Đọc truyện Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa – Chương 1: Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa
Editor: Gấu Lam
“Kỹ thuật diễn của Cố Giai Mính vững chắc, trong quá trình đóng phim cảm xúc thấm đẫm năng lực làm tôi cũng thấy kinh ngạc, cậu trời sinh là diễn viên, có vài người phải không ngừng học tập không ngừng tôi luyện, cậu từ nhỏ đã có.
Hơn nữa khắc khổ nghiêm túc, trong những người trẻ tuổi tôi từng thấy cậu là người chuyên nghiệp nhất, điểm này ít có người làm được.”
Trong video, ông chú trung niên đội mũ lưỡi trai vẻ mặt nghiêm túc khen, trên khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra vài phần ý cười.
Phóng viên vừa thấy tâm tình của ông tốt, nhanh chóng truy hỏi: “Nói như vậy Vương đạo rất thưởng thức Cố Giai Mính? Trên mạng có tin đồn rằng, bộ phim dưới tay Vương đạo tính hợp tác với Cố Giai Mính, là thật vậy chăng?”
“Tôi xác thật rất thưởng thức người thanh niên đó, hy vọng cậu có thể ở trong cái vòng phù hoa này càng ngày càng tiến xa, mặc kệ lúc nào cũng bảo trì tâm tính hiện tại.
Còn về hợp tác thì,” Vương đạo ho khan một tiếng, trên mặt đã khôi phục nghiêm túc của ngày xưa, nói chuyện cũng lạnh lẽo cách người ngàn dặm, tóm lại vẫn khó đối phó giống như trước, “Chuyện này còn chờ thương thảo, tôi cự tuyệt trả lời.”
Trịnh Học Thiệu đem video quay xong gửi tới, đẩy đẩy mắt kính ở trên mũi, nghiêm túc dặn dò Cố Giai Mính: “Có thể khiến người bảo thủ như Vương đạo nói như vậy, cậu cũng là tam sinh hữu hạnh(?), cậu nhớ đăng Weibo, cảm ơn người ta cho tốt.”
(?):Tam sinh hữu hạnh là một câu thành ngữ, xuất phát từ một điển cố.
Tạm hiểu là, ba kiếp đều có được sự hạnh phúc, là một duyên kỳ ngộ tốt đẹp cực kì khó gặp được.
Nếu là nghệ sĩ khác khẳng định không cần người đại diện anh nhọc lòng như vậy, nhìn thấy cơ hội biểu hiện tốt như thế, đã sớm kích động nhào lên ôm đùi điên cuồng gào thét ba ơi.
Phải biết rằng Vương đạo rất nổi danh ở quốc tế, hơn nữa tính tình cổ quái, có tiếng khó nói chuyện, có thể khiến ông mở miệng vàng ngọc khen đến thế, người bình thường đều đến cảm thấy tam sinh hữu hạnh, thành tâm cảm tạ, thuận tiện lôi kéo làm quen.
Nhưng Cố Giai Mính thì không, đạo lý đối nhân xử thế nếu không giải thích trắng trợn cho cậu nghe sẽ không biết xử lý thế nào, có đôi khi nói cho cậu nghe mà không nhìn chằm chằm cậu làm, trong chốc lát cậu đã quên ngay.
Trừ bỏ những khi đóng phim và ăn cơm thì thông minh lại tích cực, những lúc khác đều mơ mơ hồ hồ.
Lúc này đúng là thời gian cơm trưa, Cố Giai Mính cùng người phụ trách Lâm chụp cho tạp chí《The man》tựa trên bàn ăn cơm hộp, nghe Trịnh Học Thiệu dặn dò cậu nhường mày lên, đương nhiên nói: “Em sẽ làm tốt mà, quá phận khiêm tốn không phải trang bức mà là tự ti.” Trên mạng người ta đều nói như vậy.
Trịnh Học Thiệu tức giận trừng mắt liếc cậu một cái, “Dựa vào tính cách này của cậu, có thể trẻ như vậy đã thành ảnh đế, toàn dựa kỹ thuật diễn và giá trị nhan sắc, anh sớm muộn gì cũng bị cậu làm tức chết.” Từ khi nhặt được Cố Giai Mính, làm người đại diện của cậu, cậu luôn khiến tâm của bà mẹ già này đau khổ.
