Bạn đang đọc Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu – Chương 4
Cố Hành Xuyên nâng cằm, lại còn đẩy đẩy thắt lưng lên phía trước, cười lạnh một tiếng, “Lớn hơn cậu chứ gì?”
Tống Nghi cười cười, lạnh nhạt nói: “Thằng đàn ông tìm tự tin từ thứ này đều là bọn vô dụng.”
“Đây là tài sản vô giá của đàn ông.” Cố Hành Xuyên chợt nghĩ ra điều gì, mắt liếc qua hạ bộ của Tống Nghi, chậm rãi hỏi: “Cậu có tài sản này không đó?”.
Truyện Quan Trường
Lúc Tống Nghi học cấp ba thì thường bọn Alpha cùng lớp có chơi trò khoe chym như thế này, lúc đó là thời kì trưởng thành nên hormone rất nhiều, một đám chechaw thường tụ tập với nhau để xem phim xxx, nhìn thoáng qua là biết tên nào chym to chym ngắn, Tống Nghi tất nhiên không thèm tham gia mấy cái trò ấu trĩ đó, huống chi là bây giờ.
Tống Nghi xả nước vào bồn bồn, “Cậu tắm hay không?”
Cố Hành Xuyên thong thả cởi quần ngoài, sau đó quăng sang một bên cùng với quần lót, hai tay kéo áo lên, lộ ra phần ngực săn chắc mà chỉ cần liếc mắt là nhìn rõ mồn một, một thân trần trụi đứng trước mặt Tống Nghi.
Bởi vì là thần tượng, dựa vào mặt kiếm cơm đên Cố Hành Xuyên quản lí thể hình rất tốt, toàn thân từ trên xuống dưới không có một tí mỡ thừa, cường tráng đầy thực lực nhưng không mất đi vẻ đẹp dẻo dai, như một thân thể đẹp đẽ do thần tạo ra, đường cong cũng trong dự đoán mà vô cùng đẹp.
Duy nhất có điểm không hoàn mĩ đó chính là trên vai có một dấu răng nho nhỏ, cũng đã hơi mờ rồi, chắc cũng đã qua mấy ngày.
Cố Hành Xuyên chỉ chỉ vào dấu răng, tà khí cười cười, “Thẩm Lê cắn đó, em ấy cũng thật là hư.”
Tống Nghi không vì điều này mà hoảng hốt, nhẹ nhàng ừ một tiếng, biểu thị đã biết.
Cố Hành Xuyên nhìn chằm chằm Tống Nghi, không nhìn ra được tâm tình của anh.
Tuy rằng tâm lí của Tống Nghi vốn vô cùng mạnh mẽ, nhưng lúc Cố Hành Xuyên khỏa thân trước mặt thì có hơi lúng túng, huống chi…!Thể lực của Cố Hành Xuyên trong đêm đó có thể khiến người ta líu lưỡi nên anh vẫn còn sợ hãi.
“Cậu tắm đi, tôi ra ngoài trước.”
“Chờ chút.” Cố Hành Xuyên gọi anh lại.
Tống Nghi bình tĩnh hỏi lại, “Cậu còn việc gì?”
Cố Hành Xuyên rải bước đi đến bồn tắm, chậm rãi ngồi xuống, chân bị thương lười biếng gác lên thành bồn, cứ như thế mà phóng đãng dựa lưng, khí thế ung dung mà sai sử, “Lấy cho tôi sữa tắm, trong ngăn thứ ba của cái tủ bên trái.”
Tống Nghi thầm mắng, cái tên này coi anh mà bảo mẫu miễn phí mà sai khiến, không nói tiếng nào mà kéo ngăn tủ, đập vào mắt là các loại mĩ phẩm dưỡng da dành cho nam giới, tất cả đều xếp kín ngăn, chỉ có một hàng là sữa tắm.
Tống Nghi tiện tay lấy một chai đưa cho hắn, Cố Hành Xuyên không lấy, hùng hồ nói, “Cậu bôi cho tôi, tôi không cử động được.”
“Cậu là chân bị thương chứ không phải là tay bị thương.” Tống Nghi đã đến sát bờ chịu đựng của mình.
