Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu

Chương 33


Bạn đang đọc Sau Khi Bị Hào Môn Tình Địch Kí Hiệu – Chương 33


Sáng sớm thì Tống Nghi đã thức dậy, bên ngoài cửa sổ là một màu trắng xóa, mưa dầm kéo dài, tiếng chuông cửa vang lên, anh mơ ngủ bước xuống giường, đi đến bên cửa và nhìn qua mắt mèo, bên ngoài là một nhân viên giao hàng nhanh đang cầm trên tay một cái hộp gỗ tinh xảo.

Tống Nghi cầm hộp đi vào nhà, lấy từ trong ngăn kéo ra một con dao rọc giấy rồi mở hộp ra.

Bên trong hộp là một chai rượu đỏ, lót bên dưới là lớp lông thiên nga trắng muốt, trên chai rượu là nhãn hiệu tiếng Anh, là hãng là Tống Nghi rất thích uống, phía dưới còn có một tấm thiệp viết tay.

“Sinh nhật vui vẻ, Chu Mặc Tuyền.”
Tống Nghi nhìn chằm chằm vào cái tên đó một lúc lâu, ánh mắt còn đang mơ ngủ dần dần thanh tỉnh, anh híp mắt, không chút lưu luyến mà xé tờ giấy rồi ném vào thùng rác.

Về phần chai rượu đỏ thì Tống Nghi đã xếp nó lên kệ rượu trong phòng khách, rượu là vô tội, không thể trút giận lên một chai rượu vô tri được.

Tâm trạng Tống Nghi cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng quá nhiều.

Vào buổi chiều, trong lúc mà anh đang vùi mình trên ghế mát xa mà xem phim thì điện thoại lại đột nhiên vang lên.

Là đạo diễn Dương của bộ phim “Nhiệt luyến thời đại” gọi đến.

Tống Nghi nhận nghe thì anh liền nghe thấy tiếng cười hào phóng từ bên kia đầu dây.

“Tiểu Tống, cậu thiệt lợi hại nha.” Ông cười đầy hưng phấn.

Tống Nghi nghi ngờ hỏi: “Sao vậy anh?”
“Cậu không thấy Cố Hành Xuyên phát weibo à, người trong video đó là cậu đúng không?”
Weibo…!
Tống Nghi có dự cảm không lành, anh ngay lập tức mở weibo ra xem, mọi người đều đang bàn luận về việc Cố Hành Xuyên công bố bài hát mới “Thừa Phong” và chuyện hắn hư hư thực thực công khai người yêu.


Đứng đầu hotsearch là weibo của Cố Hành Xuyên, hắn đăng lên chỉ có năm chữ “Bài hát mới Thừa Phong” cùng một đoạn video.

Tống Nghi mở ra xem thì hình ảnh Cố Hành Xuyên ôm đàn hát “Thừa Phong” ngày hôm đó chợt ùa về, đoạn cuối là lúc Cố Hành Xuyên lưu manh đòi một nụ hôn trả tám mươi vạn, chỉ có điều thanh âm của Tống Nghi đã được xử lí, chỉ có người quen anh mới có thể phân biệt được ngữ điệu.

Đạo diễn Dương bát quái, “Tiểu Tống à, cậu không thành thật rồi, không phải cậu nói hai người chỉ là bạn học thôi sao?”
Tống Nghi ngơ ngác, anh dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Anh đừng hiểu lầm, chúng em chỉ là giỡn nhau thôi.”
“Anh đây lại thấy không phải như vậy đó chứ.” Ông cố ý trêu chọc.

Tống Nghi lúng túng, thừa nhận cũng không được mà không thừa nhận cũng không xong, “Thật mà anh, em sẽ không lừa anh đâu.”
Đạo diễn Dương cũng không tin là Tống Nghi với Cố Hành Xuyên có một chân, trong đoàn phim hai người cứ như nước với lửa, ông đùa vài câu rồi cúp máy.

Tống Nghi nhìn xuống phần bình luận thì thấy họ đang bàn luận xem ai là người mà Cố Hành Xuyên cho người ta tám mươi vạn mà vẫn không hôn được là ai, họ đưa ra hàng loạt cái tên, là những nghệ nhân đang hot trong giới, anh nghiêm túc nhìn một lần thì không nhìn thấy tên mình, cuối cùng cũng coi như là yên tâm phần nào.

Không nổi tiếng quá cũng có chỗ tốt, không ai có thể đoán ra được người kia là anh.

Anh vừa tắt điện thoại thì liền nghe tiếng Triệu Hồng Nham đang nói chuyện trong phòng khách, giống như có khách đến, cách quá xa nên Tống Nghi không nghe rõ bà đang nói gì, chỉ nghe ngữ khí vô cùng kích động.

