Sau Khi Bị Vả Mặt Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 29


Bạn đang đọc Sau Khi Bị Vả Mặt Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính – Chương 29


Khi Nghiêm Kỷ hỏi Mộc Trạch Tây rằng cô muốn chơi gì, Mộc Trạch Tây hơi dừng lại, lẩm bẩm nói kèm theo sự quyết tâm nào đó, “Ngựa gỗ xoay tròn.”
Nghiêm Kỷ nhận ra tâm trạng Mộc Trạch Tây đã chùng xuống một cách khó hiểu, anh nắm chặt tay cô.
Khi cả hai trở về từ công viên giải trí thì trời đã khuya.
Hai người cùng nhau ăn cơm, trong phòng riêng, Mộc Trạch Tây bị Nghiêm Kỷ ép hôn đến nỗi ngạt thở, bàn tay to lưu luyến vừa sờ vừa xoa trên cơ thể Mộc Trạch Tây.
Mộc Trạch Tây yếu thế kêu đau bụng mới tạm thời thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tây đang đến tháng nên không làm chuyện đó, nhưng không thể thiếu được việc hôn hôn sờ sờ.
Cô giống như một chiếc bánh sữa, làn da mịn màng mát lạnh, thơm ngon mềm mại, để mặc cho anh nhào nặn và làm phẳng.
Mộc Trạch Tây vểnh đôi môi sưng đỏ, chỉnh lại bộ quần áo nhăn nhúm trên người.

Cô biết cô không thể ở một mình với Nghiêm Kỷ.
Bởi vì ngày mai đi học nên Mộc Trạch Tây nhất quyết đòi về nhà.
Nếu ngày mai đi học mà Mộc Trạch Tây lại bước xuống từ trên xe Nghiêm Kỷ, đến lúc đó Mộc Trạch Tây có thể bị bế lên diễn đàn mạng của trường một lần nữa.
Ngoài thanh danh sắp xảy ra nguy hiểm của cô thì lúc đó sẽ còn khó khăn hơn để vạch rõ giới hạn với Nghiêm Kỷ.
Sau khi Mộc Trạch Tây về nhà, cô lập tức yên tĩnh lại.
Cô ngồi thẫn thờ, luôn chờ đợi tin nhắn từ La Nam Nam nhưng mãi vẫn chưa nhận được sự hồi âm.
Nam Nam vẫn chưa tỉnh lại…Lòng Mộc Trạch Tây nôn nóng không yên.
Sau khi tắm rửa sớm, cô nằm liệt trên giường, không ngừng nhớ lại dãy số kia, tích luỹ năng lượng để chuẩn bị cho ngày mai.
Nghiêm Kỷ đến tập đoàn Nghiêm gia giúp cha anh ra mặt giải quyết một số việc.
Anh vừa giải quyết vừa nhìn giám sát của điện thoại, nhìn thấy Mộc Trạch Tây đi ngủ sớm, trong lòng anh hơi ghen.

Không gửi cho anh một tin nhắn, chẳng lẽ cô không nhớ anh à?
Hôm nay có bài kiểm tra thể dục thể chất cuối kỳ.
Mộc Trạch Tây nhìn đường chạy bằng nhựa to rộng, vẻ mặt trang nghiêm, chuẩn bị cho cốt truyện dính máu.

Mộc Trạch Tây đá chân kéo căng cơ, sẵn sàng.
Cô xoay eo để khởi động, dùng khóe mắt nhìn trộm Nghiêm Kỷ đang nói chuyện với Lâm Thi Vũ.
Tinh thần Lâm Thi Vũ suy sụp khác thường, một cô gái nhỏ như vậy chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã gầy đến nỗi không còn hình người.
Lâm Kim Tiêu không mất mạng nhưng bị tê liệt cơ thể và rối loạn ý thức, hiện đang nằm trong bệnh viện.

