Bạn đang đọc Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết – Chương 55: Sẹo Ở Chân
Cuối cùng, Hạ Dương cũng không làm gì cả, chỉ nắm lấy tay Tần Chu rồi tiếp tục canh giữ ở bên cạnh.
Cho đến gần sáng, người thiếu niên trên giường bệnh mới tỉnh lại.
Tần Chu nhúc nhích cơ thể, cảm giác được tay phải của mình bị ai đó nắm lấy, không khỏi gọi một tiếng thăm dò: “Giang Lâm?”
Nhưng người nọ ở mép giường không đáp lại gì cả, chỉ tiến lại gần rồi cẩn thận kéo chăn trên người cậu lên cao.
Tần Chu cũng nhận ra người này không phải Giang Lâm, liền hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tần Chu đợi một lúc, trong không gian tĩnh lặng liền chú ý tới bên cạnh truyền đến một trận động tĩnh sột soạt.
Ngay sau đó, Tần Chu nghe thấy một giọng nữ máy móc thông báo thời gian…
【 Ba giờ sáng 】
Tần Chu ngồi dậy, chậm rãi dựa ngồi vào đầu giường, tháo khăn bịt mắt xuống.
Tần Chu chớp chớp mắt, cảm thấy như mình có thể nhìn được thêm một chút, vì vậy nói với người bên cạnh: “Có thể bật đèn trong phòng lên được không?”
Trong phòng bệnh rộng rãi chỉ bật một ngọn đèn nhỏ màu vàng ấm áp, Hạ Dương đứng dậy đi bật đèn lớn lên.
Tần Chu bị ánh sáng mạnh kíƈɦ ŧɦíƈɦ lập tức nhắm mắt lại, nhanh chóng đưa tay lên che mắt, mãi đến khi dần dần thích ứng được với nguồn ánh sáng này mới chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh.
Mặc dù cậu đã có thể cảm nhận được ánh sáng, nhưng hình ảnh mà cậu nhìn thấy vẫn rất hạn chế, cứ mơ mơ hồ hồ, xung quanh như lạc vào bóng tối.
Tần Chu híp mắt lại: “Tôi hình như đã có thể nhìn thấy được một chút…”
Tần Chu lại nhìn sang bên phải, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra được bên giường có một bóng người còn những cái khác đều không thể thấy rõ.
Tần Chu đưa tay lên sờ trán, nhiệt độ vẫn bình thường, hẳn là đã hạ sốt.
Hiện tại tinh thần của cậu rất tốt, đã ngủ từ chiều tối đến bây giờ nên không còn buồn ngủ chút nào.
Chẳng qua buổi tối cậu còn chưa ăn được gì cả, hiện tại đột nhiên có chút đói bụng.
Vì thế Tần Chu hỏi: “Có cái gì ăn không?”
Hạ Dương tiếp tục gõ chữ trên điện thoại rồi chuyển thành lời nói.
【 Quả táo 】
Tần Chu gật đầu đồng ý: “Vậy quả táo đi.”
Hạ Dương đứng dậy, cầm lấy quả táo cùng con dao từ từ gọt vỏ.
Bất quá đây cũng là lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này nên động tác có phần trúc trắc, quả táo dưới bàn tay của hắn bị gọt một cách lộn xộn.
Hạ Dương cắt quả táo thành từng miếng nhỏ rồi cầm một miếng táo đưa tới bên miệng Tần Chu.
Tần Chu vừa ăn táo vừa hỏi: “Giang Lâm đâu?”
【 Đang ngủ ở phòng bên cạnh 】
Tần Chu lại hỏi: “Cậu là nhân viên đoàn phim hay là hộ công?”
Động tác đút táo của Hạ Dương ngừng trệ, qua một hồi lâu mới gõ chữ rồi nhấn phát giọng nói.
【 Hộ công 】
Tần Chu gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.
Ăn táo xong, Tần Chu vẫn còn cảm thấy hơi đói, vì thế bèn hỏi: “Ngoài táo ra còn cái gì khác không?”
