Đọc truyện Sau Khi Bị Tra – Chương 27
Cùng chơi nhé!
Chớp mắt đã đến trừ tịch (giao thừa), Doãn Bạch cho mấy cấp dưới bao lì xì lớn sau đó cũng kêu Trương Ngọc an bài để họ về nhà ăn tết.
Trương Ngọc hiện tại ở biệt thự bồi Doãn Bạch cho đến đêm 29, vào buổi sáng trừ tịch cũng về nhà.
Không có Trương Ngọc, biệt thự trống rỗng Doãn Bạch liền có chút không quá nhớ tới.
Cô tính toán ngủ nướng đến giữa trưa, cũng không lâu sẽ lại tới cửa thăm hỏi.
Nhưng ngủ một lát còn chưa kịp tỉnh thì điện thoại của Tả Tĩnh U đã gọi vào.
Doãn Bạch ngủ đến mơ mơ màng màng bấm nhận điện thoại rồi truyền đến thanh âm cũng không quá tỉnh: “Đây?”
Tả Tĩnh U một đầu điện thoại khác có chút kinh ngạc, cười khẽ một tiếng: “Cô còn chưa rời giường sao?”
Đã là qua buổi sáng một lúc, nhưng thanh âm Tả Tĩnh U lại như là chim dạ oanh trong trẻo vào sáng sớm cực kỳ dễ nghe làm động lòng người.
Doãn Bạch trở mình, như cũ không có ý muốn đứng dậy, trong miệng mơ hồ không rõ mà lẩm bẩm: “Không có, nhà chị sẽ không ăn cơm chiều vào giờ này đi?”
Tả Tĩnh U cười: “Sao có thể, bất quá là lúc ăn cơm sáng nha.
Đúng rồi, nguyên liệu nấu ăn món ăn trân quý là cô kêu người đưa đến đây sao?”
Doãn Bạch ừ một tiếng, thanh âm mềm kỳ cục: “Ừm, nói chung cũng không thể ăn cơm ké thật mà.” Doãn Bạch ngáp một cái, thập phần buồn ngủ nói: “Tôi cũng không biết chọn món gì nên cứ kêu người đem nguyên liệu đến, chị muốn làm món gì thì cứ làm, còn không muốn thì để cho người khác làm cũng được.”
Tả Tĩnh U than nhẹ một tiếng: “Rộng rãi ha.” Nàng dừng một chút, lại hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi cũng nhận được mấy bình phong ngọc thạch tuyết trắng hồng mai, sẽ không phải cũng là cô đưa tới?”
Doãn Bạch vùi đầu vào trong ổ chăn, thanh âm mơ hồ không rõ: “Đúng vậy, tôi mua mấy năm rồi, vừa lúc thấy hợp với cách trang trí nhà chị.
Coi như là tặng cho mẹ chị a……”
Tả Tĩnh U thật sự là không biết nên làm gì nữa, trả lại thì giống như không quá thích hợp.
Nàng dừng một chút, thập phần bất đắc dĩ mà nói: “Có lòng……” Ngày nào đó mình cũng nên nhìn xem cái gì hợp cho Doãn Bạch trang trí mua một cái làm quà mới được.
“Không có gì a, không phải chị mời tôi ăn tất niên sao.”
Doãn Bạch là thật sự chưa ngủ tỉnh, lời nói cứ câu sau lại càng mềm hơn câu trước.
Tả Tĩnh U nghe xong, cảm giác như là có con mèo nhỏ đang liếm lỗ tai mình, vẫn đang kêu meo meo không ngừng, làm người cảm thấy đột nhiên ngứa ngáy.
Tả Tĩnh U thay đổi bên để điện thoại, cười nói: “Tôi lại mời cô ăn cơm sáng được không.
Cô có ăn bánh trôi không?”
Nhắc đến ăn, Doãn Bạch hoảng hốt một chút, theo bản năng hỏi: “Ăn ngon không?”
Tả Tĩnh U nhẹ nhàng cười: “Ngon, cô muốn ăn ngọt hay mặn?”
Ngọt? Mặn?
Hai khẩu vị này ở trong đầu Doãn Bạch lướt qua một lần, làm ý thức hỗn độn của cô thanh tỉnh hơn phân nửa.
