Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp

Chương 9: Chuyên Gia Hội Chẩn


Bạn đang đọc Sau Khi Bị Thái Giám Chà Đạp – Chương 9: Chuyên Gia Hội Chẩn


Mùng tám, trời chưa sáng Cửu thiên tuế đã tiến cung lên triều.

Có lẽ chính sự sau lễ chồng chất quá nhiều, cả ngày đều không thấy bóng dáng hắn đâu.

Buổi trưa cũng không về phủ dùng cơm, mãi đến tận trước giờ cơm tối mới được Hoàng thượng miễn cưỡng thả ra ngoài.
Khi hắn trở về còn mang theo một xe ngựa bên trong toàn là đại phu.

Trẻ có, già có, trận thế to lớn, tôi nhìn mà không khỏi run rẩy trái tim.
Kể cả khi tôi không trải qua cuộc sống bình thường như mọi người khác thì cũng biết rằng, cùng lúc mời mấy vị đại phu là chuyện cực kỳ không có phép tắc.

Đó là điều cấm kỵ đối với đa số mọi người, chỉ có người sắp chết mới hoảng quá mà không màng điều gì làm ra chuyện như vậy.

Không nghĩ tới có một ngày tôi được nhận đãi ngộ như thế.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, dưới chỉ thị của Cửu thiên tuế mà ngồi trên cái ghế ngay giữa phòng.

Lập tức có y đồng tiến tới, mời tôi đưa cổ tay đặt lên.
Thực ra tôi chưa bao giờ thực sự nghiêm túc gặp mặt một đại phu nào.

Từ nhỏ đến lớn, bệnh nặng không có, ốm vặt thì kệ đấy mấy hôm là khỏi.

Ngược lại thì thời gian ở bên cạnh Điện hạ lại thỉnh thoảng thay Ngài đi Thái y viện thỉnh ngự y đến.
Lần này, trông như kiểu tôi bị bệnh nặng lắm luôn ấy.
Mấy vị thầy thuốc thay phiên nhau bắt mạch cho tôi cũng cau hết lông mày, tiếp đến thì véo mí mắt, nhìn đầu lưỡi, nắn bờ vai, lấy máu trên đầu ngón tay tôi, thậm chí còn kéo căng cánh tay tôi ra mà gõ vào xương khớp.

Làm xong ai nấy sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Tiếp đến liền dồn dập hỏi các chi tiết nhỏ liên quan đến chuyện thí nghiệm thuốc của tôi, từ phản ứng qua mỗi lần thí nghiệm thuốc, tần suất xuất hiện các loại bệnh trạng.

Hai năm có khoảng hai trăm lần uống thuốc, bọn họ hận không thể dò hỏi tôi tất cả các lần.

Mỗi người một miệng, không thể cự tuyệt.

Mắt tôi liếc sang hai y đồng bên cạnh.


Bọn họ ghi chép xoàn xoạt mãi, dường như tôi chẳng thể nhìn rõ đôi bàn tay.
Cửu thiên tuế lúc trước đã bảo tôi trả lời trung thực.

Vậy nên tôi không hề có tâm tư che giấu nào.

Chỉ là một thời gian dài như vậy, uống thuốc quá lâu, gần như một nửa số câu hỏi cũng không trả lời được.

Cho dù là vắt óc ra mà nghĩ, ký ức cũng mơ hồ hỗn loạn, trả lời phiên phiến không rõ ràng chút nào.
Chỉ có lần võ công mất hết, phản ứng lớn đến nỗi nôn một bụng máu, tôi mới có thể ghi nhớ chuẩn xác từng chi tiết nhỏ.
Hỏi một lúc đã được hơn một canh giờ*.

Cửu thiên tuế chỉ ở cạnh tôi một câu cũng không nói.

Mãi đến khi các vị đại phu gật gật cái đầu, nói là đã có manh mối, mới đến tiếp nhận phương thuốc phải uống trước khi đi ngủ kia của tôi.

Lúc này cũng đã muộn lắm rồi.
Sau khi các đại phu đi ra từ trong sân, thời điểm đến chủ viện, tôi rốt cuộc thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Cửu thiên tuế đột nhiên hỏi tôi: “Thay Thuận vương chịu đựng như thế, đã bao giờ ngươi hối hận chưa?”
Hắn hỏi tôi có hối hận không, chứ không hỏi tôi có tình nguyện không.

Như kiểu từ ban đầu hắn đã biết tôi chủ động nhận nhiệm vụ làm người thí nghiệm thuốc.
“Chưa từng.” Tôi thành thật trả lời.

Mặc dù hắn nguy hiểm, nhưng trong sự việc này, tôi không muốn nói dối: “Phân ưu cho Thuận vương Điện hạ là vinh hạnh của ta.”
Cửu thiên tuế dừng lại một chút, khí tráng quanh thân siết hết cả lại.

Tôi nghĩ chắc chắn hắn đã giận rồi, xong lại không có gì xảy ra.

Lúc sau, hắn lại hỏi tiếp: “Vì sao?”
“Bởi vì Điện hạ đối xử với ta…!Với các thuộc hạ như ta rất tốt.”
Cho dù quay trở lại lúc đó, coi như tôi không ái mộ Điện hạ, chắc hẳn tôi cũng sẽ tiếp tục tình nguyện làm như thế.
Tôi cúi đầu, nhìn phiến đá dưới chân, tự nhiên nhớ tới Điện hạ, không hiểu sao tự dưng hơi buồn.
Cửu thiên tuế cũng không nói nữa.

