Bạn đang đọc Sau Đó Thế Thân Thụ Giả Chết – Chương 171: Cảm Giác Cấm Dục
Truyện chỉ đăng tại Watpad của chinchinzzzz, mọi người không đọc ở trang repost mình cảm ơn!
——————————————————
Ngày hôm sau, Hứa Thừa Yến thức dậy từ sớm, chuẩn bị đi tới phim trường.
Hạ Dương vẫn còn nằm trên giường, trông theo Hứa Thừa Yến bận tới bận lui trong phòng, lên tiếng hỏi: “Tối mấy giờ em về thế?”
“Em cũng không biết.” Hứa Thừa Yến vừa thay quần áo vừa đáp.
Hạ Dương: “Vậy anh tới thăm ban nhé.”
“Không cần đâu, hôm nay em chỉ có một cảnh quay thôi.” Hứa Thừa Yến mặc áo khoác đi tới mép giường, ôm lấy Hạ Dương, hôn lên mặt anh trấn an, “Tới trưa là có thể về được.”
Hạ Dương thở dài một tiếng, vươn tay ôm lấy eo của thanh niên, không đáp lại.
Hạ Dương gục xuống cần cổ của thanh niên, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Hứa Thừa Yến xoa xoa đầu Hạ Dương, nói: “Xong việc em sẽ về ngay.”
Hạ Dương đáp nhẹ một tiếng.
Hai người cứ yên lặng ôm nhau thêm một lúc, rồi mới tách ra.
Hứa Thừa Yến rời khỏi khách sạn, đi tới phim trường.
Ở chỗ quay phim người đến người đi, Hứa Thừa Yến vào trong phòng hoá trang, đi làm tạo hình trước.
Hôm nay cảnh quay của cậu có ít, nếu như có thể thuận lợi, nói không chừng có thể quay xong trước 11 giờ.
Hứa Thừa Yến ngẫm nghĩ, rồi lại lấy điện thoại tìm mấy quán đồ ăn quanh đây, nghĩ trưa đến sẽ ăn lẩu hoặc là BBQ nướng Nhật Bản cùng Hạ Dương.
Vừa hay thời tiết hôm nay cũng rất đẹp, không lạnh cũng chẳng nóng, chiều còn có thể đi dạo nữa.
Hứa Thừa Yến gần như đã chuẩn bị xong xuôi hết kế hoạch buổi chiều, chỉ chờ xong việc là đi.
Chỉ có điều lúc quay phim, vẫn phát sinh chuyện ngoài ý muốn, đạo diễn giữa chừng thay đổi trình tự đóng phim, đưa suất diễn ngày hôm sau quay luôn vào hôm nay.
Hứa Thừa Yến nhìn xuống kịch bản, cảnh quay này rất phức tạp, có lẽ phải quay tới mấy tiếng đồng hồ.
Nhân lúc được nghỉ giải lao giữa giờ, Hứa Thừa Yến trốn một mình trong phòng nghỉ, gọi điện thoại cho Hạ Dương.
“Chỗ em sửa lại lịch diễn, chiều em vẫn còn một cảnh quay nữa, có lẽ sẽ phải về muộn.” Hứa Thừa Yến lên tiếng giải thích.
Trong điện thoại an tĩnh vài giây, mới truyền tới một giọng nam.
Hứa Thừa Yến: “Em sẽ cố về sớm một chút.”
“Không sao đâu.”
Sau khi tắt máy, Hứa Thừa Yến nghe thấy tiếng trợ lý gọi tên mình.
Thế là cũng đứng dậy, ra ngoài làm việc tiếp.
Mãi tới tận 5 giờ chiều, đoàn phim cuối cùng cũng hoàn thành công việc.
Tuy nhiên sau khi đã xong, đạo diễn lại nói muốn mời mọi người đi ăn cơm.
Đạo diễn: “Mọi người vất vả rồi! Tối mời mọi người ăn cơm.!”
Trong đoàn lập tức vang lên những tiếng hoan hô, mọi người đều thu dọn đồ dùng chuẩn bị xuất phát.
