Đọc truyện Sáu Con Mèo Tranh Nhau Muốn Nuôi Ta – Chương 19
Khang Lai Nhân kêu một tiếng meow mà Lệ Hồng Minh như nghe thấy ngũ lôi oanh đỉnh, hắn cấp thiết muốn chia sẻ cảm nhận nội tâm với người khác, sau đó là cái ôm cửu biệt gặp lại của hai người, thư ký đứng phía sau thì cúi đầu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Lệ Hồng Minh: “…”
WTF?
Lai Nhân đại ca là mèo của Lạc Tử thật?
Một Thái Tử một Lai Nhân, một siêu sao một nhà giàu số một?
Phối trí thần tiên gì thế! Hơi cứng rồi đó!
Cố gắng thu hồi sự kinh ngạc, dù còn khiếp sợ nhưng Lệ Hồng Minh đã bắt đầu lo cho Khang Tinh Lạc. Gặp lại mèo đương nhiên là tốt, nhưng thân phận cách xa cũng là sự thật. Nếu Khang Tinh Lạc bị người khác nói là chủ nhân hám giàu, nịnh bợ mèo tiến hóa thì biết làm sao!
Đang nghĩ bỗng tầm mắt Lệ Hồng Minh vừa lúc chạm với thư ký, tròng mắt thư ký chuyển một vòng, trên khuôn mặt vốn không có biểu tình gì bỗng nhiên tràn đầy cảm động.
Thư ký tha thiết nói: “Thú cưng xảy ra chuyện vào tù, chủ nhân không giận không rời bỏ! Aaa! Vui buồn lẫn lộn!”
Lệ Hồng Minh: “…”
Có nên nói… Quả không hổ là thư ký của Khang Lai Nhân không?
Mẹ nó hơi kì cục rồi đó!
Khang Lai Nhân ôm chặt Khang Tinh Lạc hồi lâu mới buông tay, ánh mắt của hắn vẫn âm âm trầm trầm nhìn không ra tâm tình, bỗng liếc Lệ Hồng Minh một cái rồi nhanh chóng trở lại trên người Khang Tinh Lạc.
“Đã hai ngày rồi, chúng ta về bệnh viện thôi.”
Thư ký lái xe đến, cơ thể của Khang Tinh Lạc vốn nên được điều dưỡng trong bệnh viện, Lệ Hồng Minh không hề dị nghị, hắn lên lái xe, Khang Lai Nhân và Khang Tinh Lạc cùng ngồi ở ghế sau, sau khi ngồi vững Khang Tinh Lạc mới chậm rãi bình tĩnh, đồng thời cũng có chút bất an lo lắng.
Cẩn thận nhìn mặt nghiêng của Khang Lai Nhân, cảm giác vô cùng kì diệu, sau khi cảm xúc nhiệt tình qua đi, y liều mạng tìm lại dấu vết của Tiểu Sư Tử trên mặt người đàn ông. Mi này mắt này, chỗ nào cũng không giống, dù cố gắng tìm kiếm cũng chỉ có thể thấy trên cảm giác.
Diện mạo có chút hung ác.
Nhưng một là người một là mèo, tìm ra chỗ tương tự được mới lạ, nếu không biết khái niệm loài tiến hóa thì có ch.ết Khang Tinh Lạc cũng không liên tưởng hai người là một.
Tiểu Sư Tử là ai chứ?
Là một con mèo có lông đen lộn xộn xám đậm, lông dài mềm mại, mặt tuy hung ác âm trầm nhưng tiếng kêu mềm ngọt như bé gái. Rồi bây giờ thế giới nói cho Khang Tinh Lạc biết người đàn ông cao lớn sắc bén trước mắt chính là Tiểu Sư Tử, nghĩ thế nào cũng không tin nổi.
Khang Tinh Lạc chỉ thấy hoảng hốt.
Mà hoảng hốt đâu chỉ mình Khang Tinh Lạc, Khang Lai Nhân còn hoảng hơn cả y, vốn tưởng phải mất chút công phu mới tìm được người bỗng dưng xuất hiện trước mắt, còn xuất hiện ngay thời điểm lòng hắn yếu ớt, điều này khiến Khang Lai Nhân không thể tự hỏi phải chăng đây là vận mệnh trời ban?
Vì thế hai người có vô số lời muốn nói lại không nói câu nào, thư ký phía trước che tai trong lặng câm.
