Đọc truyện Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa – Chương 65
chương 65 – TOÀN BỘ TỔ CHƯƠNG TRÌNH ĐỀU PHẢI QUỲ TRƯỚC MẶC TỔNG~
editor: idecidedtobegay
—0—
Hai nhà khác vừa thấy nhà Cố Giai Mính đi rồi, cũng nhanh chóng hành động, không biết phải làm gì nhưng dù sao cũng tốt hơn ngây ngốc đứng đây, phải nhanh đi kiếm tiền thôi.
Bạch Kỳ Quân bị chú nhóc kéo đi, ba bước quay đầu lại một lần, nhìn xem bạn thân của mình đi đâu, đi được vài bước la làng lên: “Mặc Trạch Dương! Tớ sẽ thắng cậu đấy!”
Tiểu Mặc tổng quay đầu lại, cho nhóc con một ánh mắt khinh bỉ, “Không thể nào, bởi vì tớ có ba ba!”
Cố Giai Mính vui vẻ sờ đầu con trai, phải đó phải đó, bởi vì con có ba ba! Con không phải sợ gì cả ╮(‵▽′)╭
Nhân viên công tác đều mắc cười, đứa nhỏ này phải nói: Bởi vì nhóc có cha!
Ba ba nhóc chỉ biết chạy theo mà thôi!
Trà Diệp Bao muốn điên: A a a a a nam thần tại sao lại moe như vậy???
Mặc Uẩn Tề đón một chiếc taxi, đến một con đường nhộn nhịp nhất trấn Ưu Khẩu.
Vị trí chỗ này xem như là trung tâm, dân cư cực kì dày đặc, Cố Giai Mính vừa bước xuống xe đã bị fan nhận ra, thấy y dẫn theo một đứa bé, đứng cạnh Mặc Uẩn Tề, hơn nữa sau lưng còn có một loạt camera, fan biết chương trình này xông lên nhiệt tình hỏi: “Anh Mính đang quay chương trình sao? Các anh muốn đi đâu vậy? Thằng bé dễ thương quá à!”
Cố Giai Mính chống nặng, siêu kiêu ngạo, “Con anh đó nha!”
Mặc Trạch Dương siêu lễ phép chào các dì, giọng đầy mùi sữa siêu moe, dẫn đến xung quanh một trận hét chói tai.
Hiệu ứng người nổi tiếng mang lại chính là: Sau lưng Cố Giai Mính là một đám người mênh mông cuồn cuộn!
Mặc Trạch Dương nhìn thấy kẹo bông gòn bán ở ven đường, mắt dính ở đó không dời nổi, Mặc tổng vừa thấy ánh mắt của con, quen thói lấy tiền ra mua.
Cố Giai Mính kéo hắn một cái, “Chúng ta chỉ có 200 đồng tiền, còn phải lấy làm vốn, đừng mua.”
Mặc Trạch Dương ngoan ngoãn kéo tay áo cha nhóc, “Không mua, chờ kiếm được tiền rồi mua.”
Mặc Uẩn Tề nhếch mép, bóp bóp tay nhỏ của con trai, “Không sao, chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được tiền, daddy sẽ không để hai ba con đói bụng.”
Mặc tổng cột bóng bay gấu trúc mới mua vào eo Mặc Trạch Dương, cười nói với Cố Giai Mính: “Làm dấu cho con, mắc công lạc mất thì khó tìm.”
Mặc Trạch Dương lo lắng túm túm sợi dây, “Ba ba, một hồi gió thổi tới có khi nào con bị thổi bay đi luôn hông?”
Cố Giai Mính chân thành an ủi nhóc: “Không đâu, con béo như vậy, gió cũng thổi không nổi đâu.” Biểu cảm siêu nghiêm túc.
Mặc Trạch Dương tay nhỏ che ngực, trúng tim!
Quần chúng vây xem sắp cười die, cả nhà này tự mang công năng phối âm “ha ha ha” mà không cần edit.