Hứa Thừa Yến vốn dĩ muốn về cùng Hạ Dương, nhưng đạo diễn lại mời khách liên hoan, đành phải gửi tin nhắn cho vị kia ở nhà, nói mình ăn tối ở bên ngoài.
Hứa Thừa Yến trở lại phòng nghỉ thay quần áo, sau đó theo mọi người tới nhà hàng. Trùng hợp là, lần này đạo diễn mời mọi người tới nhà hàng thịt nướng Nhật kia để ăn tối.
Hứa Thừa Yến ăn đồ nướng, cũng thuận tiện nhắn tin với Hạ Dương, bảo nếu như lần sau có thời gian thì có thể cùng tới đây ăn thịt.
Không khí trên bàn cơm rất náo nhiệt, những diễn viên khác đều đang đua rượu cùng với đạo diễn.
Hứa Thừa Yến không uống nhiều, chỉ nhấp môi mấy chén, sau đó thì vẫn luôn yên lặng ngồi ăn, chốc chốc lại gửi tin nhắn cho Hạ Dương.
Đạo diễn đã uống nhiều rượu, trông thấy Hứa Thừa Yến cứ an tĩnh ngồi một mình, còn cầm điện thoại nhắn tin mãi, thế là thuận miệng hỏi: “Sao lại ngồi nghịch điện thoại mãi chẳng chịu ăn uống gì thế? Có phải yêu đương rồi không?”
Đạo diễn cũng chỉ nói giỡn như vậy thôi, thái độ không hề nghiêm túc.
Hứa Thừa Yến cười đáp lại, cũng không trả lời trực tiếp, mà rót một chén rượu khác mời ông, coi như rời lực chú ý.
Bởi vì buổi liên hoan toàn là người ở trong đoàn phim, không khí vô cùng vui vẻ, nói chuyện cũng rất thoải mái.
Nhưng Hứa Thừa Yến cũng không tham gia vào các cuộc thảo luận, phần lớn thời gian chỉ yên lặng nghe mọi người tám, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian, xem khi nào thì có thể về được.
Chỉ là dường như mọi người trong phòng đã nghiện việc tán phét với nhau, thịt trên bàn đã ăn xong hết, nhưng mọi người vẫn còn hăng say, cơ bản là dừng không được.
Đã hơn 9 giờ rồi, Hứa Thừa Yến đã không ngồi yên được nữa, nhớ tới Hạ Dương vẫn đang đợi cậu ở khách sạn.
Thế là Hứa Thừa Yến đứng dậy, nói chuyện cùng đạo diễn: “Tôi có hơi không khoẻ, tôi xin phép về trước nhé.”
Đạo diễn gật đầu, quan tâm hỏi: “Cậu uống rượu rồi để tôi bảo người đưa cậu về.”
“Không cần, anh Phàm tới đón em rồi.” Hứa Thừa Yến đáp, chào hỏi với những người khác xong rồi dời đi.
Tối đến, nhiệt độ bên ngoài hơi thấp.
Hứa Thừa Yến đi ra bên ngoài nhà hàng thịt nướng, bị lạnh tới co rụt người lại, đứng ở ven đường yên lặng chờ xe.
Hứa Thừa Yến đợi một lúc, nhịn không được mà gọi cho người đại diện: “Anh Phàm, anh đến đâu rồi thế?”
“Tôi bảo tài xế qua đón cậu, chắc cũng sắp tới rồi.” Người đại diện đáp lại.
“Vẫn chưa ạ, em đã đợi một lúc rồi.” Hứa Thừa Yến nhìn quanh đó.
Bởi vì giờ cũng đã muộn rồi, xe cộ trên đường khá là vắng vẻ, cậu vẫn chưa thấy xe bảo mẫu đâu.
Tuy nhiên ở phía xa đang có một chiếc Maybach tới gần, đỗ lại ở bên cạnh Hứa Thừa Yến.
Hứa Thừa Yến theo bản năng mà nhìn thoáng qua chiếc xe kia, giờ mới phát hiện ra chiếc Maybach này, dáng xe rất đẹp, nhưng cậu chưa thấy loại này bao giờ, có lẽ là xe mới tung ra gần đây.
