Bạn đang đọc Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu – Chương 39
Người trung niên vừa nghe Thẩm Tứ Gia nói như thế thì cười bồi: “Ngài không nên nói như thế, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, hai vị thiếu gia do tuổi còn nhỏ, sau này sẽ khác.”
“Cậu cứ bao che cho hai đứa hỗn trướng đó.” Thẩm Tứ Gia tuy nói như thế nhưng nụ cười vẫn không tắt, nghe người khác khen cháu mình ai mà chẳng vui.
Tống Nghi cũng cười phối hợp theo, anh nghĩ thầm tính tình của Thẩm Tứ Gia cũng dễ chịu, so với tưởng tượng thì khác xa.
Thẩm Tứ Gia hạ cằm, người trung niên như hiểu ý mà lau bàn, ông châm một chén trà, cung cung kính kính đưa cho Tống Nghi, “Cậu nếm thử trà xanh Lục An, là trà mới năm nay.”
Tống Nghi không hiểu là ông có ý gì, anh tiếp nhận uống một ngụm, hương trà đọng lại trên đầu lưỡi: “Cảm tạ trà của Tứ gia.”
Thẩm Tứ Gia gõ gõ xuống bàn, “Người trẻ bây giờ thật nóng nảy, muốn phẩm trà thì phải uống chậm, cậu uống gấp quá, làm sao có thể nếm được hương trà chứ?”
Tống Nghi bình thường rất bận, làm sao có thời gian uống trà được, nên anh không hiểu chút gì về trà đạo cả, nhưng Tống Nghi cũng hiểu ý của ông: “Khiến Tứ gia chê cười rồi, ngài là trà đạo, tôi là người châm trà cho ngài, mong được ngài chỉ giáo thêm.”
Lời này nói ra có mười phần đẹp, Thẩm Tứ Gia không khỏi nhìn anh nhiều hơn, vô cùng thoải mái, ông cũng không đề cập đến vấn đề đó thêm nữa, ông dò hỏi: “Từng đọc 1677 chưa?”
“1677” là một quyển tiểu thuyết nổi tiếng từ mấy năm trước, do một nhà văn nổi tiếng sáng tác, tác phẩm đã mang về giải thưởng lớn cho nền văn học Trung Hoa, lúc Tống Nghi rảnh rỗi không có việc thì từng đọc qua, vai chính là một kí giả nơi chiến trường, được ghi rõ là viết về cuộc đời có thật của một người.
Người trung niên kiêu ngạo nói: “Lão gia nhà chúng tôi chính là hình mẫu của nhân vật chính, giờ đang định chuyển thể thành phim, lần này lão gia gặp cậu ngoại trừ việc tiến cử cậu với lớp diễn xuất thì lão gia còn muốn đích thân chọn cậu diễn vai nhân vật của ngài.”
Ông dừng một chút, nhìn Thẩm Tứ Gia rồi cười nói: “Lão gia của chúng tôi trước mắt thì rất hài lòng với cậu.”
Đôi mắt Tống Nghi sáng lên, diễn viên có thể chọn được kịch bản tốt và nhân vật hợp rất hiếm gặp, hiện tại cơ hội lại ngay trước mắt anh: “Cảm tạ Tứ gia đã tán thưởng, tôi sẽ không để ngài thất vọng.”
Thẩm Tứ Gia không chỉ có hài lòng với Tống Nghi, ngoại trừ khuôn mặt của anh ra thì từ khi anh bước vào cửa đến giờ thì biểu hiện không có chút sợ hãi, vừa nhìn liền biết rất có chí khí, sẽ không làm ông phải thất vọng.
Tống Nghi lấy được tài nguyên này, tâm trạng phải nói là vô cùng tốt, cứ như có gió xuân thổi qua trong lòng, anh đi ra khỏi trà lâu, quyết định đi một chuyến đến siêu thị, mua một đống thịt thà rau củ, dự định tự mình làm cơm, coi như là tự chúc mừng bản thân.
Tống Nghi về nhà, mang theo đồ ăn, anh chỉ mới vừa gọt một củ khoai tây thì cửa nhà đột ngột vang lên tiếng gõ ầm ầm.
Tống Nghi chùi tay, anh lấy điện thoại ra xem giờ, bây giờ là bốn giờ chiều, chắc là Cố Hành Xuyên đến, anh không muốn mở nên cố tình giả bộ không nghe thấy mà tiếp tục rửa rau.
Nhưng tiếng gõ cửa càng lúc càng kịch liệt, nếu không mở cửa thì nhất định sẽ xảy ra chuyện, trong lòng Tống Nghi dù không thoải mái nhưng vẫn cố nén một bụng lửa giận đi đến mở cửa, cửa vừa mở thì anh hoảng hốt, một đám người ùa ùa kéo vào nhà anh.