Mặc Uẩn Tề đưa kẹo bông gòn mới mua cho hai ba con, một người một cây, thật sự là nuôi như con trai.
Cố Giai Mính cầm cây kẹo bông gòn màu hường phấn, nhìn đám người xung quanh vẫn đang chụp hình y, y nên ăn hay là ăn hay là ăn đây?
Được rồi, ăn!
Xài tiền rồi thì không thể có lỗi với miệng mình.
Cố Giai Mính cắn một miếng, thói quen đưa đến bên miệng Mặc Uẩn Tề, “Thử đi, ngọt lắm đó.”
Mặc Uẩn Tề cười giơ tay lau lau khoé môi Cố Giai Mính, chiều chuộng nói: “Em ăn đi, anh không thích ăn ngọt.” Nói xong một tay kéo một bé, đi vào shop đồ cưới lớn nhất ở đây.
Camera man nhanh chân theo sau, bị thức ăn cho cún nhồi nhét vào, nghẹn đến chết lặng.
Nhân viên công tác cũng chạy theo nhắc nhở: “Mặc tổng, tập này chủ đề của chúng ta là thức ăn, không liên quan đến kết hôn.”
Mặc Uẩn Tề gật gật đầu, “Tôi biết.” Biểu cảm siêu bình tĩnh, Mặc tổng không sai được!
Năm phút sau, Mặc tổng dẫn năm đôi cô dâu chú rể sắp kết hôn ra, đi vào khách sạn lớn kế bên, sau lưng hắn còn có một duỗi dài các fan của Cố Giai Mính, bảo vệ ở cửa nhìn người sau lưng hắn, bị hù hết hồn, còn tưởng là tới đập nhà hàng.
Mặc tổng hạ giọng hỏi: “Ông chủ của các anh có ở đây không? Hoặc là giám đốc, có một người quản lý là được.”
Bảo vệ không dám rề rà, nhanh chân đi gọi giám đốc, lúc giám đốc ra tới, người tụ tập ở cửa còn đông hơn, phải hơn trăm người.
Mặc tổng bắt tay với giám đốc, khách sáo nói: “Chào anh, tôi muốn bàn chuyện làm ăn với anh, tiện nói ở đây không?”
“Chuyện làm ăn?” Ông chú giám đốc cũng nghĩ là có người đến gây sự, vừa nghe nói là bàn chuyện làm ăn, mắt sáng trưng.
Ông chú xoa xoa bàn tay to, tưởng những người này đến ăn cơm, cười nói: “Mời vào trong, muốn mấy bàn?”
Mặc tổng: “180 bàn.”
Giám đốc khách sạn: ⊙▽⊙
Mười lăm phút sau, Mặc tổng đưa cho năm cặp đôi mỗi cặp một bản hợp đồng có dấu mộc của khách sạn, năm cặp đôi dự định đặt 180 bàn tổng cộng, thương lượng xong còn 3600/bàn.
Mặc tổng biết rõ lợi nhuận của ngành ẩm thực, đặt sỉ, chém thẳng còn 3000/bàn.
Hắn để giá mỗi bàn 3300 cho các cặp, hắn kiếm 300 lệch giá mỗi bàn, 180 bàn thì kiếm được 54 ngàn.
Trước sau không quá 20 phút.
Năm đôi cô dâu chú rể và giám đốc khách sạn cầm hợp đồng của mình, cười như kiếm được mối hời, cực kì biết ơn Mặc Uẩn Tề.
Tổ đạo diễn: 〣(Δ)〣
Mặc tổng cầm tiền mặt, nhìn đồng hồ, 10 giờ rưỡi.
Buổi sáng dậy sớm, Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương cũng chưa được ăn cơm, hắn dứt khoát đặt một phòng, để hai ba con nghỉ ngơi đàng hoàng, thuận tiện ăn trưa luôn, “Hai ba con muốn ăn gì cứ gọi, xài hết thì anh đi kiếm tiếp.”