Còn Lâm Thi Vũ và mẹ cô ấy đang ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, đám người Lâm gia như hổ rình mồi đối với hai mẹ con.
Trong người Lâm Thi Vũ có sự kiên cường mạnh mẽ, mặc dù đang trong hoàn cảnh khó khăn nhưng cô ấy vẫn có tinh thần phấn chấn không chịu thua.

Giờ phút này, cô ấy hoàn toàn không còn tinh thần phấn chấn, khuôn mặt nhỏ trắng xanh, chuyện này đã vượt ngoài sức tưởng tượng.
Trong tình tiết tiếp theo, chính cô đã đâm một đao thật mạnh vào thể xác và tinh thần Lâm Thi Vũ.

Nghiêm Kỷ phát hiện ánh mắt nhìn trộm của Mộc Trạch Tây, anh quay sang đối mặt với cô, anh nói, “Tới tháng thì chạy chậm thôi, đạt yêu cầu là được.”
Sau đó Nghiêm Kỷ đi đến vạch đích để giúp giáo viên tính đồng hồ bấm giờ và vào sổ thành tích.
Mộc Trạch Tây và Lâm Thi Vũ đang ở gần đường chạy.

Nghiêm Kỷ bỗng cảm thấy không ổn, anh luôn cảm thấy mình đã quay trở lại thời điểm mà Mộc Trạch Tây thường hay giở trò trước kia.
Tiếng súng lệnh vang lên.
Hai bóng người lao ra chạy cực nhanh.

Cốt truyện lần này rất nguy hiểm nhưng Mộc Trạch Tây vẫn không sợ.

Cô đến gần đường chạy của Lâm Thi Vũ, tìm đúng thời cơ duỗi chân ra móc vào.

Lâm Thi Vũ bị vấp nên lảo đảo.
Mặc dù Mộc Trạch Tây ngã xuống đất đầu tiên, làm tấm đệm cho Lâm Thi Vũ để giảm bớt một phần sát thương.

Nhưng Lâm Thi Vũ vẫn bị ngã thật mạnh xuống đất.
Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc ở xương cổ chân của Lâm Thi Vũ, chỗ đầu gối lập tức bị rách một mảng da lớn.

Nếu nghiêm trọng hơn thì có thể bị cắt luôn cả thịt.
Nhất thời, đám người xung quanh đều ồ lên, ào ào đến vây quanh.

Nghiêm Kỷ ở vạch đích vào sổ giúp giáo viên cũng đang nhíu mày lại.
Mộc Trạch Tây lại làm sao thế?
Tiếp đó chính là Mộc Trạch Tây kháng cự, không chịu thừa nhận mình là người đã cố ý ngáng chân Lâm Thi Vũ, còn tranh luận mạnh mẽ cho rằng cô lấn đường là đúng.

Sắc mặt Lâm Thi Vũ trắng bệch, không dám tin nhìn Mộc Trạch Tây.
Nhiều lần Lâm Thi Vũ muốn mở miệng phản bác, nhưng Lâm Thi Vũ thật sự quá mệt mỏi, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nhiều lần miệng khép mở cũng không có sức để nói ra một lời.
Cuối cùng giáo viên cũng cho là như vậy.

Thành tích thể dục của hai người bị huỷ bỏ, yêu cầu thi lại.
Lâm Thi Vũ kìm nén một nỗi uất ức lớn, cầm điện thoại chạy vào không gian khuất dưới khán đài xem lễ trong sân thể dục.

Mộc Trạch Tây cũng chạy theo.


Nghiêm Kỷ cần thành tích vào sổ phải công bằng và chính trực, vậy nên anh đành phải chờ bàn giao trước, tạm thời không thể rời đi.
Tiếng khóc kìm nén ngắt quãng truyền đến, láng máng nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại.
Mộc Trạch Tây chậm rãi bước vào, sắc mặt bình tĩnh giống như một đao phủ vô tình chuẩn bị giết chết trái tim.
Với sự giúp đỡ từ La Nam Nam, những mâu thuẫn lớn nhỏ giữa Mộc Trạch Tây và Lâm Thi Vũ cũng đã kết thúc.
La Nam Nam có thể giúp cô vượt qua cốt truyện với vết thương nhỏ, vì vậy cô cũng có thể cho Lâm Thi Vũ một số thủ thuật để vượt qua cốt truyện một cách nhanh chóng.

