Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai Tôi Trở Nên Bất Tử

Chương 31: Nhìn Trộm X


Đọc truyện Sau Khi Bất Ngờ Mang Thai Tôi Trở Nên Bất Tử – Chương 31: Nhìn Trộm X


Editor: Tô
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Video CCTV ở hai đoạn đường đến cửa hàng hoa đều đã được chuyển đến cục, bao gồm camera an ninh nhỏ của bệnh viện chi nhánh của bệnh viện nhân dân gần cửa hàng hoa.

Con phố cửa hàng hoa hẹp, chỉ có duy nhất một cái camera đặt ở cuối đường bị nhánh cây che một nửa, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng người trên đường, nhưng dáng vẻ cụ thể ăn mặc thì không rõ lắm.

Nhưng có thể dùng biện pháp loại trừ.

Mấy người Điền Quân Ngô Cường còn đang ở bên ngoài điều tra thông tin của Phạm Lệ Lệ khi còn sống, tất cả nhân viên của bộ phận kỹ thuật bao gồm cả những người rảnh rỗi đều ở lại cục xem video.

Theo dõi camera quan sát là một công việc nhàm chán và tốn nước mắt, thời gian dài sẽ bị mỏi mắt nhưng cũng không dám làm cẩu thả, sợ sẽ bỏ sót những chi tiết nhỏ nhất.

Từ camera an ninh của cửa hàng hoa có thể thấy được đêm hôm trước khoảng mười giờ, Phạm Lệ Lệ mặc áo khoác đen, đi một đôi ủng da vào cửa tiệm, cho đến gần nửa đêm camera trên đường quay được một bóng lưng dáng người rất cao, mặc áo rộng, trên đầu đội mũ, đối phương bên kia biết rằng có camera giám sát trên đầu nên từ đầu đến cuối không quay đầu lại, camera chỉ có thể chụp bóng lưng đã đi về phía cửa tiệm của Phạm Lệ Lệ.

Bóng lưng này ở đến khoảng ba giờ sáng mới ra khỏi cửa hàng hoa, khóa trái cửa, trên tay mang theo một cái túi giấy lớn, trên mặt đeo khẩu trang, đè thấp mũ xuống làm cho khó có thể nhìn rõ mặt, nhưng so sánh từ cửa của cửa hàng hoa với đối phương thì người đàn ông cao khoảng một mét tám.

“Là bạn trai thần bí của Phạm Lệ Lệ.” Mai Lỵ nói.

Bóng lưng vội vã rời đi, không có lái xe mà đi bộ đến cuối hẻm rẽ ra ngoài.

Lúc này đã là ba giờ sáng, khu vực náo nhiệt ở trung tâm Yến thị giờ phút này cũng tĩnh lặng, cơ hồ không có người đi đường hay xe cộ.

Mai Lỵ đứng sau video, nhân viên điều chỉnh góc nhìn đến hướng đi bóng lưng kia trên đường chính, có thể nhìn ra đối phương rất quen thuộc khu vực ở đây, vừa quẹo dừng lại một chút, sau đó quẹo vào một con hẻm nhỏ có một tiểu khu cũ, ở đó không có camera an ninh.

Hình ảnh biến mất, hoàn toàn không có hành tung của bóng lưng người đàn ông.

Mai Lỵ nói “Đội trưởng, từ đầu tới cuối không thấy được mặt của người này, hung thủ quá cẩn thận.” Cô vừa quay đầu lại thì thấy Vãn đội trầm tư không biết đang suy nghĩ gì, liền không nói nữa.

“Hỏi người dân lân cận lúc buổi sáng có phát hiện người nào khả nghi hay không.” Vãn Hồi Chu phân phó xuống.

“Rõ ạ.”
Vãn Hồi Chu thì nghĩ là lúc Phạm Lệ Lệ gây án rất tỉnh táo tàn nhẫn nghĩ đến cả việc cải trang thành đàn ông, người như vậy sao lại cầm túi phòng tập gym? Mốt chốt như vậy rất bị dễ dàng tra ra được thân phận.