Có người khuân một rương hành lí, có người ôm một cái vali lớn, có người còn cẩn thận từ li từng tí mà khuân nhạc cụ bảo bối của Cố Hành Xuyên, quen thuộc cứ như đang vào nhà mình.
Tống Nghi sững sờ, anh bị chen đến sát vào huyền quan, trơ mắt nhìn phòng khách rộng lớn nay chứa đầy đồ đạc, cái giá dùng để trồng hoa nay thành nơi dựng đàn, trên kệ sách Tiếng Anh nay có thêm một mô hình Ironman, ngắn ngủi vài phút, nhà của anh đã biến dạng hoàn toàn.
Cố Hành Xuyên đút hai tay trong túi quần, hắn đi sau cùng của đoàn người, thảnh thơi, tiêu sái đi vào: “Nhà tôi bị cắt điện, cắt nước, qua ở ké nhà em mấy ngày.”
Muốn lừa thằng ngốc nào ở đây hả, Tống Nghi vạch trần: “Bộ cậu không có tiền ở khách sạn à, để tôi cho cậu một ít, mà nhà cậu bộ có một căn hay gì?”
Nhân viên dọn nhà dừng động tác, nhìn qua lại giữa hai người.
Cố Hành Xuyên dương dương tự đắc, hắn ra hiệu cho nhân viên tiếp tục dọn, rồi nghiêng đầu nhìn Tống Nghi, ngửi tóc của anh, thấy mang theo mùi bếp: “Em đang nấu ăn à, để tôi xem em đang làm gì?”
Tống Nghi đang muốn từ chối, từ “Không” chưa kịp nói ra thì Cố Hành Xuyên đã cúi người xuống, một tay luồng qua đầu gối của anh rồi bế lên, đi thẳng vào bếp.
Tuy Tống Nghi đã bị hắn ôm mấy lần rồi, nhưng lần này trước mặt nhiều người khiến anh vừa xấu hổ vừa tức giận: “Cậu làm gì vậy?”
Tay Cố Hành Xuyên hơi thả lỏng, hắn đặt anh ngồi lên kệ bếp, Tống Nghi run run, há miệng muốn mắng hắn thì đầu gối của Cố Hành Xuyên đã bá đạo chen vào giữa hai chân anh, vừa nhanh vừa chuẩn hôn lên môi Tống Nghi, chặn lại lửa giận của anh.
Nụ hôn mang theo mười phần dã tính, cướp đoạt quyền hô hấp, lại tràn đầy ham muốn.
Tay Tống Nghi muốn đẩy vai của Cố Hành Xuyên ra nhưng đã bị Cố Hành Xuyên nắm ngược lại, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay trắng mịn, giam cầm anh một góc trong bếp.
Trái tim Tống Nghi đập mạnh, phía sau đầu anh là tủ bát, không thế tránh được, chỉ có thể ngẩng mặt thẳng lưng, tiếp nhận lấy nhiệt tình của Cố Hành Xuyên.
Ở bên ngoài phòng khách là tiếng dọn đồ ầm ĩ, chỉ cần có người hiếu kì ngó vào bên trong bếp thì sẽ thấy ngay cảnh anh bị Cố Hành Xuyên ép đến run rẩy.
Tống Nghi chỉ có thể mong cho nụ hôn nhanh chóng kết thúc, mặt anh nóng lên, không biết vì thiếu dưỡng khí hay vì xấu hổ, anh thật sự không thể chịu nổi cảm giác kích thích, mạo hiểm như thế này.
Nhưng có lẽ Cố Hành Xuyên cố tình không cho anh như ý, nụ hôn này cứ như là hắn đang muốn đùa giỡn với anh, kĩ thuật thành thạo, điêu luyện cùng linh hoạt, giống như không phải đang hôn môi mà là đang thưởng thức một cái bánh ngọt mỹ vị.
Mãi cho đến khi Cố Hành Xuyên buông tha cho môi của Tống Nghi thì mắt anh đã đỏ lên vì thiếu dưỡng khí, sau mắt kính là một mảng sương mù mờ mịt, không thể phân biệt được hô hấp của ai, anh điều chỉnh lại hơi thở gấp rút, sờ sờ môi, thấp giọng nói: “Cậu điên rồi à?”
“Tôi điên lâu rồi.” Cố Hành Xuyên thở nặng nề, hắn tiến đến bên tai Tống Nghi, khoa trương mà dùng sức thở hổn hển, giống như hai người đang làm chuyện gì đó khó nói, vô cùng kịch liệt.
Tống Nghi muốn che tai lại nhưng làm thế thì yếu thế quá nên chỉ có thể cưỡng ép nhịn xuống, anh hung hăng trừng mắt nhìn Cố Hành Xuyên, “Cậu đừng có làm như thế nữa.”