Cố Giai Mính tiếp tục ăn cơm hộp của cậu, lựa tất cả ớt xanh dính trên thịt ra, tùy ý ném thành một đống nho nhỏ, chậm rì rì dùng ngữ điệu mềm ấm trần thuật một sự thật: “Thẳng tính không kéo quẹo vào phân, có gì nói đó vốn dĩ chính là ưu điểm của em.”
Trịnh Học Thiệu bị cậu làm tức giận đến gan đau, “Cậu đừng theo mấy người trên mạng đó học những lời lung tung rối loạn, cậu phải xứng đáng với gương mặt này của cậu!”
“Thực xin lỗi, em về sau sẽ chú ý, còn cảm ơn lời bình của Vương đạo nữa, đây là lễ phép.” Cố Giai Mính nhận sai rất dứt khoát, cục kỳ chân thành tha thiết, là con hồ ly hiểu được ngũ giảng tứ mỹ bát vinh bát sỉ tân thời, còn hiểu được tôn lão ái ấu(?)!
(?): -Ngũ giảng – năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức.
– Tứ mỹ – bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp.
– Bát vinh, bát sỉ: Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc là nhục; lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục; lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người là nhục; lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; lấy tuân theo kỷ cương pháp luật làm vinh, coi vi phạm là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ dâm dật là nhục
(?): kính già yêu trẻ
Đúng vậy, Cố Giai Mính là hồ ly tinh, một con bạch hồ thập vĩ, Cố Giai Mính thấy mình có số quá, không biết vì sao mình nhiều hơn một đuôi so với Cửu vĩ hồ trong truyền thuyết, dù sao chính là dị loại.
Khi còn nhỏ ở nơi nào, hóa thành hình người làm sao, tất cả cậu đều không nhớ rõ.
Một giấc ngủ dậy chính là vùng núi hẻo lánh vào 6 năm trước, trong núi linh lực thấp không đủ để cậu tu hành, cậu bất đắc dĩ bò ra từ vùng núi hẻo lánh, vừa đi vào thế giới nhân loại, Cố Giai Mính trợn tròn mắt.
Thân thiết dài có bánh xe chạy từng đội, mọi người đi đường đều cầm một khối bốn cạnh nhỏ nhỏ loang loáng, mua đồ vật biết động, còn nói chuyện với đồ vật đó, hơn nữa rất nhiều người rõ ràng không quen biết, còn tiến vào cùng một căn nhà, Cố Giai Mính vẻ mặt mờ mịt ngăn lại một người thỉnh giáo: “Nơi này có thể xây một cái ổ lớn đến vậy sao? Làm sao xây được thế?”
Kết quả bị người ta mắng: Bệnh tâm thần!
Cố Giai Mính tức nha, mấy người đối với một thân xác bằng thiết nói chuyện không phải càng giống bệnh tâm thần à?!
Cái gì cũng không rõ, mới đến Cố Giai Mính vì sinh tồn, chỉ có thể học theo nhân loại ở ven đường bày quán: Bán gà rán.
Sau đó cậu được cao nhân chỉ điểm, nghe nói hiện tại tu hành có thể thu thập tín ngưỡng chi lực của mọi người, so với linh lực trong núi còn tốt hơn, làm diễn viên là một đường ra không tệ.
Cố Giai Mính ôm gà rán không bán xong liền đến công ty điện ảnh tìm kiếm cơ hội.
Trùng hợp làm sao, Trịnh Học Thiệu bị phản bội, bị chèn ép sắp vứt bỏ bát cơm liếc mắt một cái liền nhìn trúng cậu, phảng phất thấy được hy vọng mới, nhặt cậu về, tận tâm bồi dưỡng.
Cố Giai Mính xác thật không có làm Trịnh Học Thiệu thất vọng, làm một hồ ly tinh tự mang kỹ năng mị hoặc lại có thể diễn xuất, lớn lên lại vô cùng đẹp, chỉ trong 6 năm cậu từ một tiểu thịt tươi dựa vào xoát mặt bán manh trưởng thành thành một đại ảnh đế kỹ thuật diễn cao siêu, Weibo 80 triệu fans!
Tín ngưỡng chi lực cuồn cuộn không ngừng, a! So với thổ hào còn khí phách hơn!
Trịnh Học Thiệu nhìn cậu đem một cái đùi gà gặm sạch sẽ, bất đắc dĩ thở dài, cũng may Cố Giai Mính có thể chất ăn như thế nào cũng không mập, bằng không chỉ việc giảm béo đã đủ khiến anh đau đầu.