Xe chạy, Khang Lai Nhân giữ chặt tay Khang Tinh Lạc, Khang Tinh Lạc ngẩn ra, có chút khổ sở.
Có một người ở cạnh bên như thế, y thật sự không nhịn được.
Khang Tinh Lạc mở miệng: “Em, đổi tên sao?”
Khang Lai Nhân nhẹ nhàng đáp trả: “Không có.”
Khang Tinh Lạc: “Thế…”
Khang Lai Nhân: “Dùng với người ngoài thôi anh.”
Có tên vì sao lấy thêm một cái tên khác, là không tiện hay là…
Đột nhiên Khang Tinh Lạc nhớ đến cuộc đối thoại đêm qua với Lệ Hồng Minh, thú cưng có tư tưởng, có sở thích là chuyện bình thường.
Chẳng lẽ hắn không thích?
Vừa nghĩ đến mèo không thích tên mình đặt còn bị gọi đến gọi đi mỗi ngày, Khang Tinh Lạc ngại ngùng, vội vàng nói: “Nếu em, không, thích, thì đổi thành Lai Nhân, cũng rất hay.”
Miệng nói như thế nhưng trên mặt lại rõ ràng hiện ra mất mát, mày Khang Lai Nhân nhíu lại: “Em chưa nói không thích.”
Khang Tinh Lạc nâng mắt lên, Khang Lai Nhân lại nói: “Em cảm thấy tên anh đặt rất hay, rất thời thượng.”
Khang Tinh Lạc: “Thật không?”
“Thật.”
Khang Tinh Lạc thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Thế thì tốt, quá, anh còn tưởng, em sẽ, ghét, nó quê mùa.”
Khang Lai Nhân: “Không quê chút nào, anh có thể gọi như lúc trước.”
Khang Tinh Lạc thăm dò: “Thế… Tiểu, Sư Tử?”
Khang Lai Nhân đáp: “Ơi.”
Thư ký phía trước nhanh chóng bụm miệng, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Xe dừng lại, Khang Tinh Lạc còn chưa kịp nói với Khang Lai Nhân hai câu đã bị hộ lý và dàn bác sĩ cao cấp vây quanh dẫn đi kiểm tra. Người ở trạng thái thực vật mới tỉnh lại đã đi lung tung bên ngoài hai ngày, số kiểm tra Khang Tinh Lạc phải làm thật sự rất nhiều, những bộ phận có thể kiểm tra đều phải kiểm tra.
Y tá phụ trách đi cùng là một cô bé trẻ tuổi xinh đẹp, sau lưng có đôi cánh đen. Lần đầu Khang Tinh Lạc nhìn còn tưởng là trang sức cùng với quần áo, không ngờ mỗi lần y tá nói chuyện đôi cánh đen cũng có ý thức nhẹ nhàng run run.
“Anh trở lại rồi, mấy ngày nay làm tôi lo muốn ch.ết.”
Vu Hiểu tươi cười, khi nói chuyện có vẻ rất thân mật, Khang Tinh Lạc cũng có chút ấn tượng nhưng cụ thể thì không rõ lắm, mỉm cười đáp lại: “Cô, biết tôi sao?”
Vu Hiểu nói: “Đương nhiên, tôi chăm sóc anh lâu lắm rồi, ngày nào cũng ở chung, anh tỉnh lại là tôi phát hiện đó.”
Hóa ra còn có chuyện này, Khang Tinh Lạc thiếu kí ức hai năm nhưng có thể cảm giác được có người luôn chăm sóc cơ thể mình: “Cảm ơn, cô.”
“Không cần cảm ơn, đây là công việc mà, à đúng rồi.” Vu Hiểu xáp lại, trên mặt là hưng phấn kích động không thể dấu được: “Có thể lén nói cho tôi biết quan hệ giữa anh và Lai Nhân ba ba là thế nào không? Tôi hứa sẽ không nói cho ai biết đâu, thật đó, tôi siêu thích ảnh! Tôi là fan only của ảnh đó nha!”
Tình cảm của Vu Hiểu rất mãnh liệt, Khang Tinh Lạc không chịu nổi: “Tiểu, Khang Lai Nhân, rất nổi tiếng, sao?”
