Đọc truyện Sau Khi Biến O Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu – Chương 36
Giang Diệc đứng dậy từ chỗ của mình rồi nhìn trái nhìn phải, lúc này có một đám người đang vây xung quanh trò chuyện cùng Giang Húc và Tống Nhân, vì không quen biết bọn họ nên cậu cũng dứt khoát không đi qua.
Dù sao cậu cũng chỉ ra ngoài có một lát, nên cứ đợi Tư Kinh Mặc đến rồi nói sau.
Giang Diệc cầm di động rồi ra khỏi khách sạn.
“Cậu đang ở đâu? Tôi đến đón cậu, ở đây khá đông người nên cậu chờ hai phút nhé!” Giang Diệc gửi đi một tin nhắn thoại, lúc này trong lòng cảm thấy có chút hưng phấn, vì vậy cậu không kìm được bước đi nhanh hơn.
Nói là hai phút, nhưng thật ra còn chưa tới một phút Giang Diệc đã đi tới đại sảnh của khách sạn, vừa liếc mắt đã thấy Tư Kinh Mặc đang đứng cạnh lẵng hoa bên cửa.
Thời tiết bây giờ là đầu tháng 11, cho dù có ánh nắng chiếu lên người thì gió cũng không biết từ nơi nào thổi tới mà chui vào quần áo.
Tư Kinh Mặc mặc áo sơ mi bên trong, bên ngoài thì khoác một chiếc áo lông màu xám nhạt, quần dài thoải mái dường như làm cho dáng vẻ của hắn cao hơn một chút.
Khi Giang Diệc đi qua, đúng lúc Tư Kinh Mặc đang cúi đầu xem điện thoại.
Phát hiện đối phương gửi đến một tin nhắn thoại thì hắn do dự một lát rồi mới ấn nghe, đặt điện thoại kề sát tai mình.
Có rất nhiều người tới tham dự tiệc mừng thọ của Giang gia.
Đối với những gia tộc lớn mà nói, bất cứ bữa tiệc nào cũng là nơi lý tưởng để xã giao.
Người gia trưởng có ý định liên hôn thì sẽ nhân dịp này mà mang con cái mình đến làm quen, đương nhiên cũng không phải chỉ vì liên hôn mà nhiều người cũng muốn con mình có thể quen biết thêm một vài người bạn.
Chỉ trong một khắc ấy, những người bạn cùng trang lứa cứ tới tới lui lui, bất luận là Omega hay là Beta, lúc này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang dừng lại trên người Tư Kinh Mặc.
Kinh ngạc có, ngượng ngùng có, to gan cũng có, một khi đã nhìn thì bọn họ lại không thể rời mắt được.
Giang Diệc nhăn mặt, trong lòng cậu cảm thấy hơi khó chịu, giống như món đồ yêu thích của mình bị người khác mơ tưởng, vì vậy cậu cảm thấy có chút không vui.
Nhưng đồng thời cũng có chút tự hào, vì cậu có người bạn là Alpha ưu tú như vậy.
Tư Kinh Mặc rất nhanh đã nghe xong tin nhắn thoại, từ góc nhìn của Giang Diệc, cậu có thể thấy rõ sườn mặt của Tư Kinh Mặc cùng với khóe miệng hơi cong lên tạo nên một đường cung hoàn mỹ.
Hắn đưa điện thoại tới gần bên miệng, vì khoảng cách hơi xa nên Giang Diệc chỉ có thể thấy cánh môi của Tư Kinh Mặc đang mấp máy đóng mở.
Ngay sau đó, điện thoại trong tay Giang Diệc bỗng rung lên.
Cậu không hề do dự mà cầm điện thoại kề sát bên tai mình.
Giọng nói quen thuộc mang theo cảm giác lười biếng của Tư Kinh Mặc chợt vang lên bên tai: “Cậu ra khỏi cửa thì sẽ thấy tôi ngay đấy.”
Giọng nói của hắn có chút dịu dàng làm lỗ tai Giang Diệc tê dại một trận, tim cậu đập lỡ một nhịp, không nhịn được mà đưa điện thoại ra xa một chút.
Giang Diệc nắm chặt di động rồi hít sâu một hơi, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, mà cậu cúi đầu kiểm tra lại quần áo trên người mình một lượt rồi mới bước đến bên cạnh hắn.