Trong điện thoại, người đại diện cũng lên tiếng: ” Cậu đợi thêm một lúc nữa, hôm nay đi xe mới.”
Hứa Thừa Yến còn đang bận đánh giá chiếc xe sang trọng bên cạnh, vừa hỏi: “Đổi thành xe nào vậy ạ?”
Người đại diện đọc biển số xe cho cậu nghe.
Hứa Thừa Yến sửng sốt, nhận ra biển số mà người đại diện đọc giống hệt chiếc Maybach trước mắt này.
“Đổi thành Maybach sao ạ?” Hứa Thừa Yến hỏi.
“Đúng vậy.” Người đại diện cũng xác nhận lại cho cậu.
Hứa Thừa Yến đi về phía xe, còn không quên trên chọc: “Anh Phàm, sao anh còn có tiền đổi sang Maybach thế?”
Thái độ của người đại diện khá mơ hồ.
Hứa Thừa Yến cũng không bận tâm lắm, sau khi tắt máy, tiến lên trước vừa định ngồi xuống hàng ghế sau, liền trông thấy cửa kính của ghế lái hạ xuống.
Bước chân của Hứa Thừa Yến lập tức dừng lại, nhìn người đang ngồi ghế lái.
Tài xế kia một tay vẫn còn đang đặt trên vô lăng, có chút lười biếng nhìn qua, hỏi: “Tiên sinh không lên xe sao?”
Hứa Thừa Yến cười nhẹ, vòng sang bên kia, mở cửa phụ xe ra, ngồi xuống.
Tài xế lúc này mới khởi động lại xe lần nữa, quay lại đường cũ trở về.
Hứa Thừa Yến ngồi trong xe, quan sát cách bài trí ở bên trong, lên tiếng hỏi: “Anh đổi sang xe mới từ bao giờ thế?”
“Mới đây thôi.” Tài xế thấp giọng trả lời, “Muốn tặng quà cho vợ ở nhà.”
Hứa Thừa Yến tựa lưng vào ghế, nhịn không được mà nói: “Xe tốt như vậy, anh chắc chắn muốn đưa cho em sao?”
Tài xế sửa lại: “Tiên sinh, là đưa cho thái thái nhà tôi.”
“Thế à.” Hứa Thừa Yến nhất thời bị chọc cười, nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh.
Đúng lúc xe đang dừng ở một ngã tư, phải đợi đèn đỏ rất lâu.
Hứa Thừa Yến vẫn lười biếng ngồi dựa vào ghế như cũ, nhưng tay trái lại không yên phận mà dịch sang bên cạnh, sờ tới trên đùi của ai kia.
Cách quần tây, Hứa Thừa Yến nhẹ nhàng vẽ mấy vòng, lười biếng hỏi: “Nhưng mà tôi cũng coi trọng chiếc xe này lắm, có thể cho tôi không?”
Đèn đỏ còn 30 giây.
Tài xế nhìn chằm chằm đèn đường, không trả lời.
“Em cũng thích nó lắm.” Đầu ngón tay Hứa Thừa Yến chậm rãi hướng lên trên, sờ lên thắt lưng da của nam nhân.
Mà trước khi cậu kịp có động tác tiếp theo, cổ tay bị giữ lại.
Tài xế giữ chặt cái tay không chịu an phận kia lại, giọng đã trở nên khàn khàn: “Tiên sinh, tôi nói rồi, tôi đã kết hôn.”
“Không vấn đề gì.” Hứa Thừa Yến cười, giật giật cổ tay, “Dù sao thì cũng không có ai biết được.”
Đèn đỏ chỉ còn mười giây.
Tài xế lặp lại lần nữa: “Tiên sinh, tôi đã kết hôn rồi.”
“Phải không?” Hứa Thừa Yến nhích vào sát hơn, cong mắt cười, “Trong nhà sao có thể tốt bằng bên ngoài được.”
Đúng lúc này, đèn xanh sáng lên.
Không đợi tài xế trả lời, Hứa Thừa Yến nhanh chóng thu tay về, quy củ ngồi lại ghế, nói bằng giọng tiếc nuối: “Vậy thì quên đi.”