Cố Hành Xuyên tùy tiện xõa tóc của hắn ra, mái tóc xõa xuống, càng làm cho khuôn mặt anh tuấn tuấn dật, phối hợp với sóng mũi cao thẳng tắp cùng đôi một sắc sảo, vô cùng đẹp.
“Hiện tại tôi đang rất đau, không muốn cử động.”
Đối với vẻ đẹp trước mắt thì Tống Nghi sớm đã miễn dịch rồi, thời cấp ba, cửa phòng học của Tống Nghi lúc nào cũng chen chúc người là người, một đám học sinh nữ trong thời kì trưởng thành trong vòng tám trăm dặm quanh đó đều muốn đi ngang qua lớp của anh, ý nguyện là được nhìn Cố Hành Xuyên.
Cố Hành Xuyên dương dương tự đắc mà cười, “Chính miệng cậu nói sẽ chăm sóc cho tôi mà, giờ định nuốt lời hả?”
Tống Nghi cau mày, tên này định lợi dụng vào anh đây mà, “Tôi nói chăm sóc cho cậu chính là đưa cậu về nhà, không có gồm chuyện giúp cậu tắm rửa.”
Cố Hành Xuyên nhìn anh, dùng một tay nắm chặt lấy cằm anh, mặt kề sát, hơi nước trong phòng tắm khiến kính của Tống Nghi ngưng động một tầng hơi nước, cặp mắt lúc nào cũng lạnh nhạt sinh ra vài phần mờ mịt cùng tức giận kiều diễm.
Có chút run động lòng người không thể diễn tả thành lời.
Cố Hành Xuyên nhìn vài giây, cười nhạo một tiếng, “Bạn tôi ơi, lúc cậu tức giận giống hệt như Omega vậy.”
Điều này chính là nỗi khổ trong lòng Tống Nghi, anh không kiềm được thô bạo hất tay của Cố Hành Xuyên ra, đứng lên, “Cố Hành Xuyên, cậu không thể được voi đòi tiên, sức nhẫn nại của tôi có giới hạn!”
Nói xong, Tống Nghi không thèm quay đầu mà mở cửa bước ra ngoài.
Khóe môi Cố Hành Xuyên câu lên một nụ cười, muốn thấy Tống Nghi tức giận còn khó hơn lên trời, hắn cũng chỉ gặp qua có vài lần thôi, khiến hắn nhìn mới mẻ hơn bộ dáng bình thường rất nhiều, mà mỗi lần thấy cũng làm hắn nhớ mãi không quên.
Tống Nghi nhìn thời gian trong điện thoại, đã chín giờ tối nên anh nói với hắn, “Thời gian cũng không còn sớm, cậu nghỉ ngơi cho khỏe, lúc rảnh tôi sẽ đến thăm cậu.”
Trong tình huống này mà nói cụm từ “lúc rảnh” thì chính là ước gì không bao giờ gặp lại.
Cố Hành Xuyên lười biếng lau tóc, “Tôi còn chưa ăn gì, cậu gấp gáp về làm gì?”
Tống Nghi kiềm một bụng lửa giận, trào phúng nói, “Chó nhà tôi đói bụng, cũng tới giờ cho nó ăn rồi, không về cho nó ăn là nó sẽ cắn người đó.”
Cố Hành Xuyên làm sao mà không nghe ra được hàm ý của Tống Nghi, liếc mắt nhìn anh, ánh mắt bất thiện, “Cậu nhớ phải tiêm vắc xin phòng bệnh, chứ coi chừng cậu bị cắn chết lúc nào cũng không biết nha.”
Tống Nghi híp mắt, giọng đều đều rời đi, “Cảm ơn cậu đã nhắc tôi, lát nữa về tôi sẽ đi tiêm một mũi, thời gian điều trị tốt nhất là trong vòng 24h, giờ vẫn còn kịp.”
Cố Hành Xuyên vô cùng chán nản, luận về đấu võ mồm thì từ cấp ba hắn đã lĩnh hội qua uy lực của miệng lưỡi Tống Nghi, đừng anh cứ cười cười mà lầm, nói chuyện không một chút thương người đâu.