Anh nhìn trái phải không thấy ai, hạ giọng nói cho cậu tin tức mới vừa nhận được: “Đổi ông chủ lớn rồi.”
Sau khi phát hiện được tiềm lực của Cố Giai Mính, Trịnh Học Thiệu lập tức quyết định mở một phòng làm việc, bây giờ lục tục cũng ký vài nghệ sĩ, phát triển không tồi, chẳng qua phòng làm việc vẫn lệ thuộc công ty điện ảnh Hồng Sâm.
Cố Giai Mính ăn no, dọn dẹp sạch sẽ rác mình bày ra, phân loại ném vào thùng rác, thời khắc nhớ kỹ ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt tình yêu thương(?), làm một hồ ly tinh tốt của thời đại mới.
.
ngôn tình hài
(?):tam nhiệt tình yêu thương là nhiệt tình yêu yêu thương tổ quốc, nhiệt tình yêu thương chế độ xã hội chủ nghĩa, nhiệt tình yêu thương Đảng cộng sản Trung Hoa.
Cậu không thèm để ý hỏi: “Sợ cái gì, hợp đồng còn nhiều năm, cũng không thể thay đổi bất thường, ông chủ là ai cũng không sao cả.” Thứ cậu muốn chính là fans, ở trong tay ai cũng giống nhau, đóng phim kiếm tiền của fan, chỉ cần ông chủ không luẩn quẩn trong lòng phong sát cậu, cái gì cũng không sợ hãi!
Trịnh Học Thiệu còn đang buồn bực, “Nghe nói là quý tộc Hoa Kiều từ Y quốc tới, tuổi còn trẻ đã có lão nhân viện còn gọi là thượng nghị viện, giá trị con người hơn hàng trăm tỷ.
Thân gia cao như vậy, đột nhiên về nước đã mua công ty điện ảnh của chúng ta, cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao?”
“Y quốc?” Cố Giai Mính nhăn nhăn mày, tâm nói sẽ không trùng hợp như vậy chứ, cậu lẩm bẩm: “Cũng không liên quan với em nhiều lắm, em lại không nhớ thương tiền của ông chủ lớn, ông chủ lớn cũng không nhớ thương cơm nhà em.” Đối với một người chỉ xem giải trí bát quái cũng không xem kinh tế tài chính mà nói, đó là người của một thế giới khác.
Trịnh Học Thiệu bị cứng họng không lời nào để nói, tâm cũng thật lớn! Sau này không biết sẽ có chế độ gì, hiện tại hợp đồng còn ba năm, tương lai ai cũng không rõ ràng lắm.
Bất quá những việc này anh nói cũng vô ích, cái đầu trì độn Cố Giai Mính này căn bản không nghĩ tới phương diện đó.
Khi nói chuyện Cố Giai Mính đã đăng Weibo, đăng một hình ảnh bán manh giơ V, cười tựa như ngốc bạch ngọt, Trịnh Học Thiệu nhìn mà tâm mệt, thở dài, dạy cậu nhiều như vậy, vẫn chỉ biết bán manh! “Nghe nói công ty sẽ mở một buổi họp công bố tin tức này, đến lúc đó cậu phải tham gia.”
Cố Giai Mính mỉm cười rời khỏi Weibo, “Hôm nay chụp tạp chí xong rồi, kế tiếp chính là thuộc về giờ nghỉ riêng tư của em, em có việc tư muốn xử lý.”
“Cậu chỉ cần không chơi tắt máy, không giả mất tích, không trầm mê trò chơi vô pháp tự kiềm chế anh đã A di đà phật, hiện tại cậu đang nổi, còn không nắm chặt cơ hội ở trước mặt ông chủ lớn cọ mặt!” Trịnh Học Thiệu sắp bị tức chết rồi, người lớn như vậy xíu tâm cơ nhỏ cũng không có? Anh cũng biết tình huống của Cố Giai Mính, không cha không mẹ, trong nhà còn có một đứa trẻ chờ cậu chiếu cố, có đôi khi không thể phân thân được.
Cố Giai Mính năm nay mới 27 tuổi, lai lịch không rõ, chính cậu nói là cô nhi đến từ núi mà lớn, căn cước cũng do anh nhờ người làm.