Còn hung thủ giết Phạm Lệ Lệ, có tật giật mình chỉ mang đi quần áo và giày liên quan đến cái chết Phạm Lệ Lệ và Ngô Phong.

Phòng pháp y đưa báo cáo khám nghiệm tới, Phạm Lệ Lệ uống thuốc ngủ uống quá liều chết, thời điểm chết khoảng 1h40 sáng, trước khi chết có sinh hoạt tình dục, không có tinh dịch, không có vết rách âm đ*o, đã được rửa bằng nước khử trùng sau khi chết.

Báo cáo kèm theo ảnh về thi thể của Phạm Lệ Lệ.


Sau lưng có vết bầm nhẹ, các ngón tay đã được cắt tỉa, như cũ đã được khử trùng.

Vãn Hồi Chu gõ mặt bàn, trong hình ngón tay của Phạm Lệ Lệ có sơn móng tay, nhưng móng tay cắt rất cụt, gần như thấy được đầu ngón tay, đây sẽ không phải người phụ nữ yêu cái đẹp cắt, hẳn là sau khi chết hung thủ đã cắt thay Phạm Lệ Lệ, hung thủ đang che giấu điều gì?
Dễ hiểu, lúc hung thủ ân ái với Phạm Lệ Lệ trong phòng tắm, Phạm Lệ Lệ lỡ cào phải hung thủ, trong móng tay Phạm Lệ Lệ có lưu lại da và máu của hung thủ, hung thủ muốn tạo hiện trường giả Phạm Lệ Lệ sợ tội tự sát, không thể nào tróc móng tay Phạm Lệ Lệ ra đành phải cắt trụi sát sau đó rửa sạch từng cái một.

Phạm Lệ Lệ gặp hung thủ lúc 11 giờ, cách thời gian tử vong hai tiếng, trong khoảng thời gian này hai người phát sinh quan hệ tình dục.

Địa điểm là phòng tắm đã bị rửa sạch bằng nước khử trùng.

Hung thủ nhân cơ hội đổ thuốc ngủ vào nước.

Sau khi Phạm Lệ Lệ chết lúc 1h40 hung thủ vẫn chưa rời đi, thay vào đó là dùng hơn một tiếng đồng hồ dựng hiện trường, thu dọn thật sạch sẽ đến ba giờ mới rời đi.

Tiệm hoa rất sạch sẽ, không có vân tay hay tóc, bởi vì quá mức sạch sẽ nên ngay cả vân tay người tới người đi hay vân tay của bà chủ tiệm hoa là Phạm Lệ Lệ cũng không có, một là người đàn ông này kỹ càng, còn một nguyên nhân khác là nơi đây là nơi người đàn ông này tới lui thường xuyên, là chỗ hẹn hò của Phạm Lệ Lệ, chính hắn cũng loạn không biết hắn để lại dấu vân tay chỗ nào nên dứt khoát tổng vệ sinh.

Vãn Hồi Chu buông báo cáo xuống đi ra ngoài, Hà Hiểu Phong thấy vậy vội hỏi “Đội trưởng, anh muốn đi đâu? Anh bị thương còn chưa khoẻ, em có thể lái xe cho.” Vãn Hồi Chu nhìn Hà Hiểu Phong, Hà Hiểu Phong vội vàng giải thích “Là Cường ca Điền ca nói đừng để anh bị thương.”
“Đi thôi, tiệm hoa Khanh Hinh.”
Trên đường, Hà Hiểu Phong một bụng nghi vấn, bộ phận kỹ thuật đã rà soát kỹ càng, nơi nào cũng được quét dọn sạch sẽ.

Cơ mà đối với Vãn đội toàn đội trên dưới đều phục tùng nghe theo, nên không hỏi nhiều đi thẳng tới tiệm hoa.