“Tư ca!” Giang Diệc gọi một tiếng rồi vẫy vẫy tay.
Ánh mắt Tư Kinh Mặc lập tức di chuyển về phía này.
Vừa thấy hắn thì cảm giác khó chịu nơi đáy lòng của cậu cũng tự nhiên mà biến mất, Giang Diệc bước nhanh đến trước mặt Tư Kinh Mặc, ý cười nơi khóe miệng ngày càng rõ hơn: “Sao cậu lại tới đây?”
Trong tích tắc Tư Kinh Mặc chợt ngẩn người.
Thiếu niên đứng trước mặt cong cong mắt nhìn hắn, dường như trong anh mắt còn chứa một tầng hơi nước như đang cất giấu thứ gì đó, tinh quang lấp lánh hấp dẫn đến mức người ta không thể rời mắt được.
Lúc này ánh mắt hai người như đan vào nhau, vừa chạm vào đã lập tức tách ra.
Tư Kinh Mặc hơi hoảng loạn mà cúi thấp đầu cố giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt mình.
“Tôi đến đây có chút việc nên tiện đường ghé qua thôi.” Tư Kinh Mặc nói.
Nụ cười của Giang Diệc càng rõ hơn: “Vậy giờ cậu xong việc rồi đúng không?”
Tư Kinh Mặc ừ một tiếng.
“Ăn cơm chưa?” Giang Diệc lại hỏi.
Tư Kinh Mặc trả lời: “Chưa.”
Giang Diệc tiếp tục nói: “Đúng lúc lắm, vậy giờ tôi với cậu cùng đi ăn đi, buổi chiều chúng ta còn có thể về cùng nhau nữa.”
Dường như cậu lo lắng rằng đối phương sẽ không đồng ý, nên Giang Diệc lại hỏi thêm một câu nữa: “Được không?”
Cuối cùng Tư Kinh Mặc cũng nâng mắt đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Giang Diệc rồi không hề do dự mà gật đầu: “Được.”
Lúc này Giang Diệc mới thở phào một hơi: “OK, vậy chúng ta đi vào trước đã.”
Sau đó Giang Diệc dẫn Tư Kinh Mặc vào khách sạn, dọc đường đi bọn họ đã thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Một người dịu dàng như ngọc, còn một người thì tuấn lãng lạnh lùng.
Hai soái ca mang hai phong cách trái ngược đi cùng nhau, quả thật đúng là một khung cảnh tuyệt đẹp.
Một lúc sau thì Giang Diệc cũng đến tiệc mừng thọ, Tống Nhân nhanh chóng chạy ra tiếp đón: “Tiểu Diệc! Con sao rồi —— đây là?” Bà còn chưa nói xong thì đã thấy Tư Kinh Mặc đang đứng bên cạnh Giang Diệc.
“Là bạn cùng lớp của con.” Giang Diệc giới thiệu sơ về hắn cho Tống Nhân: “Là bạn học từ hồi tiểu học đến sơ trung mà con đã nói đó ạ.
Cậu ấy có việc tới Giang Thành nên tiện ghé qua đây luôn.” Càng về sau, Giang Diệc lại càng nói nhỏ hơn một chút.
Sau đó, cậu nói với Tư Kinh Mặc: “Đây là mẹ tôi.”
Tư Kinh Mặc nhìn Tống Nhân, trước đây nếu nói Giang Diệc chẳng giống Giang Húc điểm nào thì bây giờ phải công nhận dường như Tống Nhân và Giang Diệc là cùng một khuôn đúc ra.
Giang Diệc di truyền gen tốt từ Tống Nhân nên cậu có nước da trắng và đôi mắt trời sinh luôn phảng phất ý cười.
Hai người đứng cạnh nhau không hề giống mẹ con, mà lại giống chị em nhiều hơn.
“Chào cô ạ, cháu là Tư Kinh Mặc.” Tư Kinh Mặc mím môi rồi khóe miệng hắn hơi cong lên.
Tống Nhân cũng mỉm cười dịu dàng đáp lại: “Cháu là bạn học Tiểu Tư đúng không? Cô từng nghe Tiểu Diệc nhắc đến cháu rồi.”
Trên mặt Tư Kinh Mặc bỗng hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó hắn liếc nhìn Giang Diệc.
