Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết

Chương 67: Hắn Làm Đau Em Sao


Bạn đang đọc Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết – Chương 67: Hắn Làm Đau Em Sao


Hạ Dương nghe tiếng thở dốc trong điên thoại, đôi con ngươi liền lạnh xuống, 
Mà trong điện thoại, truyền đến đoạn đối thoại đứt quãng
” Không cần nhận điện thoại sao?”
” Điện thoại ai?” Thanh niên còn thở phì phò, tựa hồ là không chịu nổi, ” anh giúp tôi một chút”
” Rất đau?”
Âm thanh nói chuyện đầu kia của điện thoại càng ngày càng nhỏ, lại truyền đến một trận sột soạt, như là quần áo cọ vào nhau
” Đau”
Ngay sau đó, điện thoại cắt đứt.
Hạ Dương nắm di động, một khuôn mặt âm trầm, nắm di động đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng Hạ Dương còn chưa đi xa, bên phòng bệnh bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.
Thẩm Tu Trúc đi ra, hô một tiếng:” Hạ Dương”
Hạ Dương dừng bước chân, quay đầu lại
Thẩm Tu Trúc cười hỏi:” Anh phải đi sao?”
“Ừm.” Hạ Dương trả lời: “Tôi còn có việc.”
“Vậy à…” Vẻ mặt Thẩm Tu Trúc trở nên có chút cô đơn, lại hỏi: “Vậy ngày mai anh có đến không?”
“Không chắc nữa.”
Hạ Dương nhìn thoáng qua thời gian, vội vàng xoay người rời đi.

Khách sạn.
Tần Chu trở lại phòng, gấp gáp ngồi trên sô pha xoa xoa cái đầu gối của mình.

Đầu gối bên trái bị đụng đau nhức, Tần Chu vừa kéo ống quần lên xem thử thế nào liền phát hiện đầu gối đã hiện lên một mảng bầm xanh tím.

Tần Chu nhìn chằm chằm đầu gối, gắt gao nhíu mày.
Vừa nãy khi leo cầu thang bộ cùng Lâm Trì Tiêu, lúc cả hai đang nhập tâm mãi mê nói chuyện phiếm thì cậu không cẩn thận bước hụt một cái, ánh đèn trong cầu thang lại tương đối mờ, kết quả cậu dẫm lên không trung rồi trực tiếp ngã xuống.
Lúc ngã xuống cũng không có gì cảm giác gì khác lạ, thẳng đến khi đi xuống hai tầng nữa mới cảm thấy đầu gối đau nhói lên.
Vừa vặn khi đó có điện thoại gọi đến, là Lâm Trì Tiêu giúp cậu bắt máy.

Chờ khi cậu cầm lấy lại điện thoại, còn chưa kịp nhìn rõ màn hình thì điện thoại đã tắt nguồn, cũng không biết là ai gọi điện thoại tới.

Bất quá Lâm Trì Tiêu nói người gọi đến không có ghi chú, phỏng chừng là một cuộc gọi quấy rối không quan trọng.
Tần Chu xoa đầu gối, ánh mắt như có như không mà nhìn vào mảng xanh xanh tím tím còn bị trầy da nữa.

Tần Chu bất lực vỗ cái trán, đứng dậy đi tới tủ đồ lấy cục sạc ra để sạc pin điện thoại trước đã.

Sạc đầy xong, Tần Chu mới khởi động máy.
Bất quá ngay khi Tần Chu mở lịch sử cuộc gọi ra xem thì mới phát hiện cuộc gọi lúc nãy do Hạ Dương gọi đến.


Tần Chu hơi sửng sốt, bỗng chợt nhớ lại lúc chiều khi rời đi Hạ Dương có nói với cậu nhớ gọi lại cho hắn, nhưng cậu lại quên mất.

Tần Chu nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy cũng không cần thiết gọi lại lắm, vì thế liền mặc kệ vứt điện thoại qua một bên.

Ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lát, Tần Chu lấy đồ ngủ đi tắm rửa.

Bởi vì đầu gối bị đau nên lúc bước đi còn có hơi khập khiễng, làm Tần Chu phải mất nhiều thời gian hơn mới vào được phòng tắm.
Tần Chu tắm rửa xong liền chăm chỉ đọc kịch bản, sau đó lên giường chuẩn bị ngủ.

