Đọc truyện Sau Khi Biến O Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu – Chương 17: Hối Lộ
Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
____________________
Vân Thư mặc một chiếc váy liền màu hồng cánh sen, trang điểm nhàn nhạt, trông thấy Giang Diệc thì cũng hơi kinh ngạc.
“Giang Diệc?”
Giang Diệc cong môi cười một tiếng: “Thật là trùng hợp.” Vân Thư là bạn thân của nữ sinh mà Giang Diệc theo đuổi năm đó, cũng là một Omega, cộng với việc cha mẹ cô với cha mẹ Giang Diệc có quan hệ không tệ lắm, cho nên hai người cũng coi như quen biết.
Vân Thư thấy Hứa Hướng Dương đang đứng bên cạnh, càng kinh ngạc hơn: “Hứa Hướng Dương sao cậu cũng ở đây?” Cô và Hứa Hướng Dương là bạn học cùng lớp nên quen thuộc hơn một chút.
Hứa Hướng Dương thật sự là cười không nổi nữa, nhẹ nhàng gật đầu không nói gì.
“Khi nào thì cậu trở về?” Vân Thư hỏi Giang Diệc: “Cậu tới đây chơi sao?”
Giang Diệc lắc đầu: “Tôi chuyển trường, bây giờ đang học cùng lớp với Tư Kinh Mặc.”
Vân Thư liếc nhìn Tư Kinh Mặc, đáy mắt thoáng hiện một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh đã biến mất.
“Thì ra là thế, vậy hôm nay cậu và Hứa Hướng Dương đi hẹn hò hả?” Vân Thư mỉm cười mà nhìn hai người trước mặt, nụ cười đầy ẩn ý.
Tư Kinh Mặc mím môi, biểu cảm càng lạnh lùng hơn.
Giang Diệc không nhìn thấy nét mặt của hắn, càng không để tâm đến lời nói của Vân Thư.
“Chớ có nói lung tung, tôi với Hứa Hướng Dương là anh em tốt.” Giang Diệc thả tay xuống, liếc qua hai người trước mặt, trêu chọc: “Ngược lại là hai người các cậu……!Đây là…?”
Ánh mắt Vân Thư lóe lên một tia khoe khoang, đang muốn nói gì đó thì nghe được giọng nói lạnh lùng của Tư Kinh Mặc: “Vân tiểu thư.”
Giọng nói không hề có một chút gợn sóng nào, cũng không mang theo nhiệt độ, khiến Vân Thư bất giác rùng mình.
Vân Thư giương mắt, đối diện với con người lạnh băng của Tư Kinh Mặc, cô không dám nhìn nữa bối rối né tránh.
“Sao thế? Kinh Mặc, chúng ta……”
“Tôi nghĩ trước đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi.” Tư Kinh Mặc lạnh lùng nói: “Cô trở về đi.”
Vân Thư cắn cắn môi dưới, có chút ủy khuất: “Nhưng mà, dì đã nói……”
“Tôi sẽ tự nói với mẹ tôi sau, không cần Vân tiểu thư lo lắng.” Tư Kinh Mặc bình tĩnh nói.
Giang Diệc và Hứa Hướng Dương còn đang ở đây, thế mà Tư Kinh Mặc lại không cho mình chút mặt mũi nào?
Vân Thư rất tức giận, bàn tay buông xuống kia nắm thành đấm, phải dùng hết sức lực, cô mới có thể không chế được biểu cảm của mình không để lộ ra khác thường.
“Được.” Vân Thư cắn răng gật đầu: “Vậy tôi đi trước?”
Tư Kinh Mặc nhàn nhạt đáp, không nhìn Vân Thư nữa.
Vân Thư đứng tại chỗ mấy giây, nhìn Tư Kinh Mặc không hề có ý định nhìn cô chút nào nữa, gắng gượng cười cười với Giang Diệc và Hứa Hướng Dương, xoay người bỏ đi.
Chờ đi xa, Vân Thư quay đầu nhìn mấy người bọn họ, trong lòng càng thêm bất mãn.
Càng nghĩ càng ủy khuất nên cô lấy điện thoại ra gọi điện.
Vừa có người bắt máy, giọng nói của Vân Thư nghẹn ngào: “Dì ơi……”
…………!
“Các cậu làm sao vậy?” Giang Diệc nhìn ra bầu không khí gữa hai người không đúng lắm, đợi đến khi người đã đi, cậu mới hỏi.
Mắt Tư Kinh Mặc sáng rực, cứ nhìn chằm chằm Giang Diệc, nói giọng khàn khàn: “Tôi không thích cô ta.”
Giang Diệc đương nhiên biết Tư Kinh Mặc không thích Vân Thư, điều này chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra? Từ lời nói của Vân Thư, cậu cũng có đoán đại khái tình huống.