Cô cầm điện thoại lên, đầu từ trong ổ chăn đưa ra tới, sốt ruột hoảng hốt hỏi: “Mặn? Sao còn có bánh trôi mặn?” Này không khoa học, đây là khẩu vị hắc ám gì?
Cảm xúc kích động của cô từ đầu điện thoại kia rõ ràng mà truyền tới, Tả Tĩnh U thậm chí phân chút tâm nghĩ lúc này có thể là bị bừng tỉnh.
Tả Tĩnh U ôm cánh tay, ôn ôn nhu nhu mà giải thích cho cô: “Có nha, tôi với mẹ tôi đều là ăn mặn.
Còn khẩu vị bọn nhỏ mới là ăn ngọt.”
“Kiến thức mới!” Doãn Bạch nhẹ hít một hơi, có chút tò mò hỏi: “Vậy mặn thì là nhân gì?”
Tả Tĩnh U dừng một chút, cùng Doãn Bạch nói: “Chính là nhân thịt, bỏ chút ớt cay, nhưng cũng không phải rất cay.”
Doãn Bạch phát ra cảm khái: “Mấy người đúng là cái gì cũng bỏ ớt cay vô được nha!” Không hổ là cô gái Vân Thành! Tiểu ớt cay!
Tả Tĩnh U gợi lên khóe môi, rũ đôi mắt xuống nhẹ giọng hỏi cô: “Vậy cô có muốn ăn bánh trôi không? Nếu ăn thì tôi bỏ hộp giữ nhiệt kêu bọn nhỏ đưa qua cho cô nha.”
“Đương nhiên rồi!” Doãn Bạch ghé vào trở mình, ghé vào trên giường nửa híp mắt nói: “Cơm hộp miễn phí không ăn thì phí!”
Cô nói đến rất có khí phách, tươi cười trên mặt Tả Tĩnh U càng thêm dày đặc: “Vậy muốn ăn ngọt hay mặn?”
“Ngọt!” Doãn Bạch cao giọng nói, rồi dừng một chút, không một hồi lại nhỏ giọng bổ sung một câu, “Hay mặn để thử một chút xem.”
Tả Tĩnh U nói được, không một hồi đã kêu bọn nhỏ đem nửa hộp bánh trôi qua gõ vang cửa nhà Doãn Bạch.
Bởi vì bọn nhỏ lại đây, Doãn Bạch cũng không có đổi áo ngủ chỉ chải tóc liền đi ra ngoài cùng hai bạn nhỏ chào hỏi, lại dắt bạn nhỏ lên ăn một chút.
Sau khi ăn xong cơm sáng hai đứa nhỏ thúc giục Doãn Bạch thay quần áo, cũng nói Tả Tĩnh U đang chuẩn bị nấu cơm, kêu Doãn Bạch qua chơi cùng hai đứa.
Doãn Bạch cảm thấy chính mình ở nhà cũng chỉ nhàn rỗi rồi lại nhàn rỗi thôi, không bằng chỗ khác đến chơi cùng bọn nhỏ.
Doãn Bạch vỗ vỗ tay, vô cùng cao hứng đáp ứng yêu cầu của bọn nhỏ: “Vậy các em từ từ, chị thay quần áo xong cùng hai em qua.”
Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời nói: “Dạ được!”
Doãn Bạch liền đi phòng quần áo ở một đống đồ tết, chọn áo sơ mi trắng gạo có ren, lại phối hợp với quần tây trang sọc màu cà phê, cuối cùng khoác lên áo khoác cùng hệ màu, mang giày Martin rồi cầm lấy gậy mới của mình đi cùng bọn nhỏ.
Đương nhiên, trước khi đi ra cửa cũng lấy theo quà luôn, vậy là cứ túi lớn túi nhỏ tới cửa thăm hỏi.
Tả Tĩnh U không nghĩ tới bọn nhỏ có thể kêu cô thức dậy, khi nhìn đến Doãn Bạch cầm theo đống quà đi đến cửa thì cô thập phần kinh ngạc: “Không phải buổi sáng đã tặng quà rồi sao? Sao cô lại mang nhiều đồ như vậy qua đây nữa rồi?”
Như này không khỏi quá mức long trọng!