Đỡ phải tra tấn mọi người.
Cô đã biết được từ cốt truyện do La Nam Nam viết ra.

Lý do tại sao mẹ Lâm Thi Vũ đột nhiên đến thăm Lâm gia là bởi vì cha dượng của Lâm Thi Vũ, người đã bị phán bỏ tù vì tội vô ý làm chết người, Vương Bình.
Hai năm trước, cha dượng Lâm Thi Vũ là Vương Bình đã vô ý giết một người đàn ông bị què do cẩu thả vì để bảo vệ Lâm Tú Lan, người suýt nữa bị cường bạo.
*Người phạm tội làm chết người do vô ý, lỗi vô ý do cẩu thả (Khoản 2 Điều 11 BLHS)
Người đàn ông kia sau đó đã qua đời trong bệnh viện do bệnh biến chứng từ căn bệnh có sẵn trong cơ thể ông ta, nhưng gia đình ông ta lại đổ hết lỗi cho gia đình Lâm Thi Vũ.
Nhà ông ta là cường hào ác bá ở nông thôn, dùng quan hệ tăng thêm tiền, trực tiếp định tội cố ý giết người cho Vương Bình, tuy không bị phán tử hình nhưng phải ngồi tù.
Lâm Thi Vũ và Lâm Tú Lan chưa bao giờ từ bỏ việc sửa lại án xử sai, hai người vẫn luôn bôn ba khắp nơi để khiếu nại nhưng sức lực của bọn họ yếu kém.

Lại vì người khác cố ý bôi nhọ, cố ý dẫn đường nên hai mẹ con đã gặp quá nhiều cái chết đe dọa.
Cũng ngay lúc này, Lâm Thi Vũ được đưa trở về Lâm gia.
Vương Bình chỉ ngồi tù, gia đình người chết vẫn khó có thể tiêu tan cơn oán hận.

Gần đây lại mua chuộc được một tên tù nhân nhà nghèo đang muốn chết.
Vương Bình ở trong tù bị trung tướng đánh trọng thương, hiện đang nằm trong ICU nhưng không có tiền chữa bệnh, ông ấy sẽ chết bất cứ lúc nào nếu không được điều trị.
Lâm Tú Lan thử trò may rủi đến Lâm gia nhờ giúp đỡ, hy vọng vay được tiền để tiếp tục điều trị cứu mạng cho Vương Bình.

Nhưng lại trùng hợp đúng lúc Lâm Kim Tiêu xảy ra tai nạn xe, người Lâm gia tưởng bà đến cướp tài sản thừa kế nên gây ra một đống chuyện phiền phức lớn.
Mặc dù Lâm Thi Vũ đã cố gắng kìm nén nhưng Mộc Trạch Tây vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc của Lâm Thi Vũ và Lâm Tú Lan ở đầu bên kia điện thoại.
Trong thế giới của Lâm Thi Vũ, vấn đề này rất khó khăn, Lâm gia tan không hợp, gia đình tan vỡ thì trời sẽ sụp đổ.

Mộc Trạch Tây cảm thấy muốn giải quyết chuyện này lại cực kỳ đơn giản, chỉ cần tạm thời chịu đặt xuống sự “Kiên quyết”.
“Lâm Thi Vũ.” Mộc Trạch Tây đứng trước mặt Lâm Thi Vũ, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn nhưng mạnh mẽ, “Tình trạng khó khăn của cậu có thể được giải quyết dễ dàng, chỉ cần mẹ cậu dụ dỗ cha ruột cậu.”
“Cái gì?” Lâm Thi Vũ không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác nên cô lập tức lau nước mắt, ngước mắt lên.
“Cậu nghe rồi đấy.”