Đơn giản là bị người nhà bắt phải gặp mặt, cậu cũng rất ghét điều này.
So sánh hai người Vân Thư và Phương Phàm với nhau, thì Phương Phàm đáng yêu hơn nhiều.
Đáng tiếc duy nhất là Phương Phàm đã thích người khác rồi.
Nghĩ tới đây, Giang Diệc lại thấy đau lòng thay cho Tư Kinh Mặc.
Nhìn nam sinh này, Giang Diệc quyết định phải đổi đề tài: “Vậy cậu còn chuyện khác phải làm không? Không có thì đi ăn cơm cùng bọn tớ đi.”
Tư Kinh Mặc gật đầu: “Đi thôi.”
Hứa Hướng Dương hít vào một hơi, đang muốn nói cậu ta không muốn đi, Giang Diệc đột nhiên xích lại gần, hạ giọng nói: “Không phải cậu nói tôi và Tư Kinh Mặc không thể ở riêng với nhau sao? Cậu còn muốn đi đâu?”
Hứa Hướng Dương: “……”
Cái gọi là tự bê đá đập vào chân mình chính là để nói Hứa Hướng Dương.
Tuy nhiên, có cậu ta đi cùng cũng tốt, chí ít Tư Kinh Mặc sẽ không dám làm càn.
Hai người đứng rất gần nhau, rơi vào mắt người khác đi đây là một đôi yêu nhau vô cùng thân mật.
Mắt Tư Kinh Mặc tối sầm lại, cắn chặt răng, cố gắng không để ý đến tư thế thân mật của hai người.
Giang Diệc và Hứa Hương Dương đạt thành nhất trí, lấy điện thoại ra tìm quán ăn ở gần đây.
“Các cậu muốn ăn gì?” Giang Diệc hỏi.
Hứa Hương Dương: “Không ăn cơm Tây là được.”
Tư Kinh Mặc: “Gì cũng được.”
Được rồi, có hỏi cũng như không.
Giang Diệc sàng lọc một số quán ăn có đánh giá cao ở gần đó, nghĩ đến mình đã rất lâu rồi chưa ăn món cay Tứ Xuyên, nên nói: “Không bằng ăn món cay Tứ Xuyên?”
Hứa Hướng Dương cũng thích món cay Tứ Xuyên, gật đầu: “Được đó.”
Giang Diệc nhìn Tư Kinh Mặc.
Tư Kinh Mặc cũng gật đầu.
Giang Diệc: “Quyết định thế đi, bây giờ chúng ta đi đón xe?”
Tư Kinh Mặc nói: “Tài xế nhà tôi ở gần đây, để anh ấy lái xe đưa chúng ta đi.”
Giang Diệc suy nghĩ một chút, không từ chối.
Tài xế lần đầu tiên thấy thiếu gia nhà mình cho bạn học đi chung xe, ngẩn người ra trong chốc lát
Giang Diệc và Hứa Hướng Dương ra đằng sau ngồi, còn Tư Kinh Mặc ngồi ở ghế phó lái.
Giang Diệc cười nói với tài xế: “Làm phiền rồi.”
Lúc này tài xế mới hoàn hồn, vội vàng nói: “Đây là việc nên làm, nên làm.”
Xe khởi động, tài xế nhịn không được mà nhìn hai nam sinh ngồi phía sau qua kính chiếu hậu.
Khó lắm thiếu gia mới chịu kết bạn, từ đáy lòng của tài xế thấy thật cao hứng.
Ba người cơm nước xong xuôi, sau đó thì đến chợ sách, Giang Diệc đang muốn mua một ít tư liệu.
Thật ra trường học đã phát nhiều tài liệu lắm rồi, nhưng nếu như muốn học sâu thêm thì vẫn còn chưa đủ.
“Cậu đã nghĩ được mình muốn mau tài liệu nào chưa?” Cơm cũng đã ăn chung rồi bây giờ mà cứ nhăn nhăn nhó nhó thì cũng không hay, Hứa Hướng Dương liền trực tiếp buông xuôi luôn, còn có thể hỏi chuyện Tư Kinh Mặc: “Tôi không biết trường cậu học những loại sách gì, Tư Kinh Mặc hẳn là cậu biết rõ chứ?”
Tư Kinh Mặc lên tiếng, nhìn về phía Giang Diệc: “Cậu muốn tài liệu môn gì?”
Giang Diệc suy nghĩ một chút: “Ngữ văn với Anh văn thì không cần, những môn còn lại thì đều mua hết.”
Tư Kinh Mặc gật đầu, đến giá sách tham khảo bên cạnh, sau đó rút mấy quyển sách trên kệ.