【 Muốn ăn cái gì 】
Tần Chu nghĩ nghĩ, nói: “Kẹo đi.”
Hiện tại cậu đã như thế này, chỉ có ăn kẹo là tiện nhất.
“Kẹo sữa hoặc kẹo xí muội gì đó…” Tần Chu nói xong vươn tay qua bắt lấy cánh tay hộ công.
Tần Chu: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Hạ Dương đứng dậy đỡ Tần Chu ngồi ở mép giường rồi bản thân nửa quỳ xuống đất, lấy giày đến.
Khi Hạ Dương đang xỏ giày giúp Tần Chu thì đột nhiên chú ý đến cổ chân của cậu, một cái liếc mắt này làm hắn sững sờ ngay lập tức.
Hạ Dương không chút do dự nhấc ống quần của Tần Chu lên một chút, liền thấy được trên bắp chân trái của cậu có một vết sẹo.
Vết sẹo dài khoảng 20 cm, Hạ Dương cay chặt mày nhìn chằm chằm vào vết sẹo đó.
Rõ ràng lúc trước, trên chân Tần Chu không hề có chút dấu vết gì.
Hạ Dương rũ mắt xuống, sửa sang ống quần cậu lại cho thật tốt, coi như chưa phát hiện ra gì cả, giúp Tần Chu mang giày xong thì dìu cậu đi vào toilet.
Tầm nhìn của Tần Chu vẫn chưa rõ ràng lắm, vì thế luôn nắm chặt cánh tay hộ công.
Đến khi cảm giác được người bên cạnh ngừng lại, Tần Chu đang đi theo cũng dừng lại.
Ngay sau đó, Tần Chu liền cảm giác được người nọ hình như đi vòng ra phía sau mình rồi vươn hai tay tới tựa hồ là muốn giúp cậu cởi khóa kéo quần.
Tần Chu vội vàng nói: “Tôi tự mình làm, tôi có thể thấy được.”
Tuy rằng mắt còn chưa nhìn lại được tốt lắm nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy một ít, đi vệ sinh cũng không thành vấn đề.
Tần Chu bảo hộ công ra ngoài trước rồi một mình giải quyết xong mới rời khỏi toilet.
Phía trước vẫn hơi mơ hồ, Tần Chu cẩn thận trở lại giường bệnh tiếp tục ngồi.
Chỉ là có thể bởi vì vẫn luôn mở to mắt nên Tần Chu đột nhiên cảm thấy khóe mắt có chút đau, nước mắt cũng tự động chảy ra.
Tần Chu đưa tay lên muốn dụi dụi mắt.
Nhưng còn chưa kịp đụng tới thì hộ công ở bên cạnh đã cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau đi nước mắt giúp cậu.
Hạ Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua đèn lớn trong phòng, nghĩ một chút rồi đứng dậy đi tắt đèn.
Tần Chu cũng cảm giác được đèn đã tắt, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
【 Nghỉ ngơi cho thật tốt】
Tần Chu nằm trên giường, đành nhắm mắt lại ngủ trước.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, Tần Chu liền theo thói quen mở mắt ra nhìn xung quanh.
Tầm nhìn mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể nhìn thấy mép giường có một bóng người, vì thế Tần Chu gọi: “Giang Lâm?”
Thanh âm truyền đến từ mộc góc khác trong phòng: “Em ở đây!”
Giang Lâm vội vàng đi tới bên giường bệnh, Tần Chu cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn thân ảnh trước mặt.
Giang Lâm nhận thấy tầm mắt của Tần Chu, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nói: “Anh Chu! Anh có thể nhìn thấy được rồi sao?”
Tần Chu gật đầu: “Có thể nhìn thấy được một chút, nhưng không rõ lắm.”
Giang Lâm vội vàng hỏi: “Vậy anh Chu có còn chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Không sao nữa rồi.” Tần Chu ngửi thấy trong không khí có mùi nước sát trùng nồng nặc, không chịu nổi nữa nói thêm: “Anh muốn xuất viện, không cần ở đây nữa.”