Mộc Trạch Tây, người vừa mới ngáng chân mình bây giờ lại đến nói những lời xúc phạm như vậy.

Lâm Thi Vũ đột nhiên đứng dậy, không kìm được hét lên.

“Mộc Trạch Tây, cậu đang nói gì!!”
Trong nhiều ngày qua, Lâm Thi Vũ đã luôn vướng vào những lời vu khống về mẹ mình, bị hắt nước bẩn bằng những lời lẽ độc ác.

Người Lâm gia vì tài sản mà có thể làm nhục mẹ con họ bằng những lời lẽ độc ác khó nghe nhất, tổn thương nhất.
Bọn họ còn trực tiếp đẩy Lâm Tú Lan ăn nói khép nép để cầu xin mượn tiền xuống cầu thang khiến cho Lâm Tú Lan bị thương.
Câu này đã đạp lên và sỉ nhục sự trong sạch của mẹ Lâm Thi Vũ.

Đạp lên điểm sấm sét của Lâm Thi Vũ, Lâm Thi Vũ lập tức nổi giận.
Mộc Trạch Tây tiến lên phía trước một bước, nhìn thẳng vào mắt Lâm Thi Vũ, “Hãy tạm thời đặt xuống lòng chính trực, lòng thanh cao của cậu đi! Thừa dịp người cha ruột giàu có của cậu đang nằm trong bệnh viện, đang cần được chăm sóc, quan tâm nhất, hãy bảo mẹ cậu đi chăm sóc, chăm sóc cẩn thận, ngoan ngoãn phục tùng.

Thừa cơ mà nhập, tóm lấy cha ruột cậu trong tay!”
Lâm Kim Tiêu có nhiều người phụ nữ nhưng không ai thật lòng thật dạ, họ đều vì tiền của ông ta, Lâm Kim Tiêu cũng biết điều đó.

Còn đức tính trăng hoa của ông ta thì vợ ở nhà sẽ càng không để ý đến ông ta, chỉ muốn ông ta chết nhanh để chia tài sản.
Con trai con gái đều vô dụng, toàn hút máu ông già này.
Lâm Kim Tiêu có tiền, có thể mời điều dưỡng viên các kiểu, nhìn như không thiếu người chăm sóc nhưng thật ra bây giờ tâm lý ông ta rất yếu ớt.

Ông ta biết rất rõ gia đình mình thế nào, bây giờ ông ta cũng không nơi nương tựa.
Trong cốt truyện do La Nam Nam viết, Lâm Tú Lan là một người phụ nữ có địa vị đặc biệt trong lòng Lâm Kim Tiêu.
Năm đó, mấy gia tộc liên hợp với nhau làm dự án xây dựng bí mật, cuối cùng kéo dài mười mấy năm.
Hằng năm, Lâm Kim Tiêu hoạt động quanh thôn làng, vừa gặp đã yêu Lâm Tú Lan, vì để lấy lòng người đẹp, vào ngày mùa sẽ làm việc đồng áng giúp Lâm Tú Lan, động tác nhanh nhẹn siêng năng.
Năm đó mẹ Lâm Thi Vũ là Lâm Tú Lan chưa chắc không biết Lâm Kim Tiêu dường như có gia thế, nhưng Lâm Kim Tiêu lại nói vợ ông ta đã bị bệnh chết, lại thêm cái miệng liên tục dỗ phụ nữ, bám víu không rời của Lâm Kim Tiêu nên mới ở bên nhau.
Sau khi biết Lâm Kim Tiêu còn có những người phụ nữ khác ở bên ngoài, xung quanh Lâm Kim Tiêu lại có rất nhiều phụ nữ và ông ta luôn ham những điều mới mẻ, Lâm Tú Lan nhìn thấu người đàn ông này không phải là người có thể sống chung.