Nhân viên công tác: “……”
Quỳ!
Mới một lát đã kiếm được 54 ngàn, chương trình này còn quay tiếp được nữa không? Không được!!
Đạo diễn Dương cũng câm nín, chỉ có thể kêu đạo diễn quay phim thương lượng với Mặc Uẩn Tề, “Mặc tổng, anh ờm……!Đạo diễn nói không tính.”
Thời khắc mấu chốt chỉ có thể mang đạo diễn ra bán!
Mặc Uẩn Tề nhướng mày, nghiêm túc hỏi: “Tại sao không tính? Có chỗ nào không phù hợp quy tắc sao? Không phải có liên quan đến ăn rồi sao?” Mặc tổng gõ gõ bàn ăn, ý là anh giải thích tôi nghe xem, không hợp quy tắc chỗ nào? Biểu tình nghiêm túc, giống như đang nói nếu anh không giải thích đàng hoàng, không thể cho tôi một kết quả làm tôi vừa lòng, tôi đuổi việc anh luôn.
Đạo diễn quay phim: “……!Dù, dù sao cũng không được tính, đạo diễn nói đó.”
Tiếp tục bán đạo diễn.
“Chậc!” Mặc tổng hơi không vui, một là một, hai là hai, không thể không chịu trách nhiệm chỉ bởi vì hắn hoàn thành nhiệm vụ sớm, hành vi lật lọng như vậy làm hắn bất mãn, người khác làm không tốt trách hắn sao? Chỉ có thể nói đầu óc của họ không tốt.
Nhân viên công tác hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí: “Đạo diễn nói cần phải tự tay làm, tiền vất vả kiếm được mới tính, số tiền này chỉ tính cho anh 1, 1000 thôi, tiền ăn cơm cũng trừ trong 1000 này.
Bởi vì……!Bởi vì ở đây chỉ có một mình anh siêu biết kiếm tiền! Người khác đều là diễn viên!” Đạo diễn quay phim còn phải thấy thẹn, nói ra câu này cũng phải rát đầu lưỡi.
Nói trắng chính là Mặc Uẩn Tề quá biết kiếm tiền, Mặc Trạch Dương là bug của quy tắc trò chơi, IQ của cha nhóc cũng là bug của chương trình này, IQ này hạ gục cả tổ chương trình, tổ chương trình không còn cách nào, phải thêm quy tắc cho hắn.
Vốn người tổ chương trình lo lắng nhất chính là Cố Giai Mính, tính cách không ra bày theo lẽ thường của y là một con dao hai lưỡi, vừa có thể thu hút người khác vừa có thể gây khó khăn cho người khác, trước mắt thì thấy, Cố Giai Mính thành thật ăn cơm, quá ngoan có được không?
Còn chưa có bất kì cơ hội biểu hiện nào · Cố Giai Mính đưa một viên mực viên tới bên miệng Mặc Uẩn Tề, nghĩ thoáng cực kì, “Không sao, 1000 thì 1000, chúng ta tới đây chơi mà, hết thì kiếm tiếp, chiều nay em giúp anh.”
Được Cố Giai Mính dỗ, sắc mặt Mặc tổng dịu lại ngay, không so đo với tổ chương trình nữa.
Cả nhà ăn một bữa cơm, Cố Giai Mính xuống tiệm game lầu dưới chơi game một hồi, mua một món đồ chơi cho Mặc Trạch Dương, xài còn hơn 600.
Việc này đã chứng minh: Mặc tổng phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình!
Hai ba con Cố ảnh đế chỉ phụ trách xài tiền phá của!
Cố Giai Mính đứng trước một tiệm gà rán, nhìn hàng người đang xếp, nói với Mặc Uẩn Tề: “Chỗ này có vẻ làm ăn được lắm, chắc là ngon lắm ha.”
Trước kia y từng bán gà rán, ước mơ lớn nhất của Cố tiểu yêu chính là mở một tiệm gà rán!