Người này tính tình ngay thẳng, không rành thế sự, Trịnh Học Thiệu không thể không đề phòng mỗi ngày, sợ bị người khác chiếm tiện nghi huỷ hoại tiền đồ.
Cứ như vậy, cũng không biết làm sao cậu mân mê ra một cậu con trai ba bốn tuổi.
Làm người đại diện của Cố Giai Mính cũng không biết một nửa kia của cậu là ai, chuyện này thiếu chút nữa làm Trịnh Học Thiệu tức đến trúng gió.
Hiện tại đứa nhỏ này thành mệnh căn tử(?) của Cố Giai Mính, sự nghiệp và vinh dự, ở trong lòng Cố Giai Mính cũng không quan trọng bằng con của cậu.
(?): Gốc rễ của con người.
Cố Giai Mính câu môi cười, một đôi mắt đào hoa câu nhân cười thành trăng rằm, Trịnh Học Thiệu thấy cậu cười cũng không tức nổi nữa, khuyên không được chỉ có thể dỗ: “Anh là vì tốt cho cậu.”
Cố Giai Mính cười tủm tỉm gật đầu, “Phải phải ~ Trịnh ba ba luôn đúng.”
Trịnh Học Thiệu:!!!
Trịnh Học Thiệu đi rồi, nhiếp ảnh gia hưng phấn đem ảnh chụp mà mình xem trọng đưa cho Cố Giai Mính xem: “Anh Mính, buổi chiều có thể chụp thêm vài ảnh nữa không? Màu này có thể làm trang bìa.” Trong ảnh chụp thanh niên tuấn mỹ mặc sơ mi trắng, dựa nghiêng trên dương cầm cổ điển, tỉ lệ đầu và thân hoàn mỹ triển lộ không sót chỗ nào.
Cậu một tay cắm túi quần, một cái tay khác vươn ngón tay dài nhẹ ấn ở trên môi mỏng gợi cảm, đôi mắt chăm chú nhìn màn ảnh hơi hơi nheo lại, đuôi mắt như móc câu, mang theo một loại hơi thở mị hoặc khó có thể miêu tả.
Cố Giai Mính gật gật đầu, “Tôi tùy thời đều có thể tiến vào trạng thái, khi nào chụp các anh định đoạt.” Chính cậu cũng bị sự đẹp trai của mình “rù quến” chiụ không nổi, cảm tạ người mẹ không biết còn ở đây không, sinh cậu đẹp trai như vậy!
Nhiếp ảnh gia kích động chỉnh sửa ảnh chụp một chút, cẩn thận bảo tồn, nhanh chóng điều chỉnh thử màn ảnh.
Gặp được nghệ sĩ chuyên nghiệp như Cố Giai Mính ăn no xong sẽ làm việc, thật là quá cảm động, nước mắt mau nín ngay! Một ảnh đế đang nổi, cũng không làm giá, người như vậy xứng đáng nổi cả đời!
Vẫn luôn chụp đến hơn bốn giờ chiều, Cố Giai Mính mới tháo trang sức kết thúc công việc, trở về nhà tiếp đón thú con cậu tâm tâm niệm niệm.
Sau này có con rồi Cố Giai Mính cũng chú ý hơn, nhờ người mua một đống biệt thự ở vùng ngoại ô ít người, vẽ ra địa bàn của mình, về sau chính là ổ của hai ba con bọn họ.
Đêm đó, hai ba con ngồi ở trên sô pha xem phim hoạt hình, bé con ba bốn tuổi, trên khuôn mặt trắng trắng nộn nộn còn có nét phì rất rõ ràng của trẻ con, thân thể nhỏ mềm mụp ỷ lại ngồi ở trong lòng ngực của Cố Giai Mính, đôi tay ôm cái bình sữa uống.
“Ba ba, con không thích cái chai này.” Uống được một nửa, bé con ngẩng đầu, cọ cọ cằm Cố Giai Mính, thanh âm nãi thanh nãi khí(?) ẩn ẩn lộ ra vài phần ghét bỏ, “Chỉ có con nít không cai sữa mới dùng bình sữa!” Đỉnh đầu bé con có một cặp lỗ tai lông xù xù, một cái đuôi nhỏ lông xù xù trên mông, cái đuôi nhỏ theo tiếng nói chuyện có tiết tấu run lên run xuống, như thế nào cũng giấu không được.
