Sau Ánh Hào Quang

Chương 26: Hạnh phúc tưởng chừng chỉ như một giấc mơ - End


Đọc truyện Sau Ánh Hào Quang – Chương 26: Hạnh phúc tưởng chừng chỉ như một giấc mơ – End

Cuộc sống là vậy đó, chẳng ai trong chúng ta có thể đoán định trước tương lai, với cô cũng vậy mà thôi, đâu ai biết được rằng từ một cô bé mũm mĩm, chẳng là gì trong cái xã hội rộng lớn, bao la kia, lại có thể thành một người nổi tiếng hiện tại như bây giờ, nhớ lắm cái khoảnh khắc cô đến nơi đây. Nhận được bao nhiêu điều hằng mơ ước, có được những người bạn mà có lẽ không ai cũng có thể tìm được, dù có đi năm châu bốn bể cũng vậy, có được một người chị, một người sơ luôn ở bên cạnh cô, cho cô lời khuyên có ích để vượt qua những lúc cô khó khăn, cô vấp ngã, không biết nói gì hơn khi có thể có được tất cả những thứ như thế. Và sao cô có thể quên người mẹ của mình kia chứ? Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm mẹ biết không? Ở nơi đó mẹ đang làm gì nhỉ? Mẹ có nhìn thấy con gái mẹ đã thực hiện được ước mơ của hai mẹ con mình chưa? Hihi… mẹ à, phải chi mẹ lúc này có thể ở bên con thì tốt biết mấy, con ngốc quá phải không? Yêu một người con trai nhưng lại để anh ấy đi, liệu con có khả năng lấy lại tình cảm từ người con đã làm tổn thương hay không? Hay là con sẽ qua thế giới bên kia cùng mẹ. Con cũng muốn ở bên cạnh mẹ lắm nhưng lúc này con ích kỉ lắm đó, con muốn ở lại cái thế giới màu sắc này, con muốn dõi theo những người con yêu thương sống thế nào? Mẹ có thể cho con động lực được không? Con cần thứ đó lắm đấy. Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm…. Trong giấc mơ, Ahim gặp được người mẹ đã bao nhiêu lâu cô không được thấy, cô mong mẹ sẽ ở bên cạnh cô, sẽ trở về sống với cô, nhưng sao mà được nữa? Con người ta đã ra đi thì có lẽ chỉ còn có hồn ở lại bên cạnh bạn mà thôi! Cô khóc, những giọt nước mắt tràn mi, đôi mắt từ từ hé mở tiếp nhận cái ánh sáng chói từ cửa sổ. Cô lắc đầu, cảm thán:

– Haizzz mình cũng thiệt…. Lần nào tỉnh dậy cũng ở trong bệnh viện hết thế này, có khi hết đời đây là nhà cũng nên chăng? Cô định bước xuống giường nhưng vừa đưa mắt nhìn qua, cô bắt gặp cái khuôn mặt quen thuộc ấy, là anh là MẠc Vũ người con trai cô rất yêu, anh ở đây làm gì kia chứ? Lục lại đầu óc, cô lại càng thắc mắc hơn, hai người họ không phải đã kết hôn rồi hay sao? Sao anh lại nằm ngủ gật cạnh giường bệnh của cô được? Nhìn anh tiều tụy quá, lòng cô đau xót, sao anh lại trông thảm hại thế kia?

Ahim đưa nhấc bàn tay đầy kim tiêm chằng chịt, chạm vào tóc anh. Chưa kịp chạm vào, bàn tay tôi lơ lửng giữa không trung chực chờ con người ấy thức dậy.

Mạc Vũ thấy cô tỉnh thì lòng vui khôn xiết, đã một tháng rồi, cô làm anh lo lắng rất nhiều. Cô đã trở lại thì anh sẽ nói chuyện cho ra nhẽ, sao lại bỏ anh mà đi, lại dám để bản thân mình để tổn thương như vậy. Anh muốn nói chuyện luôn nhưng chợt nhận ra rằng mình cần gọi bác sĩ kiểm tra cho cô. Anh đành đi ra ngoài.

– Em ngồi đó chờ đi Ahim, anh ra ngoài gọi bác sĩ.