Mặc Uẩn Tề nheo mắt, khóe miệng nhếch lên, kéo Cố Giai Mính, ôm Mặc Trạch Dương đi.
Quan sát một hồi thì phát hiện, tiệm này vừa chiên vừa bán, bếp và cửa sổ bán thông nhau, ở ngoài nhìn vào sẽ thấy bên trong.
Bởi vì đây là một cửa hàng trong chuỗi hệ thống, bán thành phẩm được vận chuyển từ tổng bộ tới trước, chế biên một chút là bán được rồi.
Mười lăm phút sau, Cố Giai Mính mặc đồ đầu bếp, đầu đội mũ bếp, đứng vào chỗ đầu bếp.
Tiền nguyên vật liệu 10 tệ nửa ký, thả vào chiên một chút là bán được rồi, Mặc tổng mua của ông chủ 25kg.
Thuê tiệm, một giờ trả người ta 100 tệ, bếp và dầu chủ quán cung cấp, đã xài xong 600 tệ.
Nhiệm vụ của Mặc tổng là: Tính sổ, lấy tiền!
Nhiệm vụ của Mặc Trạch Dương là: Đi kiếm khách!
“Dì ơi, dì muốn mua gà rán nhà con không? Ăn ngon cực kì!”
“Chú ơi, mua cho chị nửa ký gà rán đi, nửa ký có 15 tệ thôi à!”
“Chị thử một miếng đi, ba em làm gà rán ngon lắm nha!”
Cái miệng nhỏ của Mặc Trạch Dương ngọt vô cùng, không sợ người lạ, blah blah một hồi đã kéo được không ít khách, khách vừa nhìn thấy bóng dáng của Cố Giai Mính, lập tức sôi trào, mua! Cần phải mua nhiều! Ăn nửa ký mang về nửa ký, đây là gà rán nam thần chiên đó!
Còn có người hô lớn: “Em mua 50 ký!!!”
Cố Giai Mính bị chọc cười, vẫy vẫy cái nĩa lớn, cười nói: “Không bán!”
Fans hỏng mất, “Vì sao dạaaa?!”
“Bởi vì ăn không hết, lãng phí.” Cố Giai Mính cười từ chối, “Ăn gà rán cũng vì đỡ thèm thôi, mua nhiều quá cũng không ăn hết, nhiều nhất là hai ba ký, nhiều hơn nữa không bán đâu.”
“A a a a a a nam thần ấm áp quá!!!”
Trà Diệp Bao sôi trào đáng sợ thật sự, dù Cố Giai Mính làm gì cũng đẹp như tiên ở trên trời.
Cố Giai Mính nhíu mày, cầm nĩa quét một đường, “Đừng la làng, xếp hàng đi, đừng cản đường người khác.”
Tập thể Trà Diệp Bao: “Dạ được ~”
Ngoan quá trời!
Tin tức Cố Giai Mính bán gà rán ở chỗ này nhanh chóng được truyền đi, tấm ảnh Mặc tổng một khuôn mặt đẹp chói mắt, nghiêm túc lấy tiền cũng nhanh chóng bị đăng lên mạng, một tiệm gà rán nho nhỏ mới một lát đã có có một đội ngũ xếp hàng cực dài.
Không đến 10 phút, 25 ký gà đã bán hết, 50*15=750, không chỉ kiếm được 600 tệ vốn, còn lời 150 tệ.
Lúc này càng lúc càng đông.
Ông chủ tiệm trợn tròn mắt, bán nhanh vậy sao?
Mặc Uẩn Tề lại tìm ông chủ, “Còn gà rán bán thành phẩm nữa không? Mua thêm 150 ký nữa, chuẩn bị sẵn 100 ký, tôi ghi nợ, tình trạng trước mắt chắc anh cũng rõ rồi, chắc chắn tôi sẽ bán hết toàn bộ, một đồng cũng không nợ anh đâu.”
