Bạn đang đọc Satan Dịu Dàng Nhặt Được Cô Vợ Nhỏ: Chương 135: Phát Hiện Bí Mật Của Anh
Một bàn tay dính đầy máu đột nhiên kéo lấy quần một người, mọi người cúi đầu xem xét, lập tức nhảy ra, hít vào một ngụm khí lạnh.
– Lão nhị?
Vài người không xác định dò hỏi.
– Có người. . . . . .
Đám người còn chưa hiểu có người trong miệng hắn, một bàn chân bất thình lình đá về hướng bọn họ. Mặt của ba người giống như bị người xáng một bạt tai, trọng tâm không vững ngã trên mặt đất.
Phi Ưng giơ cao súng trong tay chuẩn bị giải quyết ba tên một lần. Trong bóng tối, đạn giống như hạt đậu từ họng súng bay ra ngoài, ngay giữa tử huyệt mỗi tên, một lần chết ba tại chỗ. Duy nhất một tên kia sống thần chí đã không rõ, kéo cơ thể không trọn vẹn khó khăn lết ra hướng cửa. Phi Ưng nhếch miệng lên thành một nụ cười đùa giỡn, đạn lần nữa bắn ra, trong nháy mắt căn phòng tràn ngập mùi máu tươi, diễn *đàn lê .quý ,đôn mùi vị khó ngửi làm cho người ta nôn mửa.
Quan Hi coi như là mở mang kiến thức về ác độc của Phi Ưng, lại có thể một tên cũng không sống sót.
Mầy tên đồng bọn nghe thấy tiếng súng, thái độ sững sờ, tiếp đó vỗ bàn cầm súng chạy về hướng sát vách, nhưng trước mặt của bọn hắn đột nhiên có một người đứng, súng cầm trong tay đọ với bọn chúng. Chúng lui về phía sau, một cái bóng phía sau chặn bọn chúng lại, thêm một cây súng lạnh lùng chĩa về chúng.
Tên đàn ông cầm đầu biết rõ không thể cứu vãn, hiện tại ở thế yếu, cho nên hắn chuyển động mắt cười nói:
– Các người làm gì vậy? Có lời gì từ từ nói!
– Trở về nói với Arno, nếu như hắn còn muốn làm trò bịp bợm, lần sau chính là lúc đạn bên trong súng này chính là bắn thủng đầu hắn, cút! – Tote xuất ra uy nghiêm, lên tiếng quát.
Mấy tên áo đen liếc mắt nhìn nhau, cắn răng nghiến lợi nói:
– Chúng ta đi!
Coral cất súng xong, nhìn anh nói:
– Thả hổ về rừng như vậy, không sợ có nguy hiểm tiềm ẩn?
– Nếu như hôm nay ở đây là Dean, cậu ấy cũng sẽ là có cách làm thế này! Mục tiêu của chúng ta không phải bọn chúng, mà là Arno! – Tote nhìn chằm chằm cô một cái, cười nói.
Coral đấm đấm ngực của anh:
– Không nhìn ra, anh càng ngày càng có khí phách đại tướng rồi, mau báo tin cho Dean đi! Tránh cho anh ấy lo lắng!
*******
Đám người Quan Hi và Diệc Tâm Đồng tụ họp là ngày hôm sau, Diệc Tâm Đồng thấy Quan Hi thì kích động ôm lấy cô ấy, mừng rỡ vỗ lưng cô ấy khóc ròng nói:
– Hi, cuối cùng cậu đã trở lại, thật may cậu không có việc gì, bằng không tớ thật sự không biết nên sao làm sao mới phải!
Quan Hi tương tự cũng bị giật mình không nhỏ, nhìn cô khóc đến đau lòng như vậy, Quan Hi áy náy nói:
– Thật xin lỗi, khiến cho cậu lo lắng, tớ không sao! Mọi người chúng ta đều không có việc!
Cuối cùng Diệc Tâm Đồng yên lòng gật đầu một cái.
Tote và Coral ở sau lưng Dean, mà ba người cũng xúc động ôm thành một đoàn.
Dean nghiêng đầu mà nói với bọn họ:
– Chuẩn bị thuyền bè lúc này đưa ba người họ đi đi!
Tote vốn là cười mặt bỗng cứng đờ, nhìn anh nói:
– Thật sự muốn đưa cô ấy đi?
Mặt Coral có chút biểu cảm cứng đờ y hệt hỏi:
– Anh cam lòng?
– Hai người các người từ lúc nào thì trở thành bà tám như vậy rồi hả? Bảo hai người đi thì đi đi! Ở đâu ra mà nói nhảm nhiều thế! – Gương mặt anh lạnh lùng ra lệnh.
Hai người thuộc hạ lại không dám có dị nghị, gật đầu dồn dập. Họ cảm thấy rõ ràng lão đại đối với cô gái đó là không nỡ, về phần tại sao muốn đưa cô ấy đi, trong lòng bọn họ đại khái cũng đoán được.
Diệc Tâm Đồng và Quan Hi, Phi Ưng đang trò chuyện hăng say, Tote đẩy cửa phòng cô ra, đi vào.