Giang Diệc chớp chớp mắt.
“Vâng ạ.” Tư Kinh Mặc cẩn trọng gật gật đầu.
Tống Nhân cũng nhìn ra được nên rất săn sóc mà cười nói: “Mấy ngày qua cũng nhờ cháu chăm sóc Tiểu Diệc, thật ra hôm nay trong nhà khá bận rộn nên có lẽ cô đã không thể chăm sóc nó chu đáo được, vậy trước tiên cháu và Tiểu Diệc cứ tham quan đi rồi lát nữa hai đứa lại đây ăn cơm.”
Tư Kinh Mặc không từ chối.
Sau đó Tống Nhân dặn dò Giang Diệc hai câu rồi mới rời đi.
Khách khứa gần như đã đến đông đủ nên tiếp theo sẽ tiến hành tổ chức lễ mừng thọ.
Nhưng Giang Diệc lại chẳng thấy hứng thú chút nào, hơn nữa ngồi đợi cũng không có việc gì làm nên cậu dứt khoát kéo Tư Kinh Mặc đi dạo một vòng hoa viên phía sau khách sạn.
Lúc này hai người đang đi cùng nhau, Giang Diệc cũng không quên hỏi Tư Kinh Mặc tới đây để làm gì.
Vừa nãy sốt ruột đi đón hắn nên cậu cũng quên mất vấn đề này.
Tư Kinh Mặc nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm mang chút oán trách rồi lại giấu đi vẻ bất đắc dĩ.
Bước chân Giang Diệc hơi chửng lại, không biết vì sao mà trong khoảnh khắc này cậu thấy dường như mình đã hỏi sai gì đó.
Cậu xoa xoa tóc mái rồi theo bản năng mà liếm khóe môi.
“Cậu không dùng son môi à?” Tư Kinh Mặc đột nhiên mở miệng hỏi.
Giang Diệc “A” một tiếng rồi nhanh chóng nhận ra Tư Kinh Mặc đang nói cái gì nên cậu vội vàng trả lời: “Tôi để son ở trong cặp, mà tôi quên không mang theo rồi.
Tại hôm qua tôi đi vội quá.”
Tư Kinh Mặc thu hồi tầm mắt mình rồi gật gật đầu sau đó không nói gì nữa.
Vấn đề lúc nãy cứ như vậy bị bỏ qua, nhưng Giang Diệc cũng không phát hiện ra điều đó.
Rời khỏi sảnh tiệc thì âm thanh ồn ào náo nhiệt cũng giảm dần.
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên yên tĩnh, Giang Diệc cũng không biết nói gì với Tư Kinh Mặc.
Rõ ràng lúc nhắn tin trên điện thoại vui vẻ lắm mà, nhưng vừa gặp nhau thì cậu lại không biết bắt chuyện bằng cách nào.
“Từ lúc chuyển trường hồi sơ trung cậu vẫn luôn ở Giang Thành sao?” Trong lúc Giang Diệc đang vò đầu bứt tóc không biết nói gì thì Tư Kinh Mặc đã mở lời hỏi.
Giang Diệc “Ừ” một tiếng rồi mở miệng nói: “Tuy ở đây hai năm, nhưng tôi vẫn quen ở Tấn Thành hơn.
Dù sao thì đó cũng là nơi tôi lớn lên mà.”
Yết hầu của Tư Kinh Mặc chợt chuyển động, ánh mắt hắn cũng tối đi: “Vậy nên, đây là một trong những lý do cậu chuyển trường sao?”
Giang Diệc suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Cứ cho là vậy đi, nếu chuyển đến một thành phố mới thì tôi phải mất khá nhiều thời gian để thích ứng nữa.
Chi bằng cứ chuyển về Tấn Thành vậy…”
“Tốt lắm.” Tư Kinh Mặc nói.
Giang Diệc chợt sững sờ, sau đó cậu cảm thấy hơi tò mò: “Sao lại tốt chứ?”
Lúc này bước chân Tư Kinh Mặc dừng lại, ánh mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống tạo nên một tầng sáng màu vàng ấm làm ngũ quan của hắn cũng lộ rõ hơn.
Hắn cúi đầu nhìn vào mắt đối phương, Tư Kinh Mặc trả lời cho câu nói lúc trước: “Cậu có thể chuyển trường trở về nên rất tốt.”
Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc chằm chằm không chớp mắt, đột nhiên có một cảm xúc vô hình đang lan tràn nơi đáy lòng, nó nhanh chóng lan ra và bắt đầu tùy ý chiếm lấy tâm trí cậu.
Cậu không thể tìm được từ nào để diễn tả nó, ngay cả những cảm xúc trước đây thì Giang Diệc cũng chưa từng có được cảm xúc nào giống vậy.
Có chút kỳ diệu và cảm giác rất tuyệt.
Một lúc sau, Giang Diệc mới cong khóe môi nói: “Lần này trở về tôi sẽ không quay lại Giang Thành nữa, nên chúng ta có thể học cùng nhau một năm nữa rồi!”
Hơi thở của Tư Kinh Mặc bỗng ngừng lại trong giây lát, ánh mắt hắn càng sâu hơn và đường cong trên môi cũng dần hạ xuống trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu.
Giang Diệc không thấy nên tiếp tục nói: “Đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ ra, Tư ca, cậu định thi đại học ở đâu?”
Tư Kinh Mặc dừng lại rồi kinh ngạc nhìn về phía Giang Diệc: “Cậu…”
Giang Diệc không dừng mà tiếp tục đi về phía trước: “Tôi cảm thấy rằng nếu lên đại học mà có người quen thì sẽ tốt hơn một chút.
Tôi không thích cảm giác phải một mình thích ứng với hoàn cảnh mới cho lắm, hơn nữa thành tích của chúng ta cũng không kém nhau lắm, vì vậy chỉ cần nỗ lực một chút thì tôi sẽ không bị cậu bỏ xa đâu!”
Cảm xúc nơi đáy mắt của Tư Kinh Mặc trở nên kích động, vẻ lạnh băng trên mặt hắn lại bị tan ra một lần nữa, giọng nói cũng có chút âm trầm khó hiểu.
“Cậu có kế hoạch gì chưa?” Tư Kinh Mặc đuổi theo Giang Diệc.
Giang Diệc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Tạm thời thì chưa có.
Nhưng tôi chưa biết mình thật sự hứng thú với lĩnh vực nào nên một năm còn lại tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Tư Kinh Mặc cúi đầu đồng ý.
Đột nhiên Giang Diệc dừng rồi hơi nghiêng đầu nhìn nam sinh bên cạnh: “Rốt cuộc cậu định thi vào đâu vậy? Tốt xấu gì cũng phải cho tôi có mục tiêu chứ.”
Hắn dừng lại rồi ánh nhìn dừng tại đôi mắt của Giang Diệc.
Mắt Giang Diệc trời sinh đã mang theo ý cười nên dù cậu không cười thì cũng khiến người ta thấy rất gần gũi, lúc cười rộ lên lại càng như gió xuân thoảng qua, như ánh dương mùa đông luôn làm người ta trầm mê trong đó.
Nhưng sự ấm áp ấy, lại chỉ dành cho người vô cùng thân thuộc với cậu.
Tư Kinh Mặc của hai năm trước chưa bao giờ được thấy Giang Diệc tươi cười với mình như vậy.
Nhưng kẻ tham lam như Tư Kinh Mặc lại muốn vĩnh viễn khóa chặt Giang Diệc bên người, để khi cậu tươi cười thì cũng chỉ có mình hắn được nhìn thấy.
Ánh mắt hắn sâu thẳm: “Chúng ta đang hứa với nhau sao?”
Giang Diệc “Ừ” một tiếng, nhưng lát sau cậu mới hiểu ý của Tư Kinh Mặc: “Vậy cậu đồng ý đúng không?”
Tư Kinh Mặc không nói gì, hắn chỉ yên lặng nhìn Giang Diệc.
Nụ cười nơi khóe miệng Giang Diệc càng xán lạn hơn, cậu vui sướng nói: “Cứ như vậy đi!”
Tư Kinh Mặc nhìn không chớp mắt, hắn không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt Giang Diệc dù là nhỏ nhất.
Sau khi đã xác định người trước mắt không nói đùa thì khóe mắt hắn chợt nóng lên.
Một lúc sau, Tư Kinh Mặc mới nhìn Giang Diệc rồi trịnh trọng gật đầu: “Được.”.