Anh cảm thấy bản thân kì lạ, bình thường anh cùng với Omega khác cũng từng làm vài chuyện mờ ám nhưng là đều làm một cách kín đáo, lần đầu tiên chỉ cách một lớp cửa kính mà làm chuyện mờ ám, cảm giác sẽ bị người phát hiện lúc nào cũng bủa vây.
Kích thích thì kích thích thật, thứ cảm giác lén lút này thật sự rất…, nhưng quá nguy hiểm, Tống Nghi vừa nghĩ đến cảnh bị người phát hiện thì mặt đã đỏ đến sắp rỉ máu.
Cố Hành Xuyên chưa thỏa mãn, hắn liếm nhẹ dưới cằm của anh, đường hoàng nói: “Không đúng hay sao, em cứ nói tôi có bệnh, vậy thì tôi sẽ làm nhiều chuyện điên hơn với em.”
“Bộ cậu không thể tìm ai khác hả?” Tống Nghi bất đắc dĩ nói, Omega đầu ngoài đường, tại sao Cố Hành Xuyên cứ quấn lấy anh mãi kia chứ?
Cố Hành Xuyên vùi mặt vào trong hõm cổ của Tống Nghi, hơi thở hắn nóng hổi phả vào, “Tôi chỉ làm với em thôi, tìm em đúng rồi.”
Tống Nghi có thể nghe được thấy tiếng hầu kết của hắn trượt lên xuống, cả người anh nổi đầy da gà, không khí xung quanh cứ như đang ở trong lò lửa, tai anh nóng lên, Tống Nghi nghiến răng, thấp giọng nói: “Mẹ nó, cậu đúng là đồ lưu manh.”
Đôi mắt đẹp đến quá phận của Cố Hành Xuyên lộ ra tà khí, môi không nhịn được mà cong lên: “Bảo bối, em cũng sớm biết tôi là lưu manh rồi mà, nhắc lại làm chi vậy.”
Xưng hô xa lạ này khiến cho Tống Nghi ngẩn ra, anh cảm giác vô cùng không tự nhiên, trước đây từng quen vài Omega và Beta, họ sẽ gọi Tống Nghi là “anh” hoặc là “ngài”, thỉnh thoảng lại có người gọi là “anh yêu”, đây là lần đầu tiên có người sủng nịnh gọi anh là “bảo bối”, khiến anh rất không quen.
Tống Nghi nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên anh cảm thấy Cố Hành Xuyên cũng rất thú vị, Cố Hành Xuyên quá “mâu thuẫn”, một nửa Cố Hành Xuyên trong trí nhớ của anh là thiếu niên vừa ngây thơ vừa kích động, nửa còn lại là một Cố Hành Xuyên tràn đầy dã tính, hung hăng khiến người khác không thể ngăn cản được.
Hai nửa này vô cùng mâu thuẫn với nhau nhưng lại mang đến cảm giác mới mẻ, vô cùng kích thích.
Tống Nghi cảm thấy, những người mà anh từng giao tiếp trong vòng này giống như soda hoặc là rượu đỏ, cũng có thể là nước chanh, nhưng Cố Hành Xuyên lại giống như một lon coca vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, dùng tay bật nắp lon, coca chảy xuống cổ họng khiến cho ta cảm thấy gắt cổ, môi ngứa ngáy, có cảm giác rất đặc biệt.
Người dọn nhà vừa đi thì Cố Hành Xuyên đã tìm đến một người giúp việc theo giờ, quét dọn sạch sẽ một vòng, sàn gỗ bóng đến phát sáng, dọn nhà Tống Nghi sạch đến không còn một hạt bụi.
Tống Nghi nhìn nhà sạch thì cũng vui, nhưng nếu mà không có Cố Hành Xuyên trong nhà thì sẽ vui hơn, Cố Hành Xuyên ở đây khiến anh ngày nào cũng phải cố gắng giữ trinh tiết, anh không thể đảm bảo được chuyện lỡ có một ngày anh bị cuốn theo Cố Hành Xuyên đâu.
Buổi chiều, điện thoại Tống Nghi vang lên, đó là một chuỗi số xa lạ, Tống Nghi đang ở trong phòng đọc sách, tiện tay nhấn nút loa ngoài.
“Chào ngài Tống, tôi là bác sĩ điều trị chính của Tống Khiết tại bệnh viện XX.”
Tống Nghi ngồi thằng người, anh vội vàng hỏi: “Em ấy xảy ra chuyện gì sao bác sĩ?”
Thanh âm bác sĩ chần chờ trong chốc lát, cứ như đang suy nghĩ phải nên nói thế nào, một lúc sau mới chầm chậm, cẩn thận hỏi: “Ngài là anh trai của cô Tống Khiết?”