Chỉ là đầu gối càng ngày càng đau, Tần Chu đau đến nỗi không ngủ được, đành phải đứng dậy xuống giường tìm vali.
Tần Chu lục hòm thuốc, tìm ra được mấy hộp thuốc mỡ bôi ngoài da.

Mấy loại thuốc mỡ này đều là trợ lý chuẩn bị cho Tần Chu để phòng trường hợp bất trắc, cũng may vừa đúng lúc giải quyết cái đầu gối của Tần Chu.

Tần Chu cầm lấy một hộp chậm rãi xem hướng dẫn sử dụng.

Ngay khi Tần Chu đang loay hoay không biết nên dùng loại thuốc mỡ nào, thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Tần Chu bước tới mở cửa liền nhìn thấy ngoài cửa là Hạ Dương.
“Hạ tổng?” Tần Chu có chút ngạc nhiên.
Rốt cuộc, lái xe từ Nam Thành đến đoàn phim phải mất mấy tiếng đồng hồ, mà hiện tại đã hơn mười một giờ tối.

Ngoài cửa, Hạ Dương nhìn thấy Tần Chu mặc áo ngủ, biểu tình trên mặt càng lạnh đi vài phần.
Hạ Dương trực tiếp hỏi thẳng: “A Nam là ai?”
Tần Chu càng thêm khó hiểu hỏi lại: “Làm sao vậy?”
“Anh nghe được.” Hạ Dương nhíu mày: “Em cùng hắn ở bên nhau.”
Hạ Dương đẩy cửa phòng ra, trực tiếp đi vào, ánh mắt quét quanh khắp phòng một vòng muốn tìm một người đàn ông khác mà hắn đã nghe thấy.

Ngay sau đó, tầm mắt Hạ Dương khóa chặt vào chiếc giường.

Chăn bông trên giường cộm lên, giống như có người đang nằm ở bên trong.
Hạ Dương lập tức đi tới lạnh lùng nói: “Hai người đã lên giường với nhau?”
Tần Chu vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Dương đã đi tới mép giường, rồi bỗng xốc chăn bông lên.

Tần Chu khẽ nhíu mày, không biết rốt cuộc tối nay Hạ Dương bị làm sao vậy, đột nhiên từ Nam Thành chạy tới đoàn phim của cậu rồi còn xốc chăn trên giường của cậu lên.

“Hạ tổng.” Tần Chu đành phải đi qua hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Bởi vì đầu gối vẫn còn đau nên Tần Chu chỉ có thể từ từ bước tới, tư thế đi cũng có chút kỳ lạ.


Hạ Dương nhìn Tần Chu phải khập khiễng bước đi bèn trực tiếp đi tới chặn ngang Tần Chu lại rồi ôm cậu lên.

“Hạ Dương!” Tần Chu bị động tác của nam nhân làm hoảng sợ, vội vàng ôm lấy bả vai Hạ Dương để giữ thăng bằng, sau đó khẽ ngửi chỗ cổ hắn xem thử thì không hề ngửi thấy mùi rượu.

Bất quá tuy rằng không ngửi được mùi rượu, nhưng Tần Chu lại ngửi được một mùi nước hoa nhàn nhạt khác.

Cậu nhớ rõ lúc sáng trên người Hạ Dương không có mùi này, hẳn là buổi chiều ở cùng với Thẩm Tu Trúc nên mới dính vào.
Hạ Dương đem người trong lòng ngực đặt lên trên giường, đôi tay chống ở hai bên, từ trên cao nhìn xuống người dưới thân tiếp tục hỏi: “Em đã ngủ với hắn sao?”
“Ai?” Vẻ mặt Tần Chu càng thêm mờ mịt.
“Anh đều nghe được.” Hạ Dương nhíu mày, chậm rãi cúi người tới gần: “A Nam rốt cuộc là ai?”
Tần Chu mờ mịt chớp chớp mắt, không đuổi kịp suy nghĩ của Hạ Dương.

Cố tình đầu gối lại đang đau nhức khó chịu, Tần Chu không khỏi nhìn về phía tủ đầu giường muốn bôi thuốc.