“Ra ngoài tưới cây giúp tôi.” Cố Hành Xuyên lạnh như băng quăng một câu.
Tống Nghi nghĩ tôi giúp cậu tưới nước á, dội nước sôi còn chưa kịp kìa.
Đợi cho đến khi Tống Nghi về đến nhà thì gần mười giờ tối, căn hộ này nằm ngoài vành đai số 5, anh mua được nó vào vài năm trước khi giá cả còn rẻ, diện tích vừa phải, trong cũng sạch sẽ.
Người địa phương và người thành phố không giống nhau, gia đình Tống Nghi từ nơi khác chuyển đến, cha mẹ đều thuộc dạng bình thường, anh có thể mua được một căn nhà ờ đây thì trong mắt thân thích cũng coi là một người thành công.
Tống Nghi tắm xong, uống thuốc ức chế, ôm laptop lười biếng ngồi trên ghế sopha, mở B trạm ra, đứng đầu trong danh sách quan tâm là người có ID là “Anh giai chân dài” và đang phát trực tiếp.
Tống Nghi tràn đầy hứng khởi mở ra.
“Anh giai chân dài” là người đầu tiên Tống Nghi đập tiền vào, từ mấy năm trước, lúc mà anh phải tranh đấu liên tục nhiều nơi để giành được kịch bản điện ảnh và truyền hình, có nhiều chuyện không vui đã xảy ra, khoảng thời gian đó anh như người mất hồn, áp lực đè nặng, Tống Nghi bèn download một app game đang xếp hạng cao để giải stress.
“Anh giai chân dài” có chơi game này, hắn là một streamer có kinh nghiệm không tồi, giọng nói lại ôn nhu như nước, hắn vừa mở miệng có thể làm fan nghe đến gục ngã.
Sau khi trò chơi đã giảm nhiệt rồi thì anh giai này lại tiếp tục dùng tiếng hát làm tai mang thai, thổi sáo kéo đàn ca hát gì anh cũng chơi tất, từ đàn ghita đến phong cầm, không gì là anh giai này không chơi được, bất kể là tiếng Anh, tiếng Pháp hay tiếng Nhật đều có thể nói thành thạo, tài hoa có thể nói nhiều như nước biển của đại dương mênh mông.
Nhưng mà Tống Nghi thích nhất chính là một quy tắc của “Anh giai chân dài” này, đó chính là ——— hắn chưa bao giờ hát bài nào của Cố Hành Xuyên, một bài cũng không, từng có fan đập thưởng một vạn chỉ vì muốn hắn hát một bài của Cố Hành Xuyên, thế mà hắn cũng không thèm để ý.
Đây là người có phẩm chất tốt thế nào, có thể không vì tiền mà khom lưng!!
Tống Nghi thật sự rất thích điểm này, không giống mấy người nông cạn khác, Cố Hành Xuyên vừa phát hành bài hát mới thì bùm, tất cả khu live đều là bài mới của tên này, Tống Nghi nhìn mà đau cả đầu.
Cho nên Tống Nghi đập cho “Anh giai chân dài” không ít quà tặng, là thành viên nổi tiếng nhất trong đám fan của hắn, trước mắt “Anh giai chân dài” lăn lộn qua lại nên cũng quen mắt với hắn lắm.
“Anh giai chân dài” hôm nay đang hát một bài hát nhẹ nhàng, thanh âm trầm khàn, chính là đang cố ý hạ giọng nhưng vẫn êm tai như thường, giống như gió đêm thổi qua một đêm ngày hè ôi bức, làm cho Tống Nghi thêm an tĩnh, xung quanh anh cũng trở nên yên lặng đến kì lạ.
Sau khi nghe xong bài hát, Tống Nghi nhắm mắt lại, giống như đang say sưa chìm đắm lại trong dư vị của âm nhạc mỹ miều.
Cuộc sống mấy ngày nay của Tống Nghi vô cùng hỗn loạn, từ một Alpha bỗng nhiên biến thành Omega, lại còn cùng kẻ thù Cố Hành Xuyên day dưa không rõ.
Sống đã qua hai mươi sáu năm cũng chưa từng loạn đến như thế..