Cửa dán lệnh niêm phong, buổi chiều cảnh sát vừa đi ông chủ cửa hàng bên cạnh tiệm hoa liền sôi trào, cái gì cũng nói, thêm người nhà bệnh nhân trong bệnh viện đi mua đồ, hỏi một câu, đi qua đi lại đều biết được chủ tiệm hoa chết, cũng có người nói trên đất đầy máu, bị người cướp, dù sao cái gì cũng dám nói.

Xe dừng ở một bên, Vãn Hồi Chu xuống trước, Hà Hiểu Phong xé niêm phong mở cửa đi vào, ngoài cửa không ít người tò mò vây quanh.

“Đóng cửa đi.”
Vãn Hồi Chu không quay đầu lại nói.

Hà Hiểu Phong đóng cửa lại, chặn hết ánh mắt quần chúng bên ngoài tò mò nhìn vào, bắt đầu mang bao tay vào, thấy Vãn đội đã vào trong liền vội vàng đuổi theo.

Cửa hàng không lớn, thêm phòng bên trong có ba mươi mét vuông.

Rộng dài xuống, hai bên bày hoa, Vãn Hồi Chu liền đứng ở giữa.

Hai dãy hàng hoa bộ phận kỹ thuật không có mang về, kiểm tra qua không có vết máu, không có giá trị gì để điều tra.

Vậy nên mùi hương hỗn hợp xộc vào mũi, mang theo mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt.

Một người phụ nữ yêu người đàn ông sâu đậm, từ đầu tới cuối chấp nhận yêu cầu giữ bí mất của người đàn ông, nhưng tình yêu của một người phụ nữ khi yêu là không thể nào giấu được, cô sẽ tự cẩn thận len lén khoe khoang tình yêu của mình.


“Vãn đội anh tìm gì thế?”
Hà Hiểu Phong hỏi.

Vãn Hồi Chu cũng không biết mình muốn tìm cái gì, chẳng qua là đột nhiên nghĩ muốn tới hiện trường nhìn chút.

Làm một động tác tay, Hà Hiểu Phong lặng lẽ im lặng không lên tiếng nữa, thành thật đứng ở một góc nhìn Vãn đội.

Tiếng ồn ào bên ngoài từ từ cách xa anh, giống như trở lại thời điểm mười một giờ đêm đó lúc trước khi xảy ra án mạng.

Phạm Lệ Lệ cố ý mặc quần áo và giày của nam, bày tỏ tình yêu mang theo mấy phần uy hiếp bức bách, hiển nhiên là người đàn ông biết cô giết Ngô Phong, cô cũng không chịu nổi tình yêu bí mật không được công khai lâu dài này.

Người đàn ông là có chuẩn bị mà đến.

Tại sao phải chọn ngày này giết Phạm Lệ Lệ?
Đi trước cảnh sát một bước.

Vãn Hồi Chu hỏi “Có ai để lộ thông tin điều tra về vụ án không?”
Không có thưa đội trưởng, mấy ngày nay đều làm thêm giờ, cũng hiểu rõ tất cả quy củ giữ bí mật khi điều tra các vụ án.” Hà Hiểu Phong đảm bảo.

Sớm muộn không động thủ, ngay lúc bọn họ tra ra Phạm Lệ Lệ lại đuổi đến diệt khẩu.

Vãn Hồi Chu luôn cảm thấy vụ án này có chỗ rất kỳ quái, tỷ như cái túi tập gym Phạm Lệ Lệ mang, ngày đó trời tối đen lại vừa hay có thể thấy được huy hiệu biểu tượng MG, còn có hung thủ thần bí giết Phạm Lệ Lệ ngay trước khi bọn họ tra được.

Giống như có người an bài xong hết thảy, mục đích chính là để cho Phạm Lệ Lệ giết Ngô Phong, hung thủ lại giết Phạm Lệ Lệ, ngược dòng truy lại lúc đầu —— Nạn nhân Bách Thanh.

Một chuỗi mắt xích này dường như đã được kế hoạch từ trước, có người đang giúp Bách Thanh báo thù.