Bốn phía rơi vào im lặng.
Trở lại trong phòng, mỗi người tắm xong cũng đã muộn hơn so với giờ ngủ ban đầu đến nửa canh giờ.

Tôi uể oải ngồi trên giường, miễn cưỡng chờ một nén nhang* mới thấy tỳ nữ bưng thuốc đem lên.

Tôi hơi thổi thổi, ngửa đầu uống cạn sạch một hơi, súc miệng qua loa sau đó liền nằm vào sâu bên giường.

Chẳng đợi Cửu thiên tuế về giường, tôi liền đánh một giấc thật say.
Ánh trắng trên cao soi vào trong nhà.

Mí mắt tôi mơ hồ cảm nhận được ánh sáng.

Mơ mơ màng màng, tôi trở mình lại, phát hiện trên trán một tầng mồ hồi.
Chậu than trong phòng nóng đến khác thường, rồi dần thành khó chịu.

Như có con mèo lớn đè nặng lên ngực, tôi cảm thấy khó thở.

Theo bản năng mở miệng thở dốc.

Ý thức bắt đầu mơ hồ, cố gắng cách nào cũng không tỉnh táo nổi.

Chỉ là cảm thấy càng ngày càng nóng.
Quanh thân một mảnh tối tăm.

Tôi cảm giác như mình đang nằm trong một cỗ quan tài không có nắp đậy.


Bốn phía chất đầy các cành cây khô, rồi có người mang một cái đuốc đến.

Lửa hừng hực cháy lên, bao vây lấy tôi không để tôi thoát.
Tôi muốn kêu cứu, lại không thể phát ra âm thanh nào.

Ngọn lửa liếm láp lấy cỗ quan tài, uy hiếp muốn nuốt chửng lấy tôi.
Lẽ nào tôi lại chết như vậy? Không chết ở phủ Thuận vương, cũng không chết ở phủ đốc công.

Mà chết tại đây, bị thiêu cháy đến chết mà không hiểu nguyên nhân.
Thật là nóng.

Thật là khó chịu.

Tôi không biết đây là hiện thực hay là ảo ảnh.

Tôi liều mạng giãy giụa cũng không có cách nào kiểm soát bản thân.

Vòng lửa vây quanh càng lúc càng nhỏ, cảm giác nghẹt thở cũng ngày càng rõ.

“Tiểu thất…!Tiểu thất…”
Ngay lúc tôi chuẩn bị từ bỏ, dường như rất xa truyền đến tiếng gì đó.

Giống như hàng ngàn thần binh đem cảnh tượng kia giẫm cho nát hết.

Trước mắt tôi lại đen kịt lại, nhưng cơ thể đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy mát mẻ hơn.

Tôi nhớ ra rồi.

“Tiểu thất” là cách Điện hạ gọi tôi.

Bởi vì ám vệ nhiều người, Điện hạ liền đặt tên cho chúng tôi.

Mà tôi vừa vặn là xếp thứ bảy.

Là Điện hạ đang gọi tôi sao?
Theo tiếng gọi kia, ác mộng ràng buộc tứ chi đột nhiên biến mất.

Tôi theo bản năng cử động thân thể, tham lam chạm vào cái thứ mát mẻ kia, muốn đem thân thể bị đốt đến khô héo mút mát hơi lạnh này.
“Tiểu thất…!Tỉnh lại…”
Tiếng gọi kia vẫn còn đứt quãng, càng ngày càng gần.


Mỗi một lần gọi, tôi lại càng trở nên tỉnh táo.
Vẫn còn nóng lắm.

Cảm giác da thịt vẫn có tàn dư của ngọn lửa vừa được dập tắt.
Có thứ gì nhẹ nhàng lướt qua mí mắt tôi.

Cảm giác man mát, cũng thoải mái cực kỳ.

“A…”
Cuối cùng thì tôi cũng kiểm soát được thanh quản của mình.

Khó chịu rên một tiếng, ý thức như bị một miếng vải che mất, từ từ hất nó ra mà quay trở lại.

Cuối cùng thì tôi cũng tỉnh lại từ giấc mộng.

Chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là một khuôn lồng ngực rắn chắc.

Ánh trăng yếu ớt chiếu vào bên trong, da dẻ trơn bóng cũng ngày càng rõ ràng.
Tôi sửng sốt thật lâu, rồi lại ngẩng đầu lên.

Cái thứ hai nhìn thấy là mặt của Cửu thiên tuế, ngay gần trong gang tấc.

“Tiểu Cảnh, có chỗ nào không thoải mái sao?” Hắn hỏi tôi, trong ánh mắt là sự hoảng hốt tôi chưa từng bắt gặp.

Hoá ra vừa nãy tôi đã nghe nhầm.

Làm gì có Điện hạ.

Cũng chẳng có “Tiểu thất”.
Là Cửu thiên tuế gọi tôi “Tiểu Cảnh”.
Chú thích:
* Một canh giờ: tương đương với 2 tiếng.
* Một nén nhang: khoảng 15 phút..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.