Diệc Tâm Đồng có hơi không vui nhìn anh:
– Anh tới làm gì?
– Dean tìm cô, xin đi theo tôi một chuyến! – Tote cười nói.
Phi Ưng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tia sáng kỳ dị.
Quan Hi ngược lại rất vui mừng khích lệ cô:
– Đi đi! Lần này tớ có thể trốn ra được, không thể không có công của anh ta!
– Anh ta hoàn toàn không hề bỏ ra sức lực có được không? – Cô nhỏ giọng nói thầm một câu.
Tote lại nghe vào lời của cô: “Làm sao lão đại có thể không bỏ ra sức lực?” Chẳng qua có một số việc, nếu lão đại của anh đã không muốn nói, anh người thuộc hạ này càng không nên lắm mồm.
Diệc Tâm Đồng đi theo Tote tới cửa phòng của anh, Tote cười nói:
– Vào đi thôi!
Diệc Tâm Đồng vặn tay cầm trên cánh cửa, sau đó lập tức đi vào, đứng ở sau lưng anh hỏi:
– Anh tìm tôi làm gì?
Dean đưa lưng về phía cô hai tay chắp sau lưng, ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống gò má của anh, nhu hòa góc cạnh của anh, mà anh chỉ mím môi đưa lưng về phía cô đứng. Cô hoàn toàn không thấy được biểu cảm của anh trong giờ phút này.
– Vé tàu đã giúp các người mua xong, ngày mai cùng bọn họ rời khỏi nơi này, về sau không cần tìm anh ta khắp nói. Trong lòng của chính cô hẳn cũng rõ ràng, người đó căn bản không còn sống! – Anh nói xong lời nói này, khóe miệng khẽ giương lên.
Diệc Tâm Đồng sau một giây tất cả đều là tim đập mạnh và loạn nhịp, bàn tay giấu trong ống tay áo từ từ nắm chặt, cắn môi nhìn thẳng lưng của anh nói:
– Tại sao anh lại khẳng định anh ấy đã mất? Là bởi vì anh chính là anh ấy sao? Mạc thiếu gia. . . . . . tại sao anh không dám thừa nhận anh chính là anh ấy, tại sao? – Cô đột nhiên chạy đến trước mặt của anh, xoay cơ thể anh lại, tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo âu phục của anh, ngay sau đó hốc mắt đỏ lên, nghẹn ngào hỏi.
Tay của anh để ở bên người, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt của cô, môi từ đầu đến cuối đều là mím. Cô không sợ chết đưa tay kéo cổ anh xuống, môi ấn lên trên môi anh, không hề kỷ xảo mà dùng lưỡi ngây ngô thăm dò vào trong miệng anh. Trong miệng anh rượu đỏ tinh khiết và thơm, thì ra trước khi anh đuổi cô đi, một thân một mình uống rượu.
Dean cảm giác say dâng trào, vốn là khát khao cô, bị cô tức khắc kích thích như vậy, đại não trở nên chập mạch. Anh nhanh chóng biến bị động thành chủ động, nâng cái ót cô, nụ hôn này sâu hơn, nụ hôn của anh bá đạo cậy mạnh giống như trước kia. Anh đói khát dùng đầu lưỡi quét qua khoang miệng của cô, môi lưỡi mút thỏa thích môi dưới của cô.
Cô biết anh say, cho nên cô nhón chân lên, thừa dịp anh không chú ý, vươn tay lên lấy mặt nạ xuống. Nhưng nhìn rõ ràng mặt của anh thì mắt của cô trong nháy mắt trợn to rồi trợn to hơn, thiếu chút nữa thét chói tai tràn ra miệng. Anh không hề lừa cô, khuôn mặt anh thật sự bị hủy dung.
– Á! – Tiếp đó cổ tay của cô truyền đến đau đớn, bàn tay anh đã dùng sức giữ chặt cổ tay cô, khóe miệng mân thành đường cong nguy hiểm.
Hình dung mặt của anh như thế nào, cũng không phải là hủy dung, chỉ là phía dưới khóe mắt có một nốt ruồi màu đỏ, vốn là khuôn mặt tuấn mỹ vì nốt ruồi đỏ kia có vẻ có phần xinh đẹp, đây là Mạc thiếu gia của cô sao? Toàn thân cô giống như bị rút hết hơi sức, bị anh đẩy, toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất.
– A! – Giống như bị cái gì kích thích, cô ôm lấy đầu mình, lớn tiếng kêu rên -Không. . . . . . không. . . . . . – Chỉ có một tia hi vọng, bất thình lình bị chân tướng đánh ngay cả chút bã vụn cũng không còn.
Chẳng lẽ Mạc thiếu gia của cô thật sự đã chết rồi sao? Cô hoảng sợ trợn to mắt.
Giọng người đàn ông quỷ dị vang lên trong cả căn phòng:
– Ha ha, bây giờ rốt cuộc hiểu rõ tại sao tôi không chịu tiếp nhận cô? Bởi vì tôi căn bản không phải là anh ta, là cô tự mình một phía tình nguyện cho rằng tôi chính là anh ta, cô thật khờ! Bây giờ không phải rất thất vọng?