Tống nghi đẩy cửa thư phòng đang đóng chặt ra, anh duỗi cổ ra nhìn thì trong lòng ngay lập tức mắng, mẹ nó, kẻ đầu sỏ gây chuyện Cố Hành Xuyên đang quang minh chính đại đứng trong phòng khách nhà anh, Triệu Hồng Nham đứng bên cạnh đang cười gượng.

Cố Hành Xuyên thấy Tống Nghi thì chớp chớp mắt, quăng ra mị nhãn, “Tôi còn tưởng em không có ở nhà.”
Triệu Hồng Nham quay lại nhìn anh, mặt bà đỏ lên, trong tay cầm theo một túi đựng trang sức, bà bước nhanh đến phía Tống Nghi, “Tiểu Xuyên mang đến tặng mẹ một dây chuyền ngọc phỉ thúy, rất đắt, mẹ không thể nhận được.”
Mặc dù nói không thể nhận nhưng mà vui sướng trên mặt lại không kiềm nén được là lộ ra.

Tống Nghi nhìn ra được, trong lòng thở dài, “Không sao đâu, nếu mà cậu ấy tặng thì mẹ cứ nhận đi.”
Triệu Hồng Nham thở phào nhẹ nhõm sau đó bất an nhìn Tống Nghi.


Tống Nghi cũng không để ý đến bà mà nhìn Cố Hành Xuyên sau đó hất hàm về phía phòng ngủ của anh, Triệu Hồng Nham ở đây khiến anh không tiện nói.

Cố Hành Xuyên hiểu ý anh, hắn nhanh chân đi theo rồi tiện tay đóng cửa lại.

Hắn tràn đầy hứng khởi mà quan sát một vòng quanh phòng, đến nhà Tống Nghi hai lần rồi nhưng không phải phòng khách cũng là nhà bếp, đây là lần đầu tiên Cố Hành Xuyên vào phòng riêng của anh.

Phòng ngủ vô cùng sạch sẽ, gỗ thô được chế làm thành gia cụ vô cùng thanh tân cùng nhã nhặn, giường gọn gàng, ngoại trừ gia cụ cần thiết cho sinh hoạt thì không nhìn ra chút sở thích nào cả.

Tống Nghi ngồi xuống cái ghế duy nhất có trong phòng, anh cau mày, “Cậu phát bài hát mới trên weibo không thành vấn đề, nhưng tại sao không xóa tiếng của tôi đi?”
Cố Hành Xuyên chống hai tay xuống hai bên tay vịn của ghế, từ trên nhìn xuống đỉnh đầu của Tống Nghi, hừ nhẹ một tiếng, “Bao nhiêu người muốn được vào video của tôi phát đều không có cơ hội, em ghét bỏ cái gì?”
Tống Nghi nghiêng đầu nhìn hắn, “Tôi ngại phiền.”
Đạo diễn Dương được tính là không quen thân với anh nhưng lại có thể nghe ra được giọng của anh trong video, càng không cần phải nói đến những người có quan hệ thân thiết, anh có đem miệng lưỡi mài mòn hết chắc cũng không thể giải thích rõ với họ được.
Cố Hành Xuyên cúi thấp đầu mà ngửi lấy mùi dầu gội từ tóc của Tống Nghi, ngữ điệu cứng ngắt, “Không cho phép em chê tôi phiền.”
Tống Nghi trợn mắt ngạc nhiên, có nhiều lúc anh cảm thấy Cố Hành Xuyên thật giống một đứa con nít, nhưng đã lăn giường cùng hắn hai lần nên anh biết Cố Hành Xuyên trên giường rất giống một con dã thú, hai cách so sánh thế này gây ra một loại mâu thuẫn vô cùng quỷ dị.

“Không phải cậu cứ muốn là được đâu.” Tống Nghi nhẫn nại khuyên nhủ, “Cậu quá nổi tiếng, người có quan hệ với cậu sẽ bị đưa lên đầu ngọn gió, tôi không thích cảm giác này, huống chi chúng ta cũng không phải là loại quan hệ đó, không cần thiết phải làm cho mọi người hiểu lầm.”
Đôi mắt Cố Hành Xuyên nheo thành một đường thẳng, làm nổi bật đôi chân mày vừa đen vừa dài, nhìn chằm chằm vào anh.

