Bạn đang đọc Sau Khi Bị Vả Mặt Nữ Phụ Hốt Được Nam Chính – Chương 38
Ý thức trong đầu Mộc Trạch Tê không rõ, lung lay vạt áo của Nghiêm Kỷ, một đôi mắt ngập nước cầu xin: “Diêm Cát Cách, cầu xin anh…!Tôi chỉ là một nữ phụ đáng thương, tôi đã rửa tay gác kiếm rồi, không giở mấy thủ đoạn kia nữa, bắt đầu làm lại từ đầu rồi…”Thấy Nghiêm Kỷ không bị lung lay, chỉ nhìn chằm chằm cô, Mộc Trạch Tê khóc nức nở kêu rên “Tôi là người tốt mà!”Nghiêm Kỷ…Đáng yêu quá, muốn thao những lời rên rỉ và lời nói lung tung của cô.
Nghiêm Kỷ đè Mộc Trạch Tê lên ghế sau của xe, ánh mắt tối tăm u ám: “Cát Cách là ai, lần sau sẽ tính sổ với cậu.
Dáng vẻ bây giờ của cậu chỉ để tôi nhìn thấy, chỉ có thể đi về cùng tôi.”Anh nói xong liền cúi người cưỡng hôn cô.
Anh ngậm lấy đôi môi hồng hào của cô gặm cắn lúc nặng lúc nhẹ như muốn trừng phạt, đầu lưỡi to cuốn lấy lưỡi của cô giao triền mút vào, mút đến mức đầu lưỡi của cô đỏ lên.Anh vừa hôn, bàn tay bắt đầu chui vào từ dưới áo sơ mi.
Nghiêm Kỷ men theo vòng eo mò lên ngực, làn da mà bàn tay chạm vào trơn mịn lành lạnh, xúc cảm tốt hơn bất cứ vải lụa cao cấp nào mà Nghiêm Kỷ từng sờ qua.Hô hấp của Nghiêm Kỷ dần dần nặng lên, bàn tay nóng bỏng du ngoạn trên cơ thể mềm mại của cô gái.
Chỗ phồng lên nơi đáy quần cách lớp vải cọ xát thứ giữa hai chân Mộc Trạch Tê.Giây phút này, cả người Nghiêm Kỷ tràn đầy hơi thở xâm lược nguy hiểm, Mộc Trạch Tê nằm dưới người của Nghiêm Kỷ, bị anh hôn không thở nổi, nhỏ giọng nghẹn ngào, dùng tay đẩy Nghiêm Kỷ ra.Cô phản kháng nhưng không giãy giụa được, nên liền cắn một cái lên cổ Nghiêm Kỷ.Nghiêm Kỷ rên lên, anh ngước mặt lên để tùy ý Mộc Trạch Tê cắn, ánh mắt càng tối lại.
Cắn giỏi lắm, lại có thêm một bằng chứng để nắm thóp cô.Cuối cùng xe cũng lái vào biệt thự sang trọng của Nghiêm Kỷ.Mộc Trạch Tê quá ầm ĩ, Nghiêm Kỷ liền vác Mộc Trạch Tê đi vào nhà.Anh một cước đá văng cửa căn phòng mà anh dùng để Cất giấu vật phẩm quý giá.
Căn phòng được trang trí bằng gam màu đen đơn giản, thâm trầm u ám, chỉ bật mấy ngọn đèn đặt dưới đất.Mộc Trạch Tê bị vác trên vai, lúc đi vào, cô mơ hồ nhìn thấy những dụng cụ tình thú đầy sắc tình thối nát kia.
Có một số thứ được trưng bày trong tủ, một số cái được treo trên tường.Giống như đi vào một căn phòng tra tấn đặc biệt dùng để hành hạ con người.Hôm nay Mộc Trạch Tê say rượu, men rượu tê dại khiến cô có chút hồ đồ, ý thức không rõ ràng.Cô nghĩ là mình bị Nghiêm Kỷ bắt cóc đi cắt thận, bởi vì La Nam Nam từng kể trong tiểu thuyết cẩu huyết ngược nào đó phải cắt thận và trái tim của nữ chính để cứu ánh trăng sáng gì đó.
Cô rất sợ, không nhịn được khóc thút thít.Nghiêm Kỷ đi tới trước chiếc gương trên tường, thuận tay bật hết tất cả camera dùng để chụp ảnh bên trong gương hai chiều, rồi thả Mộc Trạch Tê xuống.Cánh tay cứng như sắt của Nghiêm Kỷ giam cầm vòng eo thon mềm của Mộc Trạch Tê, kéo cơ thể đang mềm ra của cô đứng dậy.
Anh nắm khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cô, cố định đầu của cô, khiến cô nhìn về phía gương.Cô gái ở trong gương có làn tóc mai xoăn xốc xếch dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ sắc dục, đôi môi hồng hào bị gặm cắn đỏ lên, bởi vì cô đã khóc nên khóe mắt và chóp mũi đều đỏ ửng ướt át.Mấy cúc áo sơ mi bị rơi ra lúc giằng co ở trên xe, chỉ còn lại một cúc áo ở eo đang khó khăn giữ vạt áo lại.
Nút buộc của đồ lót cũng bị cởi ra lỏng lẻo, đầu vú tròn trịa không có vật che chắn, nửa che nửa lộ, sống động như thật.Nghiêm Kỷ đưa tay đẩy đồ lót ra, đôi vú to đầy đặn trắng như tuyết lập tức bật ra ngoài.
Ngón tay dài của anh tiến về phía ngực non mềm mà anh ao ước kia, xúc cảm dưới lòng bàn tay rất mềm mại, mơn mởn mượt mà.Bàn tay to ấm áp của người đàn ông quyến luyến ở trên vòng ngực mẫn cảm của cô, cùng với hơi thở dồn dập phía sau lưng có thể hòa tan người, eo của Mộc Trạch Tê lập tức mềm nhũn.Hình ảnh ở trong gương, mười ngón tay của người đàn ông xoa bóp bầu ngực đầy đặn mềm mịn, xấu xa kẹp đầu vú nhạy cảm vào trong kẽ ngón tay, nhào nặn, ngón tay dài khép lại kẹp chặt đầu vú nhạy cảm.”Ưm…”Khát vọng dâng trào bên trong đáy quần Nghiêm Kỷ đặt trên mông nhỏ của Mộc Trạch Tê, như có như không đụng vào cô, giọng nam trầm thấp như tiếng nước giống như tra hỏi, mang cảm giác ngột ngạt vang lên bên tai.”Tôi là ai?”Mộc Trạch Tê đần độn mơ hồ, thông qua gương, cô nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông nguy hiểm phía sau mình đang giấu trong bóng tối, nức nở nói: “Hu hu… ác ma…”Nghiêm Kỷ nghe thấy bỗng cười lên một tiếng, từ phía sau cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Trạch Tê ngửa về sau, cúi đầu mạnh mẽ cắn lấy đôi môi hồng hào của cô: “Không sai, tôi là ác ma đến kéo cậu vào địa ngục.”….