Không muốn bị bao nuôi nên quyết tâm chấm dứt.
Lâm Tú Lan là một người phụ nữ từng có địa vị trong lòng Lâm Kim Tiêu.

Chăm chỉ lo việc nhà, thành thật giản dị, dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời chồng.

Ông ta hưởng thụ sự dịu dàng săn sóc của Lâm Tú Lan.
Vậy nên lúc trước ngay cả khi Lâm Tú Lan đang mang thai nhưng vẫn muốn đoạn tuyệt, Lâm Kim Tiêu còn đau khổ giữ bà ở lại.
Đầu tiên là dỗ dành, sau đó tẩy não, đủ loại la lối khóc lóc đe doạ.
Nhưng Lâm Tú Lan thà bị mọi người trong thôn giễu cợt chế nhạo là tình nhân bụng to bị rời bỏ, nói bà là chiếc giày rách cũng kiên quyết không muốn quay đầu lại.
Lâm Kim Tiêu sống giữa hàng ngàn bụi hoa khi đó lại không bỏ được một Lâm Tú Lan.
Thấy bà không muốn quay đầu thì lại bới móc đủ kiểu, kích Lâm Tú Lan, nói Lâm Thi Vũ không phải giống của mình.


Lâm Tú Lan càng không thích qua lại với ông ta, con cũng không cho ông ta xem, một mình nuôi nấng con gái.
Khi đó, thanh danh của Lâm Tú Lan ở làng trên xóm dưới đều bị Lâm Kim Tiêu làm xấu, cuộc sống quá khó khăn, lại mang theo một đứa con nhỏ.

Sau đó, bà và Vương Bình thật lòng yêu nhau, hai người kết hôn.
Khuôn mặt Lâm Kim Tiêu đã đen lại khi biết chuyện.
Sự thờ ơ của Lâm Kim Tiêu đối với Lâm Thi Vũ không phải chỉ là sự ích kỷ và tình cảm phai nhạt từ chính bản thân ông ta mà còn là sự oán hận đối với cha dượng Lâm Thi Vũ khi năm đó cứ khăng khăng lấy Lâm Tú Lan cho bằng được.
Đàn ông luôn là ăn không được mới ngon nhất.

Có lẽ ông ta sẽ cảnh giác khi những người phụ nữ khác chăm sóc mình, nhưng Lâm Tú Lan có địa vị và một sự bảo đảm danh dự không thể giải thích trong lòng Lâm Kim Tiêu.
Tuy nhiên, Lâm Thi Vũ biết chuyện quá khứ của cha mẹ cô, nhớ lại cuộc sống khó khăn của mẹ cô trước đây, cô không thể khơi dậy sự thân mật đối với Lâm Kim Tiêu.
Lâm Thi Vũ cảm thấy thủ đoạn như vậy không khác gì những kẻ trong mắt lúc nào cũng tràn đầy tâm cơ và lợi ích, không khác gì Lâm gia.
Lâm Thi Vũ vẫn luôn tách khỏi bộ mặt đáng ghê tởm của Lâm gia.

Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ làm loại người như vậy.
Mộc Trạch Tây nói tiếp: “Chỗ dựa của hai mẹ con cậu bây giờ là cha ruột của cậu, hiện tại Lâm gia đang ở trong tình huống áp bức, chỉ có bám chặt trái tim cha ruột cậu thì hai người mới có thể bình yên.
Thiếu một người con thì sẽ ít tài sản được chia ra ngoài hơn.