Vãn Hồi Chu nghĩ đến hai người, một là Bách Tùng em trai Bách Thanh, hai là người chú Bách Kỳ Cẩm.

Nhưng Bách Tùng ở bệnh viện vẫn còn chưa tỉnh lại, bọn họ điều tra Bách Kỳ Cẩm, lúc xảy ra vụ án có bằng chứng ngoại phạm, lại đối với bên ngoài rất lạnh nhạt, cùng với quan hệ Bách Thanh trong miệng hắn nói, không có liên lạc.

Nếu dựa theo suy đoán này thì cái chết của Bách Thanh có liên quan đến ba người này, Ngô Phạm là hung thủ trực tiếp, Phạm Lệ Lệ là người thuê, như vậy hung thủ giết Phạm Lệ Lệ rất có thể chủ mưu hại chết Bách Thanh.

Có thể đó không phải là một mối tình tay ba gì mà được thúc đẩy bởi một lợi ích nào đó.

Căn phòng nhỏ có một chiếc giường, bàn đầu giường và móc treo trên tường, tủ dưới giường đã kiểm tra qua, những đồ khả nghi có thể sử dụng cũng mang về.

Đồ dùng cá nhân trong phòng tắm chỉ có một người dùng, giống như nơi này chỉ có dấu vết cuộc sống của Phạm Lệ Lệ.


Vãn Hồi Chu để ý đến bình hoa mảnh dài trên tủ đầu giường, trong bình hoa chỉ cắm hoa giả làm bằng giấy.

Bên ngoài bày đầy đủ các loại hoa tươi, hoa giả để ở đây có hơi đặc biệt, như được chủ nhân cực kỳ nâng niu, trên cánh hoa giả không có một hạt bụi, xem ra chủ nhân rất quý trọng nó.

“Bao tay, Hiểu Phong.”
Hà Hiểu Phong vội vàng đưa bao tay tới, Vãn Hồi Chu đeo lên sau đó lấy hoa ra khỏi bình, Hà Hiểu Phong đi theo anh rất muốn nói buổi chiều đội kỹ thuật đã kiểm tra trong bình hoa không có đồ vật gì, bên ngoài cũng không có vết máu, vân tay, không có gì khả nghi.

Sau đó liền thấy Vãn đội tháo hoa giả ra.

Hà Hiểu Phong trợn to mắt.

Tờ giấy cánh hoa to màu đỏ thẫm, người gấp hoa rất khéo léo, Hề Hiểu Phong không biết Vãn đội đã gỡ nó ra sao, chẳng mấy chốc bông hoa giả đã trở thành một tờ giấy nhàu nát, cậu thấy thần sắc Vãn đội không thay đổi, cậu tưởng không có phát hiện gì, chỉ thấy Vãn đội đưa cho cậu.

Hà Hiểu Phong nhận, vừa nhìn một cái lâp tức trợn tròn mắt, mém chút nữa chửi tục.

【MR Khang vĩnh viễn yêu Lệ Lệ】
Trên giấy chỉ có một câu này, nhưng trên tên MR Khang và Lệ Lệ có hai dấu vân tay.

Hà Hiểu Phong trẻ tuổi mới tốt nghiệp đại học, làm sao không biết đây chính là loại thư tình mà con gái cầu xin làm.

“Đội trưởng, hung thủ họ Khang sao?”
Vãn Hồi Chu lắc đầu “Hung thủ rất cẩn thận, không chắc.” Có lẽ chỉ là một biệt hiệu, nhưng dấu vân tay phía trên đủ để bọn họ khoá mục tiêu điều tra.

Đang nói điện thoại vang lên, là Điền Quân gọi tới.

“Đội trưởng, tra ra rồi, anh cũng biết người hiềm nghi lớn nhất đó.”
“Hứa Tuấn Khang?” Vãn Hồi Chu hỏi.