Doãn Bạch chống gậy, một bên đưa đồ trong tay cho Tả Tĩnh U, một bên nói: “Tôi nghe Trương Ngọc nói, khi ăn tết, đến nhà người ta không thể đi tay không vào cho nên đem quà đến cho mẹ chị, cho chị gái chị còn có quà cho chị.
Quà nho nhỏ, chút thành ý.”
Doãn Bạch nói xong, lại chỉ chỉ hai đứa nhỏ bên cạnh này: “Mà bạn của tôi, hai đứa nhỏ này ngày hôm qua đã đến nhà tôi lấy quà về rồi cho nên hôm nay không mang quà qua cho.”
Tả Tĩnh U bật cười, mời Doãn Bạch vào cửa: “Cô thật đúng là chính là……!Quá long trọng, chỉ là ăn cơm tất niên mà thôi.” Tả Tĩnh U tay cầm quà tay lấy đôi dép lê mới đưa cho Doãn Bạch: “Hãy đổi dép mới.”
Doãn Bạch vui vẻ đáp ứng: “Được.”
Doãn Bạch cùng bọn nhỏ ở cửa đổi xong dép lê liền chống gậy đứng dậy, cười nhìn về phía Tả Tĩnh U: “Đương nhiên phải long trọng một chút nha, chị mời tôi cùng ăn tết mà.”
Văn Văn một bên đổi giày xong, gấp không chờ nổi mà lôi kéo đai lưng Doãn Bạch đi về phía trước: “Nhanh lên nhanh lên, chúng ta hôm nay chơi trò chơi ghép hình nha.
Em cùng Đồng Đồng chơi đã lâu, cũng chưa xong được!”
Đồng Đồng nắm tay Doãn Bạch, như là đỡ cô đi: “Đó là do chị quá ngốc, không phân biệt rõ ràng được!”
Doãn Bạch bị hai đứa nhỏ túm, chống gậy chậm rãi đi phía trước đi, vừa đi một bên bất đắc dĩ mà nói: “Được được được, chơi thì chơi! Chính là các bạn nhỏ, hai em có thể đừng túm chị hay không, chị sắp bị hai đứa túm té!”
Cô là tiểu người què, không đi nhanh được!
Hai đứa nhỏ nghe được cô nói như vậy, thả chậm bước chân thỏa hiệp nói: “Được rồi được rồi, từ từ chị cứ từ từ thôi chị!”
Tả Tĩnh U cầm đồ đi ở ở phía sau theo ba người.
Nàng nhìn Doãn Bạch chống gậy, khập khiễng mà nỗ lực đuổi kịp bước chân của bọn nhỏ.
Khoảng cách từ cửa đến sô pha cũng không phải rất xa.
Rõ ràng là một người rất cao, chân cũng rất dài, Doãn Bạch lại mất không ít công phu mới có thể đi qua.
Tằm mắt Tả Tĩnh U dừng tầm mắt ở trên đùi Doãn Bạch.
Chân trái cô ấy hoàn hảo, mà đùi phải lại như trói một quả tạ nặng nề, mỗi một bước đều là chân trái đi trước, đùi phải mới chậm rãi theo sau.
Bước chân tuy nhỏ, nhưng mỗi một bước đều đi rất kiên định.
Nếu không phải đã nhìn qua cảnh tượng như vậy, ngay cả Tả Tĩnh U sẽ rất khó tin tưởng, Doãn Bạch sẽ là một người tàn tật.
Bất quá nghiêm túc lại nói tiếp, cho dù có khuyết tật cũng có là cái gì đâu.
Chẳng lẽ thân thể khuyết tật mang đến chật vật, sẽ bị nói thành không thể diện sao? Rồi sẽ giảm bớt trình độ lóa mắt của linh hồn?
Không phải vậy đi.
Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, nhìn đến Doãn Bạch cuối cùng đã chống gậy ngồi ở trên sô pha.
Nàng nhìn đến Doãn Bạch thở phào một hơi, quay đầu nhìn về phía hai người bạn nhỏ, cười tủm tỉm mà nói: “Được rồi lấy bộ ghép hình của hai đứa ra, chúng ta liền chơi!”
“Dạ được!”
Bọn nhỏ hoan hô một tiếng, lấy các mảnh ghép hình rải rác, cùng Doãn Bạch chơi tiếp.