“Đúng vậy.” Tống Nghi nhanh chóng trả lời.
Bác sĩ trầm mặc, tằng hắng một cái: “Đã có báo cáo kết quả xét nghiệm máu của ngài, ngài không thể hiến máu cho bệnh nhân được.”
“Tại sao vậy?” Tống Nghi cau mày, cảm giác không đúng.
Bác sĩ nói: “Hai người không có cùng nhóm máu.”
Tống Nghi chỉ biết anh là nhóm máu AB, không rõ Tống Khiết là nhóm máu gì, có chút kì quái, “Chúng tôi không cùng một nhóm máu sao?”
“Đúng vậy, ngài là nhóm máu AB, còn bệnh nhân là nhóm máu O.”
“Bác sĩ đây là có ý gì?”
“Xin lỗi, ngài Tống, chúng tôi đã cân nhắc đến chuyện ngài là khách quý của bệnh viện chúng tôi nên bệnh viện không thể giấu ngài chuyện này được, dựa vào tư liệu của bệnh nhân, mẹ và cha của ngài đều là nhóm máu O, căn cứ theo định luật di truyền, một đôi vợ chồng nhóm máu O thì sinh con ra con chỉ có thể mang nhóm máu O, không thể sinh ra con có nhóm máu AB được.” Bác sĩ cố gắng làm cho giọng trở nên lãnh đạm, dù sao chuyện này xảy ra với ai cũng đều không thể chấp nhận nổi.
[Định luật di truyền: mình nghĩ cái này chắc ai cũng biết nhưng mình sẽ giải thích sơ cho mọi người hiểu đoạn này (máu nghề nổi lên, mọi người thông cảm): Có 4 nhóm máu cơ bản là A, B, AB và O, được cấu thành bởi 3 loại alen là Ia, Ib và Io, trong đó, Ia và Ib tính trạng trội còn Io là tính trạng lặn.
Người nhóm máu A có thể mang kiểu gen là IaIa hoặc IaIo.
Người nhóm máu B có thể mang kiểu gen là IbIb hoặc IbIo.
Người nhóm máu AB mang kiểu gen IaIb.
Người nhóm máu O mang kiểu gen là IoIo.
Do đó có thể thấy, hai người nhóm máu O kết hôn với nhau sẽ không thể nào tạo ra alen Ia hoặc là Ib, cho nên con sinh ra không thể mang nhóm máu A, B hoặc AB mà chỉ có thể là nhóm máu O.]
Tống Nghi sững sờ tại chỗ, bác sĩ nói ra từng câu anh đều hiểu nhưng ghép lại với nhau anh lại không thể nào lí giải nổi.
Bác sĩ vẫn còn đang nói, anh lại cảm thấy thanh âm vô cùng xa xăm, cứ như bác sĩ cách rất xa nói cho anh biết, bàn tay Tống Nghi run lên, ngơ ngác nhìn trang sách trước mặt.
“Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà bệnh nhân vẫn chưa tìm được nguồn máu thích hợp, ngày mai đã tiến hành phẫu thuật, mong ngài có thể liên hệ với những người thân khác của bệnh nhân.”
Tống Nghi mờ mịt tắt điện thoại, trong đầu rối như tơ vò, tay cầm điện thoại vẫn đang run lên.
Không biết Tống Nghi đang suy nghĩ cái gì, hoặc có lẽ là không nghĩ được gì, anh vội vàng lấy áo khoác treo trên kệ khoác vào, nhưng vì tay run mà mất một lúc không thể kéo lên được, Tống Nghi chỉ biết cách từ bỏ, ngây ngốc đi ra ngoài.
Cố Hành Xuyên đang sắp xếp lại đồ đạc của mình ngoài phòng khác thì nhìn thấy bộ dạng chán nản của anh, hắn nhướng mày: “Em bị sao vậy?”
“Tôi không sao.” Tống Nghi lắc đầu, anh bây giờ không muốn nói chuyện với ai cả.
Cố Hành Xuyên đứng lên, Tống Nghi đẩy cửa muốn đi ra ngoài, hắn nhìn anh từ trên xuống dưới rồi nhắc: “Em chưa đổi giày kìa.”
Tống Nghi dừng bước, anh ngồi xuống thay một đôi giày.
Cố Hành Xuyên làm sao có thể yên tâm cho anh ra ngoài, hắn bỏ xuống đĩa than trong tay rồi đi đến huyền quan, lấy chìa khóa xe từ trong giỏ đồ lẫn lộn: “Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”
Editor có lời muốn nói: Chưa thể làm ảnh được do pts máy tui bị hư mất tiêu rồi TvT nhưng suy nghĩ lại thì có nhiều bạn đọc off trên điện thoại nên dùng ảnh không hay lắm nên tui sẽ nghĩ cách khác.