“Đây là mấy quyển mà tôi đã đọc qua, bộ nào cũng có ưu khuyết điểm riêng.” Tư Kinh Mặc đưa cho Giang Diệc một bộ: “Bộ này có khá nhiều lý thuyết, đề luyện tập không nhiều lắm, nhưng có một ít kiến thức rất hay.”
Giang Diệc nhận lấy, nhìn sơ qua mục lục.
Nhưng không nhìn kĩ, cứ nhìn qua loa một chút rồi gật đầu: “Được, còn quyển nào nữa không?”
Tư Kinh Mặc lấy hai bộ khác đưa Giang Diệc.
Giang Diệc lấy hết, sau khi nhìn qua mục lục và chương một, cảm thấy cả ba bộ đều ổn.
“Vậy thì mua ba bộ này, tôi xem trước nếu không đủ thì mua tiếp.” Giang Diệc nói.
Hứa Hướng Dương cũng lấy hai bộ, dù sao cũng là tài liệu mà học thần đề cử.
Chắc chắn không sai được!
Lúc đi tính tiền, đi ngang qua khu văn phòng phẩm, Giang Diệc dừng chân.
Lúc cậu làm bài quen sử dụng bút máy, lúc không có bút máy cậu sẽ dùng bút gel để viết, không chỉ có cảm xúc, đồng thời khi viết cũng dễ dàng hơn.
Trong quầy quà vặt của trường Giang Diệc không tìm được bút phù hợp, cậu vẫn chưa đi xem ở mấy tiệm văn phòng phẩm, bây giờ nhớ ra thì cậu đi chọn luôn.
Cuối cùng Giang Diệc chọn được hai cây bút máy màu đen, hai cây bút dạng gel, thêm một hộp mực nước và một hộp ngòi để thay.
Sau đó mới mang chiến lợi phẩm đi tính tiền.
Mua đồ xong, là đã có thể kết thúc hành trình của hôm nay rồi.
Tư Kinh Mặc tiếp tục đề nghị để tài xế đưa về, Hứa Hướng Dương và Giang Diệc đều không phản đối.
Nhà của Hứa Hướng Dương ở gần đây, nên sẽ đưa cậu ta về trước.
Sau khi đưa cậu ta về thì tài xế sẽ đưa Giang Diệc về.
Sau khi đưa Hứa Hướng Dương về, trong xe yên ắng hơn nhiều.
Tư Kinh Mặc nhìn Giang Diệc thật nhiều lần, lời nói đã đến bên miệng thì bị hắn nuốt xuống.
Mãi đến khi xe dừng lại, hắn vẫn chưa nói.
Tài xế xuống xe trước rồi giúp hai người mở cửa xe.
Tư Kinh Mặc đi xuống, giúp Giang Diệc cầm sách: “Tôi giúp cậu đem vào nhà?”
Giang Diệc mở cửa: “Có muốn vào ngồi một chút không?”
Tư Kinh Mặc đặt sách lên tủ giày, lắc đầu: “Hôm nay còn có chút việc, tôi đi về trước.”
Giang Diệc gật đầu: “Vậy được rồi.”
Tư Kinh Mặc do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn nói: “Còn có, trước đó cậu có hẹn tôi chủ nhật ăn cơm, nhưng ngày mai có thể tôi sẽ không có thời gian……”
Trong lòng Tư Kinh Mặc rất rõ ràng nếu trực tiếp từ chối Vân Thư, thì cô chắc chắn sẽ nói lại với Đại Nhã.
Sau khi trở về sẽ xảy ra chuyện gì, Tư Kinh Mặc không biết được.
Giang Diệc nghe vậy thì gật đầu, cũng không hỏi Tư Kinh Mặc nguyên nhân, ngược lại nói: “Không có việc gì, hôm nay cũng coi như đã ăn rồi……!Đúng rồi, cậu chờ một chút.”
Nói xong, Giang Diệc mở ra túi đựng sách, lấy ra một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo đưa cho Tư Kinh Mặc.
“Rất cảm ơn cậu đã giúp tôi học bổ túc, xem như đây là một món quà nhỏ để hối lộ học thần, mong cậu tiếp tục giúp đỡ tôi thêm tuần nữa.”
Lúc nói chuyện Giang Diệc còn mang theo ý cười, ẩn ẩn một chút ánh sáng làm người ta không cách nào rời mắt được.
Tư Kinh Mặc đứng đối diện ánh sáng ấy, toàn thân hòa bên trong thứ ánh sáng đẹp đẽ ấy, mặt mày trong nháy mắt trở nên nhu hòa hơn.
Thật lâu sau, hắn mới vươn tay, nhận lấy chiếc hộp mà Giang Diệc đưa.
Giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Cảm ơn.”.