Tả Tĩnh U đứng ở bên cạnh sô pha, nhìn cảnh tượng ba người hoà thuận vui vẻ lại không tự giác cong môi nở nụ cười.
Nàng nghĩ thầm, một người tốt như Doãn Bạch vậy, chỉ cần nhìn bề ngoài đã thấy bởi vì cô ấy khuyết tật mà nói mấy lời đáng thương vậy thì cũng quá tự mình đa tình.
Loại chuyện này, vẫn là không cần quá để ý thì tốt hơn.
Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, nhìn về phía ba người trên sô pha hỏi: “Ba người chơi có muốn ăn uống chút gì không? Một lát tôi làm rồi mang qua!”
Doãn Bạch ngửa đầu, cười tủm tỉm mà nói: “Cảm ơn cô Tả!”
Hai đứa nhỏ cũng hưởng ứng hi hi ha ha mà nói: “Cảm ơn cô Tả!”
Tả Tĩnh U trầm mặc một cái chớp mắt, không có sửa lại cách xưng hô của hai đứa nhỏ xoay người dẹp quà cho xong rồi chuẩn bị một dĩa trái cây cùng đồ ăn vặt cho ba người sau đó liền đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Doãn Bạch bồi bọn nhỏ liều mạng một hồi lâu, ở phòng khách ồn ào nhốn nháo thập phần vui vẻ.
Khi Tôn Ngọc Lan nữ sĩ từ trong thư phòng đi ra thì thấy cảnh ba người đang ngồi kề vào vào, chạm trán chạm não, đi nhặt mảnh ghép đi ghép vào.
Thấy ba người náo nhiệt như vậy, Tôn Ngọc Lan cũng đi qua, đứng ở bên bàn trà nhìn một hồi.
Doãn Bạch chơi thật sự vui vẻ bỗng nhiên cảm giác được một đôi mắt đang dừng ở trên người mình, cô theo bản năng mà ngẩng đầu, đột nhiên xuất hiện một người lớn tuổi mặt sườn xám lục thẫm, đầu đã búi lên không chút cẩu thả, mang mắt kính gọng mạ vàng mà dáng người cũng thật ưu nhã đang ở bên cạnh mình, đang rất nghiêm túc nhìn chính mình.
Doãn Bạch chớp chớp mắt, có chút không xác định mà nói một tiếng: “Chào dì?” Xem gương mặt này, cùng Tả Tĩnh U có năm sáu phân tương tự, tuy rằng quá mức nghiêm túc nhưng từ bề ngoài phán đoán, hẳn là chính là mẹ Tả Tĩnh U.
Doãn Bạch vẫn là lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối của bạn bè, nội tâm không khỏi có chút thấp thỏm.
Tôn Ngọc Lan gật gật đầu, ừ một tiếng.
Bà nhìn Doãn Bạch, lại nhìn hai đứa nhỏ mắt còn đang tìm trò chơi ghép hình, do dự một hồi, thử thăm dò hỏi: “Cái này chơi vui không?”
Lão giáo thụ sa vào học thuật, thật là không có cùng các cháu gái chơi qua, chưa từng tận hưởng lạc thú gia đình.
Doãn Bạch nhìn ngữ khí bà như thấy điều mới lạ rồi bộ dáng lại có chút ngo ngoe rục rịch, mạc danh cảm thấy người Dì này có lễ giống bản thân, không quá am hiểu cách giao tiếp cùng người lạ.
Cô dịch vị trí, ngửa đầu nhìn Tôn Ngọc Lan, lộ ra một cái tươi cười thập phần mềm mại: “Còn khá trí tuệ, ngài có muốn cùng chơi không?”
Tầm mắt Tôn Ngọc Lan lơ đãng mà từ trên người Doãn Bạch dời đi rồi một lần nữa dừng ở trên trò chơi ghép hình, tích tự như kim* mà nói năm chữ: “Không cần, các con chơi.”
(*Tích tự như kim: kiệm lời như vàng.)
Tôn Ngọc Lan nói xong, liền ở trên sô pha bên cạnh Doãn Bạch ngồi xuống.
Doãn Bạch nhìn bà lại nhìn xem bọn nhỏ vẫn đang còn điên cuồng chơi ghép hình, lắc đầu tiếp tục đi chơi..