Ở trước nhiều của cải, lòng người đều bẩn thỉu.
“Tác phong của Lâm gia chính cậu cũng biết rõ, hai mẹ con cậu sẽ khó tránh khỏi việc chết trong một vụ tai nạn nào đó mà không có dấu vết, cha cậu trong tù, cuối cùng sẽ không có ai truy xét cho các cậu!”
Từng câu từng chữ đều đạp lên trái tim Lâm Thi Vũ, cô biết rất rõ điều đó nhưng cô cảm thấy mình có lỗi với người cha dượng luôn vì hai mẹ con cô —— người cha mà cô đã công nhận từ tận đáy lòng.
Lâm Thi Vũ khóc hô, “Mặc dù vậy! Mẹ tôi sẽ không làm kẻ thứ ba đi quyến rũ người khác bất chấp sự dơ bẩn! Cha ruột tôi không xứng! Mẹ tôi và cha tôi yêu nhau đằm thắm!”
Sự bất an bấy lâu nay khiến cho Mộc Trạch Tây dâng trào cảm xúc, giọng nói cũng bất giác nâng cao, “Sợ cái gì? Sợ một người bại liệt?! Mẹ cậu sẽ mãi mãi chung thủy với cha cậu, nhưng tiền đề là giữ được tính mạng cho cha cậu!”
“Cha cậu hiện đang bị đánh trọng thương trong tù, ông ấy cần rất nhiều tiền để đảm bảo điều trị, cần nhân lực và thế lực vững chắc để chứng minh ông ấy không giết người! Muốn làm những việc này thì phải dựa vào đâu? Dựa vào sự kiên cường chính trực của cậu là có thể làm được? Hay dựa vào hàng chục tỷ của quý cô nhà giàu hằng ngày làm những công việc vặt để kiếm tiền?”
“Tớ biết cậu có sự kiên trì và bền bỉ của riêng mình, cậu chờ được nhưng cha cậu có thể chờ được không? Cậu vẫn ngoan cố trong tình trạng nước sôi lửa bỏng! Cậu không phải đang tự mình cố gắng mà cậu là đồ ngu!
Muốn tiền thì lấy từ Lâm gia, dỗ dành cha ruột của cậu cho thật tốt, chỉ một câu của ông ta là có thể cải thiện cuộc sống của hai mẹ con cậu.

Lừa tiền từ cha ruột cậu để cứu cha cậu! Cậu hãy động não đi nữ chính!
Lâm Tú Lan trong điện thoại hoàn toàn nghe thấy hết cuộc tranh chấp giữa hai cô gái nhỏ, phát ra tiếng khóc kìm nén từ chiếc điện thoại chưa bao giờ cúp máy.

Lúc này Lâm Thi Vũ mới phát hiện ra, cô vội vàng tắt máy.
Mẹ là điểm mấu chốt lớn nhất trong lòng Lâm Thi Vũ, Lâm Thi Vũ nghẹn ngào, “Mộc Trạch Tây, tôi có thể chịu đựng bất kỳ mục tiêu nào mà cậu dành cho tôi, nhưng cậu không thể xúc phạm mẹ của tôi! Những gì cậu vừa nói đã cắm một đao vào trong lòng mẹ tôi! Cậu dựa vào đâu mà quản việc nhà của người khác?!”
“Bởi vì thế giới chết tiệt này xoay quanh nhân vật chính là các cậu, tất cả khó khăn mà cậu trải qua rồi sẽ thấy cầu vồng, còn nữ phụ độc ác giống như tôi sẽ bị các cậu bào mòn đến hỏng mất.”
Khi Nghiêm Kỷ bỏ lại công việc và chạy đến, anh nghe thấy những lời bất lực và gần như hét lên của Mộc Trạch Tây từ phía xa.
Đôi mắt Mộc Trạch Tây giờ phút này phát sáng lạ thường, cô nhìn thẳng vào Lâm Thi Vũ, mang theo sự giải toả, “Bởi vì tôi không muốn dây dưa với các người nữa.

Tại sao tôi phải đau khổ vật lộn và lãng phí cuộc sống với vai chính các người? Ai mà không phải là nhân vật chính trong cuộc đời của mình.”
Lâm Thi Vũ không hiểu Mộc Trạch Tây đang nói gì.
Nhưng vào lúc này, Nghiêm Kỷ bỗng nhiên xâu chuỗi lại sự bế tắc và đấu tranh nội tâm của Mộc Trạch Tây bấy lâu nay..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.