Đọc truyện Sau Khi Biến O Tôi Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Đánh Dấu – Chương 13: Say Rượu
Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
_____________________________
Khối mười và mười một của Nhất Trung không cần phải tự học buổi tối, sau giờ học cuối cùng, Phương Phàm đứng lên nói: “Đến chỗ cũ nha! Ai đến trước thì gọi đồ ăn nha, ông chủ đã để chỗ cho chúng ta rồi.”
Tuy nói Trường Nhất Trung chỉ mới giải phóng mặt bằng, xung quanh vẫn chưa xây dựng gì nhiều, nhưng ẩm thực đường phố tuyệt đối không thua kém những trường khác.
Giang Diệc đã nói trước với lái xe, để hôm nay chú ấy không cần tới đón, cậu có thể tự đón xe về.
Trời tháng mười tối sớm, đèn đường bên trong trường học đã bật rồi.
Trước cổng trường xe cộ qua lại như nước, đâu đâu cũng có xe riêng và xe taxi, còn có một vài xe điện tham gia náo nhiệt, tạo thêm sự đông đúc cho con đường không mấy phồn hoa này.
Ban một thường xuyên liên hoan, thường đến quán đồ nướng trong hẻm nhỏ đối diện cổng trường này, từ đầu hẻm đến cuối hẻm đều thấy một tấm biển lớn– “Đồ nướng Trương Mập.”
Đám người Giang Diệc đi khá chậm, có rất nhiều nữ sinh đã đến trước và đang tụm lại trước cửa để gọi đồ ăn.
Trước cửa quán có bày hai cái tủ rất to, đồ ăn bên trong đã được xiên lại, bên cạnh là bốn cái vỉ nướng, khói mù lượn lờ, xa xa đã có thể ngửi được mùi thơm của thịt nướng.
Thấy bọn họ đã đến, có người cười nói: “Hiếm lắm mới thấy Tư Kinh Mặc tham gia, đây là không muốn thua Giang Diệc à!”
Giang Diệc kinh ngạc, lập tức cười: “Chẳng lẽ trước đây Tư Kinh Mặc rất ít tham gia những hoạt động như này sao?”
Nói xong, cậu đi lên cầu thang, ai ngờ bị trượt chân theo phản xạ Giang Diệc kêu lên một tiếng.
Sự đau đớn trong dự liệu không xảy ra, mà chỉ có một đôi tay hữu lực đỡ lấy Giang Diệc.
Trong mũi tràn ngập hương vị tin tức tố mát lạnh của Tư Kinh Mặc.
Giọng nói của nam sinh kề sát bên tai truyền đến: “Cẩn thận, coi chừng ngã.”
Những người khác cũng bị giật nảy mình: “Không sao chứ?”
Phương Phàm hét lên với người đang nướng xiên que ở bên kia: “Trương thúc! Chú lau nhà cho sạch sẽ, hoặc là mua một cái đệm chống trượt đi! Cháu đã nhắc rất nhiều lần rồi!”
Người bị gọi là Trương thúc kia là chủ của quán đồ nướng này, là một người đàn ông Beta hơn ba mươi tuổi, nhưng lại không hề mập giống như cái tên của quán đồ nướng, dáng người cân xứng nhìn còn thấy hơi gầy.
Nghe Phương Phàm phàn nàn, ông chủ Trương vội vàng nói: “Ai nha, thật xin lỗi thật xin lỗi, bạn học nhỏ này không sao chứ?”
Giang Diệc đã đứng vững, mặt ửng đỏ, ra hiệu Tư Kinh Mặc buông mình ra.
Tư Kinh Mặc buông lỏng tay sau đó lùi về sau một bước.
“Không sao, lúc nãy là do cháu không chú ý.” Giang Diệc khoát khoát tay, lần này đã cẩn thận hơn, nhìn thật kĩ rồi mới bước lên.
