Đọc truyện Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai Tôi Trở Nên Bất Tử – Chương 42: Bắt Cóc Iii
Editor: Tô
Beta: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Trong văn phòng đèn điện sáng trưng.
Em trai Phùng Lệ Phương là Phùng Hữu Tài bị mời đến cục, đang bị Ngô Cường thẩm vấn.
Phùng Hữu Tài năm nay đã ngoài bốn mươi, nhỏ hơn Phùng Lệ Phương mười tuổi, hắn cũng giống chị hắn, dáng người cao lớn mập mạp, ngồi trên ghế lau mồ hôi.
“Cảnh sát, có chuyện gì vậy?”
“Khương Hoàn bị bắt cóc anh có biết không?” Ngô Cường vào thẳng vấn đề.
Mồ hôi trên trán Phùng Hữu Tài càng nhiều, cũng liên quan đến suy nhược cơ thể, nói “Chị tôi có nói với tôi, nhưng mà anh rể tôi bị bắt cóc thì mấy người đi tìm tên bắt cóc, gọi tôi tới đây làm gì?”
“Có một nhân chứng nói rằng đã chứng kiến mấy ngày trước anh với Khương Hoàn đã xảy ra tranh chấp, nói anh chửi đổng Khương Hoàn là đồ không có lương tâm, muốn giết chết hắn có phải không?” Ngô Cường lên giọng “Phùng Hữu Tài, đây là một vụ bắt cóc.”
Phùng Hữu Tài ngồi không yên, cuống cuồng giãi bày “Chỉ là nói mấy câu ngoài miệng thôi, người nọ nghe lầm rồi.
Anh đừng có nói bậy bạ.”
“Nhà máy đường Phùng thị quy mô nhỏ, anh muốn mở rộng nên tìm Khương Hoàn hỗ trợ vốn, nhưng Khương Hoàn từ chối nên có phải anh thẹn quá hóa giận đến mức chịu không nổi, cuối cùng trực tiếp bắt cóc đối phương đúng không?!” Ngô Cường tiếp tục hù doạ.
“Không có không có.
Thật sự không có!” Phùng Hữu Tài kích động đứng lên, sắc mặt trắng bệch, bị cảnh sát bên cạnh khuyên ngồi xuống.
Hắn bình tĩnh lại mới gật đầu thừa nhận “Chúng tôi có xích mích cãi nhau nhưng mà tôi không có bắt cóc anh ta.
Thật đó, anh đừng có oan uổng người vô tội.”
Ngô Cường gõ bàn “Nói, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chiều hôm qua anh đang làm gì? Có ai làm chứng không?”
“Một tuần trước tôi nghe nói Hoàn Khoa muốn ra thị trường, anh rể làm ăn lớn dĩ nhiên là tôi cũng vui lây, tôi liền qua chúc mừng anh rể.
Tôi lên lầu hai, chị nói anh rể ở thư phòng nên tôi qua đó tìm, bên trong anh ấy đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Sau khi tôi vào thì sắc mặt anh rể rất khó coi, tôi nhắc tới Hoàn Khoa muốn ra thị trường Mỹ, sắc mặt anh ấy hoà hoãn xuống, nói vẫn không xác định lúc nào.
Tôi đã nói về kế hoạch mở rộng nhà máy đường thành một thương hiệu dây chuyền, việc này tôi đã muốn làm từ lâu rồi.
Anh ấy nói đến lúc đó rồi xem xét, kết quả ngày đó không thèm nghĩ ngợi nói không thể đưa tiền cho tôi, nói Hoàn Khoa sẽ không đầu từ nhà máy đường.
Tôi vô cùng tức giận nói có chút khó nghe, nhưng mà ngay từ đầu Khương Hoàn anh ấy được như hôm nay đều nhờ vào nhà chúng tôi, nếu không phải lúc đầu nhà chúng tôi cho anh ấy khoản tiền kia thì Hoàn Khoa có được ngày hôm nay sao, tên tiểu nhân qua cầu rút ván…”
Cuối cùng Phùng Hữu Tài bắt đầu nói mấy lời oán trách Khương Hoàn không có tình người, không có lương tâm vân vân.
“Ngày hôm qua ở đâu? Làm gì?” Ngô Cường cắt đứt lời oán trách của Phùng Hữu Tài.