Ngày hôm qua cậu bị cảm nên khứu giác không nhanh nhạy, cũng không thể để ý lắm đến mùi trong bệnh viện.
Bây giờ cảm lạnh đã đỡ hơn rồi, khứu giác cũng trở lại bình thường, ngửi thấy hương vị này liền cảm thấy khó chịu.
“Được!” Giang Lâm vội vàng gật đầu, đi ra ngoài tìm bác sĩ dò hỏi trước.
Tần Chu ngồi ở mép giường lại xốc chăn lên, muốn xuống giường đi dạo hoạt động thân thể một chút cho đỡ bí bách.
Hộ công ở bên cạnh cũng nhận thấy ý đồ của Tần Chu nên liền đi tới hỗ trợ dìu đi.
Ngay khi người hộ công đến gần, trong nháy mắt Tần Chu ngửi được hơi thở không thể nào quen thuộc hơn trên người đối phương.
Hơi thở này rất quen thuộc, Tần Chu tức khắc sững sờ.
Tần Chu bất chợt đưa tay ra bắt lấy cổ tay đối phương, phát hiện trên tay người nọ đeo đồng hồ.
Tần Chu sờ sờ trên mặt đồng hồ, khi sờ vào bên cạnh thì xúc cảm dưới lòng bàn tay biết được nhận được chỗ đó có gập ghềnh.
Mặc dù không biết nhiều về đồng hồ nhưng cậu vẫn biết những thương hiệu đồng hồ mà Hạ Dương thường mua nhất.
Mà thương hiệu đồng hồ đó, ở cạnh đồng hồ đều luôn khắc một con số.
Tần Chu lại sờ vào ngón tay của đối phương, quả nhiên sờ thấy được cái lạnh kim loại của chiếc nhẫn.
Tần Chu khẽ nhíu mày, sau khi xác định được thân phận của đối phương liền muốn giữ khoảng cách.
Bất quá Tần Chu còn chưa kịp thu hồi tay lại thì cổ tay mình đã bị người kia nắm lấy.
Hạ Dương run rẩy nắm lấy tay cậu, nắm chặt không bỏ.
Sức tay của Hạ Dương rất lớn, Tần Chu thử rất nhiều lần cũng không thể rút tay ra được.
Hai người đều không ai mở miệng, bầu không khí thoáng chút trở nên kỳ quái.
Rõ ràng đều đã biết thân phận của đối phương nhưng không một ai lên tiếng vạch trần nó.
Thẳng đến khi thanh âm của Giang Lâm đánh vỡ bình tĩnh.
“Anh Chu!” Giang Lâm đẩy cửa bước nhanh vào.
Mà ngay khi Giang Lâm tiến vào, Hạ Dương cũng buông tay ra.
Tần Chu vẫn yên lặng ngồi ở trên giường, nhưng sắc mặt thoạt nhìn hơi khác lạ, tựa hồ là tâm tình không tốt lắm.
Giang Lâm đi vào, có chút nghi hoặc nhìn nhìn Tần Chu rồi lại nhìn thoáng qua Hạ Dương.
Bác sĩ đi theo bên cạnh, lại đây giúp Tần Chu kiểm tra mắt đồng thời dặn dò thêm một số việc cần chú ý.
Tần Chu gật đầu, lại đột nhiên chú ý tới động tĩnh nhỏ ở phía cửa ra vào, hẳn là Hạ Dương rời đi.
Tần Chu cũng không để ý nữa, chờ bác sĩ kiểm tra xong thì mang bịt mắt lên chuẩn bị xuất viện.
Tần Chu nắm cánh tay Giang Lâm, để Giang Lâm đưa về khách sạn.
Sau khi trở lại khách sạn, Tần Chu dựa vào ghế nằm nghỉ ngơi.
Vốn dĩ Tần Chu còn muốn tháo khăn bịt mắt ra, nhưng Giang Lâm đã ngăn lại.
“Anh Chu, mấy ngày này anh cố gắng đừng tháo bịt mắt ra.”