Ông chủ Trương đi tới, cầm đồ lau nhà lau sạch nước ngay trước cửa, mắt nhìn Giang Diệc: “Uiiii, đây là bạn học mới của mấy đứa à, trông thật anh tuấn nha.”
Phương Phàm gật đầu, không khách khí nói: “Đúng vây đó, lần đầu tiên cậu ấy tới đây mà bị như này chắc lần sau cậu ấy hết dám tới.”
Ông chủ Trương cười ha ha, vung tay lên: “Thế này đi, hôm nay giảm giá cho mấy đứa 20%, lát nữa chú cho mấy đứa thêm một ít thịt xiên, được không? Xin lỗi bạn học nhỏ một lần nữa nhé.”
Giang Diệc cũng cười, khoát khoát tay: “Không sao, vừa nãy cháu cũng không chú ý đường đi.”
“Được rồi, mấy đứa ngồi xuống chọn đồ ăn đi, tốc độ làm đồ ăn ở quán nhanh lắm.” Ông chủ Trương đi rửa tay rồi tiếp tục nướng thịt.
Phương Phàm nói với ông chủ Trương vài câu rồi mới đến: “Đi thôi, đầu tiên chúng ta chọn xiên thịt, Giang Diệc cậu thích ăn gì thì cứ chọn, đừng khách sáo.”
Giang Diệc gật đầu: “Yên tâm đi, tôi sẽ không khách sáo với các cậu đâu.”
Bây giờ người tới ăn chưa nhiều, nên ba cái bàn lớn trong quán chỉ có mấy người ngồi.
Giang Diệc nhìn lướt qua, tìm đại một chỗ bào đó ngồi xuống, Trương Dương, Phương Phàm thấy vậy cũng ngồi xuống theo, Tư Kinh Mặc thì ngồi phía bên trái Giang Diệc.
Một lát sau thì người của ban một cũng đến đông đủ, ngồi hết cả ba cái bàn lớn.
Trương Dương ngồi bên cạnh Giang Diệc, không nhịn được mà nói với Phương Phàm ngồi cạnh: “Nếu như tớ nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên Tư ca tham gia hoạt động tập thể với lớp á?”
Phương Phàm suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu: “Hình như thế.”
“Cái gì mà hình như?” Có nam sinh chen vào nói: “Sự thật là lần đầu tiên đó, xem ra quan hệ giữa Tư Ca với Giang Diệc rất tốt, còn tốt hơn với Trương Dương cả trăm lần, hồi đó……”
Nam sinh không nói hết câu, dường như còn có ẩn ý gì đó.
Trương Dương lập tức không vui: “Đây không phải vấn đề tốt hay không tốt với tớ? Chẳng lẽ trước đây các cậu gọi thì Tư ca sẽ đi à? Không thì chúng ta đánh cược đi, xem thử lần sau ai có thể gọi Tư ca đi?”
Nam sinh cười ha hả, liên tục khoát tay nói mình không chơi.
Trong đó rất nhiều người tham gia náo nhiệt, cũng không thiếu Omega.
Ánh mắt ám muội đảo qua người Giang Diệc và Tư Kinh Mặc, trong nụ cười ít nhiều đều mang theo sự hưng phấn.
Khi thịt xiên được mang lên, mấy nữ sinh bình thường la hét muốn giảm cân đều gác hết lại mấy cái lý lẽ hùng hồn trước đó, ăn một cách vui vẻ.
Ăn một hồi, Trương Dương cứ cảm thấy thiếu thiếu nên ra ngoài khiên một két rượu vào.
“Ăn xiên nướng là phải uống rượu ướp lạnh!” Trương Dương hùng hổ để két bia lên bàn, “Đến đây, hôm nay trừ Omega ra thì đừng nam sinh nào mong thoát được!”
“Sao có mỗi nam sinh? Xem thường nữ sinh chúng tớ à?” Có một người nữ sinh mở miệng nói.