Anh bỗng ngồi xổm người xuống, tầm mắt nhìn thẳng tầm mắt của cô, ngón tay giữ chặt cằm cô, không để cho cô trốn tránh thực tế:
– Thấy rõ ràng chưa? Tôi vẫn không phải người cô yêu? Cô còn muốn đi theo bên cạnh tôi sao?
Vốn nghe lại như không nghe. Toàn thân cô run lẩy bẩy, nắm tóc của mình khóc ròng nói:
– A! Đừng chạm vòa tôi, anh không phải anh ấy, anh không phải là anh ấy, trên mặt Mạc thiếu gia không có nốt ruồi đỏ. . . . . .
Bước chân của anh dường như lui về sau một bước, thấy vậy nốt ruồi đỏ thật sự rất có tác dụng, ha ha. . . . . .
– Đi đi! Lúc này rời đi đi ~ về sau đừng nhớ anh ta nữa, coi anh ta như chết đi! – Tay của anh không tự chủ nắm chặt, cơ thể căng thẳng nhìn vào cửa sổ sát đất ở ngoài.
Diệc Tâm Đồng run rẩy ngồi dưới đất, cô đúng nên tin lời của anh ta, Mạc thiếu gia thật sự đã chết rồi, hiện tại người đàn ông trước mắt này không phải Mạc thiếu gia, dáng dấp anh ta chỉ giống Mạc thiếu gia đến mấy phần mà thôi, không hơn.
Cô phí hết toàn bộ hơi sức mới từ mặt đất đứng lên, cô khóc thút thít lau mặt, ánh mắt khóa trên bóng lưng của anh, quay đầu, sau đó từ trước mặt của anh đi qua.
Từ đầu đến cuối Dean không hề quay đầu lại, cho đến khi cửa phòng sau lưng phát ra âm thanh ‘oành’, tất cả toàn bộ trang bị tan rã. Anh chán chường ngã xuống ghế sofa.
Đôi tay xuyên vào trong tóc đen, khổ sở níu lấy mỗi một sợi tóc. Nốt ruồi đỏ là lúc trước sinh mệnh bị đe dọa thì một đại sư chỉ điểm, sở dĩ anh có thể sống lại hoàn toàn dựa vào cái nốt ruồi đỏ này. Chỉ là cái nốt ruồi đỏ phải dính trên mặt của anh cả đời, không có nốt ruồi đỏ thì cũng không có sinh mạng.
Đây là nguyên lời đại sư, lúc ấy anh không tin tà, còn lấy đi nốt ruồi đỏ, kết quả ngày hôm sau phát sốt, sốt cao cứ không lùi, cho đến khi nốt ruồi đỏ phục hồi như cũ, sốt cao của anh mới thối lui.
Diệc Tâm Đồng khóc chạy trở về phòng, vừa về phòng, cô lập tức nằm lên giường lớn, liều mạng đấm giường, trong miệng một mực nói:
– Tên lừa gạt!
Quan Hi và Phi Ưng liếc mắt nhìn nhau, đi tới phía sau cô, hỏi:
– Đồng Đồng sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Diệc Tâm Đồng nâng mặt lã chã nước mắt lên nhìn họ, đưa tay ôm lấy hông của Quan Hi khóc nói:
– Mạc thiếu gia thật sự đã chết rồi! Anh ta không phải Mạc thiếu gia, anh ta thật sự không phải là Mạc thiếu gia!
Quan Hi khó có thể tin nhìn cô:
– Làm sao có thể, sao cậu biết anh ta không phải Mạc thiếu gia?
Trực giác phụ nữ của cô nói cho cô biết, người đàn ông kia chính là Mạc thiếu gia, có lẽ người khác không chú ý tới, nhưng cô lại có quan sát ánh mắt của người đàn ông kia lúc nhìn Đồng Đồng. Nếu như anh ta không phải Mạc thiếu gia, anh ta không thể nào dùng loại ánh mắt tràn ngập cưng chiều và hạnh phúc đó nhìn cô ấy.
– Trên mặt của anh ta có một nốt ruồi đỏ! – Cô khẽ run chỉ vị trí khóe mắt của mình.
Quan Hi nâng má tự hỏi, trên mặt có nốt ruồi đỏ? Có phải là dán lên không?
– Cậu có xác nhận này nốt ruồi là bộ dạng trời sinh hay là sau này tự dán lên không?
– Cái này thì có gì khác nhau sao?
– Đương nhiên là có khác biệt, cậu suy nghĩ một chút đi. Nếu như là trời sinh, vậy thì chứng minh anh ta quả thật không phải Mạc thiếu gia, nhưng nếu là dán lên . . . . . . vậy thì nói không chừng… Giống với xăm người, người người đều có thể xăm lên! Nhưng cậu không thể bởi người ta xăm người đã nói anh ta không phải anh ta chứ?
Quan Hi quả thật chính là một câu bừng tỉnh người trong mơ, Diệc Tâm Đồng chớp mắt, lại chớp chớp, đúng rồi! Sao cô không nghĩ đến điểm này?