Có tiền ai mà không muốn kiếm, ông chủ lập tức lấy ra 75 ký tồn kho, không đủ thì cho người đến chi nhánh khác mượn.
Mặc tổng tiếp tục nói: “Tôi thuê các anh, các anh chỉ cần làm việc như ngày thường, một tiếng 20 tệ, có làm không?” Đây là trả theo mức lương ở đây, không nhiều không ít, nhưng chủ tiệm rảnh rỗi cũng ngồi không ở đó, không lý nào không làm.
Quả nhiên, chủ tiệm dẫn theo một nhân viên, làm!
Mặc Uẩn Tề kéo Cố Giai Mính đến trước mặt, lau mặt cho y, cười nói: “Em cứ ngồi ở đây đi, lấy tiền là được.”
Sau đó Mặc tổng tuyên bố, Cố Giai Mính lấy tiền, Mặc Trạch Dương ngồi trên bàn vừa ăn vừa thu hút sự chú ý.
Hì hục làm việc chính là ông chủ và nhân viên ban đầu.
Tổ chương trình: “……”
Có thể nào chơi đàng hoàng chút không???
Gia đình khác có đang rửa chén, có giúp đỡ ở nhà bếp khách sạn, cả nhà này……!Nói không tự tay kiếm tiền cũng không đúng lắm, rõ ràng Cố Giai Mính mới tự tay làm.
Nói vất vả kiếm tiền, đúng là không nhìn ra vất vả chỗ nào.
Lần này Mặc tổng đã tự tay làm theo quy tắc, người khác không tìm được sơ hở nào.
Nhìn ra suy nghĩ của nhân viên công tác, Mặc Uẩn Tề chỉ chỉ đầu, ôn hòa nói: “Nếu có thể dùng đầu óc kiếm được nhiều tiền hơn, vì sao lại phải dùng tay để kiếm ít tiền hơn? Ý nghĩa của giáo dục không phải là dạy các bé biết làm sao để kiếm được thông qua sức lao động của mình sao? Cách giáo dục của tôi không phải là dựa vào tay chân, mà là đầu óc.”
Trên thương trường có ai so vác bao tải không? Mặc tổng vô cùng phản đối phương thức này.
Người của tổ chương trình bất lực cười, “Nhưng mà anh……!có hơi dựa vào danh tiếng của Mính đó, đã nói là cho các bé ra sức mà.”
Mặc Uẩn Tề uống miếng nước, thờ ơ hỏi: “Vì sao không thể dùng danh tiếng của ba thằng bé? Dùng hết tất cả những thứ có thể dùng, không làm trái pháp luật, không gây hại đến đạo đức xã hội, tam quan chính trực, có được thứ mình muốn lại không ảnh hưởng đến lẽ phải, đây mới là thương nhân, một thương nhân có giá trị quan chính xác.
Biểu hiện của Mặc Trạch Dương lúc nãy rất tốt, kéo được rất nhiều khách hàng, là cha thằng bé, tôi rất vui mừng.”
Mặc Trạch Dương ưỡn ưỡn ngực, được khen siêu vui vẻ, khách hàng nào đến cũng nhận được nụ cười ngọt ngào của nhóc, khách hàng bị moe đến hận không thể ôm lấy nhóc.
Tổ chương trình sắp quỳ trước Mặc tổng, không còn gì để nói!
Đạo diễn Dương hỏng mất đâm đầu vào hộp cơm, chương trình này không cách nào chơi nữa!
4 giờ chiều, không biết mình đã sắp bức điên đạo diễn · Mặc tổng nhìn đồng hồ, khóe miệng nhếch lên, giờ này còn sớm, còn làm chút chuyện khác được, nhân lúc này rèn luyện đầu óc làm ăn của con một chút cũng không tệ.
Mặc tổng bế Mặc Trạch Dương lên, “Giai Mính, cất kỹ tiền vào, chúng ta đi thôi.”
.
.
……………..
vote nhiều để có động lực làm chương mới nhanh nhanh nhoooo ~