Hạ Dương không kìm nén nổi tức giận, nhưng lại chú ý tới ánh mắt của thiếu niên vì thế cũng nhìn sang tủ đầu giường, phát hiện trên đó là mấy hộp thuốc mỡ.

Mà lúc nãy ở trong điện thoại hắn có nghe được Tần Chu nói đau…
Chắc là lúc Tần Chu làm chuyện đó cùng người kia đã bị thương.
“Em cùng hắn lên giường.” Ngữ khí Hạ Dương thực kiên định: “A Nam là ai?”
Tần Chu nghe nhiều đến vậy cũng đại khái đoán được một ít rồi, là Hạ Dương cho rằng cậu cùng “A Nam” lên giường.
Tần Chu lập tức ngẩng đầu đối diện tầm mắt với hắn, không nhanh không chậm nói: “Hạ Dương, anh đây là lấy thân phận gì tới chất vấn tôi?”
Tần Chu vươn một tay ra vòng qua cổ Hạ Dương rồi một tay kia cũng duỗi đến nhẹ nhàng vuốt ve hầu kết của hắn.

“Anh có tư cách gì…!tới chất vấn tôi?”
Tần Chu nở nụ cười.
Bọn họ vốn dĩ không phải quan hệ người yêu, cho dù cậu có lên giường với ai đi chăng nữa thì Hạ Dương cũng là người không có tư cách quản cậu nhất.

Hạ Dương trầm mặc xuống, qua hồi lâu vẫn là lại hỏi một lần nữa: “Cái tên A Nam kia rốt cuộc là ai?”
“Hắn là ai rất quan trọng sao?” Tần Chu bình thản thò tay móc lấy cà vạt của Hạ Dương rồi chậm rãi rút nó ra từng chút một.
Hạ Dương thoáng bình tĩnh lại, cúi người xuống ôm lấy thiếu niên thấp giọng nỉ non: “Em đừng ở bên người khác.”
Tần Chu mở to mắt, đầu ngón tay thuận thế luồn vào tóc Hạ Dương, hơi híp mắt lại kề sát vào cổ hắn ngửi ngửi.

Trên người nam nhân vẫn còn vương mùi nước hoa kia.

Tần Chu ôm bả vai Hạ Dương, tùy ý nói: “Trên người của anh còn vương mùi nước hoa kìa, là của Thẩm Tu Trúc đúng không?”
“Anh nói tôi cùng người khác lên giường.” Tần Chu rũ mắt xuống, thấp giọng hỏi: “Vậy còn anh? Anh lại ở trên giường của Thẩm Tu Trúc bao lâu rồi?”
Kỳ thật cậu vẫn luôn rất tò mò, Hạ Dương rốt cuộc là thân mật cùng với tiểu thiếu gia bao lâu mới có thể lần nào cũng bám đầy mùi nước hoa.


Ngày thường Hạ Dương đối với tiểu thiếu gia cũng đã đủ tốt rồi, lúc ở trên giường chắc là sẽ càng ôn nhu nâng niu hơn nữa.

Không giống cậu, mỗi lần Hạ Dương muốn làʍ ŧìиɦ đều trực tiếp lôi cậu lên giường, chưa từng hỏi qua ý kiến của cậu lấy một lần, lúc làm xong cũng không hề nhẹ nhàng, thậm chí còn chưa bao giờ giúp cậu rửa sạch phía sau.

Trước kia cậu thật sự rất muốn hôn môi, cũng rất muốn lúc hai người lên giường được cảm thụ sự thân mật và ấm áp của hắn.

Nhưng Hạ Dương lại chưa từng dành cho cậu chút ôn nhu nào.

Nói đến cũng thật nực cười, lần đầu tiên Hạ Dương giúp cậu rửa sạch lại là lần cậu bị người đại diện cũ hạ thuốc, không thể không làʍ ŧìиɦ một đêm, Hạ Dương mới rốt cuộc nhớ tới giúp cậu rửa sạch phía sau.
Tần Chu gối lên trên vai nam nhân, nghe mùi nước hoa thoang thoảng khẽ hỏi: “Cậu ta ở trên giường như thế nào?”
“Yến Yến.” Hạ Dương nhíu mày, thoáng buông tay ra giải thích: “Anh cùng cậu ấy không có quan hệ gì, cậu ấy chỉ là…”
“Tôi không muốn nghe.” Tần Chu giơ một ngón tay lên chặn môi Hạ Dương lại, tùy ý nói: “Tôi không cần biết anh với Thẩm Tu Trúc có quan hệ gì, đó là tự do của anh.”
Hạ Dương im lặng một lúc, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Tần Chu rồi gắt gao ôm chặt giải thích: “Cậu ấy chỉ là bạn của anh.”
“Tôi biết a.” Tần Chu vừa gật đầu vừa cười: “Là người bạn mà anh hết mực dụng tâm chăm sóc, là người mà anh “nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan” chứ gì.”
“Yến Yến.” Hạ Dương hơi hé môi vừa muốn giải thích thêm.