Nói rồi anh ra ngoài, để bản thân cô một mình sa vào trầm lặng. Khuôn mặt đó anh không vui khi thấy cô tỉnh lại hay sao? Có lẽ vậy rồi, anh đã có người bên cạnh cần gì cô nữa? Cô bỗng nhiên buồn không tả được. Một lúc bác sĩ vào kiểm tra cho cô xong thì ra ngoài dặn dò người nhà gì đó. Qua khe hở nhỏ của cánh cửa cô bắt gặp ánh mắt nhìn xa xăm của anh. Anh đang nghĩ gì vậy? Cô thắc mắc rồi lại trầm lại.

Cạnh…

Cửa mở, anh bước vào, đóng lại, nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến. Không chịu được ánh mắt kia, cô quay mặt đi, trống tim cô đập liên hồi, nhủ bản thân không được rung động vì anh là người đã có vợ rồi. Mạc Vũ nhận ra được luồng suy nghĩ của cô, anh tiến lại gần, kéo tay cô ngả vào lòng anh. Hai cánh tay siết chặt không muốn cô thoát ra. Ahim cố gắng giãy dụa nhưng không ra được. Cô sợ rằng bản thân cô sẽ sai lầm, cô hiểu tình trạng của mình hiện tại chớ. Cô còn không biết mình sẽ chết lúc nào, sao mà có thể để người con trai này đau khổ được. Không được. Những giọt lệ tràn khóe mi, sao cô lúc này lại yếu đuối như thế, muốn anh đi nhưng lại ích kỉ muốn anh ôm bản thân mình mãi như vậy…

– Em ngốc lắm biết không?

Anh nói giọng ngọt ngào pha chút giận dỗi mắng nhẹ cô.


– Tại sao chớ? Em đâu có ngốc đâu. Anh bỏ em ra được không? Em nghẹt thở chết mất.

– Không bỏ em ra nữa đâu. Vì anh đã hứa với bản thân mình rồi, rằng anh sẽ không bào giờ để em rời khỏi anh một lần nào nữa. Em ngốc là vì em không nói cho anh biết sự thật, em biết không anh đã hiểu lầm em đó, bỏ anh để đi theo cái gã kia. Em biết anh ghen lắm không?

– Giờ nói mấy lời này ích gì nữa, anh có vợ rồi mà? À em quên không chúc hai người hạnh phúc, vậy nhé.

– Ai nói anh có vợ rồi hả, cô ngốc? Đừng có nói với anh là em nghĩ anh đã kết hôn với Jiyone nhé… Anh tham lam lắm đó, sao anh lại cưới cô ấy để bỏ em được chứ? Còn lâu anh mới ngốc như thế nhé.

– Anh nói gì? Anh và Jiyone chưa có làm đám cưới? Vậy 1 tháng trước đã xảy ra chuyện gì?

Đến lúc này anh mới chịu nới lỏng cánh tay bỏ cô ra, ngồi xuống cạnh giường nắm lấy bàn tay gầy gò màu trắng xanh của cô. Anh nói:

– Chuyện là thế này, ngày em đi thăm mộ Sơ, anh cũng có đi nhưng đi sau em một chút, nhưng cũng nhờ đó mà anh mới biết được rằng người con gái anh yêu đã hi sinh rất nhiều cho anh. Em đã chịu đựng những điều rất khủng khiếp, lúc đó thì em ngất đi rồi anh đưa tới bệnh viện. Còn chuyện sao anh lại không kết hôn với Jiyone là vì anh đã biết sự thật và không muốn làm cô ấy tổn thương, anh làm em đau lòng là quá đủ rồi, cô ấy cũng dường như biết anh định hủy hôn nên cũng chấp nhận vì em. Vì em là người anh yêu đó, cô ngốc!

Ahim như ngớ người, thì ra là vậy sao. Vì cô mà anh hủy bỏ lễ cưới. Cô xứng đáng không?

– Em xứng đáng để anh làm điều đó mà. Bởi vì anh yêu em, và chỉ yêu em mà thôi. Không người con gái nào trên thế giới này có thể thay thế được hình bóng em trong tâm trí anh. Ahim à, em quay về bên anh được không? Anh cần em bên cạnh lắm đó, có lẽ anh ích kỉ nhưng anh không muốn em rời xa anh. Cho dù em có phải đối mặt với chuyện gì, thì anh cũng ở bên em kia mà. Sao em còn phải sợ hãi nữa? Nếu lo lắng rằng một ngày nào đó em sẽ chết và để anh lại một mình cô đơn. Thì đừng có nghĩ lung tung nữa, cuộc đời này công bằng mà, em là người tốt kia mà, với lại có anh ở đây có Diêm Vương nào dám bắt em đi, anh liều mạng với ổng.