Trương Dương vội vàng nói: “Ai ai ai, tớ không có ý này đâu, chỉ là một đám Alpha uống rượu, đâu thể nào kéo nữ sinh gới Omega uống cùng được? Ngày mai lão Từ mà biết sẽ giết tớ đấy, tớ vẫn là một người có nguyên tắc mà!”
Cả một đám lại cười ha hả.
Phương Phàm đánh Trương Dương một phát: “Đừng nghe Trương Dương, hôm nay mọi người uống ít thôi, ngày mai còn có tiết tự học sớm nữa.”
Trương Dương vuốt vuốt cánh tay, bất đắc dĩ thở dài.
Sau một khoảng thời gian bị đè nén ở trường học, thật vất vả mới có cơ hội phóng túng, ban đêm vẫn là có rất nhiều người uống rượu, Omega bình thường không uống rượu cũng uống một ly nhỏ.
Ăn được một nửa, Phương Phàm cũng đứng lên, rót cho mình một ly rượu.
“Giang Diệc.” Phương Phàm bưng chén rượu đứng dậy.
Giang Diệc cũng biết đại khái ý của cậu ta, tiệc này chuẩn bị ra để làm quen với cậu, cậu ta không uống rượu chắc không cách nào mở lời được.
Uống cạn nước chanh trong ly, Giang Diệc rót cho mình một ly rượu, cũng đứng lên.
Phương Phàm ho nhẹ một tiếng, nhìn những người khác: “Đầu tiên tớ đại diện cho chính mình xin lỗi cậu.
Tớ làm lớp trưởng, nhưng không quản lí tốt dư luận trong lớp, tạo thêm phiền phức cho cậu thì tớ cũng có nửa phần trách nhiệm.
Sau này chúng ta là bạn học cùng lớp, mong hai năm tiếp theo chúng ta sẽ hòa thuận vui vẻ!”
Nói xong, Phương Phàm ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Giang Diệc muốn cản cũng cản không được, bất đắc dĩ nở nụ cười, ngửa đầu uống sạch rượu trong ly của mình.
Giang Diệc mím môi rồi rót thêm một ly, lúc này mới nói: “Chuyện đã qua rồi, tôi không để trong lòng.
Buổi tối hôm nay cảm ơn mọi người, một ly này là tôi kính mọi người.”
Trông thấy như vậy, những người khác cũng nhao nhao làm theo.
Tư Kinh Mặc không nói gì hết mà tự rót rượu cho mình.
Lúc đầu ai mời Giang Diệc cũng sẽ uống, mà đột nhiên nghĩ đến điều gì đó thế là mở miệng nói: “Được rồi, lúc nãy lớp trưởng cũng đã nói, ngày mai còn phải đi học, lý này là ly cuối cùng.
Mọi người thông cảm, tôi còn phải học bù những kiến thức mà mọi người đã học nữa!”
Tất cả mọi người lập tức nở nụ cười.
“Không có đâu, cậu là bạn cũng bàn với Tư ca! Chắc chắn thi sẽ không đến nỗi nào đâu!” Có người an ủi.
“Ủa Trương Dương lúc trước cũng ngồi cùng bàn với Tư ca còn gì?” Có người đâm chọc.
Trương Dương: “Đệch! Đừng có tổn thương nhau thế chứ!”
Cả đám lại được một trận cười to.
Giang Diệc hơi mỉm cười.
Thiếu niên mặt mày tinh xảo, vì vừa uống rượu nên mặt hơi đỏ lên, cũng chính vì vậy càng làm nổi bật làn da trắng của cậu, nhiều hơn mấy phần động lòng người.
Mấy nữ sinh nhìn mà trợn tròn mắt, có người nhỏ giọng hỏi người bên cạnh một câu: “Cậu cũng không phải Alpha, vạn nhất Giang Diệc không vui thì sao?”
Người bên cạnh thở dài một hơi: “Dù sao thì nếu có được khuôn mặt như thế, thì giới tính gì mà chả được.”
Giọng nói vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức Giang Diệc không nghe được gì.