Tống Nghi không nhìn ra được tâm tình gì trên mặt hắn, anh suy nghĩ một chút rồi nói tiếp, “Tôi hiểu được cảm giác hứng thú và dục vọng chiếm hữu của cậu đối với tôi, khi một Alpha phát sinh quan hệ với một Omega khác đều sẽ có cảm giác như thế, tôi khuyên cậu không nên cứ chú ý đặc biệt đến tôi nữa, thay vào đó, tôi biết một website hỗ trợ AO, với điều kiện của cậu thì tôi nghĩ Omega sẽ rất hoan nghênh cậu, cậu nói…”
Lời còn chưa nói hết, bóng đen trước mặt đột nhiên phủ xuống, cằm của anh bị siết chặt, một nụ hôn kích động, nóng bỏng ngăn chặn lại câu nói của anh, thô bạo mà hôn lên.

Hai mắt sau kính của Tống Nghi trợn to, một tay Cố Hành Xuyên nhấn vai của anh đè chặt xuống ghế, tay còn lại bóp chặt hai gò má, ép anh phải há miệng tiếp thu nụ hôn này.


Tống Nghi vùng vẫy muốn tránh khỏi tấn công ngang tàng kia nhưng Cố Hành Xuyên không một chút nhúc nhích, đã thế càng thêm hôn sâu, giống như muốn nuốt cả Tống Nghi vào trong bụng.

Cảm giác khó thở kéo đến buồng phổi của Tống Nghi, một lúc lâu khiến anh hoa cả mắt, Cố Hành Xuyên cứ như ma quỷ vậy, hút hết cả không khí của anh không ngừng nghỉ.

Tống Nghi sắp tắt thở đến nơi nên anh không thèm để ý đến cái gì gọi là hình tượng hay thể diện, anh đá hết sức vào bắp chân của Cố Hành Xuyên để có thể thoát khỏi nụ hôn.

Môi hai người đều đỏ lên, hô hấp Tống Nghi vô cùng hỗn loạn, ngực anh phập phồng lên xuống kịch liệt.

Cố Hành Xuyên như không có chuyện gì mà quệt khóe môi, không nhẹ không nặng mà véo má của Tống Nghi, đè nén tức giận, “Đừng nghĩ rằng tôi có thể đi tìm một Omega khác, tôi sẽ không cần cái website AO gì đâu, tôi chỉ cần em thôi.”
Hầu kết của Tống Nghi trượt lên xuống mấy lần, tròng mắt đen láy sau thấu kinh run lên, “Cậu đúng là có bệnh.”
Một chút đạo lí cũng không nói được, căn bản là không có cách nào câu thông với suy nghĩ của hắn.

Cố Hành Xuyên đứng thẳng người, hắn dửng dưng ngã xuống giường Tống Nghi khiến cho nệm lún xuống, tùy ý cứ như là nhà của mình, “Có bệnh cũng là do em chọc giận tôi thôi.”
Ai chọc ai hả, Tống Nghi giận dữ nghĩ, anh buồn bực bứt tóc, “Cậu đừng có nằm trên giường của tôi.”
Cố Hành Xuyên liếc nhìn anh sau đó hừ nhẹ một tiếng, hắn quay lưng lại, dùng gáy nói chuyện với anh, hắn sải ra đôi chân dài, nằm nhoài lên giường, tay kéo tủ ở đầu giường ra một vài quyển sách, “Để tôi xem em có chứa sách báo không phù hợp với thiếu nhi không?”
Sách của Tống Nghi vô cùng tẻ nhạt, không phải là quản lí tài chính cũng là về tâm lí con người, đến cả một chút màu sắc cũng không có.

“Cậu đừng lộn xộn, tôi không có thứ cậu muốn tìm đâu.” Tống Nghi hận không thể túm lấy đầu Cố Hành Xuyên mà quay như quay dế.

Cố Hành Xuyên tặc lưỡi, “Sao em biết tôi muốn tìm gì?”
Tống Nghi tức giận nói, “Với cái đức hạnh của cậu thì chẳng lẽ cậu lại muốn tìm báo Đảng ở đây sao, tôi không tin cậu sẽ tìm nó đâu, đừng có tìm nữa.”
Cố Hành Xuyên gối đầu lên gối của Tống Nghi, khoa trương mà hít vào một hơi, trong không khí đều là mùi của Tống Nghi, làm cho hắn vô cùng thích, hắn chớp mắt mấy cái, nhìn qua rất vô tội, “Vậy lúc em tự sướng thì người em nghĩ đến là ai?”
Tống Nghi trầm mặc vài giây rồi đột nhiên nở nụ cười, “Cậu muốn biết à?”
Cố Hành Xuyên ngồi phắt dậy, vô cùng nghiêm túc mà gật đầu liên tục, dùng ánh mắt của chó con nhìn xương mà nhìn anh, mang theo toàn là chờ mong.