Đầu kia điện thoại Điền Quân rất kinh ngạc “Vãn đội, có phải ngài bên kia cũng tìm ra chứng cứ sao? Nếu không sao biết được, tôi mới gọi điện thoại hỏi, Hứa Tuấn Khang đang ở bệnh viện.”
“Trực tiếp bắt người.” Vãn Hồi Chu chưa nói tại sao mà chỉ nói “Tôi đang ở tiệm hoa, cậu đi trước đi.”
“Đội trưởng, anh đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Điền Quân sợ Vãn Hồi Chu đến một người, nhắc nhở nói “Thương thế anh còn chưa khoẻ đâu.”
“Tôi biết, giữ liên lạc.” Vãn Hồi Chu cúp điện thoại, lại gọi một cuộc khác, Hà Hiểu Phong chỉ nghe được “Vương cục, vâng, lệnh khám xét, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, được, tôi sẽ để Hà Hiểu Phong đi lấy.”
Chờ cúp điện thoại, Vãn Hồi Chu nói “Cậu về cục lấy lệnh khám xét, dẫn đội đến thẳng nhà Hứa Tuấn Khang, những người khác đang ở bệnh viện.”
Hà Hiểu Phong chỉ là một tên mới ra trường thực tập chưa được một năm, đây là lần đầu tiên cậu được giao một trọng trách lớn như vậy, vốn là dao động muốn nói không biết mình có làm tốt không, nhưng khi nhìn ánh mắt Vãn đội tin tưởng cậu, tâm tình lập tức bình ổn, khẳng định nói “Rõ.”
“Chú ý an toàn.”
Vãn Hồi Chu đi vào từ cửa sau bệnh viện chi nhánh, đi thẳng từ bệnh viện sẽ nhanh hơn, Hứa Tuấn Khang đang ở bệnh viện phía trước.

Sau khi đi qua bãi đậu xe, không mất nhiều thời gian để nhìn thấy toà nhà khu nội trú thì nghe thấy tiếng của Giang Giang, ngẩng đầu lên nhìn phía xa xa, quả nhiên là Thẩm Phán đang ôm Giang Giang, phía sau còn có một cô gái ăn mặc trẻ trung.

Vãn Hồi Chu nhận ra, là trợ lý của Thẩm Phán, tên Phương Tình.

“Baba.” Giang Giang được ôm trong ngực khua móng vuốt.

Lúc này đã gần tám giờ, trời đã tối, đèn bệnh viện đã bật sáng.

Thẩm Phán một tay ôm Giang Giang bước tới, không để ý tới Giang Giang ầm ĩ muốn xuống đất tìm ba, nói “Chờ một chút rồi quậy.” Nói tiếp “Chu Chu anh làm gì ở đây?”
“Vụ án.” Vãn Hồi Chu trả lời ngắn gọn, không biết có phải bóng tối có vấn đề hay không mà Thẩm Phán hôm nay nghiêm túc đứng đắn hơn hẳn, phối hợp với ngũ quan của cậu lộ ra vẻ biểu cảm lạnh lùng cao cao tại thượng, nhưng mà vừa mở miệng thì loại cảm giác ấy hoàn toàn biến mất, cứ như tất cả chỉ là ảo giác.


“Baba ơi, ba ăn cơm cơm chưa?” Giang Giang giống như bị Thẩm Phán ôm chặt vào ngực, chật vật quan tâm đến ba, tiện thể tố cáo “Chú xấu khoẻ quá, cứ ôm con, con còn muốn xuống chơi.”
Thẩm Phán vỗ đầu Giang Giang, bất mãn nói “Con đừng có nói xạo, rõ ràng mới vừa rồi con ầm ĩ đòi chú ôm.”
Vãn Hồi Chu chú ý tới cô gái trợ lý bên cạnh trong mắt nóng nảy, muốn thúc giục Thẩm Phán lại không dám, chỉ có thể âm thầm sốt ruột.

Vãn Hồi Chu thấy vậy nói “Cậu có chuyện gấp sao? Chuyện của Giang Giang——”
Chân mày không khỏi nhíu lại, anh bên này không thể rút tay, nhưng cũng không thể làm chậm trễ chuyện của Thẩm Phán.