Cái tên này anh rể hắn bị bắt cóc mà không có lo lắng thương tâm gì, lại vui sướng cười trên sự đau khổ của người khác.
Phùng Hữu Tài lúc này mới ngưng, nói “Buổi sáng tôi ở nhà ngủ đến 11 giờ, sau đó ăn cơm trưa ở nhà, đến xế chiều tôi qua nhà máy đi dạo vòng vòng.
Khoảng hơn 2 giờ chiều bạn tôi rủ đi đánh mạt chược thì tôi liền qua đó.
Đánh một mạch tới hơn 8 giờ tối thì chị tôi gọi tới nói Khương Hoàn bị bắt cóc, sau đó bị mấy người gọi tới đồn cảnh sát.”
“Tôi đều có nhân chứng, tôi không có bắt cóc Khương Hoàn, không tin thì các người đi kiểm tra đi.”
Ngô Cường nói “Không cần anh dạy cảnh sát tra án.”
Sắp xếp lại lời khai xong, Ngô Cường đến phòng làm việc tìm đội trưởng báo cáo, “Vãn đội, tôi cảm thấy tiểu tử Phùng Hữu Tài này không có vấn đề, khôn nhà dại chợ*, không giống có gan đi bắt cóc.”
(小窝里横: chỉ người giỏi to mồm với người thân nhưng lại sợ người ngoài.)
Vãn Hồi Chu lật lời khai “Phùng Hữu Tài có nghe được lúc ấy Khương Hoàn nói chuyện điện thoại với ai không? Còn có nội dung cuộc nói chuyện nữa.”
“Không có, tôi đã hỏi rồi, theo lời Phùng Hữu Tài kể là cách âm trong phòng tốt nên căn bản không nghe được gì.”
Vãn Hồi Chu nhìn thời gian của lời khai, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ, tiếp tục phân phó “Cậu điều tra lịch sử gọi điện thoại của Khương Hoàn một tuần trước, trọng điểm là chiều hôm đó.”
“Rõ.”
Điền Quân dẫn người của bộ phận kỹ thuật ở lại biệt thự Khương gia, theo dõi để phòng ngừa tên bắt cóc gọi điện thoại tới để xác định vị trí.
Những người khác đều ở lại trong văn phòng ở cục để xem camera an ninh.
Đoạn đường Khương Hoàn đi qua trong ngày, nhà hàng công ty vân vân.
Video an ninh quá nhiều, thời gian cũng dài, trước mắt chỉ biết buổi trưa chừng 12 giờ trưa Khương Hoàn ra khỏi công ty đi đến nhà hàng đã hẹn với Bách Kỳ Cẩm.
Hai người bàn công chuyện khoảng một tiếng, 1 giờ 30 trưa rời khỏi nhà hàng, thời gian đó Khương Hoàn nhận một cuộc điện thoại, đi thẳng đến một cửa hàng đồ ngọt.
Bách Kỳ Cẩm đi theo ra ngoài, cầm trong tay một cây bút, nhìn quanh một vòng thấy Khương Hoàn rồi đi theo.
Lúc này khoảng 1 giờ 45, hai người một trước một sau đi vào cửa hàng đồ ngọt rồi sau đó không có đi ra nữa.
Trong video có thể thấy Khương Hoàn là người vào tiệm trước, sau đó ông đi thẳng về hướng phòng vệ sinh.
Một phút sau Bách Kỳ Cẩm đến, hỏi nhân viên phục vụ trong tiệm sau đó mới đi đến phòng vệ sinh.
“Lúc này chắc là lúc hai người bị bắt cóc.” Mai Lỵ phân tích.
Hà Hiểu Phong dụi mắt nhấn nút tạm dừng, thò đầu qua phía video của Mai Lỵ, nói “Bây giờ trễ rồi, tiệm này giờ đã đóng cửa, sáng mai qua hỏi một chút.”
“Tôi đi điều tra xem buổi sáng tiệm mở cửa lúc nào.” Mai Lỵ nói xong, hỏi “Bên đó cậu sao rồi?”
(Đã hoàn trên wp của nhà, mọi người qua đó đọc nha, trên đây tô up 1 nửa tránh bị auto reup full rồi rồi chỉnh lại sau.).