.

Giang Diệc thu hồi tầm mắt, cậu không muốn phát sinh xung đột với Phương Hà trong lúc đại hội thể thao.

Phương Phàm rất coi trọng sự kiện lần này, ngay cả Tư Kinh Mặc cũng tham gia, có gì để sau đại hội tính sổ một thể.


Giang Diệc dựa theo yêu cầu chuẩn bị tốt tư thế xuất phát, cậu nghĩ một chút, cùng lắm thì giữ nguyên không chạy lấn sang đường khác, cũng không phải trước giờ chưa từng làm vậy.

“Giang Diệc cố lên!” Một đạo âm thanh cổ vũ vang lên từ bên ngoài.

Giang Diệc nhìn theo hướng phát ra giọng nói, giữa biển người mênh mông ngay lập tức nhận ra thân ảnh Tư Kinh Mặc, bên cạnh còn có Phương Phàm, Trương Dương và các bạn khác.

Cậu phất tay với bọn họ, ngoài ra còn tinh mắt thấy được ý cười nơi khóe miệng Tư Kinh Mặc.

Giang Diệc không khỏi sửng sốt, nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Nhất thời cảm thấy mặt mình nóng lên không rõ nguyên nhân.

Cân nhắc một lúc lâu, cậu vẫn không rõ nụ cười này có ý gì, càng nghĩ tim càng đập mạnh.

Cảm giác này rất lạ, hơn nữa còn không có lợi cho thi đấu.

Giang Diệc nhanh chóng đình chỉ mạch suy nghĩ, cậu thật không dám nghĩ tiếp.

Hít sâu một hơi, Giang Diệc liếc nhìn ai đó lần nữa rồi thu hồi tầm mắt.

Điều chỉnh hô hấp, tập trung vào thi đấu.

Tiếng súng vang lên lần nữa, Giang Diệc như mũi tên rời cung vọt bắn lên trước.

Gió gào thét lướt qua bên tai, trong dư quang tầm mắt không có bất kỳ bóng người nào.

Không đợi cậu thở phào nhẹ nhõm, phía sau bên phải chợt xuất hiện một bóng dáng màu xanh lam.

Tâm Giang Diệc tức khắc trầm xuống, hơi quay đầu lại nhìn.

Quả nhiên, Phương Hà đang theo sát phía sau cậu.

Giang Diệc nhanh chóng quay đầu lại, đem tầm mắt chăm chú vào đường băng.

“Ê, đây không phải cái người tên Giang Diệc muốn đạp tao xuống đất một lần nữa sao?” Thanh âm khiêu khích từ phía sau truyền tới.

Giang Diệc nhíu mày không trả lời, tăng tốc chạy nhanh hơn.

Ai ngờ cậu tăng tốc, tên kia phía sau cũng tăng tốc, hơn nữa còn đã chạy song song với cậu!
Giang Diệc theo bản năng muốn chạy chậm lại, nhưng biến cố phát sinh trong nháy mắt này —
Chỉ thấy Phương Hà đột nhiên vọt lại chỗ cậu, Giang Diệc vốn đã chuẩn bị từ trước, thân hình hơi nghiêng, né tránh cậu ta va chạm.

Nhưng chạy bộ kiêng kị nhất chính là đột nhiên dừng lại, thân hình cậu lảo đảo, ngã chúi người về phía trước.


“Đệt!”
Trong nháy mắt ngã xuống, Giang Diệc hoảng hốt nghe được vài âm thanh hét chói tai, đâu đó còn xen lẫn tiếng Tư Kinh Mặc hô to.

Ngay sau đó cậu bị một cỗ đau thấu tim gan đánh úp lại.

Khoảnh khắc đau đến tê tâm liệt phế ấy, trong đầu Giang Diệc chỉ có duy nhất một ý tưởng — còn may hôm nay cậu nghe lời Tư Kinh Mặc, không mặc bộ đồ thể thao.

Nếu mặc bộ áo cộc quần đùi kia, bị cọ xát trên đường băng một chút, chỉ sợ cũng không phải trầy da đơn giản như vậy.

“Con mẹ nó! Chắc chắn là do thằng chó chết kia làm!”
“Tư ca!”
“Diệc ca có sao không?”
Sắc mặt Tư Kinh Mặc đã sớm đen thui, mắt nhìn chằm chằm Giang Diệc đang té ngã trên mặt đất.

Khớp cằm căng chặt, bàn tay rũ ở một bên đã nắm thành quyền.

“Tư ca, chúng ta có đi nhìn xem không?” Trương Dương nhìn Tư Kinh Mặc đang đứng kế bên.

Phương Phàm sớm không còn đứng ở đó, đã chạy chậm đi qua, một đám bạn cùng lớp cũng đi cùng.

Chỉ có hai người bọn họ vẫn đứng nguyên tại chỗ không động.

Sau một lúc lâu, Tư Kinh Mặc mới mở miệng, giọng khàn khàn: “Không cần, tôi ở đây chờ cậu ấy.

Giang Diệc cậu ấy đã nói……”
Trương Dương nghi hoặc: “Diệc ca đã nói gì?”
Tư Kinh Mặc nhìn bóng người trên đường băng đang lảo đảo đứng dậy, ánh mắt của hắn trong giây phút này nhu hòa hẳn lên: “Cậu ấy nói sẽ là người đầu tiên chạm vào sợi dây đỏ, tôi muốn là người đầu tiên nghênh đón.”
Trương Dương sửng sốt, không nói thêm gì.

Trên sân thi đấu lại bắt đầu bộc phát một tràng hoan hô —
“Cố lên!”
“Giang Diệc cố lên!”
“Cậu ấy đứng lên! Không thể tin được! Cậu ấy bắt đầu gia tốc! Vượt qua rồi! Giang Diệc……!Giang Diệc vượt qua Phương Hà ban hai! Hiện tại cậu ấy là người dẫn đầu!”
Trương Dương nhanh chóng nhìn về phía đường băng, chỉ thấy Giang Diệc đứng dậy lần nữa, giống như con báo săn mồi trên thảo nguyên, lần lượt vượt qua những đối thủ khác, thậm chí còn bỏ xa Phương Hà ban đầu muốn chơi xấu cậu một đoạn lớn!
Có mấy bạn nữ không thể nhịn được, trực tiếp che miệng khóc thành tiếng.

“Giang Diệc……!Giang Diệc cậu ấy chạy rất khập khiễng……”
Tư Kinh Mặc lại một lần nữa cắn chặt khớp hàm, mắt đã đỏ sẫm lại, nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ không di chuyển.

Cho đến khi bóng người kiên nghị kia thẳng tắp vượt qua sợi dây đỏ, Tư Kinh Mặc mới động đậy, không kịp nghĩ nhiều trực tiếp lao ra kéo Giang Diệc ôm chặt vào lòng.

“Thắng rồi……” Giang Diệc gối đầu lên vai Tư Kinh Mặc, tươi cười xán lạn, “Tôi thắng rồi!”
Khóe mắt Tư Kinh Mặc đỏ bừng, giọng khàn khàn: “Ừ, cậu thắng rồi.”
Hết chương 40..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.