Nghe mấy lời ngọt ngào của anh, cô mỉm cười. Nụ cười đầu tiên sau những ngày buồn đau. Người con trai này đem đến cho cô bao nhiêu thứ. Nếu ông trời cho cơ hội thì cô sẽ không để vụt mất anh nữa đâu, một lần là quá đủ rồi. Mẹ ơi? Mẹ có chấp nhận người con trai này không, người con gái mẹ yêu lắm đó? Lần này có lẽ con phải ích kỉ rồi, quãng đường đời còn lại con muốn bước cùng anh ấy… Ahim ôm chầm lấy anh òa khóc.

– Em xin lỗi. Vì đã làm anh đau khổ, vì đã khiến anh phải lo lắng, nếu có thể cho em một cơ hội được không, em muốn ở bên cạnh anh. Dù có lẽ hơi muộn em vẫn muốn cho anh biết Em yêu anh nhiều lắm.

Nghe được những lời ấy thốt ra từ đôi môi ấy, anh không giấu được xúc động và niềm hạnh phúc vô bờ bến đang ở trong anh, cuối cùng thì cô cũng không cứng đầu bỏ mặc anh nữa rồi. Cô đã chịu để anh cùng cô chịu những ngày tháng sau này, dù vui hay buồn đi chăng nữa…

– Giờ mới chịu nhận lời tỏ tình của anh sao? Em đúng là ngốc mà… Anh yêu em. Hứa với anh là sẽ ở bên anh dù có gì thì cũng sẽ nói với anh, hiểu chưa cô công chúa ngốc của tôi?

– Sao anh cứ gọi em là ngốc thế, em đâu có ngốc. Hứ… ứ chơi với anh nữa..

– Giận à? Cho anh xin lỗi mà… Tại em chứ bộ. Lúc trước từ chối anh. Em ác lắm…

Ahim giả vờ như không nghe thấy, cô ngoảnh mặt đi chỗ khác. Mạc Vũ được phen khốn đốn, công chúa của anh giận mất rồi.

– Em còn giận nữa hả? Em mà không vui lên thì anh đâm đầu vào cột chết đây? Vĩnh biệt.

Giật mình quay lại cô thấy anh cười nham hiểm. Biết là bị lừa nhưng vẫn cười vui, anh cũng hài hước đấy chứ. Cô quay sang đánh vào người anh. Bị đánh nhẹ nhưng anh làm trò bị đau.


– Á đau… đừng đánh nữa. Em mà tiếp tục thì anh chết thiệt á?

– Xin lỗi. Cho em xem nào, đau ở đâu? Tại anh đó, tự dưng trêu em chi. Xem nào.

Nhìn thấy cô vậy, anh vui lắm. Chớp thời cơ, kéo cô hôn lên đôi môi kia. Ahim ngại ngùng nhưng rồi cũng đáp lại. Thế là hai người hôn sâu. Mãi đến khi cánh cửa chợt mở. Cả đám bạn cô chạy ùa vào.

– Ahim cậu tỉnh rồi sao? Chào mừng trở lại – Maverlous nói.

Hai người giật mình nhìn bọn họ. Lúc này mới chợt nhận ra họ đang ở tình huống nào.

– Sorry nhá… Hai người tiếp tục đi. Bọn tớ ra ngoài đây, xong thì tí vô sao nhá.

Bọn nó vừa ra khỏi của, Ahim ngại muốn chết, hai má cô đỏ lên, lấy gối đập vào đầu anh.

– Tại anh á? Bọn nó thấy hết rồi kìa.

– Tại anh sao, anh thấy em cũng nhiệt tình đáp lại anh đó chớ. Với lại chuyện này cũng thường mà, sau này em làm vợ anh thì cũng thường xuyên mà à mà còn nhiều chuyện cấm trẻ em nữa kìa.

– Á anh…. – Mặt cô ngày càng đỏ hơn.