Vu Hiểu kinh ngạc: “Anh không biết sao? À cũng đúng anh ngủ hai năm… Nói thế nào đây, ảnh vô cùng nổi tiếng, cả nước đều là fans của ảnh!”
Trước khi hỏi trong lòng Khang Tinh Lạc đã có chút khái niệm, còn tìm kiếm tin tức của Tiểu Sư Tử trên máy tính, còn nghe được hình dung “nhà giàu số một toàn quốc” từ Lệ Hồng Minh, nhưng lúc trước chỉ nghe mà không nghĩ gì, mãi đến lúc này mới chậm rãi nhận ra trọng lượng trong đó.
Khó trách trong thẻ đột nhiên xuất hiện nhiều tiền như vậy, thì ra là thế.
Trên lý trí Khang Tinh Lạc chậm rãi rõ ràng nhưng trong lòng vẫn là mê mê mang mang, không phải không có ý thức mà là cảm thấy không chân thật.
“Nằm xuống đừng nhúc nhích, máy sẽ đẩy anh vào, sau đó… Ơ ơ ơ!”
Vu Hiểu kích động liên thanh kêu lên, Khang Tinh Lạc nhìn qua, ngoài cửa có hai người đứng song song, một là Lệ Hồng Minh một là Khang Lai Nhân.
Mình làm kiểm tra bên ngoài có hai người lo lắng đứng chờ, Khang Tinh Lạc an tâm, không chờ Vu Hiểu bình tĩnh lại y đã ngoan ngoãn nằm xuống.
Trong phòng an an ổn ổn, Lệ Hồng Minh ngoài phòng lại hết hồn.
Đứng cùng Khang Lai Nhân bỗng thấy mình thật yếu duối. Không phải Lệ thiếu gia chưa trải sự đời, nhưng dù có trải sự đời cũng không đại biểu gặp được Jack Ma, đừng nói chi nhà giàu số một toàn quốc có thân phận không đơn giản như Khang Lai Nhân, còn là mèo của bạn tốt!
Lôi kéo làm quen?… Không dám.
Vỗ đít mèo?… Sợ mèo tát một phát hộc máu ba thước.
Lệ Hồng Minh cố gắng suy nghĩ, thăm dò hỏi: “Anh… Anh còn nhớ tôi không?”
Khang Lai Nhân không thèm nhìn: “Lệ Hồng Minh.”
Trả lời như thế đương nhiên là nhớ, Lệ Hồng Minh vui vẻ: “Đúng đúng đúng chính là tôi, lúc trước tôi còn đem bánh quy cá qua cho anh đó!”
Không biết bánh quy cá có vấn đề gì, bỗng nhiên Khang Lai Nhân quay qua nhìn Lệ Hồng Minh một cái, Lệ Hồng Minh bị nhìn cả người như bị điện giật.
Đột nhiên, Khang Lai Nhân mở miệng nói: “Trí nhớ của tôi rất tốt, vẫn nhớ rõ.”
Lệ Hồng Minh hết sức vui vẻ: “Được đó nha.”
Khang Lai Nhân buồn bã: “Nên giờ tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.”
Lệ Hồng Minh sửng sốt, lần đầu tiên gặp mặt? Lần đầu tiên gặp mặt gì? Lần đầu tiên gặp mặt đã xảy ra chuyện gì à?
Lệ Hồng Minh cố gắng nhớ lại, đẩy ra mây mù, cuối cùng cũng nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt trong miệng Khang Lai Nhân chính là ngày hắn nói chuyện phiếm cùng Lạc Tử trên bãi cỏ.
Để hắn ngẫm lại một tí, lúc đó mình đã nói gì nhể:
“Êyy êyy mau bỏ nó xuống, nó lớn lên không tồi chắc sẽ có người khác nhặt về mà.”
“Đừng có ôm, hai con mèo rồi còn chưa đủ sao?”
Lệ Hồng Minh: “…”
Lệ Hồng Minh lung lay sắp đổ, không nói nên lời.
Tình huống quỷ gì đây! Ngăn cản đối phương được ôm về nhà, đối với một con mèo mà nói, có phải mình đã đắc tội nghiêm trọng rồi không?
Lệ Hồng Minh run rẩy, đang định mở miệng bỗng nghe Khang Lai Nhân nói: “Thù gi.ết cha cũng không kém bao nhiêu.”
Lệ Hồng Minh: “…”
—