Tuy rằng ngữ khí mang sự đáng tiếc, nhưng trên mặt của cậu lại không nhìn thấy chút tiếc nuối nào cả, chỉ có sự lười biếng hiện hữu mà thôi.
Tài xế ở bên cạnh khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói tiếng nào, chạy thẳng về đằng trước.
Hứa Thừa Yến dựa vào thành cửa sổ xe, nhàm chán mà nhìn ngắm bên ngoài.
Lúc vừa mới bắt đầu, cậu còn chưa phát hiện ra điểm dị thường.
Nhưng càng đi về sau, ngoài đường lại càng vắng vẻ hơn, Hứa Thừa Yến nhận ra đường này vốn không phải đường về khách sạn.
Hứa Thừa Yến nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh hỏi: “Muốn đưa em đi đâu thế?”
“Ăn vụng không tốt.” Người kia thong thả ung dung nói, “Cho nên chúng ta phải tìm một chỗ an toàn.”
Hứa Thừa Yến bật cười, hỏi: “Vậy thái thái nhà anh phải làm thế nào bây giờ?”
“Không sao, người ấy sẽ không biết được đâu.”
Đường phía trước càng lúc càng hẻo lánh, đã đi tới vùng ngoại ô hoang vu.
Không lâu sau, xe dừng lại.
Hứa Thừa Yến nhìn xung quanh một lượt, cũng không biết đây là đâu, bốn phía thật sự là vắng vẻ tới đáng sợ, ngay cả đèn đường cũng không có.
Tuy nhiên khi Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên nhìn không trung, lại có thể trông thấy bầu trời đầy sao.
Bên cạnh không có những toà kiến trúc cản trở tầm nhìn, có thể thấy được bầu trời vô cùng hoàn chỉnh, rất đẹp.
Mà lúc này, tài xế cũng dịch người tới gần, ấn một cái nút bên cạnh, hạ ghế lái phụ ngả xuống.
Tài xế tiến sát lại, một tay chống xuống bên cạnh Hứa Thừa Yến, tay khác thì nới lỏng cà vạt ra.
Hứa Thừa Yến hơi nhoài dậy, nhìn người đàn ôn trước mặt.
Người nọ giờ đang mặc một cái áo sơ mi màu đen, Hứa Thừa Yến vươn tay, đầu ngón tay câu lấy cà vạt của anh, lên tiếng hỏi: “Anh chắc chắn muốn ở chỗ này sao?”
Hứa Thừa Yến kéo cà vạt xuống, để người kia dịch sát mình hơn một chút, nói: “Sẽ làm bẩn xe mới đó.”
“Không sao.
“
“Nhưng bẩn rồi, em không thích.” Hứa Thừa Yến chậm rãi thả chữ.
Lúc này động tác của người đàn ông mới dừng lại, đè lên người Hứa Thừa Yến, không có động tác tiếp theo.
Hứa Thừa Yến chậm rãi ôm lấy cổ của anh, môi dán trên thính tai anh, thấp giọng nói: “…..Anh đừng làm bẩn xe mới.”
“Được.” Người kia đồng ý, đè lên người thanh niên, định tháo cà vạt xuống. Cà vạt mới cởi được một nửa, đang lả lơi trên cổ, tuy nhiên hắn còn chưa kịp tháo xuống, thì cổ tay đã bị đè lại.
“Cứ như vậy đi.
“Hứa Thừa Yến ngăn cản động tác của nam nhân, cũng nhân tiện cởi luôn cúc áo trên người anh xuống.
Nhưng cậu cũng không cởi toàn bộ, mà chỉ tháo mấy cái trên cùng ra, còn cả chiếc cà vạt lỏng lẻo kia, rất xứng với gương mặt lạnh nhạt của nam nhân.
Hứa Thừa Yến sờ sờ bả vai anh, nói: “Muốn nhìn anh mặc vậy.”
Không biết vì sao, lúc Hạ Dương mặc áo sơ mi, sẽ mang đến cho người ta một loại cảm giác cấm dục đến lạ.
Nhưng càng nhìn bộ dáng cấm dục lạnh nhạt như vậy, cậu càng muốn phá bỏ lớp da ấy ra.