Ngũ quan tinh xảo hơn nữa lông mi thật dài, làm bé thoạt nhìn tựa như một tiểu mỹ nhân tự nhiên hoàn mỹ, xinh đẹp cực kỳ.
(?): Tiếng con nít ngây ngô.
Bé con đại danh kêu Mặc Trạch Dương, là người chỉ điểm Cố Giai Mính đi giới giải trí phát triển đặt cho, nói là đứa nhỏ này ngũ hành thiếu thủy, đặt tên này có thể cả đời bình an trôi chảy, đại phú đại quý.
Sở dĩ họ Mặc, là theo họ của một người cha khác, Cố Giai Mính ý đồ dùng một dòng họ trả lại nhân quả còn thiếu cho đối phương.
Cố Giai Mính còn lấy nhũ danh kêu Cố Đại Tráng, mong con trai lớn lên chắc nịch, nuôi sống tốt, đáng tiếc mỗi lần bị kêu Cố Đại Tráng, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương luôn mang vẻ mặt ghét bỏ giả điếc, đến Trịnh Học Thiệu cũng bảo Cố Giai Mính, bé con đẹp như vậy lại kêu Đại Tráng, cũng chưa thấy người ba nào không đáng tin cậy như thế.
Cố Giai Mính sờ sờ con trai bảo bối ăn đến phình phình bụng nhỏ, nháy mắt trầm mê trong xúc cảm mềm mụp không cách nào kiềm chế, “Con vốn dĩ chính là thằng nhóc còn hôi sữa!” Nhân cơ hội sờ hai má trên lại nựng dưới, tấm tắc, thú con lại béo lên, cậu nuôi thật tốt!
Mặc Trạch Dương phồng má, dùng sức hút một ngụm sữa, hừ, bé đã trưởng thành, mới không phải nhóc hôi sữa!
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Cố Giai Mính khẩn trương đi tới cửa, xuyên qua màn hình thấy một người đứng ở ngoài cửa lớn, nhanh chóng nhắc nhở con trai bảo bối, “Nhãi con, mau đem cái đuôi con giấu đi!”
Mặc Trạch Dương uống sữa, nghe lời thu hồi lỗ tai, đồng thời vặn vẹo mông, đem cái đuôi giấu đi.
Trên màn hình nam nhân tóc đen mắt đen, có một phần tư huyết thống phương Tây, làm ngũ quan của hắn tuấn mỹ vô trù càng hiện lập thể thâm thúy.
Bóng đêm mông lung không ẩn được dáng người một mét chín cao gầy của đối phương, trên người mặc một thân tây trang thủ công màu đen, ngực trái có một cây cài kim sắc, hình thức đơn giản lại mang theo một cảm giác lãnh túc khác.
Bên cạnh có một vali màu đen, nhìn ra là mang theo hành lý lại đây.
Đợi hơn mười giây, hắn sửa sửa cà vạt, lại lần nữa giơ tay ấn vang chuông cửa, ngước mắt, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía máy theo dõi, vừa lúc cùng đôi mắt cách màn hình nhìn lén của Cố Giai Mính bốn mắt nhìn nhau, “Xin lỗi, đi khách sạn cầm chút hành lý, về trễ.” Cho dù ở trên máy theo dõi không thấy gì cả, hắn cũng biết Cố Giai Mính đang nhìn lén hắn.
Ngữ điệu của hắn thực trầm ổn, tiếng nói trầm thấp rất giống khí chất của hắn, nói chuyện cũng không nhanh không chậm, toàn thân lộ ra một loại đạm nhiên cùng tự tin mọi việc đều ở trong lòng bàn tay.
5 năm sau, Mặc Uẩn Tề càng hiện lên mị lực thành thục của nam nhân.
Cố Giai Mính ảo não đỡ trán, lúc trước cậu nhất định là bị sắc tâm mờ mắt, lúc đó mới nhìn ánh mắt đầu tiên của đối phương đã sinh ra cái ý niệm hoang đường kia, tìm đường chết đi câu dẫn hắn!
Ngón tay hung hăng chọc nút mở cửa chính, Cố Giai Mính tức giận thầm mắng câu: “Nghiệt duyên!” Nếu không phải chỉ có thể phong ấn ký ức một lần, cậu đã phong ấn hắn rồi!
Nói là nghiệt duyên, một chút cũng không quá phận, này phải ngược dòng về 5 năm trước.
Editor: Hiu, mong mọi người ủng hộ, moaaaa!♡♡♡.