Cả người Tư Kinh Mực nháy mắt cứng lại, môi mím thành một đường thẳng.
Ỷ vào tất cả mọi người đang nhìn Giang Diệc, trong mắt của hắn có thêm mấy phần tham lam mà chính hắn cũng chưa từng phát hiện.
Giang Diệc nâng cốc làm bầu không khí nháy mắt nóng lên.
Chín giờ thì quán đồ nướng sẽ đóng cửa, thấy thời gian đã không còn sớm nữa nên Phương Phàm đứng lên đi thanh toán, xác định trong lớp không có ai uống say thì tất cả mọi người cùng nhau đi đón xe về.
“Về tới nhà thì nhớ nhắn tin vào group báo bình an!” Phương Phàm gặp người ai cũng dặn dò một câu như thế.
Giang Diệc cũng vừa được thêm vào group lớp, nhìn sơ lược tin nhắn rồi Giang Diệc cất điện thoại đi.
Tửu lượng của Phương Phàm không tốt, mặc dù vẫn còn ý thức nhưng chân đã đứng không vững rồi.
Trương Dương đỡ Phương Phàm, dở khóc dở cười: “Tổ tông, cậu không uống được thì cố thế làm gì?”
Phương Phàm vô tội nói: “Tớ có thể uống mà, tớ đâu có say!”
Những bạn học khác về cơ bản đã đón được xe, trên đường cái chỉ còn bốn người bọn họ.
Trương Dương rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể nói với Giang Diệc: “Vậy tớ đưa Phương Phàm về trước, cậu với Tư ca đi chung nhá.”
Giang Diệc hơi nhíu mày: “Có cần tôi đi cùng không?” Phương Phàm dù sao cũng là Omega, Trương Dương là một Alpha đưa cậu ấy về……!
Cũng không phải Giang Diệc không tin Trương Dương, chỉ là —
Trương Dương liếc mắt là nhìn ra Giang Diệc đang lo lắng điều gì nên nói với cậu: “Yên tâm đi, cha mẹ của Phương Phàm và cha mẹ tớ là bạn bè, họ hận không thể cột chung chúng tớ lại với nhau! Nhưng tớ với Phương Phàm lớn lên bên nhau từ nhỏ, là huynh đệ tốt nhất, thế nên không ở bên nhau được đâu?”
Cậu ta ngồi xổm xuống vác Phương Phàm lên lưng, Trương Dương khoát tay với Giang Diệc: “Các cậu về trước đi, tớ đưa cậu ấy về nhà.”
Giang Diệc lúc này mới gật đầu: “Vậy các cậu chú ý an toàn.”
Đợi hai người kia lên xe Giang Diệc mới chuẩn bị đón xe cho mình, cậu quay đầu lại nhìn Tư Kinh Mặc: “Tôi đón xe trở về, cậu –”
Giang Diệc không nói hết câu vì cậu bỗng thấy Tư Kinh Mặc là lạ chỗ nào?
Nam sinh đứng một chỗ trông dáng người thẳng cực kì, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ thấy trên khóe mắt hơi đỏ.
Nghe được Giang Diệc nói chuyện, Tư Kinh Mặc nhìn lại, chỉ là trong ánh mắt ấy có một thứ gì đó rất khó hình dung — Ngốc trệ?
Giang Diệc suy nghĩ thật lâu, mới nghĩ ra được từ này.
Cũng trong nháy mắt này, Giang Diệc đột nhiên nhận thức rõ được một việc –Không phải Tư Kinh Mặc say rồi đấy chứ?
“Tư Kinh Mặc?” Giang Diệc lại kêu hắn một tiếng.
Tư Kinh Mặc nhướng mày, khó hiểu nghiêng đầu nhìn, trong mắt còn có sự mê mang.
Giang Diệc: “……”
Thôi, thế này thì say thật rồi.
Trời, đây thật sự là Alpha sao?
Tác giả có lời muốn nói: Bạn học tiểu Tư thiệt ngây thơ ~.