Nhưng Tần Chu đã vội vàng ngắt lời: “Tôi không muốn nghe những cái đó nữa.”
Tần Chu vươn tay giúp Hạ Dương sửa sang lại bộ tây trang đã lộn xộn cho phẳng phiu, động tác cũng rất nghiêm túc.

Sửa xong, Tần Chu mới ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Hạ Dương, chúng ta cũng chỉ là quan hệ bạn giường.”
“Cho nên, anh có thể ngủ với người khác, tôi cũng có thể cùng người khác lên giường.”
Hạ Dương khẽ nhíu mày ngồi xổm xuống mép giường, nắm lấy tay Tần Chu nói: “Anh bao dưỡng em, em không thể cùng người khác ở bên nhau.”
Tần Chu tùy ý đáp lại: “Nhưng ngay từ đầu lúc bao dưỡng anh cũng đâu có quy định tôi không thể cùng người khác lên giường.”
Hạ Dương bất giác nắm chặt bàn tay kia hơn: “Hiện tại có.”
“Em không thể cùng người khác ở bên nhau.” Hạ Dương ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Không thể hôn môi, cũng không thể lên giường.”
“Yêu cầu thật nhiều.” Thái độ Tần Chu rất thản nhiên.
“Đừng ở bên người khác.” Cả người Hạ Dương như rũ xuống, nghẹn giọng nói: “Bạn giường chỉ tìm một mình anh thôi, có được không?”
Tần Chu không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn nam nhân bên dưới, chưa đáp lại lời hắn nài nỉ có đáp ứng hay là không đáp ứng hay không.

Hạ Dương đợi một lúc cũng không thấy cậu lên tiếng.
Cuối cùng, Hạ Dương đành chuyển chủ đề hỏi: “Có phải hắn làm em bị thương không?”
“Anh nghe được.” Hạ Dương tận lực khống chế tốt cảm xúc, nhẹ giọng hỏi: “Hắn làm em bị thương chỗ nào, để anh nhìn xem sao?”
Tần Chu vẫn không nói chuyện, nhưng vẫn thoáng giơ tay vén vạt áo ngủ lên.
Hạ Dương nửa quỳ ở mép giường, chú ý nhìn theo động tác của Tần Chu thì phát hiện trên đầu gối của thiếu niên đã xanh tím một tảng lớn.
Hạ Dương nhẹ nhàng nắm lấy chân Tần Chu, mày cau chặt lại nhìn chằm chằm vào đầu gối.

Cái dấu vết này thoạt nhìn giống tư thế quỳ trên mặt đất, chắc hẳn động tác của người kia rất thô bạo mới làm cho đầu gối bị thương đến mức này.

Hạ Dương đưa tay ra muốn sờ một chút nhưng lại sợ làm cậu đau nên đành thu tay lại.
Hạ Dương hỏi: “Hắn cưỡng ép em à?”
Tần Chu như cũ không quan tâm, chỉ cầm lấy hộp thuốc mỡ bên cạnh sang tiếp tục xem hướng dẫn.

Trên tủ đầu giường có mấy hộp thuốc mỡ trị thương, Hạ Dương cũng mang theo một hộp tới, một bên xem những việc cần chú ý, một bên hỏi: “Sao lại làm thành thế này?”
Tần Chu nhàn nhạt nói: “Ngã cầu thang.”

Ngay lập tức ánh mắt Hạ Dương lạnh xuống, không nói thêm nữa.