“Tôi trông, cậu đi làm việc đi.” Vãn Hồi Chu nghĩ không gấp hành động, đợi một lát để cho đồng nghiệp trong đội trông Giang Giang cũng được.

Thẩm Phán vỗ vào cái mông đang vặn vẹo làm loạn của Giang giang “Đừng có lộn xộn hồi té bây giờ.” Lại tự nhiên nói “Không sao, chuyện của tôi là chuyện nhỏ….”
Lời còn chưa dứt, khu nội trú phía sau đột nhiên vang lên tiếng choang vang dội, sau đó lầu hai một mảng tối đen.

Là bóng đèn nổ.

Vãn Hồi Chu ngẩn ra, rất nhanh phản ứng lại tầng hai có bác sĩ ở phòng trực, hôm nay Hứa Tuấn Khang đang trực.

Thẩm Phán mới vừa cười mặt cũng lạnh xuống, Phương Tình ở bên cạnh còn chưa mở miệng, chỉ nghe Thẩm Phán nói “Cô đi trước đi.”
“Dạ, thưa sếp.”
Phương Tình liếc nhìn Vãn Hồi Chu, ở đây còn lo cố kỵ cái gì nữa, trên tầng hai đã vang lên từng trận hét chói tai, cẩn thận nghe ra mấy chữ có ma, ma, cứu mạng, giết người.

“Còn không đi.” Giọng Thẩm Phán rất lạnh, so với lúc bình thường như hai người khác nhau.

Mặt Phương Tình trắng nhợt, không để ý tới thứ khác trong nháy mắt biến mất.

Giang Giang trong ngực Thẩm Phán oa một tiếng, Vãn Hồi Chu biết là Giang Giang cũng kinh ngạc giống anh vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện này.

Thẩm Phán một tay ôm Giang Giang, giọng điệu thân thiết trở lại, tự nhiên nói “Ôm chặt chú.”
Móng vuốt nhỏ của Giang Giang vội vàng ôm lấy cổ chú.

“Chu Chu, hai ta cùng một vụ án, anh quản sống, tôi bắt chết, cơ mà bây giờ——” Cậu liếc nhìn lầu hai tối thui, có chút thất vọng “Chưa có chết, mạng thật lớn.

Chu Chu, kéo tay tôi, tôi mang anh qua.”
Vãn Hồi Chu nghe xong liền duỗi tay ra, Thẩm Phán vui vẻ nghĩ cuối cùng cũng được ăn đậu hũ của vợ, đây chính là Chu Chu chủ động nắm tay mình đó!
Thật ra thì không cần nắm tay cũng được, cơ mà chuyện này thì không nói cho Chu Chu biết đâu.

Trong nháy mắt đến khu nội trú tầng hai.

Thẩm Phán vung tay lên, vốn là tiếng thét chói tai của bệnh nhân liền an tĩnh lại, từ từ quay về phòng bệnh, đóng cửa thật chặt.

Hành lang tối om hết sức tĩnh lặng, chỉ có một chỗ ở cuối trên kính lóe lên ánh sáng.

Còn có âm thanh Hứa Tuấn Khang sợ hãi run rẩy thút thít “A Thanh tôi sai rồi, là tôi trộm luận án của cậu, nhưng mà, nhưng mà cậu đã chết rồi, luận văn của cậu đối với bệnh nhân và giới y học có cống hiến lớn như vậy, không thể để cho nó bị chôn giấu được, A Thanh, A Thanh,…..”
“Ai đã hại chết tôi hả, Hứa Tuấn Khang!”
“Không phải tôi không phải tôi, là Phạm Lệ Lệ thuê người giết, tôi đã báo thù thay cậu rồi, A Thanh, cậu không phải nói yêu tôi sao, cậu không phải nói cái gì cũng nguyện ý cho tôi sao, A Thanh,….”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.