Phát hiện này thiệt là quá muộn màng, lúc này Mạc Vũ mới để ý rằng mỗi lần cô xấu hổ nhìn đáng yêu chết đi được, chỉ muốn hôn mà thôi. Thế là nói làm thiệt, anh kéo cô rồi lại lần nữa đặt lên môi cô một nụ hôn. (Đúng là thừa lúc mà…:))


Khung cảnh ngoài trời cũng như trong căn phòng của họ vậy, tràn ngập màu sắc của tình yêu của hạnh phúc, bầu trời dường như cao hơn, xanh hơn.

………………………..

Một tháng sau,

Ở ngôi nhà thờ nọ, đang có ba cặp đôi tổ chức đám cưới. Bạn có biết đó là ai không? Là Lâm Khiêm và Jiyone này, của Lâm Khang với Mỹ Kiều và sao có thể thiếu được Băng Băng và Mạc Vũ chứ. Nhìn bọn họ xứng đôi vô cùng luôn. Chắc có người thắc mắc sao Lâm Khiêm với Jiyone lại thành đôi đúng không, là vì khi anh chàng Khiêm nhà ta bị cô gái anh yêu thật lần hai bỏ vì đi theo đại gia khác mà không biết anh mới chính là người có tiền và có quyền, hai người tình cờ gặp nhau ở một viện bảo tàng, không biết hai anh chị này sao lại thích lịch sử nữa, từ đó thường xuyên gặp nhau cuối cùng thì lại thành một đôi uyên ương hạnh phúc. Đám cưới của họ diễn ra một cách long trọng, mấy đứa nhóc và mọi người ai nấy đều rất vui vẻ, sau khi đọc tuyên thệ cả ba cô dâu cùng ném hoa lên trời, ai sẽ bắt được nào, để xem nhé là MinYoung, Luka và Maverlous nè, biết đâu chừng ba đám cưới tiếp theo là của họ cũng nên. Sau bữa tiệc, ai cũng đi trăng mật, riêng cô lại muốn cùng anh ở lại nơi đây để hưởng trăng mật đặc biệt, biết tại sao không, dù có đi nơi đâu mà không có anh thì cũng vô ích, vậy tại sao không tổ chức ngày này đơn giản nhưng phải có người đàn ông của cuộc đời cô.

– Anh yêu em, Băng Băng.

– Em cũng vậy.

Hai người trao cho nhau những nụ hôn ngọt ngào vừa lúc ấy là những chùm pháo hoa hình trái tim được bắn lên trời để chứng nhân cho đôi tình nhân nọ. Từ giờ hai người sẽ dắt tay nhau đi hết quãng đường còn lại dù chuyện gì có xảy ra cũng sẽ không buông tay bất cứ lần nào nữa. Vì bên cạnh anh đã có cô và bên cạnh cô cũng đã có người đàn ông cô yêu nhất đời mình.

Sau ánh hào quang của người nổi tiếng là gì? Đối với cô đơn giản đó chỉ là ở bên cạnh người mình yêu, mong những điều ước tốt đẹp nhất cho người thân và bạn bè của cô. Đơn giản chỉ là được người cô yêu nắm tay đi hết quãng đời còn lại, chỉ đơn giản là được nói chuyện tâm sự với bạn cô, với sơ với chị YuMi, và cũng vui chơi với những đứa nhóc. Và dõi theo những người vì cô mà đã ra đi. Mẹ ơi, mẹ vẫn sẽ dõi theo từng bước chân của con chớ? Cả ba nữa? Con yêu ba mẹ nhiều lắm… Ánh hào quang luôn đẹp đẽ như thế, nhưng để đạt được chúng thì cần phải nỗ lực không ngừng nghỉ, không phải người nổi tiếng mới có những ánh hào quang sáng chóa ấy, mỗi chúng ta cũng vẫn sẽ tìm được cho mình những ánh hào quang đó.

……………………

Đôi lời của tác giả…

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian qua, cảm ơn những góp ý chân thành của tất cả mọi người. Mong rằng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ những câu chuyện của mình. Có lẽ nó không được hay như của các tác giả khác nhưng mình hi vọng bạn vẫn sẽ thích chúng… Một lần nữa cảm ơn các bạn đọc!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.