Hạ Dương lấy hết thuốc mỡ trên tủ qua, xem toàn bộ những việc cần chú ý sau đó chọn một hộp mở ra chuẩn bị giúp cậu bôi thuốc.
Động tác của Hạ Dương rất cẩn thận, sợ sẽ làm cậu đau.

Bôi thuốc xong, Hạ Dương khẽ xoa xoa đầu gối để giúp làm tan máu bầm, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu đột nhiên thấy được phong cảnh hữu tình bên trong áo ngủ của thiếu niên.
Tần Chu đi ngủ chỉ mang một cái qυầи ɭóŧ bên trong, Hạ Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền hỏi: “Còn chỗ khác không?”
“Hả?” Tần Chu sửng sốt.
“Có còn chỗ nào đau không?” Hạ Dương hỏi tiếp: “Có muốn bôi thuốc phía sau không?”
“Không cần.” Tần Chu tùy ý nói.
Hạ Dương đứng dậy, đem thuốc mỡ để sang một bên rồi đột nhiên tiến lại gần ôm lấy Tần Chu.
“Yến Yến.” Hạ Dương gối lên vai thiếu niên: “Cho anh ôm một chút thôi.”
Tần Chu có chút lười biếng phản ứng lại Hạ Dương, nên đành ngồi im không nhúc nhích.

Hạ Dương cảm thụ độ ấm người trong lòng ngực hắn, thấp giọng nói: “Hắn làm em bị thương, em đừng qua lại với hắn nữa.”
Người kia thực thô bạo, nỡ làm đầu gối em ấy bị thương.
“Bạn giường chỉ cần một người là đủ rồi.” Giọng nói Hạ Dương rất nhẹ, cơ hồ là khẩn cầu.
Tần Chu mở to mắt, nhất thời có chút xuất thần.

Cậu trước kia cũng rất đau.
Năm đầu tiên, rất đau.

Hạ Dương trước giờ chưa từng hỏi ý kiến của cậu, còn cậu lại sợ Hạ Dương sẽ không cần mình nên mỗi lần đều tận lực tuân theo ý hắn.

Cậu đau rất nhiều lần, rất nhiều nhưng lại không dám nói, sợ sẽ bị phiền chán.
Đau dần thành thói quen.
“Em đừng ở bên hắn nữa.”
Tần Chu nghe giọng nói bên tai, hai mắt rũ xuống không đáp lại.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng ấn chuông.

Tần Chu đẩy Hạ Dương ra rồi chậm rãi đi về phía cửa.
Ngoài cửa, Lâm Trì Tiêu đứng đó, trên tay còn cầm theo một hộp thuốc mỡ, vội vàng nói: “Tôi vừa mới tìm trợ lý.”
“Cậu không phải nói rất đau à? Tôi có hỏi qua, trợ lý bảo là thuốc này rất hữu dụng.” Lâm Trì Tiêu có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc, hỏi: “Đầu gối không sao chứ? Còn đau không?”
“Không sao.” Tần Chu cười, lắc đầu nói: “Không đau lắm.”
“Vậy cậu cứ thử cái này xem sao.” Lâm Trì Tiêu đưa hộp thuốc mỡ qua.
Tần Chu tiếp nhận hộp thuốc mỡ, liền nói: “Cảm ơn…”
Lâm Trì Tiêu còn đang muốn nói tiếp thì bỗng nhiên chú ý tới phía sau Tần Chu, biểu tình có chút kinh ngạc đến mờ mịt.
Tần Chu cũng nhận thấy vẻ mặt của Lâm Trì Tiêu, bất quá còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy một bàn tay nào đó ôm lấy eo của mình, nháy mắt thân thể bị hơi thở nam tính của người đàn ông phía sau bao vây.

Hạ Dương từ sau lưng ôm eo Tần Chu, hai mắt sắc bén nhìn về phía người đàn ông ngoài cửa tùy ý hỏi: “A Nam?”
Lâm Trì Tiêu sửng sốt, bất quá vẫn cười cười gật đầu nói: “Xin chào.”
Biểu tình trên mặt Hạ Dương càng thêm lãnh đạm, cầm lấy hộp thuốc trong tay Tần Chu rồi đi thẳng đến ngoài cửa ném đi, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Tần Chu nhíu nhíu mày, dời bàn tay trên eo ra: “Hạ Dương, đừng náo loạn.”
—————————————————–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.