Tống Nghi cười lạnh, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, anh ấn điện thoại, mở ra một đoạn video đưa cho hắn, “Từ từ thưởng thức, đây là lần đầu tôi cho người khác xem đó.”
Cố Hành Xuyên ngay lập tức chồm người tới giật điện thoại của Tống Nghi, nhạc nền của chương trình “Thế giới động vật” vang lên, trên thảo nguyên Châu Phi rộng lớn, một con sư tử đang đè lên một con sư tử khác, đang vô cùng thích thú mà “đùa giỡn” với nhau.

Cố Hành Xuyên nhìn Tống Nghi, sau đó lại nhìn xuống điện thoại, hắn xem chăm chú một lúc lâu, chưa thỏa mãn mà than thở, “Thì ra em thích như thế à?”
Tống Nghi lấy lại điện thoại, anh cười lạnh, “Kích thích không?”

“Quá kích thích, quá mặn.” Cố Hành Xuyên gật đầu, hắn liếm môi sau đó nhìn Tống Nghi, nghiêm túc nói, “Nếu em thật sự thích thế thì lần sau tôi sẽ mang mặt nạ sư tử đánh dấu em.”
“Cậu thật biến thái.

“Tống Nghi vừa tưởng tượng đến hình ảnh kia thì nổi da gà của người, bái phục mà chịu thua lần này, còn lần sau thì cứ đợi kiếp sau đi!
Cố Hành Xuyên bĩu môi, “Đó là tình thú đó, em hiểu không?”
Tống Nghi vừa phục vừa sợ, không đấu lại thì không đấu lại, anh đang nghĩ làm sao để đuổi Cố Hành Xuyên đi thì màn hình điện thoại trong tay anh đột nhiên sáng lên, đó là một chuỗi số lạ gọi đến.

Tống Nghi hơi chần chừ một chút rồi mới nhận cuộc gọi, “Xin chào, cho hỏi là ai vậy?”
Ở đầu dây bên kia truyền đến một đến tiếng cười trầm thấp, nhã nhặn, “Chào em, tôi là Thẩm Độ, không biết em còn nhớ tôi không?”
Tống Nghi đưa điện thoại ra nhìn vào giờ hiển thị trên đó, anh giờ mới nhớ đến chuyện hôm nay có hẹn với Thẩm Độ, anh ngồi xuống giường, “Tôi nhớ, sáng nay tôi có việc bận rồi, chiều nay chúng ta gặp nhau có được không?”
Đây rõ ràng là đang định đi hẹn hò đây mà, hồi chuông cảnh báo trong lòng Cố Hành Xuyên vang lên mãnh liệt.

Hắn nghiêng đầu nghe lén nhưng không nghe được đầu dây bên kia đang nói cái gì, hắn quỳ thẳng lưng ở trên giường, cằm gác lên vai của Tống Nghi, cố gắng nghe xem đầu bên kia là người hay quỷ.

Tống Nghi phải gánh thêm một cái đầu nặng trình trịch, tóc của Cố Hành Xuyên cọ vào cổ anh đến phát ngứa, anh giật giật vai mấy lần để thoát khỏi cái đầu này nhưng đều không được, chỉ có thể nhịn.

“Đương nhiên là được rồi, thời gian của tôi lúc nào cũng có thể hiến dâng vì em.”
Tống Nghi cười khẽ, “Vậy tốt rồi, lát nữa gặp.”
Thẩm Độ cũng cười, tiếng nói êm tai chậm rãi, “Tôi đã chờ mong cả một tuần vì ngày hôm nay.”
Cố Hành Xuyên cau mày, hắn không muốn Tống Nghi nói chuyện với kẻ miệng lưỡi trơn tru này chút nào, hắn nghiêng đầu, há miệng ngậm lấy vành tai trắng nõn, mẫn cảm của Tống Nghi, thưởng thức giống như đang ăn bánh.

Hô hấp của Tống Nghi hơi chững lại, điện thoại trong tay suýt chút nữa đã rơi, anh cố gắng giữ hô hấp bình thường, nói qua loa vài câu với Thẩm Độ rồi cúp máy.

“Cậu làm gì vậy hả?” Tống Nghi đẩy đầu Cố Hành Xuyên ra, anh đưa tay sờ sờ vành tay đã ướt át.

Cố Hành Xuyên liếm liếm môi, trừng mắt nhìn anh, “Gã ta là ai?”
Tống Nghi không để ý đến hắn mà mở tủ quần áo, anh lấy một cái áo khoác ra rồi ra lệnh đuổi khách, “Tôi sắp ra ngoài, cậu muốn đợi ở đây luôn hay sao?”
Cố Hành Xuyên nhìn chằm chằm vào anh sau đó bật xuống giường, hai tay nhét vào trong túi quần, “Tôi muốn đi cùng với em.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.