Giang Lâm lấy điện thoại tìm trên mạng một chương trình nói chuyện vui vẻ cho Tần Chu nghe để đỡ buồn chán.
Tần Chu nằm yên lặng, nghe tiếng nói chuyện trong chương trình càng ngày càng buồn ngủ.
Ngay lúc Tần Chu đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
“Để em đi mở cửa!” Giang Lâm đứng dậy nhanh chóng đi tới mở cửa.
Tần Chu tiếp tục nằm trên ghế, một lúc sau liền nghe thấy tiếng bước chân của Giang Lâm quay lại.
Trong tay Giang Lâm hình như còn cầm thêm một cái túi, Tần Chu thuận miệng hỏi: “Là ai mua vậy?”
“Là nhân viên công tác mua.” Giang Lâm đem cái túi nhét vào tay Tần Chu hỏi: “Anh Chu muốn ăn đồ ăn vặt sao?”
Tần Chu không nói gì chỉ gật đầu, thò tay vào trong túi lục lọi thì cảm giác được là một túi kẹo, sau đó Tần Chu tùy tay lấy ra một viên kẹo bóc vỏ rồi bỏ vào miệng, là kẹo xí muội.
Tần Chu lại tiếp tục sờ trong túi, lấy ra mấy viên kẹo ngửi ngửi một chút thì ngửi được hương kẹo sữa.
Giang Lâm chú ý tới động tác của Tần Chu cũng ngửi được: “Anh Chu, có chuyện gì sao?”
“Không có gì.” Tần Chu đem túi kẹo trong tay để sang một bên, không quản nữa.
Tần Chu ở khách sạn nghỉ ngơi mấy ngày, đôi mắt cũng chậm rãi khôi phục lại như bình thường.
Mà mấy ngày nay, Hạ Dương đều không xuất hiện nữa.
Chờ đến khi hai mắt hoàn toàn bình phục, Tần Chu trở về chi nhánh công ty.
Ngay khi Tần Chu trở lại ký túc xá được một lúc thì Tô Đường cũng tới tìm.
“Cậu có sao không? Tôi nghe Giang Lâm nói cậu bị quáng tuyết?”
“Đã tốt rồi.” Tần Chu nhàn nhạt nói.
Tô Đường lúc này mới thoáng yên tâm, lại hỏi: “Cậu không phải quen biết với Viên tổng sao?”
“Lần trước cậu đắc tội với Hạ tổng, kết quả Viên tổng ra tay bảo vệ cậu, diễn viên chính tuyên truyền phim cũng đổi lại để một mình cậu quay…” Tô Đường nói nhỏ, khoảng thời gian này ở trong công ty cũng nghe không ít bát quái.
“Có thể là bởi vì Giang Lâm quen biết với Viên tổng.” Tần Chu lấy đại một cái cớ.
Tô Đường sực nhớ tới vị đại fan thổ hào Giang Lâm, bừng tỉnh đại ngộ, cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
Hai người lại tùy ý tán gẫu thêm một lúc, trước khi rời đi Tô Đường chợt nhớ tới một sự kiện, vội vàng nói: “Đúng rồi, bài hát mới của Lâm Trì Tiêu sẽ ra mắt vào thứ sáu tuần này đấy.”
Tần Chu gật đầu, trong lòng cũng có chút tò mò không biết MV mà cậu đã quay khi hoàn thành hậu kỳ sẽ trông như thế nào.
Tô Đường lẩm bẩm: “Tôi tìm cậu ấy rất nhiều lần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa được thấy MV! Nói là muốn bảo trì cảm giác thần bí, không cho tôi xem!”
Tô Đường lại nghĩ tới lần trước lúc quay MV, Tần Chu chỉ mặc một bộ quần áo đạo cụ rẻ tiền, thở dài một tiếng: “Hy vọng bên hậu kỳ có thể làm tốt hơn một chút…”
Tần Chu cũng không quan tâm mấy vấn đề này lắm, trấn an: “Không sao đâu, thứ sáu tuần này là có thể thấy được.”
—————————————————-